Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2002: Ai da, tang thi! 16
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
"Từ sáng tới giờ, đã gặp bốn đợt tang thi rồi!"
"Đúng vậy!"
"Tần suất này có phải quá dày hay không?"
Đặc biệt là mỗi đợt đều giống như được tổ chức tấn công cẩn thận.
Tiểu Hoa
"Ký chủ, bên cạnh chị có Thiên Đạo chi tử, đương nhiên sẽ gặp nhiều trắc trở hơn một chút."
Tiểu Hoa nói xong, lại lên tiếng nói tiếp
"Ký chủ, chị đoán xem bên cạnh chị có bao nhiêu Thiên Đạo chi tử? Nếu chị đoán đúng, Tiểu Hoa sẽ nói cho chị a."
Tô Yên
"Hai!"
Tiểu Hoa
"Oa!! Ký chủ, chị làm sao mà biết hay vậy?"
"Đoán!"
"Ký chủ thật thông minh!!"
Bởi vì bên cạnh có hai Thiên Đạo chi tử, cho nên mới gặp tang thi liên tiếp như vậy.
Tô Yên đang thảo luận với Tiểu Hoa, bỗng cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình.
Cô nghiêng đầu.
Không biết Đường Dã Bạch đã mở mắt từ khi nào.
Con ngươi hẹp dài đang nhìn cô chăm chăm.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu.
Bỗng nhiên Đường Dã Bạch nâng cánh tay mình lên.
Bên trên cổ tay vẫn còn miếng vải trắng Tô Yên băng bó cho hắn.
Đường Dã Bạch chậm rãi mở miệng
"Lại đây, đổi thuốc!"
Tô Yên vẫn ngồi im.
Đổi thuốc?
Cô vẫn nhớ tới cái cảnh ngày hôm qua cô cắn hắn.
Nếu không thể khắc chế được, lại cắn hắn một miếng, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng cô còn chưa tìm được đáp án.
Thì đã thấy Đường Bã Bạch tháo mảnh vải trắng trên cổ tay ra.
Tức khắc hương khí quanh quẩn ở cánh mũi cô quyện thêm cả mùi máu.
Tô Yên không nhịn được, nuốt nước miếng ừng ực.
Lập tức đứng dậy đi tới phía hắn.
Cũng may cửa sổ bên người hắn đóng kín mít.
Tô Yên nắm chặt tay hắn.
Vừa bôi thuốc cho hắn, vừa nuốt nước miếng.
Nỗ lực không nhìn vào vết cắn, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi.
Đặc biệt là cả khi người hắn tỏa ra mùi thơm vô cùng quyến rũ.
Toàn thân Đường Dã Bạch đều giống như phát ra tín hiệu, ăn ta đi, ăn ta đi.
Ai có thể nhịn nổi chứ?
Bôi thuốc cho hắn xong, cô đang chuẩn bị băng bó lại.
Đúng lúc này xe buýt lao đi.
Giống như là muốn rời khỏi cục diện bị tấn công tứ phía.
Tiếng đạn bắn vang lên, tiếng trẻ con khóc, người rống lên từng tiếng một sau xe buýt.
Tô Yên bên này.... giống như không chịu ảnh hưởng gì.
cô vẫn luôn muốn ăn hắn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Cái này, cái này thật sự là khảo nghiệm tang thi mà.
Xe chạy trong chốc lát, 'két' một tiếng, bỗng nhiên dừng lại.
Lực chú ý của Tô Yên vẫn ở trên người Đường Dã Bạch.
Lý trí đang đấu tranh cùng dục vọng.
Xe vừa dừng, cô lập tức theo quán tính ngã vào người hắn.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là: ôm chặt lấy Đường Dã Bạch.
Có một cảm giác thoải mái khi đồ ăn ở gần ta.
Không tự giác hé miệng liền cắn cắn.
Thiên nhân giao chiến, thế này cũng quá khiến tang thi khắc chế không nổi rồi.
Trong lúc rối rối rắm rắm.
Đường Dã Bạch nhìn nhất cử nhất động của Tô Yên.
Hắn không nói một câu nào, cũng không làm gì.
Chỉ cong môi cười.
Một lúc sau mới lên tiếng
"Tôi biết là cô muốn ngủ với tôi, nhưng cô còn muốn tiếp tục ôm ôm ấp ấp như thế này bao lâu nữa?"
Tô Yên ngước đầu nhìn hắn.
Nuốt nước miếng
"Tôi không muốn buông ra."
Đối với Tô Yên mà nói, hiện tại ngủ hay không ngủ không phải là vấn đề nữa rồi.
Mà là có thể khắc chế lại được dục vọng không ăn hắn hay không.
Trận chiến bên ngoài không biết đã kết thúc từ khi nào.
Đám người Lộ Bình lên xe.
Vừa lên xe liền nhìn thấy Tô Yên đang ngồi ở trên người Đường Dã Bạch, còn ôm chặt hắn không chịu buông tay.
Tư thế ái muội, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Beta: Tinh Niệm
"Từ sáng tới giờ, đã gặp bốn đợt tang thi rồi!"
"Đúng vậy!"
"Tần suất này có phải quá dày hay không?"
Đặc biệt là mỗi đợt đều giống như được tổ chức tấn công cẩn thận.
Tiểu Hoa
"Ký chủ, bên cạnh chị có Thiên Đạo chi tử, đương nhiên sẽ gặp nhiều trắc trở hơn một chút."
Tiểu Hoa nói xong, lại lên tiếng nói tiếp
"Ký chủ, chị đoán xem bên cạnh chị có bao nhiêu Thiên Đạo chi tử? Nếu chị đoán đúng, Tiểu Hoa sẽ nói cho chị a."
Tô Yên
"Hai!"
Tiểu Hoa
"Oa!! Ký chủ, chị làm sao mà biết hay vậy?"
"Đoán!"
"Ký chủ thật thông minh!!"
Bởi vì bên cạnh có hai Thiên Đạo chi tử, cho nên mới gặp tang thi liên tiếp như vậy.
Tô Yên đang thảo luận với Tiểu Hoa, bỗng cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình.
Cô nghiêng đầu.
Không biết Đường Dã Bạch đã mở mắt từ khi nào.
Con ngươi hẹp dài đang nhìn cô chăm chăm.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu.
Bỗng nhiên Đường Dã Bạch nâng cánh tay mình lên.
Bên trên cổ tay vẫn còn miếng vải trắng Tô Yên băng bó cho hắn.
Đường Dã Bạch chậm rãi mở miệng
"Lại đây, đổi thuốc!"
Tô Yên vẫn ngồi im.
Đổi thuốc?
Cô vẫn nhớ tới cái cảnh ngày hôm qua cô cắn hắn.
Nếu không thể khắc chế được, lại cắn hắn một miếng, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng cô còn chưa tìm được đáp án.
Thì đã thấy Đường Bã Bạch tháo mảnh vải trắng trên cổ tay ra.
Tức khắc hương khí quanh quẩn ở cánh mũi cô quyện thêm cả mùi máu.
Tô Yên không nhịn được, nuốt nước miếng ừng ực.
Lập tức đứng dậy đi tới phía hắn.
Cũng may cửa sổ bên người hắn đóng kín mít.
Tô Yên nắm chặt tay hắn.
Vừa bôi thuốc cho hắn, vừa nuốt nước miếng.
Nỗ lực không nhìn vào vết cắn, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi.
Đặc biệt là cả khi người hắn tỏa ra mùi thơm vô cùng quyến rũ.
Toàn thân Đường Dã Bạch đều giống như phát ra tín hiệu, ăn ta đi, ăn ta đi.
Ai có thể nhịn nổi chứ?
Bôi thuốc cho hắn xong, cô đang chuẩn bị băng bó lại.
Đúng lúc này xe buýt lao đi.
Giống như là muốn rời khỏi cục diện bị tấn công tứ phía.
Tiếng đạn bắn vang lên, tiếng trẻ con khóc, người rống lên từng tiếng một sau xe buýt.
Tô Yên bên này.... giống như không chịu ảnh hưởng gì.
cô vẫn luôn muốn ăn hắn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Cái này, cái này thật sự là khảo nghiệm tang thi mà.
Xe chạy trong chốc lát, 'két' một tiếng, bỗng nhiên dừng lại.
Lực chú ý của Tô Yên vẫn ở trên người Đường Dã Bạch.
Lý trí đang đấu tranh cùng dục vọng.
Xe vừa dừng, cô lập tức theo quán tính ngã vào người hắn.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là: ôm chặt lấy Đường Dã Bạch.
Có một cảm giác thoải mái khi đồ ăn ở gần ta.
Không tự giác hé miệng liền cắn cắn.
Thiên nhân giao chiến, thế này cũng quá khiến tang thi khắc chế không nổi rồi.
Trong lúc rối rối rắm rắm.
Đường Dã Bạch nhìn nhất cử nhất động của Tô Yên.
Hắn không nói một câu nào, cũng không làm gì.
Chỉ cong môi cười.
Một lúc sau mới lên tiếng
"Tôi biết là cô muốn ngủ với tôi, nhưng cô còn muốn tiếp tục ôm ôm ấp ấp như thế này bao lâu nữa?"
Tô Yên ngước đầu nhìn hắn.
Nuốt nước miếng
"Tôi không muốn buông ra."
Đối với Tô Yên mà nói, hiện tại ngủ hay không ngủ không phải là vấn đề nữa rồi.
Mà là có thể khắc chế lại được dục vọng không ăn hắn hay không.
Trận chiến bên ngoài không biết đã kết thúc từ khi nào.
Đám người Lộ Bình lên xe.
Vừa lên xe liền nhìn thấy Tô Yên đang ngồi ở trên người Đường Dã Bạch, còn ôm chặt hắn không chịu buông tay.
Tư thế ái muội, làm người ta không dám nhìn thẳng.