Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 4
Đám người múa may quay cuồng rốt cuộc sau khi được lớp trưởng thu xếp cũng đã chấm dứt.
Chúng thần trở về vị trí, Trần Hải Nguyệt hít sâu một cái, đi lên bục phát biểu được làm tạm khá sơ sài— Liều đi! Coi như mấy đứa ngồi dưới là bí đỏ hết đi!
“Về lý mà nói, hôm nay có DJ radio nổi danh Hàn Nhạc Nhạc ở đây, vốn là không tới phiên tôi chủ trì,” Trần Hải Nguyệt đứng trên bục tươi cười nói, “Nhưng mà vì người chịu trách nhiệm chính lo lắng đến vấn dề dự toán nên cuối cùng vẫn đành lớn mật mà nhờ đến phiên người mới như tôi đây. Có vẻ nhiều bạn vẫn chưa biết tôi— Xin chào mọi người, tôi là Trần Hải Nguyệt ban sáu.”
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay.
Trần Hải Nguyệt nhìn dàn bí đỏ đang vỗ tay, càng lúc càng khẩn trương, càng lúc càng hốt hoảng, cuối cùng không biết phải nói gì nữa.
Một lát sau, mới phát hiện mình đã không còn gì để nói, cô nhanh chóng kết thúc, “Theo như chỉ thị tinh thần của trưởng hội học sinh, xin mời đại diện ở phía dưới lên đọc diễn văn.”
Vốn nói đến đây là có thể kết thúc được rồi, ai ngờ khi cô nhìn thấy mấy người hội Trịnh Phi đứng dậy đi lên, đầu óc nháy mắt bị chập mạch, bổ sung thêm một câu, “Lấy tư cách người chủ trì, tôi cũng không có ý tưởng gì khác, chỉ mong các bạn nói ít mà ý nhiều, nhanh chóng dọn cơm.”
Nhất thời cười vang, cả hội vỗ tay đấm bàn cười nghiêng ngả.
Có nam sinh lớp bên cạnh vừa cười vừa kêu: “Người đẹp, anh thích em! Thật thà quá đi!”
A a a a a a a a a! Trần Hải Nguyệt, mày là máy bay chiến đấu ngu ngốc.
Cô chán nản, tự dưng muốn dẹp luôn cái kế hoạch ngu ngốc kia đi..
Đang nghĩ tới đó, bỗng dưng bắt gặp ánh mắt của An Linh.
Thấy ánh mắt An Linh vô cùng tàn nhẫn, tư thế cực kỳ giống “Mày dám bỏ cuộc tao cho Quan Nhung cắn mày”, không khỏi run rẩy—-
Được rồi, người không điên khó mà thành công! Suy cho cùng cũng chỉ là tuổi trẻ ngông cuồng, đánh thì đánh!
Trần Hải Nguyệt nhìn mấy người kia đã lên đến nơi, khẽ cắn răng, dựng ngược lên, rốt cuộc giơ bàn tay tội ác về phía người đứng bên cạnh…
Gia, nương tay người ta là con gái nha~ lộp bộp~
Quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, kinh hoàng phát hiện, nắm-nhầm-tay-rồi!
Nếu thật sự có linh hồn, chắc chắn linh hồn của Trần Hải Nguyệt lúc này đang ở trên đầu cô ngồi thu lu mà run rẩy lẩy bẩy….
Cả phòng im lặng, cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được, mọi người hôm nay bị xoẹt xoẹt cho vài phát chẳng hiểu ra làm sao cả.
Hả? Làm cái gì đây? Không phải lớp trưởng nói người đầu tiên đọc diễn văn là Trịnh Phi sao? Sau người đứng bên cạnh mình lại là Lương Đông Vân?!
Trong nháy mắt ngắn ngủi, trong đầu Trần Hải Nguyệt đã hiện lên vô số câu độc thoại.
Họ Trần tên Hải Nguyệt, là người đã ra ngoài xã hội lăn lộn vài năm, ứng xử mấy tình huống bộc phát này cũng đã từng làm rồi, chớ sợ, chớ sợ.
Trần Hải Nguyệt nhanh chóng lôi trong đống độc thoại rối rắm nghĩ sẵn trong đầu ra một câu, khuôn mặt vẫn tươi cười vô cùng thân thiết, “Nếu anh vẫn còn chưa có bạn gái, vậy thì để tôi mạo muội cưới anh nhé!”
Lời vừa dứt, chính cô cũng ngốc…
“Mời anh lên sân khấu” với “Cưới anh…”—-
Này, hai từ thuộc nhóm từ đồng âm sao?!
Hai từ thuộc nhóm từ đồng âm sao?!
Từ thuộc nhóm từ đồng âm sao?!
Nhóm từ đồng âm sao?!
Từ đồng âm sao?!
Đồng âm sao?!
Âm sao?!
Sao?!
Má ơi—–!
Trần Hải Nguyệt chạy trối chết, bổ nhào vào trong lòng Quan Nhung, bi thương cọ đầu lên bả vai nó: “Tao nói sai! Nói sai rồi!”
Quan Nhung ôm cô, nhìn An Linh ở đối diện 2s, chợt phì cười.
Mọi người rốt cuộc cũng phản ứng kịp, cả hội cười không kìm được.
Chuyện này thực sự là rất, rất, rất KuSO! Ha ha ha ha ha!
[KuSO = Buồn nôn, mắc ói, or ngu ngốc - thanks ss Maroon và vợ Shi]
Mọi người cười nửa ngày, cười đến đứng hình, lớp trưởng mới đứng dậy ôm bụng làm dấu ra hiệu im lặng, ý bảo mọi người trên sân khấu cứ tiếp tục.
Mọi người tầm mắt nhìn về phía sân khấu, cả hội trường im lặng trong 3s…
Lương Đông Vân đứng đó, phong tư tuấn tú, mặt hơi ửng đỏ, cười ngọt như kẹo, hai mắt đen như tẩm quả sơn tuyền.
Nhận thấy mọi người xung quanh yên tĩnh đến quỷ dị, Trần Hải Nguyệt quay đầu lại nhìn—
Đứng hình!
Hắn hắn hắn hắn.. đang nhìn chỗ nào vây? Này, ánh mắt kiểu gì thế kia?! Biểu tình kia là cái gì?!
Trần Hải Nguyệt cũng không biết trong lòng mình vì sao rối loạn.
A, không chừng người ta đang nhìn Quan Nhung đó, phải không nhỉ? Hử? Tâm huynh, đừng có đập thình thịch nữa, xin huynh đấy ~!
Chúng thần trở về vị trí, Trần Hải Nguyệt hít sâu một cái, đi lên bục phát biểu được làm tạm khá sơ sài— Liều đi! Coi như mấy đứa ngồi dưới là bí đỏ hết đi!
“Về lý mà nói, hôm nay có DJ radio nổi danh Hàn Nhạc Nhạc ở đây, vốn là không tới phiên tôi chủ trì,” Trần Hải Nguyệt đứng trên bục tươi cười nói, “Nhưng mà vì người chịu trách nhiệm chính lo lắng đến vấn dề dự toán nên cuối cùng vẫn đành lớn mật mà nhờ đến phiên người mới như tôi đây. Có vẻ nhiều bạn vẫn chưa biết tôi— Xin chào mọi người, tôi là Trần Hải Nguyệt ban sáu.”
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay.
Trần Hải Nguyệt nhìn dàn bí đỏ đang vỗ tay, càng lúc càng khẩn trương, càng lúc càng hốt hoảng, cuối cùng không biết phải nói gì nữa.
Một lát sau, mới phát hiện mình đã không còn gì để nói, cô nhanh chóng kết thúc, “Theo như chỉ thị tinh thần của trưởng hội học sinh, xin mời đại diện ở phía dưới lên đọc diễn văn.”
Vốn nói đến đây là có thể kết thúc được rồi, ai ngờ khi cô nhìn thấy mấy người hội Trịnh Phi đứng dậy đi lên, đầu óc nháy mắt bị chập mạch, bổ sung thêm một câu, “Lấy tư cách người chủ trì, tôi cũng không có ý tưởng gì khác, chỉ mong các bạn nói ít mà ý nhiều, nhanh chóng dọn cơm.”
Nhất thời cười vang, cả hội vỗ tay đấm bàn cười nghiêng ngả.
Có nam sinh lớp bên cạnh vừa cười vừa kêu: “Người đẹp, anh thích em! Thật thà quá đi!”
A a a a a a a a a! Trần Hải Nguyệt, mày là máy bay chiến đấu ngu ngốc.
Cô chán nản, tự dưng muốn dẹp luôn cái kế hoạch ngu ngốc kia đi..
Đang nghĩ tới đó, bỗng dưng bắt gặp ánh mắt của An Linh.
Thấy ánh mắt An Linh vô cùng tàn nhẫn, tư thế cực kỳ giống “Mày dám bỏ cuộc tao cho Quan Nhung cắn mày”, không khỏi run rẩy—-
Được rồi, người không điên khó mà thành công! Suy cho cùng cũng chỉ là tuổi trẻ ngông cuồng, đánh thì đánh!
Trần Hải Nguyệt nhìn mấy người kia đã lên đến nơi, khẽ cắn răng, dựng ngược lên, rốt cuộc giơ bàn tay tội ác về phía người đứng bên cạnh…
Gia, nương tay người ta là con gái nha~ lộp bộp~
Quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, kinh hoàng phát hiện, nắm-nhầm-tay-rồi!
Nếu thật sự có linh hồn, chắc chắn linh hồn của Trần Hải Nguyệt lúc này đang ở trên đầu cô ngồi thu lu mà run rẩy lẩy bẩy….
Cả phòng im lặng, cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được, mọi người hôm nay bị xoẹt xoẹt cho vài phát chẳng hiểu ra làm sao cả.
Hả? Làm cái gì đây? Không phải lớp trưởng nói người đầu tiên đọc diễn văn là Trịnh Phi sao? Sau người đứng bên cạnh mình lại là Lương Đông Vân?!
Trong nháy mắt ngắn ngủi, trong đầu Trần Hải Nguyệt đã hiện lên vô số câu độc thoại.
Họ Trần tên Hải Nguyệt, là người đã ra ngoài xã hội lăn lộn vài năm, ứng xử mấy tình huống bộc phát này cũng đã từng làm rồi, chớ sợ, chớ sợ.
Trần Hải Nguyệt nhanh chóng lôi trong đống độc thoại rối rắm nghĩ sẵn trong đầu ra một câu, khuôn mặt vẫn tươi cười vô cùng thân thiết, “Nếu anh vẫn còn chưa có bạn gái, vậy thì để tôi mạo muội cưới anh nhé!”
Lời vừa dứt, chính cô cũng ngốc…
“Mời anh lên sân khấu” với “Cưới anh…”—-
Này, hai từ thuộc nhóm từ đồng âm sao?!
Hai từ thuộc nhóm từ đồng âm sao?!
Từ thuộc nhóm từ đồng âm sao?!
Nhóm từ đồng âm sao?!
Từ đồng âm sao?!
Đồng âm sao?!
Âm sao?!
Sao?!
Má ơi—–!
Trần Hải Nguyệt chạy trối chết, bổ nhào vào trong lòng Quan Nhung, bi thương cọ đầu lên bả vai nó: “Tao nói sai! Nói sai rồi!”
Quan Nhung ôm cô, nhìn An Linh ở đối diện 2s, chợt phì cười.
Mọi người rốt cuộc cũng phản ứng kịp, cả hội cười không kìm được.
Chuyện này thực sự là rất, rất, rất KuSO! Ha ha ha ha ha!
[KuSO = Buồn nôn, mắc ói, or ngu ngốc - thanks ss Maroon và vợ Shi]
Mọi người cười nửa ngày, cười đến đứng hình, lớp trưởng mới đứng dậy ôm bụng làm dấu ra hiệu im lặng, ý bảo mọi người trên sân khấu cứ tiếp tục.
Mọi người tầm mắt nhìn về phía sân khấu, cả hội trường im lặng trong 3s…
Lương Đông Vân đứng đó, phong tư tuấn tú, mặt hơi ửng đỏ, cười ngọt như kẹo, hai mắt đen như tẩm quả sơn tuyền.
Nhận thấy mọi người xung quanh yên tĩnh đến quỷ dị, Trần Hải Nguyệt quay đầu lại nhìn—
Đứng hình!
Hắn hắn hắn hắn.. đang nhìn chỗ nào vây? Này, ánh mắt kiểu gì thế kia?! Biểu tình kia là cái gì?!
Trần Hải Nguyệt cũng không biết trong lòng mình vì sao rối loạn.
A, không chừng người ta đang nhìn Quan Nhung đó, phải không nhỉ? Hử? Tâm huynh, đừng có đập thình thịch nữa, xin huynh đấy ~!