Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
CHƯƠNG63
“Giangphu tử,” Vũ Văn Duệ cười nhẹ, “Phu tử là thầy dạy đàn, không phải sao?”
GiangThành hơi nhíu mi, hình như có chút dự cảm không tốt “Đúng, thì sao?”
“Nhưvậy, phu tử…” Vũ Văn Duệ chỉ vào người ta nói: “Ta đem biểu muội phó thác chophu tử.”
Biểutình của Giang Thành lập tức giống như bị sét đánh “Ngươi…ngươi…ngươi nói cáigì?”
VũVăn Duệ từng chữ từng chữ lập lại một lần, “Ta đem biểu muội phó thác cho phutử.”
GiangThành xua tay, sợ hãi nói: “Cầm kỹ của biểu muội ngươi cao siêu như thế, phàmphu tục tử như ta làm sao có thể dạy? Hôm qua, Phạm Đạc cũng không sai, ta cóthể gửi biểu muội ngươi đến chỗ hắn. Ừ ừ, Phạm phu tử thật sự rất lợi hại .”
VũVăn Duệ híp mắt hồ ly, tao nhã nói: “Phu tử không cần khiêm tốn, Phạm Đạc kialàm sao so được nửa phần của phu tử? Biểu muội ta chính là ngưỡng mộ Giang phutử, mong phu tử đừng từ chối.”
“Côngtử…đây…đây cũng không phải là chuyện ta có thể làm chủ a.” Giang Thành buồn rầunói: “Biểu muội của ngươi nếu muốn nhập học, vậy phải thuyết phục viện trưởngđể nàng được vào viện học, học viện chúng ta không thu nữ tử ......”
VũVăn Duệ nhìn hắn một cái thật sâu, “Phu tử, lời này là thật sao?”
GiangThành gật mạnh đầu, “Tuyệt đối thật.”
“Nhưvậy......” Vũ Văn Duệ chậm rãi chớp mắt, nhìn ta thản nhiên nói: “A Lam, chúngta ra bên ngoài tiếp tục.”
Takhông lên tiếng chuẩn bị xoay người ra cửa, trong lòng lại nghĩ không biết đếnbước thứ mấy thì Giang Thành sẽ mở miệng giữ người. Quả nhiên, ta còn chưa bướcđến bước thứ ba chợt nghe Giang Thành rống to một tiếng, “Đợi chút, khoan điđã!”
VũVăn Duệ gợi lên môi mỏng có chút tươi cười, nghiêng mặt nói: “Phu tử có chuyệngì sao?”
“Đợichút......” Giang Thành không chịu được xoa mi gian, “Để ta suy nghĩ một chút,suy nghĩ một chút.”
VũVăn Duệ cung kính nói: “Phu tử, từ từ nghĩ, tất cả...... đều có thể bàn bạc.”
Tanhịn không được chắp hai tay đồng tình với Giang Thành, thói đời này, ngườithành thật không có đường sống!
Trênđây, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, kết quả đều đã vô cùng sáng tỏ, ta trở thànhđệ tử của Giang Thành, một nữ đệ tử.
GiangThành là người chơi đàn duy nhất trong thư viện Hồ Âm, tuy rằng không nổi danhnhư Phạm Đạc nhưng xem ra cũng không sai. Trong thư viện không coi trọng việctruyền thụ cầm kĩ cho lắm, nên nửa tháng Giang Thành chỉ lên lớp ba lần. Việcnày đối với việc dạy ta của Giang Thành thật sự là vô cùng có lợi.
Tatheo chỉ thị của Vũ Văn Duệ, dường như ngày nào cũng lủi đến nhà Giang Thành.Tuy nói Giang Thành dạy ta đánh đàn, nhưng hắn vẫn không cho ta dùng đàn thật,chỉ cho ta luyện tập đàn giả đánh không ra tiếng. Giang Thành cũng xem là mộtthầy giáo làm hết phận sự, từng dây đàn từng âm luật đều giải thích cho ta, sauđó bảo ta đàn lên cây đàn giả, cũng không quan tâm xem thử kỹ năng đàn của tacó thụt lùi hay tiến bộ hay không.
Đốivới cuộc sống như vậy, ta thực sự thực u buồn a.
Hômnay ta học xong đàn trở về khách sạn thì đã thấy Vũ Văn Duệ đang ngồi trongphòng ta uống trà, dường như đang chờ ta trở lại. Hắn rót nước trà cho ta, nói:“Hôm nay hắn dạy nàng cái gì ?”
Talười biếng nói: “Hôm nay không để ta đàn đàn giả nữa, hắn giải thích kỹ cho tasự ra đời của huyền cầm.”
“Vậy,nàng cảm thấy như thế nào?”
“Chẳngcó gì.” Ta nhấp một ngụm nước trà, mỗi ngày đàn tới đàn lui đàn giả, ngươi muốnta phải cảm thấy thế nào?
“Ừ.”Hắn vuốt cằm, cười nhạt nói: “Ta mang nàng đi đàn đàn thật.”
Tadừng một chút, hồ nghi nhìn hắn, “Thật sao?”
Hắnđứng dậy lôi kéo ta đi ra ngoài, “Ta mượn ông chủ khách sạn tầng hầm ngầm.”
“Hả?”
Hắnthanh nhã cười, con ngươi màu rám nắng hiện lên tia chế nhạo,“Hiệu quả cách âmcủa tầng hầm ngầm vô cùng tốt.”
“......”
VũVăn Duệ, sao ngươi lại bắt nạt người như vậy ! T.T
Hômnay Vũ Văn Duệ không biết nghĩ cái gì, hắn thế mà lại tự tay dạy ta đàn mộtkhúc, hơn nữa còn dùng đàn thật. Đàn thật, đúng, chính là cái loại mà con ngườicó thể tạo ra tiếng, chính là cái loại mà ta tạo ra tiếng có thể giết chếtngười – đàn thật. Quan trọng nhất là, Vũ Văn Duệ thế nhưng không nhét bông vàolỗ tai...... Vì thế ta càng thêm khẳng định hắn có âm mưu, tuyệt đối .
CHƯƠNG 64
“ALam.” Ngón tay thon dài trắng nõn của Vũ Văn Duệ nhẹ nhàng gảy dây đàn, “Nhớ kỹkhúc này chưa ?”
“Tàmtạm.” Ta thuận miệng lên tiếng, tiếp tục đắm chìm trong kinh ngạc vô cùng. Banđầu tiếng đàn của ta có thể nói là kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ.Nhưng mới vừa rồi đánh ra thế mà so với nửa tháng trước tốt hơn rất nhiều, quantrọng nhất là ta có thể đàn ra điệu nhạc? Ách, tuy rằng điệu có chút lạc âm,nhưng cũng được xem là điệu.
VũVăn Duệ vỗ vỗ tay áo căn bản không tồn tại chút tro bụi nào rồi đứng lên, “Ngàymai nàng đàn khúc này cho Giang Thành nghe.”
“Đàn cho Giang Thànhnghe?” Ta nói: “Ta rất muốn a, nhưng Giang phu tử căn bản không cho ta chạm vàođàn thật.”
“Hắn không cho nàng chạmnàng sẽ không chạm sao?” Vũ Văn Duệ thản nhiên liếc ta một cái, con ngươi nhanhchóng hiện lên ý cười, “Từ khi nào nàng trở thành một đệ tử ngoan ngoãn nhưvậy?”
“......” Ta trầm mặc mộthồi, liếc hắn nói: “Biểu ca, huynh bảo ta đàn đoạn nhạc này cho Giang phu tửnghe là có âm mưu gì?”
Vũ Văn Duệ nghiêng ngườitới gần, khuôn mặt tuấn mỹ cách mặt ta chỉ có mấy li. Ánh mắt hắn cười nhưkhông cười, môi mỏng khẽ mở: “Nàng muốn biết?”
Ta rất muốn đẩy mặt hắnra, sau đó “Phi” một tiếng, nói “Vô nghĩa!”, nhưng căn cứ vào sự thật tàn khốc,ta chỉ có thể ôn hòa gật gật đầu nói: “Ừ.”
“Thật muốn biết?”
“Biểu ca, ta thật sựmuốn biết.”
“À......” Hắn kề sát vàotai ta cúi đầu cười, hơi thở ấm áp nhè nhẹ vờn quanh ái muội, giọng nói từ tínhmang theo ác liệt: “Không nói cho nàng biết.”
......
Vũ Văn Duệ, tốt nhấtngươi hãy cầu nguyện đừng bao giờ rơi vào tay ta, bằng không, ta thật sự khôngngại làm một hồi “Mẹ kế công chúa bạch tuyết”......
Ngày hôm sau, ta thừadịp Giang Thành không có trong phòng liền vụng trộm lấy cây đàn gỗ ngô đồng củahắn, trúc trắc mang theo hưng phấn đàn lên. Tuy nói, ban đầu cũng có chút chóitai, nhưng chậm rãi cũng xem như là rơi vào cảnh đẹp, một lần nữa ta lại cảmthán cách “Giáo dục câm điếc” của Giang Thành, có đôi khi những thứ càng vôthanh vô tức càng có thể thay đổi chúng ta.
Khúc nhạc Vũ Văn Duệ dạyta cực kỳ ngắn, đại khái khoảng 3 phút là có thể đàn xong. Nhưng khi ta đànđược một nửa thì Giang Thành đã vọt vào, trong mắt mang theo kinh ngạc cùngmừng như điên hỏi ta, “Trò đàn khúc gì vậy?”
Câu đầu tiên Giang Thànhnói không phải là chỉ trích ta vì sao đánh đàn, mà là hỏi đây là khúc gì......Ta dừng tay, trong trẻo cười nói: “Đây là khúc nhạc đêm qua biểu ca ta dạy, phutử, ta đàn thế nào?”
“Biểu ca trò ......”Biểu tình Giang Thành trong nháy mắt trở nên rối rắm, sau đó lại trong mắt biếnthành giãy dụa cùng thống khổ, “Khúc này, rất tốt, rất tốt......”
Lòng ta đại khái đãhiểu, vì thế nhiệt tình nói: “Giang phu tử, có vài âm ta đàn không tốt, phu tửcó thể dạy ta không?”
Sắc mặt Giang Thành cứngngắc nói: “Trần phu tử trong thư viện tìm ta có một số việc, trò cứ tự luyệntrước đi.”
“Vâng, phu tử.”
Giang Thành xoay người,trước khi đi còn lưu luyến liếc ta một cái, sau đó bước chân trầm trọng giannan rời đi.
Ta tay trái chống mặtcười sung sướng, tay phải gẩy gẩy dây đàn để nó phát ra âm thanh vang dội. Xemra, khúc này vẫn còn không ít.
Mấy ngày sau, khi trở vềVũ Văn Duệ đều mang ta đến tầng hầm ngầm dạy ta đàn khúc kia. Mỗi lần chỉ dạymột đoạn ngắn, ngày hôm sau ta lại đàn trước mặt Giang Thành. Sắc mặt GiangThành càng ngày càng rối rắm, khát vọng trong mắt càng ngày càng tăng, cuốicùng đúng là càng ngày càng không có tinh thần .
Ngày đó ta còn chưa vàotrong nhà thì đã nghe được tiếng đàn trong phòng truyền ra, đây đúng là khúcnhạc mà Vũ Văn Duệ dạy ta. Mỗi lần Vũ Văn Duệ đều dạy ta một đoạn ngắn trongđoạn ngắn. Lấy trình độ của ta, ngay cả như vậy cũng thật sự quá khó khăn, chonên chỉ có thể mỗi đoạn mỗi đoạn lại tách ra mà đàn. Ngày đó Giang Thành đemtừng đoạn ngắn này hợp lại, dung hợp thành một khúc nhạc tuyệt vời êm tai trướcnay chưa từng có.
Ta đứng ngoài cửa ngheđến nhập thần, thẳng cho đến khi Giang Thành mở của mới lấy lại tinh thần. Talên tiếng: “Phu tử.”
Trong mắt Giang Thànhtràn đầy một loại gọi là thỏa mãn, nhưng lúc nhìn thấy ta lại nhanh chóng luira, khôi phục sự uể oải vốn có,“Trò đã đến rồi.”
“Vâng.” Ta theo hắn vàocửa, “Vừa rồi phu tử đàn khúc kia sao? Phu tử quả nhiên là phu tử, đàn hay hơnso với ta không biết mấy trăm ngàn lần.”
“Không phải chuyện củatrò.” Giang Thành thấp giọng cảm thán, ngẩng đầu nói: “Hôm nay ta dạy cho tròkhúc ‘Liễu thường’, trò nghe cẩn thận.”
Ta rũ mắt dấu đi suynghĩ trong lòng, đây là lần đầu tiên Giang Thành dạy ta đàn toàn khúc, hắn làmnhư vậy để làm gì? Lúc ta đem chuyện này nói cho Vũ Văn Duệ biết, hắn chỉ cườicực kỳ ý tứ hàm xúc, cực kỳ sâu xa, trên mặt thanh nhã ẩn ẩn lộ ra một cỗ tínhkế cùng gian trá, ta nhìn mà tóc gáy dựng thẳng.
Ba ngày sau, ban đêm,cửa sau nhà Giang Thành có một thân ảnh nhẹ nhàng tiêu sái bước ra, trên tayhắn là một bọc vải nhỏ đong đưa, ủ rũ chuẩn bị rời đi.
“Giang phu tử, đã trễthế này phu tử còn muốn đi đâu?” Trong bóng đêm, giọng nói Vũ Văn Duệ có vẻ từtính tao nhã khác lạ. Ta miễn cưỡng đem thân mình tựa vào tường, chuẩn bị xemkịch vui miễn phí.
Giang Thành mạnh mẽngẩng đầu, nhìn ta cùng Vũ Văn Duệ đứng trong góc mà kinh hãi, “Các ngươi … cácngươi làm sao có thể ở đây?”
Vũ Văn Duệ thản nhiênnói: “Đương nhiên là vì phu tử ở đây, cho nên chúng ta mới ở đây.”
Giang Thành muốn nói cáigì đó, nhưng dừng một chút vẫn chưa nói ra.
“Phu tử sao phải khổ sởnhư vậy.” Vũ Văn Duệ thở dài, “Biết lòng mình càng ngày càng vui mừng, sao lạidứt khoát ra đi như thế? Như vậy sẽ không còn nghe thấy cũng không còn cơ hộinghe thấy nữa rồi.”
Giang Thành không nóilời nào, chỉ trầm mặc nhìn Vũ Văn Duệ.
“Khúc nhạc kia tổng cộngchia làm ba đoạn lớn, ba đoạn lớn lại có mười đoạn ngắn, từng đoạn ngắn lạichia thành ba tiểu tiết......” Mắt hồ ly dài nhỏ của Vũ Văn Duệ hiện lên tinhquang, cười nhạt nói: “Tính ra đến giờ ta chỉ dạy A Lam có ba tiểu tiết, cònrất nhiều rất nhiều chưa kịp dạy.”
Ta thề, ta nhìn thấy ánhmắt của Giang Thành trong nháy mắt phát ra tia sáng, sau đó nuốt nước miếng.
Vũ Văn Duệ lấy từ trongtay áo ra một tập nhạc mỏng, ngón tay thon dài vuốt ve bìa tập, từ từ nói: “Bảnnhạc này là ‘Khả lâm khúc’, chính là thánh cầm soạn ra ba trăm năm trước. Saukhi ông ta chết thì truyền cho đại đệ tử của mình, đại đệ tử kia xem bản nhạcnày là bảo bối, mặc kệ ai tới tìm cũng không chịu đưa. Sau đó nhà hắn bị cháy,toàn bộ đều bị đốt sạch, bao gồm cả bản ‘Khả lâm khúc’ kia...... Nhưng thật ratrận cháy này là do sư đệ hắn cố ý gây ra để mọi người nghĩ bản ‘Khả lâm khúc’này đã bị hủy, hắn có thể độc hưởng thần khúc kinh thế này.”
Mắt Giang Thành đã trởthành lục quang......
“Giang phu tử có phảirất muốn tập nhạc này?” Vũ Văn Duệ cười tao nhã.
Con ngươi Giang Thànhtrong nháy mắt đen láy thâm trầm, “Muốn thì sao, công tử cũng sẽ không đưa chota tập này.”
Vũ Văn Duệ nhướng mituấn, “Phu tử nói sai rồi, ta đúng là muốn đưa tập nhạc này cho phu tử, khôngcó điều kiện gì.” Nói xong hắn liền ném tập nhạc kia vào không trung.
Giang Thành rốt cuộc bấtchấp độ cao nhảy lên, một phen đem tập nhạc kia nhét vào trong lòng. Hắn nhìnVũ Văn Duệ chắp tay nói: “Vậy đa tạ công tử, bây giờ không còn sớm, công tử cùngtiểu thư nên về nghỉ ngơi.” Sau đó liền chạy vào nhà, ngay cả bọc đồ rơi trênmặt đất cũng quên luôn.
“Biểu ca.”
“Hả?”
“Huynh khẳng định hắn sẽkhông mang tập nhạc kia chạy trốn?”
“Đương nhiên là khôngkhẳng định.”
“Vậy huynh đưa tập nhạccho hắn làm gì?”
Vũ Văn Duệ híp con ngươidài nhỏ cười nhẹ, “Hắn chạy hay không chạy, cũng không liên quan đến kế hoạchcủa ta.”
Ta bất giác lui về sautừng bước, trong mắt nam nhân này có lạnh nhạt, có tự tin. Được, thật là khủngkhiếp......
Sự thật chứng minh, suyđoán của ta không phải là không có lý. Giang Thành quả thật đã mang theo tậpnhạc kia chạy, hơn nữa còn chạy sạch sẽ không lưu lại chút dấu vết nào. Đối vớichuyện này, Vũ Văn Duệ vẫn lười biếng dựa vào ghế mềm, nhìn ta nói: “A Lam,nàng lại béo .”
-_-|||
Tuy rằng ta tò mò khôngbiết vì sao Vũ Văn Duệ lại tự tin như vậy, nhưng cũng không mở miệng hỏi. Bởivì ta biết dù mình có hỏi, tên hồ ly hỗn đản này cũng sẽ không nói cho ta biết,không bằng cứ yên lặng chờ xem là được rồi.
Hôm nay thời tiết bênngoài sáng sủa trong lành, ve sầu kêu vui, chim chóc bay hăng say, ta cùng VũVăn Duệ ở trong phòng sung sướng gặm cắn đào ướp lạnh. Lúc này cửa lại bị mộtngười dùng lực lớn đá văng, sau đó Giang Thành vẻ mặt tối tăm xuất hiện trongtầm mắt chúng ta. Hắn mang đôi mắt quốc bảo*, hơi thở âm trầm nói:“Vũ Văn Duệ,‘Khả lâm khúc’ quyển hạ ở đâu?”
(*Gấu trúc)
Ta nghe vậy dại ra, quảđào trong tay lộc cộc rơi xuống.
Vũ Văn Duệ chậm rãi laumiệng, “Xem ra Giang phu tử ngày đêm nghiên cứu khúc kia, thật là chăm chỉ a.”
“Đừng nói lời vô nghĩa,nhanh nói cho ta biết quyển hạ ở đâu.” Giang Thành đã không có vẻ khiếp đảmcùng nao núng thường ngày mà trở nên khí thế cường ngạnh.
Vũ Văn Duệ không thayđổi tư thái tao nhã, nâng tay rót chén nước trà, “Giang phu tử, thật là ngượngngùng, quyển hạ bản nhạc này chỉ sợ ta không thể tặng phu tử.”
Giang Thành nhíu mày,mây đen kéo đến.
Vũ Văn Duệ nhấp ngụmnước trà, khẩu khí có chút bất đắc dĩ, “Giang phu tử có nhớ ta từng nói muốntìm vị Sầm tiên sinh kia không? Đó là một vị cố nhân, cũng là người yêu đàn,không, phải nói là si, ‘Khả lâm khúc’ kia ta vốn tìm cho hắn.”
Giang Thành đen nửa mặt,nghiến răng nghiến lợi nói: “Vũ Văn Duệ, ngươi......”
“Thật là có lỗi.” Vũ VănDuệ dường như rất thành khẩn, “Quyển hạ kia, ta tuyệt đối sẽ không đưa chongười khác, cho dù là phu tử, cũng không thể.”
Giang Thành vương tayxoa mi gian của mình, nhẹ giọng niệm: “Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh......”
Ta ngơ ngác nhìn gươngmặt xin lỗi kia của Vũ Văn Duệ mà cả người rét run...... Giang Thành, ngườingươi phải đối mặt là Vũ Văn Duệ, bình tĩnh có ích sao?
“Vũ Văn công tử.” GiangThành hít một hơi thật sau, cổ họng run rẩy hỏi: “Có thể nói chuyện riêngkhông?”
Con ngươi dài nhỏ của VũVăn Duệ hơi hơi nheo lại, môi mỏng tao nhã gợi lên, “Đương nhiên có thể.”
Vũ Văn Duệ và GiangThành nói gì đương nhiên ta không thể nào biết được, ta chỉ biết lúc GiangThành ra khỏi cửa thì nửa gương mặt còn lại đều đen nốt, nhưng con ngươi đangtức giận kia lại hiện lên vẻ thản nhiên thưởng thức cùng kích động, xem ra vịcầm si này đã bị thu phục. Ta nhịn không được ngửa mặt lên trời rống lớn mộttiếng: Trời xanh a, vì sao ông lại sinh ra Vũ Văn yêu nghiệt, hắn còn sống,chúng ta làm sao sống!
Thu phục cầm si GiangThành xong, chúng ta đương nhiên phải rời thành Hà Dương chạy đến thành kếtiếp. Nhiều ngày qua thời tiết hơi hơi có chút âm u, gió thổi mang theo hơinước cùng ngột ngạt, chắc là trời muốn mưa. Vũ Văn Duệ đang ngủ say trên giườngmềm, lông mi dày dài đổ bóng trên gương mặt trắng nõn.
Ta vốn đang cầm quả táochậm rãi cắn, không ngờ xe ngựa đột ngột dừng gấp lại, quả táo trên tay bay đithì không nói, nhưng cả người ta còn ngã lên người Vũ Văn Duệ, đập mạnh vào. Tanhìn hàng lông mi dài của hắn run rẩy, sau đó để lộ ra một đôi mắt đẹp mê lymang theo hơi thở nguy hiểm.
Thân mình ta run lên,muốn rời khỏi người hắn nhưng hắn lại vươn một tay áp chế thân mình đang muốntránh né của ta, vẻ mặt lộ ra nguy hiểm dày đặc. Vừa tỉnh ngủ, giọng hắn còn cóchút từ tính khàn khàn, chậm rãi nói: “An Kha Lam, nàng không muốn sống nữa sao?”
Mẹ ta nha, Vũ Văn Duệ,hắn….hắn có bệnh tức giận lúc rời giường a!
“Giangphu tử,” Vũ Văn Duệ cười nhẹ, “Phu tử là thầy dạy đàn, không phải sao?”
GiangThành hơi nhíu mi, hình như có chút dự cảm không tốt “Đúng, thì sao?”
“Nhưvậy, phu tử…” Vũ Văn Duệ chỉ vào người ta nói: “Ta đem biểu muội phó thác chophu tử.”
Biểutình của Giang Thành lập tức giống như bị sét đánh “Ngươi…ngươi…ngươi nói cáigì?”
VũVăn Duệ từng chữ từng chữ lập lại một lần, “Ta đem biểu muội phó thác cho phutử.”
GiangThành xua tay, sợ hãi nói: “Cầm kỹ của biểu muội ngươi cao siêu như thế, phàmphu tục tử như ta làm sao có thể dạy? Hôm qua, Phạm Đạc cũng không sai, ta cóthể gửi biểu muội ngươi đến chỗ hắn. Ừ ừ, Phạm phu tử thật sự rất lợi hại .”
VũVăn Duệ híp mắt hồ ly, tao nhã nói: “Phu tử không cần khiêm tốn, Phạm Đạc kialàm sao so được nửa phần của phu tử? Biểu muội ta chính là ngưỡng mộ Giang phutử, mong phu tử đừng từ chối.”
“Côngtử…đây…đây cũng không phải là chuyện ta có thể làm chủ a.” Giang Thành buồn rầunói: “Biểu muội của ngươi nếu muốn nhập học, vậy phải thuyết phục viện trưởngđể nàng được vào viện học, học viện chúng ta không thu nữ tử ......”
VũVăn Duệ nhìn hắn một cái thật sâu, “Phu tử, lời này là thật sao?”
GiangThành gật mạnh đầu, “Tuyệt đối thật.”
“Nhưvậy......” Vũ Văn Duệ chậm rãi chớp mắt, nhìn ta thản nhiên nói: “A Lam, chúngta ra bên ngoài tiếp tục.”
Takhông lên tiếng chuẩn bị xoay người ra cửa, trong lòng lại nghĩ không biết đếnbước thứ mấy thì Giang Thành sẽ mở miệng giữ người. Quả nhiên, ta còn chưa bướcđến bước thứ ba chợt nghe Giang Thành rống to một tiếng, “Đợi chút, khoan điđã!”
VũVăn Duệ gợi lên môi mỏng có chút tươi cười, nghiêng mặt nói: “Phu tử có chuyệngì sao?”
“Đợichút......” Giang Thành không chịu được xoa mi gian, “Để ta suy nghĩ một chút,suy nghĩ một chút.”
VũVăn Duệ cung kính nói: “Phu tử, từ từ nghĩ, tất cả...... đều có thể bàn bạc.”
Tanhịn không được chắp hai tay đồng tình với Giang Thành, thói đời này, ngườithành thật không có đường sống!
Trênđây, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, kết quả đều đã vô cùng sáng tỏ, ta trở thànhđệ tử của Giang Thành, một nữ đệ tử.
GiangThành là người chơi đàn duy nhất trong thư viện Hồ Âm, tuy rằng không nổi danhnhư Phạm Đạc nhưng xem ra cũng không sai. Trong thư viện không coi trọng việctruyền thụ cầm kĩ cho lắm, nên nửa tháng Giang Thành chỉ lên lớp ba lần. Việcnày đối với việc dạy ta của Giang Thành thật sự là vô cùng có lợi.
Tatheo chỉ thị của Vũ Văn Duệ, dường như ngày nào cũng lủi đến nhà Giang Thành.Tuy nói Giang Thành dạy ta đánh đàn, nhưng hắn vẫn không cho ta dùng đàn thật,chỉ cho ta luyện tập đàn giả đánh không ra tiếng. Giang Thành cũng xem là mộtthầy giáo làm hết phận sự, từng dây đàn từng âm luật đều giải thích cho ta, sauđó bảo ta đàn lên cây đàn giả, cũng không quan tâm xem thử kỹ năng đàn của tacó thụt lùi hay tiến bộ hay không.
Đốivới cuộc sống như vậy, ta thực sự thực u buồn a.
Hômnay ta học xong đàn trở về khách sạn thì đã thấy Vũ Văn Duệ đang ngồi trongphòng ta uống trà, dường như đang chờ ta trở lại. Hắn rót nước trà cho ta, nói:“Hôm nay hắn dạy nàng cái gì ?”
Talười biếng nói: “Hôm nay không để ta đàn đàn giả nữa, hắn giải thích kỹ cho tasự ra đời của huyền cầm.”
“Vậy,nàng cảm thấy như thế nào?”
“Chẳngcó gì.” Ta nhấp một ngụm nước trà, mỗi ngày đàn tới đàn lui đàn giả, ngươi muốnta phải cảm thấy thế nào?
“Ừ.”Hắn vuốt cằm, cười nhạt nói: “Ta mang nàng đi đàn đàn thật.”
Tadừng một chút, hồ nghi nhìn hắn, “Thật sao?”
Hắnđứng dậy lôi kéo ta đi ra ngoài, “Ta mượn ông chủ khách sạn tầng hầm ngầm.”
“Hả?”
Hắnthanh nhã cười, con ngươi màu rám nắng hiện lên tia chế nhạo,“Hiệu quả cách âmcủa tầng hầm ngầm vô cùng tốt.”
“......”
VũVăn Duệ, sao ngươi lại bắt nạt người như vậy ! T.T
Hômnay Vũ Văn Duệ không biết nghĩ cái gì, hắn thế mà lại tự tay dạy ta đàn mộtkhúc, hơn nữa còn dùng đàn thật. Đàn thật, đúng, chính là cái loại mà con ngườicó thể tạo ra tiếng, chính là cái loại mà ta tạo ra tiếng có thể giết chếtngười – đàn thật. Quan trọng nhất là, Vũ Văn Duệ thế nhưng không nhét bông vàolỗ tai...... Vì thế ta càng thêm khẳng định hắn có âm mưu, tuyệt đối .
CHƯƠNG 64
“ALam.” Ngón tay thon dài trắng nõn của Vũ Văn Duệ nhẹ nhàng gảy dây đàn, “Nhớ kỹkhúc này chưa ?”
“Tàmtạm.” Ta thuận miệng lên tiếng, tiếp tục đắm chìm trong kinh ngạc vô cùng. Banđầu tiếng đàn của ta có thể nói là kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ.Nhưng mới vừa rồi đánh ra thế mà so với nửa tháng trước tốt hơn rất nhiều, quantrọng nhất là ta có thể đàn ra điệu nhạc? Ách, tuy rằng điệu có chút lạc âm,nhưng cũng được xem là điệu.
VũVăn Duệ vỗ vỗ tay áo căn bản không tồn tại chút tro bụi nào rồi đứng lên, “Ngàymai nàng đàn khúc này cho Giang Thành nghe.”
“Đàn cho Giang Thànhnghe?” Ta nói: “Ta rất muốn a, nhưng Giang phu tử căn bản không cho ta chạm vàođàn thật.”
“Hắn không cho nàng chạmnàng sẽ không chạm sao?” Vũ Văn Duệ thản nhiên liếc ta một cái, con ngươi nhanhchóng hiện lên ý cười, “Từ khi nào nàng trở thành một đệ tử ngoan ngoãn nhưvậy?”
“......” Ta trầm mặc mộthồi, liếc hắn nói: “Biểu ca, huynh bảo ta đàn đoạn nhạc này cho Giang phu tửnghe là có âm mưu gì?”
Vũ Văn Duệ nghiêng ngườitới gần, khuôn mặt tuấn mỹ cách mặt ta chỉ có mấy li. Ánh mắt hắn cười nhưkhông cười, môi mỏng khẽ mở: “Nàng muốn biết?”
Ta rất muốn đẩy mặt hắnra, sau đó “Phi” một tiếng, nói “Vô nghĩa!”, nhưng căn cứ vào sự thật tàn khốc,ta chỉ có thể ôn hòa gật gật đầu nói: “Ừ.”
“Thật muốn biết?”
“Biểu ca, ta thật sựmuốn biết.”
“À......” Hắn kề sát vàotai ta cúi đầu cười, hơi thở ấm áp nhè nhẹ vờn quanh ái muội, giọng nói từ tínhmang theo ác liệt: “Không nói cho nàng biết.”
......
Vũ Văn Duệ, tốt nhấtngươi hãy cầu nguyện đừng bao giờ rơi vào tay ta, bằng không, ta thật sự khôngngại làm một hồi “Mẹ kế công chúa bạch tuyết”......
Ngày hôm sau, ta thừadịp Giang Thành không có trong phòng liền vụng trộm lấy cây đàn gỗ ngô đồng củahắn, trúc trắc mang theo hưng phấn đàn lên. Tuy nói, ban đầu cũng có chút chóitai, nhưng chậm rãi cũng xem như là rơi vào cảnh đẹp, một lần nữa ta lại cảmthán cách “Giáo dục câm điếc” của Giang Thành, có đôi khi những thứ càng vôthanh vô tức càng có thể thay đổi chúng ta.
Khúc nhạc Vũ Văn Duệ dạyta cực kỳ ngắn, đại khái khoảng 3 phút là có thể đàn xong. Nhưng khi ta đànđược một nửa thì Giang Thành đã vọt vào, trong mắt mang theo kinh ngạc cùngmừng như điên hỏi ta, “Trò đàn khúc gì vậy?”
Câu đầu tiên Giang Thànhnói không phải là chỉ trích ta vì sao đánh đàn, mà là hỏi đây là khúc gì......Ta dừng tay, trong trẻo cười nói: “Đây là khúc nhạc đêm qua biểu ca ta dạy, phutử, ta đàn thế nào?”
“Biểu ca trò ......”Biểu tình Giang Thành trong nháy mắt trở nên rối rắm, sau đó lại trong mắt biếnthành giãy dụa cùng thống khổ, “Khúc này, rất tốt, rất tốt......”
Lòng ta đại khái đãhiểu, vì thế nhiệt tình nói: “Giang phu tử, có vài âm ta đàn không tốt, phu tửcó thể dạy ta không?”
Sắc mặt Giang Thành cứngngắc nói: “Trần phu tử trong thư viện tìm ta có một số việc, trò cứ tự luyệntrước đi.”
“Vâng, phu tử.”
Giang Thành xoay người,trước khi đi còn lưu luyến liếc ta một cái, sau đó bước chân trầm trọng giannan rời đi.
Ta tay trái chống mặtcười sung sướng, tay phải gẩy gẩy dây đàn để nó phát ra âm thanh vang dội. Xemra, khúc này vẫn còn không ít.
Mấy ngày sau, khi trở vềVũ Văn Duệ đều mang ta đến tầng hầm ngầm dạy ta đàn khúc kia. Mỗi lần chỉ dạymột đoạn ngắn, ngày hôm sau ta lại đàn trước mặt Giang Thành. Sắc mặt GiangThành càng ngày càng rối rắm, khát vọng trong mắt càng ngày càng tăng, cuốicùng đúng là càng ngày càng không có tinh thần .
Ngày đó ta còn chưa vàotrong nhà thì đã nghe được tiếng đàn trong phòng truyền ra, đây đúng là khúcnhạc mà Vũ Văn Duệ dạy ta. Mỗi lần Vũ Văn Duệ đều dạy ta một đoạn ngắn trongđoạn ngắn. Lấy trình độ của ta, ngay cả như vậy cũng thật sự quá khó khăn, chonên chỉ có thể mỗi đoạn mỗi đoạn lại tách ra mà đàn. Ngày đó Giang Thành đemtừng đoạn ngắn này hợp lại, dung hợp thành một khúc nhạc tuyệt vời êm tai trướcnay chưa từng có.
Ta đứng ngoài cửa ngheđến nhập thần, thẳng cho đến khi Giang Thành mở của mới lấy lại tinh thần. Talên tiếng: “Phu tử.”
Trong mắt Giang Thànhtràn đầy một loại gọi là thỏa mãn, nhưng lúc nhìn thấy ta lại nhanh chóng luira, khôi phục sự uể oải vốn có,“Trò đã đến rồi.”
“Vâng.” Ta theo hắn vàocửa, “Vừa rồi phu tử đàn khúc kia sao? Phu tử quả nhiên là phu tử, đàn hay hơnso với ta không biết mấy trăm ngàn lần.”
“Không phải chuyện củatrò.” Giang Thành thấp giọng cảm thán, ngẩng đầu nói: “Hôm nay ta dạy cho tròkhúc ‘Liễu thường’, trò nghe cẩn thận.”
Ta rũ mắt dấu đi suynghĩ trong lòng, đây là lần đầu tiên Giang Thành dạy ta đàn toàn khúc, hắn làmnhư vậy để làm gì? Lúc ta đem chuyện này nói cho Vũ Văn Duệ biết, hắn chỉ cườicực kỳ ý tứ hàm xúc, cực kỳ sâu xa, trên mặt thanh nhã ẩn ẩn lộ ra một cỗ tínhkế cùng gian trá, ta nhìn mà tóc gáy dựng thẳng.
Ba ngày sau, ban đêm,cửa sau nhà Giang Thành có một thân ảnh nhẹ nhàng tiêu sái bước ra, trên tayhắn là một bọc vải nhỏ đong đưa, ủ rũ chuẩn bị rời đi.
“Giang phu tử, đã trễthế này phu tử còn muốn đi đâu?” Trong bóng đêm, giọng nói Vũ Văn Duệ có vẻ từtính tao nhã khác lạ. Ta miễn cưỡng đem thân mình tựa vào tường, chuẩn bị xemkịch vui miễn phí.
Giang Thành mạnh mẽngẩng đầu, nhìn ta cùng Vũ Văn Duệ đứng trong góc mà kinh hãi, “Các ngươi … cácngươi làm sao có thể ở đây?”
Vũ Văn Duệ thản nhiênnói: “Đương nhiên là vì phu tử ở đây, cho nên chúng ta mới ở đây.”
Giang Thành muốn nói cáigì đó, nhưng dừng một chút vẫn chưa nói ra.
“Phu tử sao phải khổ sởnhư vậy.” Vũ Văn Duệ thở dài, “Biết lòng mình càng ngày càng vui mừng, sao lạidứt khoát ra đi như thế? Như vậy sẽ không còn nghe thấy cũng không còn cơ hộinghe thấy nữa rồi.”
Giang Thành không nóilời nào, chỉ trầm mặc nhìn Vũ Văn Duệ.
“Khúc nhạc kia tổng cộngchia làm ba đoạn lớn, ba đoạn lớn lại có mười đoạn ngắn, từng đoạn ngắn lạichia thành ba tiểu tiết......” Mắt hồ ly dài nhỏ của Vũ Văn Duệ hiện lên tinhquang, cười nhạt nói: “Tính ra đến giờ ta chỉ dạy A Lam có ba tiểu tiết, cònrất nhiều rất nhiều chưa kịp dạy.”
Ta thề, ta nhìn thấy ánhmắt của Giang Thành trong nháy mắt phát ra tia sáng, sau đó nuốt nước miếng.
Vũ Văn Duệ lấy từ trongtay áo ra một tập nhạc mỏng, ngón tay thon dài vuốt ve bìa tập, từ từ nói: “Bảnnhạc này là ‘Khả lâm khúc’, chính là thánh cầm soạn ra ba trăm năm trước. Saukhi ông ta chết thì truyền cho đại đệ tử của mình, đại đệ tử kia xem bản nhạcnày là bảo bối, mặc kệ ai tới tìm cũng không chịu đưa. Sau đó nhà hắn bị cháy,toàn bộ đều bị đốt sạch, bao gồm cả bản ‘Khả lâm khúc’ kia...... Nhưng thật ratrận cháy này là do sư đệ hắn cố ý gây ra để mọi người nghĩ bản ‘Khả lâm khúc’này đã bị hủy, hắn có thể độc hưởng thần khúc kinh thế này.”
Mắt Giang Thành đã trởthành lục quang......
“Giang phu tử có phảirất muốn tập nhạc này?” Vũ Văn Duệ cười tao nhã.
Con ngươi Giang Thànhtrong nháy mắt đen láy thâm trầm, “Muốn thì sao, công tử cũng sẽ không đưa chota tập này.”
Vũ Văn Duệ nhướng mituấn, “Phu tử nói sai rồi, ta đúng là muốn đưa tập nhạc này cho phu tử, khôngcó điều kiện gì.” Nói xong hắn liền ném tập nhạc kia vào không trung.
Giang Thành rốt cuộc bấtchấp độ cao nhảy lên, một phen đem tập nhạc kia nhét vào trong lòng. Hắn nhìnVũ Văn Duệ chắp tay nói: “Vậy đa tạ công tử, bây giờ không còn sớm, công tử cùngtiểu thư nên về nghỉ ngơi.” Sau đó liền chạy vào nhà, ngay cả bọc đồ rơi trênmặt đất cũng quên luôn.
“Biểu ca.”
“Hả?”
“Huynh khẳng định hắn sẽkhông mang tập nhạc kia chạy trốn?”
“Đương nhiên là khôngkhẳng định.”
“Vậy huynh đưa tập nhạccho hắn làm gì?”
Vũ Văn Duệ híp con ngươidài nhỏ cười nhẹ, “Hắn chạy hay không chạy, cũng không liên quan đến kế hoạchcủa ta.”
Ta bất giác lui về sautừng bước, trong mắt nam nhân này có lạnh nhạt, có tự tin. Được, thật là khủngkhiếp......
Sự thật chứng minh, suyđoán của ta không phải là không có lý. Giang Thành quả thật đã mang theo tậpnhạc kia chạy, hơn nữa còn chạy sạch sẽ không lưu lại chút dấu vết nào. Đối vớichuyện này, Vũ Văn Duệ vẫn lười biếng dựa vào ghế mềm, nhìn ta nói: “A Lam,nàng lại béo .”
-_-|||
Tuy rằng ta tò mò khôngbiết vì sao Vũ Văn Duệ lại tự tin như vậy, nhưng cũng không mở miệng hỏi. Bởivì ta biết dù mình có hỏi, tên hồ ly hỗn đản này cũng sẽ không nói cho ta biết,không bằng cứ yên lặng chờ xem là được rồi.
Hôm nay thời tiết bênngoài sáng sủa trong lành, ve sầu kêu vui, chim chóc bay hăng say, ta cùng VũVăn Duệ ở trong phòng sung sướng gặm cắn đào ướp lạnh. Lúc này cửa lại bị mộtngười dùng lực lớn đá văng, sau đó Giang Thành vẻ mặt tối tăm xuất hiện trongtầm mắt chúng ta. Hắn mang đôi mắt quốc bảo*, hơi thở âm trầm nói:“Vũ Văn Duệ,‘Khả lâm khúc’ quyển hạ ở đâu?”
(*Gấu trúc)
Ta nghe vậy dại ra, quảđào trong tay lộc cộc rơi xuống.
Vũ Văn Duệ chậm rãi laumiệng, “Xem ra Giang phu tử ngày đêm nghiên cứu khúc kia, thật là chăm chỉ a.”
“Đừng nói lời vô nghĩa,nhanh nói cho ta biết quyển hạ ở đâu.” Giang Thành đã không có vẻ khiếp đảmcùng nao núng thường ngày mà trở nên khí thế cường ngạnh.
Vũ Văn Duệ không thayđổi tư thái tao nhã, nâng tay rót chén nước trà, “Giang phu tử, thật là ngượngngùng, quyển hạ bản nhạc này chỉ sợ ta không thể tặng phu tử.”
Giang Thành nhíu mày,mây đen kéo đến.
Vũ Văn Duệ nhấp ngụmnước trà, khẩu khí có chút bất đắc dĩ, “Giang phu tử có nhớ ta từng nói muốntìm vị Sầm tiên sinh kia không? Đó là một vị cố nhân, cũng là người yêu đàn,không, phải nói là si, ‘Khả lâm khúc’ kia ta vốn tìm cho hắn.”
Giang Thành đen nửa mặt,nghiến răng nghiến lợi nói: “Vũ Văn Duệ, ngươi......”
“Thật là có lỗi.” Vũ VănDuệ dường như rất thành khẩn, “Quyển hạ kia, ta tuyệt đối sẽ không đưa chongười khác, cho dù là phu tử, cũng không thể.”
Giang Thành vương tayxoa mi gian của mình, nhẹ giọng niệm: “Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh......”
Ta ngơ ngác nhìn gươngmặt xin lỗi kia của Vũ Văn Duệ mà cả người rét run...... Giang Thành, ngườingươi phải đối mặt là Vũ Văn Duệ, bình tĩnh có ích sao?
“Vũ Văn công tử.” GiangThành hít một hơi thật sau, cổ họng run rẩy hỏi: “Có thể nói chuyện riêngkhông?”
Con ngươi dài nhỏ của VũVăn Duệ hơi hơi nheo lại, môi mỏng tao nhã gợi lên, “Đương nhiên có thể.”
Vũ Văn Duệ và GiangThành nói gì đương nhiên ta không thể nào biết được, ta chỉ biết lúc GiangThành ra khỏi cửa thì nửa gương mặt còn lại đều đen nốt, nhưng con ngươi đangtức giận kia lại hiện lên vẻ thản nhiên thưởng thức cùng kích động, xem ra vịcầm si này đã bị thu phục. Ta nhịn không được ngửa mặt lên trời rống lớn mộttiếng: Trời xanh a, vì sao ông lại sinh ra Vũ Văn yêu nghiệt, hắn còn sống,chúng ta làm sao sống!
Thu phục cầm si GiangThành xong, chúng ta đương nhiên phải rời thành Hà Dương chạy đến thành kếtiếp. Nhiều ngày qua thời tiết hơi hơi có chút âm u, gió thổi mang theo hơinước cùng ngột ngạt, chắc là trời muốn mưa. Vũ Văn Duệ đang ngủ say trên giườngmềm, lông mi dày dài đổ bóng trên gương mặt trắng nõn.
Ta vốn đang cầm quả táochậm rãi cắn, không ngờ xe ngựa đột ngột dừng gấp lại, quả táo trên tay bay đithì không nói, nhưng cả người ta còn ngã lên người Vũ Văn Duệ, đập mạnh vào. Tanhìn hàng lông mi dài của hắn run rẩy, sau đó để lộ ra một đôi mắt đẹp mê lymang theo hơi thở nguy hiểm.
Thân mình ta run lên,muốn rời khỏi người hắn nhưng hắn lại vươn một tay áp chế thân mình đang muốntránh né của ta, vẻ mặt lộ ra nguy hiểm dày đặc. Vừa tỉnh ngủ, giọng hắn còn cóchút từ tính khàn khàn, chậm rãi nói: “An Kha Lam, nàng không muốn sống nữa sao?”
Mẹ ta nha, Vũ Văn Duệ,hắn….hắn có bệnh tức giận lúc rời giường a!