Marvellous
Moderator
-
muon-chong-262
Chương 262
Diễm vội xua tay.
_Không….không phải thế. Tôi…tôi không ghét anh. Mà tại sao tôi phải giải thích cho anh hiểu?
_Cô nói đúng. Chúng ta là hai người xa lạ. Cô đâu cần phải nói gì. Chỉ có tôi ngu nên mới nghĩ về cô suốt.
Diễm ngước mắt nhìn Quân. Thấy khuôn mặt hốc hác đôi mắt thâm quầng do mất ngủ của Quân. Diễm quan tâm hỏi.
_Anh không sao chứ? Nhìn anh không được khỏe.
_Cô tưởng là tôi có thể ngủ được khi mà cô luôn dấu tôi mọi chuyện sao?
Diễm đi giật lùi.
_Anh..anh đến đây làm gì? và tại sao anh biết tôi có một phòng tranh nhỏ ở đây.
Nhìn thái độ phòng thủ và sợ hãi của Diễm. Quân cau có.
_Người tôi có mùi hay sao mà cô phải đứng xa như thế? Cô nên nhớ tôi vừa mới cứu mạng cô.
Diễm lúng túng đáp.
_Anh đừng hiểu lầm. Không phải là tôi có ý khinh anh hay sợ anh. Mà thôi anh nói lý do của anh đi?
Quân cười nhạt.
_Cô đúng là rất biết cách đánh trống lảng. Nhưng mà không sao, tôi cũng chán phải nghe những lời nói dối của cô lắm rồi. Tôi tới tìm cô vì có chuyện muốn nhờ cô.
Diễm lo sợ hỏi.
_Anh muốn tôi làm gì?
_Tối nay ông Logan có tổ chức tiệc. Tôi muốn mời cô đi cùng.
Diễm kinh hoàng đi giật lùi thêm một bước nữa. Diễm khó nhọc mở lời.
_Anh..anh thấy đấy. Tôi không thích tiệc tùng. Anh và tôi xuất hiện cùng nhau sẽ gây ra nhiều sự hiểu lầm. Nên tôi nghĩ tốt nhất tôi không nên đi cùng với anh.
Quân gằn giọng.
_Cô nghĩ là cô có thể chối từ được sao? Tôi không quan tâm họ có hiểu lầm chúng ta hay không? Điều tôi quan tâm là hiệu quả công việc. Tôi làm cho cô rất nhiều việc, cô cũng phải giúp lại tôi chứ?
_Nhưng mà có rất nhiều việc tôi có thể làm đâu cần phải đi cùng anh.
Quân phẩy tay.
_Không nói nhiều. Tối nay cô phải đi cùng với tôi.
Diễm bất lực nói.
_Này anh! Tôi đã nói là tôi không muốn đi. Anh phải nghe xem tôi có đồng ý không đã chứ?
_Cô lắm mồm quá. Thế nào cô có muốn sơn căn phòng không?
_Việc…việc này.
Quân cởi bỏ áo khoác, sắn tay áo sơ mi. Đeo găng tay, cầm thùng sơn, chổi. Quân bắt đầu sơn căn phòng. Diễm đứng lặng nhìn Quân làm việc.
Trái tim đập thật nhanh. Mắt nhìn Quân không rời. Diễm nghĩ càng ngày mình càng không thể xa Quân. Lệ trên má Diễm bắt đầu rơi xuống
Quân hỏi.
_Cô không bắt đầu làm việc đi. Sao cô vẫn còn đứng ở đấy?.
Diễm giật mình đáp.
_Vâng, em làm ngay.
Quân nhìn Diễm đang quét sơn trên tưởng. Trên môi Quân nở một nụ cười. Quân không còn hiểu chính mình nữa. Bỏ công việc ở văn phòng để lái xe đến đây giúp Diễm sơn tường và dọn dẹp thật không giống Quân thường ngày chút nào.
Từ khi gặp Diễm. Quân luôn có những suy nghĩ yếu đuối và đau khổ. Quân mặc kệ Diễm có thích, có muốn mình xuất hiện trước mặt Diễm không? Quân luôn làm theo con tim của mình.
Mặc dù luôn cãi nhau nhưng Quân thích được ở gần bên cạnh Diễm, thích được cùng Diễm làm mọi việc. Thỉnh thoảng Diễm quay lại nhìn lén Quân.
Diễm bị Quân bắt gặp. Mặt Diễm đỏ bừng. Diễm sợ hãi vội quay mặt đi chỗ khác. Quân nín cười. Nhìn Diễm lúng túng như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm việc sai trái thật dễ thương.
Diễm mải chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình quá nên không chú ý là Quân đã đứng ở đằng sau lưng mình từ khi nào rồi.
Quân cúi xuống thì thầm vào tai Diễm.
_Cô đang nghĩ gì thế?
Diễm giật thót vội quay người lại. Đầu Diễm đập nhẹ vào ngực Quân. Quân hài hước hỏi.
_Cô đúng là đang dấu tôi điều gì rồi?
Diễm chối.
_Tôi..tôi không dấu anh điều gì cả.
Cởi bỏ găng tay. Nâng cằm Diễm lên. Quân nhìn thật sâu vào mắt Diễm.
_Cô nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói. Cô có dám khẳng định là cô không hề dấu tôi bất cứ điều gì?
Diễm cụp mắt đáp.
_Anh... anh đừng ép tôi.
_Cô bị tật nói lắp từ bao giờ thế?
Nhất quyết không để Diễm lảng tránh ánh mắt của mình. Quân đe dọa.
_Tốt nhất là cô không nên dấu tôi hay tìm cách lừa dối tôi nếu không những ngày tháng còn lại của cô sẽ sống không được yên đâu.
Diễm rơi lệ. Nước mắt làm ướt đẫm hai gò má. Quân lúng túng.
_Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý làm cô sợ.
Quân ôm Diễm vào lòng. Diễm sững sờ với cảm giác ấm áp mà Quân mang lại cho mình. Diễm nhắm mắt lại. Uất ức, tủi nhục, đau khổ tích tụ bao lâu nay đều tuôn theo dòng nước mắt. Quân để yên cho Diễm khóc. Diễm thấy mình là một đứa trẻ cần vỗ về và chăm sóc.
Diễm đã khóc lâu lắm rồi mà vẫn chưa chịu nín. Quân bực mình nói.
_Xem ra cô định dùng nước mắt để giặt áo của tôi mà tôi thì không thích giặt bằng nước mắt của người khác. Tôi nghĩ là tôi nên tìm cách làm cho cô ngừng khóc.
Quân đẩy nhẹ Diễm ra. Diễm chùi nước mắt. Mặt Diễm đỏ bừng. Quân nhìn Diễm như bị thôi miên. Đôi mắt, khuôn mặt của Diễm khiến Quân không cử động được.
Quân cúi xuống, môi Quân chiếm lấy môi Diễm. Thêm một lần nữa, nụ hôn làm cả hai không thể nghĩ được bất kì đều điều gì. Nụ hôn đã lấy đi sinh khí, hơi thở của Diễm. Quân thấy mình đang bồng bềnh trôi đến một nơi vô định.
Đến khi nụ hôn dứt. Quân khàn giọng hỏi.
_Tôi…tôi có cảm giác rất lạ. Dù cô có cho tôi là một thằng điên thì tôi vẫn phải nói cô không hề xa lạ với tôi, phải chăng trước kia chúng ta từng yêu nhau say đắm, phải chăng tôi đã quên cô?
Diễm đi giật lùi. Quân ôm cứng lấy Diễm.
_Cô nghĩ là cô có thể chạy trốn khỏi tôi được sao? Cô cũng biết tôi rồi đấy, khi tôi đã muốn biết và muốn có được thứ gì, tôi sẽ tìm đủ mọi cách để có được thứ đó. Bây giờ mục tiêu của tôi là cô. Dù cô không chịu nói cho tôi biết cô là ai? Tôi cũng sẽ tìm ra được bí mật của cô.
Diễm im lặng không đáp. Sợ hãi, run rẩy đã cướp đi khả năng nói và phản kháng của Diễm.
Quân hỏi Diễm.
_Hôm nay ai đi đón thằng bé?
Diễm đáp như một cái máy.
_Lúc sáng trước khi rời nhà tôi đã nhờ Dì Hoa đón thằng bé.
Nhìn đống hồ, thấy đã hơn mười một giờ. Quân nói.
_Chúng ta đi ăn thôi.
Không cần biết Diễm có đồng ý hay không? Ra sau nhà, cả hai cùng rửa tay, rửa mặt. Mái tóc dài của Diễm bị tuột xuống. Quân vội túm gọn cho Diễm rửa mặt. Diễm đỏ bừng mặt. Trống ngực đập thật nhanh. Ở một chỗ riêng tư với Quân thế này thật nguy hiểm.
Nhà hàng Quân chọn không cách xa phòng tranh của Diễm mấy nên cả hai chọn đi bộ. Diễm đi phía sau lưng Quân.
Quân cao lớn hơn Diễm nên đi nhanh hơn. Đi được một đoạn, Quân lại đứng chờ Diễm. Cuối cùng Quân nắm lấy tay Diễm. Diễm ngượng ngùng nói.
_Anh buông tay tôi ra đi. Nhỡ đâu bị phóng viên phát hiện và chụp ảnh chúng ta đi với nhau thế này thì không hay lắm?
_Tôi không sợ tai tiếng thì cô sợ gì. Hay là cô có tình cảm với tôi nên sợ bị mọi người phát hiện.
Diễm mím môi.
_Anh đừng ăn nói lung tung.
_Nếu không có thì cô việc gì phải sợ.
Quân cho nắm tay vẫn còn chưa đủ. Quan đi sát vào người Diễm, thỉnh thoảng còn cố ý cúi xuống như chuẩn bị hôn Diễm. Mặt Diễm đỏ như gấc chín, đi bên cạnh Quân, Diễm tưởng mình đang đi trên mây.
Quân say mê ngắm nhìn Diễm. Quân thích nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Diễm. Thích nhìn cử chỉ lúng túng và phụng phịu của Diễm. Thích đôi mắt long lanh lúc nào cũng đầy lệ của Diễm. Quân thích bắt nạt Diễm, thích Diễm yếu đuối phải dựa vào mình. Quân đang điên lên vì Diễm.
Ở bên cạnh Quân. Quân luôn thể hiện quyền làm chủ của mình. Diễm chỉ còn một cách duy nhất là nghe lời. Chọn món ăn, Quân cũng chọn thay Diễm. Ăn, Diễm cũng phải cố ăn cho hết phần ăn của mình.
Chiếc áo khoác của Diễm đã đủ ấm nhưng Quân nhất định ép Diễm mặc thêm chiếc áo khoác của mình.
Quân dành gần nửa buổi chiều cùng Diễm sơn xong căn phòng tranh và dọn dẹp xong mấy thứ đồ linh tinh. Diễm mệt mỏi ngồi dựa lưng vào ghế. Quân ngồi xuống bên cạnh. Đưa cho Diễm chai nước ngọt. Quân giục.
_Cô uống đi.
_Cảm ơn anh.
Diễm dơ tay đón lấy. Thay vì đưa chai nước, quân nắm chặt lấy bàn tay Diễm. Diễm đỏ mặt hỏi.
_Anh nói là đưa nước cho tôi?
_Nhưng tôi đâu có nói là tôi sẽ cho không?
_Anh muốn tôi trả tiền cho anh?
Quân bật cười.
_Cô xem tôi có giống một người phải đi bán từng chai nước đề lấy tiền không?
_Vậy anh muốn gì?
_Cô!
Diễm run rẩy nói.
_Anh đừng nói lung tung. Một chai nước của anh đâu có nhiều tiền đến nỗi tôi không trả được.
_Tôi biết. Tôi đâu cần cô phải bán thân cho tôi.
Mặt Diễm càng ngày càng đỏ. Quân thích thú nhìn Diễm không rời. Diễm cúi đầu hỏi nhỏ.
_Anh muốn tôi làm gì để trả ơn cho anh?
_Làm theo lời tôi nói.
Diễm ngẩng mặt lên nhìn Quân. Diễm sợ hãi khi thấy Quân đang nhìn mình chằm chằm. Môi Quân gần như chạm vào môi Diễm. Diễm cảm thấy như có muôn vàn cái gai đang đâm vào người. Diễm muốn nhổm người đứng dậy nhưng Quân đã chặn đứng đường lui của Diễm.
_Sao em không trả lời anh? Em đồng ý hay là không?
Diễm nuốt nước bọt.
_Em không thể. Em sợ mình không đủ khả năng để thực hiện theo những lời mà anh nói.
Quân cau mày.
_Em sợ em không thể hay là em không muốn?.
_Điều này không quan trọng. Điề quan trọng là em biết khả năng của em đến đâu.
Quân chua chát nói.
_Em lại tình cách trốn tránh chứ gì? Nhưng mà không sao, anh sẽ có cách bắt em phải nghe theo lời anh mà không thể phản kháng lại được.
Nghe giọng nói tự tin của Quân. Diễm bủn rủn hết cả chân tay. Diễm biết Quân nói được là sẽ làm được. Diễm không lạ gì tính cách của Quân.
Một khi đã xác định được mục tiêu của mình là gì. Quân sẽ tìm đủ mọi cách để đạt được bằng được. Quân đã nói Diễm chính là mục tiêu và là đích ngắm mà Quân muốn khám phá. Diễm cảm nhận có một cái lưới đang chăng về phía mình. Diễm không thể thoát ra được nữa rồi.
_________________
Diễm vội xua tay.
_Không….không phải thế. Tôi…tôi không ghét anh. Mà tại sao tôi phải giải thích cho anh hiểu?
_Cô nói đúng. Chúng ta là hai người xa lạ. Cô đâu cần phải nói gì. Chỉ có tôi ngu nên mới nghĩ về cô suốt.
Diễm ngước mắt nhìn Quân. Thấy khuôn mặt hốc hác đôi mắt thâm quầng do mất ngủ của Quân. Diễm quan tâm hỏi.
_Anh không sao chứ? Nhìn anh không được khỏe.
_Cô tưởng là tôi có thể ngủ được khi mà cô luôn dấu tôi mọi chuyện sao?
Diễm đi giật lùi.
_Anh..anh đến đây làm gì? và tại sao anh biết tôi có một phòng tranh nhỏ ở đây.
Nhìn thái độ phòng thủ và sợ hãi của Diễm. Quân cau có.
_Người tôi có mùi hay sao mà cô phải đứng xa như thế? Cô nên nhớ tôi vừa mới cứu mạng cô.
Diễm lúng túng đáp.
_Anh đừng hiểu lầm. Không phải là tôi có ý khinh anh hay sợ anh. Mà thôi anh nói lý do của anh đi?
Quân cười nhạt.
_Cô đúng là rất biết cách đánh trống lảng. Nhưng mà không sao, tôi cũng chán phải nghe những lời nói dối của cô lắm rồi. Tôi tới tìm cô vì có chuyện muốn nhờ cô.
Diễm lo sợ hỏi.
_Anh muốn tôi làm gì?
_Tối nay ông Logan có tổ chức tiệc. Tôi muốn mời cô đi cùng.
Diễm kinh hoàng đi giật lùi thêm một bước nữa. Diễm khó nhọc mở lời.
_Anh..anh thấy đấy. Tôi không thích tiệc tùng. Anh và tôi xuất hiện cùng nhau sẽ gây ra nhiều sự hiểu lầm. Nên tôi nghĩ tốt nhất tôi không nên đi cùng với anh.
Quân gằn giọng.
_Cô nghĩ là cô có thể chối từ được sao? Tôi không quan tâm họ có hiểu lầm chúng ta hay không? Điều tôi quan tâm là hiệu quả công việc. Tôi làm cho cô rất nhiều việc, cô cũng phải giúp lại tôi chứ?
_Nhưng mà có rất nhiều việc tôi có thể làm đâu cần phải đi cùng anh.
Quân phẩy tay.
_Không nói nhiều. Tối nay cô phải đi cùng với tôi.
Diễm bất lực nói.
_Này anh! Tôi đã nói là tôi không muốn đi. Anh phải nghe xem tôi có đồng ý không đã chứ?
_Cô lắm mồm quá. Thế nào cô có muốn sơn căn phòng không?
_Việc…việc này.
Quân cởi bỏ áo khoác, sắn tay áo sơ mi. Đeo găng tay, cầm thùng sơn, chổi. Quân bắt đầu sơn căn phòng. Diễm đứng lặng nhìn Quân làm việc.
Trái tim đập thật nhanh. Mắt nhìn Quân không rời. Diễm nghĩ càng ngày mình càng không thể xa Quân. Lệ trên má Diễm bắt đầu rơi xuống
Quân hỏi.
_Cô không bắt đầu làm việc đi. Sao cô vẫn còn đứng ở đấy?.
Diễm giật mình đáp.
_Vâng, em làm ngay.
Quân nhìn Diễm đang quét sơn trên tưởng. Trên môi Quân nở một nụ cười. Quân không còn hiểu chính mình nữa. Bỏ công việc ở văn phòng để lái xe đến đây giúp Diễm sơn tường và dọn dẹp thật không giống Quân thường ngày chút nào.
Từ khi gặp Diễm. Quân luôn có những suy nghĩ yếu đuối và đau khổ. Quân mặc kệ Diễm có thích, có muốn mình xuất hiện trước mặt Diễm không? Quân luôn làm theo con tim của mình.
Mặc dù luôn cãi nhau nhưng Quân thích được ở gần bên cạnh Diễm, thích được cùng Diễm làm mọi việc. Thỉnh thoảng Diễm quay lại nhìn lén Quân.
Diễm bị Quân bắt gặp. Mặt Diễm đỏ bừng. Diễm sợ hãi vội quay mặt đi chỗ khác. Quân nín cười. Nhìn Diễm lúng túng như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm việc sai trái thật dễ thương.
Diễm mải chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình quá nên không chú ý là Quân đã đứng ở đằng sau lưng mình từ khi nào rồi.
Quân cúi xuống thì thầm vào tai Diễm.
_Cô đang nghĩ gì thế?
Diễm giật thót vội quay người lại. Đầu Diễm đập nhẹ vào ngực Quân. Quân hài hước hỏi.
_Cô đúng là đang dấu tôi điều gì rồi?
Diễm chối.
_Tôi..tôi không dấu anh điều gì cả.
Cởi bỏ găng tay. Nâng cằm Diễm lên. Quân nhìn thật sâu vào mắt Diễm.
_Cô nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói. Cô có dám khẳng định là cô không hề dấu tôi bất cứ điều gì?
Diễm cụp mắt đáp.
_Anh... anh đừng ép tôi.
_Cô bị tật nói lắp từ bao giờ thế?
Nhất quyết không để Diễm lảng tránh ánh mắt của mình. Quân đe dọa.
_Tốt nhất là cô không nên dấu tôi hay tìm cách lừa dối tôi nếu không những ngày tháng còn lại của cô sẽ sống không được yên đâu.
Diễm rơi lệ. Nước mắt làm ướt đẫm hai gò má. Quân lúng túng.
_Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý làm cô sợ.
Quân ôm Diễm vào lòng. Diễm sững sờ với cảm giác ấm áp mà Quân mang lại cho mình. Diễm nhắm mắt lại. Uất ức, tủi nhục, đau khổ tích tụ bao lâu nay đều tuôn theo dòng nước mắt. Quân để yên cho Diễm khóc. Diễm thấy mình là một đứa trẻ cần vỗ về và chăm sóc.
Diễm đã khóc lâu lắm rồi mà vẫn chưa chịu nín. Quân bực mình nói.
_Xem ra cô định dùng nước mắt để giặt áo của tôi mà tôi thì không thích giặt bằng nước mắt của người khác. Tôi nghĩ là tôi nên tìm cách làm cho cô ngừng khóc.
Quân đẩy nhẹ Diễm ra. Diễm chùi nước mắt. Mặt Diễm đỏ bừng. Quân nhìn Diễm như bị thôi miên. Đôi mắt, khuôn mặt của Diễm khiến Quân không cử động được.
Quân cúi xuống, môi Quân chiếm lấy môi Diễm. Thêm một lần nữa, nụ hôn làm cả hai không thể nghĩ được bất kì đều điều gì. Nụ hôn đã lấy đi sinh khí, hơi thở của Diễm. Quân thấy mình đang bồng bềnh trôi đến một nơi vô định.
Đến khi nụ hôn dứt. Quân khàn giọng hỏi.
_Tôi…tôi có cảm giác rất lạ. Dù cô có cho tôi là một thằng điên thì tôi vẫn phải nói cô không hề xa lạ với tôi, phải chăng trước kia chúng ta từng yêu nhau say đắm, phải chăng tôi đã quên cô?
Diễm đi giật lùi. Quân ôm cứng lấy Diễm.
_Cô nghĩ là cô có thể chạy trốn khỏi tôi được sao? Cô cũng biết tôi rồi đấy, khi tôi đã muốn biết và muốn có được thứ gì, tôi sẽ tìm đủ mọi cách để có được thứ đó. Bây giờ mục tiêu của tôi là cô. Dù cô không chịu nói cho tôi biết cô là ai? Tôi cũng sẽ tìm ra được bí mật của cô.
Diễm im lặng không đáp. Sợ hãi, run rẩy đã cướp đi khả năng nói và phản kháng của Diễm.
Quân hỏi Diễm.
_Hôm nay ai đi đón thằng bé?
Diễm đáp như một cái máy.
_Lúc sáng trước khi rời nhà tôi đã nhờ Dì Hoa đón thằng bé.
Nhìn đống hồ, thấy đã hơn mười một giờ. Quân nói.
_Chúng ta đi ăn thôi.
Không cần biết Diễm có đồng ý hay không? Ra sau nhà, cả hai cùng rửa tay, rửa mặt. Mái tóc dài của Diễm bị tuột xuống. Quân vội túm gọn cho Diễm rửa mặt. Diễm đỏ bừng mặt. Trống ngực đập thật nhanh. Ở một chỗ riêng tư với Quân thế này thật nguy hiểm.
Nhà hàng Quân chọn không cách xa phòng tranh của Diễm mấy nên cả hai chọn đi bộ. Diễm đi phía sau lưng Quân.
Quân cao lớn hơn Diễm nên đi nhanh hơn. Đi được một đoạn, Quân lại đứng chờ Diễm. Cuối cùng Quân nắm lấy tay Diễm. Diễm ngượng ngùng nói.
_Anh buông tay tôi ra đi. Nhỡ đâu bị phóng viên phát hiện và chụp ảnh chúng ta đi với nhau thế này thì không hay lắm?
_Tôi không sợ tai tiếng thì cô sợ gì. Hay là cô có tình cảm với tôi nên sợ bị mọi người phát hiện.
Diễm mím môi.
_Anh đừng ăn nói lung tung.
_Nếu không có thì cô việc gì phải sợ.
Quân cho nắm tay vẫn còn chưa đủ. Quan đi sát vào người Diễm, thỉnh thoảng còn cố ý cúi xuống như chuẩn bị hôn Diễm. Mặt Diễm đỏ như gấc chín, đi bên cạnh Quân, Diễm tưởng mình đang đi trên mây.
Quân say mê ngắm nhìn Diễm. Quân thích nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Diễm. Thích nhìn cử chỉ lúng túng và phụng phịu của Diễm. Thích đôi mắt long lanh lúc nào cũng đầy lệ của Diễm. Quân thích bắt nạt Diễm, thích Diễm yếu đuối phải dựa vào mình. Quân đang điên lên vì Diễm.
Ở bên cạnh Quân. Quân luôn thể hiện quyền làm chủ của mình. Diễm chỉ còn một cách duy nhất là nghe lời. Chọn món ăn, Quân cũng chọn thay Diễm. Ăn, Diễm cũng phải cố ăn cho hết phần ăn của mình.
Chiếc áo khoác của Diễm đã đủ ấm nhưng Quân nhất định ép Diễm mặc thêm chiếc áo khoác của mình.
Quân dành gần nửa buổi chiều cùng Diễm sơn xong căn phòng tranh và dọn dẹp xong mấy thứ đồ linh tinh. Diễm mệt mỏi ngồi dựa lưng vào ghế. Quân ngồi xuống bên cạnh. Đưa cho Diễm chai nước ngọt. Quân giục.
_Cô uống đi.
_Cảm ơn anh.
Diễm dơ tay đón lấy. Thay vì đưa chai nước, quân nắm chặt lấy bàn tay Diễm. Diễm đỏ mặt hỏi.
_Anh nói là đưa nước cho tôi?
_Nhưng tôi đâu có nói là tôi sẽ cho không?
_Anh muốn tôi trả tiền cho anh?
Quân bật cười.
_Cô xem tôi có giống một người phải đi bán từng chai nước đề lấy tiền không?
_Vậy anh muốn gì?
_Cô!
Diễm run rẩy nói.
_Anh đừng nói lung tung. Một chai nước của anh đâu có nhiều tiền đến nỗi tôi không trả được.
_Tôi biết. Tôi đâu cần cô phải bán thân cho tôi.
Mặt Diễm càng ngày càng đỏ. Quân thích thú nhìn Diễm không rời. Diễm cúi đầu hỏi nhỏ.
_Anh muốn tôi làm gì để trả ơn cho anh?
_Làm theo lời tôi nói.
Diễm ngẩng mặt lên nhìn Quân. Diễm sợ hãi khi thấy Quân đang nhìn mình chằm chằm. Môi Quân gần như chạm vào môi Diễm. Diễm cảm thấy như có muôn vàn cái gai đang đâm vào người. Diễm muốn nhổm người đứng dậy nhưng Quân đã chặn đứng đường lui của Diễm.
_Sao em không trả lời anh? Em đồng ý hay là không?
Diễm nuốt nước bọt.
_Em không thể. Em sợ mình không đủ khả năng để thực hiện theo những lời mà anh nói.
Quân cau mày.
_Em sợ em không thể hay là em không muốn?.
_Điều này không quan trọng. Điề quan trọng là em biết khả năng của em đến đâu.
Quân chua chát nói.
_Em lại tình cách trốn tránh chứ gì? Nhưng mà không sao, anh sẽ có cách bắt em phải nghe theo lời anh mà không thể phản kháng lại được.
Nghe giọng nói tự tin của Quân. Diễm bủn rủn hết cả chân tay. Diễm biết Quân nói được là sẽ làm được. Diễm không lạ gì tính cách của Quân.
Một khi đã xác định được mục tiêu của mình là gì. Quân sẽ tìm đủ mọi cách để đạt được bằng được. Quân đã nói Diễm chính là mục tiêu và là đích ngắm mà Quân muốn khám phá. Diễm cảm nhận có một cái lưới đang chăng về phía mình. Diễm không thể thoát ra được nữa rồi.
_________________