Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
Tần Mặc khó có thể trắng trợn chiếm trọn được tiện nghi của Tô Song Song, tự nhiên anh cũng không dễ dàng buông tha cơ hội này, anh chậm rãi thả lỏng tay bên cạnh người cô, sau đó chôn đầu ở cổ của Tô Song Song.
Tô Song Song lập tức muốn xù lông, nhưng là Tần Mặc ở trên người cô, cô không thể động đậy được, không khỏi nổi giận: “Tiểu cầm thú, anh đang làm gì thế?”
Tần Mặc cau mày, hô hấp dồn dập, có vẻ thống khổ, qua một lúc lâu mới khàn khàn nói ra một câu: “Đau bụng, chờ một lát.”
“Gì?” Tô Song Song vừa nghe tiếng của Tần Mặc nhẫn nhịn có vẻ đau khổ liền thấy luống cuống, cũng không dám lộn xộn, nghiêng đầu nhìn lỗ tai của anh, lo lắng nói: “Vậy anh tránh ra trước đi, tôi đi mua thuốc cho anh!”
Tần Mặc hít vào một hơi, làm bộ như đang cố gắng phun ra một chữ: “Cùng...” Sau đó liền im lặng.
Lần trước Tần Mặc phát sốt, vẫn còn kiêu ngạo không muốn ai quan tâm, Tô Song Song vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh đau đến không nói được, theo bản năng liền cảm thấy chắc hẳn anh rất đau đớn.
Cô suy nghĩ, giống như hôm nay anh cũng chưa ăn cái gì cả, chẳng lẽ anh có bệnh đau bao tử? Lúc đoán mò, cả người cũng không dám lộn xộn, cứ như thế nhìn chằm chằm lỗ tai của Tần Mặc, cũng không dám thở.
Tần Mặc chôn đầu ở cổ của Tô Song Song, ngửi mùi sữa tắm trên người cô, trong lòng nghĩ đến: “Trong quyển sách không đáng tin kia có một đoạn, xem ra giả bệnh lại có tác dụng tốt.”
“Kế trong kế yêu nhau kiêu ngạo hừ một tiếng: “Nghe tôi không bao giờ sai!”
Tần Mặc liền như vậy ôm khối thịt mềm mại này vào lòng, không hiểu ngủ thiếp đi lúc nào.
Anh ngủ được một lúc, làm khổ Tô Song Song rồi. Cô đợi một lúc, cảm thấy cả người đều đã tê rần, Tần Mặc vẫn không động đậy khiến cô thấy hoảng hốt.
“A Mặc? Tần Mặc? Tiểu Cầm thú?” Tô Song Song thăm dò kêu lên, càng ngày càng lớn tiếng.
Tô Song Song vội vàng chống thân thể của anh muốn đẩy anh ra, nhưng chỉ giống như gãi ngứa cho anh.
Vốn dĩ cô bị anh đè nặng lên người, quả thực bị ép như bánh bao thịt, bây giờ suýt nữa thì tắc thở, Tô Song Song dùng lực thở dốc một phen, rất không dễ dàng gì mới có thể giữ lại mạng nhỏ của mình.
“Tiểu cầm thú, anh không có chuyện gì, tôi sắp bị đè chết rồi!” Tô Song Song nói xong lại dùng lực đẩy tiếp, lúc này đẩy Tần Mặc sang bên phải.
Áp lực trên người tiêu tán đi, Tô Song Song cảm thấy như mình vừa mới sống lại, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Mặc, thấy anh cau mày giống như ngủ thiếp đi, vươn tay nhẹ nhàng đè lại ngực cô.
Thật ra Tần Mặc đã thức dậy, nếu anh không phối hợp, dựa vào chút lực nhỏ nhoi của Tô Song Song vốn còn không có khả năng tác động đến anh.
Anh híp nửa mắt nhìn thoáng qua cô, liền thấy cô nhăn mặt vân về ngực mình, liền cảm thấy một cổ nhiệt nóng xông thẳng lên đầu.
Hô hấp của anh lại bắt đầu dồn dập, anh sợ cô nhìn thấy mình có điểm khác thường, xoay người sang chỗ khác, vừa động đậy, Tô Song Song còn tưởng Tần Mặc thức dậy.
Cô vội vàng ngồi xuống, chống thân thể qua xem, ai ngờ anh vẫn ngủ, Tô Song Song nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của Tần Mặc một lúc, không nhịn được vươn đầu ngón tay vuốt ve chỗ lông mày đang nhíu lại của anh.
Lại vuốt ve, Tần Mặc vẫn không phản ứng, Tô Song Song liền lớn mật tiếp tục, cô vươn tay sờ soạng trán của anh, nhiệt độ bình thường, cô liền nhẹ nhàng thở ra.
Tô Song Song nghĩ ngợi đem chăn đắp cho anh, nhưng cô lại xuống giường, đun một ấm nước nóng, tìm túi chườm nóng cho anh, lặng lẽ đi đến, xốc chăn lên, chườm lên bụng anh.
Làm xong tất cả, Tô Song Song mới nhìn lại, thấy anh đã chiếm hết giường của mình, tuy không cam lòng, nhưng cô không có khả năng di chuyển anh đi.
Cô lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc giường cứng rắn của anh, vẫn không cam lòng, cúi đầu nhìn thoáng qua anh đang ngủ, thở dài, vô cùng khổ sở đi lên chiếc giường của anh nằm.
Tô Song Song nằm xuống, liền cảm thấu sau lưng mình có chút đau, cô ôm lấy chăn mỏng của anh, ai oán nhìn Tần Mặc đang nằm trên giường.
Vốn dĩ cô đang buồn ngủ, nhắm một mắt lại, mũi có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt và hương vị sữa tắm bạc hà tươi mát trên người anh.
Tô Song Song muốn để cho bản thân mình thả lỏng ra, nhưng là khẽ hít vào, nguy rồi, hương vị của anh càng thêm nồng đậm, Tô Song Song ôm chăn, mạnh mẽ ngồi dậy, nghĩ ngợi bỏ chăn xuống.
Tô Song Song ngồi xếp chân lại, trái tim giống như được lên dây cót, mãnh liệt nhảy lên, vốn không thể bình tĩnh được.
Dường như từ khi biết mình có cảm xúc đối với anh, cô mắc phải một loại bệnh, một khi cùng Tần Mặc tiếp xúc sẽ khiến tim cô đập rộn lên.
Tô Song Song cứ như vậy nằm xuống, lăn qua lăn lại gần nửa đêm mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Tần Mặc nghe được tiếng cô lăn qua lăn lại, liền mở to mắt, một đôi mắt đào hoa lạnh lùng lại thấy cô chu miệng nhỏ ngủ say, trong mắt lại có phần lo lắng.
Tay anh mò lên chỗ cô đặt túi chườm nóng lên bụng mình, lo lắng càng sâu, lộ ra một loại dịu dàng khó nói.
Qua một lúc lâu sau, Tần Mặc nghĩ ngợi, ngồi xuống, vươn tay ôm lấy cô, để cô đặt tay lên eo mình, ngửi được hương vị tươi mát trên người cô, lúc này mới thật sự đi vào giấc ngủ.
“A!” Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song tỉnh dậy đã thấy kinh hoàng, mà Tần Mặc thì bị một tiếng hét của cô mà tức tưởi thức dậy.
Anh mở to mắt, nhìn lướt qua Tô Song Song đang gần mình trong gang tấc, thấy gương mặt hoảng sợ của cô, liền hiểu rõ vì sao cô lại kinh ngạc như vậy.
Anh hơi nhíu mày, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, Tô Song Song thấy dường như anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, vội vàng thật cẩn thận thu hồi cánh tay đang ôm lấy anh, sau đó che miệng mình.
Cô ngừng thở, thấy Tần Mặc vẫn không tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng đã lệ rơi đầy mặt, cô là có bao nhiêu tham lam cái giường này, mà có thể nửa đêm lăn sang đây.
Cô thật cẩn thận xê dịch, muốn lặng yên không tiếng động chạy về giường của anh, chỉ là cô đã quên giường của anh cao hơn giường của cô.
Cô lăn xuống dễ dàng nhưng muốn nhổm đi lên thì hơi khó, vừa động đậy, liền trực tiếp mắc kẹt ở khe hở giường, hai chiếc giường đều run rẩy, Tô Song Song sợ đến mức trừng lớn hai mắt nhìn anh.
Tô Song Song cầu nguyện trong lòng, nhất định không được để Tần Mặc tỉnh lại, nhất định không được tỉnh lại! Nhưng là ông trời lại vứt bỏ cô, cũng không nghe thấy tiếng cầu nguyện của cô.
Ông trời đang châm chọc: “Ta là thần phía đông, ngươi lại cầu nguyện từ phía tây, theo lý thì ngươi đã có lỗi với thiên giới phía đông!
Chỉ thấy Tần Mặc chậm rãi mở mắt, thấy cô mắc kẹt ở khe hở của hai chiếc giường, vẻ mặt hoảng sợ cộng thêm có chút bỉ ổi nho nhỏ, lông mày lại theo bản năng dương lên.
“Cái kia, tôi không cẩn thận nên bị rơi xuống!” Tô Song Song nhanh nhẹn, cuối cùng cái khó ló cái khôn, liền âm thầm khen tặng mình một cái ở trong lòng.
Cô trực tiếp chỉ chỉ về sau, nói xong vẫn vô cùng chắc chắn khẳng định gật đầu, dáng vẻ mặc kệ anh có tin hay không, dù sao thật sự là như thế không để cho anh nghi ngờ!
“A...” Tần Mặc rõ ràng chỉ nói một tiếng đơn giản, căn bản không hề tính sẽ theo đuổi chuyện này.
Nhưng Tô Song Song chột dạ, cảm thấy được tiếng đáp lại này của anh đầy ý vị sâu xa, dường như có chút nghi ngờ.
Tô Song Song luống cuống tay chân, vội vàng ngồi xuống, lại giấu đầu lòi đuôi giải thích một câu: “Tôi thật sự bị rơi xuống.”
Tần Mặc cũng ngồi dậy, đẩy chăn xuống, lại lộ ra khoảng người tráng kiện, tuy Tô Song Song nhìn đã không biết bao nhiêu lần, nhưng mặt vẫn đỏ lên rồi nghiêng đầu quay đi.
Trái lại Tần Mặc không có chút xấu hổ nào, xốc chăn lên đi xuống giường, lấy áo ngủ khoác lên người.
Anh nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, không chút để ý, lời ít mà ý nhiều nói một câu: “Hôm nay em phỏng vấn.”
Bây giờ Tô Song Song còn mặt hồng tim đập, không dám nhìn Tần Mực, căn bản là không có suy nghĩ gì, nghe anh nói, không phản ứng kịp, cô lặp lại một câu: “Phỏng vấn?” Lúc này mới phản ứng kịp, mạnh mẽ đứng lên, từ trên giường nhảy xuống.
Tần Mặc thấy cô lại bắt đầu ngốc, vội vàng đưa cánh tay ra đỡ lấy cô, cho cô một điểm tựa, để cô không đến mức rơi trên mặt đất, đã có chút giận dữ: “Em không muốn có chân nữa à?”
Âm thanh của anh hơi cao, Tô Song Song rơi xuống đất mới ý thức được mình quá vội vàng, cư nhiên đã quên mất chân vẫn đang bị thương.
Cô ngần ngại lè lưỡi nhìn Tần Mặc một cái: “Vừa rồi đã quên, cám ơn anh nhé!” Nói xong Tô Song Song đi dép lê rồi chạy vào trong toilet.
Vừa chạy vừa gầm rú: “Không kịp không kịp rồi!”
Tần Mặc đứng tại chỗ, nhìn Tô Song Song điên điên dở dở, liền cảm thấy bất đắc dĩ, anh thở phào nhẹ nhõm, tự giác đi vào nhà bếp, nhìn cơm và đồ ăn còn thừa tối hôm qua, khó khăn rồi.
Tần Mặc vốn chưa từng đi vào bếp bao giờ, anh nếu là vì muốn làm điểm tâm cho Tô Song Song, lần đầu tiên vào bếp, đoán là rất khó ăn, như vậy sẽ bại lộ là bát cháo hôm trước không phải do anh làm.
Tần Mặc nghĩ ngợi sau cùng vẫn bỏ cuộc, lấy bánh mì trong tủ lạnh, cho vào lò vi sóng, nhưng là nhìn thấy bánh mì, lông mày lại nhíu lại.
Anh thuận tay muốn ném nó vào thùng rác, chỉ là còn chưa kịp động tay, Tô Song Song đã đi ra khỏi toilet.
Cô nhìn thoáng qua Tần Mặc đang cầm bánh mì, trong lòng ấm áp, không nói hai lời, liền nhét bánh mì vào trong miệng, vội vàng cắn hai miếng.
“Cảm ơn!” Tô Song Song vừa nói vừa đi giày, tay còn gặm bánh mì.
Tần Mặc đứng sau lưng cô, nghe cô nói một tiếng cảm ơn, anh hơi quay đầu, nhìn bánh mì trong tay cô, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên.
Thứ đó đối với một người theo đuổi sự hoàn mỹ như anh chỉ là đồ bỏ đi, vốn dĩ anh đã muốn ném nó đi, làm lại một chiếc khác, ai biết Tô Song Song không hề cho anh cơ hội, trực tiếp bắt lấy rồi ăn.
Tần Mặc vẫn nhíu mày như cũ, mất bò mới lo làm chuồng nói một câu: “Không phải là cho em.”
Tô Song Song ăn một miếng bánh mì liền dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phản ứng kịp, dựa theo tính cách của anh đúng là sẽ không bao giờ làm bánh mì vì người khác!
Tô Song Song cắn bánh mì, cũng chưa nuốt, nhả ra cũng không được, cô cũng không thể nhổ lại miếng bánh mỳ đó trả cho Tần Mặc.
Tần Mặc nhìn lướt qua Tô Song Song, lại nói một câu: “Thôi.”
Tô Song Song vừa nghe, lệ rơi đầy mặt, than thở một câu: “Cám ơn Tần đại nhân đã không giành lại bánh mì!”
Tô Song Song lập tức muốn xù lông, nhưng là Tần Mặc ở trên người cô, cô không thể động đậy được, không khỏi nổi giận: “Tiểu cầm thú, anh đang làm gì thế?”
Tần Mặc cau mày, hô hấp dồn dập, có vẻ thống khổ, qua một lúc lâu mới khàn khàn nói ra một câu: “Đau bụng, chờ một lát.”
“Gì?” Tô Song Song vừa nghe tiếng của Tần Mặc nhẫn nhịn có vẻ đau khổ liền thấy luống cuống, cũng không dám lộn xộn, nghiêng đầu nhìn lỗ tai của anh, lo lắng nói: “Vậy anh tránh ra trước đi, tôi đi mua thuốc cho anh!”
Tần Mặc hít vào một hơi, làm bộ như đang cố gắng phun ra một chữ: “Cùng...” Sau đó liền im lặng.
Lần trước Tần Mặc phát sốt, vẫn còn kiêu ngạo không muốn ai quan tâm, Tô Song Song vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh đau đến không nói được, theo bản năng liền cảm thấy chắc hẳn anh rất đau đớn.
Cô suy nghĩ, giống như hôm nay anh cũng chưa ăn cái gì cả, chẳng lẽ anh có bệnh đau bao tử? Lúc đoán mò, cả người cũng không dám lộn xộn, cứ như thế nhìn chằm chằm lỗ tai của Tần Mặc, cũng không dám thở.
Tần Mặc chôn đầu ở cổ của Tô Song Song, ngửi mùi sữa tắm trên người cô, trong lòng nghĩ đến: “Trong quyển sách không đáng tin kia có một đoạn, xem ra giả bệnh lại có tác dụng tốt.”
“Kế trong kế yêu nhau kiêu ngạo hừ một tiếng: “Nghe tôi không bao giờ sai!”
Tần Mặc liền như vậy ôm khối thịt mềm mại này vào lòng, không hiểu ngủ thiếp đi lúc nào.
Anh ngủ được một lúc, làm khổ Tô Song Song rồi. Cô đợi một lúc, cảm thấy cả người đều đã tê rần, Tần Mặc vẫn không động đậy khiến cô thấy hoảng hốt.
“A Mặc? Tần Mặc? Tiểu Cầm thú?” Tô Song Song thăm dò kêu lên, càng ngày càng lớn tiếng.
Tô Song Song vội vàng chống thân thể của anh muốn đẩy anh ra, nhưng chỉ giống như gãi ngứa cho anh.
Vốn dĩ cô bị anh đè nặng lên người, quả thực bị ép như bánh bao thịt, bây giờ suýt nữa thì tắc thở, Tô Song Song dùng lực thở dốc một phen, rất không dễ dàng gì mới có thể giữ lại mạng nhỏ của mình.
“Tiểu cầm thú, anh không có chuyện gì, tôi sắp bị đè chết rồi!” Tô Song Song nói xong lại dùng lực đẩy tiếp, lúc này đẩy Tần Mặc sang bên phải.
Áp lực trên người tiêu tán đi, Tô Song Song cảm thấy như mình vừa mới sống lại, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Mặc, thấy anh cau mày giống như ngủ thiếp đi, vươn tay nhẹ nhàng đè lại ngực cô.
Thật ra Tần Mặc đã thức dậy, nếu anh không phối hợp, dựa vào chút lực nhỏ nhoi của Tô Song Song vốn còn không có khả năng tác động đến anh.
Anh híp nửa mắt nhìn thoáng qua cô, liền thấy cô nhăn mặt vân về ngực mình, liền cảm thấy một cổ nhiệt nóng xông thẳng lên đầu.
Hô hấp của anh lại bắt đầu dồn dập, anh sợ cô nhìn thấy mình có điểm khác thường, xoay người sang chỗ khác, vừa động đậy, Tô Song Song còn tưởng Tần Mặc thức dậy.
Cô vội vàng ngồi xuống, chống thân thể qua xem, ai ngờ anh vẫn ngủ, Tô Song Song nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của Tần Mặc một lúc, không nhịn được vươn đầu ngón tay vuốt ve chỗ lông mày đang nhíu lại của anh.
Lại vuốt ve, Tần Mặc vẫn không phản ứng, Tô Song Song liền lớn mật tiếp tục, cô vươn tay sờ soạng trán của anh, nhiệt độ bình thường, cô liền nhẹ nhàng thở ra.
Tô Song Song nghĩ ngợi đem chăn đắp cho anh, nhưng cô lại xuống giường, đun một ấm nước nóng, tìm túi chườm nóng cho anh, lặng lẽ đi đến, xốc chăn lên, chườm lên bụng anh.
Làm xong tất cả, Tô Song Song mới nhìn lại, thấy anh đã chiếm hết giường của mình, tuy không cam lòng, nhưng cô không có khả năng di chuyển anh đi.
Cô lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc giường cứng rắn của anh, vẫn không cam lòng, cúi đầu nhìn thoáng qua anh đang ngủ, thở dài, vô cùng khổ sở đi lên chiếc giường của anh nằm.
Tô Song Song nằm xuống, liền cảm thấu sau lưng mình có chút đau, cô ôm lấy chăn mỏng của anh, ai oán nhìn Tần Mặc đang nằm trên giường.
Vốn dĩ cô đang buồn ngủ, nhắm một mắt lại, mũi có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt và hương vị sữa tắm bạc hà tươi mát trên người anh.
Tô Song Song muốn để cho bản thân mình thả lỏng ra, nhưng là khẽ hít vào, nguy rồi, hương vị của anh càng thêm nồng đậm, Tô Song Song ôm chăn, mạnh mẽ ngồi dậy, nghĩ ngợi bỏ chăn xuống.
Tô Song Song ngồi xếp chân lại, trái tim giống như được lên dây cót, mãnh liệt nhảy lên, vốn không thể bình tĩnh được.
Dường như từ khi biết mình có cảm xúc đối với anh, cô mắc phải một loại bệnh, một khi cùng Tần Mặc tiếp xúc sẽ khiến tim cô đập rộn lên.
Tô Song Song cứ như vậy nằm xuống, lăn qua lăn lại gần nửa đêm mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Tần Mặc nghe được tiếng cô lăn qua lăn lại, liền mở to mắt, một đôi mắt đào hoa lạnh lùng lại thấy cô chu miệng nhỏ ngủ say, trong mắt lại có phần lo lắng.
Tay anh mò lên chỗ cô đặt túi chườm nóng lên bụng mình, lo lắng càng sâu, lộ ra một loại dịu dàng khó nói.
Qua một lúc lâu sau, Tần Mặc nghĩ ngợi, ngồi xuống, vươn tay ôm lấy cô, để cô đặt tay lên eo mình, ngửi được hương vị tươi mát trên người cô, lúc này mới thật sự đi vào giấc ngủ.
“A!” Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song tỉnh dậy đã thấy kinh hoàng, mà Tần Mặc thì bị một tiếng hét của cô mà tức tưởi thức dậy.
Anh mở to mắt, nhìn lướt qua Tô Song Song đang gần mình trong gang tấc, thấy gương mặt hoảng sợ của cô, liền hiểu rõ vì sao cô lại kinh ngạc như vậy.
Anh hơi nhíu mày, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, Tô Song Song thấy dường như anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, vội vàng thật cẩn thận thu hồi cánh tay đang ôm lấy anh, sau đó che miệng mình.
Cô ngừng thở, thấy Tần Mặc vẫn không tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng đã lệ rơi đầy mặt, cô là có bao nhiêu tham lam cái giường này, mà có thể nửa đêm lăn sang đây.
Cô thật cẩn thận xê dịch, muốn lặng yên không tiếng động chạy về giường của anh, chỉ là cô đã quên giường của anh cao hơn giường của cô.
Cô lăn xuống dễ dàng nhưng muốn nhổm đi lên thì hơi khó, vừa động đậy, liền trực tiếp mắc kẹt ở khe hở giường, hai chiếc giường đều run rẩy, Tô Song Song sợ đến mức trừng lớn hai mắt nhìn anh.
Tô Song Song cầu nguyện trong lòng, nhất định không được để Tần Mặc tỉnh lại, nhất định không được tỉnh lại! Nhưng là ông trời lại vứt bỏ cô, cũng không nghe thấy tiếng cầu nguyện của cô.
Ông trời đang châm chọc: “Ta là thần phía đông, ngươi lại cầu nguyện từ phía tây, theo lý thì ngươi đã có lỗi với thiên giới phía đông!
Chỉ thấy Tần Mặc chậm rãi mở mắt, thấy cô mắc kẹt ở khe hở của hai chiếc giường, vẻ mặt hoảng sợ cộng thêm có chút bỉ ổi nho nhỏ, lông mày lại theo bản năng dương lên.
“Cái kia, tôi không cẩn thận nên bị rơi xuống!” Tô Song Song nhanh nhẹn, cuối cùng cái khó ló cái khôn, liền âm thầm khen tặng mình một cái ở trong lòng.
Cô trực tiếp chỉ chỉ về sau, nói xong vẫn vô cùng chắc chắn khẳng định gật đầu, dáng vẻ mặc kệ anh có tin hay không, dù sao thật sự là như thế không để cho anh nghi ngờ!
“A...” Tần Mặc rõ ràng chỉ nói một tiếng đơn giản, căn bản không hề tính sẽ theo đuổi chuyện này.
Nhưng Tô Song Song chột dạ, cảm thấy được tiếng đáp lại này của anh đầy ý vị sâu xa, dường như có chút nghi ngờ.
Tô Song Song luống cuống tay chân, vội vàng ngồi xuống, lại giấu đầu lòi đuôi giải thích một câu: “Tôi thật sự bị rơi xuống.”
Tần Mặc cũng ngồi dậy, đẩy chăn xuống, lại lộ ra khoảng người tráng kiện, tuy Tô Song Song nhìn đã không biết bao nhiêu lần, nhưng mặt vẫn đỏ lên rồi nghiêng đầu quay đi.
Trái lại Tần Mặc không có chút xấu hổ nào, xốc chăn lên đi xuống giường, lấy áo ngủ khoác lên người.
Anh nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, không chút để ý, lời ít mà ý nhiều nói một câu: “Hôm nay em phỏng vấn.”
Bây giờ Tô Song Song còn mặt hồng tim đập, không dám nhìn Tần Mực, căn bản là không có suy nghĩ gì, nghe anh nói, không phản ứng kịp, cô lặp lại một câu: “Phỏng vấn?” Lúc này mới phản ứng kịp, mạnh mẽ đứng lên, từ trên giường nhảy xuống.
Tần Mặc thấy cô lại bắt đầu ngốc, vội vàng đưa cánh tay ra đỡ lấy cô, cho cô một điểm tựa, để cô không đến mức rơi trên mặt đất, đã có chút giận dữ: “Em không muốn có chân nữa à?”
Âm thanh của anh hơi cao, Tô Song Song rơi xuống đất mới ý thức được mình quá vội vàng, cư nhiên đã quên mất chân vẫn đang bị thương.
Cô ngần ngại lè lưỡi nhìn Tần Mặc một cái: “Vừa rồi đã quên, cám ơn anh nhé!” Nói xong Tô Song Song đi dép lê rồi chạy vào trong toilet.
Vừa chạy vừa gầm rú: “Không kịp không kịp rồi!”
Tần Mặc đứng tại chỗ, nhìn Tô Song Song điên điên dở dở, liền cảm thấy bất đắc dĩ, anh thở phào nhẹ nhõm, tự giác đi vào nhà bếp, nhìn cơm và đồ ăn còn thừa tối hôm qua, khó khăn rồi.
Tần Mặc vốn chưa từng đi vào bếp bao giờ, anh nếu là vì muốn làm điểm tâm cho Tô Song Song, lần đầu tiên vào bếp, đoán là rất khó ăn, như vậy sẽ bại lộ là bát cháo hôm trước không phải do anh làm.
Tần Mặc nghĩ ngợi sau cùng vẫn bỏ cuộc, lấy bánh mì trong tủ lạnh, cho vào lò vi sóng, nhưng là nhìn thấy bánh mì, lông mày lại nhíu lại.
Anh thuận tay muốn ném nó vào thùng rác, chỉ là còn chưa kịp động tay, Tô Song Song đã đi ra khỏi toilet.
Cô nhìn thoáng qua Tần Mặc đang cầm bánh mì, trong lòng ấm áp, không nói hai lời, liền nhét bánh mì vào trong miệng, vội vàng cắn hai miếng.
“Cảm ơn!” Tô Song Song vừa nói vừa đi giày, tay còn gặm bánh mì.
Tần Mặc đứng sau lưng cô, nghe cô nói một tiếng cảm ơn, anh hơi quay đầu, nhìn bánh mì trong tay cô, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên.
Thứ đó đối với một người theo đuổi sự hoàn mỹ như anh chỉ là đồ bỏ đi, vốn dĩ anh đã muốn ném nó đi, làm lại một chiếc khác, ai biết Tô Song Song không hề cho anh cơ hội, trực tiếp bắt lấy rồi ăn.
Tần Mặc vẫn nhíu mày như cũ, mất bò mới lo làm chuồng nói một câu: “Không phải là cho em.”
Tô Song Song ăn một miếng bánh mì liền dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phản ứng kịp, dựa theo tính cách của anh đúng là sẽ không bao giờ làm bánh mì vì người khác!
Tô Song Song cắn bánh mì, cũng chưa nuốt, nhả ra cũng không được, cô cũng không thể nhổ lại miếng bánh mỳ đó trả cho Tần Mặc.
Tần Mặc nhìn lướt qua Tô Song Song, lại nói một câu: “Thôi.”
Tô Song Song vừa nghe, lệ rơi đầy mặt, than thở một câu: “Cám ơn Tần đại nhân đã không giành lại bánh mì!”