Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175-176
Chương 175: Tình Yêu Mỏng Manh (9)
Thế là vì không có các món không cay, hai người cũng không thể nào ăn được một bữa cơm.
Tân Hoành nhịn không được oán giận: “Em đã nói với anh, anh chỉ cần ăn cơm rang trứng em làm. Anh lại hết lần này tới lần khác không biết thỏa mãn. Giờ thì tốt rồi, xem, đây chính là báo ứng.”
Anh liếc cô, trịnh trọng: “Anh chỗ nào không biết thỏa mãn? Em không nhìn thấy anh hiện tại rất thỏa mãn sao?”
Cô nheo mắt nhìn anh, không tin tưởng.
Anh nói: “Em nguyện ý cùng anh đồng cam cộng khổ, coi như là anh tâm nguyện được đền bù, anh làm sao mà không thỏa mãn?”
Để hãm hại anh lại đem bản thân mình kéo vào. Vợ Dịch Tân anh sao có thể ngu ngốc đến mức như vậy! Nhưng mà lại rất đáng yêu!
Nghĩ tới đây, lại đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì. Dịch Tân nhìn cô: “Em có phải hay không, không biết thế nào là hại người a? Anh xem em quả thực cũng không có cái thiên phú này. Không bằng anh dạy cho em hai chiêu, sau này thử một chút, tránh khỏi em về sau mất thể diện!”
“Anh!” Tân Hoành bị anh chọc tức giận đến nổi thiếu chút nữa thở không ra hơi. Oán giận mà nhìn anh chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cô đối với mình hôm nay rõ ràng làm cho mình có cảm giác tốt đẹp, hiện tại lại bị anh nói cho thê thảm. Trong lòng không cam lòng, cô cười lạnh: “Em mới không cần học anh những chiêu bậy bạ đó! Làm người vẫn là tích chút đức tốt.”
Anh cười, biết nghe lời phải: “Ừ, em nói đúng. Trong hai người chúng ta, anh làm chuyện xấu là đủ rồi. Em ở sau lưng anh tích chút đức chuộc tội cho anh đi.”
Anh làm chuyện xấu, cô chuộc tội, dựa vào cái gì?
Tân Hoành nhìn anh, triệt để không nói gì.
Buồn bực.
Người xấu là dạng gì? Người xấu chính là như anh vậy! Cô thật đúng là không có thiên phú. Lời giống vậy nếu muốn cô nói ra, cô còn không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng đâu. Anh lại có thể nói tự tin như vậy, như là thiên kinh địa nghĩa!
Tân Hoành đứng dậy, yên lặng đem đồ trên bàn thu dọn vào phòng bếp. Cô chịu thua.
Ở trong phòng bếp thu dọn ổn thỏa. Cô vừa tới phòng khách, chỉ thấy anh ôm cánh tay đứng trong đại sảnh, ánh mắt rơi vào trên sàn nhà, chân mày nhăn lại.
Cô nhịn không được hỏi: “Anh làm sao vậy? Cái cổ hay là mắt rút gân?”
Anh nghe được cô nói, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô. Anh động tác quá nhanh, làm cô hoảng sợ.
Cô trừng anh.
Anh lại tựa hồ như biết ý tưởng của cô, cười: “Anh chính là muốn cho em biết, cái cổ và mắt của anh không có rút gân.”
Mặt Tân Hoành đầy hắc tuyến.
Dịch Tân lại đem chân mày nhíu trở lại, chỉ vào sàn nhà hỏi cô: “Em có hay không cảm thấy sàn nhà rất bẩn? Có phải hay không quản gia lười biếng?”
Mặt Tân Hoành đầy hắc tuyến thêm mồ hôi lạnh.
Sàn nhà này bẩn, rõ ràng là rất sạch sẽ. Để có thể đạt được với tiêu chuẩn của đại thiếu gia, quản gia đều là mỗi ngày trời còn chưa sáng đã thức dậy nhìn chằm chằm người hầu quét dọn. Tân Hoành thường nhìn sàn nhà này nghĩ cái gương của mình còn không có sạch sẽ như vậy.
Chờ một chút, ngày hôm nay quản gia nghĩ. Nói như vậy là ngày hôm nay thật là không có người quét dọn.
Vì vậy, sàn nhà có khả năng thật sự là dơ bẩn. Tuy rằng cô thật là nhìn không ra chổ nào dơ bẩn. Thế nhưng liền có một loại khả năng, cô mắt thường nhìn không thấy, chỉ có vị thiếu gia này mới có thể nhìn thấy được ở đâu dơ bẩn.
Cô có chút thấp thỏm nhìn anh, không hiểu tại sao liền lo lắng không yên.
Anh đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, hướng về phía cô cười, tự nhiên không độc: “Em là muốn cùng anh quét dọn hay là muốn một mình quét dọn?”
Tân Hoành nhất thời cảm giác mình như là bị người dùng dao gác ở trên cổ, sau đó người kia còn giả nhân giả nghĩa hỏi cô: “Ngươi là muốn ta cắt động mạch chủ hay là muốn ta cắt mặt của ngươi?” .
Tân Hoành chậm rãi nhắm mắt lại, cực lực khống chế tâm tình của mình, cắn răng nghiến lợi nói: “Cắt mặt.”
Chết tử tế không bằng lại sống, hủy dung liền hủy dung!
“Cái gì?” Dịch Tân sửng sốt, không rõ cô đang nói cái gì.
Tân Hoành lại chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm anh, từng chữ một: “Một mình em quét dọn!”
Dịch Tân nhìn cô hài lòng gật đầu. Sau đó, mới không cam lòng hỏi cô: “Thực sự không muốn anh giúp em?”
Tân Hoành hung hăng ngăn chặn dục vọng muốn xoay người rời đi. Nhìn anh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngài nghỉ một lát, đừng nhanh thắt lưng.”
Nói xong lập tức rời khỏi, đi lấy đồ dọn dẹp.
Khi Tân Hoành cầm giẻ lau đứng ở đại sảnh thì Dịch Tân ưu nhã vén hai chân ngồi ở trên ghế sôpha nhìn cô.
Cô cũng nhìn anh: “Thỉnh ngài di giá, ta muốn quét dọn.”
Dịch Tân vô tội nhíu mày: “Anh nghĩ anh cần ngồi ở chỗ này giám sát một chút.”
“Khi người làm quét dọn, anh cũng không có giám sát.”
“Bởi vì anh tin tưởng họ.”
Tân Hoành thái dương vừa kéo: “Vậy em chọn anh và em cùng nhau quét dọn đi.”
Cô lúc đầu chính là không muốn đối mặt với anh. Cho nên thà rằng chính mình vất vả tuyệt không muốn anh và cô cùng nhau quét dọn. Hiện tại thì tốt rồi, anh vẫn còn ở chỗ này, cô vất vả như vậy làm cái gì!
Anh tặng cô một khuôn mặt tươi cười vô hại: “Chậm. Anh cho em cơ hội sai khiến anh thì em không muốn. Bây giờ, quá hạn không chờ đợi.”
Tân Hoành giận dữ gật đầu, kéo môi mĩm cười: “Được. Em lần sau chú ý.”
“Vậy được rồi.”
Sau đó, Tân Hoành chỉ quét dưới mí mắt Dịch Tân. Cô quét dọn cũng liền quét dọn, anh hưởng thụ cũng liền hưởng thụ. Anh hết lần này tới lần khác còn muốn chọn cái này chọn cái kia.
“Anh cái này cũng gọi là quét dọn?”
“Em thực sự chưa bao giờ thấy ai dọn dẹp như anh!”
“Chính anh nhìn, sàn này lúc đầu cũng không có bẩn như thế.”
Tân Hoành giận dữ đứng thẳng dậy, đang muốn chỉ trích xoi mói anh. Bất đắc dĩ mắt nhanh chóng liếc qua nơi cô vừa quét. Trong lòng cô hoài nghi, ngay lập tức so sánh với nơi cô chưa kịp quét dọn.
Trong nháy mắt, cô trong gió lăng loạn.
Nơi cô quét dọn tất cả đều có vệt nước, một nữa sàn nhà đã khô thoạt nhìn vừa bẩn vừa hoa. Mà nơi cô còn chưa kịp quét dọn, cô thực sự là không nhìn ra ở đâu có vấn đề.
Cô không thể tin nhìn về phía Dịch Tân: “Em là đi nhầm phương hướng đi.”
“Em tin tưởng anh, em không có. Em chính là đem sàn nhà quét vừa bẩn vừa bừa bộn.”
Chương 176: Tình Yêu Mỏng Manh (10)
Dịch Tân nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn sàn nhà, chân mày nhíu lại thật sâu, trái lại thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc. Hẳn là thực sự bị sự ngây ngốc của cô chấn động.
Tân Hành lo lắng không đủ không khí để hô hấp, cười gượng nhìn anh. Dịch Tân bước đến hướng của cô, hướng cô đưa tay ra. Cô thấy tay anh trắng nõn thon dài, cho dù lòng bàn tay có chút sần, nhưng vẫn đẹp mê người như trước.Cô nhìn, nhịn không được sững sờ.*
“Hử?” Anh nhìn cô đang nhìn chằm chằm tay anh, nhịn không được vui mừng cong khóe môi, lên tiếng nhắc nhở cô.
“A?”
Cô cuống quít ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh. Anh khàn khàn nói, “Cho anh.”
Cô thấy anh nhìn cô chằm chằm, gương mặt đẹp gần như diễm tuyệt, con ngươi như lóe mị sắc, lại nghe anh thấp giọng nói hai chữ, nhịn không được hai má bỗng nhiên nóng lên. Anh. . . cô còn đang tức giận a. . .
“Kéo cho anh, anh đến quét tước.”
Anh nhắc nhở một tiếng, cô mới phản ứng được, như là bị cái gì kích thích, liền ném đồ cầm trong tay cho anh. Trong lòng lại nhịn không được oán giận, hung hăng trừng anh. Lại thấy anh ở đối diện cô nhíu mày, thấy cô trừng anh, thậm chí hướng cô ném một cái liếc mắt. Anh tuyệt đối là cố ý!
“Em vừa mới nghĩ đi nơi nào?”
Anh. . . anh còn không biết xấu hổ hỏi cô như thế!
Cô cắn răng, “Là anh cố ý làm cho em hiểu sai ý đi!”
Anh cười, gật đầu, “Ừhm, anh thừa nhận, cho nên, ý là em ngầm hiểu rồi?”
“Nói lung tung! Là tự anh phán đoán!”
Anh dùng ngón tay sờ sờ cằm, lỗ mãng nhìn cô, “Nếu em không có ý hiểu, em đỏ mặt cái gì?”
Tân Hành mị mắt, tức giận trong lòng bị khơi lên, tay liền hung hăng đẩy anh một ra, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Dịch Tân thấy cô bỏ đi, cũng không ngăn cô, chỉ lên tiếng nhắc nhở, “Đúng rồi, em đã không quét tước, vậy em liền đi cắt sửa hoa cỏ trong vườn một chút đi.”
Tân Hành dừng bước, rốt cuộc nhịn xuống, không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi.
Dịch Tân nhìn bóng lưng của cô, rốt cuộc tâm tình tốt lên bật cười. Chẳng qua là khi cúi đầu nhìn thấy sàn nhà bị cô “Quét tước” kia, chân mày nhíu lại thật sâu.
Anh thật sự không thể tổn thương cô, sao cô có thể ngốc như vậy a! Anh vẫn cho là, một người phụ nữ biết nấu cơm, tất nhiên liền biết quét phòng ốc, xem ra, cách cư xử của cô vợ nhỏ này của anh khiến phải nghĩ lại một chút hai người này rốt cuộc có liên lạc với nhau hay không.
Anh khẽ thở dài một hơi, chính anh cũng chưa từng làm việc này, nhưng ít ra, chưa từng ăn thịt heo cũng đã gặp heo chạy.
Anh đem sàn nhà bị cô làm bẩn lau dọn sạch sẽ, nhìn một lần nữa thấy đã bóng đến có thể soi gương, mỉm cười.
Tân Hành, em quả nhiên là cái tiểu ngu ngốc!
Anh đem đồ đạc tùy ý vừa để xuống, liền đi hoa viên tìm cô. Mắt lướt trong vườn hoa quét một vòng, lại không thấy được bóng dáng anh quyến luyến, tim của anh trong nháy mắt hung hăng co rụt lại, chỉ cảm thấy cả người đều có chút bất ổn.
Anh bước nhanh đi tới sâu trong hoa viên, nhưng vẫn không thấy cô. Anh rốt cuộc luống cuống, bước đi, ánh mắt sắc bén tìm tòi khắp nơi, thậm chí không có suy nghĩ nhiều, liền hô to tên của cô, “Tân Hành.”
Không ai trả lời. Anh càng gia tăng thanh âm, giọng nói lại hơi phát run, “Tân Hành!”
“Tân Hành, em ra đây!”
Tim của anh hung hăng trầm xuống, tay không tự chủ nắm thành quyền, đại não trong nháy mắt tối sầm.
Đột nhiên, một giọng nói nũng nịu từ đằng xa truyền đến, “Đừng ầm ĩ, em ở trong này a!”
Giọng nói của cô! Anh nghe thấy, thân hình cao lớn chấn động, sau đó, cuống quít theo hướng thanh âm kia đi nhanh tới. Thanh âm kia, là từ nhà ấm bên kia truyền đến.
Anh một đường trở lại, lớn tiếng hỏi cô, “Em đang ở đâu? Đi ra cho anh!”
“Em ở nhà ấm, chính anh đi qua đây!”
Anh hỏi cô, cô trả lời anh, thanh âm của anh giữa mùa đông trong vườn hoa được cô đáp lại. Trong nháy mắt, tâm vốn đang hỗn loạn, rốt cuộc trở về vị trí cũ.
Anh cấp tốc đi vào nhà ấm, thấy thân thể nho nhỏ của cô đứng ở nơi đó, đưa lưng về phía anh, trong lòng anh hung hăng căng thẳng, sau đó, hành động trước với lý trí, anh một phen đem cô kéo qua, chăm chú ôm vào trong lòng, tay chế trụ đầu của cô, đem cô ấn vào trong ngực mình.
Tân Hành tự nhiên bị anh lôi kéo, lại bị anh ôm lấy, vô ý thức đẩy anh, “Anh làm cái gì?”
“Đừng động!”
Cánh tay anh dùng sức, đem cô hướng vào anh áp càng chặt hơn, thanh âm trầm thấp, lại có bất ổn, “Để anh ôm em một cái.
Trong lòng cô còn đang giãy dụa.
Anh vội hỏi, “Anh không làm cái gì khác, để anh ôm em một cái, có được không?”
Thanh âm của anh, gần như cầu xin. Tim Tân Hành, trong nháy mắt, đã mềm xuống. Chưa kịp tự hỏi, đã ngừng giãy giụa, yên tĩnh mặc anh ôm.
Cho dù hai trái tim vì mình dựng thẳng lên vách tường vô hình, nhưng ít ra giờ khắc này, ở trong nhà ấm giữa mùa đông, anh và cô cuối cùng có thể an ổn ôm nhau, yên bình.
Dịch Tân hơi nhắm mắt lại, hưởng thụ đem cô khảm vào ngực, cô mang cho anh xúc cảm ấm áp chân thật, cho nên yên lòng.
Cho đến khi cô ở trong lòng anh nhẹ giọng nói, “Thắt lưng em có chút đau, anh ôm đủ chưa? Hoặc là anh đổi tư thế khác?”
Anh rốt cuộc bị giọng nói ủy khuất lại không cam lòng của cô chọc cho cười ra tiếng, buông cô ra, thấy cô thở phào một hơi, lại nhịn không được ý xấu, liền hướng vào người cô, “Chúng ta đổi một tư thế khác tiếp tục đi.”
Cô bị động tác của anh làm cả kinh, liên tiếp lui về phía sau, một đôi mắt trong suốt phòng bị nhìn anh, “Em vừa nói, anh không nên làm bộ nghe không hiểu! Làm người phải biết thỏa mãn.”
Anh ý vị nhìn cô, cười, “Ừ, em nói đúng.”
Lại xoay người, hướng về phía vừa rồi cô làm gì đó nhìn lại. Lại thấy là một gốc cây hoa lan, phiến lá biến thành màu vàng, đã héo rũ.
Anh nhíu mày, “Quản gia kia càng già càng hồ đồ, héo như thế còn để ở chỗ này, cũng không biết đổi một chậu mới.”
Tân Hành liếc anh, “Anh nhất định phải vô tình như thế sao?”
Thế là vì không có các món không cay, hai người cũng không thể nào ăn được một bữa cơm.
Tân Hoành nhịn không được oán giận: “Em đã nói với anh, anh chỉ cần ăn cơm rang trứng em làm. Anh lại hết lần này tới lần khác không biết thỏa mãn. Giờ thì tốt rồi, xem, đây chính là báo ứng.”
Anh liếc cô, trịnh trọng: “Anh chỗ nào không biết thỏa mãn? Em không nhìn thấy anh hiện tại rất thỏa mãn sao?”
Cô nheo mắt nhìn anh, không tin tưởng.
Anh nói: “Em nguyện ý cùng anh đồng cam cộng khổ, coi như là anh tâm nguyện được đền bù, anh làm sao mà không thỏa mãn?”
Để hãm hại anh lại đem bản thân mình kéo vào. Vợ Dịch Tân anh sao có thể ngu ngốc đến mức như vậy! Nhưng mà lại rất đáng yêu!
Nghĩ tới đây, lại đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì. Dịch Tân nhìn cô: “Em có phải hay không, không biết thế nào là hại người a? Anh xem em quả thực cũng không có cái thiên phú này. Không bằng anh dạy cho em hai chiêu, sau này thử một chút, tránh khỏi em về sau mất thể diện!”
“Anh!” Tân Hoành bị anh chọc tức giận đến nổi thiếu chút nữa thở không ra hơi. Oán giận mà nhìn anh chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cô đối với mình hôm nay rõ ràng làm cho mình có cảm giác tốt đẹp, hiện tại lại bị anh nói cho thê thảm. Trong lòng không cam lòng, cô cười lạnh: “Em mới không cần học anh những chiêu bậy bạ đó! Làm người vẫn là tích chút đức tốt.”
Anh cười, biết nghe lời phải: “Ừ, em nói đúng. Trong hai người chúng ta, anh làm chuyện xấu là đủ rồi. Em ở sau lưng anh tích chút đức chuộc tội cho anh đi.”
Anh làm chuyện xấu, cô chuộc tội, dựa vào cái gì?
Tân Hoành nhìn anh, triệt để không nói gì.
Buồn bực.
Người xấu là dạng gì? Người xấu chính là như anh vậy! Cô thật đúng là không có thiên phú. Lời giống vậy nếu muốn cô nói ra, cô còn không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng đâu. Anh lại có thể nói tự tin như vậy, như là thiên kinh địa nghĩa!
Tân Hoành đứng dậy, yên lặng đem đồ trên bàn thu dọn vào phòng bếp. Cô chịu thua.
Ở trong phòng bếp thu dọn ổn thỏa. Cô vừa tới phòng khách, chỉ thấy anh ôm cánh tay đứng trong đại sảnh, ánh mắt rơi vào trên sàn nhà, chân mày nhăn lại.
Cô nhịn không được hỏi: “Anh làm sao vậy? Cái cổ hay là mắt rút gân?”
Anh nghe được cô nói, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô. Anh động tác quá nhanh, làm cô hoảng sợ.
Cô trừng anh.
Anh lại tựa hồ như biết ý tưởng của cô, cười: “Anh chính là muốn cho em biết, cái cổ và mắt của anh không có rút gân.”
Mặt Tân Hoành đầy hắc tuyến.
Dịch Tân lại đem chân mày nhíu trở lại, chỉ vào sàn nhà hỏi cô: “Em có hay không cảm thấy sàn nhà rất bẩn? Có phải hay không quản gia lười biếng?”
Mặt Tân Hoành đầy hắc tuyến thêm mồ hôi lạnh.
Sàn nhà này bẩn, rõ ràng là rất sạch sẽ. Để có thể đạt được với tiêu chuẩn của đại thiếu gia, quản gia đều là mỗi ngày trời còn chưa sáng đã thức dậy nhìn chằm chằm người hầu quét dọn. Tân Hoành thường nhìn sàn nhà này nghĩ cái gương của mình còn không có sạch sẽ như vậy.
Chờ một chút, ngày hôm nay quản gia nghĩ. Nói như vậy là ngày hôm nay thật là không có người quét dọn.
Vì vậy, sàn nhà có khả năng thật sự là dơ bẩn. Tuy rằng cô thật là nhìn không ra chổ nào dơ bẩn. Thế nhưng liền có một loại khả năng, cô mắt thường nhìn không thấy, chỉ có vị thiếu gia này mới có thể nhìn thấy được ở đâu dơ bẩn.
Cô có chút thấp thỏm nhìn anh, không hiểu tại sao liền lo lắng không yên.
Anh đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, hướng về phía cô cười, tự nhiên không độc: “Em là muốn cùng anh quét dọn hay là muốn một mình quét dọn?”
Tân Hoành nhất thời cảm giác mình như là bị người dùng dao gác ở trên cổ, sau đó người kia còn giả nhân giả nghĩa hỏi cô: “Ngươi là muốn ta cắt động mạch chủ hay là muốn ta cắt mặt của ngươi?” .
Tân Hoành chậm rãi nhắm mắt lại, cực lực khống chế tâm tình của mình, cắn răng nghiến lợi nói: “Cắt mặt.”
Chết tử tế không bằng lại sống, hủy dung liền hủy dung!
“Cái gì?” Dịch Tân sửng sốt, không rõ cô đang nói cái gì.
Tân Hoành lại chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm anh, từng chữ một: “Một mình em quét dọn!”
Dịch Tân nhìn cô hài lòng gật đầu. Sau đó, mới không cam lòng hỏi cô: “Thực sự không muốn anh giúp em?”
Tân Hoành hung hăng ngăn chặn dục vọng muốn xoay người rời đi. Nhìn anh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngài nghỉ một lát, đừng nhanh thắt lưng.”
Nói xong lập tức rời khỏi, đi lấy đồ dọn dẹp.
Khi Tân Hoành cầm giẻ lau đứng ở đại sảnh thì Dịch Tân ưu nhã vén hai chân ngồi ở trên ghế sôpha nhìn cô.
Cô cũng nhìn anh: “Thỉnh ngài di giá, ta muốn quét dọn.”
Dịch Tân vô tội nhíu mày: “Anh nghĩ anh cần ngồi ở chỗ này giám sát một chút.”
“Khi người làm quét dọn, anh cũng không có giám sát.”
“Bởi vì anh tin tưởng họ.”
Tân Hoành thái dương vừa kéo: “Vậy em chọn anh và em cùng nhau quét dọn đi.”
Cô lúc đầu chính là không muốn đối mặt với anh. Cho nên thà rằng chính mình vất vả tuyệt không muốn anh và cô cùng nhau quét dọn. Hiện tại thì tốt rồi, anh vẫn còn ở chỗ này, cô vất vả như vậy làm cái gì!
Anh tặng cô một khuôn mặt tươi cười vô hại: “Chậm. Anh cho em cơ hội sai khiến anh thì em không muốn. Bây giờ, quá hạn không chờ đợi.”
Tân Hoành giận dữ gật đầu, kéo môi mĩm cười: “Được. Em lần sau chú ý.”
“Vậy được rồi.”
Sau đó, Tân Hoành chỉ quét dưới mí mắt Dịch Tân. Cô quét dọn cũng liền quét dọn, anh hưởng thụ cũng liền hưởng thụ. Anh hết lần này tới lần khác còn muốn chọn cái này chọn cái kia.
“Anh cái này cũng gọi là quét dọn?”
“Em thực sự chưa bao giờ thấy ai dọn dẹp như anh!”
“Chính anh nhìn, sàn này lúc đầu cũng không có bẩn như thế.”
Tân Hoành giận dữ đứng thẳng dậy, đang muốn chỉ trích xoi mói anh. Bất đắc dĩ mắt nhanh chóng liếc qua nơi cô vừa quét. Trong lòng cô hoài nghi, ngay lập tức so sánh với nơi cô chưa kịp quét dọn.
Trong nháy mắt, cô trong gió lăng loạn.
Nơi cô quét dọn tất cả đều có vệt nước, một nữa sàn nhà đã khô thoạt nhìn vừa bẩn vừa hoa. Mà nơi cô còn chưa kịp quét dọn, cô thực sự là không nhìn ra ở đâu có vấn đề.
Cô không thể tin nhìn về phía Dịch Tân: “Em là đi nhầm phương hướng đi.”
“Em tin tưởng anh, em không có. Em chính là đem sàn nhà quét vừa bẩn vừa bừa bộn.”
Chương 176: Tình Yêu Mỏng Manh (10)
Dịch Tân nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn sàn nhà, chân mày nhíu lại thật sâu, trái lại thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc. Hẳn là thực sự bị sự ngây ngốc của cô chấn động.
Tân Hành lo lắng không đủ không khí để hô hấp, cười gượng nhìn anh. Dịch Tân bước đến hướng của cô, hướng cô đưa tay ra. Cô thấy tay anh trắng nõn thon dài, cho dù lòng bàn tay có chút sần, nhưng vẫn đẹp mê người như trước.Cô nhìn, nhịn không được sững sờ.*
“Hử?” Anh nhìn cô đang nhìn chằm chằm tay anh, nhịn không được vui mừng cong khóe môi, lên tiếng nhắc nhở cô.
“A?”
Cô cuống quít ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh. Anh khàn khàn nói, “Cho anh.”
Cô thấy anh nhìn cô chằm chằm, gương mặt đẹp gần như diễm tuyệt, con ngươi như lóe mị sắc, lại nghe anh thấp giọng nói hai chữ, nhịn không được hai má bỗng nhiên nóng lên. Anh. . . cô còn đang tức giận a. . .
“Kéo cho anh, anh đến quét tước.”
Anh nhắc nhở một tiếng, cô mới phản ứng được, như là bị cái gì kích thích, liền ném đồ cầm trong tay cho anh. Trong lòng lại nhịn không được oán giận, hung hăng trừng anh. Lại thấy anh ở đối diện cô nhíu mày, thấy cô trừng anh, thậm chí hướng cô ném một cái liếc mắt. Anh tuyệt đối là cố ý!
“Em vừa mới nghĩ đi nơi nào?”
Anh. . . anh còn không biết xấu hổ hỏi cô như thế!
Cô cắn răng, “Là anh cố ý làm cho em hiểu sai ý đi!”
Anh cười, gật đầu, “Ừhm, anh thừa nhận, cho nên, ý là em ngầm hiểu rồi?”
“Nói lung tung! Là tự anh phán đoán!”
Anh dùng ngón tay sờ sờ cằm, lỗ mãng nhìn cô, “Nếu em không có ý hiểu, em đỏ mặt cái gì?”
Tân Hành mị mắt, tức giận trong lòng bị khơi lên, tay liền hung hăng đẩy anh một ra, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Dịch Tân thấy cô bỏ đi, cũng không ngăn cô, chỉ lên tiếng nhắc nhở, “Đúng rồi, em đã không quét tước, vậy em liền đi cắt sửa hoa cỏ trong vườn một chút đi.”
Tân Hành dừng bước, rốt cuộc nhịn xuống, không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi.
Dịch Tân nhìn bóng lưng của cô, rốt cuộc tâm tình tốt lên bật cười. Chẳng qua là khi cúi đầu nhìn thấy sàn nhà bị cô “Quét tước” kia, chân mày nhíu lại thật sâu.
Anh thật sự không thể tổn thương cô, sao cô có thể ngốc như vậy a! Anh vẫn cho là, một người phụ nữ biết nấu cơm, tất nhiên liền biết quét phòng ốc, xem ra, cách cư xử của cô vợ nhỏ này của anh khiến phải nghĩ lại một chút hai người này rốt cuộc có liên lạc với nhau hay không.
Anh khẽ thở dài một hơi, chính anh cũng chưa từng làm việc này, nhưng ít ra, chưa từng ăn thịt heo cũng đã gặp heo chạy.
Anh đem sàn nhà bị cô làm bẩn lau dọn sạch sẽ, nhìn một lần nữa thấy đã bóng đến có thể soi gương, mỉm cười.
Tân Hành, em quả nhiên là cái tiểu ngu ngốc!
Anh đem đồ đạc tùy ý vừa để xuống, liền đi hoa viên tìm cô. Mắt lướt trong vườn hoa quét một vòng, lại không thấy được bóng dáng anh quyến luyến, tim của anh trong nháy mắt hung hăng co rụt lại, chỉ cảm thấy cả người đều có chút bất ổn.
Anh bước nhanh đi tới sâu trong hoa viên, nhưng vẫn không thấy cô. Anh rốt cuộc luống cuống, bước đi, ánh mắt sắc bén tìm tòi khắp nơi, thậm chí không có suy nghĩ nhiều, liền hô to tên của cô, “Tân Hành.”
Không ai trả lời. Anh càng gia tăng thanh âm, giọng nói lại hơi phát run, “Tân Hành!”
“Tân Hành, em ra đây!”
Tim của anh hung hăng trầm xuống, tay không tự chủ nắm thành quyền, đại não trong nháy mắt tối sầm.
Đột nhiên, một giọng nói nũng nịu từ đằng xa truyền đến, “Đừng ầm ĩ, em ở trong này a!”
Giọng nói của cô! Anh nghe thấy, thân hình cao lớn chấn động, sau đó, cuống quít theo hướng thanh âm kia đi nhanh tới. Thanh âm kia, là từ nhà ấm bên kia truyền đến.
Anh một đường trở lại, lớn tiếng hỏi cô, “Em đang ở đâu? Đi ra cho anh!”
“Em ở nhà ấm, chính anh đi qua đây!”
Anh hỏi cô, cô trả lời anh, thanh âm của anh giữa mùa đông trong vườn hoa được cô đáp lại. Trong nháy mắt, tâm vốn đang hỗn loạn, rốt cuộc trở về vị trí cũ.
Anh cấp tốc đi vào nhà ấm, thấy thân thể nho nhỏ của cô đứng ở nơi đó, đưa lưng về phía anh, trong lòng anh hung hăng căng thẳng, sau đó, hành động trước với lý trí, anh một phen đem cô kéo qua, chăm chú ôm vào trong lòng, tay chế trụ đầu của cô, đem cô ấn vào trong ngực mình.
Tân Hành tự nhiên bị anh lôi kéo, lại bị anh ôm lấy, vô ý thức đẩy anh, “Anh làm cái gì?”
“Đừng động!”
Cánh tay anh dùng sức, đem cô hướng vào anh áp càng chặt hơn, thanh âm trầm thấp, lại có bất ổn, “Để anh ôm em một cái.
Trong lòng cô còn đang giãy dụa.
Anh vội hỏi, “Anh không làm cái gì khác, để anh ôm em một cái, có được không?”
Thanh âm của anh, gần như cầu xin. Tim Tân Hành, trong nháy mắt, đã mềm xuống. Chưa kịp tự hỏi, đã ngừng giãy giụa, yên tĩnh mặc anh ôm.
Cho dù hai trái tim vì mình dựng thẳng lên vách tường vô hình, nhưng ít ra giờ khắc này, ở trong nhà ấm giữa mùa đông, anh và cô cuối cùng có thể an ổn ôm nhau, yên bình.
Dịch Tân hơi nhắm mắt lại, hưởng thụ đem cô khảm vào ngực, cô mang cho anh xúc cảm ấm áp chân thật, cho nên yên lòng.
Cho đến khi cô ở trong lòng anh nhẹ giọng nói, “Thắt lưng em có chút đau, anh ôm đủ chưa? Hoặc là anh đổi tư thế khác?”
Anh rốt cuộc bị giọng nói ủy khuất lại không cam lòng của cô chọc cho cười ra tiếng, buông cô ra, thấy cô thở phào một hơi, lại nhịn không được ý xấu, liền hướng vào người cô, “Chúng ta đổi một tư thế khác tiếp tục đi.”
Cô bị động tác của anh làm cả kinh, liên tiếp lui về phía sau, một đôi mắt trong suốt phòng bị nhìn anh, “Em vừa nói, anh không nên làm bộ nghe không hiểu! Làm người phải biết thỏa mãn.”
Anh ý vị nhìn cô, cười, “Ừ, em nói đúng.”
Lại xoay người, hướng về phía vừa rồi cô làm gì đó nhìn lại. Lại thấy là một gốc cây hoa lan, phiến lá biến thành màu vàng, đã héo rũ.
Anh nhíu mày, “Quản gia kia càng già càng hồ đồ, héo như thế còn để ở chỗ này, cũng không biết đổi một chậu mới.”
Tân Hành liếc anh, “Anh nhất định phải vô tình như thế sao?”