Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189-190
Chương 189: Cục Cưng Trong Bụng (3)
Tân Hoành nghe thấy Dịch Tân nói như vậy, tâm tình đang vui vẻ chớp mắt đã biến mất, cô phòng bị nhìn anh, hỏi lại, “Anh có ý gì?”
Dịch Tân thấy tình trạng đó, trong lòng buồn bực, bất đắc dĩ thuận miệng nói, “Chính em cũng biết nó hiện tại chỉ là noãn thai còn chưa có phân hóa. . .”
Anh nói cũng như không nói, Tân Hoành liền lạnh giọng cắt ngang anh, “Nó đang chuẩn bị phân hóa, một thời gian nữa nó liền sẽ trở thành hình hài, chỉ cần nó còn đang bụng của em, nó liền dần trưởng thành. Dịch Tân, anh có ý gì?”
Dịch Tân tâm trạng trầm xuống, anh không nghĩ đến Tân Hoành lại nhạy cảm như vậy. Anh chỉ thuận miệng nói, cô với anh liền sinh phòng bị như vậy.
Anh thở dài, “Anh không có ý gì, anh chỉ là có chút kinh ngạc, anh cho rằng, em không thích đứa nhỏ.”
Tân Hoành đột nhiên cười, “Hai năm trước, là em không hiểu chuyện, cho rằng ba ba đứa nhỏ không thích nó, em thì không thể muốn nó. Hiện tại thì sao, nó ở bụng của em, nó là của em, em không quản người khác làm cái gì?”
Cô nói được quyết tuyệt như thế, Dịch Tân trong lòng lúc này có chút bất an trong nháy mắt tăng thêm thành khủng hoảng, thậm chí cũng không dám nghĩ tới, nếu như…
Cuối cùng anh chỉ là nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, liền không hề nói tiếp, lái xe về nhà.
Hai người ở trên xe không nói mộtcâu nào nữa. Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Dịch Tân thì khẩn cầu, đứa nhỏ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Mà Tân Hoành, thì lại nếu như Dịch Tân thực sự không yêu nó, như vậy cô nên làm cái gì bây giờ?
Hai năm trước, cô nhân nhượng anh một lần, bởi vì anh không thích, cô sẽ không có muốn đứa nhỏ kia. Hiện tại, có lẽ là thực sự trưởng thành một ít, lại một lần nữa gặp phải tình cảnh này, thế nhưng cô đã có thể cho mình một đáp án hoàn hảo. —— lần này, cô nhất định sẽ không lại nhân nhượng anh, mặc kệ anh thích hay không thích, muốn hay không muốn, cô nhất định sẽ không buông tha đứa bé này.
Này trong nháy mắt, nàng đột nhiên nghĩ tới tâm tình của Du Tiểu Nghi lúc đó.
Du Tiểu Nghi trong thời gian mang thai, Tân Hạo cũng rất bài xích, chỉ là Du Tiểu Nghi vẫn như cũ mạnh mẽ sinh ra Tân Hoành.
Tân Hoành vốn vẫn nghĩ không ra, không thể đạt được sự chúc phúc ba ba thì lưu lại nó làm cái gì? Hiện tại, cô nghĩ, đứa nhỏ của cô muốn một cái đồ hỗn trướng chúc phúc làm cái gì?
Nghĩ tới đây, cô đột nhiên cười, mây mù trong mắt bị đẩy ra, rốt cuộc ánh mắt vui vẻ trở lại.
Hai người trở lại biệt thự, Tân Hoành lập tức hướng quản gia mang theo người hầu đi sửa sang một cái phòng.
Quản gia hỏi dùng làm cái gì, Tân Hoành cười nói cho ông biết, “Phòng trẻ con.”
Quản gia kinh ngạc, lập tức lại cười nói, “Chúc mừng, chúc mừng thiếu phu nhân, chúc mừng thiếu gia.”
Tân Hoành và Dịch Tân đang nghe đến một tiếng chúc mừng này, hai người phản ứng hoàn toàn bất đồng, Tân Hoành cười đến vui vẻ, trên mặt đều là ôn nhu, mà Dịch Tân, thần sắc đạm mạc, chân mày nhíu lại.
Quản gia dẫn theo người hầu cấp tốc thu thập sạch sẽ một gian phòng, Tân Hoành liền chính mình đem các loại mới mua về. . . Đồ dùng cao cấp, phóng tới phòng trẻ con, lại chính mình đem tất cả mở ra và bắt đầu bố trí phòng.
Dịch Tân đứng ở cửa phòng nhìn cô bận rộn, trong lòng, nửa tràn đầy, nửa khô kiệt.
Anh đột nhiên muốn cười, khi nào, anh Dịch Tân cũng sẽ bị người bức đến hoàn cảnh chật vật như thế?
Nếu như Phong Dương nói cho anh biết, đứa bé này không là của bọn họ, nó sẽ rời đi, anh sẽ có bao nhiêu mừng rỡ như điên? Anh sẽ chủ động ôm cô, đem mọi thứ cô và hắn thích, cùng nhau mua cho nó; cũng sẽ ở trước mặt cô tươi cười khát khao đứa nhỏ cùng nàng chờ mong nó; nói tốt an ủi cô, cho nàng niềm vui. . .
Thế nhưng lúc này, mắt thấy của cô tình thương của người mẹ càng ngày càng sâu, càng lúc càng rõ ràng, anh lại cảm thấy vô lực. Anh muốn ngăn cản cô nhưng lại không nói ra được.
Anh phải ngăn cản cô yêu đứa nhỏ của bọn họ như thế nào? Anh làm sao có thể nhẫn tâm ngăn cản cô yêu đứa nhỏ của anh?
Thế nhưng, nếu như lúc này cô càng hãm sâu hơn, đến lúc nếu đứa nhỏ thật có vấn đề, cô làm sao có thể chịu đựng được?
Giờ khắc này, anh thậm chí thà rằng cô bởi vì hận anh, cũng không yêu đứa bé này!
Anh thường xuyên nói, chỉ cần Tân Hoành nhượng anh yêu, anh sẽ cho cô tất cả những gì cô thích, cô đáng giá có. Tất cả.
Thế nhưng lúc này, cô tốt đẹp, yên tĩnh như vậy, ngay trước mắt anh, im lặng chờ đợi nghênh đón sinh mệnh thuộc về anh cùng cô, anh lại không cấp được điều cô muốn.
Anh có chút vô lực đóng chặt mắt, mở ra lại thấy Tân Hoành đang ở trong phòng, cầm trong tay một bộ trang phục nho nhỏ, chính mình bình tĩnh nhìn anh.
Ánh mắt cùng cô nhìn nhau trong nháy mắt, anh đột nhiên mất hết dũng khí.
Tân Hoành con ngươi híp lại, hỏi hắn, “Anh là muốn vào giúp em?”
Trong lòng anh cười khổ, Tân Hoành quá nhạy cảm, cô đây là đang thăm dò anh.
Tùy ý cười, anh nhìn cô, “Anh nhìn em là được rồi.”
Tân Hoành, thực sự, có hay không đứa nhỏ đều không có vấn đề gì, nhượng anh nhìn cô là được.
Tân Hoành nắm trong tay thật chặt y phục dành cho đứa nhỏ, trong lòng có thứ gì đang dần dần xói mòn, cô nghe thấy thanh âm của mình khô khốc, khẽ run, “Nếu như anh chung quy tính toán không buông em ra, như vậy, anh có thể tận lực yêu nó nhiều hơn một chút?”
Cô chăm chú nhìn anh, cô không biết, anh có thể hay không nhìn ra được, ánh mắt của cô đang run rẩy.
Dịch Tân, em đã như vậy, chỉ cần anh đối với nó hảo, em liền một đời như vậy. Anh không nên ép em, không nên ép em liều mạng ly khai anh. Em không có vấn đề gì, thế nhưng em muốn con của em khỏe mạnh lớn lên.
Dịch Tân cũng không biết ý nghĩ trong lòng Tân Hoành lúc này là được ăn cả ngã về không, chỉ là thấy ánh mắt cô run rẩy, nghĩ tâm tư cô lúc này là trút xuống trên người đứa nhỏ. Mà anh, không muốn cô như vậy, nếu như đứa nhỏ chung quy không phải là của cô, vậy anh thà rằng cô không có nửa phần yêu. Chỉ vì yêu, cuối cùng sẽ làm cô bị thương.
Mà anh, không muốn cô bị thương.
Anh nhìn cô, nói, “Đứa nhỏ xa xa không có quan trọng bằng em.”
Anh nói xong, liền xoay người rời đi.
Tân Hoành nhìn bóng lưng của anh, trên tay buông lỏng, y phục nho nhỏ rơi xuống dưới chân của cô. Trong lòng, có một cảm giác không tốt.
Chương 190: Cục Cưng Trong Bụng (4)
Về sau, Dịch Tân mỗi một lần nhớ tới ngày hôm nay, trong lòng hối hận cùng hành hạ khiến anh trằn trọc khó ngủ. Nếu như một khắc kia, anh không cần có nhiều bận tâm như vậy, cho dù là trả lời có lệ cũng nói với cô một câu “Tốt”, đáp ứng cô yêu đứa nhỏ nhiều hơn một chút, kết cục có hay không cũng sẽ khá hơn, chắc chắn không chỉ có một chút?
Dịch Tân sau khi rời đi, Tân Hoành tiếp tục đem từng món đồ dành cho trẻ em mang ra để trên mặt đất, chỉ là trên mặt, không còn khát khao như lúc trước nữa.
Mấy thứ này, đều rất tốt, chỉ là đứa nhỏ, không nên ở trong này trưởng thành.
Có đôi khi, quyết định chỉ ở trong nháy mắt.
Ở cô được ăn cả ngã về không cầu xin nam nhân kia yêu đứa nhỏ của bọn họ nhiều một chút, mà nam nhân kia lại không nguyện ý trả lời cô, cô đã có quyết định.
Cô nhất định sẽ đi, cô nhất định phải rời khỏi người đàn ông này!
Nếu như đứa nhỏ đã định trước không chiếm được ba ba chờ mong và yêu thương, vậy. . . Liền từ bỏ đi.
Tính toán như vậy, cô cả người trái lại bình tĩnh hơn nhiều. Không hề như lúc ban đầu giận dữ, cũng không như sau tâm như tro nguội, cô bắt đầu có ý nghĩ của mình và chống đỡ người, liền thu hồi tâm tư.
Cô nghiêm túc ăn cơm, nghiêm túc đáp lại Dịch Tân mỗi một câu nói, mỗi một cái biểu tình. Dịch Tân thấy cô như vậy, lại chỉ dùng con ngươi xinh đẹp của anh thật sâu nhìn cô không chớp mắt.
Trong lòng cô căng thẳng, sợ bị anh phát giác ra cái gì đó, anh người này, ánh mắt luôn luôn ngoan độc. Lá gan lớn, giả vờ bình thản hỏi, “Anh nhìn em như vậy làm cái gì?”
Dịch Tân cười, “Em đang suy nghĩ gì?”
Cô cả kinh, vì sao anh lại lợi hại như vậy.
Bàn tay nắm thật chặt, cô cười, “Em muốn từ giờ trở đi tu thân dưỡng tính, nỗ lực không giận không buồn, làm cho đứa nhỏ khỏe mạnh sinh ra.”
Lời của cô làm tim của anh hung hăng kéo ra, sau đó trong lòng đối với cô nghi hoặc liền hết thảy hóa thành áy náy. Anh giơ tay lên, ôn nhu sờ sờ mặt cô, không có nói gì nữa.
Tân Hoành trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, thừa dịp thời gian Dịch Tân đang tắm, Tân Hoành trốn ra ban công, nhanh chóng bấm máy gọi cho ai đó.
Ngày hôm sau, Tân Hoành như thường lệ cùng Dịch Tân ăn bữa sáng, chỉ là khi đang ăn, Tân Hành tùy ý hỏi anhmột câu, “Anh lúc nào đi làm?”
Dịch Tân nhìn cô, con ngươi híp lại.
Cô cười, “Anh biết, anh đã nghỉ đông hơn hai tháng, anh như vậy, em lo lắng anh sẽ phá sản mất.”
Anh nhìn cô, mặt mày tràn đầy tiếu ý, “Em yên tâm, cho dù anh phá sản, cũng vẫn nuôi được em hết đời.”
Cô xem anh mâu quang lại bỗng nhiên nói, “Có thể hay không nuôi được em trái lại không sao cả, em chỉ là lo lắng cho anh, anh nuôi không nổi người khác.
Anh nhíu mày, “Trừ em ra, không có người nào khác?”
Cô cười, “Không có là tốt nhất. Em cũng không hi vọng con của em theo người khác lúc đó sẽ chịu nhiều ủy khuất. Em cũng có lúc rất keo kiệt, khó tránh khỏi một khi khí huyết dâng lên, sẽ làm ra mấy chuyện thấy máu.”
“A, em phải như thế nào mà thấy máu?”
Cô nhẹ nhàng lắc lắc trong tay ly sữa, chậm rãi nói, “Nói thí dụ như, ôm đứa nhỏ từ trên lầu nhảy xuống gì gì đó.”
Sắc mặt anh đột biến. Anh cho rằng ý của cô là thấy máu của người khác.
Cô lập tức lắc đầu, “Không, không được, ở lầu hai nhảy xuống cùng lắm cũng chỉ là người tàn phế, không chết được người. Ừhm, em cảm thấy mẹ emnăm đó là không có nghĩ tới vấn đề này, liền tuỳ tiện đi uy hiếp Tân Hạo, cuối cùng cũng chỉ là thất bại. Em lúc này nếu như muốn nhảy, đầu tiên được tìm cái lớp mười điểm, em cảm thấy bệnh viện đại lâu sẽ không lỗi . .”
“Câm miệng!” Anh lạnh giọng nói cắt ngang cô, con ngươi tất cả đều là đông lạnh.
Cô cũng không cười, nghiêm mặt nói, “Em cũng không phải là muốn uy hiếp anh, chỉ là anh không muốn thả em đi, vậy em nghĩ, anh ít nhất cũng hẳn đối với em phụ trách một điểm, mặc kệ anh có hay không người phụ nữ khác, ít nhất, anh không để cho em cùng đứa nhỏ biết, giấu khá hơn một chút! Không nên giống như Tân Hạo cái tên hỗn đản kia, tìm cái người phụ nữ kia tới, đem em và mẹ em bắt nạt thảm.”
“A, đúng rồi, em cho anh biết, ôm đứa nhỏ nhảy lầu việc này cũng không phải em nghĩ ra được. Hơn mười năm trước, mẹ em đã làm chuyện này. Bất quá bà ấy thất bại, bà ấy nhất thời xúc động không có suy nghĩ đến độ cao, lúc kích động, thời gian một cái chân vượt qua ban công, Tân Hạo ở sau lưng bà ấy nói cho bà ấy…”
Cô nói đến đây, chế nhạo cười, trong mắt lại che không được đau xót, “bà ấy nhảy, ở ngay trước mắt ông ta nhảy. Bất quá rất đáng tiếc, ở đây không đủ cao, bà ấy nhảy xuống tối đa liền mang theo em cùng nhau tàn phế mà thôi.”
Cô buông tay, “Mẹ em tính tình chính là quá kiêu ngạo, em nghĩ bà tình nguyện chết cũng không nghĩ tàn phế, càng không muốn em tàn phế. Cho nên, bà ấy đặc biệt không có cốt khí nhảy không thành. Về sau, chờ em muốn tìm lớp mười điểm lâu lúc, lại qua cái kia kích ráng sức, lo trước lo sau, cuối cùng cũng không có nhảy.”
Dịch Tân u ám con ngươi chăm chú nhìn cô, cô nhìn không thấy trên tay của anh, gân xanh đã sớm nổi lên.
Cô cười, “Thế nhưng, nếu như bà ấy lúc này dưới suối vàng có biết, hẳn là sẽ rất hối hận. Bởi vì, mặc dù bà ấy không có nhảy lầu, thế nhưng không lâu sau, bà ấy cũng rời đi. Duy nhất sai biệt ở chỗ, bà ấy không có mang theo em. Bất quá, nếu như bà ấy có thể nhìn thấy được bộ dáng của em bây giờ, em nghĩ, bà ấy hẳn là sẽ rất hối hận lúc đó không có ôm em cùng đi chết.”
Cô chăm chú nhìn anh, cười lớn một trận, “Em như bây giờ, sống đều là mất mặt.”
“Ba.”
Cô nói hoàn, trên bàn toàn bộ đồ sứ bị cường lực đảo qua, nhao nhao rơi trên mặt đất, vỡ vụn.
Kẻ đầu sỏ gây nên lúc này bên môi lại mang theo ôn nhu cười, nhìn cô, “Nói, nói tiếp.”
Cô nhẹ nhàng liếc mắt trên mặt đất những mảnh nhỏ và tàn canh, lại lần nữa nhìn anh, trên mặt cười không giảm chút nào, “Dịch Tân, em chỉ hỏi anh một câu, nếu như anh có con gái lớn như em, anh nhìn thấy bộ dáng của em bây giờ, anh cũng sẽ không hối hận sinh ra nó?”
Vốn không kiêng nể gì cả làm tàn lệ, trong nháy mắt, đông lại. Thân thể cứng ngắc, anh nhìn cô, đáy lòng, có một loại cảm xúc không thuộc về Dịch Tân nổi lên, tựa hồ gọi là nao núng.
Tân Hoành nghe thấy Dịch Tân nói như vậy, tâm tình đang vui vẻ chớp mắt đã biến mất, cô phòng bị nhìn anh, hỏi lại, “Anh có ý gì?”
Dịch Tân thấy tình trạng đó, trong lòng buồn bực, bất đắc dĩ thuận miệng nói, “Chính em cũng biết nó hiện tại chỉ là noãn thai còn chưa có phân hóa. . .”
Anh nói cũng như không nói, Tân Hoành liền lạnh giọng cắt ngang anh, “Nó đang chuẩn bị phân hóa, một thời gian nữa nó liền sẽ trở thành hình hài, chỉ cần nó còn đang bụng của em, nó liền dần trưởng thành. Dịch Tân, anh có ý gì?”
Dịch Tân tâm trạng trầm xuống, anh không nghĩ đến Tân Hoành lại nhạy cảm như vậy. Anh chỉ thuận miệng nói, cô với anh liền sinh phòng bị như vậy.
Anh thở dài, “Anh không có ý gì, anh chỉ là có chút kinh ngạc, anh cho rằng, em không thích đứa nhỏ.”
Tân Hoành đột nhiên cười, “Hai năm trước, là em không hiểu chuyện, cho rằng ba ba đứa nhỏ không thích nó, em thì không thể muốn nó. Hiện tại thì sao, nó ở bụng của em, nó là của em, em không quản người khác làm cái gì?”
Cô nói được quyết tuyệt như thế, Dịch Tân trong lòng lúc này có chút bất an trong nháy mắt tăng thêm thành khủng hoảng, thậm chí cũng không dám nghĩ tới, nếu như…
Cuối cùng anh chỉ là nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, liền không hề nói tiếp, lái xe về nhà.
Hai người ở trên xe không nói mộtcâu nào nữa. Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Dịch Tân thì khẩn cầu, đứa nhỏ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Mà Tân Hoành, thì lại nếu như Dịch Tân thực sự không yêu nó, như vậy cô nên làm cái gì bây giờ?
Hai năm trước, cô nhân nhượng anh một lần, bởi vì anh không thích, cô sẽ không có muốn đứa nhỏ kia. Hiện tại, có lẽ là thực sự trưởng thành một ít, lại một lần nữa gặp phải tình cảnh này, thế nhưng cô đã có thể cho mình một đáp án hoàn hảo. —— lần này, cô nhất định sẽ không lại nhân nhượng anh, mặc kệ anh thích hay không thích, muốn hay không muốn, cô nhất định sẽ không buông tha đứa bé này.
Này trong nháy mắt, nàng đột nhiên nghĩ tới tâm tình của Du Tiểu Nghi lúc đó.
Du Tiểu Nghi trong thời gian mang thai, Tân Hạo cũng rất bài xích, chỉ là Du Tiểu Nghi vẫn như cũ mạnh mẽ sinh ra Tân Hoành.
Tân Hoành vốn vẫn nghĩ không ra, không thể đạt được sự chúc phúc ba ba thì lưu lại nó làm cái gì? Hiện tại, cô nghĩ, đứa nhỏ của cô muốn một cái đồ hỗn trướng chúc phúc làm cái gì?
Nghĩ tới đây, cô đột nhiên cười, mây mù trong mắt bị đẩy ra, rốt cuộc ánh mắt vui vẻ trở lại.
Hai người trở lại biệt thự, Tân Hoành lập tức hướng quản gia mang theo người hầu đi sửa sang một cái phòng.
Quản gia hỏi dùng làm cái gì, Tân Hoành cười nói cho ông biết, “Phòng trẻ con.”
Quản gia kinh ngạc, lập tức lại cười nói, “Chúc mừng, chúc mừng thiếu phu nhân, chúc mừng thiếu gia.”
Tân Hoành và Dịch Tân đang nghe đến một tiếng chúc mừng này, hai người phản ứng hoàn toàn bất đồng, Tân Hoành cười đến vui vẻ, trên mặt đều là ôn nhu, mà Dịch Tân, thần sắc đạm mạc, chân mày nhíu lại.
Quản gia dẫn theo người hầu cấp tốc thu thập sạch sẽ một gian phòng, Tân Hoành liền chính mình đem các loại mới mua về. . . Đồ dùng cao cấp, phóng tới phòng trẻ con, lại chính mình đem tất cả mở ra và bắt đầu bố trí phòng.
Dịch Tân đứng ở cửa phòng nhìn cô bận rộn, trong lòng, nửa tràn đầy, nửa khô kiệt.
Anh đột nhiên muốn cười, khi nào, anh Dịch Tân cũng sẽ bị người bức đến hoàn cảnh chật vật như thế?
Nếu như Phong Dương nói cho anh biết, đứa bé này không là của bọn họ, nó sẽ rời đi, anh sẽ có bao nhiêu mừng rỡ như điên? Anh sẽ chủ động ôm cô, đem mọi thứ cô và hắn thích, cùng nhau mua cho nó; cũng sẽ ở trước mặt cô tươi cười khát khao đứa nhỏ cùng nàng chờ mong nó; nói tốt an ủi cô, cho nàng niềm vui. . .
Thế nhưng lúc này, mắt thấy của cô tình thương của người mẹ càng ngày càng sâu, càng lúc càng rõ ràng, anh lại cảm thấy vô lực. Anh muốn ngăn cản cô nhưng lại không nói ra được.
Anh phải ngăn cản cô yêu đứa nhỏ của bọn họ như thế nào? Anh làm sao có thể nhẫn tâm ngăn cản cô yêu đứa nhỏ của anh?
Thế nhưng, nếu như lúc này cô càng hãm sâu hơn, đến lúc nếu đứa nhỏ thật có vấn đề, cô làm sao có thể chịu đựng được?
Giờ khắc này, anh thậm chí thà rằng cô bởi vì hận anh, cũng không yêu đứa bé này!
Anh thường xuyên nói, chỉ cần Tân Hoành nhượng anh yêu, anh sẽ cho cô tất cả những gì cô thích, cô đáng giá có. Tất cả.
Thế nhưng lúc này, cô tốt đẹp, yên tĩnh như vậy, ngay trước mắt anh, im lặng chờ đợi nghênh đón sinh mệnh thuộc về anh cùng cô, anh lại không cấp được điều cô muốn.
Anh có chút vô lực đóng chặt mắt, mở ra lại thấy Tân Hoành đang ở trong phòng, cầm trong tay một bộ trang phục nho nhỏ, chính mình bình tĩnh nhìn anh.
Ánh mắt cùng cô nhìn nhau trong nháy mắt, anh đột nhiên mất hết dũng khí.
Tân Hoành con ngươi híp lại, hỏi hắn, “Anh là muốn vào giúp em?”
Trong lòng anh cười khổ, Tân Hoành quá nhạy cảm, cô đây là đang thăm dò anh.
Tùy ý cười, anh nhìn cô, “Anh nhìn em là được rồi.”
Tân Hoành, thực sự, có hay không đứa nhỏ đều không có vấn đề gì, nhượng anh nhìn cô là được.
Tân Hoành nắm trong tay thật chặt y phục dành cho đứa nhỏ, trong lòng có thứ gì đang dần dần xói mòn, cô nghe thấy thanh âm của mình khô khốc, khẽ run, “Nếu như anh chung quy tính toán không buông em ra, như vậy, anh có thể tận lực yêu nó nhiều hơn một chút?”
Cô chăm chú nhìn anh, cô không biết, anh có thể hay không nhìn ra được, ánh mắt của cô đang run rẩy.
Dịch Tân, em đã như vậy, chỉ cần anh đối với nó hảo, em liền một đời như vậy. Anh không nên ép em, không nên ép em liều mạng ly khai anh. Em không có vấn đề gì, thế nhưng em muốn con của em khỏe mạnh lớn lên.
Dịch Tân cũng không biết ý nghĩ trong lòng Tân Hoành lúc này là được ăn cả ngã về không, chỉ là thấy ánh mắt cô run rẩy, nghĩ tâm tư cô lúc này là trút xuống trên người đứa nhỏ. Mà anh, không muốn cô như vậy, nếu như đứa nhỏ chung quy không phải là của cô, vậy anh thà rằng cô không có nửa phần yêu. Chỉ vì yêu, cuối cùng sẽ làm cô bị thương.
Mà anh, không muốn cô bị thương.
Anh nhìn cô, nói, “Đứa nhỏ xa xa không có quan trọng bằng em.”
Anh nói xong, liền xoay người rời đi.
Tân Hoành nhìn bóng lưng của anh, trên tay buông lỏng, y phục nho nhỏ rơi xuống dưới chân của cô. Trong lòng, có một cảm giác không tốt.
Chương 190: Cục Cưng Trong Bụng (4)
Về sau, Dịch Tân mỗi một lần nhớ tới ngày hôm nay, trong lòng hối hận cùng hành hạ khiến anh trằn trọc khó ngủ. Nếu như một khắc kia, anh không cần có nhiều bận tâm như vậy, cho dù là trả lời có lệ cũng nói với cô một câu “Tốt”, đáp ứng cô yêu đứa nhỏ nhiều hơn một chút, kết cục có hay không cũng sẽ khá hơn, chắc chắn không chỉ có một chút?
Dịch Tân sau khi rời đi, Tân Hoành tiếp tục đem từng món đồ dành cho trẻ em mang ra để trên mặt đất, chỉ là trên mặt, không còn khát khao như lúc trước nữa.
Mấy thứ này, đều rất tốt, chỉ là đứa nhỏ, không nên ở trong này trưởng thành.
Có đôi khi, quyết định chỉ ở trong nháy mắt.
Ở cô được ăn cả ngã về không cầu xin nam nhân kia yêu đứa nhỏ của bọn họ nhiều một chút, mà nam nhân kia lại không nguyện ý trả lời cô, cô đã có quyết định.
Cô nhất định sẽ đi, cô nhất định phải rời khỏi người đàn ông này!
Nếu như đứa nhỏ đã định trước không chiếm được ba ba chờ mong và yêu thương, vậy. . . Liền từ bỏ đi.
Tính toán như vậy, cô cả người trái lại bình tĩnh hơn nhiều. Không hề như lúc ban đầu giận dữ, cũng không như sau tâm như tro nguội, cô bắt đầu có ý nghĩ của mình và chống đỡ người, liền thu hồi tâm tư.
Cô nghiêm túc ăn cơm, nghiêm túc đáp lại Dịch Tân mỗi một câu nói, mỗi một cái biểu tình. Dịch Tân thấy cô như vậy, lại chỉ dùng con ngươi xinh đẹp của anh thật sâu nhìn cô không chớp mắt.
Trong lòng cô căng thẳng, sợ bị anh phát giác ra cái gì đó, anh người này, ánh mắt luôn luôn ngoan độc. Lá gan lớn, giả vờ bình thản hỏi, “Anh nhìn em như vậy làm cái gì?”
Dịch Tân cười, “Em đang suy nghĩ gì?”
Cô cả kinh, vì sao anh lại lợi hại như vậy.
Bàn tay nắm thật chặt, cô cười, “Em muốn từ giờ trở đi tu thân dưỡng tính, nỗ lực không giận không buồn, làm cho đứa nhỏ khỏe mạnh sinh ra.”
Lời của cô làm tim của anh hung hăng kéo ra, sau đó trong lòng đối với cô nghi hoặc liền hết thảy hóa thành áy náy. Anh giơ tay lên, ôn nhu sờ sờ mặt cô, không có nói gì nữa.
Tân Hoành trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, thừa dịp thời gian Dịch Tân đang tắm, Tân Hoành trốn ra ban công, nhanh chóng bấm máy gọi cho ai đó.
Ngày hôm sau, Tân Hoành như thường lệ cùng Dịch Tân ăn bữa sáng, chỉ là khi đang ăn, Tân Hành tùy ý hỏi anhmột câu, “Anh lúc nào đi làm?”
Dịch Tân nhìn cô, con ngươi híp lại.
Cô cười, “Anh biết, anh đã nghỉ đông hơn hai tháng, anh như vậy, em lo lắng anh sẽ phá sản mất.”
Anh nhìn cô, mặt mày tràn đầy tiếu ý, “Em yên tâm, cho dù anh phá sản, cũng vẫn nuôi được em hết đời.”
Cô xem anh mâu quang lại bỗng nhiên nói, “Có thể hay không nuôi được em trái lại không sao cả, em chỉ là lo lắng cho anh, anh nuôi không nổi người khác.
Anh nhíu mày, “Trừ em ra, không có người nào khác?”
Cô cười, “Không có là tốt nhất. Em cũng không hi vọng con của em theo người khác lúc đó sẽ chịu nhiều ủy khuất. Em cũng có lúc rất keo kiệt, khó tránh khỏi một khi khí huyết dâng lên, sẽ làm ra mấy chuyện thấy máu.”
“A, em phải như thế nào mà thấy máu?”
Cô nhẹ nhàng lắc lắc trong tay ly sữa, chậm rãi nói, “Nói thí dụ như, ôm đứa nhỏ từ trên lầu nhảy xuống gì gì đó.”
Sắc mặt anh đột biến. Anh cho rằng ý của cô là thấy máu của người khác.
Cô lập tức lắc đầu, “Không, không được, ở lầu hai nhảy xuống cùng lắm cũng chỉ là người tàn phế, không chết được người. Ừhm, em cảm thấy mẹ emnăm đó là không có nghĩ tới vấn đề này, liền tuỳ tiện đi uy hiếp Tân Hạo, cuối cùng cũng chỉ là thất bại. Em lúc này nếu như muốn nhảy, đầu tiên được tìm cái lớp mười điểm, em cảm thấy bệnh viện đại lâu sẽ không lỗi . .”
“Câm miệng!” Anh lạnh giọng nói cắt ngang cô, con ngươi tất cả đều là đông lạnh.
Cô cũng không cười, nghiêm mặt nói, “Em cũng không phải là muốn uy hiếp anh, chỉ là anh không muốn thả em đi, vậy em nghĩ, anh ít nhất cũng hẳn đối với em phụ trách một điểm, mặc kệ anh có hay không người phụ nữ khác, ít nhất, anh không để cho em cùng đứa nhỏ biết, giấu khá hơn một chút! Không nên giống như Tân Hạo cái tên hỗn đản kia, tìm cái người phụ nữ kia tới, đem em và mẹ em bắt nạt thảm.”
“A, đúng rồi, em cho anh biết, ôm đứa nhỏ nhảy lầu việc này cũng không phải em nghĩ ra được. Hơn mười năm trước, mẹ em đã làm chuyện này. Bất quá bà ấy thất bại, bà ấy nhất thời xúc động không có suy nghĩ đến độ cao, lúc kích động, thời gian một cái chân vượt qua ban công, Tân Hạo ở sau lưng bà ấy nói cho bà ấy…”
Cô nói đến đây, chế nhạo cười, trong mắt lại che không được đau xót, “bà ấy nhảy, ở ngay trước mắt ông ta nhảy. Bất quá rất đáng tiếc, ở đây không đủ cao, bà ấy nhảy xuống tối đa liền mang theo em cùng nhau tàn phế mà thôi.”
Cô buông tay, “Mẹ em tính tình chính là quá kiêu ngạo, em nghĩ bà tình nguyện chết cũng không nghĩ tàn phế, càng không muốn em tàn phế. Cho nên, bà ấy đặc biệt không có cốt khí nhảy không thành. Về sau, chờ em muốn tìm lớp mười điểm lâu lúc, lại qua cái kia kích ráng sức, lo trước lo sau, cuối cùng cũng không có nhảy.”
Dịch Tân u ám con ngươi chăm chú nhìn cô, cô nhìn không thấy trên tay của anh, gân xanh đã sớm nổi lên.
Cô cười, “Thế nhưng, nếu như bà ấy lúc này dưới suối vàng có biết, hẳn là sẽ rất hối hận. Bởi vì, mặc dù bà ấy không có nhảy lầu, thế nhưng không lâu sau, bà ấy cũng rời đi. Duy nhất sai biệt ở chỗ, bà ấy không có mang theo em. Bất quá, nếu như bà ấy có thể nhìn thấy được bộ dáng của em bây giờ, em nghĩ, bà ấy hẳn là sẽ rất hối hận lúc đó không có ôm em cùng đi chết.”
Cô chăm chú nhìn anh, cười lớn một trận, “Em như bây giờ, sống đều là mất mặt.”
“Ba.”
Cô nói hoàn, trên bàn toàn bộ đồ sứ bị cường lực đảo qua, nhao nhao rơi trên mặt đất, vỡ vụn.
Kẻ đầu sỏ gây nên lúc này bên môi lại mang theo ôn nhu cười, nhìn cô, “Nói, nói tiếp.”
Cô nhẹ nhàng liếc mắt trên mặt đất những mảnh nhỏ và tàn canh, lại lần nữa nhìn anh, trên mặt cười không giảm chút nào, “Dịch Tân, em chỉ hỏi anh một câu, nếu như anh có con gái lớn như em, anh nhìn thấy bộ dáng của em bây giờ, anh cũng sẽ không hối hận sinh ra nó?”
Vốn không kiêng nể gì cả làm tàn lệ, trong nháy mắt, đông lại. Thân thể cứng ngắc, anh nhìn cô, đáy lòng, có một loại cảm xúc không thuộc về Dịch Tân nổi lên, tựa hồ gọi là nao núng.