Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101: Nghĩ cũng đừng nghĩ
Ngay vào lúc Lâm Thu cùng Trác Tấn rơi vào giằng co, trời cao bỗng nhiên truyền đến tiếng băng vỡ vụn thanh thúy.
Lâm Thu ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy kia khối băng như mặt kính thật lớn kia đang nổ lên thành đầy trời băng hoa, thân hình người áo đen bị kẹp chặt giữa những miếng vụn băng, giống như những giọt mực dính trên đầu bút lông, lả tả rơi thành vô số vệt mực xuống đất.
Chợt, lửa băng chí dương màu trắng quấn lấy hắn mỗi một mảnh của hắn, bên trong muôn vàn mảnh nhỏ, truyền ra tiếng kêu rên đinh tai nhức óc.
Vương Truyện Ân dưới mặt đất đã bị bức đến sơn cùng thủy tận, nghe chủ tử kêu rên, tâm thần tức khắc xao động.
Vương Vệ Chi bắt lấy thời cơ, đánh bại phòng ngự của Vương Truyện Ân, mũi trọng kiếm chạm được giữa trán hắn! Ngay khi chiêu thức này sắp lao tới đánh chết cái kẻ thù giết mẹ này, Vương Vệ Chi đột ngột xoay người thu kiếm, tha hắn.
Trong lòng Vương Truyện Ân vui vẻ, đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt thấy Vương Vệ Chi xoay ngược tay, dùng chuôi kiếm đúc bằng tinh thiết đánh thật mạnh vào sau gáy hắn.
Vương Truyện Ân hai mắt tối sầm, còn chưa kịp phản ứng gì, ben sương tai phải đã lần thứ hai ăn thêm một đòn nghiêm trọng.
Ong...... Âm thanh ù tai cùng dòng máu như vô biên đang trào ra, ướt sũng thần thức hắn.
Phanh. Phanh. Phanh.
Tất cả lửa giận báo thù, đều trút xuống.
Ngụy Lương cùng Vương Vệ Chi cơ hồ đồng thời giải quyết địch nhân trên tay.
Vương Vệ Chi mặc kệ máu tươi kẻ thù bắn lên đầy người mình. Bộ xiêm y màu đỏ hoa trắng của hắn hiện giờ đã hoàn toàn nhuộm thành màu đỏ, càng làm cho khuôn mặt hắn thêm lạnh lẽo, môi mỏng như dao.
Mặt Ngụy Lương, còn lạnh hơn so với hắn.
Hai người đều không có tùy tiện tới gần, cả hai dừng ở một nơi không xa không gần, khẩn trương nhìn chăm chú vào Lâm Thu cùng Trác Tấn.
Vương Vệ Chi thoạt nhìn có chút răng đau: "Loạn quá, mấy cái gút mắt tình tình ái ái của các ngươi, thật sự là quá loạn!"
Ngụy Lương không để ý tới hắn, sắc mặt lạnh lẽo đến gần như đóng băng. Sau khi biết hai cái thế giới này âm thế dương thế xong, hắn liền hiểu rõ vì sao những người của hiện thế đến nơi này bị "chính mình" cắn nuốt —— kỳ thật là dung hợp, nhưng bởi vì thân đang ở thế giớ này, cho nên chỉ giữ lại được ký ức của một đời này.
Nhưng tình huống của hắn cùng Trác Tấn lại không giống nhau. Băng sương tâm không phải là vật của thế gian, cũng sẽ không chủ động dung hợp vào nhau. Muốn hợp hai làm một, chỉ có thể cướp lấy.
Lâm Thu, đang dùng tánh mạng để cướp lấy băng sương tâm của Trác Tấn.
Trong lòng hắn phảng phất bị dao nhỏ cắt, trong mắt băng kết lại tan, tan lại kết.
Lâm Thu giờ phút này thở dốc càng thêm lợi hại, vì dùng huyết nhục của chính mình giữ lấy băng lăng, nàng đã dùng hết toàn lực, nếu như phía sau có một ngư ông đang chờ đắc lợi, ước chừng chỉ cần vươn một đầu ngón tay, là có thể đẩy nàng một cái té ngã.
"Ngươi nghe ta nói." Thanh âm của nàng rất nhỏ, lại kiên định mà bình tĩnh, "Những đôi mắt bên dưới biên giới Địa Chi Ngân, là mắt của Địa Mẫu, nếu ngươi không muốn sau khi chết bị làm thành con rối, cùng thứ giòi bọ ghê tởm như vậy bái đường thành thân, vậy ngàn vạn lần không được xúc động."
Sắc mặt Trác Tấn hơi hơi trầm xuống.
Đúng rồi, những đôi mắt đó, cùng với nữ nhân tên Mi Song kia, làm sát ý trong lòng hắn hừng hực đến kìm nén không được.
"Ta không có lừa ngươi...... Ngươi, trở về nhìn phong ấn, được không?" Nàng nâng mặt lên.
Sắc mặt cực kỳ tái nhợt, càng làm cho đôi mắt to càng đen hơn, trong đôi mắt đó lại phản chiếu thân ảnh của hắn.
"Kẻ lừa đảo." Khóe môi hắn còn đang chảy máu ra ngoài.
Chịu phản phệ của nhân quả, hắn đã bị thương nặng, giờ phút này băng sương tâm bị đoạt, trên gương mặt bình phàm chỉ còn lại vẻ thê lương anh hùng mạt lộ nhàn nhạt. Trái tim đang co rút từng trận đau đớn, hắn có chút phân không rõ, đau này là do nhân quả phản phệ dựng lên, hay là đau vì nàng.
Biết rõ nữ nhân này là kẻ lừa đảo, lại không thể xuống tay tàn nhẫn.
Vì cái gì?
Mấy năm nay, thân ảnh của nàng nhiều lần xâm nhập vào trong óc hắn, hắn không phải muốn giết nàng sao?
Vì cái gì khi sự tình đến trước mắt, lại là mềm lòng không hạ thủ được?
Mánh khoé bịp người của nàng ta cực kỳ thấp kém đến, ngay cả đám giang hồ đầu đường xó chợ lung tung hành nghề lừa người, cũng không dám công nhiên nói với người ta một câu như vậy —— ngươi đem mệnh cho ta, ta giúp ngươi bước lên thần vị?
Người dám nói loại lời nói này, nhất định sẽ bị đánh chết.
Nhưng hắn, đầu ngón tay lại run run, không hạ thủ được.
Giờ phút này khen ngược, nàng lại được một tấc muốn tiến một thước, đoạt đi băng sương tâm của hắn, còn muốn lừa hắn rời đi?
Sao có thể...... Si tâm vọng tưởng......
Hắn lui một bước, khóe môi lần thứ hai tràn ra máu tươi.
Mất đi băng sương tâm, thân ảnh hắn trở nên phai nhạt rất nhiều, như là một sợi cô hồn không còn hơi thở.
Nàng nhìn hắn, dùng cặp mắt bình tĩnh kiên định kia, không hề chớp mắt mà nhìn hắn, thanh âm lại thật nhẹ thật mềm, nàng lại lặp lại một lần: "Ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng. Ngươi đi nhìn phong ấn, được không?"
Kẻ lừa đảo...... Kẻ lừa đảo...... Mánh khoé bịp người vụn về......
Rõ ràng ngón tay vừa động là có thể lấy mạng nàng, nhưng mà toàn thân hắn, lại một tia sức lực cũng nhấc lên không nổi.
Rốt cuộc, hắn lại lui một bước, rũ mắt nói: "Được."
Tâm Lâm Thu nhảy lên thật mạnh, có chút khó có thể tin.
Hắn đã khinh phiêu phiêu quay lưng xoay người, từng bước một đi về hướng nơi xa.
"Ê......" Nàng nhịn không được gọi hắn.
Bước chân hắn hơi chậm lại, nhưng cũng không quay đầu.
"Ngươi sẽ không hối hận, nhất định!" Lâm Thu dùng hết toàn lực, la lớn.
Hắn nhẹ nhàng cười lên tiếng: "Từ xưa làm quỷ dưới váy, cũng không phải chỉ mình ta."
Đây là thừa nhận.
Dứt lời, đi xa.
Băng sương trên đầu ngón tay Ngụy Lương rốt cuộc chậm rãi tiêu tán.
Hắn chậm rãi đi về hướng Lâm Thu, mỗi một bước, đều đạp theo tiếng tim đập của nàng.
Nàng đã đau đến hơi cuộn thân thể lại, giống một con tôm.
"Ê, đó là dấu vết bất diệt a, các ngươi đều không cần?" Mặt Vương Vệ Chi lộ vẻ mờ mịt, nhìn theo bóng dáng Trác Tấn, lại nhìn sang Ngụy Lương.
Ngụy Lương đã đi đến trước mặt Lâm Thu.
Bình thường chỉ cần nàng chịu một chút vết thương nhỏ, hắn đều ôm gọn nàng vào trong lòng từ từ trấn an. Giờ phút này thương thế trên người của nàng nhìn thấy ghê người như vậy, nhưng hắn vẫn đứng xụ mặt, không lộ nửa điểm ôn tồn.
Trong lòng lại như có băng, lại như có hỏa.
Hắn vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm nàng.
Nàng chậm rãi nâng đôi mắt lên, bốn mắt chạm nhau, đôi môi trắng bệch nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Phu quân, chàng đừng nóng giận."
Ngụy Lương chỉ cảm thấy đầy ngập băng hỏa đều từ lỗ tai hắn tiết ra ngoài.
Hắn bắt ấn, tay đặt trên băng sương tâm đang xuyên qua thân thể nàng, ánh hào quang màu trắng nhoáng lên, nó chậm rãi tan rã, hóa thành băng diễm thuần trắng, chảy vào trong lòng bàn tay hắn.
Miệng vết thương thật ra sớm bị đông cứng, không làm chảy ra giọt máu nào —— mà nàng cũng không còn bao nhiêu máu để chảy, máu của nàng đã dùng để làm lành vết thương của bản thể hắn hết rồi.
Ngụy Lương nhìn người trước mắt phảng phất như một miếng băng mỏng chạm vào liền vỡ, bàn tay nắm lại vài lần, không dám đụng vào.
Rốt cuộc, đầu ngón tay hắn ngừng trên tóc mai của nàng, sờ sờ một lát, nhẹ nhàng hỏi: "Đau không?"
"Còn được." Nàng dùng sức trưng ra một nụ cười tái nhợt, "Đều là bị thương ngoài da thôi, tĩnh dưỡng một chút liền khỏi rồi. Chàng trước hết lấy dấu vết bất diệt phá trận trước đã."
"A." Ngụy Lương lúc này mới nhớ tới còn một chuyện như vậy.
Hắn cẩn thận ôm ngang nàng lên, lướt xuống dưới.
Dấu vết bất diệt của Liễu Thanh Âm không biết sao đã biến mất ở trên hư không, nhưng còn cái dấu vết bất diệt màu xanh ngọc bích của Tần Vân Hề kia thì vẫn thẳng tắp dựng đứng trên mặt đất, từng sợi dao động kỳ dị lôi kéo quanh chỗ mắt trận.
Ngụy Lương lạnh lùng cười, tùy ý vươn tay, cầm dấu vết bất diệt, nhẹ nhàng bóp.
Âm thanh rách nát kỳ dị quanh quẩn khắp nơi, quanh mình nổi lên từng trận sương đỏ.
Lâm Thu từ trong lòng ngực Ngụy Lương ló mặt ra, nhìn Vương Vệ Chi nói: "Còn không đi Đông Hải giúp Trác Tấn?"
Vương Vệ Chi nhìn đám sương đỏ này, trong lòng cũng cảm thấy không ổn, nghe xong vội vàng vừa chắp tay, liền đạp kiếm mà đi.
"Cũng đã tới lúc rồi." Ngụy Lương cong môi dưới, ngón tay bắn ra, liền có một đóa hoa băng nhô lên cao nổ tung.
Không bao lâu, đám người Lâm Tú Mộc, Mộ Dung Xuân vội vàng đến, tụ lại chung quanh Ngụy Lương.
Sương đỏ càng thêm nồng đậm.
"Đây......" Mộ Dung Xuân kinh hô ra tiếng, "Đây còn không phải là màn sương màu máu khi chúng ta vào nhầm nơi đây đã xuất hiện? Sư tôn, phá cục?!"
Ngụy Lương nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cúi đầu chăm chú nhìn Lâm Thu.
Chỉ thấy nàng lại bắt đầu không thành thật, tay nhỏ động vài cái, từ trong lòng móc ra kia đóa hoa lượng tử liên hệ với Thiển Như Ngọc của thế giới này.
" Như Ngọc, Như Ngọc, ta phải đi rồi, ngươi bảo trọng thân thể, chúng ta có duyên gặp lại!"
Sau một lát, thanh âm Thiển Như Ngọc vội vàng truyền ra: "Thu Thu, ngươi có phải lại muốn đi làm cái gì nguy hiểm không đó?"
Đi theo sau Lâm Tú Mộc, Thiển Như Ngọc đột nhiên nghe thấy thanh âm của mình, không khỏi nhẹ nhàng che miệng lại, đôi mắt mở tròn xoe.
Tuy rằng đã biết thế giới này có một "bản thân mình" khác, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mà nàng ta cách cái "bản thân mình" đó gần đến như vậy.
"Không phải," Lâm Thu nhẹ giọng mà cười, "Như Ngọc, có một cái dấu vết bất diệt bị thất lạc trên thế giới này, khi nào ngươi không có việc gì có thể dùng thông linh thuật tìm một chút, tìm được rồi, bảo đám ma nhân đi lấy cho ngươi đi."
Thanh âm Thiển Như Ngọc cực kỳ buồn bực: "Thu Thu à, thông linh thuật chỉ có thể liên lạc đưỡ với người chết, sao có thể cảm ứng được dấu vết bất diệt chứ?"
Không khí bỗng dưng cứng lại.
Thay đổi trướcmắt thật bất ngờ.
Vụn gỗ đào rơi rụng ra từ con rối khổng lồ đac biến mất, một thành trì đầy dị hỏa đã biến thành một tòa thành đầy máu khô, cảnh vật đổ nát thê lương, khắp nơi là xác chết tu sĩ nằm ngang nằm dọc, mấy vết máu đã khô đen lại, cả tòa thành chìm trong chết chóc.
Giọng nói của Vương Vệ Chi từ ngoài cửa thành truyền tới: "Tránh ra cho ta! Ta hôm nay nhất định phải vào!"
Một thanh âm khác không mang theo hỏa khí, thanh lãnh, bình tĩnh khuyên nhủ: "Không thể, tông chủ đã dặn, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào quỷ thành nửa bước. Ngươi tạm thời đừng nóng nảy."
Phảng phất giống như cách một thế hệ.
Sau khi im lặng một lát, các đệ tử dưới tọa của Mộ Dung Xuân thấp giọng hoan hô lên.
Đã trở lại!
Rốt cuộc đã trở lại!
Lâm Thu nhẹ nhàng xoay đầu một chút, Ngụy Lương nhanh chóng cúi người, nghe nàng thì thầm.
"Nhìn chằm chằm một chút. Đừng để cho cái thứ gì kỳ quái xông lại đây."
Ngụy Lương thấp thấp "Ừ" một tiếng, băng sương giáng xuống, che lấy mi mắt nàng.
"Chuyên tâm ngủ. Nơi này có ta."
Trong mắt hắn hiện lên màn băng sương mỏng, chỉ trong giây lát, cả toàn thành nhiễm trong màn sương đỏ liền phủ đầy vụn băng trắng nhuyễn.
Bất cứ thứ gì từ thế giới khác trốn lại đây, hắn đều sẽ cảm giác được trước tiên.
Không bao lâu, ánh sáng mặt trời nhảy ra khỏi ngọn núi xa.
Ánh sáng màu vàng đỏ như một tấm thảm to trải rộng ra cả mặt đất lớn.
Sương đỏ nhanh chóng bốc hơi dưới ánh mặt trời, khi một tia sáng mặt trời bắt đầu xuyên mây chiếu rọi lên trên tòa thành người gỗ đào, tầng khăn che màu đỏ quỷ dị kia đã hoàn toàn biến mất.
"Ra khỏi thành."
Ngoài thành, Vương Vệ Chi đang vô cớ gây rối với Trác Tấn.
Ngụy Lương vốn tưởng rằng khi mình nhìn thấy một Trác Tấn này nhiều ít gì cũng có chút giận chó đánh mèo, nhưng không ngờ, cũng cùng là một bộ dạng đó, chỉ cần thay đổi một hồn phách khác thôi, hai người kia lại khác nhau một trời một vực, dù có cố gắng lôi kéo thế nào cũng không thể liên tưởng hai người này lại với nhau.
Trác Tấn trước mắt này, khô khan cố chấp, khi nói chuyện, thời gian giữa hai chữ phát ra phảng phất như đã được đo đếm, đều nhau tăm tắp.
Mà cái Trác Tấn làm bị thương Lâm Thu kia...... Ngụy Lương mỗi khi nghĩ đến biểu tình khí chất của người kia, đáy lòng liền luôn có một ngọn lửa vô danh cháy bùng lên.
Hắn biết mình đang ghen. Ăn giấm với chính mình.
Không có cách nào, ai bảo chính mình chính lại tuyệt đại phong hoa như vậy?
Hắn cúi đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Thu trong lòng ngực. Vừa đau lòng, vừa tức giận.
Người kia làm cho nàng bị thương nặng như vậy, cuối cùng lại xảy ra những chuyện như thế, có thể nào sẽ tạo cho nàng một ký ức khó quên đi? Nàng khẳng định cả đời đều nhớ rõ hắn, mỗi khi nhớ tới còn sẽ thổn thức cảm khái.
Tưởng tượng như vậy, Ngụy Lương cũng không biết nên tìm ai rải hỏa.
Hiện giờ, hai mảnh băng sương tâm đã hợp làm một, chỉ đợi một tia ngăn cách màu bạc kia biến mất, hắn liền có thể hoàn toàn lấy lại lực lượng thuộc về chính mình.
Thiên Đạo trước nay cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, chuyện trời phạt cũng sẽ không lại buông xuống. Lúc trước khi đem băng sương tâm tách ra làm hai, ném vào âm thế và dương thế, có thể nói là đoạn tuyệt đường hối hận của chính mình, hình phạt đó hắn đã nhận rồi.
Thần niệm không tiếng động mà dừng lại trên băng sương tâm.
Một nửa thuộc về ' Trác Tấn ' kia, vẫn thông thấu.
Mất đi băng sương tâm, thân hình kia sẽ chậm rãi phainhạt, nhiều nhất bảy ngày sẽ biến mất.
Ngụy Lương cũng có thể lựa chọn hiện tại liền mạnh mẽ dung hợp băng sương tâm, nói vậy, ' Trác Tấn ' sẽ tức khắc bị lau đi.
Hắn nhìn chăm chú người đang ngủ trong lòng ngực, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng cười cười, ngước mắt nhìn phía Đông, nhìn theo phương hướng Trác Tấn rời đi cười nói: "Tư vị yêu mà không được, lại để cho ngươi nếm thêm mấy ngày vậy."
Ngữ khí thập phần thiếu đánh.
Tốc độ thời gian của hai thế giới này cũng không hề giống nhau. Bọn họ ở trong thế giới kia đã trải qua tám năm, nhưng ở thế giới nguyên bản lại chủ mới trôi qua một đêm thôi.
Nhìn thấy Ngụy Lương mang theo Lâm Tú Mộc, đám người Mộ Dung Xuân bước ra khỏi thành trì, t Tấn vội vàng tiếp đón căn bản là không ý thức được hai bên đã cách nhau cả một thế giới.
Hắn đoan đoan chính chính làm lễ, tư thái, góc độ đều đúng quy phạm cực điểm, lễ xong, hỏi:
"Kiếm Quân có phát hiện gì không?"
Vương Vệ Chi chịu không nổi cái thái độ thong thả ung dung này của hắn, đẩy Trác Tấn ra, nhảy lên trước đem một cái túi Càn Khôn đưa cho Ngụy Lương, nói: "Đây, Tuỷ Ngọc hoa ở Bồng Lai, có bao nhiêu ta đều kéo sạch! Một cây cũng không dư thừa! Trị cho nàng đi!"
Nhìn quen Vương Vệ Chi ở thế giới kia, bây giờ xem lại cái tên không đàng hoàng này, mọi người không khỏi đồng thời mí mắt đều nhảy.
Tuỷ Ngọc hoa ở Bồng Lai? Kéo sạch? Lâm Tú Mộc đứng một bên nghe, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy đau thình thịch, khóe miệng liên tục run rẩy vài cái.
Tầm mắt Vương Vệ Chi vừa chuyển, thấy Lâm Tú Mộc.
Hắn "Ai da" một chút, hai chân nhảy lên cách mặt đất, cảnh giác vạn phần nhìn thẳng Lâm Tú Mộc, sợ lại bị cái cây kia trói lại.
Lâm Tú Mộc thong thả ung dung làm lễ, nói: "Không cần khẩn trương, ngô đã biết hung phạm là người phương nào, tất nhiên sẽ không lại vô lễ với tôn giá."
Hai mắt Trác Tấn hơi hơi mở lớn, hỏi: "Đã điều tra được hung phạm?"
Thần sắc Lâm Tú Mộc hơi trầm xuống, thấp thấp nói: "Người hành hung là Vương Truyện Ân, nhưng sau lưng hắn, còn có một người khác làm chủ."
Ánh mắt nghiêng qua, dừng trên cái thụ kén trong lòng ngực Thiển Như Ngọc.
Một lát sau, Lâm Tú Mộc hít sâu một hơi, lần thứ hai lại dài dòng: "Đợi tất cả hoàn toàn điều tra rõ, ngô chắc chắn cấp ra một cái công đạo."
Trác Tấn này tuy rằng ngay ngắn cố chấp chút, nhưng cũng không phải là người ngốc. Vừa nghe lời này, liền biết việc này nhất định sẽ không thoát khỏi quan hệ với Bồng Lai.
Ánh mắt hai người đều trở nên phức tạp vài phần.
Sau một lúc lâu, khoé môi Lâm Tú Mộc hiện lên một tia cười khổ.
Vốn muốn thử thời vận, đến trung nguyên tìm dấu vết bất diệt, không nghĩ tới lại bị túm vào một vòng xoáy như vậy. Mà thê tử của chính mình lại bị hãm sâu vào trong chuyện này, không biết còn có thể lại thấy ánh mặt trời nữa hay không.
Nhưng nếu nghĩ theo hướng tốt, người khởi xướng lên hoạ Bồng Lai đã bị nhốt trong Ngô Mộc Thượng Thiên, miễn đi trận hạo kiếp này, thật ra lại là chuyện rất may mắn.
"Ngô có cùng môn nhân Bồng Lai hay không hả?" Lâm Tú Mộc châm chước một lát, nhìn Ngụy Lương dò hỏi, "Chuyện Mi Song có rất nhiều điểm đáng ngờ, từ trước vẫn không để ý, bây giờ phát hiện có dị, hiện giờ lại tra xét rõ ràng, chắc sẽ tìm được chút dấu vết để lại."
Ngụy Lương cũng không rảnh rỗi trì hoãn chuyện này, lập tức từ biệt với đám người Bồng Lai, mang Lâm Thu về tông trị thương trước.
Trong đầu Trác Tấn, Tần Vô Xuyên là một đống dấu chấm hỏi, bắt được Mộ Dung Xuân, một đường hỏi tới tông môn.
Đám người Cố Phi đã chết, trong mắt Mộ Dung Xuân đây đã là chuyện của hơn tám năm trước rồi, hiện giờ đau thương trong lòng đã được chữa khỏi, nhưng đối với những người khác trong tông mà nói, chỉ trong một đêm mất đi hơn mười vị đồng môn, thổn thức đau thương tất nhiên là không cần phải nói.
......
Đùng hỏa nấu thuốc, là cách tốt nhất trị ngoại thương.
Ngụy Lương ôm lấy thê tử trọng thương, ngâm trong dược trì quên mất ngày đêm.
Những vết thương ngoài da thật ra tức khắc liền khép lại, nhưng băng sương bỏng rát đến tim phổi nàng, hơn nữa mất máu quá nhiều, nhất thời khó có thể tự lành.
Chịu đựng được đến khi nàng tỉnh dậy, hắn quay người đem nàng ép trên vách ao, hai ngón tay hung hăng bóp chặt cằm nàng, từ trên cao nhìn xuống, không rên một tiếng.
Lâm Thu vừa mở mắt, đầu tiên là nhìn thấy một bờ ngực để hở, đường cong lưu sướng rắn chắc như ẩn như hiện, cực kỳ đánh sâu vào thị giác. Tầm mắt nâng lên, xẹt qua cái cổ thon dài, hầu kết dụ người, cằm hơi banh ra, môi tinh xảo.
Lại hướng lên trên, nhìn thẳng vào một cặp mắt đen như mực.
"Ngươi lại muốn hung dữ với ta sao?" Môi đỏ nhẹ nhàng động, nàng đáng thương vô cùng hỏi.
Ngụy Lương tức khắc phá công, cánh tay dài vòng qua, ôm chặt nàng vào trong lòng ngực, hôn lên đỉnh đầu nàng, giọng căm hận nói: "Còn nàng thì thật sự dùng mấy phần tàn nhẫn tới đối xử với ta a!"
Hắn không rõ nữa.
Bất luận đối mặt với cường địch đến cỡ nào, tình huống nguy hiểm thế nào, trong thân hình nho nhỏ thân hình này giống như luôn cất giấu lực lượng vô cùng vô tận, nàng vĩnh viễn là bình tĩnh như vậy, kiên cường như vậy, cái xương sống mảnh khảnh kia phảng phất có thể đỉnh thiên lập địa, bất luận là áp lực gì đều không đủ để làm cho nó cong xuống.
Nhưng mà vì sao khi hắn trầm mặt xuống, nàng lại giống như một con động vật nhỏ nhận hết ủy khuất, bày ra một bộ đáng thương hề hề như vậy chứ?
Hắn thật sự đáng sợ như vậy sao?
Ngụy Lương thở dài thật sâu, nhận mệnh mà ôm nàng trước ngực.
Hắn còn có thể làm sao bây giờ? Cái "bản thân hắn" khác kia,, chưa vớt được chỗ tốt nào, đã nguyện ý đem tánh mạng cho nàng, mà hắn, lại hạnh phúc có đười người này, trái tim này, hắn còn có thể làm sao bây giờ chứ? Hắn đã không còn biết nên làm thế nào với nàng mới tốt.
Lâm Thu mềm mại dựa hắn, khóe miệng gợi lên một nụ cười giảo hoạt.
Tuy rằng còn chưa tìm được sinh khắc cốt trong người hắn, nhưng nàng đã biết làm thế nào bắt chẹt uy hiếp hắn.
Nguyên nhân là vì cực kỳ yêu, mới có thể chỗ mềm mại yếu ớt nhất của chính mình giao cho đối phương a......
"Ngụy Lương...... Ta thật may mắn."
Khoé môi hắn cong lên, thầm nghĩ, ừ, ta cũng vậy.
Đang định ôn tồn ngon ngọt một lát, Lâm Thu bỗng nhiên tránh khỏi, dò đầu ra khỏi lòng ngực hắn.
"Không xong rồi!" Nàng kinh hô.
"Hử?" Ngụy Lương cảm thấy bất luận chuyện gì cũng không thể không xong bằng chuyện nàng tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
Nàng kích động lên, đầu mất máu liền hoa lên từng trận như say xe, chỉ có thể tựa trán lại vào trên vai hắn, nhẹ nhàng thều thào, nói: "Thiển Như Ngọc nói, thông linh thuật chỉ có thể cảm ứng vong hồn, căn bản không thể cảm ứng được dấu vết bất diệt!"
Khi từ biệt, Thiển Như Ngọc ở thế giới bên kia mới vừa nói xong câu này, dị biến liền đã xảy ra, mọi người về tới thế giới nguyên bản của mình, lúc ấy cũng chưa để ý lắm đến chuyện này.
Thiển Như Ngọc của thế giới kia không có bất luận lý do gì để nói dối, cho nên, nói dối, là Thiển Như Ngọc của thế giới này.
Quả nhiên không bao giờ có nhiều trùng hợp như vậy. Từ lúc bắt đầu, Lâm Tú Mộc một đường bị cuốn vào không phải là chuyện ngoài ý muốn.
"Nàng ta vì sao phải nói dối?" Lâm Thu nhíu mày, "Thiển Như Ngọc cũng không giống người xấu."
Ngụy Lương đạm mạc cười nói: "Cũng không tính là nói dối. Hai cái dấu vết bất diệt, xác thật có xuất thế."
Mày Lâm Thu càng sâu: "Ta có dự cảm điềm xấu...... Đến Bồng Lai một chuyến đi!"
"Thương thế còn chưa tốt, trời sập xuống cũng không có quan hệ gì đến nàng." Âm thanh Ngụy Lương lạnh lùng nói.
Lâm Thu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay áo hắn, lay trái lay phải: "Phu quân......"
Ngụy Lương: "...... Không có khả năng, thương thế còn chưa tốt, đừng nghĩ đến nữa."
"Phu quân......"
"Đã bảo đừng nghĩ."
"Phu quân...... Chúng ta có thể cỡi Đấu Long! Nó béo như vậy, lông vừa mềm vừa ấm, khẳng định không xóc nảy chút nào!"
"......"
Một nén nhang sau.
Lâm Thu ghé lưng vào cái thảm bay Đấu Long, duỗi tay vuốt vuốt bộ lông mượt mà của nó, xuất phát về hướng Đông Hải.
Ngụy Lương xụ mặt, ngồi bên cạnh nàng, đôi mắt nhìn về nơi xa, tiện tay nắm từng cọng lông trên cần cổ Đấu Long, bứt bứt rồi rải từng đợt xuống biển rộng.
Đấu long: "......" Sắp trọc rồi, bảo bảo ủy khuất.
......
Lâm Tú Mộc đi được nửa đường, bỗng nhiên thể hồ quán đỉnh (*)!
(*) thể hồ quán đỉnh: Trí tuệ khơi mở, con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.
Bên cạnh hắn, mấy môn nhân còn lại đang cùng Thiển Như Ngọc nói chuyện trên mặt biển.
Thiển Như Ngọc thoạt nhìn cực kỳ khẩn trương, nàng ta ra vẻ trấn định, nhưng thính đỏ lên lại bán đứng tâm sự của nàng ta.
"Thiển Như Ngọc." Thanh âm của Lâm Tú Mộc không mang theo bất luận cảm xúc gì.
"Tôn chủ."
"Là ai nói cho ngươi, Trung Nguyên có hai dấu vết bất diệt xuất thế? Là Mi Song sao?" Lâm Tú Mộc nhàn nhạt hỏi.
Thiển Như Ngọc theo bản năng lắc lắc đầu: "Là thông linh......"
Lâm Tú Mộc cắt ngang lời nàng ta nói, âm thanh lạnh lùng: "Thông linh thuật không thể cảm ứng được dấu vết bất diệt. Đây chính là ngươi ' chính mình ' nói cho chúng ta biết."
Toàn bộ Bồng Lai, người có thể luyện được thông linh thuật chỉ có mỗi Thiển Như Ngọc, cho nên nếu có chuyện gì tương quan với thông linh thuật, người khác căn bản không thể nào nghiệm chứng thật giả được.
Mà nàng ta cũng chưa từng nói dối, nên Lâm Tú Mộc căn bản không hề hoài nghi lần nào.
Mãi đến lúc sắp chia tay ban nãy, Thiển Như Ngọc của thế giới khác kia đã một câu nói toạc ra chân tướng.
Thiển Như Ngọc cúi thấp đầu xuống.
"Xác thật...... Không thể."
Lâm Tú Mộc ép sát một bước, nói: "Phản ứng mới vừa rồi của ngươi nói cho ta, người sai ngươi làm chuyện này, cũng không phải Mi Song."
Thiển Như Ngọc nhẹ nhàng run lên.
Lặng im sau một lát, nàng ta nâng khuôn mặt tuyệt mỹ hơn, đôi mắt thanh triệt mỹ lệ chớp động ánh sáng kiên định.
Nàng ta nói: "Tôn chủ phạt ta đi."
Lâm Tú Mộc trầm mặt xuống: "Ngươi cam nguyện bị phạt, cũng không muốn khai ra người kia?"
"Dạ."
"Nếu ta trục xuất ngươi ra khỏi Bồng Lai thì sao?"
Thiển Như Ngọc nhẹ nhàng hít hà một hơi, sau một lúc lâu, nước mắt tràn ra lông mi: "Vậy...... Tôn chủ xin ngàn vạn lần bảo trọng thân thể, chiếu cố nữ tôn chủ, ta sẽ ở phương xa cầu phúc cho hai vị tôn chủ."
Trên mặt Lâm Tú Mộc mây đen giăng đầy.
Đối với người Bồng Lai mà nói, trục xuất khỏi Bồng Lai là hình phạt còn đáng sợ hơn so với chết.
Nàng ta cam nguyện liên lụy cả tộc Thiển thị, cũng muốn bảo vệ người kia?
Lâm Tú Mộc từ trước đến nay hỉ nộ không hiện ra mặt lần đầu tiên lửa giận lan tràn, chỉ thấy tay áo hắn rung động, nước biển dưới chân bị hắn bổ ra một đường rãnh sâu không thấy đáy.
Cơn sóng trắng xoá cuồn cuộn, dạt về hai bên.
"Ai? Là ai? Thiển Như Ngọc! Người này rốt cuộc là ai!"
Thiển Như Ngọc rơi lệ đầy mặt, chỉ nói: "Ta không thể nói. Ta nguyện chịu trách phạt."
Lại giống cách nói của Mi Song như đúc.
Lâm Tú Mộc thở hổn hển hai ngụm: "Ngươi và Mi Song, đến tột cùng đang bảo vệ ai?! Thiển Như Ngọc, ngươi có biết hay không, người này, rất có khả năng mới là nguyên nhân chân chính huỷ diệt Bồng Lai!"
Thiển Như Ngọc khiếp sợ nâng đôi mắt lên: "Không, tuyệt đối không thể!"
Lâm Thu ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy kia khối băng như mặt kính thật lớn kia đang nổ lên thành đầy trời băng hoa, thân hình người áo đen bị kẹp chặt giữa những miếng vụn băng, giống như những giọt mực dính trên đầu bút lông, lả tả rơi thành vô số vệt mực xuống đất.
Chợt, lửa băng chí dương màu trắng quấn lấy hắn mỗi một mảnh của hắn, bên trong muôn vàn mảnh nhỏ, truyền ra tiếng kêu rên đinh tai nhức óc.
Vương Truyện Ân dưới mặt đất đã bị bức đến sơn cùng thủy tận, nghe chủ tử kêu rên, tâm thần tức khắc xao động.
Vương Vệ Chi bắt lấy thời cơ, đánh bại phòng ngự của Vương Truyện Ân, mũi trọng kiếm chạm được giữa trán hắn! Ngay khi chiêu thức này sắp lao tới đánh chết cái kẻ thù giết mẹ này, Vương Vệ Chi đột ngột xoay người thu kiếm, tha hắn.
Trong lòng Vương Truyện Ân vui vẻ, đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt thấy Vương Vệ Chi xoay ngược tay, dùng chuôi kiếm đúc bằng tinh thiết đánh thật mạnh vào sau gáy hắn.
Vương Truyện Ân hai mắt tối sầm, còn chưa kịp phản ứng gì, ben sương tai phải đã lần thứ hai ăn thêm một đòn nghiêm trọng.
Ong...... Âm thanh ù tai cùng dòng máu như vô biên đang trào ra, ướt sũng thần thức hắn.
Phanh. Phanh. Phanh.
Tất cả lửa giận báo thù, đều trút xuống.
Ngụy Lương cùng Vương Vệ Chi cơ hồ đồng thời giải quyết địch nhân trên tay.
Vương Vệ Chi mặc kệ máu tươi kẻ thù bắn lên đầy người mình. Bộ xiêm y màu đỏ hoa trắng của hắn hiện giờ đã hoàn toàn nhuộm thành màu đỏ, càng làm cho khuôn mặt hắn thêm lạnh lẽo, môi mỏng như dao.
Mặt Ngụy Lương, còn lạnh hơn so với hắn.
Hai người đều không có tùy tiện tới gần, cả hai dừng ở một nơi không xa không gần, khẩn trương nhìn chăm chú vào Lâm Thu cùng Trác Tấn.
Vương Vệ Chi thoạt nhìn có chút răng đau: "Loạn quá, mấy cái gút mắt tình tình ái ái của các ngươi, thật sự là quá loạn!"
Ngụy Lương không để ý tới hắn, sắc mặt lạnh lẽo đến gần như đóng băng. Sau khi biết hai cái thế giới này âm thế dương thế xong, hắn liền hiểu rõ vì sao những người của hiện thế đến nơi này bị "chính mình" cắn nuốt —— kỳ thật là dung hợp, nhưng bởi vì thân đang ở thế giớ này, cho nên chỉ giữ lại được ký ức của một đời này.
Nhưng tình huống của hắn cùng Trác Tấn lại không giống nhau. Băng sương tâm không phải là vật của thế gian, cũng sẽ không chủ động dung hợp vào nhau. Muốn hợp hai làm một, chỉ có thể cướp lấy.
Lâm Thu, đang dùng tánh mạng để cướp lấy băng sương tâm của Trác Tấn.
Trong lòng hắn phảng phất bị dao nhỏ cắt, trong mắt băng kết lại tan, tan lại kết.
Lâm Thu giờ phút này thở dốc càng thêm lợi hại, vì dùng huyết nhục của chính mình giữ lấy băng lăng, nàng đã dùng hết toàn lực, nếu như phía sau có một ngư ông đang chờ đắc lợi, ước chừng chỉ cần vươn một đầu ngón tay, là có thể đẩy nàng một cái té ngã.
"Ngươi nghe ta nói." Thanh âm của nàng rất nhỏ, lại kiên định mà bình tĩnh, "Những đôi mắt bên dưới biên giới Địa Chi Ngân, là mắt của Địa Mẫu, nếu ngươi không muốn sau khi chết bị làm thành con rối, cùng thứ giòi bọ ghê tởm như vậy bái đường thành thân, vậy ngàn vạn lần không được xúc động."
Sắc mặt Trác Tấn hơi hơi trầm xuống.
Đúng rồi, những đôi mắt đó, cùng với nữ nhân tên Mi Song kia, làm sát ý trong lòng hắn hừng hực đến kìm nén không được.
"Ta không có lừa ngươi...... Ngươi, trở về nhìn phong ấn, được không?" Nàng nâng mặt lên.
Sắc mặt cực kỳ tái nhợt, càng làm cho đôi mắt to càng đen hơn, trong đôi mắt đó lại phản chiếu thân ảnh của hắn.
"Kẻ lừa đảo." Khóe môi hắn còn đang chảy máu ra ngoài.
Chịu phản phệ của nhân quả, hắn đã bị thương nặng, giờ phút này băng sương tâm bị đoạt, trên gương mặt bình phàm chỉ còn lại vẻ thê lương anh hùng mạt lộ nhàn nhạt. Trái tim đang co rút từng trận đau đớn, hắn có chút phân không rõ, đau này là do nhân quả phản phệ dựng lên, hay là đau vì nàng.
Biết rõ nữ nhân này là kẻ lừa đảo, lại không thể xuống tay tàn nhẫn.
Vì cái gì?
Mấy năm nay, thân ảnh của nàng nhiều lần xâm nhập vào trong óc hắn, hắn không phải muốn giết nàng sao?
Vì cái gì khi sự tình đến trước mắt, lại là mềm lòng không hạ thủ được?
Mánh khoé bịp người của nàng ta cực kỳ thấp kém đến, ngay cả đám giang hồ đầu đường xó chợ lung tung hành nghề lừa người, cũng không dám công nhiên nói với người ta một câu như vậy —— ngươi đem mệnh cho ta, ta giúp ngươi bước lên thần vị?
Người dám nói loại lời nói này, nhất định sẽ bị đánh chết.
Nhưng hắn, đầu ngón tay lại run run, không hạ thủ được.
Giờ phút này khen ngược, nàng lại được một tấc muốn tiến một thước, đoạt đi băng sương tâm của hắn, còn muốn lừa hắn rời đi?
Sao có thể...... Si tâm vọng tưởng......
Hắn lui một bước, khóe môi lần thứ hai tràn ra máu tươi.
Mất đi băng sương tâm, thân ảnh hắn trở nên phai nhạt rất nhiều, như là một sợi cô hồn không còn hơi thở.
Nàng nhìn hắn, dùng cặp mắt bình tĩnh kiên định kia, không hề chớp mắt mà nhìn hắn, thanh âm lại thật nhẹ thật mềm, nàng lại lặp lại một lần: "Ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng. Ngươi đi nhìn phong ấn, được không?"
Kẻ lừa đảo...... Kẻ lừa đảo...... Mánh khoé bịp người vụn về......
Rõ ràng ngón tay vừa động là có thể lấy mạng nàng, nhưng mà toàn thân hắn, lại một tia sức lực cũng nhấc lên không nổi.
Rốt cuộc, hắn lại lui một bước, rũ mắt nói: "Được."
Tâm Lâm Thu nhảy lên thật mạnh, có chút khó có thể tin.
Hắn đã khinh phiêu phiêu quay lưng xoay người, từng bước một đi về hướng nơi xa.
"Ê......" Nàng nhịn không được gọi hắn.
Bước chân hắn hơi chậm lại, nhưng cũng không quay đầu.
"Ngươi sẽ không hối hận, nhất định!" Lâm Thu dùng hết toàn lực, la lớn.
Hắn nhẹ nhàng cười lên tiếng: "Từ xưa làm quỷ dưới váy, cũng không phải chỉ mình ta."
Đây là thừa nhận.
Dứt lời, đi xa.
Băng sương trên đầu ngón tay Ngụy Lương rốt cuộc chậm rãi tiêu tán.
Hắn chậm rãi đi về hướng Lâm Thu, mỗi một bước, đều đạp theo tiếng tim đập của nàng.
Nàng đã đau đến hơi cuộn thân thể lại, giống một con tôm.
"Ê, đó là dấu vết bất diệt a, các ngươi đều không cần?" Mặt Vương Vệ Chi lộ vẻ mờ mịt, nhìn theo bóng dáng Trác Tấn, lại nhìn sang Ngụy Lương.
Ngụy Lương đã đi đến trước mặt Lâm Thu.
Bình thường chỉ cần nàng chịu một chút vết thương nhỏ, hắn đều ôm gọn nàng vào trong lòng từ từ trấn an. Giờ phút này thương thế trên người của nàng nhìn thấy ghê người như vậy, nhưng hắn vẫn đứng xụ mặt, không lộ nửa điểm ôn tồn.
Trong lòng lại như có băng, lại như có hỏa.
Hắn vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm nàng.
Nàng chậm rãi nâng đôi mắt lên, bốn mắt chạm nhau, đôi môi trắng bệch nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Phu quân, chàng đừng nóng giận."
Ngụy Lương chỉ cảm thấy đầy ngập băng hỏa đều từ lỗ tai hắn tiết ra ngoài.
Hắn bắt ấn, tay đặt trên băng sương tâm đang xuyên qua thân thể nàng, ánh hào quang màu trắng nhoáng lên, nó chậm rãi tan rã, hóa thành băng diễm thuần trắng, chảy vào trong lòng bàn tay hắn.
Miệng vết thương thật ra sớm bị đông cứng, không làm chảy ra giọt máu nào —— mà nàng cũng không còn bao nhiêu máu để chảy, máu của nàng đã dùng để làm lành vết thương của bản thể hắn hết rồi.
Ngụy Lương nhìn người trước mắt phảng phất như một miếng băng mỏng chạm vào liền vỡ, bàn tay nắm lại vài lần, không dám đụng vào.
Rốt cuộc, đầu ngón tay hắn ngừng trên tóc mai của nàng, sờ sờ một lát, nhẹ nhàng hỏi: "Đau không?"
"Còn được." Nàng dùng sức trưng ra một nụ cười tái nhợt, "Đều là bị thương ngoài da thôi, tĩnh dưỡng một chút liền khỏi rồi. Chàng trước hết lấy dấu vết bất diệt phá trận trước đã."
"A." Ngụy Lương lúc này mới nhớ tới còn một chuyện như vậy.
Hắn cẩn thận ôm ngang nàng lên, lướt xuống dưới.
Dấu vết bất diệt của Liễu Thanh Âm không biết sao đã biến mất ở trên hư không, nhưng còn cái dấu vết bất diệt màu xanh ngọc bích của Tần Vân Hề kia thì vẫn thẳng tắp dựng đứng trên mặt đất, từng sợi dao động kỳ dị lôi kéo quanh chỗ mắt trận.
Ngụy Lương lạnh lùng cười, tùy ý vươn tay, cầm dấu vết bất diệt, nhẹ nhàng bóp.
Âm thanh rách nát kỳ dị quanh quẩn khắp nơi, quanh mình nổi lên từng trận sương đỏ.
Lâm Thu từ trong lòng ngực Ngụy Lương ló mặt ra, nhìn Vương Vệ Chi nói: "Còn không đi Đông Hải giúp Trác Tấn?"
Vương Vệ Chi nhìn đám sương đỏ này, trong lòng cũng cảm thấy không ổn, nghe xong vội vàng vừa chắp tay, liền đạp kiếm mà đi.
"Cũng đã tới lúc rồi." Ngụy Lương cong môi dưới, ngón tay bắn ra, liền có một đóa hoa băng nhô lên cao nổ tung.
Không bao lâu, đám người Lâm Tú Mộc, Mộ Dung Xuân vội vàng đến, tụ lại chung quanh Ngụy Lương.
Sương đỏ càng thêm nồng đậm.
"Đây......" Mộ Dung Xuân kinh hô ra tiếng, "Đây còn không phải là màn sương màu máu khi chúng ta vào nhầm nơi đây đã xuất hiện? Sư tôn, phá cục?!"
Ngụy Lương nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cúi đầu chăm chú nhìn Lâm Thu.
Chỉ thấy nàng lại bắt đầu không thành thật, tay nhỏ động vài cái, từ trong lòng móc ra kia đóa hoa lượng tử liên hệ với Thiển Như Ngọc của thế giới này.
" Như Ngọc, Như Ngọc, ta phải đi rồi, ngươi bảo trọng thân thể, chúng ta có duyên gặp lại!"
Sau một lát, thanh âm Thiển Như Ngọc vội vàng truyền ra: "Thu Thu, ngươi có phải lại muốn đi làm cái gì nguy hiểm không đó?"
Đi theo sau Lâm Tú Mộc, Thiển Như Ngọc đột nhiên nghe thấy thanh âm của mình, không khỏi nhẹ nhàng che miệng lại, đôi mắt mở tròn xoe.
Tuy rằng đã biết thế giới này có một "bản thân mình" khác, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mà nàng ta cách cái "bản thân mình" đó gần đến như vậy.
"Không phải," Lâm Thu nhẹ giọng mà cười, "Như Ngọc, có một cái dấu vết bất diệt bị thất lạc trên thế giới này, khi nào ngươi không có việc gì có thể dùng thông linh thuật tìm một chút, tìm được rồi, bảo đám ma nhân đi lấy cho ngươi đi."
Thanh âm Thiển Như Ngọc cực kỳ buồn bực: "Thu Thu à, thông linh thuật chỉ có thể liên lạc đưỡ với người chết, sao có thể cảm ứng được dấu vết bất diệt chứ?"
Không khí bỗng dưng cứng lại.
Thay đổi trướcmắt thật bất ngờ.
Vụn gỗ đào rơi rụng ra từ con rối khổng lồ đac biến mất, một thành trì đầy dị hỏa đã biến thành một tòa thành đầy máu khô, cảnh vật đổ nát thê lương, khắp nơi là xác chết tu sĩ nằm ngang nằm dọc, mấy vết máu đã khô đen lại, cả tòa thành chìm trong chết chóc.
Giọng nói của Vương Vệ Chi từ ngoài cửa thành truyền tới: "Tránh ra cho ta! Ta hôm nay nhất định phải vào!"
Một thanh âm khác không mang theo hỏa khí, thanh lãnh, bình tĩnh khuyên nhủ: "Không thể, tông chủ đã dặn, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào quỷ thành nửa bước. Ngươi tạm thời đừng nóng nảy."
Phảng phất giống như cách một thế hệ.
Sau khi im lặng một lát, các đệ tử dưới tọa của Mộ Dung Xuân thấp giọng hoan hô lên.
Đã trở lại!
Rốt cuộc đã trở lại!
Lâm Thu nhẹ nhàng xoay đầu một chút, Ngụy Lương nhanh chóng cúi người, nghe nàng thì thầm.
"Nhìn chằm chằm một chút. Đừng để cho cái thứ gì kỳ quái xông lại đây."
Ngụy Lương thấp thấp "Ừ" một tiếng, băng sương giáng xuống, che lấy mi mắt nàng.
"Chuyên tâm ngủ. Nơi này có ta."
Trong mắt hắn hiện lên màn băng sương mỏng, chỉ trong giây lát, cả toàn thành nhiễm trong màn sương đỏ liền phủ đầy vụn băng trắng nhuyễn.
Bất cứ thứ gì từ thế giới khác trốn lại đây, hắn đều sẽ cảm giác được trước tiên.
Không bao lâu, ánh sáng mặt trời nhảy ra khỏi ngọn núi xa.
Ánh sáng màu vàng đỏ như một tấm thảm to trải rộng ra cả mặt đất lớn.
Sương đỏ nhanh chóng bốc hơi dưới ánh mặt trời, khi một tia sáng mặt trời bắt đầu xuyên mây chiếu rọi lên trên tòa thành người gỗ đào, tầng khăn che màu đỏ quỷ dị kia đã hoàn toàn biến mất.
"Ra khỏi thành."
Ngoài thành, Vương Vệ Chi đang vô cớ gây rối với Trác Tấn.
Ngụy Lương vốn tưởng rằng khi mình nhìn thấy một Trác Tấn này nhiều ít gì cũng có chút giận chó đánh mèo, nhưng không ngờ, cũng cùng là một bộ dạng đó, chỉ cần thay đổi một hồn phách khác thôi, hai người kia lại khác nhau một trời một vực, dù có cố gắng lôi kéo thế nào cũng không thể liên tưởng hai người này lại với nhau.
Trác Tấn trước mắt này, khô khan cố chấp, khi nói chuyện, thời gian giữa hai chữ phát ra phảng phất như đã được đo đếm, đều nhau tăm tắp.
Mà cái Trác Tấn làm bị thương Lâm Thu kia...... Ngụy Lương mỗi khi nghĩ đến biểu tình khí chất của người kia, đáy lòng liền luôn có một ngọn lửa vô danh cháy bùng lên.
Hắn biết mình đang ghen. Ăn giấm với chính mình.
Không có cách nào, ai bảo chính mình chính lại tuyệt đại phong hoa như vậy?
Hắn cúi đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Thu trong lòng ngực. Vừa đau lòng, vừa tức giận.
Người kia làm cho nàng bị thương nặng như vậy, cuối cùng lại xảy ra những chuyện như thế, có thể nào sẽ tạo cho nàng một ký ức khó quên đi? Nàng khẳng định cả đời đều nhớ rõ hắn, mỗi khi nhớ tới còn sẽ thổn thức cảm khái.
Tưởng tượng như vậy, Ngụy Lương cũng không biết nên tìm ai rải hỏa.
Hiện giờ, hai mảnh băng sương tâm đã hợp làm một, chỉ đợi một tia ngăn cách màu bạc kia biến mất, hắn liền có thể hoàn toàn lấy lại lực lượng thuộc về chính mình.
Thiên Đạo trước nay cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, chuyện trời phạt cũng sẽ không lại buông xuống. Lúc trước khi đem băng sương tâm tách ra làm hai, ném vào âm thế và dương thế, có thể nói là đoạn tuyệt đường hối hận của chính mình, hình phạt đó hắn đã nhận rồi.
Thần niệm không tiếng động mà dừng lại trên băng sương tâm.
Một nửa thuộc về ' Trác Tấn ' kia, vẫn thông thấu.
Mất đi băng sương tâm, thân hình kia sẽ chậm rãi phainhạt, nhiều nhất bảy ngày sẽ biến mất.
Ngụy Lương cũng có thể lựa chọn hiện tại liền mạnh mẽ dung hợp băng sương tâm, nói vậy, ' Trác Tấn ' sẽ tức khắc bị lau đi.
Hắn nhìn chăm chú người đang ngủ trong lòng ngực, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng cười cười, ngước mắt nhìn phía Đông, nhìn theo phương hướng Trác Tấn rời đi cười nói: "Tư vị yêu mà không được, lại để cho ngươi nếm thêm mấy ngày vậy."
Ngữ khí thập phần thiếu đánh.
Tốc độ thời gian của hai thế giới này cũng không hề giống nhau. Bọn họ ở trong thế giới kia đã trải qua tám năm, nhưng ở thế giới nguyên bản lại chủ mới trôi qua một đêm thôi.
Nhìn thấy Ngụy Lương mang theo Lâm Tú Mộc, đám người Mộ Dung Xuân bước ra khỏi thành trì, t Tấn vội vàng tiếp đón căn bản là không ý thức được hai bên đã cách nhau cả một thế giới.
Hắn đoan đoan chính chính làm lễ, tư thái, góc độ đều đúng quy phạm cực điểm, lễ xong, hỏi:
"Kiếm Quân có phát hiện gì không?"
Vương Vệ Chi chịu không nổi cái thái độ thong thả ung dung này của hắn, đẩy Trác Tấn ra, nhảy lên trước đem một cái túi Càn Khôn đưa cho Ngụy Lương, nói: "Đây, Tuỷ Ngọc hoa ở Bồng Lai, có bao nhiêu ta đều kéo sạch! Một cây cũng không dư thừa! Trị cho nàng đi!"
Nhìn quen Vương Vệ Chi ở thế giới kia, bây giờ xem lại cái tên không đàng hoàng này, mọi người không khỏi đồng thời mí mắt đều nhảy.
Tuỷ Ngọc hoa ở Bồng Lai? Kéo sạch? Lâm Tú Mộc đứng một bên nghe, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy đau thình thịch, khóe miệng liên tục run rẩy vài cái.
Tầm mắt Vương Vệ Chi vừa chuyển, thấy Lâm Tú Mộc.
Hắn "Ai da" một chút, hai chân nhảy lên cách mặt đất, cảnh giác vạn phần nhìn thẳng Lâm Tú Mộc, sợ lại bị cái cây kia trói lại.
Lâm Tú Mộc thong thả ung dung làm lễ, nói: "Không cần khẩn trương, ngô đã biết hung phạm là người phương nào, tất nhiên sẽ không lại vô lễ với tôn giá."
Hai mắt Trác Tấn hơi hơi mở lớn, hỏi: "Đã điều tra được hung phạm?"
Thần sắc Lâm Tú Mộc hơi trầm xuống, thấp thấp nói: "Người hành hung là Vương Truyện Ân, nhưng sau lưng hắn, còn có một người khác làm chủ."
Ánh mắt nghiêng qua, dừng trên cái thụ kén trong lòng ngực Thiển Như Ngọc.
Một lát sau, Lâm Tú Mộc hít sâu một hơi, lần thứ hai lại dài dòng: "Đợi tất cả hoàn toàn điều tra rõ, ngô chắc chắn cấp ra một cái công đạo."
Trác Tấn này tuy rằng ngay ngắn cố chấp chút, nhưng cũng không phải là người ngốc. Vừa nghe lời này, liền biết việc này nhất định sẽ không thoát khỏi quan hệ với Bồng Lai.
Ánh mắt hai người đều trở nên phức tạp vài phần.
Sau một lúc lâu, khoé môi Lâm Tú Mộc hiện lên một tia cười khổ.
Vốn muốn thử thời vận, đến trung nguyên tìm dấu vết bất diệt, không nghĩ tới lại bị túm vào một vòng xoáy như vậy. Mà thê tử của chính mình lại bị hãm sâu vào trong chuyện này, không biết còn có thể lại thấy ánh mặt trời nữa hay không.
Nhưng nếu nghĩ theo hướng tốt, người khởi xướng lên hoạ Bồng Lai đã bị nhốt trong Ngô Mộc Thượng Thiên, miễn đi trận hạo kiếp này, thật ra lại là chuyện rất may mắn.
"Ngô có cùng môn nhân Bồng Lai hay không hả?" Lâm Tú Mộc châm chước một lát, nhìn Ngụy Lương dò hỏi, "Chuyện Mi Song có rất nhiều điểm đáng ngờ, từ trước vẫn không để ý, bây giờ phát hiện có dị, hiện giờ lại tra xét rõ ràng, chắc sẽ tìm được chút dấu vết để lại."
Ngụy Lương cũng không rảnh rỗi trì hoãn chuyện này, lập tức từ biệt với đám người Bồng Lai, mang Lâm Thu về tông trị thương trước.
Trong đầu Trác Tấn, Tần Vô Xuyên là một đống dấu chấm hỏi, bắt được Mộ Dung Xuân, một đường hỏi tới tông môn.
Đám người Cố Phi đã chết, trong mắt Mộ Dung Xuân đây đã là chuyện của hơn tám năm trước rồi, hiện giờ đau thương trong lòng đã được chữa khỏi, nhưng đối với những người khác trong tông mà nói, chỉ trong một đêm mất đi hơn mười vị đồng môn, thổn thức đau thương tất nhiên là không cần phải nói.
......
Đùng hỏa nấu thuốc, là cách tốt nhất trị ngoại thương.
Ngụy Lương ôm lấy thê tử trọng thương, ngâm trong dược trì quên mất ngày đêm.
Những vết thương ngoài da thật ra tức khắc liền khép lại, nhưng băng sương bỏng rát đến tim phổi nàng, hơn nữa mất máu quá nhiều, nhất thời khó có thể tự lành.
Chịu đựng được đến khi nàng tỉnh dậy, hắn quay người đem nàng ép trên vách ao, hai ngón tay hung hăng bóp chặt cằm nàng, từ trên cao nhìn xuống, không rên một tiếng.
Lâm Thu vừa mở mắt, đầu tiên là nhìn thấy một bờ ngực để hở, đường cong lưu sướng rắn chắc như ẩn như hiện, cực kỳ đánh sâu vào thị giác. Tầm mắt nâng lên, xẹt qua cái cổ thon dài, hầu kết dụ người, cằm hơi banh ra, môi tinh xảo.
Lại hướng lên trên, nhìn thẳng vào một cặp mắt đen như mực.
"Ngươi lại muốn hung dữ với ta sao?" Môi đỏ nhẹ nhàng động, nàng đáng thương vô cùng hỏi.
Ngụy Lương tức khắc phá công, cánh tay dài vòng qua, ôm chặt nàng vào trong lòng ngực, hôn lên đỉnh đầu nàng, giọng căm hận nói: "Còn nàng thì thật sự dùng mấy phần tàn nhẫn tới đối xử với ta a!"
Hắn không rõ nữa.
Bất luận đối mặt với cường địch đến cỡ nào, tình huống nguy hiểm thế nào, trong thân hình nho nhỏ thân hình này giống như luôn cất giấu lực lượng vô cùng vô tận, nàng vĩnh viễn là bình tĩnh như vậy, kiên cường như vậy, cái xương sống mảnh khảnh kia phảng phất có thể đỉnh thiên lập địa, bất luận là áp lực gì đều không đủ để làm cho nó cong xuống.
Nhưng mà vì sao khi hắn trầm mặt xuống, nàng lại giống như một con động vật nhỏ nhận hết ủy khuất, bày ra một bộ đáng thương hề hề như vậy chứ?
Hắn thật sự đáng sợ như vậy sao?
Ngụy Lương thở dài thật sâu, nhận mệnh mà ôm nàng trước ngực.
Hắn còn có thể làm sao bây giờ? Cái "bản thân hắn" khác kia,, chưa vớt được chỗ tốt nào, đã nguyện ý đem tánh mạng cho nàng, mà hắn, lại hạnh phúc có đười người này, trái tim này, hắn còn có thể làm sao bây giờ chứ? Hắn đã không còn biết nên làm thế nào với nàng mới tốt.
Lâm Thu mềm mại dựa hắn, khóe miệng gợi lên một nụ cười giảo hoạt.
Tuy rằng còn chưa tìm được sinh khắc cốt trong người hắn, nhưng nàng đã biết làm thế nào bắt chẹt uy hiếp hắn.
Nguyên nhân là vì cực kỳ yêu, mới có thể chỗ mềm mại yếu ớt nhất của chính mình giao cho đối phương a......
"Ngụy Lương...... Ta thật may mắn."
Khoé môi hắn cong lên, thầm nghĩ, ừ, ta cũng vậy.
Đang định ôn tồn ngon ngọt một lát, Lâm Thu bỗng nhiên tránh khỏi, dò đầu ra khỏi lòng ngực hắn.
"Không xong rồi!" Nàng kinh hô.
"Hử?" Ngụy Lương cảm thấy bất luận chuyện gì cũng không thể không xong bằng chuyện nàng tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
Nàng kích động lên, đầu mất máu liền hoa lên từng trận như say xe, chỉ có thể tựa trán lại vào trên vai hắn, nhẹ nhàng thều thào, nói: "Thiển Như Ngọc nói, thông linh thuật chỉ có thể cảm ứng vong hồn, căn bản không thể cảm ứng được dấu vết bất diệt!"
Khi từ biệt, Thiển Như Ngọc ở thế giới bên kia mới vừa nói xong câu này, dị biến liền đã xảy ra, mọi người về tới thế giới nguyên bản của mình, lúc ấy cũng chưa để ý lắm đến chuyện này.
Thiển Như Ngọc của thế giới kia không có bất luận lý do gì để nói dối, cho nên, nói dối, là Thiển Như Ngọc của thế giới này.
Quả nhiên không bao giờ có nhiều trùng hợp như vậy. Từ lúc bắt đầu, Lâm Tú Mộc một đường bị cuốn vào không phải là chuyện ngoài ý muốn.
"Nàng ta vì sao phải nói dối?" Lâm Thu nhíu mày, "Thiển Như Ngọc cũng không giống người xấu."
Ngụy Lương đạm mạc cười nói: "Cũng không tính là nói dối. Hai cái dấu vết bất diệt, xác thật có xuất thế."
Mày Lâm Thu càng sâu: "Ta có dự cảm điềm xấu...... Đến Bồng Lai một chuyến đi!"
"Thương thế còn chưa tốt, trời sập xuống cũng không có quan hệ gì đến nàng." Âm thanh Ngụy Lương lạnh lùng nói.
Lâm Thu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay áo hắn, lay trái lay phải: "Phu quân......"
Ngụy Lương: "...... Không có khả năng, thương thế còn chưa tốt, đừng nghĩ đến nữa."
"Phu quân......"
"Đã bảo đừng nghĩ."
"Phu quân...... Chúng ta có thể cỡi Đấu Long! Nó béo như vậy, lông vừa mềm vừa ấm, khẳng định không xóc nảy chút nào!"
"......"
Một nén nhang sau.
Lâm Thu ghé lưng vào cái thảm bay Đấu Long, duỗi tay vuốt vuốt bộ lông mượt mà của nó, xuất phát về hướng Đông Hải.
Ngụy Lương xụ mặt, ngồi bên cạnh nàng, đôi mắt nhìn về nơi xa, tiện tay nắm từng cọng lông trên cần cổ Đấu Long, bứt bứt rồi rải từng đợt xuống biển rộng.
Đấu long: "......" Sắp trọc rồi, bảo bảo ủy khuất.
......
Lâm Tú Mộc đi được nửa đường, bỗng nhiên thể hồ quán đỉnh (*)!
(*) thể hồ quán đỉnh: Trí tuệ khơi mở, con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.
Bên cạnh hắn, mấy môn nhân còn lại đang cùng Thiển Như Ngọc nói chuyện trên mặt biển.
Thiển Như Ngọc thoạt nhìn cực kỳ khẩn trương, nàng ta ra vẻ trấn định, nhưng thính đỏ lên lại bán đứng tâm sự của nàng ta.
"Thiển Như Ngọc." Thanh âm của Lâm Tú Mộc không mang theo bất luận cảm xúc gì.
"Tôn chủ."
"Là ai nói cho ngươi, Trung Nguyên có hai dấu vết bất diệt xuất thế? Là Mi Song sao?" Lâm Tú Mộc nhàn nhạt hỏi.
Thiển Như Ngọc theo bản năng lắc lắc đầu: "Là thông linh......"
Lâm Tú Mộc cắt ngang lời nàng ta nói, âm thanh lạnh lùng: "Thông linh thuật không thể cảm ứng được dấu vết bất diệt. Đây chính là ngươi ' chính mình ' nói cho chúng ta biết."
Toàn bộ Bồng Lai, người có thể luyện được thông linh thuật chỉ có mỗi Thiển Như Ngọc, cho nên nếu có chuyện gì tương quan với thông linh thuật, người khác căn bản không thể nào nghiệm chứng thật giả được.
Mà nàng ta cũng chưa từng nói dối, nên Lâm Tú Mộc căn bản không hề hoài nghi lần nào.
Mãi đến lúc sắp chia tay ban nãy, Thiển Như Ngọc của thế giới khác kia đã một câu nói toạc ra chân tướng.
Thiển Như Ngọc cúi thấp đầu xuống.
"Xác thật...... Không thể."
Lâm Tú Mộc ép sát một bước, nói: "Phản ứng mới vừa rồi của ngươi nói cho ta, người sai ngươi làm chuyện này, cũng không phải Mi Song."
Thiển Như Ngọc nhẹ nhàng run lên.
Lặng im sau một lát, nàng ta nâng khuôn mặt tuyệt mỹ hơn, đôi mắt thanh triệt mỹ lệ chớp động ánh sáng kiên định.
Nàng ta nói: "Tôn chủ phạt ta đi."
Lâm Tú Mộc trầm mặt xuống: "Ngươi cam nguyện bị phạt, cũng không muốn khai ra người kia?"
"Dạ."
"Nếu ta trục xuất ngươi ra khỏi Bồng Lai thì sao?"
Thiển Như Ngọc nhẹ nhàng hít hà một hơi, sau một lúc lâu, nước mắt tràn ra lông mi: "Vậy...... Tôn chủ xin ngàn vạn lần bảo trọng thân thể, chiếu cố nữ tôn chủ, ta sẽ ở phương xa cầu phúc cho hai vị tôn chủ."
Trên mặt Lâm Tú Mộc mây đen giăng đầy.
Đối với người Bồng Lai mà nói, trục xuất khỏi Bồng Lai là hình phạt còn đáng sợ hơn so với chết.
Nàng ta cam nguyện liên lụy cả tộc Thiển thị, cũng muốn bảo vệ người kia?
Lâm Tú Mộc từ trước đến nay hỉ nộ không hiện ra mặt lần đầu tiên lửa giận lan tràn, chỉ thấy tay áo hắn rung động, nước biển dưới chân bị hắn bổ ra một đường rãnh sâu không thấy đáy.
Cơn sóng trắng xoá cuồn cuộn, dạt về hai bên.
"Ai? Là ai? Thiển Như Ngọc! Người này rốt cuộc là ai!"
Thiển Như Ngọc rơi lệ đầy mặt, chỉ nói: "Ta không thể nói. Ta nguyện chịu trách phạt."
Lại giống cách nói của Mi Song như đúc.
Lâm Tú Mộc thở hổn hển hai ngụm: "Ngươi và Mi Song, đến tột cùng đang bảo vệ ai?! Thiển Như Ngọc, ngươi có biết hay không, người này, rất có khả năng mới là nguyên nhân chân chính huỷ diệt Bồng Lai!"
Thiển Như Ngọc khiếp sợ nâng đôi mắt lên: "Không, tuyệt đối không thể!"