Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
William Author khẽ cười nhưng đôi mắt đó vô cùng thăm sâu khó đoán: “Em biết là anh sẽ không giận em mà hà tất phải khiêu khích anh cho tốn sức chứ…hãy ngoan ngoãn làm cô dâu xinh đẹp của anh rồi mọi thứ sẽ tốt hơn thôi”.
William Author ra lệnh cho hai cô gái mặc sườn xám màu đen mang mạng che mặt màu đen: “Hai người có nhiệm vụ chăm sóc thiếu phu nhân nếu cô ấy có bất trắc gì thì hai người chắc chắn sẽ không toàn mạng rời khỏi hòn đảo nên thơ này đâu đấy”.
Hai cô gái liền gật đầu: “Dạ chủ nhân”.
William Author nói rồi liền rời khỏi đó, Vân Tường rất tức giận nhưng không thể làm gì anh ta hết, nếu một đấu một với William thì không có gì để nói nhưng đằng này anh ta đang giam giữ ba mẹ của Vân Tường nên cô không thể làm liều đành phải tùy cơ ứng biến mà thôi.
Một ngày một đêm trôi qua tất cả các thiết bị ở phòng của Vân Tường đều bị làm nhiễu sóng để không thể liên lạc với bên ngoài.
Lòng của Vân Tường nóng như lửa đốt không biết ngoài kia mọi chuyện đã loạn đến mức nào rồi trong khi cô bất lực không thể làm gì hết.
Một ngày nữa lại trôi qua, Vân Tường đang toan tính cái gì trong đầu William không thể biết nhưng anh hiểu cô sẽ không ngồi yên chịu trói nên đành phải tăng cường canh gác không để hôn lễ của mình bị phá được.
Đã một ngày một đêm Vân Tường không bỏ bất cứ thứ gì vào bụng hết nên William cũng thấy rất xót xa, gia tộc của anh và gia tộc của cô đúng là có huyết hải thâm thù không đội trời chung nhưng trái tim anh một lòng lại hướng về cô, tình yêu của anh dành cho cô là thật lòng là xuất phát từ trái tim.
William ra lệnh cho đầu bếp 5 sao chế biến một số món ăn mà Vân Tường yêu thích rồi sai phục vụ phòng mang đến cho cô.
Nhân viên phục vụ phòng mang những món ăn còn bốc khói vào phòng của Vân Tường: “Tiểu thư mời cô dùng bữa trưa”.
Vân Tường vẫn giữ thái độ lạnh lùng không hợp tác: “Mang ra ngoài tôi không ăn đâu”.
Cô gái đẩy thức ăn vào phòng có chút ngạc nhiên khi thấy Vân Tường quay người lại cáu giận với mình, mái tóc màu nâu đỏ quyến rũ, đôi mắt màu hổ phách không lẫn được vào đâu cùng gương mặt đẹp như nàng tiên từ trong tranh bước ra kia cô đã có duyên gặp qua một lần.
Vân Tường cau có quát: “Tôi đã bảo không ăn, cút ra ngoài để tôi yên”.
Cô nhân viên đưa tay đóng cửa phòng lại rồi lên tiếng: “Vân Tường tiểu thư, cô không nhớ tôi sao???”.
Vân Tường nhìn cô gái kia bằng ánh mắt nghi hoặc rồi lên tiếng hỏi: “Cô…là…???”.
Cô gái kia tỏ vẻ vui mừng lên tiếng: “Tôi là Nguyệt Sương đây, nhiều năm trước tôi vì không có đủ tiền trị bệnh cho mẹ đã phải cùng em gái song sinh bán thân trong một trận đua xe ở Hoa Đô, ngày hôm đó Vân Tường tiểu thư đã giả trang là nam nhân cô thắng trận đua xe cứu chị em tôi khỏi nanh vuốt của bọn công tử máu lạnh háo sắc kia còn cho chúng tôi số tiền mà cô thắng được, nhờ đó mẹ tôi được cứu, em gái tôi được tiếp tục đi học, còn tôi có thể theo đuổi đam mê trở thành đầu bếp của mình”.
Sau khi nghe cô gái kia kể lại chuyện cũ Vân Tường mới chợt nhớ ra rồi reo lên: “A tôi nhớ rồi hóa ra cô chính là Nguyệt Sương, bây giờ cô xinh đẹp quá nên tôi không nhận ra, với lại chuyện tôi giúp cô chỉ là tiện tay thôi không nghĩ là cô vẫn còn nhớ…cũng nhiều năm trôi qua rồi”.
Đoàn Nguyệt Sương khẽ cười: “Đối với Vân Tường tiểu thư là tiện tay nhưng đối với tôi là đại ân đại đức, tôi đã thề rằng sau này nhất định báo đáp cô”.
Vân Tường xua tay: “Cô không cần phải như vậy đâu”.
Lúc vào phòng, Đoàn Nguyệt Sương thấy có nhiều người canh gác bên ngoài nên thắc mắc hỏi: “Vân Tường tiểu thư lần này cô đi du lịch mang theo nhiều vệ sĩ quá rồi đó, an ninh ở đây là tuyệt đối nên cô không cần phải lo đâu”.
Vân Tường rũ mắt: “Tôi là đang bị giam lỏng thì có…cô cũng là người của hắn ta phải không???”.
Đoàn Nguyệt Sương trố mắt ra ngạc nhiên: “Cái gì ai lại dám giam lỏng cô chứ?”.
“William Author, anh ta phái cô tới đây khuyên giải tôi sao? Dù có chết tôi cũng nhất quyết không khuất phục…cô nói lại với anh ta đừng có mà mơ tưởng nữa”.
Đoàn Nguyệt Sương ngu ngơ hỏi: “William Author là ai??? Cô nói gì tôi nghe không hiểu”.
Vân Tường lạnh giọng đáp: “Cô đừng giả vờ nữa, cô có mặt ở đây thì cũng là người của William Author rồi”.
Lúc này tâm mi của Đoàn Nguyệt Sương mới giãn ra: “Vân Tường tiểu thư chắc cô hiểu lầm gì rồi, tôi không phải người của William Author nào hết, tôi là đầu bếp của khách sạn Burj Al Arab, có khách đặt thức ăn bảo tôi đích thân mang lên thì tôi làm thôi tôi thật sự không biết William gì đó là ai hết”.
Đây là giai doạn quyết định sống còn nên Vân Tường không dám tin vào bất cứ ai hết, cô tỏ vẻ dè chừng: “Nếu vậy thì tốt rồi, cô ra ngoài đi”.
Đoàn Nguyệt Sương quay người đi được vào bước rồi quay lại nói: “Vân Tường tiểu thư tôi cảm giác được là cô đang gặp rất rối, tôi có thể làm gì đó giúp cô được không?”.
Đúng là bây giờ Vân Tường đang cần sự giúp đỡ để liên lạc với Bạch Luân nhưng cô có thể tin tưởng được cô gái tên Nguyệt Sương này không?!
Ván cờ này chỉ cần đi sai một bước không chỉ đẩy bản thân Vân Tường vào chỗ chết mà e rằng Vân gia và những người giúp đỡ cô đều cùng đồng vu quy tận.
William Author ra lệnh cho hai cô gái mặc sườn xám màu đen mang mạng che mặt màu đen: “Hai người có nhiệm vụ chăm sóc thiếu phu nhân nếu cô ấy có bất trắc gì thì hai người chắc chắn sẽ không toàn mạng rời khỏi hòn đảo nên thơ này đâu đấy”.
Hai cô gái liền gật đầu: “Dạ chủ nhân”.
William Author nói rồi liền rời khỏi đó, Vân Tường rất tức giận nhưng không thể làm gì anh ta hết, nếu một đấu một với William thì không có gì để nói nhưng đằng này anh ta đang giam giữ ba mẹ của Vân Tường nên cô không thể làm liều đành phải tùy cơ ứng biến mà thôi.
Một ngày một đêm trôi qua tất cả các thiết bị ở phòng của Vân Tường đều bị làm nhiễu sóng để không thể liên lạc với bên ngoài.
Lòng của Vân Tường nóng như lửa đốt không biết ngoài kia mọi chuyện đã loạn đến mức nào rồi trong khi cô bất lực không thể làm gì hết.
Một ngày nữa lại trôi qua, Vân Tường đang toan tính cái gì trong đầu William không thể biết nhưng anh hiểu cô sẽ không ngồi yên chịu trói nên đành phải tăng cường canh gác không để hôn lễ của mình bị phá được.
Đã một ngày một đêm Vân Tường không bỏ bất cứ thứ gì vào bụng hết nên William cũng thấy rất xót xa, gia tộc của anh và gia tộc của cô đúng là có huyết hải thâm thù không đội trời chung nhưng trái tim anh một lòng lại hướng về cô, tình yêu của anh dành cho cô là thật lòng là xuất phát từ trái tim.
William ra lệnh cho đầu bếp 5 sao chế biến một số món ăn mà Vân Tường yêu thích rồi sai phục vụ phòng mang đến cho cô.
Nhân viên phục vụ phòng mang những món ăn còn bốc khói vào phòng của Vân Tường: “Tiểu thư mời cô dùng bữa trưa”.
Vân Tường vẫn giữ thái độ lạnh lùng không hợp tác: “Mang ra ngoài tôi không ăn đâu”.
Cô gái đẩy thức ăn vào phòng có chút ngạc nhiên khi thấy Vân Tường quay người lại cáu giận với mình, mái tóc màu nâu đỏ quyến rũ, đôi mắt màu hổ phách không lẫn được vào đâu cùng gương mặt đẹp như nàng tiên từ trong tranh bước ra kia cô đã có duyên gặp qua một lần.
Vân Tường cau có quát: “Tôi đã bảo không ăn, cút ra ngoài để tôi yên”.
Cô nhân viên đưa tay đóng cửa phòng lại rồi lên tiếng: “Vân Tường tiểu thư, cô không nhớ tôi sao???”.
Vân Tường nhìn cô gái kia bằng ánh mắt nghi hoặc rồi lên tiếng hỏi: “Cô…là…???”.
Cô gái kia tỏ vẻ vui mừng lên tiếng: “Tôi là Nguyệt Sương đây, nhiều năm trước tôi vì không có đủ tiền trị bệnh cho mẹ đã phải cùng em gái song sinh bán thân trong một trận đua xe ở Hoa Đô, ngày hôm đó Vân Tường tiểu thư đã giả trang là nam nhân cô thắng trận đua xe cứu chị em tôi khỏi nanh vuốt của bọn công tử máu lạnh háo sắc kia còn cho chúng tôi số tiền mà cô thắng được, nhờ đó mẹ tôi được cứu, em gái tôi được tiếp tục đi học, còn tôi có thể theo đuổi đam mê trở thành đầu bếp của mình”.
Sau khi nghe cô gái kia kể lại chuyện cũ Vân Tường mới chợt nhớ ra rồi reo lên: “A tôi nhớ rồi hóa ra cô chính là Nguyệt Sương, bây giờ cô xinh đẹp quá nên tôi không nhận ra, với lại chuyện tôi giúp cô chỉ là tiện tay thôi không nghĩ là cô vẫn còn nhớ…cũng nhiều năm trôi qua rồi”.
Đoàn Nguyệt Sương khẽ cười: “Đối với Vân Tường tiểu thư là tiện tay nhưng đối với tôi là đại ân đại đức, tôi đã thề rằng sau này nhất định báo đáp cô”.
Vân Tường xua tay: “Cô không cần phải như vậy đâu”.
Lúc vào phòng, Đoàn Nguyệt Sương thấy có nhiều người canh gác bên ngoài nên thắc mắc hỏi: “Vân Tường tiểu thư lần này cô đi du lịch mang theo nhiều vệ sĩ quá rồi đó, an ninh ở đây là tuyệt đối nên cô không cần phải lo đâu”.
Vân Tường rũ mắt: “Tôi là đang bị giam lỏng thì có…cô cũng là người của hắn ta phải không???”.
Đoàn Nguyệt Sương trố mắt ra ngạc nhiên: “Cái gì ai lại dám giam lỏng cô chứ?”.
“William Author, anh ta phái cô tới đây khuyên giải tôi sao? Dù có chết tôi cũng nhất quyết không khuất phục…cô nói lại với anh ta đừng có mà mơ tưởng nữa”.
Đoàn Nguyệt Sương ngu ngơ hỏi: “William Author là ai??? Cô nói gì tôi nghe không hiểu”.
Vân Tường lạnh giọng đáp: “Cô đừng giả vờ nữa, cô có mặt ở đây thì cũng là người của William Author rồi”.
Lúc này tâm mi của Đoàn Nguyệt Sương mới giãn ra: “Vân Tường tiểu thư chắc cô hiểu lầm gì rồi, tôi không phải người của William Author nào hết, tôi là đầu bếp của khách sạn Burj Al Arab, có khách đặt thức ăn bảo tôi đích thân mang lên thì tôi làm thôi tôi thật sự không biết William gì đó là ai hết”.
Đây là giai doạn quyết định sống còn nên Vân Tường không dám tin vào bất cứ ai hết, cô tỏ vẻ dè chừng: “Nếu vậy thì tốt rồi, cô ra ngoài đi”.
Đoàn Nguyệt Sương quay người đi được vào bước rồi quay lại nói: “Vân Tường tiểu thư tôi cảm giác được là cô đang gặp rất rối, tôi có thể làm gì đó giúp cô được không?”.
Đúng là bây giờ Vân Tường đang cần sự giúp đỡ để liên lạc với Bạch Luân nhưng cô có thể tin tưởng được cô gái tên Nguyệt Sương này không?!
Ván cờ này chỉ cần đi sai một bước không chỉ đẩy bản thân Vân Tường vào chỗ chết mà e rằng Vân gia và những người giúp đỡ cô đều cùng đồng vu quy tận.