Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
C116.txt
Editor: Trà Xanh
Vài ngày qua, Từ Hành muốn gặp hoàng đế đều được báo rằng Hoàng thượng đã nghỉ ngơi.
Từ Hành cảm thấy lạ, bí mật sai nữ quan thân tín đi tìm hiểu tin tức. Lần trước thống lĩnh của cấm quân trông giữ thiên lao không tốt nên hiện giờ cấm vệ được giao cho Từ Khí tiếp quản. Nữ quan mau chóng nhận được tin: “Nương nương, mấy ngày nay Hoàng thượng ra cung sau khi xử lý xong chính vụ. Đi cửa hông phía tây để không làm kinh động trong cung và trở về trước khi trời sáng.”
“Ra cung?” Từ Hành nhìn tiểu hoàng tử trong vòng tay của bà vú, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái. Chẳng lẽ dạo này Hoàng thượng cải trang vi hành? Vậy cũng không đúng. Thát Đát sẽ tiến đánh bất cứ lúc nào, bây giờ là thời điểm nên ở trong cung để trấn giữ, tại sao lại chạy ra ngoài? Ngoài cung rốt cuộc có gì đặc biệt?
Nữ quan yêu cầu bà vú ôm tiểu hoàng tử đi ra ngoài, sau đó nhỏ giọng nói bên tai Từ Hành: “Nô tỳ còn nghe được một chuyện, Ngọc Bình bị đại nội quan gọi về từ hoàng lăng, không biết để làm gì. Nhưng có vẻ liên quan đến việc Hoàng thượng ra cung. Chẳng lẽ Hoàng thượng có nữ nhân ở ngoài cung?”
Từ Hành thầm giật mình, cảm thấy nữ quan nói rất có lý. Không biết vì sao, nàng đột nhiên nghĩ đến Thẩm Oanh. Mấy ngày trước nghe nói Tĩnh Viễn Hầu vào cung xin Hoàng thượng cho nghỉ, nói muốn đi tìm Thẩm Oanh. Hay là Thẩm Oanh đang ở trong tay Hoàng thượng?
Nàng bị suy nghĩ này dọa sợ. Cho dù Hoàng thượng thích Thẩm Oanh cũng không đến mức bắt giam nàng ngay lúc này khiến mối quan hệ quân thần càng trở nên tồi tệ. Hoàng thượng không bị sắc đẹp mê hoặc, Thẩm Oanh nhiều nhất chỉ là có tính tình hơi giống Gia Huệ hậu, chắc không đến mức đó.
Nhưng sự thật thế nào thì phải điều tra xong mới biết được.
“Ngươi đi gọi phụ thân đến.” Từ Hành lệnh nữ quan.
Từ Khí vốn đang làm nhiệm vụ trong cung, ngay sau đó đã đến Kiêm Gia Cung. Ông hành lễ với Từ Hành trước. Từ Hành vội vàng đỡ ông dậy: “Phụ thân, ta đã nói rồi, gặp ngầm thì không cần hành đại lễ.”
“Lễ nghĩa không thể bỏ.” Từ Khí đứng lên, “Nương nương gọi thần có chuyện gì?”
Từ Hành kêu mọi người trong điện lui ra, bảo nữ quan canh ngoài cửa, sau đó mới hỏi: “Phụ thân có biết Hoàng thượng dạo này luôn lén ra cung?”
Từ Khí là tướng lĩnh cai quản cấm vệ, đương nhiên biết việc này. Nhưng ông không tiện can thiệp việc riêng của hoàng đế, sau chuyện của An Quốc Công, ông biết rằng giữa quân thần không tồn tại sự tin tưởng tuyệt đối, phải nên giữ khoảng cách. Nhưng nữ nhi hỏi việc này thì có chút kỳ lạ.
“Biết thì biết, nhưng ngài hỏi việc này để làm gì?”
Từ Hành trầm ngâm một chút mới nói: “Thiếp thất của Tĩnh Viễn Hầu, tức là Tam biểu muội của Thẩm gia đã mất tích. Ta nghi ngờ, nàng ở trong tay Hoàng thượng.”
“Cái gì?” Từ Khí hét lên, rồi vội vàng hạ giọng, “Ngài có bằng chứng không?”
Từ Hành lắc đầu, nắm cánh tay Từ Khí: “Phụ thân, vị Tam biểu muội của Thẩm gia rất xinh đẹp, tính tình điềm đạm có chút giống Gia Huệ hậu. Lần trước ngài đi Tây Bắc cùng Hoàng thượng, vì cứu Tĩnh Viễn Hầu, nàng và Hoàng thượng và Tĩnh Viễn Hầu và đại nội quan ở một mình trên thành lâu phải không? Sau đó Hoàng thượng thả Tĩnh Viễn Hầu, chẳng lẽ không phải do nàng hay sao?”
Từ Khí sững sờ gật đầu, nghĩ như vậy rất có khả năng. Từ trước đến nay Hoàng Thượng không gần nữ sắc, nữ tử có thể khiến hắn động lòng nhất định phải có chút thủ đoạn. Thẩm tam cô nương gan dạ và sáng suốt hơn người, không sợ thiên uy, rất có thể là hợp khẩu vị của hoàng đế.
“Cho nên nữ nhi muốn biết rõ, Hoàng thượng rốt cuộc đi đâu. Đương nhiên chuyện này không thể kinh động Hoàng thượng, phụ thân có cách nào không?”
Trong hậu cung ngày nay, hầu như không có nữ nhân nào có thể uy hiếp được Từ Hành. Sớm muộn gì con trai của nàng cũng được phong làm Thái Tử. Nhưng Từ Hành có nhược điểm chết người là xuất thân không cao, cho nên không thể ngồi vào vị trí Trường Tín Cung. Điều này đồng nghĩa với việc con trai của nàng chỉ là con vợ lẽ, là sự lựa chọn bất đắc dĩ của hoàng đế và triều thần.
Nhưng nếu Thẩm Oanh thật sự lọt vào mắt hoàng đế, đó sẽ là đối thủ mạnh của nàng, hoàng đế nhất định sẽ tìm mọi cách để thân phận của Thẩm Oanh trở thành danh chính ngôn thuận. Ngày nào đó, Thẩm Oanh sẽ sinh long tử. Đến lúc đó, với sự yêu thương của hoàng đế, chưa chắc sẽ không nhảy lên đầu Từ Hành, cho nên Từ Hành phải đề phòng.
Trước đây Từ Hành không muốn tranh giành bởi vì nàng là người cô đơn, giành cũng vô dụng. Từ khi có nhi tử, tâm trạng của nàng cũng hoàn toàn thay đổi. Nàng làm tất cả đều vì hài tử.
“Phụ thân, khi người tìm được Hoàng thượng đi đâu, ta sẽ nghĩ cách để Thái hậu biết chuyện này.” Từ Hành nói bên tai Từ Khí, “Nữ nhi không thể trực tiếp tham gia vào chuyện này. Để Thái hậu ra tay, tương lai Hoàng thượng sẽ không đổ lỗi lên đầu nữ nhi.”
Từ Khí gật đầu: “Nương nương yên tâm, vi phụ biết nên làm thế nào.”
Thẩm Oanh ở trong Lệ Vương phủ, Ngọc Bình hầu bên cạnh nàng. Ngọc Bình sống trong cung nhiều năm nên thận trọng và làm việc chu đáo. Giữa chủ tớ bọn họ đôi khi không cần nhiều lời, một ánh mắt đã biết tâm tư của nhau.
Mỗi ngày Bùi Chương đều đến gặp Thẩm Oanh, đôi khi ăn tối với nàng, đôi khi chơi cờ với nàng. Nàng từ chối, Bùi Chương cũng vui vẻ một mình, còn hỏi nàng cách giải quyết.
“Hoàng thượng không bận chính sự hay sao?” Thẩm Oanh ngồi trên giường đất đắp chăn mỏng, liếc nhìn hoàng đế. Cơ thể nàng ngày càng nặng, cũng không muốn di chuyển nhiều. Ngoại trừ nửa canh giờ đi dạo trong hoa viên mỗi ngày, phần lớn thời gian đều nằm trên giường đất.
“Đương nhiên có, nhưng Trẫm muốn dành nhiều thời gian cho nàng.” Bùi Chương vừa chơi cờ vừa nói.
Thẩm Oanh không dám làm trái ý hắn, lúc trước nàng không sợ, hiện giờ đứa bé trong bụng là điểm yếu lớn nhất của nàng. Ngày sinh càng gần, nội tâm nàng càng như lửa đốt, nhưng bề ngoài không dám lộ ra nửa phần. Nàng sợ đứa nhỏ này sinh ra sẽ bị Bùi Chương bắt đi hoặc trực tiếp giết chết.
Mỗi ngày nàng đi dạo trong phủ đều thấy có người tuần tra, cửa nào cũng có người canh gác. Tự một mình nàng trốn khỏi nơi này còn khó hơn lên trời.
“Nàng đang suy nghĩ điều gì?” Bùi Chương nhìn Thẩm Oanh.
Thẩm Oanh vội vàng lắc đầu: “Để ta chơi với ngài.” Nàng ngồi vào phía bên kia của bàn cờ, đưa tay vào hộp cờ lấy quân đen một cách tự nhiên. Quân đen đi trước, trước đây nàng chơi cờ với Bùi Chương đều chọn quân đen. Nhưng đã lâu không chơi nên nàng không phải là đối thủ của Bùi Chương, mới đi ba nước cờ đã bị giết.
Tâm trạng Bùi Chương có vẻ tốt: “Xem ra nàng ở với Bùi Duyên đã phí phạm tứ nghệ rồi. Nếu phụ thân nàng biết rằng nữ nhi do ông tự tay bồi dưỡng hiện giờ không biết chơi cờ, ông sẽ nghĩ thế nào? À, nàng muốn gặp đệ đệ và muội muội không? Trẫm lâu rồi chưa gặp bọn họ.”
Thẩm Oanh nghĩ thầm, đưa bọn họ đến để uy hiếp nàng nhiều hơn mà thôi. Nàng cất từng quân cờ trên bàn: “Gặp bọn họ để làm gì? Nói cho bọn họ biết ta sống lại hay sao? Không phải ai cũng tin chuyện này. Bọn họ nhìn thấy ta, có lẽ sẽ cảm thấy như nhìn thấy quỷ.”
Bùi Chương nhìn chằm chằm Thẩm Oanh, đột nhiên nói: “Cho dù nàng trở thành hình dạng gì, Trẫm đều không sợ.”
Thẩm Oanh dừng tay một chút, rồi tiếp tục dọn quân cờ: “Hoàng thượng hạ cờ đi.”
Khi màn đêm tối dần, Thẩm Oanh cố gắng tỉnh táo chơi cờ với Bùi Chương nhưng đã lén ngáp vài lần. Bùi Chương đẩy bàn cờ và nói: “Nên nghỉ ngơi thôi.”
Thẩm Oanh cứng người, vô thức ngẩng đầu: “Hoàng thượng không trở về cung sao?”
“Trẫm ngủ ở đây, trời sáng mới về cung.” Bùi Chương trả lời một cách tự nhiên.
Chuông cảnh giác réo ầm ĩ trong lòng Thẩm Oanh, nàng giả vờ bước xuống giường đất: “Vậy thì giao nơi này cho Hoàng thượng, ta vào phòng ngủ.” Trước khi nàng chạm vào giày, Bùi Chương đã đến trước mặt nàng, ấn vào vai nàng, đè nàng xuống giường. Bọn họ dựa rất gần, bốn mắt nhìn nhau, cảm nhận rõ nhiệt độ hô hấp của nhau.
“Nàng định trốn Trẫm đến khi nào?” Bùi Chương nhìn vào mắt nàng, dục vọng bị kìm nén trong lòng dâng trào như thủy triều. Nếu nàng không mang thai, hắn đã không chờ lâu như vậy.
Thẩm Oanh đang nghĩ cách thoát thân, đại nội quan ở bên ngoài lên tiếng: “Hoàng thượng!”
Đại nội quan trước nay là người tinh mắt, lúc này quấy rầy chứng tỏ có chuyện quan trọng. Bùi Chương buông Thẩm Oanh ra, vén rèm đi ra ngoài, Thẩm Oanh mơ hồ nghe được mấy chữ “Thát Đát”.
Một lúc sau, Ngọc Bình bước vào nói với Thẩm Oanh: “Hoàng thượng đã đi rồi. Nô tỳ hầu hạ phu nhân nghỉ ngơi nhé?”
Thẩm Oanh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nàng hơi lo lắng, mấy hôm nay nàng cố gắng không hỏi tình hình hiện tại của Bùi Duyên, sợ Bùi Chương xuống tay với hắn. Bùi Chương còn chưa buông tha cho huynh đệ ruột là Vĩnh Vương và Định Vương, huống chi là Bùi Duyên? Nhưng bây giờ nàng giống cá chậu chim lồng, chỉ có thể lo lắng suông mà không làm gì được.
Suốt đêm nay, nàng mơ thấy mình ở Tây Bắc, mỗi đêm đi ngủ Bùi Duyên đều ôm nàng nói chuyện, đôi khi là việc nhà, đôi khi về tương lai. Giọng nói của hắn bị tổn thương, thanh âm đặc biệt trầm thấp và hơi khàn, hiệu quả hơn bất kỳ hương an thần nào. Thường thường hắn chỉ nói vài câu là nàng ngủ rồi.
Thời điểm nàng ở Trường Tín Cung thường xuyên bị mất ngủ, phải nhờ hương để thôi miên. Nhưng ở bên cạnh Bùi Duyên hầu như không bị mất ngủ. Đây là sự khác nhau giữa Bùi Duyên và Bùi Chương. Bùi Chương cho nàng địa vị tối cao nhưng không hỏi nàng muốn gì. Tuy Bùi Duyên chỉ cho nàng danh phận thiếp thất nhưng hắn cho nàng cảm giác an toàn.
Ngày hôm sau, khi Thẩm Oanh tỉnh lại, Ngọc Bình đang đứng cạnh giường, nàng nói với Thẩm Oanh: “Phu nhân, Thát Đát đã đưa quân ra, vượt qua khu vực đóng quân của quân đội Tây Bắc, trực tiếp tấn công Khai Bình Vệ, vài thành trì đã bị chiếm. Cho nên đêm qua, Hoàng thượng vội vã trở về.”
Con đường ngắn nhất để Thát Đát đánh Đại Nghiệp là Sơn Tây, nơi có quân đội Tây Bắc. Hơn nữa vùng Sơn Tây tương đối phong phú hơn toàn bộ phòng tuyến Tây Bắc, một khi chiếm được thì có thể cung cấp nguồn tiếp viện dồi dào. Ngược lại vùng Khai Bình Vệ quá lạnh, hầu như không có ngọn cỏ nào, tuy dễ dàng tấn công nhưng sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực của kỵ binh Thát Đát, thiếu chiến lợi phẩm cũng làm giảm tinh thần chiến đấu của họ.
Phương pháp chiến đấu này thật sự không rõ ưu và nhược điểm.
Không biết từ khi nào, nàng bắt đầu quan tâm đến cuộc chiến ở biên giới, nàng còn thuộc lòng tình huống của Thát Đát và lính biên phòng. Đây gọi là mưa dầm thấm đất.
“Hoàng thượng đang bận việc chiến sự, chắc tạm thời sẽ không đến đây.” Thẩm Oanh nói.
Ngọc Bình đỡ nàng xuống giường, giúp nàng rửa mặt, chải đầu và thay quần áo. Hiện giờ bụng Thẩm Oanh đã lớn, mặc y phục rộng thùng thình, nhưng chân tay nàng vẫn thon thả, khuôn mặt cũng không thay đổi nhiều, cho nên thoạt nhìn không giống người có thai.
“Hoàng thượng thường xuyên đến tiềm để mà trong cung không biết gì sao?” Thẩm Oanh đeo hoa tai và hỏi.
Ngọc Bình trả lời: “Chắc Hoàng thượng giấu Thái hậu và Trang phi chuyện của phu nhân. Không biết có thể giấu được bao lâu.”
Hoàng Thượng hàng đêm không ở trong cung, người ở hậu cung sớm muộn gì cũng nghe được tin. Đến lúc đó, khó đảm bảo sẽ không điều tra ra tiềm để này, các nàng sẽ gặp rắc rối. Tuy rằng ở đây không phải là điều Thẩm Oanh muốn, nhưng trong mắt những người đó, nàng là người cản đường.
Nàng chỉ không ngờ, ngày này đến sớm như vậy.
Buổi trưa ngày hôm sau, trong lúc Thẩm Oanh đang nghỉ trưa, trong viện đột nhiên rất ồn ào giống như có ai xông vào. Nàng định đứng dậy hỏi Ngọc Bình thì có hai ma ma lao vào, bắt nàng đi ra ngoài.
Trận pháp đã bày sẵn trong viện. Hoắc Thái hậu ngồi trên ghế thái sư, hai bên trái phải đều có người đứng. Ngọc Bình bị đè dưới đất, sau đó Thẩm Oanh cũng bị đưa đến trước mặt Hoắc Thái hậu.
Tiềm để được phòng thủ kiên cố, người bên trong không đi ra được. Người bên ngoài muốn vào, đặc biệt là mẫu thân của hoàng đế, sẽ luôn có cách. Những gã lính canh sẽ không dám chống lại.
Hoắc Thái hậu híp mắt nhìn Thẩm Oanh. Bà không ngờ hoàng đế không những lén giấu một mỹ tử trẻ tuổi, mà nữ tử này còn đang mang thai. Chẳng lẽ đây cũng là huyết mạch của hoàng gia? Nếu là huyết mạch của hoàng gia, vì sao không quang minh chính đại đưa vào cung mà phải lén lút giấu ở tiềm để?
Một ma ma lập tức đi tới nói nhỏ: “Thái hậu, yêu nữ này vốn là thiếp thất của Tĩnh Viễn Hầu, nàng đang mang thai hài tử của Tĩnh Viễn Hầu. Hoàng thượng giấu nàng ở đây, có thể muốn công nhận đứa nhỏ này là huyết mạch của hoàng thất!”
“Nực cười!” Hoắc Thái Hậu đập tay vịn, chỉ vào Thẩm Oanh, “Nói, ngươi đã cho hoàng đế uống bùa mê thuốc lú gì? Khiến cho hắn không màng cương thường và làm chuyện khác người!”
Thẩm Oanh ngước mắt nhìn Hoắc Thái hậu, khuôn mặt bà được bảo dưỡng tốt nên không có chút tì vết, chỉ có vẻ uy nghiêm.
“Thái hậu nương nương cho rằng dân phụ tự nguyện ở đây?”
Khi Hoắc Thái hậu biết hoàng đế giấu người ở tiềm để, phản ứng đầu tiên trong lòng là không tin. Bà rất rõ, nhi tử của mình không ham mê nữ sắc. Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, bà không thể không tin. Nhi tử luôn tự giữ mình của bà quả nhiên cướp thiếp thất đang mang thai của thần tử và giấu ở tiềm để. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài không chỉ khiến triều đình chấn động, thậm chí còn làm mất hết mặt mũi của hoàng thất!
Vì vậy không thể giữ lại nữ nhân này.
“Bất kể ngươi tự nguyện hay không, ngươi quyến rũ Hoàng thượng là sự thật. Ai gia ban cho ngươi một chén rượu, ngươi tự kết thúc đi.” Hoắc Thái hậu vô cảm nói.
Thẩm Oanh giật mình, hai ma ma đi đến đè nàng, một người khác bưng một chén rượu bước đến trước mặt nàng. Nàng muốn nói, ma ma kia đã nhéo cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu. Nàng cố gắng giãy giụa nhưng không sánh được sức lực của hai lão ma ma.
Lúc này, Ngọc Bình đang bị đè dưới đất không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, thoát được sự kiềm chế, lập tức đâm vào eo của ma ma đang cầm rượu. Ma ma kia bị ngã xuống đất, rượu trong tay đổ tung tóe trên mặt đất.
“Một đám vô dụng, một kẻ nô tỳ cũng không giữ được!” Hoắc Thái hậu nổi giận, lại sai vài người kéo Ngọc Bình xuống.
“Đi lấy rượu!” Bà ra lệnh xung quanh.
“Thái hậu, ta đã làm gì sai? Vì sao ngài không động lòng từ bi, cho ta một con đường sống?” Thẩm Oanh lớn tiếng hỏi.
Hoắc Thái hậu trịch thượng nhìn nàng, giống như đang nhìn một con cá đang đợi bị giết.
“Ngươi quyến rũ hoàng đế là sai, khiến hoàng đế thích ngươi là sai. Là một đế vương, hắn không thể có nhược điểm. Ngươi đừng trách ta, ta làm mẫu thân phải dọn sạch mọi trở ngại cho hắn. Muốn trách, phải trách ngươi giống Gia Huệ hậu, cho nên kết cục của người chỉ có thể giống nàng.”
Sau khi nghe xong, Thẩm Oanh nhìn nữ nhân trước mắt đầy khiếp sợ: “Ngài có ý gì? Hoàng hậu là do ngài…”
Hoắc Thái hậu vừa thong thả sửa lại tay áo vừa nói: “Vì ngươi sắp chết, ai gia sẽ cho ngươi rõ. Không sai, cái chết của tiên hoàng hậu là do ai gia bày mưu đặt kế. Năm xưa ai gia là nữ quan phối hương của tiên đế, đương nhiên ai gia biết hương đưa đến Trường Tín Cung có vấn đề. Nhưng khi đó, ai gia đã cho Thẩm thị uống thuốc từ lâu, hương chỉ đóng vai trò xúc tác mà thôi. Nàng khiến nhi tử của ai gia tiến thoái lưỡng nan, chỉ khi nàng chết, hoàng đế mới thật sự không cần lo lắng. Cho nên ai gia làm sao lại để thế thân của nàng sống trên đời này?”
—
Cương thường: tam cương (quân thần, phụ tử, phu phụ) và ngũ thường (nhân, lễ, nghĩa, trí, tín).
Tiến thoái lưỡng nan: ở vào tình thế bế tắc, khó xử,tiến cũng khó mà lui cũng khó
Vài ngày qua, Từ Hành muốn gặp hoàng đế đều được báo rằng Hoàng thượng đã nghỉ ngơi.
Từ Hành cảm thấy lạ, bí mật sai nữ quan thân tín đi tìm hiểu tin tức. Lần trước thống lĩnh của cấm quân trông giữ thiên lao không tốt nên hiện giờ cấm vệ được giao cho Từ Khí tiếp quản. Nữ quan mau chóng nhận được tin: “Nương nương, mấy ngày nay Hoàng thượng ra cung sau khi xử lý xong chính vụ. Đi cửa hông phía tây để không làm kinh động trong cung và trở về trước khi trời sáng.”
“Ra cung?” Từ Hành nhìn tiểu hoàng tử trong vòng tay của bà vú, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái. Chẳng lẽ dạo này Hoàng thượng cải trang vi hành? Vậy cũng không đúng. Thát Đát sẽ tiến đánh bất cứ lúc nào, bây giờ là thời điểm nên ở trong cung để trấn giữ, tại sao lại chạy ra ngoài? Ngoài cung rốt cuộc có gì đặc biệt?
Nữ quan yêu cầu bà vú ôm tiểu hoàng tử đi ra ngoài, sau đó nhỏ giọng nói bên tai Từ Hành: “Nô tỳ còn nghe được một chuyện, Ngọc Bình bị đại nội quan gọi về từ hoàng lăng, không biết để làm gì. Nhưng có vẻ liên quan đến việc Hoàng thượng ra cung. Chẳng lẽ Hoàng thượng có nữ nhân ở ngoài cung?”
Từ Hành thầm giật mình, cảm thấy nữ quan nói rất có lý. Không biết vì sao, nàng đột nhiên nghĩ đến Thẩm Oanh. Mấy ngày trước nghe nói Tĩnh Viễn Hầu vào cung xin Hoàng thượng cho nghỉ, nói muốn đi tìm Thẩm Oanh. Hay là Thẩm Oanh đang ở trong tay Hoàng thượng?
Nàng bị suy nghĩ này dọa sợ. Cho dù Hoàng thượng thích Thẩm Oanh cũng không đến mức bắt giam nàng ngay lúc này khiến mối quan hệ quân thần càng trở nên tồi tệ. Hoàng thượng không bị sắc đẹp mê hoặc, Thẩm Oanh nhiều nhất chỉ là có tính tình hơi giống Gia Huệ hậu, chắc không đến mức đó.
Nhưng sự thật thế nào thì phải điều tra xong mới biết được.
“Ngươi đi gọi phụ thân đến.” Từ Hành lệnh nữ quan.
Từ Khí vốn đang làm nhiệm vụ trong cung, ngay sau đó đã đến Kiêm Gia Cung. Ông hành lễ với Từ Hành trước. Từ Hành vội vàng đỡ ông dậy: “Phụ thân, ta đã nói rồi, gặp ngầm thì không cần hành đại lễ.”
“Lễ nghĩa không thể bỏ.” Từ Khí đứng lên, “Nương nương gọi thần có chuyện gì?”
Từ Hành kêu mọi người trong điện lui ra, bảo nữ quan canh ngoài cửa, sau đó mới hỏi: “Phụ thân có biết Hoàng thượng dạo này luôn lén ra cung?”
Từ Khí là tướng lĩnh cai quản cấm vệ, đương nhiên biết việc này. Nhưng ông không tiện can thiệp việc riêng của hoàng đế, sau chuyện của An Quốc Công, ông biết rằng giữa quân thần không tồn tại sự tin tưởng tuyệt đối, phải nên giữ khoảng cách. Nhưng nữ nhi hỏi việc này thì có chút kỳ lạ.
“Biết thì biết, nhưng ngài hỏi việc này để làm gì?”
Từ Hành trầm ngâm một chút mới nói: “Thiếp thất của Tĩnh Viễn Hầu, tức là Tam biểu muội của Thẩm gia đã mất tích. Ta nghi ngờ, nàng ở trong tay Hoàng thượng.”
“Cái gì?” Từ Khí hét lên, rồi vội vàng hạ giọng, “Ngài có bằng chứng không?”
Từ Hành lắc đầu, nắm cánh tay Từ Khí: “Phụ thân, vị Tam biểu muội của Thẩm gia rất xinh đẹp, tính tình điềm đạm có chút giống Gia Huệ hậu. Lần trước ngài đi Tây Bắc cùng Hoàng thượng, vì cứu Tĩnh Viễn Hầu, nàng và Hoàng thượng và Tĩnh Viễn Hầu và đại nội quan ở một mình trên thành lâu phải không? Sau đó Hoàng thượng thả Tĩnh Viễn Hầu, chẳng lẽ không phải do nàng hay sao?”
Từ Khí sững sờ gật đầu, nghĩ như vậy rất có khả năng. Từ trước đến nay Hoàng Thượng không gần nữ sắc, nữ tử có thể khiến hắn động lòng nhất định phải có chút thủ đoạn. Thẩm tam cô nương gan dạ và sáng suốt hơn người, không sợ thiên uy, rất có thể là hợp khẩu vị của hoàng đế.
“Cho nên nữ nhi muốn biết rõ, Hoàng thượng rốt cuộc đi đâu. Đương nhiên chuyện này không thể kinh động Hoàng thượng, phụ thân có cách nào không?”
Trong hậu cung ngày nay, hầu như không có nữ nhân nào có thể uy hiếp được Từ Hành. Sớm muộn gì con trai của nàng cũng được phong làm Thái Tử. Nhưng Từ Hành có nhược điểm chết người là xuất thân không cao, cho nên không thể ngồi vào vị trí Trường Tín Cung. Điều này đồng nghĩa với việc con trai của nàng chỉ là con vợ lẽ, là sự lựa chọn bất đắc dĩ của hoàng đế và triều thần.
Nhưng nếu Thẩm Oanh thật sự lọt vào mắt hoàng đế, đó sẽ là đối thủ mạnh của nàng, hoàng đế nhất định sẽ tìm mọi cách để thân phận của Thẩm Oanh trở thành danh chính ngôn thuận. Ngày nào đó, Thẩm Oanh sẽ sinh long tử. Đến lúc đó, với sự yêu thương của hoàng đế, chưa chắc sẽ không nhảy lên đầu Từ Hành, cho nên Từ Hành phải đề phòng.
Trước đây Từ Hành không muốn tranh giành bởi vì nàng là người cô đơn, giành cũng vô dụng. Từ khi có nhi tử, tâm trạng của nàng cũng hoàn toàn thay đổi. Nàng làm tất cả đều vì hài tử.
“Phụ thân, khi người tìm được Hoàng thượng đi đâu, ta sẽ nghĩ cách để Thái hậu biết chuyện này.” Từ Hành nói bên tai Từ Khí, “Nữ nhi không thể trực tiếp tham gia vào chuyện này. Để Thái hậu ra tay, tương lai Hoàng thượng sẽ không đổ lỗi lên đầu nữ nhi.”
Từ Khí gật đầu: “Nương nương yên tâm, vi phụ biết nên làm thế nào.”
Thẩm Oanh ở trong Lệ Vương phủ, Ngọc Bình hầu bên cạnh nàng. Ngọc Bình sống trong cung nhiều năm nên thận trọng và làm việc chu đáo. Giữa chủ tớ bọn họ đôi khi không cần nhiều lời, một ánh mắt đã biết tâm tư của nhau.
Mỗi ngày Bùi Chương đều đến gặp Thẩm Oanh, đôi khi ăn tối với nàng, đôi khi chơi cờ với nàng. Nàng từ chối, Bùi Chương cũng vui vẻ một mình, còn hỏi nàng cách giải quyết.
“Hoàng thượng không bận chính sự hay sao?” Thẩm Oanh ngồi trên giường đất đắp chăn mỏng, liếc nhìn hoàng đế. Cơ thể nàng ngày càng nặng, cũng không muốn di chuyển nhiều. Ngoại trừ nửa canh giờ đi dạo trong hoa viên mỗi ngày, phần lớn thời gian đều nằm trên giường đất.
“Đương nhiên có, nhưng Trẫm muốn dành nhiều thời gian cho nàng.” Bùi Chương vừa chơi cờ vừa nói.
Thẩm Oanh không dám làm trái ý hắn, lúc trước nàng không sợ, hiện giờ đứa bé trong bụng là điểm yếu lớn nhất của nàng. Ngày sinh càng gần, nội tâm nàng càng như lửa đốt, nhưng bề ngoài không dám lộ ra nửa phần. Nàng sợ đứa nhỏ này sinh ra sẽ bị Bùi Chương bắt đi hoặc trực tiếp giết chết.
Mỗi ngày nàng đi dạo trong phủ đều thấy có người tuần tra, cửa nào cũng có người canh gác. Tự một mình nàng trốn khỏi nơi này còn khó hơn lên trời.
“Nàng đang suy nghĩ điều gì?” Bùi Chương nhìn Thẩm Oanh.
Thẩm Oanh vội vàng lắc đầu: “Để ta chơi với ngài.” Nàng ngồi vào phía bên kia của bàn cờ, đưa tay vào hộp cờ lấy quân đen một cách tự nhiên. Quân đen đi trước, trước đây nàng chơi cờ với Bùi Chương đều chọn quân đen. Nhưng đã lâu không chơi nên nàng không phải là đối thủ của Bùi Chương, mới đi ba nước cờ đã bị giết.
Tâm trạng Bùi Chương có vẻ tốt: “Xem ra nàng ở với Bùi Duyên đã phí phạm tứ nghệ rồi. Nếu phụ thân nàng biết rằng nữ nhi do ông tự tay bồi dưỡng hiện giờ không biết chơi cờ, ông sẽ nghĩ thế nào? À, nàng muốn gặp đệ đệ và muội muội không? Trẫm lâu rồi chưa gặp bọn họ.”
Thẩm Oanh nghĩ thầm, đưa bọn họ đến để uy hiếp nàng nhiều hơn mà thôi. Nàng cất từng quân cờ trên bàn: “Gặp bọn họ để làm gì? Nói cho bọn họ biết ta sống lại hay sao? Không phải ai cũng tin chuyện này. Bọn họ nhìn thấy ta, có lẽ sẽ cảm thấy như nhìn thấy quỷ.”
Bùi Chương nhìn chằm chằm Thẩm Oanh, đột nhiên nói: “Cho dù nàng trở thành hình dạng gì, Trẫm đều không sợ.”
Thẩm Oanh dừng tay một chút, rồi tiếp tục dọn quân cờ: “Hoàng thượng hạ cờ đi.”
Khi màn đêm tối dần, Thẩm Oanh cố gắng tỉnh táo chơi cờ với Bùi Chương nhưng đã lén ngáp vài lần. Bùi Chương đẩy bàn cờ và nói: “Nên nghỉ ngơi thôi.”
Thẩm Oanh cứng người, vô thức ngẩng đầu: “Hoàng thượng không trở về cung sao?”
“Trẫm ngủ ở đây, trời sáng mới về cung.” Bùi Chương trả lời một cách tự nhiên.
Chuông cảnh giác réo ầm ĩ trong lòng Thẩm Oanh, nàng giả vờ bước xuống giường đất: “Vậy thì giao nơi này cho Hoàng thượng, ta vào phòng ngủ.” Trước khi nàng chạm vào giày, Bùi Chương đã đến trước mặt nàng, ấn vào vai nàng, đè nàng xuống giường. Bọn họ dựa rất gần, bốn mắt nhìn nhau, cảm nhận rõ nhiệt độ hô hấp của nhau.
“Nàng định trốn Trẫm đến khi nào?” Bùi Chương nhìn vào mắt nàng, dục vọng bị kìm nén trong lòng dâng trào như thủy triều. Nếu nàng không mang thai, hắn đã không chờ lâu như vậy.
Thẩm Oanh đang nghĩ cách thoát thân, đại nội quan ở bên ngoài lên tiếng: “Hoàng thượng!”
Đại nội quan trước nay là người tinh mắt, lúc này quấy rầy chứng tỏ có chuyện quan trọng. Bùi Chương buông Thẩm Oanh ra, vén rèm đi ra ngoài, Thẩm Oanh mơ hồ nghe được mấy chữ “Thát Đát”.
Một lúc sau, Ngọc Bình bước vào nói với Thẩm Oanh: “Hoàng thượng đã đi rồi. Nô tỳ hầu hạ phu nhân nghỉ ngơi nhé?”
Thẩm Oanh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nàng hơi lo lắng, mấy hôm nay nàng cố gắng không hỏi tình hình hiện tại của Bùi Duyên, sợ Bùi Chương xuống tay với hắn. Bùi Chương còn chưa buông tha cho huynh đệ ruột là Vĩnh Vương và Định Vương, huống chi là Bùi Duyên? Nhưng bây giờ nàng giống cá chậu chim lồng, chỉ có thể lo lắng suông mà không làm gì được.
Suốt đêm nay, nàng mơ thấy mình ở Tây Bắc, mỗi đêm đi ngủ Bùi Duyên đều ôm nàng nói chuyện, đôi khi là việc nhà, đôi khi về tương lai. Giọng nói của hắn bị tổn thương, thanh âm đặc biệt trầm thấp và hơi khàn, hiệu quả hơn bất kỳ hương an thần nào. Thường thường hắn chỉ nói vài câu là nàng ngủ rồi.
Thời điểm nàng ở Trường Tín Cung thường xuyên bị mất ngủ, phải nhờ hương để thôi miên. Nhưng ở bên cạnh Bùi Duyên hầu như không bị mất ngủ. Đây là sự khác nhau giữa Bùi Duyên và Bùi Chương. Bùi Chương cho nàng địa vị tối cao nhưng không hỏi nàng muốn gì. Tuy Bùi Duyên chỉ cho nàng danh phận thiếp thất nhưng hắn cho nàng cảm giác an toàn.
Ngày hôm sau, khi Thẩm Oanh tỉnh lại, Ngọc Bình đang đứng cạnh giường, nàng nói với Thẩm Oanh: “Phu nhân, Thát Đát đã đưa quân ra, vượt qua khu vực đóng quân của quân đội Tây Bắc, trực tiếp tấn công Khai Bình Vệ, vài thành trì đã bị chiếm. Cho nên đêm qua, Hoàng thượng vội vã trở về.”
Con đường ngắn nhất để Thát Đát đánh Đại Nghiệp là Sơn Tây, nơi có quân đội Tây Bắc. Hơn nữa vùng Sơn Tây tương đối phong phú hơn toàn bộ phòng tuyến Tây Bắc, một khi chiếm được thì có thể cung cấp nguồn tiếp viện dồi dào. Ngược lại vùng Khai Bình Vệ quá lạnh, hầu như không có ngọn cỏ nào, tuy dễ dàng tấn công nhưng sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực của kỵ binh Thát Đát, thiếu chiến lợi phẩm cũng làm giảm tinh thần chiến đấu của họ.
Phương pháp chiến đấu này thật sự không rõ ưu và nhược điểm.
Không biết từ khi nào, nàng bắt đầu quan tâm đến cuộc chiến ở biên giới, nàng còn thuộc lòng tình huống của Thát Đát và lính biên phòng. Đây gọi là mưa dầm thấm đất.
“Hoàng thượng đang bận việc chiến sự, chắc tạm thời sẽ không đến đây.” Thẩm Oanh nói.
Ngọc Bình đỡ nàng xuống giường, giúp nàng rửa mặt, chải đầu và thay quần áo. Hiện giờ bụng Thẩm Oanh đã lớn, mặc y phục rộng thùng thình, nhưng chân tay nàng vẫn thon thả, khuôn mặt cũng không thay đổi nhiều, cho nên thoạt nhìn không giống người có thai.
“Hoàng thượng thường xuyên đến tiềm để mà trong cung không biết gì sao?” Thẩm Oanh đeo hoa tai và hỏi.
Ngọc Bình trả lời: “Chắc Hoàng thượng giấu Thái hậu và Trang phi chuyện của phu nhân. Không biết có thể giấu được bao lâu.”
Hoàng Thượng hàng đêm không ở trong cung, người ở hậu cung sớm muộn gì cũng nghe được tin. Đến lúc đó, khó đảm bảo sẽ không điều tra ra tiềm để này, các nàng sẽ gặp rắc rối. Tuy rằng ở đây không phải là điều Thẩm Oanh muốn, nhưng trong mắt những người đó, nàng là người cản đường.
Nàng chỉ không ngờ, ngày này đến sớm như vậy.
Buổi trưa ngày hôm sau, trong lúc Thẩm Oanh đang nghỉ trưa, trong viện đột nhiên rất ồn ào giống như có ai xông vào. Nàng định đứng dậy hỏi Ngọc Bình thì có hai ma ma lao vào, bắt nàng đi ra ngoài.
Trận pháp đã bày sẵn trong viện. Hoắc Thái hậu ngồi trên ghế thái sư, hai bên trái phải đều có người đứng. Ngọc Bình bị đè dưới đất, sau đó Thẩm Oanh cũng bị đưa đến trước mặt Hoắc Thái hậu.
Tiềm để được phòng thủ kiên cố, người bên trong không đi ra được. Người bên ngoài muốn vào, đặc biệt là mẫu thân của hoàng đế, sẽ luôn có cách. Những gã lính canh sẽ không dám chống lại.
Hoắc Thái hậu híp mắt nhìn Thẩm Oanh. Bà không ngờ hoàng đế không những lén giấu một mỹ tử trẻ tuổi, mà nữ tử này còn đang mang thai. Chẳng lẽ đây cũng là huyết mạch của hoàng gia? Nếu là huyết mạch của hoàng gia, vì sao không quang minh chính đại đưa vào cung mà phải lén lút giấu ở tiềm để?
Một ma ma lập tức đi tới nói nhỏ: “Thái hậu, yêu nữ này vốn là thiếp thất của Tĩnh Viễn Hầu, nàng đang mang thai hài tử của Tĩnh Viễn Hầu. Hoàng thượng giấu nàng ở đây, có thể muốn công nhận đứa nhỏ này là huyết mạch của hoàng thất!”
“Nực cười!” Hoắc Thái Hậu đập tay vịn, chỉ vào Thẩm Oanh, “Nói, ngươi đã cho hoàng đế uống bùa mê thuốc lú gì? Khiến cho hắn không màng cương thường và làm chuyện khác người!”
Thẩm Oanh ngước mắt nhìn Hoắc Thái hậu, khuôn mặt bà được bảo dưỡng tốt nên không có chút tì vết, chỉ có vẻ uy nghiêm.
“Thái hậu nương nương cho rằng dân phụ tự nguyện ở đây?”
Khi Hoắc Thái hậu biết hoàng đế giấu người ở tiềm để, phản ứng đầu tiên trong lòng là không tin. Bà rất rõ, nhi tử của mình không ham mê nữ sắc. Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, bà không thể không tin. Nhi tử luôn tự giữ mình của bà quả nhiên cướp thiếp thất đang mang thai của thần tử và giấu ở tiềm để. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài không chỉ khiến triều đình chấn động, thậm chí còn làm mất hết mặt mũi của hoàng thất!
Vì vậy không thể giữ lại nữ nhân này.
“Bất kể ngươi tự nguyện hay không, ngươi quyến rũ Hoàng thượng là sự thật. Ai gia ban cho ngươi một chén rượu, ngươi tự kết thúc đi.” Hoắc Thái hậu vô cảm nói.
Thẩm Oanh giật mình, hai ma ma đi đến đè nàng, một người khác bưng một chén rượu bước đến trước mặt nàng. Nàng muốn nói, ma ma kia đã nhéo cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu. Nàng cố gắng giãy giụa nhưng không sánh được sức lực của hai lão ma ma.
Lúc này, Ngọc Bình đang bị đè dưới đất không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, thoát được sự kiềm chế, lập tức đâm vào eo của ma ma đang cầm rượu. Ma ma kia bị ngã xuống đất, rượu trong tay đổ tung tóe trên mặt đất.
“Một đám vô dụng, một kẻ nô tỳ cũng không giữ được!” Hoắc Thái hậu nổi giận, lại sai vài người kéo Ngọc Bình xuống.
“Đi lấy rượu!” Bà ra lệnh xung quanh.
“Thái hậu, ta đã làm gì sai? Vì sao ngài không động lòng từ bi, cho ta một con đường sống?” Thẩm Oanh lớn tiếng hỏi.
Hoắc Thái hậu trịch thượng nhìn nàng, giống như đang nhìn một con cá đang đợi bị giết.
“Ngươi quyến rũ hoàng đế là sai, khiến hoàng đế thích ngươi là sai. Là một đế vương, hắn không thể có nhược điểm. Ngươi đừng trách ta, ta làm mẫu thân phải dọn sạch mọi trở ngại cho hắn. Muốn trách, phải trách ngươi giống Gia Huệ hậu, cho nên kết cục của người chỉ có thể giống nàng.”
Sau khi nghe xong, Thẩm Oanh nhìn nữ nhân trước mắt đầy khiếp sợ: “Ngài có ý gì? Hoàng hậu là do ngài…”
Hoắc Thái hậu vừa thong thả sửa lại tay áo vừa nói: “Vì ngươi sắp chết, ai gia sẽ cho ngươi rõ. Không sai, cái chết của tiên hoàng hậu là do ai gia bày mưu đặt kế. Năm xưa ai gia là nữ quan phối hương của tiên đế, đương nhiên ai gia biết hương đưa đến Trường Tín Cung có vấn đề. Nhưng khi đó, ai gia đã cho Thẩm thị uống thuốc từ lâu, hương chỉ đóng vai trò xúc tác mà thôi. Nàng khiến nhi tử của ai gia tiến thoái lưỡng nan, chỉ khi nàng chết, hoàng đế mới thật sự không cần lo lắng. Cho nên ai gia làm sao lại để thế thân của nàng sống trên đời này?”
—
Cương thường: tam cương (quân thần, phụ tử, phu phụ) và ngũ thường (nhân, lễ, nghĩa, trí, tín).
Tiến thoái lưỡng nan: ở vào tình thế bế tắc, khó xử,tiến cũng khó mà lui cũng khó