Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76: Bắt gian
Cách vách có người tới!
Loại lữ quán có linh tuyền này đặc biệt nghiêm cấm phóng thần thức ra, bốn vách tường đều có thiết lập cấm chế phòng ngừa thần thức nhìn trộm.
Nếu như không có bất luận cái gì phòng vệ, thì ai cũng không dám mang theo đạo lữ đến loại địa phương này chơi —— Người trong Tiên môn vẫn rất chú trọng riêng tư.
Tâm niệm Lâm Thu vừa động, đầu ngón tay ngưng ra một đóa hoa sen nhỏ xíu từ hư không.
Nàng cẩn thận thao túng nó, chạm chạm vào cấm chế trên vách tường.
Cấm chế vẫn không nhúc nhích. Quả nhiên, kết giới của cấm chế thông thường không thể nào ngăn chặn được lực của hư không. Mặt Lâm Thu lộ ra nụ cười xấu xa, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ, liền thấy đóa hoa sen trống rỗng chỉ có đường viền như hình vẽ thuỷ mặc kia thảnh thảnh thơi thơi xuyên qua vách tường, lặn xuống bên dưới gian phòng trúc cách vách.
Khách mới tới ở vách, cũng là một đôi nam nữ.
Khi thấy rõ khuôn mặt của đôi nam nữ này, Lâm Thu liền sợ ngây người tại chỗ.
Có cho vàng nàng cũng không nghĩ tới, người đi vào gian phòng cách vách, lại là Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi.
Lâm Thu thật sự là không có cách nào hiểu được tâm thái của Liễu Thanh Âm.
Nơi này là lữ quán linh tuyền, một nam một nữ đi vào cái địa phương này, mục đích là gì không cần nói cũng biết.
Cũng như nàng cùng Ngụy Lương bây giờ vậy.
Nếu không phải trên người hai người đều mang đầy vết thương, thì ở chốn hồ nước ấm áp, riêng tư lại đầy ái vị này, nhất định sớm đã bắt đầu một trận mưa gió quay cuồng.
Liễu Thanh Âm sao lại không rõ hai chữ ' tị hiềm ' viết như thế nào chứ?
Nghĩ lại cũng đúng, dù sao nàng ta luôn trong sạch vô tội, cho dù có ngủ cùng Vương Vệ Chi đi nữa, cũng chỉ là cùng nhau trùm chăn bông nói chuyện phiếm.
Trong lòng Lâm Thu hơi ngứa ngáy, muốn kề tai Ngụy Lương nói cho hắn tình huống cách vách.
Đột nhiên thấy người quen, nàng nhất thời đã quên mất giờ phút này đang cùng hắn song tu. Thân thể nghiêng một cái, tức khắc cứng đờ, không tự giác co rúm lại một chút, làm Ngụy Lương thấp giọng hừ hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng.
Nàng tiến thoái lưỡng nan, nhẹ nhàng đẩy vòm ngực rắn chắc của hắn ra, muốn đứng dậy, lại bị hắn ôm càng chặt hơn.
"Đừng lộn xộn." Tiếng thì thầm khàn khàn chui vào lỗ tai nàng.
Hai má nàng đỏ bừng, chậm rãi điều chỉnh tư thế một chút, nằm sát bên tai hắn, thấp giọng nói: "Là Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi."
Thanh âm hơi hơi phát run.
Ngụy Lương trề khóe miệng, không chút che dấu khinh thường trong mắt.
"Theo dõi đi." Hắn nói.
Lâm Thu bình ổn tâm thần, xuyên qua huyễn liên, tiếp tục giám thị động tĩnh cách vách.
Mới vừa đưa mắt ra nhìn, liền nghe được Liễu Thanh Âm một tiếng nũng nịu —— "Ngồi vào đây!"
Ngồi, ngồi, ngồi vào đây?
Lâm Thu sợ tới mức giật mình một cái, thiếu chút nữa lại hại Ngụy Lương phá công.
Huyễn liên thuỷ mặc bay lên cao mấy tấc, liền thấy được đối tượng bị Liễu Thanh Âm nói —— Đấu Long.
Đột nhiên thấy Đấu Long, trong lòng Lâm Thu tức khắc vui vẻ.
Chợt, phảng phất như có chậu nước đá đổ thẳng xuống đầu, dập tắt toàn bộ vui sướng của Lâm Thu.
Sao nàng lại quên mất, quên mất Đấu Long ở tronh thế giới này sớm đã bị xoá sạch thần trí, cắt bỏ thần hồn, biến thành một con chó của Liễu Thanh Âm, không, ngay cả chó cũng không bằng, ánh mắt chó thì vẫn còn linh động, vẫn có linh hồn.
Mà Đấu Long trước mắt......
Hai mắt nó vô thần, máy móc tuân theo mệnh lệnh Liễu Thanh Âm, quỳ ở bên cạnh nàng ta.
Nàng ta vừa lòng gật gật đầu, giống như nữ vương nâng tay lên, đưa bàn tay trắng như tuyết không biết khi nào thì dính một vết bẩn, đưa tới miệng Đấu Long.
Liền thấy Đấu Long vươn đầu lưỡi hồng hồng, như một con chó, bắt đầu liếm sạch vết bẩn kia.
Trong ngực Lâm Thu bốc lên một ngọn lửa giận, thân thể không khỏi nhẹ nhàng rung động. Tầm mắt nàng xuyên qua đoá huyễn liên thủy mặc, dán chặt trên người Đấu Long.
Vẫn là bộ mặt ngờ nghệch hàm hậu đó, bộ lông xù hai màu xám trắng nhìn vô cùng mềm mịn, chỉ cần xoa xoa vuốt vuốt mấy cái là có thể ổn định sức ép trong lòng, bốn cái chân ngắn béo núc chống đỡ thân thể tròn vo, dễ thương muốn rụng tim.
Nhưng mà đôi mắt nó là chết.
Là một cặp mắt không có linh hồn...... Cái xác không hồn.
Liễu Thanh Âm vừa lòng nhìn nhìn mu bàn tay sạch sẽ của mình, vỗ vỗ đầu Đấu Long, ngữ khí mang theo cảnh cáo: "Không được lộn xộn!"
Vương Vệ Chi nhón chân, ngồi xuống bên cạnh suối nước nóng, hướng về phía nàng ta vẫy tay.
"Còn để ý con chó con mèo gì chớ, chạy nhanh lại đây, xem ta mang đến cho nàng cái bảo bối gì này."
"Cái gì?" Liễu Thanh Âm nhìn hắn một cái, thấy hắn thần thái phi dương, bộ dáng tràn đầy đắc ý.
Không biết vì sao nàng ta lại bỗng nhiên héo xuống, uể oải nói, "Hữu Nhiên, ta ở chung với ngươi, cũng không phải muốn lấy gì của ngươi. Hôm nay chỉ là tâm tình thật sự không tốt, nên mới ra đây giải sầu. Ngươi đừng cho ta gì cả, cái gì ta cũng không cần."
"Ta biết ta biết," Vẻ mặt Vương Vệ Chi không thèm để ý, "Biết tâm tình nàng không tốt, ta dù cách xa vạn dặm, cũng nghe được cái mùi vị hồ ly của nữ nhân họ Mộc kia. Tên Ngụy Lương này, thực sự là không có mắt nhìn, ngay cả cái mặt hàng ngàn người cưỡi như Mộc Nhu Giai cũng nhìn trúng! Nàng rốt cuộc còn muốn dây dưa với hắn cho tới khi nào?"
Lâm Thu ở một bên nghe, trong lòng hơi có chút khó chịu —— Tần Vân Hề này, thật sự là làm bẩn tên "Ngụy Lương".
"Đừng nói khó nghe như vậy." Liễu Thanh Âm xụ mặt xuống, "Hắn là đạo lữ của ta, huống hồ, hắn cũng không phải như ngươi nói, hắn cùng Mộc Nhu Giai là thanh thanh bạch bạch, chẳng qua Mộc Nhu Giai quá giỏi chiều chuộng người, ta lại không muốn nhân nhượng hắn, cho nên mới......"
"A, ha hả," Vương Vệ Chi cười lạnh, "Thôi đi, nàng bị thương mới được mấy ngày chứ? Hở? Mới vừa chắn một kiếm cho hồng nhan tri kỷ Thiển Như Ngọc của hắn, mới qua được mấy ngày đâu, sao hắn còn mặt mũi dám đi thông đồng với nữ nhân họ Mộc kia?"
Liễu Thanh Âm mím chặt môi, trong mắt thực mau liền chứa đầy nước mắt.
Đúng vậy, cho tới bây giờ, vết thương trước ngực còn ẩn ẩn đau, hắn sao có thể quên ngay được lúc ấy hắn đã hối hận như thế nào? Họ Mộc kia chẳng qua chỉ nói mấy câu dễ nghe, dùng cái cớ"tìm được manh mối hung thủ" m, hắn liền cùng ả ta đi ra ngoài, một đêm chưa về......
Vương Vệ Chi nhìn thần sắc của nàng ta, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý: "Thanh Âm à, nàng cũng đừng khổ sở. Hung thủ làm bị thương nàng, tiểu gia đã điều tra được hành tung, sớm muộn gì cũng bắt được ả ta đem tới trước mặt nàng. Lần này ta kêu nàng ra tới, là muốn đưa nàng một bảo bối mà chắc chắn nàng đoán cũng đoán không ra."
Liễu Thanh Âm lau nước mắt, nhìn hắn: "Ngươi tìm được hung đồ rồi sao? Là ai? Mau nói cho ta biết, có phải hay có liên quan tới Mộc Nhu Giai hay không!"
Vương Vệ Chi nhớ tới lời dặn của Trác Tấn, chỉ vẫy vẫy tay: "Một người vô danh thôi, chỉ có chút thuật điều khiển con rối ám sát, không lên được mặt bàn. Mấu chốt là cái này —— ta đã vì nàng, mang dấu vết bất diệt của Bồng Lai về rồi."
"Dấu vết bất diệt?!" Giọng nói Liễu Thanh Âm sắc nhọn thêm vài phần, bàn tay mềm mại theo bản năng che miệng, "Thật sao?!"
Đấu Long thấy nàng ta kêu to, liền rung đùi cọ đến bên cạnh nàng ta, phát ra âm thanh ô ô vô ý thức.
Liễu Thanh Âm giờ phút này cả đầu óc là dấu vết bất diệt, cực kỳ không kiên nhẫn mà xô đẩy Đấu Long qua bên cạnh, mắt đẹp chớp động, ánh sáng trong mắt rực rỡ nhìn thẳng Vương Vệ Chi.
Sau khi Liễu Thanh Âm cùng Tần Vân Hề náo loạn mấy hồi, nàng ta căn bản không có tâm tư đâu mà cho Đấu Long ăn, liên tiếp mấy ngày không có ăn cơm, lúc này, nó cực kỳ đói.
Nó bám riết không tha, củng củng về, tiếp tục dùng cái đầu cọ Liễu Thanh Âm, a ô a ô kêu to.
Liễu Thanh Âm không kiên nhẫn "Sách" một tiếng, trách mắng: "Ngồi xổm trở về!"
Đấu Long không thuận theo.
Nàng ta dùng cẳng chân đá nó, đá trúng chân trước của Đấu Long, đạp nó văng vào nó ven tường.
Chỉ tay, uy hiếp nói: "Không được nhúc nhích."
Đấu Long ghé vào trên mặt đất.
Vương Vệ Chi cực kỳ kiên nhẫn mà nhìn nàng ta, thấy nàng ta răn dạy đấu long, khóe miệng hắn không khỏi hiện lên vài phần ý cười —— khi cùng hắn ở bên nhau, nàng ta đối với Đấu Long đều đặc biệt táo bạo hơn một ít.
Điểm này, Liễu Thanh Âm tự mình cũng không ý thức được.
Bởi vì Đấu Long là lễ vật mà đạo lữ của nàng ta đưa cho nàng ta. Khi cùng ' dã nam nhân ' ở chung, nàng ta sẽ không tự giác bài xích lễ vật của đạo lữ đưa, chuyện này đối với Vương Vệ Chi mà nói, là một chuyện tốt không thể tốt hơn.
"Được rồi, tức giận với một con súc sinh trí làm cái gì, tức càng tổn hại thân mình, làm ta đau lòng." Vương Vệ Chi săn sóc cười nói.
Trên mặt Liễu Thanh Âm hiện ra vài phần vội vàng, nàng ta đi tới vài bước tới bên cạnh Vương Vệ Chi, trong thanh âm không che dấu nổi ý mừng: "Dấu vết bất diệt ở đâu? Để ta nhìn xem."
Vương Vệ Chi từ trong túi Càn Khôn lấy ra một vật hình thoi.
Nó là tinh thể trong suốt, khó khăn lắm mới lớn hơn bàn tay một chút, trong tinh thể dày đặc những sợi mỏng màu tím, thỉnh thoảng lại sáng lên ánh sáng tím chói loá, nhưng thông thường chỉ là một mảnh ám trầm, vừa nhìn liền biết, linh tuỷ bên trong đã hao đi một phần lớn.
Mắt Liễu Thanh Âm lộ ra vui sướng, duỗi tay muốn nhận nó.
Vương Vệ Chi cười hắc hắc, đột nhiên thu tay lại.
Tay Liễu Thanh Âm liền xấu hổ treo ở giữa không trung. Nàng ta thẹn quá thành giận, nhúng thân mình: "Ta không thèm đồ của ngươi!"
Vương Vệ Chi cười xấu xa, vươn cánh tay thật dài, từ phía sau ôm lấy nàng ta.
Liễu Thanh Âm đang muốn giãy giụa, Vương Vệ Chi lại đem cái dấu vết bất diệt kia lập tức nhét vào tay nàng ta. Động tác nàng ta dừng lại, rũ mắt nhìn thẳng cái vật hình thoi kia.
"Tất cả của ta, đều là của nàng." Vương Vệ Chi ép lên bên tai nàng ta, hô hấp trầm trầm, "Tâm ta, mệnh ta, đều là của nàng, chỉ là một cái dấu vết bất diệt nho nhỏ thì tính là gì. Đợi nàng ngươi phi thăng, ta sẽ tìm ra mệnh kiếp, diệt nó cho nàng. Thanh Âm, ta vì nàng cướp mệnh, nàng chỉ cần đạp ta đi phi thăng, ta cam tâm làm đá kê chân cho nàng."
Thanh âm trầm thấp, khí lực tràn đầy.
Lâm Thu ở một bên nghe, cảm thấy mình cũng muốn bị đả động.
Liễu Thanh Âm rất cảm động, trong mắt thật tình nổi lên nước mắt: "Hữu Nhiên...... Ngươi đối xử với ta tốt như vậy, nhưng mà, ta lại không có cách nào hồi báo."
"Tiểu ngốc nghếch." Vương Vệ Chi đem hơi thở nóng ấm thổi vào lỗ tai nàng ta, "Ta thật sự yêu nàng, mà yêu, không nhất định một hai phải chiếm hữu, ta nhìn thấy nàng vui vẻ, liền cảm thấy mỹ mãn —— đương nhiên, nếu nàng nguyện ý để ta chiếm hữu nói, hiện tại ta liền có thể làm cho nàng biết như thế nào là cực lạc nhân gian. Còn tên đạo lữ kia của nàng? A, cái thứ lạnh băng như bản khắc đó, chuyện giường chiếu nhất định không thú vị."
Liễu Thanh Âm đầy mặt đỏ bừng, tránh khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, buồn bực dậm chân: "Không được nói bậy chuyện đó có được không! Hữu Nhiên, trong đầu ngươi cả ngày suy nghĩ cái gì vậy, quá bẩn!"
Vương Vệ Chi ngạc nhiên nhướng nhướng mi: "Không phải đâu, Thanh Âm, đừng nói hắn chưa từng chạm qua nàng nha."
Liễu Thanh Âm nói: "Ngươi lại nói lời ô ngôn uế ngữ nữa, ta sẽ không để ý tới ngươi."
"Được, được, được," Vương Vệ Chi vội vàng dỗ, "Không nói, thì không nói. Được, ta hộ pháp cho nàng, ngươi nhanh chóng hấp thu hết linh tuỷ bên trong đi."
Mặt Liễu Thanh Âm lộ vẻ chần chờ.
Vương Vệ Chi nhất thời bực bội: "Không được! Nam nhân kia đã cùng Mộc Nhu Giai đi ra ngoài phong lưu một đêm, nàng đừng nói với ta nàng còn muốn mang dấu vết bất diệt mà ta liều mạng đoạt về đem cho hắn nha! Tuyệt đối không được!"
Hắn thật sự phát hỏa, đuôi mắt thon dài nổi lên màu đỏ, thở hồng hộc nhìn chằm chằm dấu vết bất diệt kia, phảng phất chỉ cần Liễu Thanh Âm dám bước ra khỏi cửa, hắn liền cùng dấu vết bất diệt này đồng quy vu tận.
"Nhưng mà......" Mặt Liễu Thanh Âm lộ vẻ khó xử.
Thật ra nàng ta không tính đem dấu vết bất diệt cho người khác, bởi vì nam nhân kia tu vi sớm đã là Đại Thừa viên mãn, mà nàng ta khó khăn lắm mới đi vào Đại Thừa, càng cần linh tuỷ này nhiều hơn. Lại nói, tâm tư của người kia......
Liễu Thanh Âm căn bản không tính đem dấu vết bất diệt về.
Nhưng vấn đề là, hấp thu linh tuỷ nhiều như vậy, nhất định sẽ làm quần áo trên người tan thành bụi bặm. Đến lúc đó nàng ta cũng không thể mất tập trung đi bận tâm chuyện khác, Vương Vệ Chi yêu nàng ta như vậy, có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hay không?
Vương Vệ Chi phảng phất như có thuật đọc tâm, "à" thật dài một tiếng, cười nói: "Thanh Âm lo ta sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Nàng đúng là coi thường Vương Hữu Nhiên ta, nàng cũng biết, lúc đi lấy dấu vết bất diệt cho nàng, có một nữ nhân không manh áo che thân vẫn luôn tràn vào trong lòng ngực ta, muốn dùng mị sắc cản trở ta! Sách, nữ nhân kia, thật sự là mị sắc đến tận xương, nhưng mà ta làm sao? Ta dù mỹ nhân ngồi trong lòng vẫn không loạn, ta chả làm gì cả, còn đem dấu vết bất diệt mang về cho nàng rồi đây."
Liễu Thanh Âm không cho là đúng.
Nàng biết Vương Vệ Chi là kiểu bề ngoài thích thể hiện, kỳ thật hắn căn bản sẽ không nhìn nữ nhân bên cạnh một cái.
Nếu như người kia cũng giống hắn như vậy, thật tốt......
"Ê, nàng ngẩn ra cái gì, có phải lại suy nghĩ đến hắn!" Vương Vệ Chi không vui.
"Không có." Liễu Thanh Âm nhẹ nhàng phủ nhận.
Vương Vệ Chi duỗi tay túm chặt đai lưng nàng ta, kéo nàng ta đi về hướng bên trong linh trì, trong miệng không ngừng nói: "Nhanh lên nhanh lên, nhanh chóng hấp thu linh tuỷ. Tiểu ngốc nghếch, nàng cũng không nghĩ, ta sớm đã đến trung kỳ Đại Thừa, cấp Kiếm Quân, mà nàng chỉ là đại kiếm tiên mà thôi, hơn nữa trên người còn có vết thương...... Ừ, nếu như ta có ý xấu, muốn cưỡng bách nàng, giờ phút này nàng đã sớm nằm trong lòng ngực ta uyển chuyển van xin rồi."
Liễu Thanh Âm biết hắn nói là lời nói thật, mặt đẹp lại một lần nữa căng đến đỏ bừng: "Vương Hữu Nhiên! Nếu ngươi là loại người đó, ta đã sớm cùng ngươi tuyệt giao!"
"Được được được," Vương Vệ Chi thấp giọng dỗ, "Ta sai ta sai, nhanh lên nhanh lên, làm chính sự. Ta bảo đảm, trước khi nàng chính miệng đồng ý, tuyệt đối sẽ không làm chuyện vậy với nàng!"
Liễu Thanh Âm khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn bước vào trong linh trì, ngồi ngay ngắn một chỗ, nắm chặt dấu vết bất diệt trong tay.
Lâm Thu liếc nhìn Ngụy Lương, nhẹ giọng hỏi: "Liễu Thanh Âm muốn lấy linh tuỷ, đoạt không?"
Hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ôm nàng càng chặt thêm vài phần.
Lâm Thu quả thực có chút hoài nghi, hắn quyết định không ra tay chưa chắc là vì có mưu kế gì, mà là đơn thuần chỉ không muốn phá hư giờ phút hai người đang có tiếp xúc mỹ diệu thế này thôi.
Tuy rằng chưa làm gì, nhưng linh khí vẫn lưu chuyển vỗ về ái muội lên da thịt đối phương. Cơ thể như tích điện, nhè nhẹ nhảy từng đợt từng đợt.
Cảm giác đó liền làm nàng có chút muốn say mê.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, thay vì ngồi ngốc ra đây chờ xem diễn biến này, không bằng động thủ cướp đoạt dấu vết bất diệt đi, vậy đỡ một khoảng thời gian chờ đợi, còn có thể làm chút chuyện? Tỷ như...... Xem gương mặt mà hắn muốn giấu đi.
Ngụy Lương kề sát bên tai nàng, thấp giọng nói: "Thu nhi không phải muốn nhìn xem ' Trác Tấn ' thiết kế cho bọn họ cái trò gì sao? Vậy để hắn biết cái gì gọi là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau."
Lâm Thu không khỏi thở dài một hơi, thay người đàn ông độc thân Ngụy Lương ở kiếp trước cảm thấy ủy khuất.
Liễu Thanh Âm đã bắt đầu hấp thu linh tuỷ.
Linh tuỷ, chính là một thân tu vi của người đã phi thăng ngưng tụ thành, tuy rằng linh tuỷ trong cái dấu vết bất diệt này đại bộ phận đã dùng để xây dựng Bồng Lai tiên cảnh và duy trì hoạt động của nó, nhưng số lượng linh tuỷ còn thừa lại vẫn vô cùng khủng bố, cũng đủ làm Liễu Thanh Âm nâng tu vi lên đến hậu kỳ Đại Thừa.
Như vậy xem ra, lại may mắn là Bồng Lai đã tiêu hao phần lớn linh tuỷ trong này, nếu không thì thật sự không có ai có thể tiếp nhận được một lượng lớn linh tuỷ khủng bố như vậy tràn vào.
Thực mau, Liễu Thanh Âm liền hoàn toàn nhập định. Cũng giống như nàng ta đã đoán trước, quần áo trên người toàn bộ rách nát. Trong Linh trì mờ mịt sương trắng nồng đậm, chỉ cần Vương Vệ Chi không cố ý dùng thần thức nhìn trộm, sẽ không nhìn được thân thể trong ao.
Vương Vệ Chi cũng không có phóng thần thức ra, hắn chỉ mặc nguyên xiêm y, từng bước một, chậm rãi đi vào trong ao.
Trong đáy mắt hắn hiện lên sự nham hiểm, hung ác nhợt nhạt, hắn đến phía sau nàng ta, đưa hai tay ra, khoanh nàng ta lại, đôi tay lại đặt lên trước người nàng ta, không hề cố kỵ mà hung hăng nắm lấy. Thần sắc hắn phảng phất như một con thú đói khát, môi mỏng ép lên trên tai nàng ta, thấp giọng nói ——
"Thanh Âm, ta yêu nàng như vậy...... Ta làm sao có thể lừa nàng chứ, nói không cùng ngươi làm loại chuyện đó, sẽ không cùng ngươi làm loại chuyện đó...... Ta thật là, thực cảm kích sự tín tín nhiệm của nàng a......"
Lâm Thu thao túng huyễn liên, thấy rõ ràng động tác của Vương Vệ Chi dưới nước.
Mười ngón dần dần phập phồng, ngẫu nhiên năm ngón bóp lại một cái, lưu lại mấy dấu tay ngay trước ngực Liễu Thanh Âm.
Liễu Thanh Âm sớm đã nhập định, căn bản không biết chuyện xảy ra bên ngoài, thần sắc thanh lãnh thánh khiết, phảng phất như tuyết liên trên đỉnh núi.
Bàn tay phải lưu manh của Vương Vệ Chi, dần dần xuống phía dưới.
Thực mau, hắn phát ra tiếng "ai" nhẹ nhàng, mặt mày phảng phất có chút tiếc nuối.
"Thanh Âm, nàng không ngoan nga. Ta phải phạt nàng một chút mới được."
Lâm Thu nhanh chóng xoay huyễn liên ra khỏi góc đó.
Chỉ tiếc huyễn liên dò xét là tất cả phương vị không có góc chết, cho dù đảo ngược lại cũng không chút ảnh hưởng chuyện nó đem từng hành động của Vương Vệ Chi ở dưới nước rõ ràng truyền vào thức hải của nàng.
Vương Vệ Chi, cũng là tên tài xế già lành nghề!
Nước gợn lên nhộn nhạo, cho dù thần thức hoàn toàn nhập định, nhưng làn da Liễu Thanh Âm vẫn cứ nổi lên màu đỏ.
Trong căn phòng nho nhỏ, không khí hòa càng ngày càng kỳ quái.
Vương Vệ Chi cười xấu xa, vừa quấy phong vân, vừa dùng uy áp đuổi Đấu Long nằm ở chân tường đi ra ngoài.
"Lăn lăn lăn, đừng cho là ta không biết ngươi là cái gì."
"Ngụy Lương......" Lâm Thu tê nói, "Ta, ta không dám nhìn bọn họ tiếp nữa, bọn họ đang......"
Nàng thật không nghĩ tới sẽ chính mắt thấy một màn kích thích như vậy. Trong sách, ngoại trừ bị Tế Uyên cưỡng bách ra, Liễu Thanh Âm căn bản không cùng người khác có tiếp xúc tứ chi thân mật nga.
Mà giờ phút này, chuyện Vương Vệ Chi đang làm, quả thực so với Tế Uyên lúc trước, còn quá đáng hơn gấp mười lần.
Vốn dĩ có nhìn mấy cảnh này cũng không vấn đề gì lớn, nhưng giờ phút này nàng đang song tu, sẽ phá công.
"A," Ngụy Lương không chút để ý, đỡ lấy nàng, "Không được, phải nhìn chằm chằm nga."
Hắn hơi híp mắt, rất có hứng thú thưởng thức gò má nàng đang dần dần đỏ ửng.
Đang lúc hắn nghiến răng, chuẩn bị không màng thương thế trên người mà ấn nàng xuống đáy ao, cửa trúc bỗng nhiên bị thứ gì đụng phải hai cái.
Trong mắt Ngụy Lương hiện lên một mạt tàn khốc.
"Kiếm." Giọng hắn thực nhẹ.
Lâm Thu không cần nghĩ ngợi, triệu ra lưu li kiếm, đưa cho hắn.
Hắn đỡ Lâm Thu từ trên người hắn lên, thấy nàng chân mềm, hắn không khỏi cong lên khóe môi, đỡ nàng ngồi trên thềm đá hắn mới vừa ngồi.
Hắn lười biếng bước ra khỏi linh tuyền, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cái áo khoác ngoài phủ lên người, sau đó đi đến cạnh cửa, mở cửa.
Lại là Đấu Long củng củng tiến vào.
Lâm Thu ngơ ngẩn, yên lặng nhìn cái tên nhóc không mời mà đến này.
Nàng tuy nhìn thấy Đấu Long bị Vương Vệ Chi đuổi ra cửa, nhưng lại không nghĩ rằng nó vậy mà lại mò đến đây.
Thấy Ngụy Lương, Đấu Long cũng không có chút biểu hiện nào sợ hãi. Nó giơ mũi, hít hít trên người hắn vài cái, nhe răng, một ngụm cắn hướng cánh tay hắn.
Ngụy Lương cũng không trốn, cánh tay trái cong lên, đưa vào trong cái miệng lớn của Đấu Long.
Lâm Thu bị hoảng sợ, đang muốn nói chuyện, thấy hắn lười nhác dùng cánh tay trái kéo Đấu Long vào trong gian phòng trúc, sau đó khép cánh cửa lại.
Hắn dùng chuôi kiếm ấn đầu Đấu Long xuống, rút cánh tay trái lại, tiện tay vung lên, một chuỗi những giọt máu bắn lên trên vách trúc.
"Chàng......" Lâm Thu hô nhỏ.
Nàng biết thân Ngụy Lương bị trọng thương, lại không dự đoán được hắn suy yếu đến mức có thể bị Đấu Long cắn xuất huyết!
Đấu Long bị Tần Vân Hề xoá đi thần trí, thực lực chỉ tới Nguyên Anh thôi!
Ngụy Lương dùng ngón trỏ chặn giữa môi dưới tinh xảo, nhìn nàng nói, "Suỵt."
Lâm Thu mím chặt môi, khẩn trương nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn khinh phiêu phiêu bay lên, như là một mảnh lá khô. Đấu Long trong nháy mắt mất đi mục tiêu, mũi hít hít vài cái, nó ngửi được mùi máu tươi, nhảy nhót chạy đến bên cạnh vách trúc, vươn đầu lưỡi liếm mấy giọt máu tươi của Ngụy Lương dính trên vách.
Ngụy Lương trở tay cầm kiếm, từ nóc nhà bay xuống dưới, dừng bên cạnh Đấu Long. Hắn giơ tay nhẹ nhàng trên cái đầu cực to của Đấu Long, tay áo dính máu hấp dẫn sự chú ý của nó, nó mới vừa vừa quay đầu lại, liền bị Ngụy Lương một kiếm đâm vào mạch cổ.
Lâm Thu hít ngược một hơi khí lạnh, trước khi phát ra tiếng kinh hô liền che miệng lại thật mạnh. Nàng vội vàng xoay người, không đành lòng nhìn tiếp, trái tim thình thịch thình thịch nhảy loạn mấy cái không ngừng.
Thực mau, trong gian phòng trúc yên tĩnh vang lên tiếng hút thật nhẹ.
Lâm Thu có chút kinh nghi, quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy Ngụy Lương vẫn ngồi đó, bên cạnh cái xác chết đang nhẹ nhàng run rẩy, há mồm to uống máu, cho đến khi hút khô toàn bộ.
Không bao lâu, hắn chậm rãi đứng lên, quay đầu lại.
Môi răng mờ mịt vết máu, mặt mày lạnh lùng, lòng ngực rắn chắc.
Hắn đi đến bên cạnh ao, ngồi xổm xuống, dùng một ngón tay hơi lạnh đẩy cằm nàng lên.
Có lẽ là do hắn mới uống máu xong, nên thanh âm hắn nghe ra trầm thấp mang sát khí.
"Trách ta sao?"
Thân thể Lâm Thu không tự giác mà nhẹ nhàng run rẩy, nàng ngước mắt nhìn thẳng vào đáy mắt hắn.
Ánh mắt hắn vẫn kiên nghị như cũ, không chịu một ảnh hưởng của cảm xúc nào khác. Nàng nhìn hắn, trước mắt bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh —— hắn đầy mặt ghét bỏ, lại nhớ rõ thỉnh thoảng thò tay vào túi Càn Khôn lấy ra Khiêu Khiêu Phong, ném vào trong cái miệng rộng của Đấu Long.
Hiện tại, trong túi Càn Khôn của hắn vẫn để sẵn rất nhiều Khiêu Khiêu Phong. Nhưng hắn lại cho nó một kiếm.
"Không." Nàng nhẹ nhàng nói.
Ngữ khí hắn bình tĩnh: "Ta giết nó, cũng không phải vì nó phản bội ta, mà là vì nó đã bị xoá đi thần trí, đã là một cái xác không hồn.Nếu như hồn phách nó có biết, nhất định sẽ cảm kích ta đưa nó lên đường...... hử?"
Hốc mắt hơi hơi mở to, hắn có chút không tin mà nhìn nàng, phảng phất không nghe rõ nàng vừa mới trả lời cái gì.
Lâm Thu lặp lại một lần: "Không. Ta không trách chàng."
Ngụy Lương hơi có chút ngoài ý muốn: "Vì sao."
Nàng trầm mặc một lát, nói: "Ta nghĩ, ai cũng sẽ không nguyện ý bị chế thành con rối."
Hành động của Ngụy Lương tuy rằng vô tình quyết tuyệt một chút, nhưng đối với Đấu Long mà nói, này có lẽ mới là tốt nhất cho nó. Tâm địa của nam nhân nói chung cũng lạnh lẽo cứng rắn hơn nữ nhân rất nhiều, gặp chuyện đều lý trí, chỉ nghĩ tới kết quả.
"Đừng buồn." Hắn xoa xoa tóc nàng, "Đấu Long còn đang đợi ở nhà."
"Ừ!" Lâm Thu gật gật đầu, "Là ta cứu! Là ta kiên trì không xoá đi thần trí nó, cứu nó."
"Đúng vậy." Trên mặt Ngụy Lương lộ ra mỉm cười, "Nên nó mới thích nàng."
Khi hắn đang muốn cúi người hôn nàng, chợt thấy con ngươi nàng nhanh chóng co rút lại.
Sau một chớp mắt là một tiếng "Oành" vang lên, Ngụy Lương không cần hỏi cũng có thể nghe được —— cửa trúc ở cách vách bị người từ bên ngoài chém thành mảnh nhỏ.
Huyễn liên trung thực truyền về cho Lâm Thu cảnh tượng ở cách vách.
Một thân ảnh bạch y âm trầm mang sát ý đang đứng ở vị trí cửa trúc, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi trong linh tuyền, hắn như một con thú đang cực kỳ tức giận, môi trên không tự giác run rẩy.
"Các, ngươi, đang, làm, gì!"
Tần Vân Hề từ trên trời giáng xuống, bắt được đôi nam nữ trong ao này!
Loại lữ quán có linh tuyền này đặc biệt nghiêm cấm phóng thần thức ra, bốn vách tường đều có thiết lập cấm chế phòng ngừa thần thức nhìn trộm.
Nếu như không có bất luận cái gì phòng vệ, thì ai cũng không dám mang theo đạo lữ đến loại địa phương này chơi —— Người trong Tiên môn vẫn rất chú trọng riêng tư.
Tâm niệm Lâm Thu vừa động, đầu ngón tay ngưng ra một đóa hoa sen nhỏ xíu từ hư không.
Nàng cẩn thận thao túng nó, chạm chạm vào cấm chế trên vách tường.
Cấm chế vẫn không nhúc nhích. Quả nhiên, kết giới của cấm chế thông thường không thể nào ngăn chặn được lực của hư không. Mặt Lâm Thu lộ ra nụ cười xấu xa, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ, liền thấy đóa hoa sen trống rỗng chỉ có đường viền như hình vẽ thuỷ mặc kia thảnh thảnh thơi thơi xuyên qua vách tường, lặn xuống bên dưới gian phòng trúc cách vách.
Khách mới tới ở vách, cũng là một đôi nam nữ.
Khi thấy rõ khuôn mặt của đôi nam nữ này, Lâm Thu liền sợ ngây người tại chỗ.
Có cho vàng nàng cũng không nghĩ tới, người đi vào gian phòng cách vách, lại là Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi.
Lâm Thu thật sự là không có cách nào hiểu được tâm thái của Liễu Thanh Âm.
Nơi này là lữ quán linh tuyền, một nam một nữ đi vào cái địa phương này, mục đích là gì không cần nói cũng biết.
Cũng như nàng cùng Ngụy Lương bây giờ vậy.
Nếu không phải trên người hai người đều mang đầy vết thương, thì ở chốn hồ nước ấm áp, riêng tư lại đầy ái vị này, nhất định sớm đã bắt đầu một trận mưa gió quay cuồng.
Liễu Thanh Âm sao lại không rõ hai chữ ' tị hiềm ' viết như thế nào chứ?
Nghĩ lại cũng đúng, dù sao nàng ta luôn trong sạch vô tội, cho dù có ngủ cùng Vương Vệ Chi đi nữa, cũng chỉ là cùng nhau trùm chăn bông nói chuyện phiếm.
Trong lòng Lâm Thu hơi ngứa ngáy, muốn kề tai Ngụy Lương nói cho hắn tình huống cách vách.
Đột nhiên thấy người quen, nàng nhất thời đã quên mất giờ phút này đang cùng hắn song tu. Thân thể nghiêng một cái, tức khắc cứng đờ, không tự giác co rúm lại một chút, làm Ngụy Lương thấp giọng hừ hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng.
Nàng tiến thoái lưỡng nan, nhẹ nhàng đẩy vòm ngực rắn chắc của hắn ra, muốn đứng dậy, lại bị hắn ôm càng chặt hơn.
"Đừng lộn xộn." Tiếng thì thầm khàn khàn chui vào lỗ tai nàng.
Hai má nàng đỏ bừng, chậm rãi điều chỉnh tư thế một chút, nằm sát bên tai hắn, thấp giọng nói: "Là Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi."
Thanh âm hơi hơi phát run.
Ngụy Lương trề khóe miệng, không chút che dấu khinh thường trong mắt.
"Theo dõi đi." Hắn nói.
Lâm Thu bình ổn tâm thần, xuyên qua huyễn liên, tiếp tục giám thị động tĩnh cách vách.
Mới vừa đưa mắt ra nhìn, liền nghe được Liễu Thanh Âm một tiếng nũng nịu —— "Ngồi vào đây!"
Ngồi, ngồi, ngồi vào đây?
Lâm Thu sợ tới mức giật mình một cái, thiếu chút nữa lại hại Ngụy Lương phá công.
Huyễn liên thuỷ mặc bay lên cao mấy tấc, liền thấy được đối tượng bị Liễu Thanh Âm nói —— Đấu Long.
Đột nhiên thấy Đấu Long, trong lòng Lâm Thu tức khắc vui vẻ.
Chợt, phảng phất như có chậu nước đá đổ thẳng xuống đầu, dập tắt toàn bộ vui sướng của Lâm Thu.
Sao nàng lại quên mất, quên mất Đấu Long ở tronh thế giới này sớm đã bị xoá sạch thần trí, cắt bỏ thần hồn, biến thành một con chó của Liễu Thanh Âm, không, ngay cả chó cũng không bằng, ánh mắt chó thì vẫn còn linh động, vẫn có linh hồn.
Mà Đấu Long trước mắt......
Hai mắt nó vô thần, máy móc tuân theo mệnh lệnh Liễu Thanh Âm, quỳ ở bên cạnh nàng ta.
Nàng ta vừa lòng gật gật đầu, giống như nữ vương nâng tay lên, đưa bàn tay trắng như tuyết không biết khi nào thì dính một vết bẩn, đưa tới miệng Đấu Long.
Liền thấy Đấu Long vươn đầu lưỡi hồng hồng, như một con chó, bắt đầu liếm sạch vết bẩn kia.
Trong ngực Lâm Thu bốc lên một ngọn lửa giận, thân thể không khỏi nhẹ nhàng rung động. Tầm mắt nàng xuyên qua đoá huyễn liên thủy mặc, dán chặt trên người Đấu Long.
Vẫn là bộ mặt ngờ nghệch hàm hậu đó, bộ lông xù hai màu xám trắng nhìn vô cùng mềm mịn, chỉ cần xoa xoa vuốt vuốt mấy cái là có thể ổn định sức ép trong lòng, bốn cái chân ngắn béo núc chống đỡ thân thể tròn vo, dễ thương muốn rụng tim.
Nhưng mà đôi mắt nó là chết.
Là một cặp mắt không có linh hồn...... Cái xác không hồn.
Liễu Thanh Âm vừa lòng nhìn nhìn mu bàn tay sạch sẽ của mình, vỗ vỗ đầu Đấu Long, ngữ khí mang theo cảnh cáo: "Không được lộn xộn!"
Vương Vệ Chi nhón chân, ngồi xuống bên cạnh suối nước nóng, hướng về phía nàng ta vẫy tay.
"Còn để ý con chó con mèo gì chớ, chạy nhanh lại đây, xem ta mang đến cho nàng cái bảo bối gì này."
"Cái gì?" Liễu Thanh Âm nhìn hắn một cái, thấy hắn thần thái phi dương, bộ dáng tràn đầy đắc ý.
Không biết vì sao nàng ta lại bỗng nhiên héo xuống, uể oải nói, "Hữu Nhiên, ta ở chung với ngươi, cũng không phải muốn lấy gì của ngươi. Hôm nay chỉ là tâm tình thật sự không tốt, nên mới ra đây giải sầu. Ngươi đừng cho ta gì cả, cái gì ta cũng không cần."
"Ta biết ta biết," Vẻ mặt Vương Vệ Chi không thèm để ý, "Biết tâm tình nàng không tốt, ta dù cách xa vạn dặm, cũng nghe được cái mùi vị hồ ly của nữ nhân họ Mộc kia. Tên Ngụy Lương này, thực sự là không có mắt nhìn, ngay cả cái mặt hàng ngàn người cưỡi như Mộc Nhu Giai cũng nhìn trúng! Nàng rốt cuộc còn muốn dây dưa với hắn cho tới khi nào?"
Lâm Thu ở một bên nghe, trong lòng hơi có chút khó chịu —— Tần Vân Hề này, thật sự là làm bẩn tên "Ngụy Lương".
"Đừng nói khó nghe như vậy." Liễu Thanh Âm xụ mặt xuống, "Hắn là đạo lữ của ta, huống hồ, hắn cũng không phải như ngươi nói, hắn cùng Mộc Nhu Giai là thanh thanh bạch bạch, chẳng qua Mộc Nhu Giai quá giỏi chiều chuộng người, ta lại không muốn nhân nhượng hắn, cho nên mới......"
"A, ha hả," Vương Vệ Chi cười lạnh, "Thôi đi, nàng bị thương mới được mấy ngày chứ? Hở? Mới vừa chắn một kiếm cho hồng nhan tri kỷ Thiển Như Ngọc của hắn, mới qua được mấy ngày đâu, sao hắn còn mặt mũi dám đi thông đồng với nữ nhân họ Mộc kia?"
Liễu Thanh Âm mím chặt môi, trong mắt thực mau liền chứa đầy nước mắt.
Đúng vậy, cho tới bây giờ, vết thương trước ngực còn ẩn ẩn đau, hắn sao có thể quên ngay được lúc ấy hắn đã hối hận như thế nào? Họ Mộc kia chẳng qua chỉ nói mấy câu dễ nghe, dùng cái cớ"tìm được manh mối hung thủ" m, hắn liền cùng ả ta đi ra ngoài, một đêm chưa về......
Vương Vệ Chi nhìn thần sắc của nàng ta, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý: "Thanh Âm à, nàng cũng đừng khổ sở. Hung thủ làm bị thương nàng, tiểu gia đã điều tra được hành tung, sớm muộn gì cũng bắt được ả ta đem tới trước mặt nàng. Lần này ta kêu nàng ra tới, là muốn đưa nàng một bảo bối mà chắc chắn nàng đoán cũng đoán không ra."
Liễu Thanh Âm lau nước mắt, nhìn hắn: "Ngươi tìm được hung đồ rồi sao? Là ai? Mau nói cho ta biết, có phải hay có liên quan tới Mộc Nhu Giai hay không!"
Vương Vệ Chi nhớ tới lời dặn của Trác Tấn, chỉ vẫy vẫy tay: "Một người vô danh thôi, chỉ có chút thuật điều khiển con rối ám sát, không lên được mặt bàn. Mấu chốt là cái này —— ta đã vì nàng, mang dấu vết bất diệt của Bồng Lai về rồi."
"Dấu vết bất diệt?!" Giọng nói Liễu Thanh Âm sắc nhọn thêm vài phần, bàn tay mềm mại theo bản năng che miệng, "Thật sao?!"
Đấu Long thấy nàng ta kêu to, liền rung đùi cọ đến bên cạnh nàng ta, phát ra âm thanh ô ô vô ý thức.
Liễu Thanh Âm giờ phút này cả đầu óc là dấu vết bất diệt, cực kỳ không kiên nhẫn mà xô đẩy Đấu Long qua bên cạnh, mắt đẹp chớp động, ánh sáng trong mắt rực rỡ nhìn thẳng Vương Vệ Chi.
Sau khi Liễu Thanh Âm cùng Tần Vân Hề náo loạn mấy hồi, nàng ta căn bản không có tâm tư đâu mà cho Đấu Long ăn, liên tiếp mấy ngày không có ăn cơm, lúc này, nó cực kỳ đói.
Nó bám riết không tha, củng củng về, tiếp tục dùng cái đầu cọ Liễu Thanh Âm, a ô a ô kêu to.
Liễu Thanh Âm không kiên nhẫn "Sách" một tiếng, trách mắng: "Ngồi xổm trở về!"
Đấu Long không thuận theo.
Nàng ta dùng cẳng chân đá nó, đá trúng chân trước của Đấu Long, đạp nó văng vào nó ven tường.
Chỉ tay, uy hiếp nói: "Không được nhúc nhích."
Đấu Long ghé vào trên mặt đất.
Vương Vệ Chi cực kỳ kiên nhẫn mà nhìn nàng ta, thấy nàng ta răn dạy đấu long, khóe miệng hắn không khỏi hiện lên vài phần ý cười —— khi cùng hắn ở bên nhau, nàng ta đối với Đấu Long đều đặc biệt táo bạo hơn một ít.
Điểm này, Liễu Thanh Âm tự mình cũng không ý thức được.
Bởi vì Đấu Long là lễ vật mà đạo lữ của nàng ta đưa cho nàng ta. Khi cùng ' dã nam nhân ' ở chung, nàng ta sẽ không tự giác bài xích lễ vật của đạo lữ đưa, chuyện này đối với Vương Vệ Chi mà nói, là một chuyện tốt không thể tốt hơn.
"Được rồi, tức giận với một con súc sinh trí làm cái gì, tức càng tổn hại thân mình, làm ta đau lòng." Vương Vệ Chi săn sóc cười nói.
Trên mặt Liễu Thanh Âm hiện ra vài phần vội vàng, nàng ta đi tới vài bước tới bên cạnh Vương Vệ Chi, trong thanh âm không che dấu nổi ý mừng: "Dấu vết bất diệt ở đâu? Để ta nhìn xem."
Vương Vệ Chi từ trong túi Càn Khôn lấy ra một vật hình thoi.
Nó là tinh thể trong suốt, khó khăn lắm mới lớn hơn bàn tay một chút, trong tinh thể dày đặc những sợi mỏng màu tím, thỉnh thoảng lại sáng lên ánh sáng tím chói loá, nhưng thông thường chỉ là một mảnh ám trầm, vừa nhìn liền biết, linh tuỷ bên trong đã hao đi một phần lớn.
Mắt Liễu Thanh Âm lộ ra vui sướng, duỗi tay muốn nhận nó.
Vương Vệ Chi cười hắc hắc, đột nhiên thu tay lại.
Tay Liễu Thanh Âm liền xấu hổ treo ở giữa không trung. Nàng ta thẹn quá thành giận, nhúng thân mình: "Ta không thèm đồ của ngươi!"
Vương Vệ Chi cười xấu xa, vươn cánh tay thật dài, từ phía sau ôm lấy nàng ta.
Liễu Thanh Âm đang muốn giãy giụa, Vương Vệ Chi lại đem cái dấu vết bất diệt kia lập tức nhét vào tay nàng ta. Động tác nàng ta dừng lại, rũ mắt nhìn thẳng cái vật hình thoi kia.
"Tất cả của ta, đều là của nàng." Vương Vệ Chi ép lên bên tai nàng ta, hô hấp trầm trầm, "Tâm ta, mệnh ta, đều là của nàng, chỉ là một cái dấu vết bất diệt nho nhỏ thì tính là gì. Đợi nàng ngươi phi thăng, ta sẽ tìm ra mệnh kiếp, diệt nó cho nàng. Thanh Âm, ta vì nàng cướp mệnh, nàng chỉ cần đạp ta đi phi thăng, ta cam tâm làm đá kê chân cho nàng."
Thanh âm trầm thấp, khí lực tràn đầy.
Lâm Thu ở một bên nghe, cảm thấy mình cũng muốn bị đả động.
Liễu Thanh Âm rất cảm động, trong mắt thật tình nổi lên nước mắt: "Hữu Nhiên...... Ngươi đối xử với ta tốt như vậy, nhưng mà, ta lại không có cách nào hồi báo."
"Tiểu ngốc nghếch." Vương Vệ Chi đem hơi thở nóng ấm thổi vào lỗ tai nàng ta, "Ta thật sự yêu nàng, mà yêu, không nhất định một hai phải chiếm hữu, ta nhìn thấy nàng vui vẻ, liền cảm thấy mỹ mãn —— đương nhiên, nếu nàng nguyện ý để ta chiếm hữu nói, hiện tại ta liền có thể làm cho nàng biết như thế nào là cực lạc nhân gian. Còn tên đạo lữ kia của nàng? A, cái thứ lạnh băng như bản khắc đó, chuyện giường chiếu nhất định không thú vị."
Liễu Thanh Âm đầy mặt đỏ bừng, tránh khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, buồn bực dậm chân: "Không được nói bậy chuyện đó có được không! Hữu Nhiên, trong đầu ngươi cả ngày suy nghĩ cái gì vậy, quá bẩn!"
Vương Vệ Chi ngạc nhiên nhướng nhướng mi: "Không phải đâu, Thanh Âm, đừng nói hắn chưa từng chạm qua nàng nha."
Liễu Thanh Âm nói: "Ngươi lại nói lời ô ngôn uế ngữ nữa, ta sẽ không để ý tới ngươi."
"Được, được, được," Vương Vệ Chi vội vàng dỗ, "Không nói, thì không nói. Được, ta hộ pháp cho nàng, ngươi nhanh chóng hấp thu hết linh tuỷ bên trong đi."
Mặt Liễu Thanh Âm lộ vẻ chần chờ.
Vương Vệ Chi nhất thời bực bội: "Không được! Nam nhân kia đã cùng Mộc Nhu Giai đi ra ngoài phong lưu một đêm, nàng đừng nói với ta nàng còn muốn mang dấu vết bất diệt mà ta liều mạng đoạt về đem cho hắn nha! Tuyệt đối không được!"
Hắn thật sự phát hỏa, đuôi mắt thon dài nổi lên màu đỏ, thở hồng hộc nhìn chằm chằm dấu vết bất diệt kia, phảng phất chỉ cần Liễu Thanh Âm dám bước ra khỏi cửa, hắn liền cùng dấu vết bất diệt này đồng quy vu tận.
"Nhưng mà......" Mặt Liễu Thanh Âm lộ vẻ khó xử.
Thật ra nàng ta không tính đem dấu vết bất diệt cho người khác, bởi vì nam nhân kia tu vi sớm đã là Đại Thừa viên mãn, mà nàng ta khó khăn lắm mới đi vào Đại Thừa, càng cần linh tuỷ này nhiều hơn. Lại nói, tâm tư của người kia......
Liễu Thanh Âm căn bản không tính đem dấu vết bất diệt về.
Nhưng vấn đề là, hấp thu linh tuỷ nhiều như vậy, nhất định sẽ làm quần áo trên người tan thành bụi bặm. Đến lúc đó nàng ta cũng không thể mất tập trung đi bận tâm chuyện khác, Vương Vệ Chi yêu nàng ta như vậy, có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hay không?
Vương Vệ Chi phảng phất như có thuật đọc tâm, "à" thật dài một tiếng, cười nói: "Thanh Âm lo ta sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Nàng đúng là coi thường Vương Hữu Nhiên ta, nàng cũng biết, lúc đi lấy dấu vết bất diệt cho nàng, có một nữ nhân không manh áo che thân vẫn luôn tràn vào trong lòng ngực ta, muốn dùng mị sắc cản trở ta! Sách, nữ nhân kia, thật sự là mị sắc đến tận xương, nhưng mà ta làm sao? Ta dù mỹ nhân ngồi trong lòng vẫn không loạn, ta chả làm gì cả, còn đem dấu vết bất diệt mang về cho nàng rồi đây."
Liễu Thanh Âm không cho là đúng.
Nàng biết Vương Vệ Chi là kiểu bề ngoài thích thể hiện, kỳ thật hắn căn bản sẽ không nhìn nữ nhân bên cạnh một cái.
Nếu như người kia cũng giống hắn như vậy, thật tốt......
"Ê, nàng ngẩn ra cái gì, có phải lại suy nghĩ đến hắn!" Vương Vệ Chi không vui.
"Không có." Liễu Thanh Âm nhẹ nhàng phủ nhận.
Vương Vệ Chi duỗi tay túm chặt đai lưng nàng ta, kéo nàng ta đi về hướng bên trong linh trì, trong miệng không ngừng nói: "Nhanh lên nhanh lên, nhanh chóng hấp thu linh tuỷ. Tiểu ngốc nghếch, nàng cũng không nghĩ, ta sớm đã đến trung kỳ Đại Thừa, cấp Kiếm Quân, mà nàng chỉ là đại kiếm tiên mà thôi, hơn nữa trên người còn có vết thương...... Ừ, nếu như ta có ý xấu, muốn cưỡng bách nàng, giờ phút này nàng đã sớm nằm trong lòng ngực ta uyển chuyển van xin rồi."
Liễu Thanh Âm biết hắn nói là lời nói thật, mặt đẹp lại một lần nữa căng đến đỏ bừng: "Vương Hữu Nhiên! Nếu ngươi là loại người đó, ta đã sớm cùng ngươi tuyệt giao!"
"Được được được," Vương Vệ Chi thấp giọng dỗ, "Ta sai ta sai, nhanh lên nhanh lên, làm chính sự. Ta bảo đảm, trước khi nàng chính miệng đồng ý, tuyệt đối sẽ không làm chuyện vậy với nàng!"
Liễu Thanh Âm khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn bước vào trong linh trì, ngồi ngay ngắn một chỗ, nắm chặt dấu vết bất diệt trong tay.
Lâm Thu liếc nhìn Ngụy Lương, nhẹ giọng hỏi: "Liễu Thanh Âm muốn lấy linh tuỷ, đoạt không?"
Hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ôm nàng càng chặt thêm vài phần.
Lâm Thu quả thực có chút hoài nghi, hắn quyết định không ra tay chưa chắc là vì có mưu kế gì, mà là đơn thuần chỉ không muốn phá hư giờ phút hai người đang có tiếp xúc mỹ diệu thế này thôi.
Tuy rằng chưa làm gì, nhưng linh khí vẫn lưu chuyển vỗ về ái muội lên da thịt đối phương. Cơ thể như tích điện, nhè nhẹ nhảy từng đợt từng đợt.
Cảm giác đó liền làm nàng có chút muốn say mê.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, thay vì ngồi ngốc ra đây chờ xem diễn biến này, không bằng động thủ cướp đoạt dấu vết bất diệt đi, vậy đỡ một khoảng thời gian chờ đợi, còn có thể làm chút chuyện? Tỷ như...... Xem gương mặt mà hắn muốn giấu đi.
Ngụy Lương kề sát bên tai nàng, thấp giọng nói: "Thu nhi không phải muốn nhìn xem ' Trác Tấn ' thiết kế cho bọn họ cái trò gì sao? Vậy để hắn biết cái gì gọi là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau."
Lâm Thu không khỏi thở dài một hơi, thay người đàn ông độc thân Ngụy Lương ở kiếp trước cảm thấy ủy khuất.
Liễu Thanh Âm đã bắt đầu hấp thu linh tuỷ.
Linh tuỷ, chính là một thân tu vi của người đã phi thăng ngưng tụ thành, tuy rằng linh tuỷ trong cái dấu vết bất diệt này đại bộ phận đã dùng để xây dựng Bồng Lai tiên cảnh và duy trì hoạt động của nó, nhưng số lượng linh tuỷ còn thừa lại vẫn vô cùng khủng bố, cũng đủ làm Liễu Thanh Âm nâng tu vi lên đến hậu kỳ Đại Thừa.
Như vậy xem ra, lại may mắn là Bồng Lai đã tiêu hao phần lớn linh tuỷ trong này, nếu không thì thật sự không có ai có thể tiếp nhận được một lượng lớn linh tuỷ khủng bố như vậy tràn vào.
Thực mau, Liễu Thanh Âm liền hoàn toàn nhập định. Cũng giống như nàng ta đã đoán trước, quần áo trên người toàn bộ rách nát. Trong Linh trì mờ mịt sương trắng nồng đậm, chỉ cần Vương Vệ Chi không cố ý dùng thần thức nhìn trộm, sẽ không nhìn được thân thể trong ao.
Vương Vệ Chi cũng không có phóng thần thức ra, hắn chỉ mặc nguyên xiêm y, từng bước một, chậm rãi đi vào trong ao.
Trong đáy mắt hắn hiện lên sự nham hiểm, hung ác nhợt nhạt, hắn đến phía sau nàng ta, đưa hai tay ra, khoanh nàng ta lại, đôi tay lại đặt lên trước người nàng ta, không hề cố kỵ mà hung hăng nắm lấy. Thần sắc hắn phảng phất như một con thú đói khát, môi mỏng ép lên trên tai nàng ta, thấp giọng nói ——
"Thanh Âm, ta yêu nàng như vậy...... Ta làm sao có thể lừa nàng chứ, nói không cùng ngươi làm loại chuyện đó, sẽ không cùng ngươi làm loại chuyện đó...... Ta thật là, thực cảm kích sự tín tín nhiệm của nàng a......"
Lâm Thu thao túng huyễn liên, thấy rõ ràng động tác của Vương Vệ Chi dưới nước.
Mười ngón dần dần phập phồng, ngẫu nhiên năm ngón bóp lại một cái, lưu lại mấy dấu tay ngay trước ngực Liễu Thanh Âm.
Liễu Thanh Âm sớm đã nhập định, căn bản không biết chuyện xảy ra bên ngoài, thần sắc thanh lãnh thánh khiết, phảng phất như tuyết liên trên đỉnh núi.
Bàn tay phải lưu manh của Vương Vệ Chi, dần dần xuống phía dưới.
Thực mau, hắn phát ra tiếng "ai" nhẹ nhàng, mặt mày phảng phất có chút tiếc nuối.
"Thanh Âm, nàng không ngoan nga. Ta phải phạt nàng một chút mới được."
Lâm Thu nhanh chóng xoay huyễn liên ra khỏi góc đó.
Chỉ tiếc huyễn liên dò xét là tất cả phương vị không có góc chết, cho dù đảo ngược lại cũng không chút ảnh hưởng chuyện nó đem từng hành động của Vương Vệ Chi ở dưới nước rõ ràng truyền vào thức hải của nàng.
Vương Vệ Chi, cũng là tên tài xế già lành nghề!
Nước gợn lên nhộn nhạo, cho dù thần thức hoàn toàn nhập định, nhưng làn da Liễu Thanh Âm vẫn cứ nổi lên màu đỏ.
Trong căn phòng nho nhỏ, không khí hòa càng ngày càng kỳ quái.
Vương Vệ Chi cười xấu xa, vừa quấy phong vân, vừa dùng uy áp đuổi Đấu Long nằm ở chân tường đi ra ngoài.
"Lăn lăn lăn, đừng cho là ta không biết ngươi là cái gì."
"Ngụy Lương......" Lâm Thu tê nói, "Ta, ta không dám nhìn bọn họ tiếp nữa, bọn họ đang......"
Nàng thật không nghĩ tới sẽ chính mắt thấy một màn kích thích như vậy. Trong sách, ngoại trừ bị Tế Uyên cưỡng bách ra, Liễu Thanh Âm căn bản không cùng người khác có tiếp xúc tứ chi thân mật nga.
Mà giờ phút này, chuyện Vương Vệ Chi đang làm, quả thực so với Tế Uyên lúc trước, còn quá đáng hơn gấp mười lần.
Vốn dĩ có nhìn mấy cảnh này cũng không vấn đề gì lớn, nhưng giờ phút này nàng đang song tu, sẽ phá công.
"A," Ngụy Lương không chút để ý, đỡ lấy nàng, "Không được, phải nhìn chằm chằm nga."
Hắn hơi híp mắt, rất có hứng thú thưởng thức gò má nàng đang dần dần đỏ ửng.
Đang lúc hắn nghiến răng, chuẩn bị không màng thương thế trên người mà ấn nàng xuống đáy ao, cửa trúc bỗng nhiên bị thứ gì đụng phải hai cái.
Trong mắt Ngụy Lương hiện lên một mạt tàn khốc.
"Kiếm." Giọng hắn thực nhẹ.
Lâm Thu không cần nghĩ ngợi, triệu ra lưu li kiếm, đưa cho hắn.
Hắn đỡ Lâm Thu từ trên người hắn lên, thấy nàng chân mềm, hắn không khỏi cong lên khóe môi, đỡ nàng ngồi trên thềm đá hắn mới vừa ngồi.
Hắn lười biếng bước ra khỏi linh tuyền, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cái áo khoác ngoài phủ lên người, sau đó đi đến cạnh cửa, mở cửa.
Lại là Đấu Long củng củng tiến vào.
Lâm Thu ngơ ngẩn, yên lặng nhìn cái tên nhóc không mời mà đến này.
Nàng tuy nhìn thấy Đấu Long bị Vương Vệ Chi đuổi ra cửa, nhưng lại không nghĩ rằng nó vậy mà lại mò đến đây.
Thấy Ngụy Lương, Đấu Long cũng không có chút biểu hiện nào sợ hãi. Nó giơ mũi, hít hít trên người hắn vài cái, nhe răng, một ngụm cắn hướng cánh tay hắn.
Ngụy Lương cũng không trốn, cánh tay trái cong lên, đưa vào trong cái miệng lớn của Đấu Long.
Lâm Thu bị hoảng sợ, đang muốn nói chuyện, thấy hắn lười nhác dùng cánh tay trái kéo Đấu Long vào trong gian phòng trúc, sau đó khép cánh cửa lại.
Hắn dùng chuôi kiếm ấn đầu Đấu Long xuống, rút cánh tay trái lại, tiện tay vung lên, một chuỗi những giọt máu bắn lên trên vách trúc.
"Chàng......" Lâm Thu hô nhỏ.
Nàng biết thân Ngụy Lương bị trọng thương, lại không dự đoán được hắn suy yếu đến mức có thể bị Đấu Long cắn xuất huyết!
Đấu Long bị Tần Vân Hề xoá đi thần trí, thực lực chỉ tới Nguyên Anh thôi!
Ngụy Lương dùng ngón trỏ chặn giữa môi dưới tinh xảo, nhìn nàng nói, "Suỵt."
Lâm Thu mím chặt môi, khẩn trương nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn khinh phiêu phiêu bay lên, như là một mảnh lá khô. Đấu Long trong nháy mắt mất đi mục tiêu, mũi hít hít vài cái, nó ngửi được mùi máu tươi, nhảy nhót chạy đến bên cạnh vách trúc, vươn đầu lưỡi liếm mấy giọt máu tươi của Ngụy Lương dính trên vách.
Ngụy Lương trở tay cầm kiếm, từ nóc nhà bay xuống dưới, dừng bên cạnh Đấu Long. Hắn giơ tay nhẹ nhàng trên cái đầu cực to của Đấu Long, tay áo dính máu hấp dẫn sự chú ý của nó, nó mới vừa vừa quay đầu lại, liền bị Ngụy Lương một kiếm đâm vào mạch cổ.
Lâm Thu hít ngược một hơi khí lạnh, trước khi phát ra tiếng kinh hô liền che miệng lại thật mạnh. Nàng vội vàng xoay người, không đành lòng nhìn tiếp, trái tim thình thịch thình thịch nhảy loạn mấy cái không ngừng.
Thực mau, trong gian phòng trúc yên tĩnh vang lên tiếng hút thật nhẹ.
Lâm Thu có chút kinh nghi, quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy Ngụy Lương vẫn ngồi đó, bên cạnh cái xác chết đang nhẹ nhàng run rẩy, há mồm to uống máu, cho đến khi hút khô toàn bộ.
Không bao lâu, hắn chậm rãi đứng lên, quay đầu lại.
Môi răng mờ mịt vết máu, mặt mày lạnh lùng, lòng ngực rắn chắc.
Hắn đi đến bên cạnh ao, ngồi xổm xuống, dùng một ngón tay hơi lạnh đẩy cằm nàng lên.
Có lẽ là do hắn mới uống máu xong, nên thanh âm hắn nghe ra trầm thấp mang sát khí.
"Trách ta sao?"
Thân thể Lâm Thu không tự giác mà nhẹ nhàng run rẩy, nàng ngước mắt nhìn thẳng vào đáy mắt hắn.
Ánh mắt hắn vẫn kiên nghị như cũ, không chịu một ảnh hưởng của cảm xúc nào khác. Nàng nhìn hắn, trước mắt bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh —— hắn đầy mặt ghét bỏ, lại nhớ rõ thỉnh thoảng thò tay vào túi Càn Khôn lấy ra Khiêu Khiêu Phong, ném vào trong cái miệng rộng của Đấu Long.
Hiện tại, trong túi Càn Khôn của hắn vẫn để sẵn rất nhiều Khiêu Khiêu Phong. Nhưng hắn lại cho nó một kiếm.
"Không." Nàng nhẹ nhàng nói.
Ngữ khí hắn bình tĩnh: "Ta giết nó, cũng không phải vì nó phản bội ta, mà là vì nó đã bị xoá đi thần trí, đã là một cái xác không hồn.Nếu như hồn phách nó có biết, nhất định sẽ cảm kích ta đưa nó lên đường...... hử?"
Hốc mắt hơi hơi mở to, hắn có chút không tin mà nhìn nàng, phảng phất không nghe rõ nàng vừa mới trả lời cái gì.
Lâm Thu lặp lại một lần: "Không. Ta không trách chàng."
Ngụy Lương hơi có chút ngoài ý muốn: "Vì sao."
Nàng trầm mặc một lát, nói: "Ta nghĩ, ai cũng sẽ không nguyện ý bị chế thành con rối."
Hành động của Ngụy Lương tuy rằng vô tình quyết tuyệt một chút, nhưng đối với Đấu Long mà nói, này có lẽ mới là tốt nhất cho nó. Tâm địa của nam nhân nói chung cũng lạnh lẽo cứng rắn hơn nữ nhân rất nhiều, gặp chuyện đều lý trí, chỉ nghĩ tới kết quả.
"Đừng buồn." Hắn xoa xoa tóc nàng, "Đấu Long còn đang đợi ở nhà."
"Ừ!" Lâm Thu gật gật đầu, "Là ta cứu! Là ta kiên trì không xoá đi thần trí nó, cứu nó."
"Đúng vậy." Trên mặt Ngụy Lương lộ ra mỉm cười, "Nên nó mới thích nàng."
Khi hắn đang muốn cúi người hôn nàng, chợt thấy con ngươi nàng nhanh chóng co rút lại.
Sau một chớp mắt là một tiếng "Oành" vang lên, Ngụy Lương không cần hỏi cũng có thể nghe được —— cửa trúc ở cách vách bị người từ bên ngoài chém thành mảnh nhỏ.
Huyễn liên trung thực truyền về cho Lâm Thu cảnh tượng ở cách vách.
Một thân ảnh bạch y âm trầm mang sát ý đang đứng ở vị trí cửa trúc, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi trong linh tuyền, hắn như một con thú đang cực kỳ tức giận, môi trên không tự giác run rẩy.
"Các, ngươi, đang, làm, gì!"
Tần Vân Hề từ trên trời giáng xuống, bắt được đôi nam nữ trong ao này!