-
Chương 51: Chương 51:
Ngày hôm sau lúc Đào Tinh Úy tỉnh dậy, không những chỉ có đầu đau.
Mà khắp nơi đều đau.
Cô nhìn những vết loang lỗ trên người mình, lại nhìn sang cơ thể trần truồng hoàn mĩ bên cạnh, vài đoạn kí ức ướt át đêm qua không ngừng lướt qua trong đầu.
Hình như cô làm sai chuyện gì rồi……
Kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Cô trốn lại vào trong chăn.
Nhưng lúc này lại đánh thức Tần Thận ở bên cạnh.
Tối qua giày vò đến nửa đêm, Tần Thận ngủ rất sâu, vẫn còn chút biếng nhác buồn ngủ.
Anh trở người dán lên phía sau ôm chặt Đào Tinh Úy, hôn lên má cô, định cứ ôm cô như vậy ngủ thêm một giấc nữa.
Đào Tinh Úy cảm thấy hơi ngứa, bèn chui khỏi chăn đẩy anh một cái.
“Anh anh…… anh giở trò lưu manh!”
Tần Thận vừa nghe câu này, chóp mũi thở ra một hơi, giơ tay chống đầu lúc nhìn cô trong đáy mắt có chút quyến rũ.
Thấy cô hoàn toàn không nhớ tối qua lúc muốn dừng lại, là ai đã không buông còn cứ nhào lên.
Lần đầu tiên của anh, đã bị cô dụ dỗ mất.
“Coi như là lỗi của anh, anh xin lỗi.”
Anh cười khẽ thỏa hiệp.
Đào Tinh Úy bĩu môi: “Vốn dĩ đó là lỗi của anh!”
Tức giận chưa đến một giây, cô nghiêng người qua xoay đầu lại tới ôm chặt Tần Thận.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên nhìn Tần Thận.
“Anh không được nhìn……”
Cô nũng nịu cảnh cáo anh.
Tuy tối qua đã phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, nhưng cô vẫn còn hơi xấu hổ.
“Được, anh không nhìn.”
Anh dỗ dành cô, yêu thương cô một cách vô điều kiện.
Cô không yên tâm, còn vì để xác định một lần nữa, hỏi: “Vậy anh…… tối qua nhìn hết rồi sao?”
“Đương nhiên……”
Tần Thận nhìn bộ dáng nhíu mày thật chặt của Đào Tinh Úy, không khỏi cười giễu một tiếng: “Nhưng em có thể làm như anh chưa nhìn thấy.”
Đào Tinh Úy không phục: “Nhìn rồi chính là nhìn rồi, chưa nhìn chính là chưa nhìn, chẳng lẽ anh chiếm tiện nghi xong rồi còn không muốn thừa nhận?”
Tần Thận buột miệng nói ra: “Thế thì anh nhìn rồi.”
“Anh……!”
Đào Tinh Úy bắt đầu sợ hãi, “Anh…… nhìn thấy gì rồi?”
Tần Thận thành thật đáp như cũ: “Chỗ nào cũng thấy hết.”
Đào Tinh Úy dần dần hóa đá, còn chưa đợi cô nổi điên, trong chớp mắt đã bị anh ôm chặt dỗ dành bằng một nụ hôn.
Đào Tinh Úy nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, thì nhìn thấy ngôi sao nhỏ đó trên ngực anh.
Chính là ngôi sao tối qua cô nhìn thấy, cô còn cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.
Không ngờ là một hình xăm thật!
Lần đầu tiên nhìn thấy trên người bác sĩ có hình xăm……
Vì để xác nhận xem có phải là hình xăm dán hay không, cô còn dùng móng tay cào, phát hiện gỡ không ra thì mới rụt tay lại.
Kết quả chỗ da đó của Tần Thận bị cào đỏ lên.
“Làm sao thế?”
“Ngôi sao này, ngày trước hình như anh không có.”
Anh nói một cách bình thản: “Ừm, trong một năm này lúc nhớ em nên xăm.”
Đào Tinh Úy im lặng, chui đầu trở ra ngơ ngẩn nhìn anh, hỏi câu mà rất lâu trước kia anh từng hỏi mình.
“Lúc anh xăm đau không?”
Tần Thận ngừng lại vài giây, “Đau. Rất đau.”
Đau Tinh Úy ngây người, cảm thấy anh lại đang lừa mình, bèn đánh một đấm lên ngực anh.
“Lừa ai, em cũng không phải chưa từng xăm, ở chỗ này xăm không đau.”
Tần Thận cười: “Sau này có lẽ sẽ không đau nữa.”
Đào Tinh Úy trở người, thấy ngoài trời đã sáng hẳn rồi, duỗi tay tìm điện thoại thì thấy đã tám giờ rưỡi rồi.
“Huấn luyện sáng của em! Tiêu rồi tiêu rồi……”
Cô dựa người lên đầu giường bò dậy, sau đó dùng chăn quấn chặt ngực mình.
Tần Thận thong thả ngồi dậy, vỗ về nói: “Tối qua em uống say, chú Ngô có lẽ đã giúp em xinh phép rồi, không cần lo lắng.”
“Nhưng em còn huấn luyện thông thường nữa!”
Thời gian huấn luyện sáng đã qua rồi, nếu như nhớ không lầm thì huấn luyện buổi sáng hôm nay của cô đã được Thi Minh xếp kín cả rồi.
Mà cô lại còn ở trên giường vuốt ve âu yếm với Tần Thận……
Tuy thời gian gấp gáp, nhưng dẫu sao thời gian ở bên nhau không lâu, đáy lòng Đào Tinh Úy vẫn là một cô gái ngây thơ, không muốn để anh nhìn thấy cơ thể của mình.
“Anh, anh mặc quần áo vào rồi ra ngoài trước, sau đó em mới mặc quần áo……”
Tần Thận khẽ cười nhưng cũng nghe lời cô, nhanh chóng khoác áo ngoài lên sau đó ra ngoài làm bữa sáng cho cô.
Lúc này Đào Tinh Úy nhặt quần áo ở dưới đất lên, lo lắng không yên mặc vào.
Rửa mặt qua loa vài cái, Đào Tinh Úy nhận bánh mì Tần Thận vừa làm nóng cho cô, ra cửa rồi cô lại lui trở về hai bước, cười hi hi với anh.
“Anh trai, tốt xấu gì em vừa hầu hạ anh một buổi tối, anh đưa người ta đi được không?”
Sữa tươi trong tay Tần Thận thiếu chút nữa đã đổ ra ngoài, nhìn Đào Tinh Úy lại bắt đầu giả vờ ngoan ngoãn, ho một tiếng, lấy ra hai hộp sữa mới, sau đó cùng cô ra cửa.
Anh đưa cô một hộp, để cô trên được uống thêm một ít.
Đào Tinh Úy ngồi ở ghế phó lái, uống hết sữa tươi xong, được một lúc lại giống như người ở ngoài cuộc ở trên xe ăn tâm ngủ mất, rõ ràng vừa rồi còn gấp hơn ai hết.
Tần Thận nghe tiếng ngáy ở bên tai, thì không khỏi quay đầu nhìn sang cô.
Ánh mặt trời buổi sáng xen lẫn tiếng chim véo von, cây cối bên đường um tùm rũ xuống, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi lên mặt cô.
Thời gian dường như đều đang dừng lại.
“Bảo bối, nên xuống xe rồi.”
Tần Thận hôn gọi cô thức dậy.
Đào Tinh Úy giật mình, nhìn thấy đã đến đội quốc gia rồi thì kéo cửa xe chạy ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Thi Minh đứng ở cách đó một trăm mét, mặt đen thui.
Hạng mục huấn luyện đặc biệt lại đến muộn nửa tiếng!
Đây là chuyện chưa từng xảy ra từ khi Thi Minh dẫn dắt cô đến nay, cô đã có thể tưởng tượng được lát nữa Thi Minh sẽ dùng lời gì để dạy dỗ mình rồi.
Cô thật sự không muốn đối diện với gương mặt đen của huấn luyện viên, nhưng suy cho cùng là lỗi của mình, nên đành phải liều mạng chạy về phía trước.
Chạy được nửa đường, Tần Thận ở phía sau đột nhiên xuống xe, gọi cô một tiếng.
“Bảo bối, túi của em rơi ở trên xe anh này.”
Nghe thấy tiếng “bảo bối” này, Đào Tinh Úy đen mặt, trước ánh mắt âm u đầy tính áo bức của Thi Minh đành phải bất lực quay đầu lại, chạy trở về phía Tần Thận nhận lấy túi của mình.
Tần Thận mỉm cười dịu dàng với cô: “Cố lên.”
Đào Tinh Úy vừa thấy anh, tạm thời quẳng nỗi hoảng sợ ra sau đầu, cũng nhếch môi mỉm cười, gật gật đầu: “Ừm, em đi trước đây.”
Sau đó cô mới lấy tốc độ nhanh nhất chạy nước rút một trăm mét, chạy đến trước mặt Thi Minh.
Cô thở hổn hển, không dám nhìn sắc mặt của Thi Minh, cúi đầu nhận sai trước: “Huấn luyện viên, em sai rồi! Em ngủ quên mất, tối qua em uống rượu quá nhiều…… Em đảm bảo, đảm bảo…… bỏ đi em cũng không có gì để đảm bảo, anh cứ trực tiếp phạt em đi!”
Thi Minh không nói gì, kéo vành mũ của mũ lưỡi trai thấp xuống.
Anh híp mắt nhìn Đào Tinh Úy, lại nhìn chiếc xe ở sau lưng, run run điếu thuốc trong tay.
Lúc này Đào Tinh Úy mới phát hiện trên tay anh còn có thuốc.
Thi Minh tuy nghiện thuốc nặng nhưng bình thường lúc dẫn đội huấn luyện thì không chạm vào, hôm nay ngược lại có chút kỳ lạ.
Chẳng lẽ đợi cô lâu quá nên tức giân, phải lấy thuốc mới có thể áp cơn giận xuống?
Thi Minh ngừng vài giây, nói: “Buổi sáng không huấn luyện nữa, nói chuyện với anh đi.”
Thái độ của anh ôn hòa khác thường.
Ôn hòa đến mức khiến Đào Tinh Úy run rẩy trong lòng.
Cô cố tỏ ra bình tĩnh: “Ồ, được.”
Hai người vòng đến thao trường của đội quốc gia.
Cô không đi song song với Thi Minh, trước giờ luôn là đi ở phía sau bên tay phải của anh.
Thi Minh không lên tiếng, Đào Tinh Úy cũng không dám nói gì.
Chỉ vì đến muộn nửa tiếng nên huấn luyện buổi sáng đều bị hủy bỏ, xem ra anh giận không nhẹ.
Giận đến mức một câu cũng không nói, chỉ lo rít thuốc.
Rất lâu sau, Thi Minh hút xong ba điếu thuốc, mới quay đầu nhìn cô, sau đó dừng chân lại, bình luận một câu về cách ăn mặc hôm nay của cô: “Sao lại mặc giống với hôm qua? Hôm qua luyện tập xong không ra mồ hôi sao?’
Lời này trông như không để ý, nhưng quả thật là một kim thấy máu.
Đào Tinh Úy xấu hổ toát mồ hôi: “Em…… tối qua em không về ký túc xá, cùng người trong đội đi ăn khuya, sau khi uống say thì……”
“Qua đêm ở đâu?”
Đào Tinh Úy mím môi, không biết nên nói sao.
Thi Minh cũng không ép hỏi nữa.
Anh nhếch khóe miệng, lại đổi chủ đề khác: “Đào Đào, em cảm thấy anh là người thế nào?”
Đào Tinh Úy bỗng chốc ngây người.
Thi Minh ở trong lòng đội viên bọn họ là người như thế nào, có lẽ anh đã sớm biết rồi mới phải, sao đột nhiên hỏi vấn đề mang tính nghiêm trọng như vậy.
Cô vội nghĩ ngợi, phải nghĩ ra những lời hoa mỹ nào đó để vuốt mông ngựa: “…… Anh là một người đặc biệt đẹp trai, vô cùng đẹp trai, sau đó là một huấn luyện viên ngầu nhất!”
Thi Minh cười giễu vài tiếng, vỗ lên bả vai Đào Tinh Úy.
“Nhóc con, coi như em còn chút lương tâm.”
Đào Tinh Úy cũng cười.
Lòng nghĩ đã qua được một kiếp.
Nào biết Thi Minh lại hỏi: “Vậy em thích anh không? Ý anh là loại thích giữa nam với nữ ấy?”
“A??”
Đào Tinh Úy lập tức hoảng sợ.
Anh hỏi loại vấn đề này, còn không bằng để khi đi mang nặng chạy hai mươi vòng có khi còn nhẹ nhàng hơn.
“Huấn luyện viên……”
Thi Minh thấy phản ứng của cô, lại mỉm cười, nhưng màu sắc trong con ngươi của anh lại rất lạnh, ngay cả mấy nếp nhăn nơi khóe mắt, trong vẻ già dặn lộ ra một loại thành thục thuộc về đàn ông.
Mấy năm nay anh dẫn đội cực khổ, già đi cũng rất nhanh.
Nhưng ngoại hình của Thi Minh thuộc loại càng già càng có mùi vị, nhưng luôn tìm không được vợ.
“Nói đùa thôi. Thế nào, làm huấn luyện viên không thể nói đùa với em sao? Việc này nếu bị truyền đi, anh sợ là sẽ bị người của cả giới thể thao cười nhạo mất, nói Thi Minh anh trâu già gặm cỏ non, còn say nắng đội viên của mình nhiều năm như vậy. Thế hơn ba mươi rồi đến cả một cô vợ cũng không có, thì càng khiến người ta cười rồi.”
“Cũng đúng nhỉ……”
Đào Tinh Úy cũng cười.
Hai lãnh đạo trong đội luôn rất quan tâm đến vấn đề đối tượng của Thi Minh, cho đến thời gian gần đây lại truyền ra lời đồn của cô với Thi Minh.
Đi mãi đi mãi, Thi Minh lại nói đến một chuyện: “Còn nhớ lần em đi thi đấu ngầm không?”
Đào Tinh Úy không biết vì sao anh lại nhắc đến chuyện này, gật gật đầu, nói: “Nhớ chứ, làm sao ạ?”
Ánh mắt của Thi Minh trở nên xa xăm, nói: “Khi đó anh vừa thấy cả người em đều là vết thương, nằm ở trên giường bệnh đó, còn cười vui vẻ hơn ai hết mà không biết bản thân lúc đó đã gây chuyện lớn rồi. Vận động viên do một tay anh bồi dưỡng ra, cực khổ biết bao nhiêu, ngày đêm không nghỉ, máu đổ mồ hôi chảy, đó đều là muốn vì tổ quốc tranh quang. Lại vì một người đàn ông, giày vò thành bộ dạng này, em nói xem có huấn luyện viên nào nhìn đến mà không tức giận?”
Đào Tinh Úy phồng má, cúi đầu thấp xuống.
Vừa nhắc đến việc làm não tàn này của cô, đầu cô lại đau, sau việc đó bị không ít người trong đội cười nhạo.
Nhưng xác thực đây là lần đầu tiên Thi Minh nhắc lại chuyện này ở trước mặt cô.
Thi Minh thuận tay vứt đầu lọc thuốc lá vào trong thùng rác, trong lòng lướt qua một tia buồn bực, nói: “Bỏ việc này sang không nói nữa. Thật ra bên trong còn có một chuyện, anh luôn không nói rõ với em.”
Đào Tinh Úy ngơ ngác: “Là chuyện gì?”
“Lần đó là vì trong lòng anh vô cùng tức giận, cho nên nhất thời xúc động nên đi tìm Tần Thận, để cậu ta suy nghĩ đến tương lai của em, cách em xa một chút.”
Mà khắp nơi đều đau.
Cô nhìn những vết loang lỗ trên người mình, lại nhìn sang cơ thể trần truồng hoàn mĩ bên cạnh, vài đoạn kí ức ướt át đêm qua không ngừng lướt qua trong đầu.
Hình như cô làm sai chuyện gì rồi……
Kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Cô trốn lại vào trong chăn.
Nhưng lúc này lại đánh thức Tần Thận ở bên cạnh.
Tối qua giày vò đến nửa đêm, Tần Thận ngủ rất sâu, vẫn còn chút biếng nhác buồn ngủ.
Anh trở người dán lên phía sau ôm chặt Đào Tinh Úy, hôn lên má cô, định cứ ôm cô như vậy ngủ thêm một giấc nữa.
Đào Tinh Úy cảm thấy hơi ngứa, bèn chui khỏi chăn đẩy anh một cái.
“Anh anh…… anh giở trò lưu manh!”
Tần Thận vừa nghe câu này, chóp mũi thở ra một hơi, giơ tay chống đầu lúc nhìn cô trong đáy mắt có chút quyến rũ.
Thấy cô hoàn toàn không nhớ tối qua lúc muốn dừng lại, là ai đã không buông còn cứ nhào lên.
Lần đầu tiên của anh, đã bị cô dụ dỗ mất.
“Coi như là lỗi của anh, anh xin lỗi.”
Anh cười khẽ thỏa hiệp.
Đào Tinh Úy bĩu môi: “Vốn dĩ đó là lỗi của anh!”
Tức giận chưa đến một giây, cô nghiêng người qua xoay đầu lại tới ôm chặt Tần Thận.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên nhìn Tần Thận.
“Anh không được nhìn……”
Cô nũng nịu cảnh cáo anh.
Tuy tối qua đã phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, nhưng cô vẫn còn hơi xấu hổ.
“Được, anh không nhìn.”
Anh dỗ dành cô, yêu thương cô một cách vô điều kiện.
Cô không yên tâm, còn vì để xác định một lần nữa, hỏi: “Vậy anh…… tối qua nhìn hết rồi sao?”
“Đương nhiên……”
Tần Thận nhìn bộ dáng nhíu mày thật chặt của Đào Tinh Úy, không khỏi cười giễu một tiếng: “Nhưng em có thể làm như anh chưa nhìn thấy.”
Đào Tinh Úy không phục: “Nhìn rồi chính là nhìn rồi, chưa nhìn chính là chưa nhìn, chẳng lẽ anh chiếm tiện nghi xong rồi còn không muốn thừa nhận?”
Tần Thận buột miệng nói ra: “Thế thì anh nhìn rồi.”
“Anh……!”
Đào Tinh Úy bắt đầu sợ hãi, “Anh…… nhìn thấy gì rồi?”
Tần Thận thành thật đáp như cũ: “Chỗ nào cũng thấy hết.”
Đào Tinh Úy dần dần hóa đá, còn chưa đợi cô nổi điên, trong chớp mắt đã bị anh ôm chặt dỗ dành bằng một nụ hôn.
Đào Tinh Úy nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, thì nhìn thấy ngôi sao nhỏ đó trên ngực anh.
Chính là ngôi sao tối qua cô nhìn thấy, cô còn cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.
Không ngờ là một hình xăm thật!
Lần đầu tiên nhìn thấy trên người bác sĩ có hình xăm……
Vì để xác nhận xem có phải là hình xăm dán hay không, cô còn dùng móng tay cào, phát hiện gỡ không ra thì mới rụt tay lại.
Kết quả chỗ da đó của Tần Thận bị cào đỏ lên.
“Làm sao thế?”
“Ngôi sao này, ngày trước hình như anh không có.”
Anh nói một cách bình thản: “Ừm, trong một năm này lúc nhớ em nên xăm.”
Đào Tinh Úy im lặng, chui đầu trở ra ngơ ngẩn nhìn anh, hỏi câu mà rất lâu trước kia anh từng hỏi mình.
“Lúc anh xăm đau không?”
Tần Thận ngừng lại vài giây, “Đau. Rất đau.”
Đau Tinh Úy ngây người, cảm thấy anh lại đang lừa mình, bèn đánh một đấm lên ngực anh.
“Lừa ai, em cũng không phải chưa từng xăm, ở chỗ này xăm không đau.”
Tần Thận cười: “Sau này có lẽ sẽ không đau nữa.”
Đào Tinh Úy trở người, thấy ngoài trời đã sáng hẳn rồi, duỗi tay tìm điện thoại thì thấy đã tám giờ rưỡi rồi.
“Huấn luyện sáng của em! Tiêu rồi tiêu rồi……”
Cô dựa người lên đầu giường bò dậy, sau đó dùng chăn quấn chặt ngực mình.
Tần Thận thong thả ngồi dậy, vỗ về nói: “Tối qua em uống say, chú Ngô có lẽ đã giúp em xinh phép rồi, không cần lo lắng.”
“Nhưng em còn huấn luyện thông thường nữa!”
Thời gian huấn luyện sáng đã qua rồi, nếu như nhớ không lầm thì huấn luyện buổi sáng hôm nay của cô đã được Thi Minh xếp kín cả rồi.
Mà cô lại còn ở trên giường vuốt ve âu yếm với Tần Thận……
Tuy thời gian gấp gáp, nhưng dẫu sao thời gian ở bên nhau không lâu, đáy lòng Đào Tinh Úy vẫn là một cô gái ngây thơ, không muốn để anh nhìn thấy cơ thể của mình.
“Anh, anh mặc quần áo vào rồi ra ngoài trước, sau đó em mới mặc quần áo……”
Tần Thận khẽ cười nhưng cũng nghe lời cô, nhanh chóng khoác áo ngoài lên sau đó ra ngoài làm bữa sáng cho cô.
Lúc này Đào Tinh Úy nhặt quần áo ở dưới đất lên, lo lắng không yên mặc vào.
Rửa mặt qua loa vài cái, Đào Tinh Úy nhận bánh mì Tần Thận vừa làm nóng cho cô, ra cửa rồi cô lại lui trở về hai bước, cười hi hi với anh.
“Anh trai, tốt xấu gì em vừa hầu hạ anh một buổi tối, anh đưa người ta đi được không?”
Sữa tươi trong tay Tần Thận thiếu chút nữa đã đổ ra ngoài, nhìn Đào Tinh Úy lại bắt đầu giả vờ ngoan ngoãn, ho một tiếng, lấy ra hai hộp sữa mới, sau đó cùng cô ra cửa.
Anh đưa cô một hộp, để cô trên được uống thêm một ít.
Đào Tinh Úy ngồi ở ghế phó lái, uống hết sữa tươi xong, được một lúc lại giống như người ở ngoài cuộc ở trên xe ăn tâm ngủ mất, rõ ràng vừa rồi còn gấp hơn ai hết.
Tần Thận nghe tiếng ngáy ở bên tai, thì không khỏi quay đầu nhìn sang cô.
Ánh mặt trời buổi sáng xen lẫn tiếng chim véo von, cây cối bên đường um tùm rũ xuống, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi lên mặt cô.
Thời gian dường như đều đang dừng lại.
“Bảo bối, nên xuống xe rồi.”
Tần Thận hôn gọi cô thức dậy.
Đào Tinh Úy giật mình, nhìn thấy đã đến đội quốc gia rồi thì kéo cửa xe chạy ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Thi Minh đứng ở cách đó một trăm mét, mặt đen thui.
Hạng mục huấn luyện đặc biệt lại đến muộn nửa tiếng!
Đây là chuyện chưa từng xảy ra từ khi Thi Minh dẫn dắt cô đến nay, cô đã có thể tưởng tượng được lát nữa Thi Minh sẽ dùng lời gì để dạy dỗ mình rồi.
Cô thật sự không muốn đối diện với gương mặt đen của huấn luyện viên, nhưng suy cho cùng là lỗi của mình, nên đành phải liều mạng chạy về phía trước.
Chạy được nửa đường, Tần Thận ở phía sau đột nhiên xuống xe, gọi cô một tiếng.
“Bảo bối, túi của em rơi ở trên xe anh này.”
Nghe thấy tiếng “bảo bối” này, Đào Tinh Úy đen mặt, trước ánh mắt âm u đầy tính áo bức của Thi Minh đành phải bất lực quay đầu lại, chạy trở về phía Tần Thận nhận lấy túi của mình.
Tần Thận mỉm cười dịu dàng với cô: “Cố lên.”
Đào Tinh Úy vừa thấy anh, tạm thời quẳng nỗi hoảng sợ ra sau đầu, cũng nhếch môi mỉm cười, gật gật đầu: “Ừm, em đi trước đây.”
Sau đó cô mới lấy tốc độ nhanh nhất chạy nước rút một trăm mét, chạy đến trước mặt Thi Minh.
Cô thở hổn hển, không dám nhìn sắc mặt của Thi Minh, cúi đầu nhận sai trước: “Huấn luyện viên, em sai rồi! Em ngủ quên mất, tối qua em uống rượu quá nhiều…… Em đảm bảo, đảm bảo…… bỏ đi em cũng không có gì để đảm bảo, anh cứ trực tiếp phạt em đi!”
Thi Minh không nói gì, kéo vành mũ của mũ lưỡi trai thấp xuống.
Anh híp mắt nhìn Đào Tinh Úy, lại nhìn chiếc xe ở sau lưng, run run điếu thuốc trong tay.
Lúc này Đào Tinh Úy mới phát hiện trên tay anh còn có thuốc.
Thi Minh tuy nghiện thuốc nặng nhưng bình thường lúc dẫn đội huấn luyện thì không chạm vào, hôm nay ngược lại có chút kỳ lạ.
Chẳng lẽ đợi cô lâu quá nên tức giân, phải lấy thuốc mới có thể áp cơn giận xuống?
Thi Minh ngừng vài giây, nói: “Buổi sáng không huấn luyện nữa, nói chuyện với anh đi.”
Thái độ của anh ôn hòa khác thường.
Ôn hòa đến mức khiến Đào Tinh Úy run rẩy trong lòng.
Cô cố tỏ ra bình tĩnh: “Ồ, được.”
Hai người vòng đến thao trường của đội quốc gia.
Cô không đi song song với Thi Minh, trước giờ luôn là đi ở phía sau bên tay phải của anh.
Thi Minh không lên tiếng, Đào Tinh Úy cũng không dám nói gì.
Chỉ vì đến muộn nửa tiếng nên huấn luyện buổi sáng đều bị hủy bỏ, xem ra anh giận không nhẹ.
Giận đến mức một câu cũng không nói, chỉ lo rít thuốc.
Rất lâu sau, Thi Minh hút xong ba điếu thuốc, mới quay đầu nhìn cô, sau đó dừng chân lại, bình luận một câu về cách ăn mặc hôm nay của cô: “Sao lại mặc giống với hôm qua? Hôm qua luyện tập xong không ra mồ hôi sao?’
Lời này trông như không để ý, nhưng quả thật là một kim thấy máu.
Đào Tinh Úy xấu hổ toát mồ hôi: “Em…… tối qua em không về ký túc xá, cùng người trong đội đi ăn khuya, sau khi uống say thì……”
“Qua đêm ở đâu?”
Đào Tinh Úy mím môi, không biết nên nói sao.
Thi Minh cũng không ép hỏi nữa.
Anh nhếch khóe miệng, lại đổi chủ đề khác: “Đào Đào, em cảm thấy anh là người thế nào?”
Đào Tinh Úy bỗng chốc ngây người.
Thi Minh ở trong lòng đội viên bọn họ là người như thế nào, có lẽ anh đã sớm biết rồi mới phải, sao đột nhiên hỏi vấn đề mang tính nghiêm trọng như vậy.
Cô vội nghĩ ngợi, phải nghĩ ra những lời hoa mỹ nào đó để vuốt mông ngựa: “…… Anh là một người đặc biệt đẹp trai, vô cùng đẹp trai, sau đó là một huấn luyện viên ngầu nhất!”
Thi Minh cười giễu vài tiếng, vỗ lên bả vai Đào Tinh Úy.
“Nhóc con, coi như em còn chút lương tâm.”
Đào Tinh Úy cũng cười.
Lòng nghĩ đã qua được một kiếp.
Nào biết Thi Minh lại hỏi: “Vậy em thích anh không? Ý anh là loại thích giữa nam với nữ ấy?”
“A??”
Đào Tinh Úy lập tức hoảng sợ.
Anh hỏi loại vấn đề này, còn không bằng để khi đi mang nặng chạy hai mươi vòng có khi còn nhẹ nhàng hơn.
“Huấn luyện viên……”
Thi Minh thấy phản ứng của cô, lại mỉm cười, nhưng màu sắc trong con ngươi của anh lại rất lạnh, ngay cả mấy nếp nhăn nơi khóe mắt, trong vẻ già dặn lộ ra một loại thành thục thuộc về đàn ông.
Mấy năm nay anh dẫn đội cực khổ, già đi cũng rất nhanh.
Nhưng ngoại hình của Thi Minh thuộc loại càng già càng có mùi vị, nhưng luôn tìm không được vợ.
“Nói đùa thôi. Thế nào, làm huấn luyện viên không thể nói đùa với em sao? Việc này nếu bị truyền đi, anh sợ là sẽ bị người của cả giới thể thao cười nhạo mất, nói Thi Minh anh trâu già gặm cỏ non, còn say nắng đội viên của mình nhiều năm như vậy. Thế hơn ba mươi rồi đến cả một cô vợ cũng không có, thì càng khiến người ta cười rồi.”
“Cũng đúng nhỉ……”
Đào Tinh Úy cũng cười.
Hai lãnh đạo trong đội luôn rất quan tâm đến vấn đề đối tượng của Thi Minh, cho đến thời gian gần đây lại truyền ra lời đồn của cô với Thi Minh.
Đi mãi đi mãi, Thi Minh lại nói đến một chuyện: “Còn nhớ lần em đi thi đấu ngầm không?”
Đào Tinh Úy không biết vì sao anh lại nhắc đến chuyện này, gật gật đầu, nói: “Nhớ chứ, làm sao ạ?”
Ánh mắt của Thi Minh trở nên xa xăm, nói: “Khi đó anh vừa thấy cả người em đều là vết thương, nằm ở trên giường bệnh đó, còn cười vui vẻ hơn ai hết mà không biết bản thân lúc đó đã gây chuyện lớn rồi. Vận động viên do một tay anh bồi dưỡng ra, cực khổ biết bao nhiêu, ngày đêm không nghỉ, máu đổ mồ hôi chảy, đó đều là muốn vì tổ quốc tranh quang. Lại vì một người đàn ông, giày vò thành bộ dạng này, em nói xem có huấn luyện viên nào nhìn đến mà không tức giận?”
Đào Tinh Úy phồng má, cúi đầu thấp xuống.
Vừa nhắc đến việc làm não tàn này của cô, đầu cô lại đau, sau việc đó bị không ít người trong đội cười nhạo.
Nhưng xác thực đây là lần đầu tiên Thi Minh nhắc lại chuyện này ở trước mặt cô.
Thi Minh thuận tay vứt đầu lọc thuốc lá vào trong thùng rác, trong lòng lướt qua một tia buồn bực, nói: “Bỏ việc này sang không nói nữa. Thật ra bên trong còn có một chuyện, anh luôn không nói rõ với em.”
Đào Tinh Úy ngơ ngác: “Là chuyện gì?”
“Lần đó là vì trong lòng anh vô cùng tức giận, cho nên nhất thời xúc động nên đi tìm Tần Thận, để cậu ta suy nghĩ đến tương lai của em, cách em xa một chút.”