Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
CHƯƠNG 23
Ta nói rồi, ta biết bímật trong cung này, bao gồm của hắn, của nàng, còn có bọn họ.
Bí mật của Vũ Văn Tu nếuso sánh với bí mật của những người khác thì có vẻ vô cùng ngắn gọn gọn gàng lưuloát, đơn giản chính là tám chữ “Vũ Văn Tu không phải Vũ Văn Tu”.
Trước khi bảy tuổi, việcVũ Văn Tu thích nhất chính là cùng hoàng tỷ của ta chơi đùa, chọc cho hoàng tỷcủa ta cười hì hì, mang hoàng tỷ của ta rong chơi lêu lỏng, có thể nói tình cảmgiữa hai người bọn họ được hình thành nên từ tình cảm thắm thiết của thanh maitrúc mã. Nghe hoàng tỷ nói Vũ Văn Tu khi đó thậm chí còn nói muốn kết hôn vớinàng, để nàng làm nương tử duy nhất của hắn, linh ta linh tinh. Bởi vậy, có thểthấy cảm tình của bọn họ chân thành tha thiết đến cỡ nào.
Ta yên lặng lau mồ hôi.Đầu năm nay, trẻ em không tránh khỏi trưởng thành cũng quá sớm.
Lại đến nói đến Vũ VănTu từ bảy tuổi trở về sau.
Vốn năm ấy Vũ Văn Tuthường xuyên vào cung, đột nhiên bị bệnh nặng, làm nhị cữu cữu cùng mẫu thân VũVăn Tu rất lo lắng. Phụ hoàng phái thái y giỏi nhất trong cung đến xem bệnh,nhưng lúc mọi người trở về chỉ có thể trả lời hoàng thượng một câu: Hoàngthượng, bệnh trạng của thất công tử rất nguy kịch chưa từng gặp qua, thần đãxem xét sách thuốc nhiều lần mà vẫn không thu hoạch được gì, xin thứ cho thầnbất lực.
Hoàng tỷ dĩ nhiên làxoay quanh, thiên hạ nho nhỏ cứ cầm lấy tay áo phụ hoàng ra sức lắc lắc, “Phụhoàng, hoàng nhi muốn gặp thất ca ca, hoàng nhi muốn gặp thất ca ca.”
Phụ hoàng cũng hoàn toànđáp ứng,“Được được được, ngày mai phụ hoàng cùng hoàng nhi đi thăm Tu nhi, ngàymai, sáng sớm ngày mai sẽ đi.”
Nhưng kết quả là, vàingười chúng ta đứng ngẩn người nhìn tầng tầng lớp lớp rèm che, đơn giản chỉ vìnhị cữu cữu rất xin lỗi rất đau đớn nói: “Tu nhi đột nhiên bị bệnh, ban đầuchúng thần cũng không để ý, nhưng bây giờ vài nha hoàn bên cạnh nó đều đã bịlây bệnh. Hoàng thượng, công chúa, các người không nên gặp thì tốt hơn.”
Nhị cữu cữu đã nói nhưvậy, chúng ta còn có thể làm gì? Buông tay, rau trộn.
Đoàn người thất vọng trởvề cung, ngày ngày hoàng tỷ không yên chống cằm hỏi ta, “A Lam, muội nói thấtca có khỏe không, khi nào ta mới được gặp chàng.”
Ta trợn tròn mắt nhìnchằm chằm nàng, miệng vừa nhai bánh hoa quế mới ra lò vừa,“A?”
Hoàng tỷ nhìn ta liếcmắt một cái, yếu ớt thở dài, “Ai~, muội không hiểu đâu, đứa nhỏ ngốc.”
Ta có chút cảm giác bịsét đánh, đứa nhỏ ngốc, cùng một tuổi với nhau, tỷ tỷ song sinh của ta, thếnhưng lại nói ta là “đứa nhỏ ngốc”?
Được rồi ta thừa nhậnđời này ta như thế.
Tiếp tục đề tài, Vũ VănTu bệnh nặng được vài tháng, cuối cùng rốt cuộc truyền đến một tin tốt, nói làdân gian có một thần y chuyên môn chữa bệnh này. Hơn nữa còn nói rõ ràng là rấtcó hi vọng. Nhị cữu cữu tin chắc ngựa chết cũng có thể chữa thành ngựa sống,bắt được cọng cỏ lớn cứu mạng này giữ chặt không buông tay. Thần y kia cũng vuivẻ đáp ứng, nhưng điều kiện là hắn mang Vũ Văn Tu lên núi trị liệu, hơn nữa kếtquả trị liệu tốt đến mức sau này nhị cữu cữu trăm ngàn lần không thể kinh ngạchơn.
Lúc ấy Nhị cữu cữu khiênquyết đáp ứng cái rẹt. Nhưng nửa năm sau nhìn thấy đứa bé trước mặt mình béophệ ngũ quan còn mơ hồ nhìn không rõ - Vũ Văn Tu, nhị cữu cữu luôn luôn kiêncường, khóc.
Ai~, lúc giao con đi cònlà một đứa bé xinh đẹp, nửa năm sau nhận về một khối thịt heo thịt viên, có aikhông khóc.
Nói tóm lại chính là,thân thể Vũ Văn đã vô cùng xịn trở lại, nhưng mà lại biến thành vô địch mậpmạp. Nhưng béo cũng không thành vấn đề, dưới sự cố gắng của nhị cữu cữu cùngmẫu thân Vũ Văn Tu, sau một năm Vũ Văn Tu chậm rãi gầy xuống ngay trước mặtchúng ta, ngũ quan so với trước kia còn đẹp hơn rất nhiều, càng được nhiềungười yêu thích .
Đến đây, có thể hiểu rõchuyện đã xảy ra.
Bí mật còn lại là, tavới nương nương bị điên kia cảm tình cũng không tệ. Cùng một người điên ngẩnngơ cũng không phải không thú vị. Nàng giống như thím Tường Lâm luôn lẩm bẩmlặp lại với ta tiểu hoàng tử Vân Trạch như thế này như thế này, như thế nọ nhưthế nọ. Ta cũng không hề suy nghĩ tiếp nhận những thứ như thế này như thế này,như thế nọ như thế nọ.
Trong đó có một điều,“Lãng nhi toàn thân cao thấp không có dấu ấn gì, cả người đều trắng trẻo mậpmạp. Nhưng mà, trừ một chỗ…” Nói tới đây nàng che miệng cười khẽ, con ngươiluôn mơ hồ kia tản mát ra tình thương của mẹ rực rỡ, “Trên mông Lãng nhi a, cómột cái bớt màu đỏ to bằng ngón cái, lúc nhìn sơ qua thật là giống như đóahoa.”
Vì thế ta biết, trênmông của hoàng tử Vân Trạch đã chết kia, có một cái bớt màu đỏ giống đóa hoa.
Sau đó, sau đó?
Sau đó lúc ta chín tuổi,cùng mọi người đi Tề Vân Sơn, trong lúc vô ý nhìn thấy cái mông trắng trẻo sángbóng của Vũ Văn Tu, ta đã biết. Tính cách của Vũ Văn Tu đại biến, Vũ Văn Tu đốivới hoàng tỷ lãnh đạm xa cách, Vũ Văn Tu đối với một số việc mờ mịt không biết,không phải bởi vì hắn mắc bệnh mà biến dị, chính là bởi vì Vũ Văn Tu căn bảnkhông phải Vũ Văn Tu.
Trời ạ, ta biết nhiềuchuyện lắm, thực nguy hiểm.
Ta lấy tư thế duyên dánguống ngụm trà, nhìn gợn sóng nhỏ trong chén lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Ta cảm thấy có chút nghihoặc, dường như trong lúc ta ra khỏi cung có rất nhiều chuyện đã thay đổi. VânChiến tới chơi, phụ hoàng bị ám sát, Mạt nương nương chết, thất ca nói nhữnglời kia......
Ta xiết chặt chén trà,Mạt nương nương đã chết, phụ hoàng bị ám sát. Điều này đại biểu cho cái gì? VũVăn Tu, à không, phải nói là Vân Trạch, có phải là đã bắt đầu hành động?
A, đầu đau quá, âm mưuquả nhiên không thích hợp với ta, ta chỉ thích hợp với cung bảo kê đinh* thôi.
(*món Gà xắt hạlựu cùng đậu phộng)
Ta gật gật đầu, đồng ývới suy nghĩ của mình, âm mưu dương mưu Trương Nghệ Mưu** gì gì đó, hoàn toàn khôngcó một mống quan hệ gì với ta. Ta uống xong chén chuẩn bị đứng dậy lên giườngngủ tiếp, lại nghe tiếng Tế Tế bên ngoài cùng ai đó nói nói: “Linh Chi tỷ tỷchờ chút, muội vào xem công chúa đã thức dậy chưa.”
(**Đạo diễn nổitiếng của Trung Quốc)
Ta nhíu mày, Linh Chi?Thế nào, đại biểu ca đến đây?
“Công chúa, hôm nay saongười dậy sớm vậy?” Tế Tế đẩy cửa tiến vào, trên mặt tràn đầy kinh ngạc nói.
Ta xoa xoa hai bên tháidương, “Ngủ nhiều, đau đầu.”
Tế Tế quan tâm chạy lạisờ sờ trán ta, “Không có nóng, chắc chỉ khó chịu một chút thôi, nô tỳ liền đilấy ít thuốc đến cho người.”
“Ừ.” Ta gật gậtđầu,“Linh Chi ở bên ngoài?”
“Đúng vậy,” Tế Tế giúpta sửa sang lại vạt áo, “Linh Chi cô nương nói đại công tử đang ở Dư Hương đìnhsai nàng lại đây truyền lời cho công chúa, nói công chúa nhanh nhanh lại đó.”
Ta không rõ, “Có nói làchuyện gì không?”
Tế Tế lắc đầu,“Chưanói.”
“À.” Ta đứng dậy đi rangoài,“Vậy đi thôi.”
Vừa ra khỏi cửa, LinhChi nề nếp khuôn phép đứng hầu bên ngoài, lúc nhìn thấy ta đi ra nàng liền tùytiện cười, “Nô tỳ khấu kiến công chúa.”
Ta công thức hoá trảlời: “Linh Chi tỷ tỷ khỏe.”
“Ha ha.” Linh Chi nghevậy lập tức không còn bộ dạng nô tài vừa rồi, môi đỏ mọng gợi lên một độ congthật lớn, “Ta nói, trong cung này chỉ có công chúa là đáng yêu thôi a, nhữngngười khác trên mặt đều bôi bôi trét trét phấn, rất khó coi.”
Ta ngốc ngốc cười cười,cũng không nói gì.
“Muội nói Linh Chi tỷtỷ, còn ở đây nói chuyện phiếm à, đại công tử dặn tỷ như thế nào.” Tế Tế lạnhlạnh xộc một câu.
Linh Chi nheo mắt liếcnàng một cái: “Ta nói Tế Tế, độ kiên nhẫn của muội sao càng ngày càng kém vậy,sau này Mục Nhất mà muốn kết hôn với muội, cuộc sống cũng không dễ chịu gì đâua.”
Tế Tế đối với lời trêuchọc của Linh Chi mặt không đổi sắc, đánh trả: “Việc này muội còn chưa tínhtới, nhưng xem tỷ và Mục Nhị bây giờ cũng đã muốn không dễ chịu lắm.”
Tay Linh Chi nhéo nhéomặt Tế Tế, cười duyên nói: “Ôi uy~, tiểu sư muội, vài năm không gặp miệng lưỡithật ra cũng không tệ.”
Tế Tế một tay đẩy taynàng ra, hàm hồ nói: “Đừng náo loạn đừng náo loạn, đại công tử đợi lâu sẽ tứcgiận.”
Lúc này Linh Chi mớibuông tay, sườn mặt đối ta nói:“Công chúa, mời.”
Thật ra trong lòng tarất đồng tình với Mục Nhất Mục Nhị, hai người bọn họ nói như thế nào cũng lànhững nam nhân khí chất trầm ổn làm việc hữu lực thành thục, nhưng mà chống lạiđược hai người này, ai~, thật sự cũng chỉ có bọn họ mới chịu được.
Nơi ta ở là Thiên cung,Dư Hương đình là nơi giao tiếp có thể gọi là náo nhiệt trong Thiên cung lạnhlẽo này của ta. Dọc đường đi ta không gặp một cung nữ nào, chỉ có Linh Chi cùngTế Tế bên người thỉnh thoảng thấp giọng đấu miệng. Đại khái đi khoảng 10 phút,Dư Hương đình liền xuất hiện ở trước mắt ta. Ta vốn còn nghĩ sẽ nhìn thấy namtử thân hình tuấn dật, nhưng lại không ngờ người ta thấy lại là một cô gái tinhtế mặc quần áo màu hồng.
Linh Chi cùng Tế Tế ởbên cạnh nhìn nhau liếc mắt một cái rồi ăn ý lui xuống. Ta nhìn thân ảnh quenthuộc ở trong đình đang đưa lưng về phía ta, trong lòng hơi hơi kinh ngạc, sauđó liền hiểu được. Vũ Văn Duệ, ngươi luôn biết trong lòng ta lo lắng cái gì.
Ta nhẹ nhàng đi vàođình, Oánh Lộ vẫn không hề phát hiện ra ngồi trên ghế đá, trong miệng hình nhưđang lẩm bẩm cái gì. Đến gần ta mới mơ hồ nghe nàng nói: “Ca ca cùng Vũ Văncông tử kia muốn làm cái quỷ gì vậy, bỏ ta một mình ở trong này, chẳng lẽ haingười họ đi gặp cái kia đệ nhất mỹ nhân công chúa? hừ, thật sự là gặp sắc quênmuội.”
Ta im lặng đứng sau nàngkhông nói lời nào, sau đó ta nghe nàng có chút phát cáu.
“Nhưng mà Vũ Văn công tửkia lại là người cứu Liễu Như Nhứ. Ừ, ha ha, ha ha, thật đáng ghét.” Nàng cườigượng một lát sau đó có chút không vui nói.
Ta nhìn cái ót của nàngđột nhiên mắc cười. Oánh Lộ a Oánh Lộ, sao ngươi có thể nhập tâm lầm bầm lầubầu như vậy, thật thú vị.
“Ai~, nếu A Lam ở đây thìtốt rồi.” Oánh Lộ nói xong gật gật đầu,“Ta có thể cùng nàng nói chuyện rất thúvị.” Tay nàng đột nhiên vỗ mạnh vào mặt bàn, sau đó đau đớn rút lại xoa xoa,“Ôi đau đau, đều do ca ca tên hỗn đản này, không chịu nói cho ta biết A Lam ởđâu.”
Ta nghĩ nghĩ, cuối cùngvẫn nâng tay chuẩn bị vỗ bả vai nàng, nhưng không ngờ đến lúc này nàng cũng vừaquay đầu lại, sau đó động tác hai người đều dừng lại, ngơ ngác nhìn đối phương.Ta theo thói quen dại ra, mà Oánh Lộ lại là có chút khó có thể tin ngốc ra.
“A…a…a..A Lam?” Oánh Lộbỗng dưng đứng dậy vươn ngón trỏ run run chỉ vào người ta kêu lên, đôi mắt ngậpnước kinh ngạc mở to.
Ta khó được vui vẻ nheomắt nhìn nàng cười cười,“Oánh Lộ.”
“A Lam A Lam!” Oánh Lộvui vẻ ôm cổ ta, hai chân nhảy nhảy, “Ta tìm được ngươi rồi! A Lam A Lam, tanhớ ngươi chết mất!”
Ta cũng ôm lấy nàng,“Ta,cũng nhớ.”
“A Lam đần A Lam ngốc.”Kích động qua đi, nàng đẩy ta ra bắt đầu quở trách, “Ngươi đi nơi nào, vì saokhông tới tìm ta, ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi lắm không!”
Ta nói: “Ta về nhà .”
“Về nhà? Ngươi thật là,nhà ngươi ở nông thôn xa như vậy, vì sao không nói ca ca đưa ngươi trở về.”Oánh Lộ vừa nói xong vẻ mặt liền cứng đờ, vô cùng máy móc nghiêng đầu hỏi:“Đợichút. ngươi nói.về nhà?”
Ta trả lời: “Ừ.”
“Vậy sao ngươi có thể ởtrong này?” Vẻ mặt Oánh Lộ thực phức tạp, “Ý của ngươi là......”
“Oánh Lộ.” Bên ngoàiđình, một giọng nam trầm thấp từ tính truyền đến, “Thật là không biết cấp bậclễ nghĩa, còn không nhanh hành lễ với ngũ công chúa?”
_________
PS: vấn đề tướng mạo củaVũ Văn Tu thay đổi, bởi vì hắn ở trước mặt bọn họ chậm rãi gầy xuống nên đốivới sự thay đổi tướng mạo của hắn, bọn họ cũng không thấy bất ngờ. Mà chuyệnnày khẳng định là có sử dụng thuật dịch dung. Trong quá trình lâu dài sau này,chậm rãi tháo bỏ ngụy trang, cuối cùng biến thành Vũ Văn Tu bây giờ.
Ta nói rồi, ta biết bímật trong cung này, bao gồm của hắn, của nàng, còn có bọn họ.
Bí mật của Vũ Văn Tu nếuso sánh với bí mật của những người khác thì có vẻ vô cùng ngắn gọn gọn gàng lưuloát, đơn giản chính là tám chữ “Vũ Văn Tu không phải Vũ Văn Tu”.
Trước khi bảy tuổi, việcVũ Văn Tu thích nhất chính là cùng hoàng tỷ của ta chơi đùa, chọc cho hoàng tỷcủa ta cười hì hì, mang hoàng tỷ của ta rong chơi lêu lỏng, có thể nói tình cảmgiữa hai người bọn họ được hình thành nên từ tình cảm thắm thiết của thanh maitrúc mã. Nghe hoàng tỷ nói Vũ Văn Tu khi đó thậm chí còn nói muốn kết hôn vớinàng, để nàng làm nương tử duy nhất của hắn, linh ta linh tinh. Bởi vậy, có thểthấy cảm tình của bọn họ chân thành tha thiết đến cỡ nào.
Ta yên lặng lau mồ hôi.Đầu năm nay, trẻ em không tránh khỏi trưởng thành cũng quá sớm.
Lại đến nói đến Vũ VănTu từ bảy tuổi trở về sau.
Vốn năm ấy Vũ Văn Tuthường xuyên vào cung, đột nhiên bị bệnh nặng, làm nhị cữu cữu cùng mẫu thân VũVăn Tu rất lo lắng. Phụ hoàng phái thái y giỏi nhất trong cung đến xem bệnh,nhưng lúc mọi người trở về chỉ có thể trả lời hoàng thượng một câu: Hoàngthượng, bệnh trạng của thất công tử rất nguy kịch chưa từng gặp qua, thần đãxem xét sách thuốc nhiều lần mà vẫn không thu hoạch được gì, xin thứ cho thầnbất lực.
Hoàng tỷ dĩ nhiên làxoay quanh, thiên hạ nho nhỏ cứ cầm lấy tay áo phụ hoàng ra sức lắc lắc, “Phụhoàng, hoàng nhi muốn gặp thất ca ca, hoàng nhi muốn gặp thất ca ca.”
Phụ hoàng cũng hoàn toànđáp ứng,“Được được được, ngày mai phụ hoàng cùng hoàng nhi đi thăm Tu nhi, ngàymai, sáng sớm ngày mai sẽ đi.”
Nhưng kết quả là, vàingười chúng ta đứng ngẩn người nhìn tầng tầng lớp lớp rèm che, đơn giản chỉ vìnhị cữu cữu rất xin lỗi rất đau đớn nói: “Tu nhi đột nhiên bị bệnh, ban đầuchúng thần cũng không để ý, nhưng bây giờ vài nha hoàn bên cạnh nó đều đã bịlây bệnh. Hoàng thượng, công chúa, các người không nên gặp thì tốt hơn.”
Nhị cữu cữu đã nói nhưvậy, chúng ta còn có thể làm gì? Buông tay, rau trộn.
Đoàn người thất vọng trởvề cung, ngày ngày hoàng tỷ không yên chống cằm hỏi ta, “A Lam, muội nói thấtca có khỏe không, khi nào ta mới được gặp chàng.”
Ta trợn tròn mắt nhìnchằm chằm nàng, miệng vừa nhai bánh hoa quế mới ra lò vừa,“A?”
Hoàng tỷ nhìn ta liếcmắt một cái, yếu ớt thở dài, “Ai~, muội không hiểu đâu, đứa nhỏ ngốc.”
Ta có chút cảm giác bịsét đánh, đứa nhỏ ngốc, cùng một tuổi với nhau, tỷ tỷ song sinh của ta, thếnhưng lại nói ta là “đứa nhỏ ngốc”?
Được rồi ta thừa nhậnđời này ta như thế.
Tiếp tục đề tài, Vũ VănTu bệnh nặng được vài tháng, cuối cùng rốt cuộc truyền đến một tin tốt, nói làdân gian có một thần y chuyên môn chữa bệnh này. Hơn nữa còn nói rõ ràng là rấtcó hi vọng. Nhị cữu cữu tin chắc ngựa chết cũng có thể chữa thành ngựa sống,bắt được cọng cỏ lớn cứu mạng này giữ chặt không buông tay. Thần y kia cũng vuivẻ đáp ứng, nhưng điều kiện là hắn mang Vũ Văn Tu lên núi trị liệu, hơn nữa kếtquả trị liệu tốt đến mức sau này nhị cữu cữu trăm ngàn lần không thể kinh ngạchơn.
Lúc ấy Nhị cữu cữu khiênquyết đáp ứng cái rẹt. Nhưng nửa năm sau nhìn thấy đứa bé trước mặt mình béophệ ngũ quan còn mơ hồ nhìn không rõ - Vũ Văn Tu, nhị cữu cữu luôn luôn kiêncường, khóc.
Ai~, lúc giao con đi cònlà một đứa bé xinh đẹp, nửa năm sau nhận về một khối thịt heo thịt viên, có aikhông khóc.
Nói tóm lại chính là,thân thể Vũ Văn đã vô cùng xịn trở lại, nhưng mà lại biến thành vô địch mậpmạp. Nhưng béo cũng không thành vấn đề, dưới sự cố gắng của nhị cữu cữu cùngmẫu thân Vũ Văn Tu, sau một năm Vũ Văn Tu chậm rãi gầy xuống ngay trước mặtchúng ta, ngũ quan so với trước kia còn đẹp hơn rất nhiều, càng được nhiềungười yêu thích .
Đến đây, có thể hiểu rõchuyện đã xảy ra.
Bí mật còn lại là, tavới nương nương bị điên kia cảm tình cũng không tệ. Cùng một người điên ngẩnngơ cũng không phải không thú vị. Nàng giống như thím Tường Lâm luôn lẩm bẩmlặp lại với ta tiểu hoàng tử Vân Trạch như thế này như thế này, như thế nọ nhưthế nọ. Ta cũng không hề suy nghĩ tiếp nhận những thứ như thế này như thế này,như thế nọ như thế nọ.
Trong đó có một điều,“Lãng nhi toàn thân cao thấp không có dấu ấn gì, cả người đều trắng trẻo mậpmạp. Nhưng mà, trừ một chỗ…” Nói tới đây nàng che miệng cười khẽ, con ngươiluôn mơ hồ kia tản mát ra tình thương của mẹ rực rỡ, “Trên mông Lãng nhi a, cómột cái bớt màu đỏ to bằng ngón cái, lúc nhìn sơ qua thật là giống như đóahoa.”
Vì thế ta biết, trênmông của hoàng tử Vân Trạch đã chết kia, có một cái bớt màu đỏ giống đóa hoa.
Sau đó, sau đó?
Sau đó lúc ta chín tuổi,cùng mọi người đi Tề Vân Sơn, trong lúc vô ý nhìn thấy cái mông trắng trẻo sángbóng của Vũ Văn Tu, ta đã biết. Tính cách của Vũ Văn Tu đại biến, Vũ Văn Tu đốivới hoàng tỷ lãnh đạm xa cách, Vũ Văn Tu đối với một số việc mờ mịt không biết,không phải bởi vì hắn mắc bệnh mà biến dị, chính là bởi vì Vũ Văn Tu căn bảnkhông phải Vũ Văn Tu.
Trời ạ, ta biết nhiềuchuyện lắm, thực nguy hiểm.
Ta lấy tư thế duyên dánguống ngụm trà, nhìn gợn sóng nhỏ trong chén lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Ta cảm thấy có chút nghihoặc, dường như trong lúc ta ra khỏi cung có rất nhiều chuyện đã thay đổi. VânChiến tới chơi, phụ hoàng bị ám sát, Mạt nương nương chết, thất ca nói nhữnglời kia......
Ta xiết chặt chén trà,Mạt nương nương đã chết, phụ hoàng bị ám sát. Điều này đại biểu cho cái gì? VũVăn Tu, à không, phải nói là Vân Trạch, có phải là đã bắt đầu hành động?
A, đầu đau quá, âm mưuquả nhiên không thích hợp với ta, ta chỉ thích hợp với cung bảo kê đinh* thôi.
(*món Gà xắt hạlựu cùng đậu phộng)
Ta gật gật đầu, đồng ývới suy nghĩ của mình, âm mưu dương mưu Trương Nghệ Mưu** gì gì đó, hoàn toàn khôngcó một mống quan hệ gì với ta. Ta uống xong chén chuẩn bị đứng dậy lên giườngngủ tiếp, lại nghe tiếng Tế Tế bên ngoài cùng ai đó nói nói: “Linh Chi tỷ tỷchờ chút, muội vào xem công chúa đã thức dậy chưa.”
(**Đạo diễn nổitiếng của Trung Quốc)
Ta nhíu mày, Linh Chi?Thế nào, đại biểu ca đến đây?
“Công chúa, hôm nay saongười dậy sớm vậy?” Tế Tế đẩy cửa tiến vào, trên mặt tràn đầy kinh ngạc nói.
Ta xoa xoa hai bên tháidương, “Ngủ nhiều, đau đầu.”
Tế Tế quan tâm chạy lạisờ sờ trán ta, “Không có nóng, chắc chỉ khó chịu một chút thôi, nô tỳ liền đilấy ít thuốc đến cho người.”
“Ừ.” Ta gật gậtđầu,“Linh Chi ở bên ngoài?”
“Đúng vậy,” Tế Tế giúpta sửa sang lại vạt áo, “Linh Chi cô nương nói đại công tử đang ở Dư Hương đìnhsai nàng lại đây truyền lời cho công chúa, nói công chúa nhanh nhanh lại đó.”
Ta không rõ, “Có nói làchuyện gì không?”
Tế Tế lắc đầu,“Chưanói.”
“À.” Ta đứng dậy đi rangoài,“Vậy đi thôi.”
Vừa ra khỏi cửa, LinhChi nề nếp khuôn phép đứng hầu bên ngoài, lúc nhìn thấy ta đi ra nàng liền tùytiện cười, “Nô tỳ khấu kiến công chúa.”
Ta công thức hoá trảlời: “Linh Chi tỷ tỷ khỏe.”
“Ha ha.” Linh Chi nghevậy lập tức không còn bộ dạng nô tài vừa rồi, môi đỏ mọng gợi lên một độ congthật lớn, “Ta nói, trong cung này chỉ có công chúa là đáng yêu thôi a, nhữngngười khác trên mặt đều bôi bôi trét trét phấn, rất khó coi.”
Ta ngốc ngốc cười cười,cũng không nói gì.
“Muội nói Linh Chi tỷtỷ, còn ở đây nói chuyện phiếm à, đại công tử dặn tỷ như thế nào.” Tế Tế lạnhlạnh xộc một câu.
Linh Chi nheo mắt liếcnàng một cái: “Ta nói Tế Tế, độ kiên nhẫn của muội sao càng ngày càng kém vậy,sau này Mục Nhất mà muốn kết hôn với muội, cuộc sống cũng không dễ chịu gì đâua.”
Tế Tế đối với lời trêuchọc của Linh Chi mặt không đổi sắc, đánh trả: “Việc này muội còn chưa tínhtới, nhưng xem tỷ và Mục Nhị bây giờ cũng đã muốn không dễ chịu lắm.”
Tay Linh Chi nhéo nhéomặt Tế Tế, cười duyên nói: “Ôi uy~, tiểu sư muội, vài năm không gặp miệng lưỡithật ra cũng không tệ.”
Tế Tế một tay đẩy taynàng ra, hàm hồ nói: “Đừng náo loạn đừng náo loạn, đại công tử đợi lâu sẽ tứcgiận.”
Lúc này Linh Chi mớibuông tay, sườn mặt đối ta nói:“Công chúa, mời.”
Thật ra trong lòng tarất đồng tình với Mục Nhất Mục Nhị, hai người bọn họ nói như thế nào cũng lànhững nam nhân khí chất trầm ổn làm việc hữu lực thành thục, nhưng mà chống lạiđược hai người này, ai~, thật sự cũng chỉ có bọn họ mới chịu được.
Nơi ta ở là Thiên cung,Dư Hương đình là nơi giao tiếp có thể gọi là náo nhiệt trong Thiên cung lạnhlẽo này của ta. Dọc đường đi ta không gặp một cung nữ nào, chỉ có Linh Chi cùngTế Tế bên người thỉnh thoảng thấp giọng đấu miệng. Đại khái đi khoảng 10 phút,Dư Hương đình liền xuất hiện ở trước mắt ta. Ta vốn còn nghĩ sẽ nhìn thấy namtử thân hình tuấn dật, nhưng lại không ngờ người ta thấy lại là một cô gái tinhtế mặc quần áo màu hồng.
Linh Chi cùng Tế Tế ởbên cạnh nhìn nhau liếc mắt một cái rồi ăn ý lui xuống. Ta nhìn thân ảnh quenthuộc ở trong đình đang đưa lưng về phía ta, trong lòng hơi hơi kinh ngạc, sauđó liền hiểu được. Vũ Văn Duệ, ngươi luôn biết trong lòng ta lo lắng cái gì.
Ta nhẹ nhàng đi vàođình, Oánh Lộ vẫn không hề phát hiện ra ngồi trên ghế đá, trong miệng hình nhưđang lẩm bẩm cái gì. Đến gần ta mới mơ hồ nghe nàng nói: “Ca ca cùng Vũ Văncông tử kia muốn làm cái quỷ gì vậy, bỏ ta một mình ở trong này, chẳng lẽ haingười họ đi gặp cái kia đệ nhất mỹ nhân công chúa? hừ, thật sự là gặp sắc quênmuội.”
Ta im lặng đứng sau nàngkhông nói lời nào, sau đó ta nghe nàng có chút phát cáu.
“Nhưng mà Vũ Văn công tửkia lại là người cứu Liễu Như Nhứ. Ừ, ha ha, ha ha, thật đáng ghét.” Nàng cườigượng một lát sau đó có chút không vui nói.
Ta nhìn cái ót của nàngđột nhiên mắc cười. Oánh Lộ a Oánh Lộ, sao ngươi có thể nhập tâm lầm bầm lầubầu như vậy, thật thú vị.
“Ai~, nếu A Lam ở đây thìtốt rồi.” Oánh Lộ nói xong gật gật đầu,“Ta có thể cùng nàng nói chuyện rất thúvị.” Tay nàng đột nhiên vỗ mạnh vào mặt bàn, sau đó đau đớn rút lại xoa xoa,“Ôi đau đau, đều do ca ca tên hỗn đản này, không chịu nói cho ta biết A Lam ởđâu.”
Ta nghĩ nghĩ, cuối cùngvẫn nâng tay chuẩn bị vỗ bả vai nàng, nhưng không ngờ đến lúc này nàng cũng vừaquay đầu lại, sau đó động tác hai người đều dừng lại, ngơ ngác nhìn đối phương.Ta theo thói quen dại ra, mà Oánh Lộ lại là có chút khó có thể tin ngốc ra.
“A…a…a..A Lam?” Oánh Lộbỗng dưng đứng dậy vươn ngón trỏ run run chỉ vào người ta kêu lên, đôi mắt ngậpnước kinh ngạc mở to.
Ta khó được vui vẻ nheomắt nhìn nàng cười cười,“Oánh Lộ.”
“A Lam A Lam!” Oánh Lộvui vẻ ôm cổ ta, hai chân nhảy nhảy, “Ta tìm được ngươi rồi! A Lam A Lam, tanhớ ngươi chết mất!”
Ta cũng ôm lấy nàng,“Ta,cũng nhớ.”
“A Lam đần A Lam ngốc.”Kích động qua đi, nàng đẩy ta ra bắt đầu quở trách, “Ngươi đi nơi nào, vì saokhông tới tìm ta, ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi lắm không!”
Ta nói: “Ta về nhà .”
“Về nhà? Ngươi thật là,nhà ngươi ở nông thôn xa như vậy, vì sao không nói ca ca đưa ngươi trở về.”Oánh Lộ vừa nói xong vẻ mặt liền cứng đờ, vô cùng máy móc nghiêng đầu hỏi:“Đợichút. ngươi nói.về nhà?”
Ta trả lời: “Ừ.”
“Vậy sao ngươi có thể ởtrong này?” Vẻ mặt Oánh Lộ thực phức tạp, “Ý của ngươi là......”
“Oánh Lộ.” Bên ngoàiđình, một giọng nam trầm thấp từ tính truyền đến, “Thật là không biết cấp bậclễ nghĩa, còn không nhanh hành lễ với ngũ công chúa?”
_________
PS: vấn đề tướng mạo củaVũ Văn Tu thay đổi, bởi vì hắn ở trước mặt bọn họ chậm rãi gầy xuống nên đốivới sự thay đổi tướng mạo của hắn, bọn họ cũng không thấy bất ngờ. Mà chuyệnnày khẳng định là có sử dụng thuật dịch dung. Trong quá trình lâu dài sau này,chậm rãi tháo bỏ ngụy trang, cuối cùng biến thành Vũ Văn Tu bây giờ.