Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84: Cầm thú (H)
Dụ Khang Trạch cạ nhẹ vật hùng vĩ trước cửa sò h**ệt của Mễ Nhiên, hắn bỉ ổi không thâm nhập vào và mạnh mẽ xâm chiếm như những lần trước đây. Lần này nam nhân muốn trêu đùa cô đến dai dẳng, đầu não vật nhỏ đã quay cuồng nhưng vẫn bị tên ác ma này làm càn không tha, l* nhỏ bên dưới tha hồ gắt gao khí thở, cực kì ngóng chờ qua kẹo lớn
Dụ Khang Trạch thâm tình hôn lên khoé mắt ậng nước của vật nhỏ, nhẹ nhàng:
- Tiểu Nhiên... tôi vào nhé?
Mễ Nhiên thở phào một đợt hơi trấn tĩnh, e thẹn gật đầu và quy phục trước nam nhân. Dụ Khang Trạch bỗng cười nhếch lên, hắn không nói lời nào mà bế thốc cô dậy, đặt quỳ dưới thân mình, đôi mắt mơ hồ của vật nhỏ trong bất ngờ mà mở căng ra, đối mặt là vật hùng vĩ ấy trước mắt
Bàn tay Khang Trạch xoa lên vành môi mọng của Mễ Nhiên, giọng hắn lạc đi:
- A Nhiên, hôm nay em hãy phục vụ tôi... em cũng muốn, tôi cũng vậy...
Mễ Nhiên toan phản đối thì vô ý mở miệng, từ đó tạo điều kiện cho vật hùng vĩ ấy đi sâu vào khoang miệng ấm áp. Dụ Khang Trạch đưa được vào trong, qu* đầu chạm đến eo họng và cảm nhận sự nồng ấm của nơi này đang bao phủ lấy côn th*t của bản thân, trước đây tấn công dưới l* nhỏ đã khiến hắn điên dại chiếm hữu, giờ đây lần đầu vào trong khoang miệng này mới đưa hắn lên một trải nghiệm mới
Bàn tay hắn mở căng khoang miệng của Mễ Nhiên, chiếc lưỡi hồng ngọt ngào bị vật hùng vĩ đâm thẳng rồi bắt ép liếm láp. Dụ Khang Trạch đưa đẩy hông mình, mỗi lần đi vào là sâu tận cùng, d*ch bọt chảy thấm ra vành môi, hàm răng Mễ Nhiên đều tăm tắp trắng sứ cạ nhẹ trên gậy lớn như khiến nơi này trướng to thêm. Nữ nhân không thể chống cự, cổ họng chỉ ậm ừ mấy âm thanh pha tạp với nhịp nhấp của Khang Trạch:
- Ưm..ưm...mm..ưm..
Chiếc lưỡi hồng của Mễ Nhiên bị vần đến mỏi nhừ, qu* đầu lớn của cây gậy liên tục đâm vào rồi chưa kịp cho khoang miệng nghỉ ngơi thì một đợt sâu tận cùng nữa vào trong. Nữ nhân quỳ bên dưới, tay thì bị xích sau lưng, khuôn mặt đẫm lệ ngước lên nhìn lấy tên ác ma, quy phục dưới sự ép buộc của hắn. Tình cảnh này trông thực nhục d*c cầm thú
Dụ Khang Trạch lần đầu có được trải nghiệm này, thực sự thú vị và thỏa mãn hắn làm sao. Nam nhân không tiếc lời ngon ngọt:
- Tiểu Nhiên... Rất tuyệt...
Chiếc răng nanh của Mễ Nhiên đặc biệt bị hai ngón tay cái của Khang Trạch nén lại, ngăn cho chúng có cơ hội tổn thương cậu bé của hắn. Dụ Khang Trạch bên trên rỉ mồ hôi chảy nhiều hơn thường, các dây thần kinh cũng cuộn lên từ dọc thái dương tới hai bên cánh tay lực lưỡng. Ánh mắt hắn đỏ au nhìn xuống khuôn mặt đẫm lệ mà kiều diễm của Mễ Nhiên, sau cùng nghiến răng ken két:
- Chết tiệt.. tôi không thể nhìn em được..không thể
Nam nhân càng nhìn sâu thì lực đưa đẩy càng mạnh, ánh mắt cô non nớt cầu cạnh hắn thì tên ác ma Dụ Khang Trạch chỉ càng ngày càng bùng nổ. Hắn ngước nhìn lên trên, cánh môi mỏng lạnh cũng run bần bật lên vì khoái cảm từ miệng nhỏ của Mễ Nhiên thật không thể coi thường, tại sao cả hai nơi đều tuyệt vời đến như vậy? – Dụ Khang Trạch cố ngăn sự cầm thú của bản thân bằng mấy câu hỏi phân tán trong đầu. Sau cùng hắn cười nhẹ, thầm hạnh phúc tột độ vì tiểu yêu tinh này chỉ có thể cuả riêng hắn, bao bọc trong vòng tay hắn.
Từng đợt d*ch bắt đầu bắt vào, trôi tuồn tuột xuống cổ họng Mễ Nhiên, mỗi lần cô nuốt là một lần nấc lên kèm tiếng rên như nghẹn:
- Ag..ưm..ơm..hức..ưm..ưm...
Dụ Khang Trạch duy trì tư thế này mãi đến khi gậy lớn ướt nhẹp d*ch bọt, hắn mới từ từ buông ra, còn vướng một chút d*ch mà mới bỏ ra liền bắn mạnh lên hõm cổ Mễ Nhiên. Khuôn mặt cô phờ phạc, bên môi sưng phù lên bỏng rát, cánh môi không tài nào khép lại mà há ra hờ hờ kích tình
Dụ Khang Trạch bế thốc Mễ Nhiên lên, cô dựa vào lồng ngực hắn mà hít thở hồi sức. Cánh tay sau lưng cũng nhẹ nhàng hơn vì tên ác ma này mở khóa xích. Nam nhân ngồi lên ghế sofa lớn, hơi ngửa ra để Mễ Nhiên nằm nghỉ, hắn xoa xoa chóp đầu vật nhỏ như vân vê một con mèo, thi thoảng lại hôn lên đầy yêu chiều
Mễ Nhiên không còn sức mà trách cứ hay đôi co với tên biến thái này, càng ngày hắn càng bộc lộ sự chiếm hữu cũng như ham muốn cùng cực của bản thân. Chắc chắn là Khang Trạch mượn cớ cô thân thiết với hai con vật nuôi của hắn để có cơ hội đem Mễ Nhiên ra mà thỏa sức “làm”. Nghĩ đến vậy Mễ Nhiên vừa tức mà vừa ấm ức, khóc nỉ non:
- Ag..hức..hức...hức...um..
Tiếng khóc cô thỏ thẻ trong lòng Khang Trạch, nam nhân muốn nằm nghỉ một lúc cũng bị đánh động, sốt sắng:
- Nhiên Nhiên.. Sao lại khóc rồi?
Khuôn mặt cô đỏ ậng, lệ cũ chưa khô còn óng ánh trên mặt thì hai mắt lại tuôn thêm lệ mới, lem nhem như mèo nhỏ. Dụ Khang Trạch nhẹ nhàng đặt cô ngồi thẳng dậy, vớ lấy chiếc áo to che chắn cho Mễ Nhiên khỏi lạnh, đưa tay lên lau đi hai bên mắt Mễ Nhiên, khuyên nhủ:
- Nào...đừng khóc
Mễ Nhiên thở một hơi lấy sức rồi đấm mạnh vào tên biến thái trước mặt, nghĩ lại cách hắn cầm thú với cô ban nãy thì lại tức anh ách, hà cớ gì đã luôn bị hắn đem ra thỏa mãn rồi còn bỉ ổi tạo khó cho cô? Ngược lại với dáng vẻ tức tối của mèo nhỏ thì Khang Trạch nằm ngửa ra sau, hắn vắt tay lên đầu rồi tận hưởng cú đánh của Mễ Nhiên, tất cả chỉ như gãi ngứa trên thớ da rắn rỏi.
Mễ Nhiên nhìn hắn lầm lì, tuyệt nhiên cánh môi bặm vào nhau trông chịu giải thích lí do. Khang Trạch hết kiên nhẫn, bất giác bế bổng Mễ Nhiên lên, hai chân cô dang rộng nhân cơ hội đó mà vật hùng vĩ kia một lần nữa được thỏa mãn trong h**ệt nhỏ ấm áp. Mễ Nhiên hốt hoảng mới chịu lên tiếng:
- A Trạch...anh...anh dám...
P/s: xin chào các thí chủ đang đọc chiện của bần tănk. Hôm qua bần tănk đăng chap 83 và kêu gọi các thí chủ vote, các thí chủ vote rất nhiệt tình nên MUỐN EM LÀ CỦA RIÊNG được top 1 truyện vote theo BXH tuần. Vì quá cảm động trước tình cảm cháy bỏng cũng như sự ủng hộ nhiệt tình của các thỉ chủ nên nay tuy không phải lịch ra chiện nhưng bần tănk phá lệ, đăng thêm 1 chap H+ cho các thí chủ. Haha, xin đa tạ tình cảm của mng và mong mng sẽ tiếp tục ủng hộ cha nam9 biến thái Dụ Khang Trạch và chụy nu9 íu mềm Nhạc Mễ Nhiên. Sự ủng hộ của quý dzị chính là động lực cho 2 anh chụy nhà tôi. Mong các bạn hãy thả cho mình 1 nút tim, 1 phiếu vote và 1 phần điểm quà nho nhỏ để truyện vẫn được trong top nha
Dụ Khang Trạch thâm tình hôn lên khoé mắt ậng nước của vật nhỏ, nhẹ nhàng:
- Tiểu Nhiên... tôi vào nhé?
Mễ Nhiên thở phào một đợt hơi trấn tĩnh, e thẹn gật đầu và quy phục trước nam nhân. Dụ Khang Trạch bỗng cười nhếch lên, hắn không nói lời nào mà bế thốc cô dậy, đặt quỳ dưới thân mình, đôi mắt mơ hồ của vật nhỏ trong bất ngờ mà mở căng ra, đối mặt là vật hùng vĩ ấy trước mắt
Bàn tay Khang Trạch xoa lên vành môi mọng của Mễ Nhiên, giọng hắn lạc đi:
- A Nhiên, hôm nay em hãy phục vụ tôi... em cũng muốn, tôi cũng vậy...
Mễ Nhiên toan phản đối thì vô ý mở miệng, từ đó tạo điều kiện cho vật hùng vĩ ấy đi sâu vào khoang miệng ấm áp. Dụ Khang Trạch đưa được vào trong, qu* đầu chạm đến eo họng và cảm nhận sự nồng ấm của nơi này đang bao phủ lấy côn th*t của bản thân, trước đây tấn công dưới l* nhỏ đã khiến hắn điên dại chiếm hữu, giờ đây lần đầu vào trong khoang miệng này mới đưa hắn lên một trải nghiệm mới
Bàn tay hắn mở căng khoang miệng của Mễ Nhiên, chiếc lưỡi hồng ngọt ngào bị vật hùng vĩ đâm thẳng rồi bắt ép liếm láp. Dụ Khang Trạch đưa đẩy hông mình, mỗi lần đi vào là sâu tận cùng, d*ch bọt chảy thấm ra vành môi, hàm răng Mễ Nhiên đều tăm tắp trắng sứ cạ nhẹ trên gậy lớn như khiến nơi này trướng to thêm. Nữ nhân không thể chống cự, cổ họng chỉ ậm ừ mấy âm thanh pha tạp với nhịp nhấp của Khang Trạch:
- Ưm..ưm...mm..ưm..
Chiếc lưỡi hồng của Mễ Nhiên bị vần đến mỏi nhừ, qu* đầu lớn của cây gậy liên tục đâm vào rồi chưa kịp cho khoang miệng nghỉ ngơi thì một đợt sâu tận cùng nữa vào trong. Nữ nhân quỳ bên dưới, tay thì bị xích sau lưng, khuôn mặt đẫm lệ ngước lên nhìn lấy tên ác ma, quy phục dưới sự ép buộc của hắn. Tình cảnh này trông thực nhục d*c cầm thú
Dụ Khang Trạch lần đầu có được trải nghiệm này, thực sự thú vị và thỏa mãn hắn làm sao. Nam nhân không tiếc lời ngon ngọt:
- Tiểu Nhiên... Rất tuyệt...
Chiếc răng nanh của Mễ Nhiên đặc biệt bị hai ngón tay cái của Khang Trạch nén lại, ngăn cho chúng có cơ hội tổn thương cậu bé của hắn. Dụ Khang Trạch bên trên rỉ mồ hôi chảy nhiều hơn thường, các dây thần kinh cũng cuộn lên từ dọc thái dương tới hai bên cánh tay lực lưỡng. Ánh mắt hắn đỏ au nhìn xuống khuôn mặt đẫm lệ mà kiều diễm của Mễ Nhiên, sau cùng nghiến răng ken két:
- Chết tiệt.. tôi không thể nhìn em được..không thể
Nam nhân càng nhìn sâu thì lực đưa đẩy càng mạnh, ánh mắt cô non nớt cầu cạnh hắn thì tên ác ma Dụ Khang Trạch chỉ càng ngày càng bùng nổ. Hắn ngước nhìn lên trên, cánh môi mỏng lạnh cũng run bần bật lên vì khoái cảm từ miệng nhỏ của Mễ Nhiên thật không thể coi thường, tại sao cả hai nơi đều tuyệt vời đến như vậy? – Dụ Khang Trạch cố ngăn sự cầm thú của bản thân bằng mấy câu hỏi phân tán trong đầu. Sau cùng hắn cười nhẹ, thầm hạnh phúc tột độ vì tiểu yêu tinh này chỉ có thể cuả riêng hắn, bao bọc trong vòng tay hắn.
Từng đợt d*ch bắt đầu bắt vào, trôi tuồn tuột xuống cổ họng Mễ Nhiên, mỗi lần cô nuốt là một lần nấc lên kèm tiếng rên như nghẹn:
- Ag..ưm..ơm..hức..ưm..ưm...
Dụ Khang Trạch duy trì tư thế này mãi đến khi gậy lớn ướt nhẹp d*ch bọt, hắn mới từ từ buông ra, còn vướng một chút d*ch mà mới bỏ ra liền bắn mạnh lên hõm cổ Mễ Nhiên. Khuôn mặt cô phờ phạc, bên môi sưng phù lên bỏng rát, cánh môi không tài nào khép lại mà há ra hờ hờ kích tình
Dụ Khang Trạch bế thốc Mễ Nhiên lên, cô dựa vào lồng ngực hắn mà hít thở hồi sức. Cánh tay sau lưng cũng nhẹ nhàng hơn vì tên ác ma này mở khóa xích. Nam nhân ngồi lên ghế sofa lớn, hơi ngửa ra để Mễ Nhiên nằm nghỉ, hắn xoa xoa chóp đầu vật nhỏ như vân vê một con mèo, thi thoảng lại hôn lên đầy yêu chiều
Mễ Nhiên không còn sức mà trách cứ hay đôi co với tên biến thái này, càng ngày hắn càng bộc lộ sự chiếm hữu cũng như ham muốn cùng cực của bản thân. Chắc chắn là Khang Trạch mượn cớ cô thân thiết với hai con vật nuôi của hắn để có cơ hội đem Mễ Nhiên ra mà thỏa sức “làm”. Nghĩ đến vậy Mễ Nhiên vừa tức mà vừa ấm ức, khóc nỉ non:
- Ag..hức..hức...hức...um..
Tiếng khóc cô thỏ thẻ trong lòng Khang Trạch, nam nhân muốn nằm nghỉ một lúc cũng bị đánh động, sốt sắng:
- Nhiên Nhiên.. Sao lại khóc rồi?
Khuôn mặt cô đỏ ậng, lệ cũ chưa khô còn óng ánh trên mặt thì hai mắt lại tuôn thêm lệ mới, lem nhem như mèo nhỏ. Dụ Khang Trạch nhẹ nhàng đặt cô ngồi thẳng dậy, vớ lấy chiếc áo to che chắn cho Mễ Nhiên khỏi lạnh, đưa tay lên lau đi hai bên mắt Mễ Nhiên, khuyên nhủ:
- Nào...đừng khóc
Mễ Nhiên thở một hơi lấy sức rồi đấm mạnh vào tên biến thái trước mặt, nghĩ lại cách hắn cầm thú với cô ban nãy thì lại tức anh ách, hà cớ gì đã luôn bị hắn đem ra thỏa mãn rồi còn bỉ ổi tạo khó cho cô? Ngược lại với dáng vẻ tức tối của mèo nhỏ thì Khang Trạch nằm ngửa ra sau, hắn vắt tay lên đầu rồi tận hưởng cú đánh của Mễ Nhiên, tất cả chỉ như gãi ngứa trên thớ da rắn rỏi.
Mễ Nhiên nhìn hắn lầm lì, tuyệt nhiên cánh môi bặm vào nhau trông chịu giải thích lí do. Khang Trạch hết kiên nhẫn, bất giác bế bổng Mễ Nhiên lên, hai chân cô dang rộng nhân cơ hội đó mà vật hùng vĩ kia một lần nữa được thỏa mãn trong h**ệt nhỏ ấm áp. Mễ Nhiên hốt hoảng mới chịu lên tiếng:
- A Trạch...anh...anh dám...
P/s: xin chào các thí chủ đang đọc chiện của bần tănk. Hôm qua bần tănk đăng chap 83 và kêu gọi các thí chủ vote, các thí chủ vote rất nhiệt tình nên MUỐN EM LÀ CỦA RIÊNG được top 1 truyện vote theo BXH tuần. Vì quá cảm động trước tình cảm cháy bỏng cũng như sự ủng hộ nhiệt tình của các thỉ chủ nên nay tuy không phải lịch ra chiện nhưng bần tănk phá lệ, đăng thêm 1 chap H+ cho các thí chủ. Haha, xin đa tạ tình cảm của mng và mong mng sẽ tiếp tục ủng hộ cha nam9 biến thái Dụ Khang Trạch và chụy nu9 íu mềm Nhạc Mễ Nhiên. Sự ủng hộ của quý dzị chính là động lực cho 2 anh chụy nhà tôi. Mong các bạn hãy thả cho mình 1 nút tim, 1 phiếu vote và 1 phần điểm quà nho nhỏ để truyện vẫn được trong top nha