Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
CHƯƠNG78
Lúcnày, thời tiết đã chuyển lạnh, màn đêm cũng sớm kéo đến, thời tiết như vậykhông hề giống mùa hè hơi nóng hừng hực bốc lên, mà là ẩn ẩn hiu quạnh. Banđêm, ta đang nhúng khăn để lau mặt thì lại nghe thấy tiếng cửa bị mở ra. Banđầu ta còn tưởng là Thanh Nha nên cũng không để ý lắm, nhưng giây sau đó lại bịngười từ phía sau nhẹ nhàng ôm thắt lưng, cái tay ôm lấy ta kia có thể còntrắng hơn cả nữ tử, nhưng lại có loại kiên định hữu lực chỉ thuộc về nam tử.
“ALam.” Hắn cúi đầu gọi một tiếng, hình như có chút cảm thán.
Tacứng người, tùy ý để hắn ôm càng ngày càng chặt.
Hắnthu tay lại, đem ta ôm càng chặt, môi mỏng chạm nhẹ hai má của ta, ái muội nhưcó như không, “Chuyện ban ngày...... Thực xin lỗi.”
Thựcxin lỗi?
Tacó chút buồn cười, Mạnh Thiểu Giác nói xin lỗi, này giống như đại cô nương lênkiệu hoa -- lần đầu.
Hắndùng chóp mũi cọ cọ ta, “Ta cùng Hoa Cẩm...... thật sự đính hôn .”
Tanhìn gương đồng, trong gương, khuôn mặt ta không có biểu tình gì tùy ý để namtử phía sau ôm, ánh mắt lạnh lùng.
Hả,ngươi cùng Hoa Cẩm đính hôn ...... thì liên quan gì đến ta?
“ALam......” Tay hắn xoay mặt ta lại, mắt phượng khẽ nheo, “Vì sao không nói lờinào?”
“Nóigì?” Ta nghe chính mình lạnh nhạt mở miệng, “Nói cái gì?”
Hắnnâng tay tỉ mỉ vỗ về mặt ta, động tác mềm nhẹ, “Nàng không hiếu kỳ sao, vì saota muốn kết hôn với Hoa Cẩm?”
“À.”Ta thỏa mãn tâm lý của hắn, “Vì sao muốn kết hôn với nàng ta?”
“Takhông thể không cưới nàng.” Hắn cười khổ vài tiếng, “Chỉ có cha nàng mới có thểgiúp ta, mà điều kiện để cha nàng giúp ta chính là cưới nàng.”
Tanở nụ cười cười một tiếng, đối với hắn mà nói, thê tử là cái gì? Người yêu lạilà cái gì?
“Khôngcho phép.” Hắn đặt ngón tay lên môi của ta, con ngươi đen thâm trầm, “Không chophép cười như vậy.”
Tađẩy tay hắn ra, “Sao nào, bây giờ ngay cả cười cũng không cho phép?” Ta thu hồitươi cười, “Ta đây liền không cười.”
Hắnđột nhiên ấn lên môi ta, chỉ nhẹ nhàng chạm, cũng không xâm nhập, “Ta nên làmsao với nàng bây giờ.”
Cáigì mà bắt ta làm sao bây giờ?
“MạnhThiểu Giác, thả ta đi.” Ta nâng mắt, “Ta sẽ cho ngươi tàng bảo đồ, cho nên, thảta đi.” Thả ta, ta tự mình đi cứu Vũ Văn Duệ, như vậy mọi người cũng không khóxử, không phải sao?
“Thả?”Hắn nhẹ nhíu mày, trong mắt hiện lên châm chọc, “A Lam, vì sao nàng luôn có thểnói nhẹ nhàng như vậy?” Hắn nâng cằm ta lên, trong mắt ẩn ẩn phiếm nhu tình,“Ta thả nàng không nổi.”
Tacó chút không được tự nhiên giật mình, Mạnh Thiểu Giác vạn phần nhu tình nhưvậy, ách, rất kỳ quái......
“Chúngta đã sớm gặp nhau.” Hắn câu môi mỏng, chậm rãi nói: “Khi đó ta không phải họMạnh, ta cũng không gọi là Mạnh Thiểu Giác.” Hắn đột nhiên ôm sát ta, áp vàobên tai cúi đầu nói: “Ta họ Mông, cha ta là Mông Bằng Phi.”
Tasửng sốt, tên này, rất quen tai......
Taphút chốc nheo hai mắt lại, Mông Bằng Phi?! “Ngươi là con của Mông Bằng Phicon? khỏa rau xanh kia?”
Hắnbật cười, sủng nịch nhéo nhéo mũi ta, “Rau xanh? Mệt nàng có thể nghĩ ra ngoạihiệu này!”
“Toànthân xanh biếc làn da trắng nõn, không phải là một gốc rau xanh phấn điêu ngọcmài sao.”
“Lúcấy nếu ta là khỏa rau xanh, thì nàng cũng chỉ là một đứa ngốc ác liệt mà thôi!”Trong mắt hắn ý cười nồng đậm, “Lúc trước bị nàng đá một cước ta một chút cũngchưa quên.”
Lòngta không biết nên có tư vị gì, ngày ấy tuy rằng cảm thấy phụ tử bọn họ thú vị,nhưng sau này lại nghe nói cả nhà hắn bị diệt...... Ta có chút cảm khái, ngữkhí cũng bình thản vài phần, “Ngươi đã sớm nhận ra ta ?”
Ngóntay thon dài của hắn dọc theo từng đường nét của ta hạ xuống, giọng nói trầmthấp hình như có chút thầm oán, “Sớm thì không sớm, dù sao cũng nhận ra trướcnàng.”
Takhông còn lời nào để nói, làm sao ta có thể nhận ra hắn là rau xanh năm đó?Nhiều năm như vậy trôi qua, trong ấn tượng của ta năm đó gặp được một khỏa rauxanh thú vị. Mà khỏa rau xanh kia đúng là con của Mông tướng quân Mông BằngPhi. Nhưng mà, nói đến Mông Bằng Phi......
Tanhíu mày, biết đây nhất định là một vấn đề mẫn cảm.
MạnhThiểu Giác vuốt ve tóc ta, “Nàng nghĩ đến cha ta sao?”
Tanâng mắt, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Hắntươi cười có chút suy sụp, “Cha ta và mẹ ta...... cùng tất cả mọi người trongphủ họ Mông, đều đã chết.”
Takhông kìm được cắn môi, chỉ vì trong mắt hắn bỗng nhiên nảy lên nồng đậm bi ai.
“ALam, nàng có biết cảnh đó như thế nào không?” Ánh mắt hắn bắt đầu hoảng hốt,“Ta lẫn vào trong đám người, nhìn sống lưng thẳng tắp của cha mẹ cùng mọi ngườiquỳ xuống, sau đó......” Đồng tử hắn trong nháy mắt co rút lại, chết lặng nói:“Một mảnh màu đỏ.”
Tadường như có thể nghĩ đến cảnh tượng như vậy, thiếu niên non nớt giấu trong đámngười, hắn liều mạng cắn cánh môi ngăn cản mình không được thốt lên tiếng. Chodù cánh môi có chảy máu cũng không cảm thấy đau đớn, hắn nắm chặt hai tay, haitròng mắt gắt gao nhìn thẳng người thân trên đài, hắn muốn xông lên cứu thânnhân của mình, hắn muốn liều lĩnh rống lên phẫn nộ cùng hận ý của mình. Nhưngcuối cùng chỉ có thể nhìn bọn họ từng người từng người ngã xuống, mà hắnlại...... Bất lực.
“Đãtrôi qua.” Tay ta phủ lên mắt hắn, không muốn nhìn thấy hắn như vậy. Mạnh ThiểuGiác tản ra nồng đậm bi ai như vậy là người ta chưa từng gặp qua, yếu ớt giốngnhư con thú nhỏ bị thương - Mạnh Thiểu Giác, ta chưa từng đoán được, là một đứatrẻ giống như bao đứa trẻ bình thường để người khác thương hại - Mạnh ThiểuGiác...... Ta không có cách nào vô cảm đối đãi.
Mỗingười đều đã từng là một đứa trẻ, bất luận người này có bao nhiêu tà ác cùng âmngoan.
Màtrẻ em, là vô tội nhất .
“ALam.” Giọng nói hắn run nhè nhẹ, nhẹ nhàng lại mang theo hận ý, “Tất cả mọingười đã chết, ngoài ta cùng Oánh Lộ.” Tay hắn phủ lên tay ta, lòng bàn tay ấmáp “Ta cùng Oánh Lộ được một binh sĩ cha từng cứu cứu, cũng chính là tiểu thúccủa ta. Oánh Lộ lúc trước bởi vì bị kinh hách quá nhiều nên mất đi trí nhớ, tachỉ có thể lừa nàng nói chúng ta chính là một gia đình thương gia bình thường,cha mẹ ngoài ý muốn nên qua đời sớm...... Tiểu thúc nói cho ta biết, cha bịngười thiết kế hãm hại, nguyên nhân là vì uy vọng cùng thế lực của cha quá lớn,đã trở thành trở ngại nghiêm trọng của gia tộc người kia.”
“Ngườikia là......” Ta cứng lại, “Hoàng hậu?” Hoàng hậu Vân Trạch dã tâm bừng bừng,cùng hoàng đế Vân Trạch tranh đấu Gay gắt, mà Mạnh Thiểu Giác một mặt là tâmphúc của hoàng đế, một mặt giúp đỡ Tô Kì đối kháng hoàng hậu Vân Trạch......Nói cách khác, hắn không hận hoàng đế, người hắn hận là hoàng hậu.
Hắnnghiến răng nghiến lợi “Năm đó hoàng hậu muốn thu nhận cha ta, nhưng cha tatrung thành tận tâm với tiên hoàng. Hoàng hậu giận dữ liền quyết định loại bỏcha ta, tiên hoàng tất nhiên không chịu, nhưng độc phụ kia thế mà thừa dịp tiênhoàng sinh bệnh truyền thánh chỉ giả đem cả nhà họ Mông ta xử trảm......”
Tahít vào một hơi, hoàng hậu Vân Trạch tác phong độc ác ta đã sớm nghe qua, nhưnghôm nay vừa nghe...... Quả thật độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.
Lòngbàn tay của ta...... Ẩm ướt. Là mồ hôi? Hay là nước mắt của hắn?
Tamuốn rút tay lại nhưng bị hắn gắt gao cầm. Cặp mắt phượng luôn phong lưu củahắn giờ phút này tràn đầy cừu hận, chất lỏng ướt át càng làm cho con ngươi đenđen bóng, “Thù này không báo, thề không làm người.”
Tanói: “Hoàng hậu đã chết”. Hoàng hậu Vân Trạch ngay lúc Tô Kì kế vị vốn “Bithương quá độ” Mà tự vẫn tại tẩm cung, việc này được mọi người “Đàm luận” mộtthời gian.
“Chết?”Hắn cười lạnh một tiếng, “Làm sao ta có thể để cho bà ta chết nhẹ nhàng như vậyđược?” Hắn nhìn ta chằm chằm, từng chữ từng chữ nói:“Ta muốn bà ta thấy, tất cảnhững gì bà ta sở hữu, những gì bà ta gây dựng đều bị ta nhổ lên cả rễ lẫn gốc.Ta muốn bà ta thấy ta tự tay hủy hết tất cả nhưng gì bà ta cố gắng, ta muốn bàta thấy họ Mông chúng ta một lần nữa khôi phục vinh quang, ta muốn bà ta thấy,lúc trước bà ta gây tội phải ác trả ác báo, chịu thống khổ nhất đại giới nàynhư thế nào.”
“Chonên?” Ta cầm lại tay hắn, “Ngươi cưới Hoa Cẩm cũng vì chuyện này?” Nhổ hết căncơ của hoàng hậu? Hay là khôi phục vinh dự của Mông gia?
“ChaHoa Cẩm là người duy nhất có thể chứng minh Mông gia vô tội.” Tay hắn nắm lấytay ta, mười ngón đan lồng vào nhau, “Những người khác đều đã chết.”
“À”Ta gật đầu trả lời, sau đó thản nhiên nói: “Như vậy, ngươi được cái gì?”
Hắnrũ mắt nhìn ta, trầm mặc không nói.
Talại nói:“Ngươi có từng nghĩ xem, cha mẹ ngươi hy vọng ngươi có được cái gì haykhông?”
Trongmắt hắn hiện lên thần sắc phức tạp, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấydấu vết.
Tanhìn hắn chậm rãi mở miệng, “Cha mẹ ngươi có lẽ hy vọng ngươi trả thù hoànghậu, có lẽ hy vọng ngươi khôi phục vinh dự Mông gia, nhưng ta tin tưởng bọn họtuyệt đối không hy vọng ngươi vì chuyện này mà mất đi những gì ngươi nên có.”
Vínhư một thê tử thật lòng thương hắn mà hắn cũng tự đáy lòng thích nàng, ví nhưcuộc sống chấm dứt tất cả, an nhàn về sau, ví như bỏ cừu hận qua một bên, hắncòn có thể cười vui giống như trong hồi ức.
Cừuhận lớn như vậy, lớn đến nỗi có thể làm cho con người coi thường cùng hy sinhtất cả.
“MạnhThiểu Giác.” Ta rút tay lại, nhẹ nói: “Lưu cho chính mình một cơ hội để có đượchạnh phúc.”
“ALam.” Hắn thở dài, không muốn xa rời dán lên mặt ta, “Nàng là cơ hội duy nhấtcủa ta.”
“Không.”Ta bình tĩnh nói: “Ta không phải cơ hội của ngươi.”
Aicũng không phải cơ hội hạnh phúc của ai, bởi vì hạnh phúc chưa bao giờ là thứđể ai cho ai nhận, mà là hai người phải cùng cố gắng.
“Nàngphải.” Hắn nhẹ giọng nói, ngữ khí chắc chắc, “A Lam, không cần hoài nghi tìnhcảm ta đối với nàng, ta chỉ muốn nàng cùng ta, vẫn cùng ta.”
Tachậm rãi lắc lắc đầu, “Nhưng ngươi không phải là người ta muốn .”
“Tasẽ trở thành người nàng muốn.” Mắt phượng hẹp dài chớp động ôn nhu, “Hoa Cẩmđối với ta mà nói chỉ là một quân cờ, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, ta sẽ chonàng một công đạo.” Hắn đem ta ôm vào trong lòng, kiên định nói: “Nàng sẽ làthê tử duy nhất của ta.”
Hắnnói: “Chờ ta.”
Nhưngmà, Mạnh Thiểu Giác, ta không thích ngươi, vẫn, cũng sẽ không thích.
CHƯƠNG79
Cuộcnói chuyện với Mạnh Thiểu Giác tối hôm qua hư ảo giống như một giấc mộng, nhưngnhững chuyện như vậy nhất định cũng chỉ có thể là một giấc mộng. Tỉnh mộng rồi,hắn lại tiếp tục công cuộc báo thù của chính mình, ta cũng tiếp tục quyết địnhcủa chính mình.
Nếuđã không đi cùng đường thì cũng chỉ có thể như vậy.
OánhLộ nếu nói muốn giúp ta truyền tin tức, vậy nên tốc chiến tốc thắng là tốtnhất. Ta không dám mạo hiểm nói Oánh Lộ mang thư, chỉ nói miệng dặn dò địa chỉcho nàng, nói nàng tự chuyển lời cho Dương Phàm.
OánhLộ đi rồi, trong phòng một mảnh yên tĩnh, ta thở phào nhẹ nhõm, đặt tay phảilên ngực cũng có thể cảm nhận được trái tim cấp tốc nhảy lên.
An Kha Lam, bình tĩnh.
Ta luôn luôn ở trongphòng đi qua đi lại, nắm chặt lòng bàn tay vẫn ướt sũng, có chút dính, có chútkhó chịu. Thẳng cho đến khi Thanh Nha bước vào lo lắng hỏi ta có phải khôngthoải mái hay không, ta mới ra vẻ bình tĩnh nằm xuống giường.
“Không sao.” Ta nói vớiThanh Nha như vậy, nói với chính mình cũng như vậy.
Oánh Lộ rất nhanh sẽ trởlại, nàng rõ ràng cũng rất khẩn trương, nắm chặt tay của ta nói mình sẽ tìmđược Dương Phàm, hơn nữa đem lời dặn dò của ta nói cho Dương Phàm.
Ta cảm thấy thân mìnhmột chút cũng không có khí lực, tựa vào bả vai nàng cúi đầu nói: “Cám ơn.”
Oánh Lộ sửng sốt, sau đócười mắng: “Ngốc, chúng ta là bằng hữu.”
Ta nhìn khuôn mặt xinhđẹp của nàng thản nhiên nở nụ cười, đúng vậy, chúng ta là bằng hữu.
Vẫn là một câu nói xưa,chờ đợi là thời khắc khó khăn nhất.
Oánh Lộ đã đem lời củata chuyển cho Dương Phàm, mà tình huống Dương Phàm bên kia lại ta lại không rõ.Dương phàm có thể cứu Vũ Văn Duệ ra hay không...... Đây không thể nghi ngờ làvấn đề mấu chốt nhất.
Nhưng mà, ta rất nhanhliền ý thức được mình sơ sót.
“A Lam.” Mạnh Thiểu Giácđột nhiên xuất hiện ở cửa, khuôn mặt tuấn mỹ âm tình khó phân biệt.
Tay đang nắm cái chéncủa ta run lên một chút, trên mặt cũng không đổi sắc, “Ừ.”
Biểu tình Oánh Lộ cực kỳmất tự nhiên, miễn cưỡng cong lên môi đỏ mọng nhìn hắn nói: “Thật là ngạcnhiên, hôm nay ca ca không cần bồi Hoa tiểu thư sao, sao lại đến nơi này......”
“Oánh Lộ, muội câm miệngcho ta.” Ánh mắt Mạnh Thiểu Giác lạnh như băng nói.
“Ca ca......” Hốc mắtOánh Lộ đỏ lên, phẫn nộ nói: “Bây giờ ngay cả muội cũng không được phép nhắcđến nàng ta sao?”
Hai tay Mạnh Thiểu Giácđặt ở sau người, mắt phượng dao động qua lại giữa ta và Oánh Lộ, cuối cùng đứngở trước mặt nàng, “Oánh Lộ, hôm qua muội đi đâu?”
Thân mình Oánh Lộ chấnđộng, “Muội...... Ngày hôm qua muội lên phố mua son a.” Thần sắc nàng ngược lạiyên ổn vài phần, đúng lý hợp tình nói: “Ca ca, không phải nói ngày hai mươi mỗitháng Hương Phấn trai đều có hàng mới sao, hôm qua muội cùng tiểu Điệp đi xem,lần này ......”
“Oánh Lộ.” Con ngươingăm đen của Mạnh Thiểu Giác nhìn không ra vui hay giận, “Ngoài Hương Phấn traimuội còn đi đâu.”
Oánh Lộ vô tội lắc đầu,“Muội có đi đâu đâu.”
Mạnh Thiểu Giác bìnhtĩnh nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên gợi lên môi mỏng cười cười, ánh mắt lại sắcbén giống như dao nhỏ, “Oánh Lộ, bây giờ ta thực sự có chút hối hận khi đã sủngmuội thành cái dạng này.”
“Ca ca.” Thái độ củaOánh Lộ vẫn bình thường, trầm ổn nói: “Muội không hiểu huynh nói cái gì.”
“Oánh Lộ,” Hắn đến sátOánh Lộ, cúi đầu nhìn nàng, “Muội không nói dối được, muội biết rõ mà.”
Hắn đứng thẳng lại nhìnvề phía ta, con ngươi thần sắc phức tạp, “Tối hôm qua có người đến mật lao cứuVũ Văn Duệ, đáng tiếc người còn chưa kịp cứu ngược lại lại bị ta bắt được, bịbắt miệng càng ngậm chặt, bất luận ta làm thế nào cũng không moi được từ đâu màbọn họ có tin tức...... Nhưng mà, ta có cách làm cho bọn họ nhả ra.” Hắn liếcOánh Lộ, cười hỏi: “Oánh Lộ, hôm qua muội đến tiệm cầm đồ làm gì?”
“Sao huynh biết muội đếntiệm cầm đồ?” Oánh Lộ không dám tin nhìn hắn, “Huynh phái người theo dõi muội?”
Mắt phượng híp lại, “Chỗtối đương nhiên phải có người đi theo bảo hộ muội.”
“Ca ca!” Oánh Lộ lui rasau mấy bước, “Chỉ như vậy huynh liền hoài nghi muội báo tin cho bọn họ? Muộilàm biết được huynh đem Vũ Văn Duệ nhốt ở đâu?”
“Oánh Lộ, ta khôngngốc.” Hắn lắc lắc đầu, nhìn ta nói: “Gian tế trong lao đã bị ta bắt được, nàngđừng có uổng phí khí lực, nàng cứu hắn không được đâu, trừ phi nàng đáp ứngđiều kiện của ta.”
Tên giám ngục kia đã bịbắt rồi?
Ta thản nhiên nhìn hắn,“Cần gì.” Cần gì cố chấp muốn thứ không thể có được như vậy?
“Huynh không thể nhưvậy.” Oánh Lộ đến trước mặt hắn, ngữ khí trịnh trọng.
“Oánh Lộ, muội cũng hyvọng A Lam làm chị dâu của muội, không phải sao?”
“Ca ca!” Oánh Lộ đẩy tayhắn ra, “Huynh không thể đối xử với A Lam như vậy, là huynh muốn kết hôn vớingười khác trước, vậy vì sao không để nàng đi?”
Ánh mắt hắn trầm xuống,“Oánh Lộ, chuyện người lớn muội không hiểu.”
“Muội không hiểu! Muộichỉ biết nếu thích một người nên toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, chứ khôngphải vừa nói yêu nàng vừa cưới người khác!” Oánh Lộ quát: “Ca ca, huynh rất íchkỷ !”
“Ích kỷ?” Mạnh ThiểuGiác rốt cuộc có chút tức giận,“Tốt lắm.” Hắn lạnh lùng nói:“Ta có thể không sođo với muội chuyện này, nhưng từ hôm nay trở đi, muội ngoan ngoãn ở trong phòngcho ta, một bước cũng không được đi ra ngoài.” Hắn nói xong liền phất tay áorời đi, để lại Oánh Lộ nhìn bóng lưng hắn mà nghiến răng nghiến lợi.
“Ích kỷ!” Oánh Lộ mộtcước đá văng ghế oán hận mắng:“Ca ca rất ích kỷ!”
“Oánh Lộ.” Ta rũ mắtxuống, “Quên đi.”
“A Lam, thực xin lỗi, caca huynh ấy......”
“Không phải lỗi củahắn.” Ta lắc lắc đầu, “Ta và hắn vốn không đi chung một con đường, cục diện nhưvậy đã sớm dự đoán được.” Tin tức truyền ra được thì đã sao? Cuối cùng khôngcứu người ra được thì thôi, ngược lại tiệm cầm đồ cũng bị lật tẩy...... Thấtbại lần này không trách được ai, ai bảo chúng ta không phải ông trời, tính kếdự định tất cả đều không thực hiện được.
Oánh Lộ rũ mắt, “Bây giờnên làm sao bây giờ......”
“Oánh Lộ, không sao.” Tatrấn an nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Nhưng lúc nào mới đến đượcđầu cầu? Ta không thể biết được.
“Tiểu thư.” Thanh Nha gõnhẹ cửa, “Mời người sớm về phòng nghỉ ngơi.”
Oánh Lộ hung hăng trừngThanh Nha một cái, “Không cần ngươi tới thúc giục ta!”
Thanh Nha mặt không đổisắc, “Công tử mời tiểu thư sớm về phòng một chút.”
Oánh Lộ nắm hai tay lại,vừa định mắng tiếp lại bị ta ngăn cản. Ta nói: “Ngươi về trước đi.”
“A Lam......”
“Ta không sao.” Ta kéokhóe môi cười cười, “Lần này chỉ sợ ca ca ngươi thực sự tức giận, ngươi nghelời chút đi, đều là ta làm liên lụy đến ngươi.”
“Nói cái gì vậy!” OánhLộ ra vẻ tự nhiên vỗ bả vai ta, “Ta đây đi trước, ngày khác lại đến thămngươi.”
Ta nói “Được”, tuy rằngta biết, chỉ sợ là không bao giờ có ngày khác nữa.
Oánh Lộ bị nhốt, ta lạibắt đầu một ngày một ngày đứng ở trong phòng, lặp lại cảnh bị giam giữ lúc banđầu.
Có cái gọi là “Không cònđường để đi”.
Ừ, bây giờ dường như tađã không còn đường để đi nữa rồi.
Nhưng lúc Tiểu Hắc miệngngậm tờ giấy trắng phi phi phi như điên hướng chỗ ta chạy tới, ta liền hiểuđược cái gọi là “Trời không tuyệt đường người” Cùng với...... “Heo nhìn giốngnhư tiên”.
Oánh Lộ viết trên giấynói mình bị nhốt, ngoài tiểu viện của mình thì không thể đi đâu cả, phía saucòn có hai nha hoàn đi theo, có thể nói là một chút tự do cũng không có. Ta hồiâm bảo nàng gần đây nên ngoan ngoãn một chút, an phân vài ngày là tốt rồi. OánhLộ còn nói từ nhỏ đến giờ đây vẫn là lần đầu tiên nàng bị cấm cửa, thật đúng lànếm thức ăn mới. Ta nói, quen là tốt rồi, mọi việc đều có lần đầu tiên.
Ta cùng nàng cứ như vậydùng “Heo truyền tin” trao đổi tin tức, bày tỏ mờ mịt cùng bất lực trong lònghai người.
Thẳng đến ngày thứ ba,Oánh Lộ căm giận viết: “Hừ, ca ca có bản lĩnh thì ngày mai cứ nhốt ta lại trongphòng đi, dù sao ta cũng không muốn đến hoàng cung quấy phá một trận!”
Ta cầm tờ giấy mà runrun lên: “Hoàng cung? Sinh nhật Tô Kì?”
Oánh Lộ trả lời: “Ngàymai là sinh nhật hoàng đế, ta là biểu muội của hoàng hậu tương lai đương nhiêncó tên trong danh sách khách mời. Chỉ là bọn hắn căn bản không biết ta không lạgì vị biểu tỷ hoàng hậu này, từ nhỏ nhìn thấy nàng trong lòng liền nóng!”
Ta một bên cười nha đầukia tâm tính trẻ con, một bên trong đầu lại nhanh chóng hiện lên một ý niệm.
Oánh Lộ nói ngày mai sẽđi tham gia sinh nhật Tô Kì......
Tô Kì.
Ta đã quên mất Tô Kì
Mạnh Thiểu Giác bắt tavà Vũ Văn Duệ, Vũ Văn Duệ bị nhốt trong mật lao, mà ta bị hắn giam lỏng tại phủThừa Tướng. Ngày ấy thẩm vấn Vũ Văn Duệ là quan sai, nói cách khác chuyện VũVăn Duệ bị bắt Tô Kì đã biết, mà chuyện ta bị bắt Tô Kì có lẽ biết, có lẽ khôngbiết. Nhưng có một điều ta có thể khẳng định, Mạnh Thiểu Giác nhất định không nóicho Tô Kì biết ta từng dùng bảo đồ để đổi lấy tính mạng của Vũ Văn Duệ. MạnhThiểu Giác muốn dấu tin tức này, cho nên ta bị buộc chỉ có thể đáp ứng điềukiện của hắn đưa ra. Nhưng nếu Tô Kì biết tin tức này......
Tô Kì sẽ đáp ứng ta, bởivì hắn là một người đứng đầu quốc gia.
Ta cầm bút lông xiêuxiêu vẹo vẹo viết trên giấy mấy chữ: “Oánh Lộ, nghĩ cách nói cho Tô Kì ta ở phủThừa Tướng, hơn nữa...... Ta có thứ hắn muốn.”
Lúcnày, thời tiết đã chuyển lạnh, màn đêm cũng sớm kéo đến, thời tiết như vậykhông hề giống mùa hè hơi nóng hừng hực bốc lên, mà là ẩn ẩn hiu quạnh. Banđêm, ta đang nhúng khăn để lau mặt thì lại nghe thấy tiếng cửa bị mở ra. Banđầu ta còn tưởng là Thanh Nha nên cũng không để ý lắm, nhưng giây sau đó lại bịngười từ phía sau nhẹ nhàng ôm thắt lưng, cái tay ôm lấy ta kia có thể còntrắng hơn cả nữ tử, nhưng lại có loại kiên định hữu lực chỉ thuộc về nam tử.
“ALam.” Hắn cúi đầu gọi một tiếng, hình như có chút cảm thán.
Tacứng người, tùy ý để hắn ôm càng ngày càng chặt.
Hắnthu tay lại, đem ta ôm càng chặt, môi mỏng chạm nhẹ hai má của ta, ái muội nhưcó như không, “Chuyện ban ngày...... Thực xin lỗi.”
Thựcxin lỗi?
Tacó chút buồn cười, Mạnh Thiểu Giác nói xin lỗi, này giống như đại cô nương lênkiệu hoa -- lần đầu.
Hắndùng chóp mũi cọ cọ ta, “Ta cùng Hoa Cẩm...... thật sự đính hôn .”
Tanhìn gương đồng, trong gương, khuôn mặt ta không có biểu tình gì tùy ý để namtử phía sau ôm, ánh mắt lạnh lùng.
Hả,ngươi cùng Hoa Cẩm đính hôn ...... thì liên quan gì đến ta?
“ALam......” Tay hắn xoay mặt ta lại, mắt phượng khẽ nheo, “Vì sao không nói lờinào?”
“Nóigì?” Ta nghe chính mình lạnh nhạt mở miệng, “Nói cái gì?”
Hắnnâng tay tỉ mỉ vỗ về mặt ta, động tác mềm nhẹ, “Nàng không hiếu kỳ sao, vì saota muốn kết hôn với Hoa Cẩm?”
“À.”Ta thỏa mãn tâm lý của hắn, “Vì sao muốn kết hôn với nàng ta?”
“Takhông thể không cưới nàng.” Hắn cười khổ vài tiếng, “Chỉ có cha nàng mới có thểgiúp ta, mà điều kiện để cha nàng giúp ta chính là cưới nàng.”
Tanở nụ cười cười một tiếng, đối với hắn mà nói, thê tử là cái gì? Người yêu lạilà cái gì?
“Khôngcho phép.” Hắn đặt ngón tay lên môi của ta, con ngươi đen thâm trầm, “Không chophép cười như vậy.”
Tađẩy tay hắn ra, “Sao nào, bây giờ ngay cả cười cũng không cho phép?” Ta thu hồitươi cười, “Ta đây liền không cười.”
Hắnđột nhiên ấn lên môi ta, chỉ nhẹ nhàng chạm, cũng không xâm nhập, “Ta nên làmsao với nàng bây giờ.”
Cáigì mà bắt ta làm sao bây giờ?
“MạnhThiểu Giác, thả ta đi.” Ta nâng mắt, “Ta sẽ cho ngươi tàng bảo đồ, cho nên, thảta đi.” Thả ta, ta tự mình đi cứu Vũ Văn Duệ, như vậy mọi người cũng không khóxử, không phải sao?
“Thả?”Hắn nhẹ nhíu mày, trong mắt hiện lên châm chọc, “A Lam, vì sao nàng luôn có thểnói nhẹ nhàng như vậy?” Hắn nâng cằm ta lên, trong mắt ẩn ẩn phiếm nhu tình,“Ta thả nàng không nổi.”
Tacó chút không được tự nhiên giật mình, Mạnh Thiểu Giác vạn phần nhu tình nhưvậy, ách, rất kỳ quái......
“Chúngta đã sớm gặp nhau.” Hắn câu môi mỏng, chậm rãi nói: “Khi đó ta không phải họMạnh, ta cũng không gọi là Mạnh Thiểu Giác.” Hắn đột nhiên ôm sát ta, áp vàobên tai cúi đầu nói: “Ta họ Mông, cha ta là Mông Bằng Phi.”
Tasửng sốt, tên này, rất quen tai......
Taphút chốc nheo hai mắt lại, Mông Bằng Phi?! “Ngươi là con của Mông Bằng Phicon? khỏa rau xanh kia?”
Hắnbật cười, sủng nịch nhéo nhéo mũi ta, “Rau xanh? Mệt nàng có thể nghĩ ra ngoạihiệu này!”
“Toànthân xanh biếc làn da trắng nõn, không phải là một gốc rau xanh phấn điêu ngọcmài sao.”
“Lúcấy nếu ta là khỏa rau xanh, thì nàng cũng chỉ là một đứa ngốc ác liệt mà thôi!”Trong mắt hắn ý cười nồng đậm, “Lúc trước bị nàng đá một cước ta một chút cũngchưa quên.”
Lòngta không biết nên có tư vị gì, ngày ấy tuy rằng cảm thấy phụ tử bọn họ thú vị,nhưng sau này lại nghe nói cả nhà hắn bị diệt...... Ta có chút cảm khái, ngữkhí cũng bình thản vài phần, “Ngươi đã sớm nhận ra ta ?”
Ngóntay thon dài của hắn dọc theo từng đường nét của ta hạ xuống, giọng nói trầmthấp hình như có chút thầm oán, “Sớm thì không sớm, dù sao cũng nhận ra trướcnàng.”
Takhông còn lời nào để nói, làm sao ta có thể nhận ra hắn là rau xanh năm đó?Nhiều năm như vậy trôi qua, trong ấn tượng của ta năm đó gặp được một khỏa rauxanh thú vị. Mà khỏa rau xanh kia đúng là con của Mông tướng quân Mông BằngPhi. Nhưng mà, nói đến Mông Bằng Phi......
Tanhíu mày, biết đây nhất định là một vấn đề mẫn cảm.
MạnhThiểu Giác vuốt ve tóc ta, “Nàng nghĩ đến cha ta sao?”
Tanâng mắt, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Hắntươi cười có chút suy sụp, “Cha ta và mẹ ta...... cùng tất cả mọi người trongphủ họ Mông, đều đã chết.”
Takhông kìm được cắn môi, chỉ vì trong mắt hắn bỗng nhiên nảy lên nồng đậm bi ai.
“ALam, nàng có biết cảnh đó như thế nào không?” Ánh mắt hắn bắt đầu hoảng hốt,“Ta lẫn vào trong đám người, nhìn sống lưng thẳng tắp của cha mẹ cùng mọi ngườiquỳ xuống, sau đó......” Đồng tử hắn trong nháy mắt co rút lại, chết lặng nói:“Một mảnh màu đỏ.”
Tadường như có thể nghĩ đến cảnh tượng như vậy, thiếu niên non nớt giấu trong đámngười, hắn liều mạng cắn cánh môi ngăn cản mình không được thốt lên tiếng. Chodù cánh môi có chảy máu cũng không cảm thấy đau đớn, hắn nắm chặt hai tay, haitròng mắt gắt gao nhìn thẳng người thân trên đài, hắn muốn xông lên cứu thânnhân của mình, hắn muốn liều lĩnh rống lên phẫn nộ cùng hận ý của mình. Nhưngcuối cùng chỉ có thể nhìn bọn họ từng người từng người ngã xuống, mà hắnlại...... Bất lực.
“Đãtrôi qua.” Tay ta phủ lên mắt hắn, không muốn nhìn thấy hắn như vậy. Mạnh ThiểuGiác tản ra nồng đậm bi ai như vậy là người ta chưa từng gặp qua, yếu ớt giốngnhư con thú nhỏ bị thương - Mạnh Thiểu Giác, ta chưa từng đoán được, là một đứatrẻ giống như bao đứa trẻ bình thường để người khác thương hại - Mạnh ThiểuGiác...... Ta không có cách nào vô cảm đối đãi.
Mỗingười đều đã từng là một đứa trẻ, bất luận người này có bao nhiêu tà ác cùng âmngoan.
Màtrẻ em, là vô tội nhất .
“ALam.” Giọng nói hắn run nhè nhẹ, nhẹ nhàng lại mang theo hận ý, “Tất cả mọingười đã chết, ngoài ta cùng Oánh Lộ.” Tay hắn phủ lên tay ta, lòng bàn tay ấmáp “Ta cùng Oánh Lộ được một binh sĩ cha từng cứu cứu, cũng chính là tiểu thúccủa ta. Oánh Lộ lúc trước bởi vì bị kinh hách quá nhiều nên mất đi trí nhớ, tachỉ có thể lừa nàng nói chúng ta chính là một gia đình thương gia bình thường,cha mẹ ngoài ý muốn nên qua đời sớm...... Tiểu thúc nói cho ta biết, cha bịngười thiết kế hãm hại, nguyên nhân là vì uy vọng cùng thế lực của cha quá lớn,đã trở thành trở ngại nghiêm trọng của gia tộc người kia.”
“Ngườikia là......” Ta cứng lại, “Hoàng hậu?” Hoàng hậu Vân Trạch dã tâm bừng bừng,cùng hoàng đế Vân Trạch tranh đấu Gay gắt, mà Mạnh Thiểu Giác một mặt là tâmphúc của hoàng đế, một mặt giúp đỡ Tô Kì đối kháng hoàng hậu Vân Trạch......Nói cách khác, hắn không hận hoàng đế, người hắn hận là hoàng hậu.
Hắnnghiến răng nghiến lợi “Năm đó hoàng hậu muốn thu nhận cha ta, nhưng cha tatrung thành tận tâm với tiên hoàng. Hoàng hậu giận dữ liền quyết định loại bỏcha ta, tiên hoàng tất nhiên không chịu, nhưng độc phụ kia thế mà thừa dịp tiênhoàng sinh bệnh truyền thánh chỉ giả đem cả nhà họ Mông ta xử trảm......”
Tahít vào một hơi, hoàng hậu Vân Trạch tác phong độc ác ta đã sớm nghe qua, nhưnghôm nay vừa nghe...... Quả thật độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.
Lòngbàn tay của ta...... Ẩm ướt. Là mồ hôi? Hay là nước mắt của hắn?
Tamuốn rút tay lại nhưng bị hắn gắt gao cầm. Cặp mắt phượng luôn phong lưu củahắn giờ phút này tràn đầy cừu hận, chất lỏng ướt át càng làm cho con ngươi đenđen bóng, “Thù này không báo, thề không làm người.”
Tanói: “Hoàng hậu đã chết”. Hoàng hậu Vân Trạch ngay lúc Tô Kì kế vị vốn “Bithương quá độ” Mà tự vẫn tại tẩm cung, việc này được mọi người “Đàm luận” mộtthời gian.
“Chết?”Hắn cười lạnh một tiếng, “Làm sao ta có thể để cho bà ta chết nhẹ nhàng như vậyđược?” Hắn nhìn ta chằm chằm, từng chữ từng chữ nói:“Ta muốn bà ta thấy, tất cảnhững gì bà ta sở hữu, những gì bà ta gây dựng đều bị ta nhổ lên cả rễ lẫn gốc.Ta muốn bà ta thấy ta tự tay hủy hết tất cả nhưng gì bà ta cố gắng, ta muốn bàta thấy họ Mông chúng ta một lần nữa khôi phục vinh quang, ta muốn bà ta thấy,lúc trước bà ta gây tội phải ác trả ác báo, chịu thống khổ nhất đại giới nàynhư thế nào.”
“Chonên?” Ta cầm lại tay hắn, “Ngươi cưới Hoa Cẩm cũng vì chuyện này?” Nhổ hết căncơ của hoàng hậu? Hay là khôi phục vinh dự của Mông gia?
“ChaHoa Cẩm là người duy nhất có thể chứng minh Mông gia vô tội.” Tay hắn nắm lấytay ta, mười ngón đan lồng vào nhau, “Những người khác đều đã chết.”
“À”Ta gật đầu trả lời, sau đó thản nhiên nói: “Như vậy, ngươi được cái gì?”
Hắnrũ mắt nhìn ta, trầm mặc không nói.
Talại nói:“Ngươi có từng nghĩ xem, cha mẹ ngươi hy vọng ngươi có được cái gì haykhông?”
Trongmắt hắn hiện lên thần sắc phức tạp, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấydấu vết.
Tanhìn hắn chậm rãi mở miệng, “Cha mẹ ngươi có lẽ hy vọng ngươi trả thù hoànghậu, có lẽ hy vọng ngươi khôi phục vinh dự Mông gia, nhưng ta tin tưởng bọn họtuyệt đối không hy vọng ngươi vì chuyện này mà mất đi những gì ngươi nên có.”
Vínhư một thê tử thật lòng thương hắn mà hắn cũng tự đáy lòng thích nàng, ví nhưcuộc sống chấm dứt tất cả, an nhàn về sau, ví như bỏ cừu hận qua một bên, hắncòn có thể cười vui giống như trong hồi ức.
Cừuhận lớn như vậy, lớn đến nỗi có thể làm cho con người coi thường cùng hy sinhtất cả.
“MạnhThiểu Giác.” Ta rút tay lại, nhẹ nói: “Lưu cho chính mình một cơ hội để có đượchạnh phúc.”
“ALam.” Hắn thở dài, không muốn xa rời dán lên mặt ta, “Nàng là cơ hội duy nhấtcủa ta.”
“Không.”Ta bình tĩnh nói: “Ta không phải cơ hội của ngươi.”
Aicũng không phải cơ hội hạnh phúc của ai, bởi vì hạnh phúc chưa bao giờ là thứđể ai cho ai nhận, mà là hai người phải cùng cố gắng.
“Nàngphải.” Hắn nhẹ giọng nói, ngữ khí chắc chắc, “A Lam, không cần hoài nghi tìnhcảm ta đối với nàng, ta chỉ muốn nàng cùng ta, vẫn cùng ta.”
Tachậm rãi lắc lắc đầu, “Nhưng ngươi không phải là người ta muốn .”
“Tasẽ trở thành người nàng muốn.” Mắt phượng hẹp dài chớp động ôn nhu, “Hoa Cẩmđối với ta mà nói chỉ là một quân cờ, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, ta sẽ chonàng một công đạo.” Hắn đem ta ôm vào trong lòng, kiên định nói: “Nàng sẽ làthê tử duy nhất của ta.”
Hắnnói: “Chờ ta.”
Nhưngmà, Mạnh Thiểu Giác, ta không thích ngươi, vẫn, cũng sẽ không thích.
CHƯƠNG79
Cuộcnói chuyện với Mạnh Thiểu Giác tối hôm qua hư ảo giống như một giấc mộng, nhưngnhững chuyện như vậy nhất định cũng chỉ có thể là một giấc mộng. Tỉnh mộng rồi,hắn lại tiếp tục công cuộc báo thù của chính mình, ta cũng tiếp tục quyết địnhcủa chính mình.
Nếuđã không đi cùng đường thì cũng chỉ có thể như vậy.
OánhLộ nếu nói muốn giúp ta truyền tin tức, vậy nên tốc chiến tốc thắng là tốtnhất. Ta không dám mạo hiểm nói Oánh Lộ mang thư, chỉ nói miệng dặn dò địa chỉcho nàng, nói nàng tự chuyển lời cho Dương Phàm.
OánhLộ đi rồi, trong phòng một mảnh yên tĩnh, ta thở phào nhẹ nhõm, đặt tay phảilên ngực cũng có thể cảm nhận được trái tim cấp tốc nhảy lên.
An Kha Lam, bình tĩnh.
Ta luôn luôn ở trongphòng đi qua đi lại, nắm chặt lòng bàn tay vẫn ướt sũng, có chút dính, có chútkhó chịu. Thẳng cho đến khi Thanh Nha bước vào lo lắng hỏi ta có phải khôngthoải mái hay không, ta mới ra vẻ bình tĩnh nằm xuống giường.
“Không sao.” Ta nói vớiThanh Nha như vậy, nói với chính mình cũng như vậy.
Oánh Lộ rất nhanh sẽ trởlại, nàng rõ ràng cũng rất khẩn trương, nắm chặt tay của ta nói mình sẽ tìmđược Dương Phàm, hơn nữa đem lời dặn dò của ta nói cho Dương Phàm.
Ta cảm thấy thân mìnhmột chút cũng không có khí lực, tựa vào bả vai nàng cúi đầu nói: “Cám ơn.”
Oánh Lộ sửng sốt, sau đócười mắng: “Ngốc, chúng ta là bằng hữu.”
Ta nhìn khuôn mặt xinhđẹp của nàng thản nhiên nở nụ cười, đúng vậy, chúng ta là bằng hữu.
Vẫn là một câu nói xưa,chờ đợi là thời khắc khó khăn nhất.
Oánh Lộ đã đem lời củata chuyển cho Dương Phàm, mà tình huống Dương Phàm bên kia lại ta lại không rõ.Dương phàm có thể cứu Vũ Văn Duệ ra hay không...... Đây không thể nghi ngờ làvấn đề mấu chốt nhất.
Nhưng mà, ta rất nhanhliền ý thức được mình sơ sót.
“A Lam.” Mạnh Thiểu Giácđột nhiên xuất hiện ở cửa, khuôn mặt tuấn mỹ âm tình khó phân biệt.
Tay đang nắm cái chéncủa ta run lên một chút, trên mặt cũng không đổi sắc, “Ừ.”
Biểu tình Oánh Lộ cực kỳmất tự nhiên, miễn cưỡng cong lên môi đỏ mọng nhìn hắn nói: “Thật là ngạcnhiên, hôm nay ca ca không cần bồi Hoa tiểu thư sao, sao lại đến nơi này......”
“Oánh Lộ, muội câm miệngcho ta.” Ánh mắt Mạnh Thiểu Giác lạnh như băng nói.
“Ca ca......” Hốc mắtOánh Lộ đỏ lên, phẫn nộ nói: “Bây giờ ngay cả muội cũng không được phép nhắcđến nàng ta sao?”
Hai tay Mạnh Thiểu Giácđặt ở sau người, mắt phượng dao động qua lại giữa ta và Oánh Lộ, cuối cùng đứngở trước mặt nàng, “Oánh Lộ, hôm qua muội đi đâu?”
Thân mình Oánh Lộ chấnđộng, “Muội...... Ngày hôm qua muội lên phố mua son a.” Thần sắc nàng ngược lạiyên ổn vài phần, đúng lý hợp tình nói: “Ca ca, không phải nói ngày hai mươi mỗitháng Hương Phấn trai đều có hàng mới sao, hôm qua muội cùng tiểu Điệp đi xem,lần này ......”
“Oánh Lộ.” Con ngươingăm đen của Mạnh Thiểu Giác nhìn không ra vui hay giận, “Ngoài Hương Phấn traimuội còn đi đâu.”
Oánh Lộ vô tội lắc đầu,“Muội có đi đâu đâu.”
Mạnh Thiểu Giác bìnhtĩnh nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên gợi lên môi mỏng cười cười, ánh mắt lại sắcbén giống như dao nhỏ, “Oánh Lộ, bây giờ ta thực sự có chút hối hận khi đã sủngmuội thành cái dạng này.”
“Ca ca.” Thái độ củaOánh Lộ vẫn bình thường, trầm ổn nói: “Muội không hiểu huynh nói cái gì.”
“Oánh Lộ,” Hắn đến sátOánh Lộ, cúi đầu nhìn nàng, “Muội không nói dối được, muội biết rõ mà.”
Hắn đứng thẳng lại nhìnvề phía ta, con ngươi thần sắc phức tạp, “Tối hôm qua có người đến mật lao cứuVũ Văn Duệ, đáng tiếc người còn chưa kịp cứu ngược lại lại bị ta bắt được, bịbắt miệng càng ngậm chặt, bất luận ta làm thế nào cũng không moi được từ đâu màbọn họ có tin tức...... Nhưng mà, ta có cách làm cho bọn họ nhả ra.” Hắn liếcOánh Lộ, cười hỏi: “Oánh Lộ, hôm qua muội đến tiệm cầm đồ làm gì?”
“Sao huynh biết muội đếntiệm cầm đồ?” Oánh Lộ không dám tin nhìn hắn, “Huynh phái người theo dõi muội?”
Mắt phượng híp lại, “Chỗtối đương nhiên phải có người đi theo bảo hộ muội.”
“Ca ca!” Oánh Lộ lui rasau mấy bước, “Chỉ như vậy huynh liền hoài nghi muội báo tin cho bọn họ? Muộilàm biết được huynh đem Vũ Văn Duệ nhốt ở đâu?”
“Oánh Lộ, ta khôngngốc.” Hắn lắc lắc đầu, nhìn ta nói: “Gian tế trong lao đã bị ta bắt được, nàngđừng có uổng phí khí lực, nàng cứu hắn không được đâu, trừ phi nàng đáp ứngđiều kiện của ta.”
Tên giám ngục kia đã bịbắt rồi?
Ta thản nhiên nhìn hắn,“Cần gì.” Cần gì cố chấp muốn thứ không thể có được như vậy?
“Huynh không thể nhưvậy.” Oánh Lộ đến trước mặt hắn, ngữ khí trịnh trọng.
“Oánh Lộ, muội cũng hyvọng A Lam làm chị dâu của muội, không phải sao?”
“Ca ca!” Oánh Lộ đẩy tayhắn ra, “Huynh không thể đối xử với A Lam như vậy, là huynh muốn kết hôn vớingười khác trước, vậy vì sao không để nàng đi?”
Ánh mắt hắn trầm xuống,“Oánh Lộ, chuyện người lớn muội không hiểu.”
“Muội không hiểu! Muộichỉ biết nếu thích một người nên toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, chứ khôngphải vừa nói yêu nàng vừa cưới người khác!” Oánh Lộ quát: “Ca ca, huynh rất íchkỷ !”
“Ích kỷ?” Mạnh ThiểuGiác rốt cuộc có chút tức giận,“Tốt lắm.” Hắn lạnh lùng nói:“Ta có thể không sođo với muội chuyện này, nhưng từ hôm nay trở đi, muội ngoan ngoãn ở trong phòngcho ta, một bước cũng không được đi ra ngoài.” Hắn nói xong liền phất tay áorời đi, để lại Oánh Lộ nhìn bóng lưng hắn mà nghiến răng nghiến lợi.
“Ích kỷ!” Oánh Lộ mộtcước đá văng ghế oán hận mắng:“Ca ca rất ích kỷ!”
“Oánh Lộ.” Ta rũ mắtxuống, “Quên đi.”
“A Lam, thực xin lỗi, caca huynh ấy......”
“Không phải lỗi củahắn.” Ta lắc lắc đầu, “Ta và hắn vốn không đi chung một con đường, cục diện nhưvậy đã sớm dự đoán được.” Tin tức truyền ra được thì đã sao? Cuối cùng khôngcứu người ra được thì thôi, ngược lại tiệm cầm đồ cũng bị lật tẩy...... Thấtbại lần này không trách được ai, ai bảo chúng ta không phải ông trời, tính kếdự định tất cả đều không thực hiện được.
Oánh Lộ rũ mắt, “Bây giờnên làm sao bây giờ......”
“Oánh Lộ, không sao.” Tatrấn an nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Nhưng lúc nào mới đến đượcđầu cầu? Ta không thể biết được.
“Tiểu thư.” Thanh Nha gõnhẹ cửa, “Mời người sớm về phòng nghỉ ngơi.”
Oánh Lộ hung hăng trừngThanh Nha một cái, “Không cần ngươi tới thúc giục ta!”
Thanh Nha mặt không đổisắc, “Công tử mời tiểu thư sớm về phòng một chút.”
Oánh Lộ nắm hai tay lại,vừa định mắng tiếp lại bị ta ngăn cản. Ta nói: “Ngươi về trước đi.”
“A Lam......”
“Ta không sao.” Ta kéokhóe môi cười cười, “Lần này chỉ sợ ca ca ngươi thực sự tức giận, ngươi nghelời chút đi, đều là ta làm liên lụy đến ngươi.”
“Nói cái gì vậy!” OánhLộ ra vẻ tự nhiên vỗ bả vai ta, “Ta đây đi trước, ngày khác lại đến thămngươi.”
Ta nói “Được”, tuy rằngta biết, chỉ sợ là không bao giờ có ngày khác nữa.
Oánh Lộ bị nhốt, ta lạibắt đầu một ngày một ngày đứng ở trong phòng, lặp lại cảnh bị giam giữ lúc banđầu.
Có cái gọi là “Không cònđường để đi”.
Ừ, bây giờ dường như tađã không còn đường để đi nữa rồi.
Nhưng lúc Tiểu Hắc miệngngậm tờ giấy trắng phi phi phi như điên hướng chỗ ta chạy tới, ta liền hiểuđược cái gọi là “Trời không tuyệt đường người” Cùng với...... “Heo nhìn giốngnhư tiên”.
Oánh Lộ viết trên giấynói mình bị nhốt, ngoài tiểu viện của mình thì không thể đi đâu cả, phía saucòn có hai nha hoàn đi theo, có thể nói là một chút tự do cũng không có. Ta hồiâm bảo nàng gần đây nên ngoan ngoãn một chút, an phân vài ngày là tốt rồi. OánhLộ còn nói từ nhỏ đến giờ đây vẫn là lần đầu tiên nàng bị cấm cửa, thật đúng lànếm thức ăn mới. Ta nói, quen là tốt rồi, mọi việc đều có lần đầu tiên.
Ta cùng nàng cứ như vậydùng “Heo truyền tin” trao đổi tin tức, bày tỏ mờ mịt cùng bất lực trong lònghai người.
Thẳng đến ngày thứ ba,Oánh Lộ căm giận viết: “Hừ, ca ca có bản lĩnh thì ngày mai cứ nhốt ta lại trongphòng đi, dù sao ta cũng không muốn đến hoàng cung quấy phá một trận!”
Ta cầm tờ giấy mà runrun lên: “Hoàng cung? Sinh nhật Tô Kì?”
Oánh Lộ trả lời: “Ngàymai là sinh nhật hoàng đế, ta là biểu muội của hoàng hậu tương lai đương nhiêncó tên trong danh sách khách mời. Chỉ là bọn hắn căn bản không biết ta không lạgì vị biểu tỷ hoàng hậu này, từ nhỏ nhìn thấy nàng trong lòng liền nóng!”
Ta một bên cười nha đầukia tâm tính trẻ con, một bên trong đầu lại nhanh chóng hiện lên một ý niệm.
Oánh Lộ nói ngày mai sẽđi tham gia sinh nhật Tô Kì......
Tô Kì.
Ta đã quên mất Tô Kì
Mạnh Thiểu Giác bắt tavà Vũ Văn Duệ, Vũ Văn Duệ bị nhốt trong mật lao, mà ta bị hắn giam lỏng tại phủThừa Tướng. Ngày ấy thẩm vấn Vũ Văn Duệ là quan sai, nói cách khác chuyện VũVăn Duệ bị bắt Tô Kì đã biết, mà chuyện ta bị bắt Tô Kì có lẽ biết, có lẽ khôngbiết. Nhưng có một điều ta có thể khẳng định, Mạnh Thiểu Giác nhất định không nóicho Tô Kì biết ta từng dùng bảo đồ để đổi lấy tính mạng của Vũ Văn Duệ. MạnhThiểu Giác muốn dấu tin tức này, cho nên ta bị buộc chỉ có thể đáp ứng điềukiện của hắn đưa ra. Nhưng nếu Tô Kì biết tin tức này......
Tô Kì sẽ đáp ứng ta, bởivì hắn là một người đứng đầu quốc gia.
Ta cầm bút lông xiêuxiêu vẹo vẹo viết trên giấy mấy chữ: “Oánh Lộ, nghĩ cách nói cho Tô Kì ta ở phủThừa Tướng, hơn nữa...... Ta có thứ hắn muốn.”