Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
CHƯƠNG 3
Nghe âm thanh từ phía sau, tiểu thư liền lộ ra mặt cười, tùy tay đặt Tiểu Hắc lên đệm, đi ra cửa: “Ca ca, hôm nay sao huynh lại về sớm như vậy?”
Tiểu Hắc Trư đại gia sau khi được tự do liền muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng tốc độ của ta lại nhanh hơn.
Ta một tay chuẩn xác bắt lấy chân sau của nó dùng lực lôi kéo, thân mình trư gia tròn vo lập tức ngã nằm trên giường, há mồm kêu. Ta nhanh nhẹn đem điểm tâm nhét vào miệng nó, thoáng chốc biểu cảm tràn ngập bi phẫn của nó đều hóa thành thèm ăn.
Động tác nhai nhai nuốt xuống thật có thể nói là mây bay nước chảy lưu loát sinh động, sung sướng không thôi. Lòng ta cảm thán một câu, heo quả nhiên là heo a.
“Hôm nay không có việc gì liền về sớm một chút, đúng rồi, Tiểu Hắc đâu?” Ta nghe một giọng nam lười biếng nói.
Tiểu thư có chút vui mừng: “Mấy ngày nay ca ca không vội sao? Vậy......”
“Nhìn nha đầu muội kìa, vội vã muốn gặp tiểu thúc như vậy sao?” Tiếng bước chân vang lên, nam tử hướng bên này đi tới.
Ta đưa lưng về phía bọn họ, vẫn duy trì tư thế bất động, hung tợn nhìn Tiểu Hắc Trư đại gia: Nếu ngươi không ăn, cẩn thận ta làm thịt ngươi. Ta không tin đường hoàng một công chúa ta đây không làm gì được đầu heo nhà ngươi.
“Oánh Lộ, người kia là ai?” Thanh âm nam tử hơi trầm xuống hỏi.
Tiểu thư, cũng chính là Oánh Lộ trả lời:“Là người muội mới tìm được từ chỗ Phúc thẩm về làm bạn với Tiểu Hắc a.”
“Làm loạn!” Nam tử khiển trách:“Muội cũng không phải không biết tình trạng của Tiểu Hắc, bây giờ còn gọi người đến hầu hạ nó! Không nên hại nha đầu kia!”
Ta nghe vậy nheo mắt, nhìn chằm chằm hai mắt vô thần của Tiểu Hắc: Dù thế nào, ngươi là ưa sạch sẽ hay là có dịch heo?
Oánh Lộ không bị dọa chút nào, làm nũng nói: “Ca ca, ca ca, huynh đừng lo, lần này Tiểu Hắc rất thích nha đầu này, vừa rồi đút nó ăn nó cũng không có cắn nàng.”
Ta hẩy hẩy lông mi, không để ý thân hình Tiểu Hắc run run đối diện, a, ngươi có bệnh cuồng a, tiểu thư, ngươi đừng có chỉnh ta ôi.
Nam tử nghe vậy hồ nghi hỏi:“Thật sao?”
“Thật, không lừa huynh.” Oánh Lộ nhảy nhót nói:“Không tin chính huynh xem đi, nha đầu kia đang đút Tiểu Hắc ăn đó”
Sau đó ta bị người nhẹ nhàng đẩy ra một bên. Mà người đẩy ta ra kia vươn hai tay thon dài trắng trẻo nâng hắc trư gia lên.
Giờ phút này Tiểu Hắc Trư đại gia chậm chạp nhai nuốt điểm tâm, thỉnh thoảng chuyển động tròng mắt vô thần nhìn nhìn ta, thật là có vài phần ngốc, rất đáng yêu. Theo tầm mắt Tiểu Hắc, người kia mặc cẩm bào màu bạc cũng quay đầu nhìn về phía ta, nhẹ giọng nói: “Ngươi?”
Nam tử mi cong như núi, mắt như tinh thần, da như tuyết, môi hồng răng trắng...... Được rồi, ta thừa nhận ta không có khiếu miêu tả người khác, chỉ tổng kết một câu, thiếu gia này thực thanh tú, dị thường tinh xảo.
Hắn hơi hơi nhướng mày, cúi đầu nhìn Tiểu Hắc lại nhìn ta, đột nhiên cười khẽ ra tiếng: “Tiểu Hắc, đây là thân thích nhà ngươi? Cho nên ngươi mới không cắn?”
Dứt lời còn gật gật đầu tự diễn biểu tình“đúng là như thế”.
Ta nhìn thấy Tiểu Hắc được đặt xuống lui lại mấy bước, trong lòng có chút mất mát. Tiểu Hắc, ngươi sợ cái gì? Ta không phải người lòng dạ hẹp hòi a.
Ta chống lại ánh mắt xinh đẹp của thiếu gia, cúi đầu trả lời:“A?”
Nghe, thanh âm tràn ngập sương mù nhiều không kể xiết.
Thiếu gia nghe vậy hơi hơi sửng sốt, trong mắt xẹt qua hiểu rõ cùng chán ghét: “Ngốc tử?”
Ta thực sự không phúc hậu muốn thốt ra câu “Sư phụ”. Nhân vật Tây Du kí Ngộ Không thông minh nhất kêu một tiếng: “Ngốc tử!” Sau đó đồng chí Trư Chén Giới liền đặc biệt uất ức chạy đến trước mặt đường tăng nói:“Sư phụ! Người xem, đại sư huynh lại ăn hiếp ta !”
Các ngươi thắc mắc vì sao ta lại rõ ràng phản ứng của hắn như vậy? Phải biết rằng ta sinh sống ở hoàng cung nơi ăn tươi nuốt sống người khác, sớm đã luyện thành một thân nhìn mặt đoán ý rồi.
“Ca ca.” Oánh Lộ chạy đến bên giường,“Đây là người của muội, không cho phép huynh đuổi.”
Thiếu gia chán ghét chớp mi: “Trong phủ ta lưu lại cái ngốc tử này làm gì? Có Tiểu Hắc là đủ rồi, huống hồ trừ bỏ bộ dáng ngốc ngếch ra những cái còn lại Tiểu Hắc không có ngốc.”
Nói xong hắn lại lui về phía sau vài bước, giống như là đứng gần ta một chút sẽ bị lây bệnh ngốc không bằng. Ta không thể không nói tố chất của ta thật tốt, một chút tức giận ta cũng không có. Chỉ là âm thầm nhớ kỹ tướng mạo tinh xảo của hắn cùng cẩm bào đẹp đẽ quý giá kia.
A, lâu rồi ta không có phóng phi tiêu, không biết trình độ có xuống cấp chút nào không.
“Trong phủ cũng khó gặp được một người ngốc như vậy, huynh giữ lại uội chơi vài ngày không được sao?” Oánh Lộ chu chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng nói. Giờ phút này nhìn nàng mới giống cô bé hơn mười tuổi một chút.
Thiếu gia dùng con ngươi hẹp dài xinh đẹp của hắn quét qua ta liếc mắt một cái, mân mê môi mỏng nói:“Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện lý do này nữa.”
Oánh Lộ nhìn hắn nháy mắt mấy cái: “Tiểu Hắc khó có được bạn chơi, chúng ta không thể để nó một mình một người bơ vơ mãi như vậy được.”
Ta thầm oán Oánh Lộ nói sai rồi, những lời này phải là: “Tiểu Hắc khó có được bạn chơi, chúng ta không thể để nó một mình một heo bơ vơ mãi như vậy được.”
Thiếu gia miễn cưỡng gật gật đầu, nhìn Tiểu Hắc Trư đại gia, nói: “Khó có được người vừa ý ngươi, không cắn nàng, vậy, khụ khụ, lưu lại đi.”
Lòng ta để cảm kích không thôi, thiếu gia, lúc ta phóng phi tiêu tuyệt đối sẽ không hướng chỗ không đau phóng nha.
Tiểu Hắc Trư đại gia nghe vậy chấn động thân mình.
Đúng, ta xác định ta không có hoa mắt, nó quả thật chấn động, nhìn ta run run. Như thế nào, ngươi muốn run cho ta xem sao?
Hừ, ngại trước kia cuộc sống quá thích ý sao, muốn biết hoa sơn trà kia vì sao lúc lớn lại hồng như vậy không?
Ta rất hòa ái nhìn Tiểu Hắc: Tốt lắm, về sau tất cả ta đều dạy cho ngươi.
Tiểu Hắc Trư lại chấn động, lần này bị thiếu gia phát hiện ra. Hắn ôn nhu hỏi:“Tiểu Hắc, ngươi làm sao vậy? Đói bụng?”
Oánh Lộ thấy thế hướng ta hô một tiếng:“Ngốc tử! Còn thất thần ở đó làm gì, không mau đút cho ta!”
Trong lòng ta so sánh một tiếng “Ngốc tử” này của Oánh Lộ với âm thanh vị thiếu gia kia còn nguyên nước nguyên vị hơn......
Thiếu gia đem Tiểu Hắc đưa cho Oánh Lộ, vỗ vỗ quần áo căn bản không tồn tại một hạt bụi nào nói: “Ta về phòng trước .”
“Ca ca, tiểu thúc khi nào trở về?” Oánh Lộ nhìn thiếu gia chờ đợi, hỏi.
Khóe môi thiếu gia bĩ bĩ cười: “Không biết.”
Oánh Lộ dậm chân không thuận theo:“Ca ca, huynh gạt người.”
Thiếu gia đưa tay sờ sờ cái cằm có độ cong hoàn mỹ của mình: “Vậy sao muội còn hỏi ta?”
Ta một bên nghe, một bên cầm điểm tâm lắc lư trước mặt Tiểu Hắc Trư đại gia. Xem thân thể nhỏ nhắn của nó run run ta rất vừa lòng.
“Cái kia, ngốc tử, nếu ngươi làm rớt một cọng lông của Tiểu Hắc thì cứ chuẩn bị cái tay kia của ngươi bù lại đi.” Trước khi ra khỏi cửa, thiếu gia cảnh cáo nói.
Ta im lặng cúi đầu.
Ta mẹ khiếp, thiếu gia nhà ngươi giỏi lắm, dám uy hiếp ta. Ta quyết định đêm nay suốt đêm làm tiểu nhân, hơn nữa đem cái khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ kia của ngươi ra làm sàn nhà mà chà đạp.
Sau khi thiếu gia đi, Oánh Lộ ngồi một mình chống cằm ngẩn người. Ta như trước duy trì trầm mặc, im lặng ngồi ở bên giường chăm sóc Tiểu Hắc. Đương nhiên khóe mắt lâu lâu liếc nhìn Oánh Lộ một cái.
Giờ phút này Oánh Lộ rất ra dáng tiểu thư khuê các, khuôn mặt nhỏ hơi cúi, lông mi khẽ động, hai phiến môi hồng nhạt gợi lên.
Ta hiểu rõ, xem ra nàng xuân tâm nhộn nhạo, ta nói…tình yêu thật sự là xài rất tốt nha, ngay cả một cô gái ương ngạnh như vậy cũng bị chỉnh đến nhận không ra.
Hồi lâu sau rốt cuộc hồn Oánh Lộ cũng trở về, nhìn ta ngọt ngào nói: “Ngốc tử, về sau ngươi phụ trách chăm sóc Tiểu Hắc, nếu nó mất một sợi lông nào, ngươi liền một ngày không được ăn cơm.”
...... Bọn họ đúng là huynh muội a, đều độc ác như nhau.
Oánh Lộ đi rồi, còn lại ta cùng Tiểu Hắc mắt to trừng đôi mắt nhỏ, ta gỡ bỏ mặt nạ ngốc tử kia, miễn cưỡng dựa vào giường......
“Lại đây.” Ta hướng Tiểu Hắc không biết đã lui vào góc giường lúc nào nói.
Tiểu Hắc làm ngơ, không đáp lại.
Ta nhíu mày:“Lại đây.”
Ánh mắt Tiểu Hắc mơ hồ lướt qua ta như không khí.
Ta vỗ vỗ chỗ trống bên người, ôn nhu hòa ái cười:“Có lại không?”
Tiểu Hắc bước như bay, liều mạng chạy tới chỗ ta.
Ta sờ sờ thân hình nhỏ nhắn run run của nó, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Ngươi có muốn ăn thịt heo không?”
...... Thân hình nhỏ trong tay lập tức lắc lắc cùng phát ra tiếng rống điên cuồng.
Hôm sau, kiếp nha hoàn của ta liền chính thức bắt đầu, chẳng qua công việc chính của bản công chúa là chăm sóc đầu heo, nghề phụ mới là chăm sóc người.
Về việc nha hoàn buổi sáng phải dậy sớm ta có chút buồn rầu. Quản gia quy định nha hoàn 5 giờ phải đứng lên, lúc ta nghe được việc này liền cảm thấy không ổn. Nhưng may mắn, ta hầu hạ không phải người, mà là nổi danh yêu ngủ đầu heo a.
Ta thực thông minh nhạy bén kêu Tiểu Hắc tiến vào trong lòng ta ngủ, ai đụng đến ta một chút nó liền hung tợn cắn, các nàng nào dám đắc tội với tiểu tổ tông này, vì thế ta liền thích ý ngủ thẳng ở trên giường Oánh Lộ.
Có đôi khi ta cảm thấy ta vô tâm vô phế làm bậy như vậy là bởi vì lúc còn nhỏ có đại sư nói chuyện với phụ hoàng.
Đại sư tư thái cao thâm nhìn ta rồi lại nhìn phụ hoàng, nói: “Ngũ công chúa mặt mày phúc tướng, cho dù ngốc cũng có thể vinh hoa phú quý cả đời, gặp dữ hóa lành.”
Phụ hoàng tự động lý giải ý hắn nói ta người ngốc có phúc của người ngốc, ta lại chú ý tới cái từ “Cho dù” kia của hắn.
Xem ra hắn nói cũng đúng, ta đây chưa bao giờ phải nếm qua khổ tận cam lai, chỉ biết tận hưởng lạc thú trước mắt.
Mấy ngày nay mọi việc trôi qua quá mức êm ả bình tĩnh, thần kinh của ta có dự cảm không lành, đây chính là hiện tượng trước khi có bão a.
Sự thật chứng minh ta đoán không sai, tất cả đã chậm rãi bắt đầu.
Buổi sáng hôm nay khi Oánh Lộ tâm tình phấn khởi giống như mấy đồng chí tội phạm được thả ra ngoài, hưng phấn nhảy nhót kích động kêu lên, một thân váy màu hồng mặt mày vui vẻ như hoa. Nói thật, cô nương này trưởng thành nhất định rất xinh đẹp.
Nàng cười tủm tỉm nhìn Tiểu Hắc nói:“Tiểu Hắc, ta đi ra ngoài, ngươi ở nhà ngoan ngoãn a.”
Lại ngẩng đầu liếc ta một cái, vẫn duy trì tươi cười nói:“A Lam, ngươi chăm sóc tiểu Hắc cho tốt, sáng mai ta sẽ có thưởng.”
Ta xác định nhất định cùng khẳng định hôm nay tâm tình của nha đầu kia thật là vô cùng tốt.
Giữa trưa Oánh Lộ còn chưa trở về, hắc trư đại gia lại đói bụng, ta chỉ có thể đến hỏi bọn nha hoàn trong phòng tiểu thư thức ăn ở đâu.
Nha hoàn kia hình như xem thường ta là người mới, bộ dạng lại ngốc, tùy tiện khoát tay sai bảo ta : “Ngươi tự mình đến phòng bếp lấy đi, đúng rồi, tiện thể lấy tổ yến về cho tiểu thư luôn.”
Thần kinh ta đột nhiên liền co rúm, phòng bếp, phòng bếp, chờ ta, ta tới đây.
CHƯƠNG 4
Ta không chớp mắt thẳng hướng phòng bếp mà đi. Bên cạnh đột nhiêncó người thân thiết gọi:“A Lam!”
Một trận bước chân dồn dập vang lên, nha đầu kia có khuôn mặt đỏnhư quả táo liền đứng ở trước mặt ta, không chút hình tượng nhe răng cười:“ALam, ngươi muốn đi đâu vậy?”
Ta đang nghĩ xem nàng là ai, nàng liền nói:“Ta là Thanh Nha, cũnglà người bên cạnh tiểu thư.”
Đến đây ta mới nhớ quả thật đã gặp qua nàng, vì thế trả lời:“Điphòng bếp.”
“Phòng bếp?” Thanh Nha nhăn mặt nhăn mũi, bộ dáng có chút buồncười lại rất đáng yêu.“Ngươi đi lấy tổ yến cho tiểu thư sao?”
Ta gật gật đầu,“Ừ.”
Vì thế Thanh Nha rất thân thiết kéo lấy tay ta cằn nhằn nói:“Ta đicùng ngươi.
A Lam, tay ngươi thật mềm a, thật là thoải mái.”
Ta lười để ý lời nàng nói, cả đoạn đường nàng như chim sẻ cùng tađi đến phòng bếp.
Đứng đầu phòng bếp là một bà cô già tên Thôi thẩm, dáng người béotốt không kém gì so với đàn ông. Cho nên ta nói, có câu rất đúng, người làm đầubếp cơ bản không thon thả nổi, trừ phi nấu dở đến mức ngay cả bản thân mìnhcũng nuốt không được.
Lâu phó thành chủ, chính là chỉ loại người như Thôi thẩm này .
Nghe nói từ trước khi thiếu gia sinh ra Thôi thẩm đã vào phủ,đương nhiên, khi đó bà ta vẫn là một con nhóc.
Nghe nói Thôi thẩm là vú em của thiếu gia.
Nghe nói ngay cả quản gia thấy Thôi thẩm cũng phải khách khí vàiphần.
Nghe nói nghe nói những điều trên đều là sự thật.
Lúc chúng ta đi vào, Thôi thẩm đang ngồi ở trên ghế, cùng ngườitrong bếp tán gẫu. Thấy chúng ta đến cũng chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục nóichuyện.
Thanh Nha thấy thế, thông minh tiêu sái đến gần nói:“Chào Thôithẩm.”
Thôi thẩm không có biểu tình gì mở miệng nói:“Ừ, ngươi ở đâu?”
Thanh Nha cười hì hì nói:“Ta là nha hoàn của tiểu thư, Thanh Nha,vừa mới tới không bao lâu, lần đầu tiên gặp Thôi thẩm. Về sau còn phải nhờngười giúp đỡ nhiều.”
Ta trầm mặc không nói gì, cũng không tỏ thái độ gì. Giúp đỡ? Giúpđỡ ngươi có thêm chút đồ ăn hay là lúc ăn cơm giúp ngươi lấy nhiều cơm thêm mộtchút? Khả năng này không lớn bởi vì chúng ta ăn cơm tập thể a.
Nhưng mà hiển nhiên Thôi thẩm nghe những lời này thực thuận tai,cuối cùng trong mắt mang theo ý cười, “Thật là một nha đầu thông minh.”
Ta nhạy cảm phát hiện sau khi nói xong bà ta liền liếc nhìn ta mộtcái. Về phần vì sao liếc, ách, ta nghĩ chắc là ta cùng Thanh Nha đứng một chỗrất thích hợp để so sánh.
Thôi thẩm lại nói: “Tới lấy tổ yến cho tiểu thư sao? Còn chưa nấuxong, các ngươi chờ một chút.”
Thanh Nha nghe vậy nhẹ nhàng nói:“Vậy chúng ta đứng chờ một chútlà được.”
Sau đó Thanh Nha mang theo hào hứng cùng sùng bái nói chuyện vớiThôi thẩm. Về phần ta có chút thú vị nhìn chằm chằm cái nồi tổ yến kia, xem nóchậm rãi sôi cho tới lúc chín tới.
Thôi thẩm thuần thục đem tổ yến đặt lên bàn, ngay lúc ta đem tổyến đặt lên khay chuẩn bị bưng lên thì có người đi vào.
“Thôi thẩm.” Người đến kêu lên một tiếng thanh thúy.
Thôi thẩm nãy giờ mặt không nóng không lạnh nói chuyện với chúngta, nghe vậy lập tức cười hòa ái dễ gần:“Tam Nhi tới rồi, sao rồi, biểu tiểuthư đã trở lại?”
Người được gọi là Tam Nhi dáng vẻ thanh tú, ngại ngùng nói:“Vâng,tiểu thư vừa trở về, ta tới lấy tổ yến cho tiểu thư.”
Ta đột nhiên có dự cảm không tốt.
Thôi thẩm sửng sốt một chút, vỗ đùi cái “đét” một phát!“Ai da, taquên mất”
Ta bị một tiếng “đét” kia làm giật mình, đại thẩm, bà không đausao?
“Quên?” Tam Nhi nháy mắt mấy cái, nghi hoặc tổ yến trong tayta hỏi:“Cái kia không phải sao?”
Ta nhìn Tam Nhi trong lòng có chút sung sướng...... Đồng loại?
Thôi thẩm liếc ta một cái nói:“Đó vốn là của tiểu thư , hay làngươi cứ mang đi trước đi.”
Thanh Nha đứng một bên lập tức nói:“Thôi thẩm, đó….”
Thôi thẩm chặn Thanh Nha lại nói:“Vốn là Tam Nhi nói trước, hainha đầu cái ngươi lại đến trước nên ta nhớ lầm. Tiểu thư không phải còn lâu mớivề sao? Tổ yến này cứ mang qua cho biểu tiểu thư trước đi, hai người các ngươivề trước chút nữa quay lại lấy sau.”
Ta nhìn thấy vẻ mặt không phục của Thanh Nha, mà vẻ mặt Tam Nhikia có chút khó xử, e ngại nói:“Thôi thẩm, như vậy không tốt, ta chờ một chútlà được.”
Bàn tay to của Thôi thẩm với tới đem tổ yến đặt vào trong taynàng:“Cầm, nhanh trở về đưa cho biểu tiểu thư uống nếu không nguội mất.”
Tam Nhi vâng lời nhìn ta cùng Thanh Nha liếc mắt một cái, nhẹgiọng nói:“Cám ơn hai vị tỷ tỷ .”
Lòng ta buồn cười, thực làm ta choáng váng a, tưởng ta không nhìnra ý đồ của nàng sao Người này a, sao lại khinh địch như vậy, có phải vì nghĩkhông ai có thể nhìn ra tâm tư của nàng.
Ta vào vai một kẻ lỗ mãng tiến lên chậm rãi nói:“Đây là của tiểuthư nhà ta .”
Thân mình Tam Nhi lui về sau một chút,“Ta, ta đợi một lát làđược.”
Thôi thẩm nhíu mày, chán ghét liếc ta một cái:“Ta nói là để choTam Nhi lấy trước, tiểu thư nếu có trách phạt gì ta chịu hết. Nha đầu này, ởtrước mặt ta mà cũng dám làm vậy, tiểu thư dạy dỗ ngươi như thế nào?”
Ta hiểu được, nha đầu Oánh Lộ kia không được người ta xem trọng,nguyên nhân khả năng chính là do chủ tử của Tam Nhi.
“Tam Nhi, ngươi đi trước đi.” Tam Nhi nhìn chúng ta cườinhợt nhạt, xoay người đi.
Ta đương nhiên có thể nhìn ra một tia châm chọc trong mắt nàng khinàng xoay người đi. Lòng ta có chút háo hức, ừ, thú vị, Tam Nhi này rất thú vị,vậy biểu tiểu thư kia sẽ là người như thế nào?
Lúc trở về Thanh Nha tức giận bất bình:“ Không phải chỉ là nhahoàn của biểu tiểu thư thôi sao. Cho dù biểu tiểu thư sau này có trở thànhthiếu phu nhân thì đã sao cơ chứ. Tiểu thư vẫn là muội muội của thiếu gia! Quanhệ huyết thống này mãi mãi bỏ không được! Thôi thẩm vậy mà lại đi nịnh bợ mộtnha hoàn, không ra thể thống gì!”
Lòng ta nghĩ Thôi thẩm cũng không phải hoàn toàn nịnh bợ , chắc làbà ta cũng có phần thích Tam Nhi. Hơn nữa việc tranh dành tổ yến lần này đâuphải là Thôi thẩm bày ra. Rõ ràng người bày ra là Tam Nhi kia. Khi đó tổ yến đãđược ta bỏ vào khay, nàng còn ngây thơ chỉ vào tổ yến hỏi có phải là của tiểuthư nhà nàng không, lời này có thể ngầm hiểu, đã quên tiểu thư nhà nàng rồisao? Không có việc gì, có sẵn, cứ cho nàng mang đi trước.
Tuy nói vật họp theo loài, nhưng ta rõ ràng đối với Tam Nhi ngườinày không có thích thú cho lắm. Vì sao hả? Ừ...... Có lẽ là vì nàng cướp tổ yếnmà ta phải đợi đến mười lăm phút mới làm xong.
Nói thật, trong lòng ta rất khó chịu, thù coi như đã kết.
Thanh Nha ở một bên còn nói:“Nhưng mà Tam Nhi kia thật đúng là tâmphúc của biểu tiểu thư, nghe nói ngay cả thiếu gia cũng vừa ý nàng, nói khôngchừng về sau còn có thể nạp nàng làm thiếp. Tam Nhi thật ra tên là Tam Cẩm,nghe nói thiếu gia trong lúc vui đùa kêu nàng là Tam Nhi, biểu tiểu thư cũnggọi theo, sau đó mọi người trong phủ đều kêu như vậy. Tam Nhi lớn lên quả thậtthanh tú, hơn nữa người nàng hầu hạ là biểu tiểu thư, mệnh của nàng cũng thậtsự tốt. Không giống chúng ta...... Ai.”
Ta nghĩ nha đầu Oánh Lộ kia quả thực không phải là người xấu. Trừlúc bình thường hơi kiêu kỳ bướng bỉnh ra thì nàng không có chỗ nào khiến ngườita chán ghét a. Hay là bởi vì vị biểu tiểu thư kia quá tốt nên nàng thành rakém cỏi? Cũng giống như Lục Bình dưới ngòi bút của bà nội Quỳnh, cũng giống nhưTam Cẩm thanh tú nhu thuận so với cái đồ ngốc ta đây?
Đáp án bây giờ không thể nào biết được.
Ta cùng Thanh Nha trở lại trong sân, từ xa chợt nghe thấy trongphòng tiểu thư có tiếng đổ vỡ.
Thanh Nha có chút sợ hãi nhìn ta một cái, vẫn kiên trì đi tới.
“Ai, tiểu thư lại giận rồi .” Nàng nhẹ giọng nói.
Lúc ta đến cửa phòng liền phát hiện có vài nha hoàn đang chạy trốnloạn xạ bên trong, về phần vì sao trống? À, bởi vì Oánh Lộ đang cầm roi muốnđánh các nàng.
Cái roi màu bạc vung lên, giồng như một tia chớp bạc, đụng đến chỗnào chỗ đấy liền trở thành một mảnh hỗn độn. Ghế bị đánh ngã trái ngã phải,chén trà rơi thành mảnh nhỏ đầy trên mặt đất, đồ trang trí trên bàn bị vỡ khôngcòn lại gì, giống như có bão mới tạc ngang qua đây vậy. Cô gái mặc váy màu hồngđứng ở chỗ kia, đôi mắt đẹp trợn lên, hai gò má phiếm hồng vì tức giận giốngnhư bị ánh nắng Gay gắt chiếu vào, thân ảnh thoăn thoắt tư thế oai hùng hiênngang......
...... Ách, thực xin lỗi, ta bị nhiễm võ hiệp .
Sự thật tình huống là Oánh Lộ thấy ta cùng Thanh Nha đứng ở cửaliền vung một roi đánh tới, tức giận tận trời nói:“Hai người các ngươi đi đâubây giờ mới trở về!”
Thanh Nha đã sớm chạy trối chết tìm đường tránh roi của Oánh Lộ,nghe vậy còn mở miệng giải thích:“Tiểu thư, chúng ta đi lấy tổ yến cho ngườimà.”
Ta vô cùng buồn bực, cái đồ ngốc này, thật sự là muốn ăn roi mà.
Quả nhiên Oánh Lộ nghe xong càng thêm tức giận, lạnh lùng cườinói:“Vậy tổ yến đâu?”
Lúc này Thanh Nha mới ý thức được mình nói sai, ấp a ấp úngnói:“Tổ yến, tổ yến bị nha hoàn Tam Nhi của biểu tiểu thư mang đi rồi.”
Ta nghĩ không xong rồi. Nàng không phải là muốn ăn roi, sự thật lànàng muốn chết a.
Sắc mặt Oánh Lộ trầm xuống, không nói gì liền hung hăng vung roiđánh nàng. Roi kia xược qua người Thanh Nha, tuy rằng không đánh trúng nhưnglại dọa nàng hết hồn.
Vài người khác thấy Oánh Lộ càng thêm tức giận vì thế trốn càngnhanh, lâu lâu kêu lên vài tiếng hoảng sợ.
“Ngươi!” Oánh Lộ đem roi chỉ về phía ta:“Ta nói ngươi chăm sócTiểu Hắc mà ngươi bỏ đi đâu? Tiểu Hắc bị bỏ đói kêu to, còn ngươi đang làm gì,không có ta ở đó ngươi liền bỏ việc đi chơi phải không.”
Nói xong không cho ta thời gian kịp phản ứng liền vung roi đánhtới. Đầu góc phòng có vài người kêu “A” một tiếng nhắm mắt lại lo sợ nhân gianxảy ra thảm kịch.
Nhưng trên thực tế ta không nhúc nhích vẫn đứng yên tại chỗ. Roiđánh vào mặt đất bụi bặm bay lên.
Cái miệng nhỏ nhắn của Oánh Lộ mở ra, lắp bắp nói:“Ngươi, ngươitại sao không trốn?”
Ta ra vẻ nghiêng đầu nghi vấn hỏi:“Vì sao lại phải trốn?”
Oánh Lộ nghe vậy sửng sốt, lại hỏi:“Ngươi không sợ roi của ta?”
Ta tiếp tục của ta ngây thơ vô tội “Vì sao lại phải sợ?”
Oánh Lộ trong lúc tức giận vung roi đánh xuống vô tình làm ngườixung quanh bị thương. Lúc thấy tất cả đồ vật trong phòng đều đổ bể mà người thìít ai bị ăn roi, ta liền đoán ra.
Oánh Lộ xiết chặt roi:“Ngươi, chẳng lẽ ngươi không nghe mọi ngườinói tính tình ta không được tốt sao?”
Ta gật gật đầu, dựa vào cửa, ngây thơ vô tội đáp thực con mẹ nómệt.“Biết.”
“Vậy sao ngươi không sợ ta?” Hình như nàng cảm thấy ta thật là kỳquái .
Ta bình tĩnh nói:“Tiểu thư tức giận, tâm tình không tốt, nên trútgiận.”
Kìm nén cơn tức đối với tâm lý mà nói là độc dược.
Oánh Lộ cười nhạo, trào phúng nói:“Vậy ngươi nói xem, ta phải làmthế nào mới hết giận?”
Ta nghĩ nghĩ rồi không do dự chút nào nhẹ nhàng đến bên giường đemcái bình hoa đặt ngay ngắn trên kệ đập xuống đất, như có như không nói:“Phảilàm như vậy.”
Bình hoa vỡ ra thành từng mảnh, bọn nha hoàn hít vào một hơi kêuầm lên.
Bình hoa kia nghe nói là do một nhân vật nổi tiếng làm ra khoảngtrăm năm trước. Phía trên có bút tích do chính tay vị đó để lại. Quan trọngnhất, đó là quà sinh nhật lúc bảy tuổi của Oánh Lộ do tiểu thúc tặng.
Nghe âm thanh từ phía sau, tiểu thư liền lộ ra mặt cười, tùy tay đặt Tiểu Hắc lên đệm, đi ra cửa: “Ca ca, hôm nay sao huynh lại về sớm như vậy?”
Tiểu Hắc Trư đại gia sau khi được tự do liền muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng tốc độ của ta lại nhanh hơn.
Ta một tay chuẩn xác bắt lấy chân sau của nó dùng lực lôi kéo, thân mình trư gia tròn vo lập tức ngã nằm trên giường, há mồm kêu. Ta nhanh nhẹn đem điểm tâm nhét vào miệng nó, thoáng chốc biểu cảm tràn ngập bi phẫn của nó đều hóa thành thèm ăn.
Động tác nhai nhai nuốt xuống thật có thể nói là mây bay nước chảy lưu loát sinh động, sung sướng không thôi. Lòng ta cảm thán một câu, heo quả nhiên là heo a.
“Hôm nay không có việc gì liền về sớm một chút, đúng rồi, Tiểu Hắc đâu?” Ta nghe một giọng nam lười biếng nói.
Tiểu thư có chút vui mừng: “Mấy ngày nay ca ca không vội sao? Vậy......”
“Nhìn nha đầu muội kìa, vội vã muốn gặp tiểu thúc như vậy sao?” Tiếng bước chân vang lên, nam tử hướng bên này đi tới.
Ta đưa lưng về phía bọn họ, vẫn duy trì tư thế bất động, hung tợn nhìn Tiểu Hắc Trư đại gia: Nếu ngươi không ăn, cẩn thận ta làm thịt ngươi. Ta không tin đường hoàng một công chúa ta đây không làm gì được đầu heo nhà ngươi.
“Oánh Lộ, người kia là ai?” Thanh âm nam tử hơi trầm xuống hỏi.
Tiểu thư, cũng chính là Oánh Lộ trả lời:“Là người muội mới tìm được từ chỗ Phúc thẩm về làm bạn với Tiểu Hắc a.”
“Làm loạn!” Nam tử khiển trách:“Muội cũng không phải không biết tình trạng của Tiểu Hắc, bây giờ còn gọi người đến hầu hạ nó! Không nên hại nha đầu kia!”
Ta nghe vậy nheo mắt, nhìn chằm chằm hai mắt vô thần của Tiểu Hắc: Dù thế nào, ngươi là ưa sạch sẽ hay là có dịch heo?
Oánh Lộ không bị dọa chút nào, làm nũng nói: “Ca ca, ca ca, huynh đừng lo, lần này Tiểu Hắc rất thích nha đầu này, vừa rồi đút nó ăn nó cũng không có cắn nàng.”
Ta hẩy hẩy lông mi, không để ý thân hình Tiểu Hắc run run đối diện, a, ngươi có bệnh cuồng a, tiểu thư, ngươi đừng có chỉnh ta ôi.
Nam tử nghe vậy hồ nghi hỏi:“Thật sao?”
“Thật, không lừa huynh.” Oánh Lộ nhảy nhót nói:“Không tin chính huynh xem đi, nha đầu kia đang đút Tiểu Hắc ăn đó”
Sau đó ta bị người nhẹ nhàng đẩy ra một bên. Mà người đẩy ta ra kia vươn hai tay thon dài trắng trẻo nâng hắc trư gia lên.
Giờ phút này Tiểu Hắc Trư đại gia chậm chạp nhai nuốt điểm tâm, thỉnh thoảng chuyển động tròng mắt vô thần nhìn nhìn ta, thật là có vài phần ngốc, rất đáng yêu. Theo tầm mắt Tiểu Hắc, người kia mặc cẩm bào màu bạc cũng quay đầu nhìn về phía ta, nhẹ giọng nói: “Ngươi?”
Nam tử mi cong như núi, mắt như tinh thần, da như tuyết, môi hồng răng trắng...... Được rồi, ta thừa nhận ta không có khiếu miêu tả người khác, chỉ tổng kết một câu, thiếu gia này thực thanh tú, dị thường tinh xảo.
Hắn hơi hơi nhướng mày, cúi đầu nhìn Tiểu Hắc lại nhìn ta, đột nhiên cười khẽ ra tiếng: “Tiểu Hắc, đây là thân thích nhà ngươi? Cho nên ngươi mới không cắn?”
Dứt lời còn gật gật đầu tự diễn biểu tình“đúng là như thế”.
Ta nhìn thấy Tiểu Hắc được đặt xuống lui lại mấy bước, trong lòng có chút mất mát. Tiểu Hắc, ngươi sợ cái gì? Ta không phải người lòng dạ hẹp hòi a.
Ta chống lại ánh mắt xinh đẹp của thiếu gia, cúi đầu trả lời:“A?”
Nghe, thanh âm tràn ngập sương mù nhiều không kể xiết.
Thiếu gia nghe vậy hơi hơi sửng sốt, trong mắt xẹt qua hiểu rõ cùng chán ghét: “Ngốc tử?”
Ta thực sự không phúc hậu muốn thốt ra câu “Sư phụ”. Nhân vật Tây Du kí Ngộ Không thông minh nhất kêu một tiếng: “Ngốc tử!” Sau đó đồng chí Trư Chén Giới liền đặc biệt uất ức chạy đến trước mặt đường tăng nói:“Sư phụ! Người xem, đại sư huynh lại ăn hiếp ta !”
Các ngươi thắc mắc vì sao ta lại rõ ràng phản ứng của hắn như vậy? Phải biết rằng ta sinh sống ở hoàng cung nơi ăn tươi nuốt sống người khác, sớm đã luyện thành một thân nhìn mặt đoán ý rồi.
“Ca ca.” Oánh Lộ chạy đến bên giường,“Đây là người của muội, không cho phép huynh đuổi.”
Thiếu gia chán ghét chớp mi: “Trong phủ ta lưu lại cái ngốc tử này làm gì? Có Tiểu Hắc là đủ rồi, huống hồ trừ bỏ bộ dáng ngốc ngếch ra những cái còn lại Tiểu Hắc không có ngốc.”
Nói xong hắn lại lui về phía sau vài bước, giống như là đứng gần ta một chút sẽ bị lây bệnh ngốc không bằng. Ta không thể không nói tố chất của ta thật tốt, một chút tức giận ta cũng không có. Chỉ là âm thầm nhớ kỹ tướng mạo tinh xảo của hắn cùng cẩm bào đẹp đẽ quý giá kia.
A, lâu rồi ta không có phóng phi tiêu, không biết trình độ có xuống cấp chút nào không.
“Trong phủ cũng khó gặp được một người ngốc như vậy, huynh giữ lại uội chơi vài ngày không được sao?” Oánh Lộ chu chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng nói. Giờ phút này nhìn nàng mới giống cô bé hơn mười tuổi một chút.
Thiếu gia dùng con ngươi hẹp dài xinh đẹp của hắn quét qua ta liếc mắt một cái, mân mê môi mỏng nói:“Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện lý do này nữa.”
Oánh Lộ nhìn hắn nháy mắt mấy cái: “Tiểu Hắc khó có được bạn chơi, chúng ta không thể để nó một mình một người bơ vơ mãi như vậy được.”
Ta thầm oán Oánh Lộ nói sai rồi, những lời này phải là: “Tiểu Hắc khó có được bạn chơi, chúng ta không thể để nó một mình một heo bơ vơ mãi như vậy được.”
Thiếu gia miễn cưỡng gật gật đầu, nhìn Tiểu Hắc Trư đại gia, nói: “Khó có được người vừa ý ngươi, không cắn nàng, vậy, khụ khụ, lưu lại đi.”
Lòng ta để cảm kích không thôi, thiếu gia, lúc ta phóng phi tiêu tuyệt đối sẽ không hướng chỗ không đau phóng nha.
Tiểu Hắc Trư đại gia nghe vậy chấn động thân mình.
Đúng, ta xác định ta không có hoa mắt, nó quả thật chấn động, nhìn ta run run. Như thế nào, ngươi muốn run cho ta xem sao?
Hừ, ngại trước kia cuộc sống quá thích ý sao, muốn biết hoa sơn trà kia vì sao lúc lớn lại hồng như vậy không?
Ta rất hòa ái nhìn Tiểu Hắc: Tốt lắm, về sau tất cả ta đều dạy cho ngươi.
Tiểu Hắc Trư lại chấn động, lần này bị thiếu gia phát hiện ra. Hắn ôn nhu hỏi:“Tiểu Hắc, ngươi làm sao vậy? Đói bụng?”
Oánh Lộ thấy thế hướng ta hô một tiếng:“Ngốc tử! Còn thất thần ở đó làm gì, không mau đút cho ta!”
Trong lòng ta so sánh một tiếng “Ngốc tử” này của Oánh Lộ với âm thanh vị thiếu gia kia còn nguyên nước nguyên vị hơn......
Thiếu gia đem Tiểu Hắc đưa cho Oánh Lộ, vỗ vỗ quần áo căn bản không tồn tại một hạt bụi nào nói: “Ta về phòng trước .”
“Ca ca, tiểu thúc khi nào trở về?” Oánh Lộ nhìn thiếu gia chờ đợi, hỏi.
Khóe môi thiếu gia bĩ bĩ cười: “Không biết.”
Oánh Lộ dậm chân không thuận theo:“Ca ca, huynh gạt người.”
Thiếu gia đưa tay sờ sờ cái cằm có độ cong hoàn mỹ của mình: “Vậy sao muội còn hỏi ta?”
Ta một bên nghe, một bên cầm điểm tâm lắc lư trước mặt Tiểu Hắc Trư đại gia. Xem thân thể nhỏ nhắn của nó run run ta rất vừa lòng.
“Cái kia, ngốc tử, nếu ngươi làm rớt một cọng lông của Tiểu Hắc thì cứ chuẩn bị cái tay kia của ngươi bù lại đi.” Trước khi ra khỏi cửa, thiếu gia cảnh cáo nói.
Ta im lặng cúi đầu.
Ta mẹ khiếp, thiếu gia nhà ngươi giỏi lắm, dám uy hiếp ta. Ta quyết định đêm nay suốt đêm làm tiểu nhân, hơn nữa đem cái khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ kia của ngươi ra làm sàn nhà mà chà đạp.
Sau khi thiếu gia đi, Oánh Lộ ngồi một mình chống cằm ngẩn người. Ta như trước duy trì trầm mặc, im lặng ngồi ở bên giường chăm sóc Tiểu Hắc. Đương nhiên khóe mắt lâu lâu liếc nhìn Oánh Lộ một cái.
Giờ phút này Oánh Lộ rất ra dáng tiểu thư khuê các, khuôn mặt nhỏ hơi cúi, lông mi khẽ động, hai phiến môi hồng nhạt gợi lên.
Ta hiểu rõ, xem ra nàng xuân tâm nhộn nhạo, ta nói…tình yêu thật sự là xài rất tốt nha, ngay cả một cô gái ương ngạnh như vậy cũng bị chỉnh đến nhận không ra.
Hồi lâu sau rốt cuộc hồn Oánh Lộ cũng trở về, nhìn ta ngọt ngào nói: “Ngốc tử, về sau ngươi phụ trách chăm sóc Tiểu Hắc, nếu nó mất một sợi lông nào, ngươi liền một ngày không được ăn cơm.”
...... Bọn họ đúng là huynh muội a, đều độc ác như nhau.
Oánh Lộ đi rồi, còn lại ta cùng Tiểu Hắc mắt to trừng đôi mắt nhỏ, ta gỡ bỏ mặt nạ ngốc tử kia, miễn cưỡng dựa vào giường......
“Lại đây.” Ta hướng Tiểu Hắc không biết đã lui vào góc giường lúc nào nói.
Tiểu Hắc làm ngơ, không đáp lại.
Ta nhíu mày:“Lại đây.”
Ánh mắt Tiểu Hắc mơ hồ lướt qua ta như không khí.
Ta vỗ vỗ chỗ trống bên người, ôn nhu hòa ái cười:“Có lại không?”
Tiểu Hắc bước như bay, liều mạng chạy tới chỗ ta.
Ta sờ sờ thân hình nhỏ nhắn run run của nó, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Ngươi có muốn ăn thịt heo không?”
...... Thân hình nhỏ trong tay lập tức lắc lắc cùng phát ra tiếng rống điên cuồng.
Hôm sau, kiếp nha hoàn của ta liền chính thức bắt đầu, chẳng qua công việc chính của bản công chúa là chăm sóc đầu heo, nghề phụ mới là chăm sóc người.
Về việc nha hoàn buổi sáng phải dậy sớm ta có chút buồn rầu. Quản gia quy định nha hoàn 5 giờ phải đứng lên, lúc ta nghe được việc này liền cảm thấy không ổn. Nhưng may mắn, ta hầu hạ không phải người, mà là nổi danh yêu ngủ đầu heo a.
Ta thực thông minh nhạy bén kêu Tiểu Hắc tiến vào trong lòng ta ngủ, ai đụng đến ta một chút nó liền hung tợn cắn, các nàng nào dám đắc tội với tiểu tổ tông này, vì thế ta liền thích ý ngủ thẳng ở trên giường Oánh Lộ.
Có đôi khi ta cảm thấy ta vô tâm vô phế làm bậy như vậy là bởi vì lúc còn nhỏ có đại sư nói chuyện với phụ hoàng.
Đại sư tư thái cao thâm nhìn ta rồi lại nhìn phụ hoàng, nói: “Ngũ công chúa mặt mày phúc tướng, cho dù ngốc cũng có thể vinh hoa phú quý cả đời, gặp dữ hóa lành.”
Phụ hoàng tự động lý giải ý hắn nói ta người ngốc có phúc của người ngốc, ta lại chú ý tới cái từ “Cho dù” kia của hắn.
Xem ra hắn nói cũng đúng, ta đây chưa bao giờ phải nếm qua khổ tận cam lai, chỉ biết tận hưởng lạc thú trước mắt.
Mấy ngày nay mọi việc trôi qua quá mức êm ả bình tĩnh, thần kinh của ta có dự cảm không lành, đây chính là hiện tượng trước khi có bão a.
Sự thật chứng minh ta đoán không sai, tất cả đã chậm rãi bắt đầu.
Buổi sáng hôm nay khi Oánh Lộ tâm tình phấn khởi giống như mấy đồng chí tội phạm được thả ra ngoài, hưng phấn nhảy nhót kích động kêu lên, một thân váy màu hồng mặt mày vui vẻ như hoa. Nói thật, cô nương này trưởng thành nhất định rất xinh đẹp.
Nàng cười tủm tỉm nhìn Tiểu Hắc nói:“Tiểu Hắc, ta đi ra ngoài, ngươi ở nhà ngoan ngoãn a.”
Lại ngẩng đầu liếc ta một cái, vẫn duy trì tươi cười nói:“A Lam, ngươi chăm sóc tiểu Hắc cho tốt, sáng mai ta sẽ có thưởng.”
Ta xác định nhất định cùng khẳng định hôm nay tâm tình của nha đầu kia thật là vô cùng tốt.
Giữa trưa Oánh Lộ còn chưa trở về, hắc trư đại gia lại đói bụng, ta chỉ có thể đến hỏi bọn nha hoàn trong phòng tiểu thư thức ăn ở đâu.
Nha hoàn kia hình như xem thường ta là người mới, bộ dạng lại ngốc, tùy tiện khoát tay sai bảo ta : “Ngươi tự mình đến phòng bếp lấy đi, đúng rồi, tiện thể lấy tổ yến về cho tiểu thư luôn.”
Thần kinh ta đột nhiên liền co rúm, phòng bếp, phòng bếp, chờ ta, ta tới đây.
CHƯƠNG 4
Ta không chớp mắt thẳng hướng phòng bếp mà đi. Bên cạnh đột nhiêncó người thân thiết gọi:“A Lam!”
Một trận bước chân dồn dập vang lên, nha đầu kia có khuôn mặt đỏnhư quả táo liền đứng ở trước mặt ta, không chút hình tượng nhe răng cười:“ALam, ngươi muốn đi đâu vậy?”
Ta đang nghĩ xem nàng là ai, nàng liền nói:“Ta là Thanh Nha, cũnglà người bên cạnh tiểu thư.”
Đến đây ta mới nhớ quả thật đã gặp qua nàng, vì thế trả lời:“Điphòng bếp.”
“Phòng bếp?” Thanh Nha nhăn mặt nhăn mũi, bộ dáng có chút buồncười lại rất đáng yêu.“Ngươi đi lấy tổ yến cho tiểu thư sao?”
Ta gật gật đầu,“Ừ.”
Vì thế Thanh Nha rất thân thiết kéo lấy tay ta cằn nhằn nói:“Ta đicùng ngươi.
A Lam, tay ngươi thật mềm a, thật là thoải mái.”
Ta lười để ý lời nàng nói, cả đoạn đường nàng như chim sẻ cùng tađi đến phòng bếp.
Đứng đầu phòng bếp là một bà cô già tên Thôi thẩm, dáng người béotốt không kém gì so với đàn ông. Cho nên ta nói, có câu rất đúng, người làm đầubếp cơ bản không thon thả nổi, trừ phi nấu dở đến mức ngay cả bản thân mìnhcũng nuốt không được.
Lâu phó thành chủ, chính là chỉ loại người như Thôi thẩm này .
Nghe nói từ trước khi thiếu gia sinh ra Thôi thẩm đã vào phủ,đương nhiên, khi đó bà ta vẫn là một con nhóc.
Nghe nói Thôi thẩm là vú em của thiếu gia.
Nghe nói ngay cả quản gia thấy Thôi thẩm cũng phải khách khí vàiphần.
Nghe nói nghe nói những điều trên đều là sự thật.
Lúc chúng ta đi vào, Thôi thẩm đang ngồi ở trên ghế, cùng ngườitrong bếp tán gẫu. Thấy chúng ta đến cũng chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục nóichuyện.
Thanh Nha thấy thế, thông minh tiêu sái đến gần nói:“Chào Thôithẩm.”
Thôi thẩm không có biểu tình gì mở miệng nói:“Ừ, ngươi ở đâu?”
Thanh Nha cười hì hì nói:“Ta là nha hoàn của tiểu thư, Thanh Nha,vừa mới tới không bao lâu, lần đầu tiên gặp Thôi thẩm. Về sau còn phải nhờngười giúp đỡ nhiều.”
Ta trầm mặc không nói gì, cũng không tỏ thái độ gì. Giúp đỡ? Giúpđỡ ngươi có thêm chút đồ ăn hay là lúc ăn cơm giúp ngươi lấy nhiều cơm thêm mộtchút? Khả năng này không lớn bởi vì chúng ta ăn cơm tập thể a.
Nhưng mà hiển nhiên Thôi thẩm nghe những lời này thực thuận tai,cuối cùng trong mắt mang theo ý cười, “Thật là một nha đầu thông minh.”
Ta nhạy cảm phát hiện sau khi nói xong bà ta liền liếc nhìn ta mộtcái. Về phần vì sao liếc, ách, ta nghĩ chắc là ta cùng Thanh Nha đứng một chỗrất thích hợp để so sánh.
Thôi thẩm lại nói: “Tới lấy tổ yến cho tiểu thư sao? Còn chưa nấuxong, các ngươi chờ một chút.”
Thanh Nha nghe vậy nhẹ nhàng nói:“Vậy chúng ta đứng chờ một chútlà được.”
Sau đó Thanh Nha mang theo hào hứng cùng sùng bái nói chuyện vớiThôi thẩm. Về phần ta có chút thú vị nhìn chằm chằm cái nồi tổ yến kia, xem nóchậm rãi sôi cho tới lúc chín tới.
Thôi thẩm thuần thục đem tổ yến đặt lên bàn, ngay lúc ta đem tổyến đặt lên khay chuẩn bị bưng lên thì có người đi vào.
“Thôi thẩm.” Người đến kêu lên một tiếng thanh thúy.
Thôi thẩm nãy giờ mặt không nóng không lạnh nói chuyện với chúngta, nghe vậy lập tức cười hòa ái dễ gần:“Tam Nhi tới rồi, sao rồi, biểu tiểuthư đã trở lại?”
Người được gọi là Tam Nhi dáng vẻ thanh tú, ngại ngùng nói:“Vâng,tiểu thư vừa trở về, ta tới lấy tổ yến cho tiểu thư.”
Ta đột nhiên có dự cảm không tốt.
Thôi thẩm sửng sốt một chút, vỗ đùi cái “đét” một phát!“Ai da, taquên mất”
Ta bị một tiếng “đét” kia làm giật mình, đại thẩm, bà không đausao?
“Quên?” Tam Nhi nháy mắt mấy cái, nghi hoặc tổ yến trong tayta hỏi:“Cái kia không phải sao?”
Ta nhìn Tam Nhi trong lòng có chút sung sướng...... Đồng loại?
Thôi thẩm liếc ta một cái nói:“Đó vốn là của tiểu thư , hay làngươi cứ mang đi trước đi.”
Thanh Nha đứng một bên lập tức nói:“Thôi thẩm, đó….”
Thôi thẩm chặn Thanh Nha lại nói:“Vốn là Tam Nhi nói trước, hainha đầu cái ngươi lại đến trước nên ta nhớ lầm. Tiểu thư không phải còn lâu mớivề sao? Tổ yến này cứ mang qua cho biểu tiểu thư trước đi, hai người các ngươivề trước chút nữa quay lại lấy sau.”
Ta nhìn thấy vẻ mặt không phục của Thanh Nha, mà vẻ mặt Tam Nhikia có chút khó xử, e ngại nói:“Thôi thẩm, như vậy không tốt, ta chờ một chútlà được.”
Bàn tay to của Thôi thẩm với tới đem tổ yến đặt vào trong taynàng:“Cầm, nhanh trở về đưa cho biểu tiểu thư uống nếu không nguội mất.”
Tam Nhi vâng lời nhìn ta cùng Thanh Nha liếc mắt một cái, nhẹgiọng nói:“Cám ơn hai vị tỷ tỷ .”
Lòng ta buồn cười, thực làm ta choáng váng a, tưởng ta không nhìnra ý đồ của nàng sao Người này a, sao lại khinh địch như vậy, có phải vì nghĩkhông ai có thể nhìn ra tâm tư của nàng.
Ta vào vai một kẻ lỗ mãng tiến lên chậm rãi nói:“Đây là của tiểuthư nhà ta .”
Thân mình Tam Nhi lui về sau một chút,“Ta, ta đợi một lát làđược.”
Thôi thẩm nhíu mày, chán ghét liếc ta một cái:“Ta nói là để choTam Nhi lấy trước, tiểu thư nếu có trách phạt gì ta chịu hết. Nha đầu này, ởtrước mặt ta mà cũng dám làm vậy, tiểu thư dạy dỗ ngươi như thế nào?”
Ta hiểu được, nha đầu Oánh Lộ kia không được người ta xem trọng,nguyên nhân khả năng chính là do chủ tử của Tam Nhi.
“Tam Nhi, ngươi đi trước đi.” Tam Nhi nhìn chúng ta cườinhợt nhạt, xoay người đi.
Ta đương nhiên có thể nhìn ra một tia châm chọc trong mắt nàng khinàng xoay người đi. Lòng ta có chút háo hức, ừ, thú vị, Tam Nhi này rất thú vị,vậy biểu tiểu thư kia sẽ là người như thế nào?
Lúc trở về Thanh Nha tức giận bất bình:“ Không phải chỉ là nhahoàn của biểu tiểu thư thôi sao. Cho dù biểu tiểu thư sau này có trở thànhthiếu phu nhân thì đã sao cơ chứ. Tiểu thư vẫn là muội muội của thiếu gia! Quanhệ huyết thống này mãi mãi bỏ không được! Thôi thẩm vậy mà lại đi nịnh bợ mộtnha hoàn, không ra thể thống gì!”
Lòng ta nghĩ Thôi thẩm cũng không phải hoàn toàn nịnh bợ , chắc làbà ta cũng có phần thích Tam Nhi. Hơn nữa việc tranh dành tổ yến lần này đâuphải là Thôi thẩm bày ra. Rõ ràng người bày ra là Tam Nhi kia. Khi đó tổ yến đãđược ta bỏ vào khay, nàng còn ngây thơ chỉ vào tổ yến hỏi có phải là của tiểuthư nhà nàng không, lời này có thể ngầm hiểu, đã quên tiểu thư nhà nàng rồisao? Không có việc gì, có sẵn, cứ cho nàng mang đi trước.
Tuy nói vật họp theo loài, nhưng ta rõ ràng đối với Tam Nhi ngườinày không có thích thú cho lắm. Vì sao hả? Ừ...... Có lẽ là vì nàng cướp tổ yếnmà ta phải đợi đến mười lăm phút mới làm xong.
Nói thật, trong lòng ta rất khó chịu, thù coi như đã kết.
Thanh Nha ở một bên còn nói:“Nhưng mà Tam Nhi kia thật đúng là tâmphúc của biểu tiểu thư, nghe nói ngay cả thiếu gia cũng vừa ý nàng, nói khôngchừng về sau còn có thể nạp nàng làm thiếp. Tam Nhi thật ra tên là Tam Cẩm,nghe nói thiếu gia trong lúc vui đùa kêu nàng là Tam Nhi, biểu tiểu thư cũnggọi theo, sau đó mọi người trong phủ đều kêu như vậy. Tam Nhi lớn lên quả thậtthanh tú, hơn nữa người nàng hầu hạ là biểu tiểu thư, mệnh của nàng cũng thậtsự tốt. Không giống chúng ta...... Ai.”
Ta nghĩ nha đầu Oánh Lộ kia quả thực không phải là người xấu. Trừlúc bình thường hơi kiêu kỳ bướng bỉnh ra thì nàng không có chỗ nào khiến ngườita chán ghét a. Hay là bởi vì vị biểu tiểu thư kia quá tốt nên nàng thành rakém cỏi? Cũng giống như Lục Bình dưới ngòi bút của bà nội Quỳnh, cũng giống nhưTam Cẩm thanh tú nhu thuận so với cái đồ ngốc ta đây?
Đáp án bây giờ không thể nào biết được.
Ta cùng Thanh Nha trở lại trong sân, từ xa chợt nghe thấy trongphòng tiểu thư có tiếng đổ vỡ.
Thanh Nha có chút sợ hãi nhìn ta một cái, vẫn kiên trì đi tới.
“Ai, tiểu thư lại giận rồi .” Nàng nhẹ giọng nói.
Lúc ta đến cửa phòng liền phát hiện có vài nha hoàn đang chạy trốnloạn xạ bên trong, về phần vì sao trống? À, bởi vì Oánh Lộ đang cầm roi muốnđánh các nàng.
Cái roi màu bạc vung lên, giồng như một tia chớp bạc, đụng đến chỗnào chỗ đấy liền trở thành một mảnh hỗn độn. Ghế bị đánh ngã trái ngã phải,chén trà rơi thành mảnh nhỏ đầy trên mặt đất, đồ trang trí trên bàn bị vỡ khôngcòn lại gì, giống như có bão mới tạc ngang qua đây vậy. Cô gái mặc váy màu hồngđứng ở chỗ kia, đôi mắt đẹp trợn lên, hai gò má phiếm hồng vì tức giận giốngnhư bị ánh nắng Gay gắt chiếu vào, thân ảnh thoăn thoắt tư thế oai hùng hiênngang......
...... Ách, thực xin lỗi, ta bị nhiễm võ hiệp .
Sự thật tình huống là Oánh Lộ thấy ta cùng Thanh Nha đứng ở cửaliền vung một roi đánh tới, tức giận tận trời nói:“Hai người các ngươi đi đâubây giờ mới trở về!”
Thanh Nha đã sớm chạy trối chết tìm đường tránh roi của Oánh Lộ,nghe vậy còn mở miệng giải thích:“Tiểu thư, chúng ta đi lấy tổ yến cho ngườimà.”
Ta vô cùng buồn bực, cái đồ ngốc này, thật sự là muốn ăn roi mà.
Quả nhiên Oánh Lộ nghe xong càng thêm tức giận, lạnh lùng cườinói:“Vậy tổ yến đâu?”
Lúc này Thanh Nha mới ý thức được mình nói sai, ấp a ấp úngnói:“Tổ yến, tổ yến bị nha hoàn Tam Nhi của biểu tiểu thư mang đi rồi.”
Ta nghĩ không xong rồi. Nàng không phải là muốn ăn roi, sự thật lànàng muốn chết a.
Sắc mặt Oánh Lộ trầm xuống, không nói gì liền hung hăng vung roiđánh nàng. Roi kia xược qua người Thanh Nha, tuy rằng không đánh trúng nhưnglại dọa nàng hết hồn.
Vài người khác thấy Oánh Lộ càng thêm tức giận vì thế trốn càngnhanh, lâu lâu kêu lên vài tiếng hoảng sợ.
“Ngươi!” Oánh Lộ đem roi chỉ về phía ta:“Ta nói ngươi chăm sócTiểu Hắc mà ngươi bỏ đi đâu? Tiểu Hắc bị bỏ đói kêu to, còn ngươi đang làm gì,không có ta ở đó ngươi liền bỏ việc đi chơi phải không.”
Nói xong không cho ta thời gian kịp phản ứng liền vung roi đánhtới. Đầu góc phòng có vài người kêu “A” một tiếng nhắm mắt lại lo sợ nhân gianxảy ra thảm kịch.
Nhưng trên thực tế ta không nhúc nhích vẫn đứng yên tại chỗ. Roiđánh vào mặt đất bụi bặm bay lên.
Cái miệng nhỏ nhắn của Oánh Lộ mở ra, lắp bắp nói:“Ngươi, ngươitại sao không trốn?”
Ta ra vẻ nghiêng đầu nghi vấn hỏi:“Vì sao lại phải trốn?”
Oánh Lộ nghe vậy sửng sốt, lại hỏi:“Ngươi không sợ roi của ta?”
Ta tiếp tục của ta ngây thơ vô tội “Vì sao lại phải sợ?”
Oánh Lộ trong lúc tức giận vung roi đánh xuống vô tình làm ngườixung quanh bị thương. Lúc thấy tất cả đồ vật trong phòng đều đổ bể mà người thìít ai bị ăn roi, ta liền đoán ra.
Oánh Lộ xiết chặt roi:“Ngươi, chẳng lẽ ngươi không nghe mọi ngườinói tính tình ta không được tốt sao?”
Ta gật gật đầu, dựa vào cửa, ngây thơ vô tội đáp thực con mẹ nómệt.“Biết.”
“Vậy sao ngươi không sợ ta?” Hình như nàng cảm thấy ta thật là kỳquái .
Ta bình tĩnh nói:“Tiểu thư tức giận, tâm tình không tốt, nên trútgiận.”
Kìm nén cơn tức đối với tâm lý mà nói là độc dược.
Oánh Lộ cười nhạo, trào phúng nói:“Vậy ngươi nói xem, ta phải làmthế nào mới hết giận?”
Ta nghĩ nghĩ rồi không do dự chút nào nhẹ nhàng đến bên giường đemcái bình hoa đặt ngay ngắn trên kệ đập xuống đất, như có như không nói:“Phảilàm như vậy.”
Bình hoa vỡ ra thành từng mảnh, bọn nha hoàn hít vào một hơi kêuầm lên.
Bình hoa kia nghe nói là do một nhân vật nổi tiếng làm ra khoảngtrăm năm trước. Phía trên có bút tích do chính tay vị đó để lại. Quan trọngnhất, đó là quà sinh nhật lúc bảy tuổi của Oánh Lộ do tiểu thúc tặng.