-
Chương 55
CHƯƠNG 58
Mồng bảy tháng bảy hàngnăm là tiết khất xảo hay còn gọi là tiết thất tịch.
Tiết thất tịch trongthần thoại dân gian đại biểu cho tình yêu buồn triền miên của Ngưu Lang ChứcNữ. Đêm nay chim khách sẽ vui vẻ phấn chấn vì bọn họ mà bắc cầu gặp lại, NgưuLang cùng Chức Nữ tình ý kéo dài. Mà mọi người trên thế gian lại rất náo nhiệtbắt đầu tụ hội, nhóm nam tử thì hy vọng sẽ tìm được nữ tữ mình ngưỡng mộ, nhómnữ tử còn lại là đi cầu xin Chức Nữ ban ình trí tuệ cùng xảo nghệ để tìm đượcphu quân có thể phó thác chung thân.
Tóm lại như trên, đây làmột ngày hội vô cùng lãng mạn.
Nhưng cái loại lãng mạnnày, từ khi nào thì có liên quan đến Vũ Văn Duệ?
Lúc ta thay đồ luôn suynghĩ vấn đề này, đương nhiên, không có kết quả. Vì thế ta chỉ có thể để hắnbiến ta thành một cô gái cũng không tệ lắm, lôi kéo tay ta chậm rì rì tiêu sáiđi tới ngã tư náo nhiệt.
Bầu trời đã trở về đêm,nhưng tất cả dường như chỉ mới bắt đầu.
Ngã tư đường nhiều ngườiđếm không xuể, già trẻ lớn bé, cả trai lẫn gái, tới tới lui lui đều có. Vũ VănDuệ cứ như vậy nắm tay ta trôi theo dòng người cùng nhau đi về nơi náo nhiệtnhất, mặc cho chúng ta bị khí thế hơi thở vui mừng nhấn chìm.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn,trường bào tơ xanh thêm cây trâm bạch ngọc, xứng với gương mặt trắng nõn thậtđúng là khiến người khác nhìn không dứt mắt được. Ta cúi đầu đánh giá chínhmình, váy màu vàng nhạt cùng búi tóc đơn giản, so với hắn thật sự là thiếu đihơi thở thoát tục kia. Ta lại nhìn hắn, thân mình cao to thẳng tắp như trúc, cảngười lộ ra cổ quý khí tao nhã. Ta lại xem xét chính mình, tuyệt thế mỹ mạo khíchất nhã nhặn làm người sững sờ chẳng có nửa điểm huyết thống quan hệ với ta.
Ta “Phi” một tiếng, đềulà người, vì sao chênh lệch lớn như vậy .
“Kẹo hồ lô a kẹo hồ lô,kẹo hồ lô to ngon ngọt ngọt! Vị tiểu muội muội này, đến đây, uội xâu lớnnhất !”
“Các vị cô nương ghé quaxem một chút, son bột nước tốt nhất đây a! Đều là hương liệu mới nhất trongkinh thành a! là thứ mà thiên kim nhà giàu yêu nhất a!”
“Túi hương thêu thủ côngtốt đây! Mười văn tiền một cái! Vừa tiện vừa đẹp đây”.
“Đoán đi đoán đi, đoántrúng có thưởng! Các vị giai nhân tài tử đến xem là thấy! Đoán trúng là đượcmột đôi vòng tay bạch ngọc loại tốt đây!”
Ta thoáng kinh ngạc,không thể ngờ được bên ngoài lại náo nhiệt như vậy, người đi đường trên mặt đềulà ý cười dào dạt rõ ràng, khác hoàn toàn những người giả dối a dua trong cung.Tại bầu không khí như vậy ta cũng nhịn không được nở nụ cười, ta dùng khóe mắtquét Vũ Văn Duệ liếc mắt một cái, thấy sắc mặt hắn tuy vẫn trong trẻo lạnh lùngnhưng lại có vài phần ý cười khó có được trong mắt.
Người trên đường càngngày càng nhiều, khoảng cách giữa người với người càng chật chội. Vũ Văn Duệmột tay ôm thắt lưng ta đem ta bảo vệ, sát vào bên tai ta nói: “Muốn xem cáigì?”
Hơi thở ấm áp phun bênlỗ tai làm cho ta có chút ngứa, sau đó ta ngửa đầu, chỉ vào một rạp son phấnven đường nói: “Chúng ta đi xem son đi.”
Vũ Văn Duệ thản nhiênliếc ta một cái liền mang theo ta đi tới bên kia, chẳng qua là còn chưa đếnquầy son thì liền có một cô gái váy dài hồng nhạt đụng phải chúng ta, thoángchốc một trận mùi thơm tràn ngập trong không khí. Cô gái kia cuống quít ngẩngđầu lui ra phía sau, lúc nhìn thấy Vũ Văn Duệ thì khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhanhchóng đỏ lên, giọng nói mềm mại sợ hãi: “Công tử, thật xin lỗi..ta…ta khôngphải cố ý đụng phải của chàng ......”
Vũ Văn Duệ không có biểutình gì, “Không sao.” Nói xong hắn liền lôi kéo ta chuẩn bị rời đi.
Chẳng qua cô gái đó rõràng không muốn cho hắn đi, một phen giữ chặt tay áo hắn khiến hắn ngừng cướcbộ, mà nàng cũng lập tức phản ứng nhận ra mình thất lễ, đỏ bừng mặt nói: “A,thật có lỗi, công tử không phải người địa phương?”
Vũ Văn Duệ hơi hơi vuốtcằm, “Ừ.”
“Vậy, ta mang chàng đidạo được không?” Sau khi nói xong cô gái liền hiện lên vẻ ảo não cùng hối hận,làm như không ngờ mình vừa thất thố.
Ta nghe vậy cảm thấythói đời này quả nhiên thê lương, tuy rằng vóc dáng ta thuộc loại nhỏ bé, nhưngcũng không tới mức làm cho người ta trực tiếp xem nhẹ không có một phân a?
Con ngươi Vũ Văn Duệ hiệnlên một tia sáng lạnh, khách khí nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương, ta cùng biểumuội tùy ý đi xem là được rồi.”
Cô gái kia có chút thấtvọng cùng xấu hổ,“Vậy, vậy......”
“Đi trước một bước.” VũVăn Duệ cũng không thèm nhìn biểu tình của cô gái, trực tiếp lôi ta chạy lấyngười. Trong lòng ta nghĩ, thất tịch quả nhiên là ngày hội nghiệp chướng, bâygiờ ngay cả một cô nương cũng trở nên lớn mật như vậy, hay là nàngnghĩ, hôm nay có duyên gặp phải công tử nào thì người đó chính là phu quân?
Ha, phu quân không có,nhưng ta thấy người sói trái lại là rất nhiều.
Quầy son cũng khôngthiếu cô nương đang tụ tập, lúc nhìn thấy Vũ Văn Duệ mọi người đều lung lay lênđồng, sau đó là một mảnh thẹn thùng. Mà cái người khiến cho người khác thẹnthùng kia chỉ giữ tuấn dung trong trẻo nhưng lạnh lùng, một chút cũng không đáplại các nàng. Hắn cúi người chọn hộp hương phấn màu lam cho ta, “Cái này thếnào?”
Tacau mũi, “Mùi không được.”
“Talà hỏi nàng, cái hộp này thế nào.”
“......”
Hắnbuông hộp son màu lam ra rồi cầm lấy cái màu hồng nhạt, nhíu mày nhìn ta nói:“Mùi này thật giống mùi của con heo màu đen kia.” Dứt lời liền tùy tay ném lêntrên sạp, vị tiểu thương kia ban đầu có chút tức giận, nhưng khi thấy người muason là một quý công tử liền thay khuôn mặt tươi cười, thân thiện giới thiệu chohắn.
Tacũng cầm cái hộp màu hồng nhạt kia lên ngửi ngửi, ừ, mùi trên người Tiểu Hắc?Tác giả rất vô lương tâm, lâu như vậy không để nó xuất hiện, làm ta xuýt chútnữa quên mùi trên người nó là vị gì. [=.=||| còn có thể là vị gì vậy, vị thịtheo!]
Takhom người nhìn mấy hộp phấn, không nghĩ là nó còn rất tinh xảo như vậy, chẳngqua hương vị đúng là không được tốt lắm. Ta đột nhiên nghĩ đến mùi thơm ngáttrên người Vũ Văn Duệ, loại này rốt cuộc là hương gì? Ta bất mãn liếc hắn mộtcái, người này thật là, vì sao chết sống cũng không nói cho ta biết?
VũVăn Duệ dường như không phát hiện ra ánh mắt của ta, quay đầu nhìn ta nói:“Đứng đây chờ ta một chút.”
Tagật đầu, nhìn thân hình cao to của hắn biến mất ở trong đám người.
Trướcsạp càng lúc càng có nhiều người đến, ta chỉ nhìn mà không mua thì thật đúng làbị người ta kỳ thị, không cẩn thận liền bị các nàng đẩy qua một bên. Ta lạiđứng bên cạnh sạp chờ, lại mơ hồ phát hiện hình như váy bị cái gì đó túm túm.Ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy một con chó nhỏ trắng như tuyết đang cắn gấu váy củata. Ta kéo váy ra trừng nó một cái, con chó kia lại thị uy bằnh cách trực tiếpcắn nát váy của ta.
A a, lá gan không nhỏ.
Ta khom người muốn bắtnó, chẳng qua tiểu gia hỏa này thực thông minh, uốn éo mông bắt đầu chạy, chạyđược vài bước còn cố ý quay đầu khiêu khích nhìn ta, dường như muốn nói, “Códũng khí thì đến đây, vì sao ngươi không đến a.” Ta thấy vô cùng buồn cười,nheo mắt liền hạ quyết tâm phải đuổi theo nó, sau đó dạy cho nó một chút bàihọc -- mắt chó trăm ngàn lần không được đề thấp con người.
Ta theo tiểu gia hỏa kiachạy trong đám người, chốc lát sau càng chạy ít người, cuối cùng mới phát hiệnta đã đi theo nó tới bên hồ nước. Ta nhìn bốn phía không có người chú ý liềnxăn ống tay áo phóng tới tiểu gia hỏa kia, sau đó không ngoài ý muốn nắm đượccái cổ mềm của nó, ta nhìn nó nhe răng, “Xem ta xử ngươi đây.”
Tiểu tử kia mở to mắt vôtội, cúi đầu nức nở vài tiếng, còn dùng đầu lưỡi liếm liếm tay ta, có chút ýmuốn lấy lòng.
Không biết vì sao ta lạinghĩ đến Tiểu Hắc, nhớ ngày đó nó cũng là điển hình của khi thiện sợ ác giốngTiểu Bạch trên tay ta đây. Lúc này có một cô gái chạy tới chỗ ta, thở hổn hểnnói: “Cô…cô nương…Tiểu Bảo nhà ta lại cắn váy của cô nương? Thật xin lỗi! Mongcô nương đại nhân đại lượng thả nó!”
Thì ra con chó nhỏ nàylà kẻ đã nhiều lần tái phạm?
Ta cũng không nhiều lời,đem con chó nhỏ đưa cho nàng nói: “Không có việc gì.”
Cô gái ôm con chó nhỏrăn dạy vài câu, lại nhìn ta nói: “Tiểu Bảo nhà ta bướng bỉnh, cắn rách váy cônương rồi, ta đền cô nương một cái mới được không?”
Tacười cười, “Không cần.”
Lúcnày cô gái mới ôm Tiểu Bảo rời đi, mà ta cũng lập tức ý thức được một vấn đề.
Talạc đường.
╮
[
╯▽╰
]
╭
Khôngcó cách nào, không phân biệt được phương hướng không phải lỗi của ta.
Khótránh được việc càng chạy càng loạn nên ta dứt khoát đứng bên hồ nước, nhìn cáicây bên cạnh hồ a, lại nhìn cá trong hồ a, đếm sao trên trời a, sau đó thuậntiện chờ Vũ Văn Duệ tới tìm ta.
Đạikhái khoảng một khắc sau thân ảnh Vũ Văn Duệ liền xuất hiện trong tầm mắt ta.Ta vừa định nhìn hắn cười cười thì thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn không chútthay đổi, trong mắt không hề có ý cười. Ta kìm lòng không được lui về sau mộtbước nhỏ, ách, biểu tình này...... có nghĩa là hắn đã giận, nhưng ta có làm gìchọc hắn giận đâu?
VũVăn Duệ đi tới trước mặt ta, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên nổi lên nụ cười nhạt,miệng cũng từng chữ từng chữ nói:“Vì sao không đợi ta?”
Tavừa định mở miệng giải thích lại bị hắn mạnh mẽ hôn lên môi. Hắn vội vàng xaođộng trên cánh môi của ta qua lại duyện hôn, sau đó là tiến quân thần tốc ômlấy đầu lưỡi của ta cùng nhau triền miên. Tay hắn ở bên hông ta xiết chặt, chặtđến nỗi ta có thể cảm giác được hắn phẫn nộ.
Hắnthoáng rời đi, dùng cái trán đụng ta cúi đầu hỏi: “An Kha Lam, rốt cuộc khi nàothì nàng mới không bỏ ta lại một mình mà đi trước.”
CHƯƠNG59
Tuyta đã quen Vũ Văn Duệ nhiều năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắndùng ngữ khí bất đắc dĩ cùng vô lực như vậy để nói chuyện. Hắn là Vũ Văn Duệ,là người vĩnh viễn khí định thần nhàn, dường như ngay cả Thái Sơn đổ ngay trướcmắt hắn hắn cũng không kích động - Vũ Văn Duệ.
NhưngVũ Văn Duệ này, bây giờ vậy mà nói với ta: “An Kha Lam, rốt cuộc khi nào thìnàng mới không bỏ ta lại một mình mà đi trước.”
Vìthế ta sửng sốt, hoành tráng sửng sốt, ngay cả trả lời cũng quên luôn.
Ngóntay thon dài của Vũ Văn Duệ xoa cổ của ta, đầu ngón tay lạnh lẽo tinh tế vuốtphẳng và dao động. Hắn bỗng nhiên nhẹ giọng nở nụ cười cười một chút, rũ mắtthản nhiên nói: “Lúc trước nên giết nàng.”
Hắnnói xong liền không hề nhìn ta, trên gương mặt thanh tuyển chỉ còn lại vẻ taonhã cùng lãnh đạm thường lui tới. Khi hắn xoay người, vạt áo màu xanh nhạt congthành một độ cong xinh đẹp, thân ảnh cao to trong đêm đen chậm rãi biến mất.
Tavẫn đứng tại chỗ, không mở miệng kêu hắn cũng không có tiến lên đuổi theo hắn.
Tangốc ngốc nhìn hắn rời khỏi tầm mắt của ta, hai tay dưới áo nắm chặt, cuối cùnglại buông lỏng đặt trước ngực mình. Ta có thể cảm giác được trái tim trong lồngngực đang nhảy lên bất quy tắc, có một cảm giác kỳ quái chậm rãi nảy sinh, thầnkinh của ta khẽ động.
Tacòn chưa quên ánh mắt lạnh như băng cùng lời nói âm ngoan của hắn năm ấy, cáiloại run sợ này vẫn như trước tồn tại trong trí nhớ của ta. Nhưng không biết từkhi nào thì ta đã bắt đầu có thói quen với loại run sợ này, không phải rét lạnhthấu xương giống như từng nghĩ đến nó? Trong đầu dường như xuất hiện rất nhiềuthứ, vẻ mặt hắn cười nhạt, ánh mắt không gợn sóng sợ hãi, cùng với khóe môicười như không cười. Hắn rõ ràng tiếc nuối năm đó chính mình không giết ta,nhưng vì sao ta không hề cảm thấy sợ hãi chút nào?
Tacắn môi dưới, ảo não nghĩ, chuyện này không biết từ khi nào đã xảy ra.
Tròđùa, tóm lại vẫn trốn không được bốn chữ “Vô tri vô giác”.
Tabi thống lắc đầu, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, vừa định nhấc làn váy đuổi theohắn thì lại phát hiện nhấc váy không được. Ta cúi đầu, chỉ thấy con chó nhỏ màutrắng đang cố chấp đứng bên chân ta cắn gấu váy của ta. Khóe mắt co giật, TiểuBạch, ngươi muốn làm gì, hay là vào thất tịch này ngươi thực không khéo lạisinh ra cảm tình không nên có với con người?
Cáigì mà lễ tình nhân, hại người thì thôi, sao lại hại luôn cả chó thế này.
Talạnh lạnh nhìn nó nói: “Lẩu thịt chó.”
Thânhình Tiểu Bạch rõ ràng rụt một chút, nhưng giây sau đó trong ánh mắt lại xuấthiện vẻ anh dũng hy sinh, kiên định cắn gấu váy của ta túm về phía trước.
Tathiếu chút nữa cười ra tiếng, thế nào, nó tưởng mình là dũng sĩ đánh giặc NhậtBản chắc?
Đầunăm nay, động vật sao cũng Côca như vậy. Ta nheo mắt, “Sao ngươi lại chuồn đếnđây, tiểu thư nhà ngươi đâu.”
TiểuBạch đột nhiên trở nên điên cuồng, nhả váy ra nhìn ta rống lớn kêu lên, mộttiếng so với một tiếng càng hung. Nó gầm rú xong lại cắn váy của ta tha về phíatrước, một chút cũng không ngại thân mình nho nhỏ của mình không lay động đượcta dù chỉ nửa phần.
Tangồi xổm mình nó, ánh mắt nó ngập nước mang theo chút cầu xin. Ta bất đắc dĩxoa xoa đầu nó, cùng nó đi xem chuyện gì xảy ra.
TiểuBạch phát hiện ta phối hợp đi theo thì dị thường kích động, vươn bốn chân nhỏbỏ chạy vui vẻ, chạy vài bước lại quay đầu nhìn ta, ý bảo ta theo sau. Ta suynghĩ, có phải là tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, cho nên vị Tiểu Bạch đệ đệ nàymới chạy tới xin ta giúp đỡ.
Khôngbao lâu sau thì đáp án được công bố. Trong ngõ nhỏ mờ tối, ba gã thanh niênquần áo lụa đắt tiền đang vây quanh cô gái vừa rồi, thân mình mấy người đó chắnđường cô gái không cho ra ngoài.
Namtử áo trắng mở miệng trước, giọng nói có chút đáng khinh, “Không ngờ hôm nay cóthể gặp gỡ Bạch nhị tiểu thư ở nơi này, thật là hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Bêncạnh, nam tử áo vàng ra vẻ tiêu sái mở cây quạt, tiếp lời: “Dịp này gặp đượcBạch nhị tiểu thư, đây phải chăng là duyên phận?”
“Đúngvậy đúng vậy, một khi đã như vậy, Bạch nhị tiểu thư nên cùng vài người chúng tachơi đùa chơi đùa một chút, được chứ?” Cuối cùng, một gã béo đáng khinh cườinói, thịt mỡ trên mặt rung rung lên.
Côgái ôn nhã cười, “Đa tạ ý tốt của ba vị công tử, chẳng qua là nhà ta còn cóchuyện, phải đi về, lần sau ta nhất định sẽ chiêu đãi các vị thật tốt.”
“Lầnsau?” Nam tử áo vàng nhíu mày rậm, mắt lộ ra hung quang, “Bạch nhị tiểu thư nóiđùa, ai biết nàng có phải lại báo cho huynh trưởng của nàng tới thu thập chúngta hay không?”
“Hừ.”Gã béo hừ lạnh một tiếng, vẻ đáng khinh trên mặt chuyển thành âm ngoan, “Chúngta vất vả lắm mới chờ được lúc nàng đi một mình, cơ hội tốt như vậy, Bạch nhịtiểu thư há có thể không cho chúng ta mặt mũi?”
“Lầntrước gia huynh đắc tội, mong rằng các vị công tử đại nhân đại lượng.” Ngữ điệucô gái vẫn vững vàng, thân mình lui lại phía sau một chút, “Ngày khác ta nhấtđịnh sẽ để huynh trưởng chuẩn bị tiệc rượu, xin lỗi các vị.”
“Tiệcrượu?” Nam tử áo trắng đề cao giọng, châm chọc nói: “A, Bạch nhị tiểu thư thậtđúng là suy nghĩ chu đáo, chúng ta làm sao đảm đương nổi!”
“Làmsao đảm đương nổi!” Gã mập cố ý phụ họa, “Cho tới bây giờ chúng ta cũng chưatừng được dự qua tiệc rượu nhà họ Bạch!”
Côgái tươi cười có chút cứng ngắc, “Công tử......”
“BạchVi! Ta nói trắng ra với nàng, Bạch gia của nàng là nhà có của, nhưng vài ngườichúng ta cũng không phải nhà nghèo, lần trước ca ca nàng chỉnh chúng ta nhưvậy, nàng nghĩ bây giờ chúng ta sẽ bỏ qua cho nàng sao?” Nam tử áo vàng tà tànói: “Vẫn nên ngoan ngoãn theo chúng ta, chúng ta sẽ cố gắng thương hương tiếcngọc một chút!”
“Côngtử.” Tay Bạch Vi không tự giác vặn vẹo tay áo, trên mặt vẫn cố giữ vững vẻ trấnđịnh, “Huynh trưởng của ta đang ở ngay bên ngoài chờ ta, các vị công tử xácđịnh không chịu thả ta đi?”
Namtử áo trắng « Phi » một tiếng, cười ha hả nói: “Bạch nhị tiểu thưkhông cần chờ huynh trưởng của nàng đâu, hắn đang ôm mỹ nhân trong lòng mất hồnlạc phách rồi, làm sao còn có thể lo lắng cho nàng!”
Gãmập chà chà tay, “Nói nhiều với nàng ta như vậy làm gì, cứ trực tiếp tiến lên,còn sợ nàng ta không theo sao!”
Đôimắt bọn họ đạt thành chung ý kiến, lờ mờ muốn đi lên chiếm tiệm nghi của tiểuthư Bạch gia. Ta vốn nghĩ, đùa giỡn khắp nơi đều có, hơn nữa cũng chẳng kém nơinày, nhưng nếu Tiểu Bạch đã kéo váy ta tới nơi đây nhìn thấy cảnh này, ta làmsao có thể táng tận lương tâm để chuyện này xảy ra ngay trước mặt ta?
Thấyviệc nghĩa hăng hái ra tay cứu giúp là chuyện ta không ưa làm, nhưng nếu có thểnhìn thấy vẻ khó chịu cùng sức mạnh của Vũ Văn Duệ, kia vẫn không sai.
Tacòn chưa kịp nhìn thì Tiểu Bạch đã dạng chân chó ăn ý hướng ba người kia hungác rống lên, cho đến khi tầm mắt ba người kia đều chuyển về phía chúng ta nóvẫn chưa ngừng lại. Theo lệ thường mà nói, vào ban đêm đầu ngõ có tiếng chó sủaầm ĩ hung ác sẽ khiến cho người ta hoảng sợ, nhưng có lẽ là bọn họ không ngạinó là chó con, vì thế sự hung ác kia rất đơn bạc không có tính đe dọa.
Nhìnxem, tuổi trẻ có đôi khi chính là cái tội, bởi vì ngươi không thể làm cho họtin vào những điều kiêng kị, mà đó hoàn toàn là do thời gian chồng chất màthành.
“Aa, lão tam, vận khí của chúng ta hôm nay thật không sai a.” Nam tử áo vàng nhìnta không chuyển mắt, “Bộ dáng nha đầu kia rất thanh tú.”
“Tađã nói, vừa rồi không biết vì sao nàng ta lại thả con súc sinh kia ra ngoài,thì ra là muốn đi tìm viện binh.” Gã mập liếc Bạch Vi sau đó phá lên cười,“Chẳng qua là, không ngờ viện binh không tìm được, lại tặng cho chúng ta mộtcon nhóc xinh đẹp!” Hắn vừa lắc lắc tay Bạch Vi vừa rút từ trong tay áo ra mộtcái khăn nhét chặt vào miệng nàng. Bạch Vi chỉ có thể cau mày nhìn ta, trongmắt muốn nhắn cho ta tin tức mau đi đi.
“Khụkhụ, hai người các ngươi kiềm chế một chút, đừng dọa vị cô nương này.” Nam tửáo trắng làm bộ quát lớn, nhìn ta giả nhã nhặn nói: “Cô nương, cô nương quenbiết tiểu thư Bạch gia sao?”
Talắc lắc đầu, chỉ gặp qua một lần, làm sao có thể nói là quen biết.
Namtử áo trắng tươi cười có chút cứng ngắc, lại nói: “Vậy vì sao cô nương lại tớicứu tiểu thư Bạch gia?”
“Nếukhông quen, vì sao lại nói tới chuyện cứu hay không cứu?” Vẻ mặt ta vô cùng mờmịt nói.
“Ách......”Nam tử áo trắng thật sự sửng sốt.
Takhoát tay áo, tùy ý nói: “Các người cứ tiếp tục, các cứ người tiếp tục, ta đitrước một bước!”
Tanói xong liền xoay người rời đi, gã mập phía sau reo lên: “Lão đại, đây khôngphải là lúc để nhã nhặn a, huynh nhìn cô nương kia xem, nàng đã đi rồi!”
“Tiểucô nương sợ là đã bị dọa choáng váng, lúc này không phải nàng nói muốn đi làđi!” Giọng nói này là của nam tử áo vàng.
Taquay đầu vừa vặn nhìn thấy nam tử áo vàng kia đi tới phía ta. Vừa đến trước mặtta thì liền giơ tay muốn kéo ta, nhưng lại bị người hung hăng đá một cước bayđập vào bờ tường, phun ra một mồm máu tươi.
Namtử áo vàng đương nhiên không có cách nào mở miệng, nam tử áo trắng bên kia quásợ hãi nói: “Ngươi…ngươi…ngươi…ngươi là ai?”
Chodù đánh người nhưng Vũ Văn đại gia vẫn như trước nhã nhặn tuấn nhã, ngay cảliếc cũng không thèm liếc nam tử áo trắng, lại càng không trả lời câu hỏi củahắn. Hắn củng cố mục đích rồi đi đến trước mặt nam tử áo vàng, từ trên cao liếcxuống tao nhã hỏi: “Vừa rồi ngươi muốn dùng tay nào chạm vào nàng?”
Cánhmôi nam tử áo vàng bị máu tươi nhiễm đỏ, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Khôngnói sao?” Mắt hồ ly dài nhỏ của Vũ Văn Duệ vẫn ôn hòa như cũ, “Ta đây đoánvậy?”
“Taytrái?” Hắn thản nhiên chà qua tay trái không thể nhúc nhích của nam tử, mặt giàytrắng đen “Nhẹ nhàng” “Phủ” lên, “Ngươi muốn dùng tay trái chạm vào nàng?”
Đồngtử của nam tử áo vàng trong phút chốc dãn lớn, kêu to một tiếng, “A!”
Tanhíu nhíu mày, trời, nam nhân này kêu thật là chói tai. Ta lại nhìn ba ngườiđầu kia, bọn họ sớm đã bị cảnh tượng này dọa sợ tới mức ngây người, thân mìnhkhông tự giác lui về phía sau.
“Cólẽ không phải tay trái.” Vũ Văn Duệ cười nhẹ một tiếng, đáy mắt ôn nhuận hiệnlên tia âm ngoan, “Là tay phải.”
Namtử áo vàng rưng rưng sợ hãi nhìn Vũ Văn Duệ, trong mắt lóe lên tia cầu xin cùngsợ hãi.
VũVăn Duệ cúi người xuống cầm tay phải nam tử đặt lên ngực, ta chỉ nhìn thấy hắnnhẹ nhàng vặn vặn, sau đó có tiếng vỡ nát vang lên. Về sau, hô hấp của nam tửáo vàng kia liền cứng lại rồi ngất đi.
VũVăn Duệ rút tay về, lấy một cái khăn từ trong tay áo ra xoa xoa tay, thản nhiênnói: “Ta rất không thích có người chạm vào nàng, cho dù nghĩ cũng không được.”
Namtử áo trắng cùng gã mập bên kia hai chân đã phát run, nghe vậy liền không đợiVũ Văn Duệ nói thêm cái gì nữa liền buông Bạch Vi ra, giống như bay chạy ra đầungõ, vừa chạy vừa quay đầu quan sát xem Vũ Văn Duệ có đuổi theo bọn họ haykhông.
Nhưngrõ ràng bọn họ lo lắng dư thừa, Vũ Văn Duệ mới không có tâm tư đi quản bọn họ.Hắn chỉ cẩn thận quan sát vết máu trên tay mình, sau đó đem cái khăn kia tùy ýném xuống đất.
Hắnghé mắt liếc ta một cái, trong mắt hồ ly dài nhỏ nhìn không ra vui hay giận.
Khôngthể không nói, ta thực vui mừng vì sự thất thường này của hắn, cho dù vẻ mặtlạnh lùng biểu cảm vô tình, nhưng chỉ cần ta gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽxuất hiện ngay.
Taphát hiện, ta rất vừa lòng với loại tự tin này của mình.
“Cônương, công tử, đa tạ cứu giúp.” Bạch Vi dường như đối với Vũ Văn Duệ có chútsợ hãi, giọng nói có chút phát run, “Vừa rồi đều nhờ hai người, bằngkhông......”
“TiểuVi! Hai vương bát đản này lại làm chuyện gì xấu đúng không!” Đầu hẻm xuất hiệnmột nam tử anh tuấn, hai tay hắn lôi hai nam tử đang lạnh run -- không phải lànam tử áo trắng và gả mập đã chạy vừa rồi sao.
“Caca......” Bạch Vi ôm Tiểu Bạch yếu ớt cười cười, “Không có việc gì, vị công tửcùng tiểu thư này đã cứu muội.”
Namtử anh tuấn đập mạnh hai cánh tay vào làm hai nam tử kia hôn mê rồi ném xuốngđất, sau đó chạy đến trước mặt Vũ Văn Duệ vỗ thật mạnh bả vai hắn......
Ánhmắt lạnh như băng của Vũ Văn Duệ hơi chuyển, môi mỏng gợi lên nhìn nam tử.
Namtử mở miệng cười to, “Dục Văn, đây là lần thứ hai huynh cứu muội muội nhà ta!”
Mồng bảy tháng bảy hàngnăm là tiết khất xảo hay còn gọi là tiết thất tịch.
Tiết thất tịch trongthần thoại dân gian đại biểu cho tình yêu buồn triền miên của Ngưu Lang ChứcNữ. Đêm nay chim khách sẽ vui vẻ phấn chấn vì bọn họ mà bắc cầu gặp lại, NgưuLang cùng Chức Nữ tình ý kéo dài. Mà mọi người trên thế gian lại rất náo nhiệtbắt đầu tụ hội, nhóm nam tử thì hy vọng sẽ tìm được nữ tữ mình ngưỡng mộ, nhómnữ tử còn lại là đi cầu xin Chức Nữ ban ình trí tuệ cùng xảo nghệ để tìm đượcphu quân có thể phó thác chung thân.
Tóm lại như trên, đây làmột ngày hội vô cùng lãng mạn.
Nhưng cái loại lãng mạnnày, từ khi nào thì có liên quan đến Vũ Văn Duệ?
Lúc ta thay đồ luôn suynghĩ vấn đề này, đương nhiên, không có kết quả. Vì thế ta chỉ có thể để hắnbiến ta thành một cô gái cũng không tệ lắm, lôi kéo tay ta chậm rì rì tiêu sáiđi tới ngã tư náo nhiệt.
Bầu trời đã trở về đêm,nhưng tất cả dường như chỉ mới bắt đầu.
Ngã tư đường nhiều ngườiđếm không xuể, già trẻ lớn bé, cả trai lẫn gái, tới tới lui lui đều có. Vũ VănDuệ cứ như vậy nắm tay ta trôi theo dòng người cùng nhau đi về nơi náo nhiệtnhất, mặc cho chúng ta bị khí thế hơi thở vui mừng nhấn chìm.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn,trường bào tơ xanh thêm cây trâm bạch ngọc, xứng với gương mặt trắng nõn thậtđúng là khiến người khác nhìn không dứt mắt được. Ta cúi đầu đánh giá chínhmình, váy màu vàng nhạt cùng búi tóc đơn giản, so với hắn thật sự là thiếu đihơi thở thoát tục kia. Ta lại nhìn hắn, thân mình cao to thẳng tắp như trúc, cảngười lộ ra cổ quý khí tao nhã. Ta lại xem xét chính mình, tuyệt thế mỹ mạo khíchất nhã nhặn làm người sững sờ chẳng có nửa điểm huyết thống quan hệ với ta.
Ta “Phi” một tiếng, đềulà người, vì sao chênh lệch lớn như vậy .
“Kẹo hồ lô a kẹo hồ lô,kẹo hồ lô to ngon ngọt ngọt! Vị tiểu muội muội này, đến đây, uội xâu lớnnhất !”
“Các vị cô nương ghé quaxem một chút, son bột nước tốt nhất đây a! Đều là hương liệu mới nhất trongkinh thành a! là thứ mà thiên kim nhà giàu yêu nhất a!”
“Túi hương thêu thủ côngtốt đây! Mười văn tiền một cái! Vừa tiện vừa đẹp đây”.
“Đoán đi đoán đi, đoántrúng có thưởng! Các vị giai nhân tài tử đến xem là thấy! Đoán trúng là đượcmột đôi vòng tay bạch ngọc loại tốt đây!”
Ta thoáng kinh ngạc,không thể ngờ được bên ngoài lại náo nhiệt như vậy, người đi đường trên mặt đềulà ý cười dào dạt rõ ràng, khác hoàn toàn những người giả dối a dua trong cung.Tại bầu không khí như vậy ta cũng nhịn không được nở nụ cười, ta dùng khóe mắtquét Vũ Văn Duệ liếc mắt một cái, thấy sắc mặt hắn tuy vẫn trong trẻo lạnh lùngnhưng lại có vài phần ý cười khó có được trong mắt.
Người trên đường càngngày càng nhiều, khoảng cách giữa người với người càng chật chội. Vũ Văn Duệmột tay ôm thắt lưng ta đem ta bảo vệ, sát vào bên tai ta nói: “Muốn xem cáigì?”
Hơi thở ấm áp phun bênlỗ tai làm cho ta có chút ngứa, sau đó ta ngửa đầu, chỉ vào một rạp son phấnven đường nói: “Chúng ta đi xem son đi.”
Vũ Văn Duệ thản nhiênliếc ta một cái liền mang theo ta đi tới bên kia, chẳng qua là còn chưa đếnquầy son thì liền có một cô gái váy dài hồng nhạt đụng phải chúng ta, thoángchốc một trận mùi thơm tràn ngập trong không khí. Cô gái kia cuống quít ngẩngđầu lui ra phía sau, lúc nhìn thấy Vũ Văn Duệ thì khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhanhchóng đỏ lên, giọng nói mềm mại sợ hãi: “Công tử, thật xin lỗi..ta…ta khôngphải cố ý đụng phải của chàng ......”
Vũ Văn Duệ không có biểutình gì, “Không sao.” Nói xong hắn liền lôi kéo ta chuẩn bị rời đi.
Chẳng qua cô gái đó rõràng không muốn cho hắn đi, một phen giữ chặt tay áo hắn khiến hắn ngừng cướcbộ, mà nàng cũng lập tức phản ứng nhận ra mình thất lễ, đỏ bừng mặt nói: “A,thật có lỗi, công tử không phải người địa phương?”
Vũ Văn Duệ hơi hơi vuốtcằm, “Ừ.”
“Vậy, ta mang chàng đidạo được không?” Sau khi nói xong cô gái liền hiện lên vẻ ảo não cùng hối hận,làm như không ngờ mình vừa thất thố.
Ta nghe vậy cảm thấythói đời này quả nhiên thê lương, tuy rằng vóc dáng ta thuộc loại nhỏ bé, nhưngcũng không tới mức làm cho người ta trực tiếp xem nhẹ không có một phân a?
Con ngươi Vũ Văn Duệ hiệnlên một tia sáng lạnh, khách khí nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương, ta cùng biểumuội tùy ý đi xem là được rồi.”
Cô gái kia có chút thấtvọng cùng xấu hổ,“Vậy, vậy......”
“Đi trước một bước.” VũVăn Duệ cũng không thèm nhìn biểu tình của cô gái, trực tiếp lôi ta chạy lấyngười. Trong lòng ta nghĩ, thất tịch quả nhiên là ngày hội nghiệp chướng, bâygiờ ngay cả một cô nương cũng trở nên lớn mật như vậy, hay là nàngnghĩ, hôm nay có duyên gặp phải công tử nào thì người đó chính là phu quân?
Ha, phu quân không có,nhưng ta thấy người sói trái lại là rất nhiều.
Quầy son cũng khôngthiếu cô nương đang tụ tập, lúc nhìn thấy Vũ Văn Duệ mọi người đều lung lay lênđồng, sau đó là một mảnh thẹn thùng. Mà cái người khiến cho người khác thẹnthùng kia chỉ giữ tuấn dung trong trẻo nhưng lạnh lùng, một chút cũng không đáplại các nàng. Hắn cúi người chọn hộp hương phấn màu lam cho ta, “Cái này thếnào?”
Tacau mũi, “Mùi không được.”
“Talà hỏi nàng, cái hộp này thế nào.”
“......”
Hắnbuông hộp son màu lam ra rồi cầm lấy cái màu hồng nhạt, nhíu mày nhìn ta nói:“Mùi này thật giống mùi của con heo màu đen kia.” Dứt lời liền tùy tay ném lêntrên sạp, vị tiểu thương kia ban đầu có chút tức giận, nhưng khi thấy người muason là một quý công tử liền thay khuôn mặt tươi cười, thân thiện giới thiệu chohắn.
Tacũng cầm cái hộp màu hồng nhạt kia lên ngửi ngửi, ừ, mùi trên người Tiểu Hắc?Tác giả rất vô lương tâm, lâu như vậy không để nó xuất hiện, làm ta xuýt chútnữa quên mùi trên người nó là vị gì. [=.=||| còn có thể là vị gì vậy, vị thịtheo!]
Takhom người nhìn mấy hộp phấn, không nghĩ là nó còn rất tinh xảo như vậy, chẳngqua hương vị đúng là không được tốt lắm. Ta đột nhiên nghĩ đến mùi thơm ngáttrên người Vũ Văn Duệ, loại này rốt cuộc là hương gì? Ta bất mãn liếc hắn mộtcái, người này thật là, vì sao chết sống cũng không nói cho ta biết?
VũVăn Duệ dường như không phát hiện ra ánh mắt của ta, quay đầu nhìn ta nói:“Đứng đây chờ ta một chút.”
Tagật đầu, nhìn thân hình cao to của hắn biến mất ở trong đám người.
Trướcsạp càng lúc càng có nhiều người đến, ta chỉ nhìn mà không mua thì thật đúng làbị người ta kỳ thị, không cẩn thận liền bị các nàng đẩy qua một bên. Ta lạiđứng bên cạnh sạp chờ, lại mơ hồ phát hiện hình như váy bị cái gì đó túm túm.Ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy một con chó nhỏ trắng như tuyết đang cắn gấu váy củata. Ta kéo váy ra trừng nó một cái, con chó kia lại thị uy bằnh cách trực tiếpcắn nát váy của ta.
A a, lá gan không nhỏ.
Ta khom người muốn bắtnó, chẳng qua tiểu gia hỏa này thực thông minh, uốn éo mông bắt đầu chạy, chạyđược vài bước còn cố ý quay đầu khiêu khích nhìn ta, dường như muốn nói, “Códũng khí thì đến đây, vì sao ngươi không đến a.” Ta thấy vô cùng buồn cười,nheo mắt liền hạ quyết tâm phải đuổi theo nó, sau đó dạy cho nó một chút bàihọc -- mắt chó trăm ngàn lần không được đề thấp con người.
Ta theo tiểu gia hỏa kiachạy trong đám người, chốc lát sau càng chạy ít người, cuối cùng mới phát hiệnta đã đi theo nó tới bên hồ nước. Ta nhìn bốn phía không có người chú ý liềnxăn ống tay áo phóng tới tiểu gia hỏa kia, sau đó không ngoài ý muốn nắm đượccái cổ mềm của nó, ta nhìn nó nhe răng, “Xem ta xử ngươi đây.”
Tiểu tử kia mở to mắt vôtội, cúi đầu nức nở vài tiếng, còn dùng đầu lưỡi liếm liếm tay ta, có chút ýmuốn lấy lòng.
Không biết vì sao ta lạinghĩ đến Tiểu Hắc, nhớ ngày đó nó cũng là điển hình của khi thiện sợ ác giốngTiểu Bạch trên tay ta đây. Lúc này có một cô gái chạy tới chỗ ta, thở hổn hểnnói: “Cô…cô nương…Tiểu Bảo nhà ta lại cắn váy của cô nương? Thật xin lỗi! Mongcô nương đại nhân đại lượng thả nó!”
Thì ra con chó nhỏ nàylà kẻ đã nhiều lần tái phạm?
Ta cũng không nhiều lời,đem con chó nhỏ đưa cho nàng nói: “Không có việc gì.”
Cô gái ôm con chó nhỏrăn dạy vài câu, lại nhìn ta nói: “Tiểu Bảo nhà ta bướng bỉnh, cắn rách váy cônương rồi, ta đền cô nương một cái mới được không?”
Tacười cười, “Không cần.”
Lúcnày cô gái mới ôm Tiểu Bảo rời đi, mà ta cũng lập tức ý thức được một vấn đề.
Talạc đường.
╮
[
╯▽╰
]
╭
Khôngcó cách nào, không phân biệt được phương hướng không phải lỗi của ta.
Khótránh được việc càng chạy càng loạn nên ta dứt khoát đứng bên hồ nước, nhìn cáicây bên cạnh hồ a, lại nhìn cá trong hồ a, đếm sao trên trời a, sau đó thuậntiện chờ Vũ Văn Duệ tới tìm ta.
Đạikhái khoảng một khắc sau thân ảnh Vũ Văn Duệ liền xuất hiện trong tầm mắt ta.Ta vừa định nhìn hắn cười cười thì thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn không chútthay đổi, trong mắt không hề có ý cười. Ta kìm lòng không được lui về sau mộtbước nhỏ, ách, biểu tình này...... có nghĩa là hắn đã giận, nhưng ta có làm gìchọc hắn giận đâu?
VũVăn Duệ đi tới trước mặt ta, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên nổi lên nụ cười nhạt,miệng cũng từng chữ từng chữ nói:“Vì sao không đợi ta?”
Tavừa định mở miệng giải thích lại bị hắn mạnh mẽ hôn lên môi. Hắn vội vàng xaođộng trên cánh môi của ta qua lại duyện hôn, sau đó là tiến quân thần tốc ômlấy đầu lưỡi của ta cùng nhau triền miên. Tay hắn ở bên hông ta xiết chặt, chặtđến nỗi ta có thể cảm giác được hắn phẫn nộ.
Hắnthoáng rời đi, dùng cái trán đụng ta cúi đầu hỏi: “An Kha Lam, rốt cuộc khi nàothì nàng mới không bỏ ta lại một mình mà đi trước.”
CHƯƠNG59
Tuyta đã quen Vũ Văn Duệ nhiều năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắndùng ngữ khí bất đắc dĩ cùng vô lực như vậy để nói chuyện. Hắn là Vũ Văn Duệ,là người vĩnh viễn khí định thần nhàn, dường như ngay cả Thái Sơn đổ ngay trướcmắt hắn hắn cũng không kích động - Vũ Văn Duệ.
NhưngVũ Văn Duệ này, bây giờ vậy mà nói với ta: “An Kha Lam, rốt cuộc khi nào thìnàng mới không bỏ ta lại một mình mà đi trước.”
Vìthế ta sửng sốt, hoành tráng sửng sốt, ngay cả trả lời cũng quên luôn.
Ngóntay thon dài của Vũ Văn Duệ xoa cổ của ta, đầu ngón tay lạnh lẽo tinh tế vuốtphẳng và dao động. Hắn bỗng nhiên nhẹ giọng nở nụ cười cười một chút, rũ mắtthản nhiên nói: “Lúc trước nên giết nàng.”
Hắnnói xong liền không hề nhìn ta, trên gương mặt thanh tuyển chỉ còn lại vẻ taonhã cùng lãnh đạm thường lui tới. Khi hắn xoay người, vạt áo màu xanh nhạt congthành một độ cong xinh đẹp, thân ảnh cao to trong đêm đen chậm rãi biến mất.
Tavẫn đứng tại chỗ, không mở miệng kêu hắn cũng không có tiến lên đuổi theo hắn.
Tangốc ngốc nhìn hắn rời khỏi tầm mắt của ta, hai tay dưới áo nắm chặt, cuối cùnglại buông lỏng đặt trước ngực mình. Ta có thể cảm giác được trái tim trong lồngngực đang nhảy lên bất quy tắc, có một cảm giác kỳ quái chậm rãi nảy sinh, thầnkinh của ta khẽ động.
Tacòn chưa quên ánh mắt lạnh như băng cùng lời nói âm ngoan của hắn năm ấy, cáiloại run sợ này vẫn như trước tồn tại trong trí nhớ của ta. Nhưng không biết từkhi nào thì ta đã bắt đầu có thói quen với loại run sợ này, không phải rét lạnhthấu xương giống như từng nghĩ đến nó? Trong đầu dường như xuất hiện rất nhiềuthứ, vẻ mặt hắn cười nhạt, ánh mắt không gợn sóng sợ hãi, cùng với khóe môicười như không cười. Hắn rõ ràng tiếc nuối năm đó chính mình không giết ta,nhưng vì sao ta không hề cảm thấy sợ hãi chút nào?
Tacắn môi dưới, ảo não nghĩ, chuyện này không biết từ khi nào đã xảy ra.
Tròđùa, tóm lại vẫn trốn không được bốn chữ “Vô tri vô giác”.
Tabi thống lắc đầu, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, vừa định nhấc làn váy đuổi theohắn thì lại phát hiện nhấc váy không được. Ta cúi đầu, chỉ thấy con chó nhỏ màutrắng đang cố chấp đứng bên chân ta cắn gấu váy của ta. Khóe mắt co giật, TiểuBạch, ngươi muốn làm gì, hay là vào thất tịch này ngươi thực không khéo lạisinh ra cảm tình không nên có với con người?
Cáigì mà lễ tình nhân, hại người thì thôi, sao lại hại luôn cả chó thế này.
Talạnh lạnh nhìn nó nói: “Lẩu thịt chó.”
Thânhình Tiểu Bạch rõ ràng rụt một chút, nhưng giây sau đó trong ánh mắt lại xuấthiện vẻ anh dũng hy sinh, kiên định cắn gấu váy của ta túm về phía trước.
Tathiếu chút nữa cười ra tiếng, thế nào, nó tưởng mình là dũng sĩ đánh giặc NhậtBản chắc?
Đầunăm nay, động vật sao cũng Côca như vậy. Ta nheo mắt, “Sao ngươi lại chuồn đếnđây, tiểu thư nhà ngươi đâu.”
TiểuBạch đột nhiên trở nên điên cuồng, nhả váy ra nhìn ta rống lớn kêu lên, mộttiếng so với một tiếng càng hung. Nó gầm rú xong lại cắn váy của ta tha về phíatrước, một chút cũng không ngại thân mình nho nhỏ của mình không lay động đượcta dù chỉ nửa phần.
Tangồi xổm mình nó, ánh mắt nó ngập nước mang theo chút cầu xin. Ta bất đắc dĩxoa xoa đầu nó, cùng nó đi xem chuyện gì xảy ra.
TiểuBạch phát hiện ta phối hợp đi theo thì dị thường kích động, vươn bốn chân nhỏbỏ chạy vui vẻ, chạy vài bước lại quay đầu nhìn ta, ý bảo ta theo sau. Ta suynghĩ, có phải là tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, cho nên vị Tiểu Bạch đệ đệ nàymới chạy tới xin ta giúp đỡ.
Khôngbao lâu sau thì đáp án được công bố. Trong ngõ nhỏ mờ tối, ba gã thanh niênquần áo lụa đắt tiền đang vây quanh cô gái vừa rồi, thân mình mấy người đó chắnđường cô gái không cho ra ngoài.
Namtử áo trắng mở miệng trước, giọng nói có chút đáng khinh, “Không ngờ hôm nay cóthể gặp gỡ Bạch nhị tiểu thư ở nơi này, thật là hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Bêncạnh, nam tử áo vàng ra vẻ tiêu sái mở cây quạt, tiếp lời: “Dịp này gặp đượcBạch nhị tiểu thư, đây phải chăng là duyên phận?”
“Đúngvậy đúng vậy, một khi đã như vậy, Bạch nhị tiểu thư nên cùng vài người chúng tachơi đùa chơi đùa một chút, được chứ?” Cuối cùng, một gã béo đáng khinh cườinói, thịt mỡ trên mặt rung rung lên.
Côgái ôn nhã cười, “Đa tạ ý tốt của ba vị công tử, chẳng qua là nhà ta còn cóchuyện, phải đi về, lần sau ta nhất định sẽ chiêu đãi các vị thật tốt.”
“Lầnsau?” Nam tử áo vàng nhíu mày rậm, mắt lộ ra hung quang, “Bạch nhị tiểu thư nóiđùa, ai biết nàng có phải lại báo cho huynh trưởng của nàng tới thu thập chúngta hay không?”
“Hừ.”Gã béo hừ lạnh một tiếng, vẻ đáng khinh trên mặt chuyển thành âm ngoan, “Chúngta vất vả lắm mới chờ được lúc nàng đi một mình, cơ hội tốt như vậy, Bạch nhịtiểu thư há có thể không cho chúng ta mặt mũi?”
“Lầntrước gia huynh đắc tội, mong rằng các vị công tử đại nhân đại lượng.” Ngữ điệucô gái vẫn vững vàng, thân mình lui lại phía sau một chút, “Ngày khác ta nhấtđịnh sẽ để huynh trưởng chuẩn bị tiệc rượu, xin lỗi các vị.”
“Tiệcrượu?” Nam tử áo trắng đề cao giọng, châm chọc nói: “A, Bạch nhị tiểu thư thậtđúng là suy nghĩ chu đáo, chúng ta làm sao đảm đương nổi!”
“Làmsao đảm đương nổi!” Gã mập cố ý phụ họa, “Cho tới bây giờ chúng ta cũng chưatừng được dự qua tiệc rượu nhà họ Bạch!”
Côgái tươi cười có chút cứng ngắc, “Công tử......”
“BạchVi! Ta nói trắng ra với nàng, Bạch gia của nàng là nhà có của, nhưng vài ngườichúng ta cũng không phải nhà nghèo, lần trước ca ca nàng chỉnh chúng ta nhưvậy, nàng nghĩ bây giờ chúng ta sẽ bỏ qua cho nàng sao?” Nam tử áo vàng tà tànói: “Vẫn nên ngoan ngoãn theo chúng ta, chúng ta sẽ cố gắng thương hương tiếcngọc một chút!”
“Côngtử.” Tay Bạch Vi không tự giác vặn vẹo tay áo, trên mặt vẫn cố giữ vững vẻ trấnđịnh, “Huynh trưởng của ta đang ở ngay bên ngoài chờ ta, các vị công tử xácđịnh không chịu thả ta đi?”
Namtử áo trắng « Phi » một tiếng, cười ha hả nói: “Bạch nhị tiểu thưkhông cần chờ huynh trưởng của nàng đâu, hắn đang ôm mỹ nhân trong lòng mất hồnlạc phách rồi, làm sao còn có thể lo lắng cho nàng!”
Gãmập chà chà tay, “Nói nhiều với nàng ta như vậy làm gì, cứ trực tiếp tiến lên,còn sợ nàng ta không theo sao!”
Đôimắt bọn họ đạt thành chung ý kiến, lờ mờ muốn đi lên chiếm tiệm nghi của tiểuthư Bạch gia. Ta vốn nghĩ, đùa giỡn khắp nơi đều có, hơn nữa cũng chẳng kém nơinày, nhưng nếu Tiểu Bạch đã kéo váy ta tới nơi đây nhìn thấy cảnh này, ta làmsao có thể táng tận lương tâm để chuyện này xảy ra ngay trước mặt ta?
Thấyviệc nghĩa hăng hái ra tay cứu giúp là chuyện ta không ưa làm, nhưng nếu có thểnhìn thấy vẻ khó chịu cùng sức mạnh của Vũ Văn Duệ, kia vẫn không sai.
Tacòn chưa kịp nhìn thì Tiểu Bạch đã dạng chân chó ăn ý hướng ba người kia hungác rống lên, cho đến khi tầm mắt ba người kia đều chuyển về phía chúng ta nóvẫn chưa ngừng lại. Theo lệ thường mà nói, vào ban đêm đầu ngõ có tiếng chó sủaầm ĩ hung ác sẽ khiến cho người ta hoảng sợ, nhưng có lẽ là bọn họ không ngạinó là chó con, vì thế sự hung ác kia rất đơn bạc không có tính đe dọa.
Nhìnxem, tuổi trẻ có đôi khi chính là cái tội, bởi vì ngươi không thể làm cho họtin vào những điều kiêng kị, mà đó hoàn toàn là do thời gian chồng chất màthành.
“Aa, lão tam, vận khí của chúng ta hôm nay thật không sai a.” Nam tử áo vàng nhìnta không chuyển mắt, “Bộ dáng nha đầu kia rất thanh tú.”
“Tađã nói, vừa rồi không biết vì sao nàng ta lại thả con súc sinh kia ra ngoài,thì ra là muốn đi tìm viện binh.” Gã mập liếc Bạch Vi sau đó phá lên cười,“Chẳng qua là, không ngờ viện binh không tìm được, lại tặng cho chúng ta mộtcon nhóc xinh đẹp!” Hắn vừa lắc lắc tay Bạch Vi vừa rút từ trong tay áo ra mộtcái khăn nhét chặt vào miệng nàng. Bạch Vi chỉ có thể cau mày nhìn ta, trongmắt muốn nhắn cho ta tin tức mau đi đi.
“Khụkhụ, hai người các ngươi kiềm chế một chút, đừng dọa vị cô nương này.” Nam tửáo trắng làm bộ quát lớn, nhìn ta giả nhã nhặn nói: “Cô nương, cô nương quenbiết tiểu thư Bạch gia sao?”
Talắc lắc đầu, chỉ gặp qua một lần, làm sao có thể nói là quen biết.
Namtử áo trắng tươi cười có chút cứng ngắc, lại nói: “Vậy vì sao cô nương lại tớicứu tiểu thư Bạch gia?”
“Nếukhông quen, vì sao lại nói tới chuyện cứu hay không cứu?” Vẻ mặt ta vô cùng mờmịt nói.
“Ách......”Nam tử áo trắng thật sự sửng sốt.
Takhoát tay áo, tùy ý nói: “Các người cứ tiếp tục, các cứ người tiếp tục, ta đitrước một bước!”
Tanói xong liền xoay người rời đi, gã mập phía sau reo lên: “Lão đại, đây khôngphải là lúc để nhã nhặn a, huynh nhìn cô nương kia xem, nàng đã đi rồi!”
“Tiểucô nương sợ là đã bị dọa choáng váng, lúc này không phải nàng nói muốn đi làđi!” Giọng nói này là của nam tử áo vàng.
Taquay đầu vừa vặn nhìn thấy nam tử áo vàng kia đi tới phía ta. Vừa đến trước mặtta thì liền giơ tay muốn kéo ta, nhưng lại bị người hung hăng đá một cước bayđập vào bờ tường, phun ra một mồm máu tươi.
Namtử áo vàng đương nhiên không có cách nào mở miệng, nam tử áo trắng bên kia quásợ hãi nói: “Ngươi…ngươi…ngươi…ngươi là ai?”
Chodù đánh người nhưng Vũ Văn đại gia vẫn như trước nhã nhặn tuấn nhã, ngay cảliếc cũng không thèm liếc nam tử áo trắng, lại càng không trả lời câu hỏi củahắn. Hắn củng cố mục đích rồi đi đến trước mặt nam tử áo vàng, từ trên cao liếcxuống tao nhã hỏi: “Vừa rồi ngươi muốn dùng tay nào chạm vào nàng?”
Cánhmôi nam tử áo vàng bị máu tươi nhiễm đỏ, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Khôngnói sao?” Mắt hồ ly dài nhỏ của Vũ Văn Duệ vẫn ôn hòa như cũ, “Ta đây đoánvậy?”
“Taytrái?” Hắn thản nhiên chà qua tay trái không thể nhúc nhích của nam tử, mặt giàytrắng đen “Nhẹ nhàng” “Phủ” lên, “Ngươi muốn dùng tay trái chạm vào nàng?”
Đồngtử của nam tử áo vàng trong phút chốc dãn lớn, kêu to một tiếng, “A!”
Tanhíu nhíu mày, trời, nam nhân này kêu thật là chói tai. Ta lại nhìn ba ngườiđầu kia, bọn họ sớm đã bị cảnh tượng này dọa sợ tới mức ngây người, thân mìnhkhông tự giác lui về phía sau.
“Cólẽ không phải tay trái.” Vũ Văn Duệ cười nhẹ một tiếng, đáy mắt ôn nhuận hiệnlên tia âm ngoan, “Là tay phải.”
Namtử áo vàng rưng rưng sợ hãi nhìn Vũ Văn Duệ, trong mắt lóe lên tia cầu xin cùngsợ hãi.
VũVăn Duệ cúi người xuống cầm tay phải nam tử đặt lên ngực, ta chỉ nhìn thấy hắnnhẹ nhàng vặn vặn, sau đó có tiếng vỡ nát vang lên. Về sau, hô hấp của nam tửáo vàng kia liền cứng lại rồi ngất đi.
VũVăn Duệ rút tay về, lấy một cái khăn từ trong tay áo ra xoa xoa tay, thản nhiênnói: “Ta rất không thích có người chạm vào nàng, cho dù nghĩ cũng không được.”
Namtử áo trắng cùng gã mập bên kia hai chân đã phát run, nghe vậy liền không đợiVũ Văn Duệ nói thêm cái gì nữa liền buông Bạch Vi ra, giống như bay chạy ra đầungõ, vừa chạy vừa quay đầu quan sát xem Vũ Văn Duệ có đuổi theo bọn họ haykhông.
Nhưngrõ ràng bọn họ lo lắng dư thừa, Vũ Văn Duệ mới không có tâm tư đi quản bọn họ.Hắn chỉ cẩn thận quan sát vết máu trên tay mình, sau đó đem cái khăn kia tùy ýném xuống đất.
Hắnghé mắt liếc ta một cái, trong mắt hồ ly dài nhỏ nhìn không ra vui hay giận.
Khôngthể không nói, ta thực vui mừng vì sự thất thường này của hắn, cho dù vẻ mặtlạnh lùng biểu cảm vô tình, nhưng chỉ cần ta gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽxuất hiện ngay.
Taphát hiện, ta rất vừa lòng với loại tự tin này của mình.
“Cônương, công tử, đa tạ cứu giúp.” Bạch Vi dường như đối với Vũ Văn Duệ có chútsợ hãi, giọng nói có chút phát run, “Vừa rồi đều nhờ hai người, bằngkhông......”
“TiểuVi! Hai vương bát đản này lại làm chuyện gì xấu đúng không!” Đầu hẻm xuất hiệnmột nam tử anh tuấn, hai tay hắn lôi hai nam tử đang lạnh run -- không phải lànam tử áo trắng và gả mập đã chạy vừa rồi sao.
“Caca......” Bạch Vi ôm Tiểu Bạch yếu ớt cười cười, “Không có việc gì, vị công tửcùng tiểu thư này đã cứu muội.”
Namtử anh tuấn đập mạnh hai cánh tay vào làm hai nam tử kia hôn mê rồi ném xuốngđất, sau đó chạy đến trước mặt Vũ Văn Duệ vỗ thật mạnh bả vai hắn......
Ánhmắt lạnh như băng của Vũ Văn Duệ hơi chuyển, môi mỏng gợi lên nhìn nam tử.
Namtử mở miệng cười to, “Dục Văn, đây là lần thứ hai huynh cứu muội muội nhà ta!”