Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207
Editor: Tiêu Vũ Chi
Những lời nói này của Tần Dật Hiên vẫn cất giấu ý đồ riêng như cũ, gã muốn tẫy não Tô Song Song, để cho cô thấy được Tần Mặc rất khỏe mạnh, sẽ không vì bệnh nhẹ này mà xảy ra chuyện gì, cũng muốn ám chỉ cho Tô Song Song biết, Tần Mặc đang giả bộ bệnh.
Chỉ tiếc Tần Mặc là người rất quan trọng trong lòng Tô Song Song, bây giờ ánh mắt cô toàn chứa sự lo lắng dành cho Tần Mặc, đâu còn tâm tư suy nghĩ hàm ý trong lời nói của Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song không hiểu ý mình, hơi kéo khoảng cách giữa hai người ra, thấy Tô Song Song một mực khẩn trương nhìn chằm chằm cửa phòng phẩu thuật, khói mù trong lòng nhiều hơn một phần.
"Đừng sợ." Tần Dật Hiên vẫn thân mật vỗ sau lưng Tô Song Song như cũ, dịu dàng an ủi săn sóc cô.
Cả người Tô Song Song căn thẳng, bây giờ cô sợ mình động đậy một cái, sẽ đánh vỡ giờ phút yên lặng này, sau đó bác sĩ sẽ ra nói cho cô biết, xin hãy nén bi thương!
Tô Song Song cũng ý thức được mình cả nghĩ quá rồi, nhưng cô vẫn không khống chế được sự sợ hãi trong lòng mình, cô thở thật sâu, chóp mũi quanh quẩn hương thơm trên người Tần Dật Hiên.
Nhưng không biết tại sao, Tô Song Song lại đột nhiên nghĩ tới mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi bạc hà trên người Tần Mặc, cô cắn môi, chậm rãi quên đi suy nghĩ về Tần Dật Hiên, lui về phía sau một bước.
Tô Song Song dựa vào tường, cố chấp nhìn cửa phòng phẫu thuật, hành lang an tĩnh làm cho người sợ hãi, cô thả chậm nhịp thở, làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng nhịp tim đập thình thịch và sự căng thẳng của thân thể lại không tự lừa được mình.
Tần Dật Hiên đứng sau cô nửa bước , gã cảm thấy lòng mình trống rỗng, nhắm mắt, đột nhiên gã thấy khả năng kiềm chế mình vẫn luôn kiêu ngạo nay không có tác dụng gì.
Trở về nước ngắn ngủi vài ngày, chẳng qua chỉ đấu với Tần Mặc ba lần, đã làm cho gã suýt nữa không nhịn được lộ bản tính khát máu của mình trước mặt Tô Song, gã cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.
Phẫu thuật kết thúc, Tần Mặc trực tiếp bị đẩy ra, Tô Song Song lập tức xông tới, kích động nhìn Tần Mặc, thấy hai mắt anh nhắm chặt, cô bị dọa sợ đến mức lệ quanh hốc mắt không nhịn được tuôn ra.
"Tần Mặc, A Mặc, anh không thể có chuyện gì..." Tô Song Song nhỏ giọng khóc thút thít, cô y tá nhìn lướt qua Tô Song Song, trong lòng nổi lên sự ghen tị.
Một cô bé nhìn rất bình thường lại có bạn trai đẹp như vậy, thật sự là trời đất không tha! Y tá bất mãn đẩy cô một cái, giọng không được thân thiện lắm: "Tránh ra tránh ra, không được làm loạn ở đây!"
Dường như Tần Mặc bị làm ồn, anh nhíu mày một cái, Tô Song Song thấy Tần Mặc động đậy, trong lòng vui mừng, lại cười rộ lên, lúc này mới ý thức được mình ở đây rất làm phiền người khác.
Cô tự biết mình đuối lý, ngượng ngùng cười cười, vừa muốn lui về phía sau, Tần Dật Hiên lại đi lên, trực tiếp đẩy cô y tá ngang ngược ra.
"Người của Tần Dật Hiên tôi mà cô cũng dám quát tháo!" Tần Dật Hiên đang rất cố gắng kìm chế, nhìn thấy có người khi dễ Tô Song Song đương nhiên anh sẽ không để yên.
Trong từ điển của Tần Dật Hiên, không có khái niệm nhường nhịn phụ nữ, không phải có Tô Song Song ở đây, gã còn phải duy trì hình tượng thân sĩ của mình, chắc chắn gã sẽ không là đẩy một cái đơn giản như vậy.
Cô y tá nhỏ đơn nhiên không biết Tần Dật Hiên, bị đẩy một chút, tức giận bạo phát, cứng cổ muốn la lên với Tần Dật Hiên.
Chẳng qua vừa quay đầu thấy một thân Tần Dật toàn hàng hiệu, lại thấy tướng mạo gã đẹp trai, trong nháy mắt cô ta câm như hến, một bộ dáng thẹn thùng.
"Thưa anh, ở chỗ này không nên gây trở ngại chúng tôi đưa bệnh nhân về phòng." Giọng nói của cô ta õng ẹo, vừa nói vừa liếc mắt đưa tình với Tần Dật Hiên.
Bây giờ Tô Song Song đã có thể khẳng định Tần Mặc không xảy ra chuyện gì, cả người cũng bình tĩnh lại, vốn là còn có một chút áy náy với chuyện Tần Dật Hiên đẩy người, nhưng vừa thấy điệu bộ của y tá nhỏ này, trong lòng cũng tự thấy khinh bỉ.
Cô bĩu môi một cái, kéo Tần Dật Hiên lui về phía sau một bước, nhường đường cho bọn họ, Tần Dật Hiên nhìn lướt qua cô y tá không biết sống chết này, cảm giác tay mình bị Tô Song Song kéo, cũng không nói gì nữa, chẳng qua là nhớ rõ mặt cô ý tá.
Cô y tá nhỏ không biết Tần Dật Hiên, nhưng bác sĩ chủ đạo có thể nhận ra người của nhà họ Tần, dù sao anh ta cũng chính là người Bạch Tiêu cố ý phái tới để làm phẫu thuật cho Tần Mặc.
Anh ta vội vàng vươn tay kéo cô y tá nhỏ, cho cô ta một ánh mắt nghiêm nghị, lần đầu tiên y tá nhìn thấy bác sĩ Thẩm hiền lành toát ra vẻ giận dữ, cô ta vội vàng cúi đầu xuống, thận trọng đi theo giường bệnh.
Vừa tiến vào phòng bệnh, Tần Mặc được đặt lên giường bệnh, anh liền tỉnh, mở choàng mắt, theo bản năng liền tìm kiếm bóng dáng của Tô Song Song.
Khi nhìn thấy Tô Song Song đứng bên cạnh dùng vẻ mặt đầy khẩn trương nhìn mình, đôi mắt đào hoa lạnh như băng của Tần Mặc toát lên vẻ dịu dàng.
Chẳng qua là dư quang thấy Tần Dật Hiên đứng bên cạnh Tô Song Song, trong nháy mắt sự dịu dàng hoàn toàn biến mất, thay thế bằng vẻ lạnh lùng và phòng bị.
Tần Dật Hiên đứng sau lưng Tô Song Song nửa bước, thấy Tần Mặc nhìn mình, đương nhiên sẽ không cho anh một sắc mặt tốt, khuôn mặt thon dài hiện lên vẻ châm chọc và khinh thường.
Chẳng qua Tần Mặc chỉ quét mắt nhìn gã một cái rồi thu tầm mắt lại, nhìn chăm chú Tô Song Song. Ánh mắt Tô Song Song vẫn đỏ như cũ, thấy Tần Mặc tỉnh, mau chóng ngồi bên cạnh anh, Tô Song Song đưa tay ra nắm bàn tay phải lạnh như băng của Tần Mặc.
"A Mặc, anh còn đau không?" Vì Tô Song Song mới khóc xong, giọng nói mang theo một chút giọng mũi, buồn rầu, nghe mềm mại dịu dàng lại hết sức êm tai.
Giọng nói dịu dàng như lông chim lướt qua trái tim làm cho Tần Mặc cảm thấy nhột một một chút, anh rất muốn ngồi dậy ôm Tô Song Song vào lồng ngực, không cho bất luận kẻ nào rình mò cô.
Thật ra thì một ít đau đớn như thế này đối với Tần Mặc mà nói, không đáng kể chút nào, nhưng vừa thấy Tô Song Song quên chuyện xích mích của bọn họ, mặt đầy lo lắng nhìn mình, Tần Mặc cảm thấy giả bộ bệnh tật yếu ớt là một biện pháp rất được.
Anh lập tức thông hiểu đạo lí, rũ mặt mày xuống, một bộ dạng mệt mỏi, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừ..."
"Có cần em gọi bác sĩ tới hay không?" Tần Mặc ở trong lòng Tô Song Song chính là một người làm bằng sắt thép, vậy mà anh lại có thể thừa nhận đau, nhất thời Tô Song Song nghĩ có lẽ bây giờ anh đau đớn khó mà chịu được, có chút tê dại rồi.
Cô đứng dậy định đi kêu bác sĩ, lại bị Tần Mặc kéo tay, Tần Mặc cũng không có dùng nhiều sức, Tô Song Song khẩn trương nhìn Tần Mặc, trong đôi mắt to là dấu hỏi chấm.
Tần Mặc suy nghĩ một chút, phun ra mấy chữ: "Anh không muốn người khác biết... Nhịn một chút là được rồi."
Nhất thời Tô Song Song không biết nói gì, đến lúc này Tần Mặc còn cậy mạnh, cô suy nghĩ một chút, vẫn ngồi xuống như cũ, sĩ diện của Tần Mặc rất lớn, để người ta biết một người đàn ông như anh than đau ở chỗ này, quả thật có chút tổn thương lòng tự ái của anh.
Hai người nói chuyện với nhau rất thân mật tự nhiên, Tần Dật Hiên còn muốn lừa mình dối người, cũng khônglàm được rồi, khuôn mặt gã lạnh lẽo, thật vất vả mới cố nặn ra vẻ tươi cười.
"Song Song, hay là em trở về nghỉ ngơi một chút, để anh chăm sóc anh họ?" Bây giờ Tần Dật Hiên chỉ muốn đẩy Tô Song Song ra, sau đó chọc giận Tần Mặc, làm cho chuyện anh giả bộ bệnh bại lộ.
Người giống như gã và Tần Mặc, cho dù bị chặt một đao, cũng sẽ không nhíu mày một chút, lúc này chẳng qua chỉ làm một ca phẫu thuật nhỏ, anh ta lại kêu đau, ai tin!
Nhưng nếu coi như tất cả mọi người đều không tin, cũng vô dụng, bởi vì Tô Song Song tin, Tần Dật Hiên hơi hí mắt nhìn Tần Mặc.
Không nghĩ tới Tần Mặc chỉ thân mật với Tô Song Song ngắn ngủi hơn một tháng, lại có thể chọt trúng tính cách của Tô Song Song, càng ngày gã càng cảm giác mình xem thường Tần Mặc rồi.
Tần Mặc khinh thường không để ý đến Tần Dật Hiên, kéo tay Tô Song Song không thả, rồi trực tiếp nhắm mắt lại, nói một câu lạnh như băng: “Em theo anh, nếu không anh đau."
"..." Vào lúc này ngay cả Tô Song Song cũng có chút sửng sốt, cô xoa xoa lỗ tai của mình, muốn xác nhận có phải mình nghe lầm.
Thật sự cô không thể tin được, lời nói mang chút làm nũng này, là từ miệng Tần Mặc nói ra?
Trong nháy mắt Tô Song Song cảm thấy rất bối rối, cô đưa tay sờ trán Tần Mặc, cái trán lạnh giá còn kèm theo một lớp mồ hôi mỏng, Tô Song Song nháy mắt mấy cái, trong lòng nghĩ không thông, Tần Mặc không lên cơn sốt! Vậy sao anh lại nói mê sảng?
Tô Song Song ngây ngô quay đầu nhìn Tần Dật Hiên, thấy bộ dáng kinh ngạc của gã, lúc này mới chắc chắn mình không bị lãng tai.
Nhất thời cô chưa kịp tiêu hóa bị dọa sợ đến mức trợn to cặp mắt, lại chợt quay đầu nhìn chòng chọc vào Tần Mặc, một bộ dạng chưa hoàn hồn.
Nếu như có thể, cô muốn tìm một đại sư xem cho Tần Mặc một chút, coi thử có phải người này bị quỷ nhập vào người hay không, cách đây không lâu còn yêu nghiệt trêu đùa cô, vào lúc này lại bắt đầu làm nũng.
Tô Song Song thật muốn ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng, tiểu cầm thú băng giá văng ra nhiều tính cách như vậy lúc nào thế, còn có thể cho người khác sống hay không!
Thế nhưng nhân vật chính bị nhổ nước bọt đã nhắm mắt ngủ, để lại một Tô Song Song xốc xếch trước giường bệnh.
"Song Song, em trở về đi nghỉ ngơi một lúc đi?" Tần Dật Hiên thấy Tần Mặc giả chết, tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể nổi giận, chỉ có thể hạ thủ với Tô Song Song.
Tô Song Song nhìn tay Tần Mặc tóm chặt lấy bàn tay của mình, tay Tần Mặc rất lạnh, hình như lúc này càng thêm băng giá, không có một tí nhiệt độ, giống như... thật giống như người chết.
Nhất thời Tô Song Song cảm thấy đau đớn, cô ý thức được ý nghĩ trong lòng mình, bị dọa sợ đến mức cả người run lên, vội vàng lắc đầu gạt hai chữ thương tiếc đi.
Đang muốn bỏ tay Tần Mặc ra, Tô Song Song lại do dự, hiếm khi thấy Tần Mặc "làm nũng" một lần, kiểu nào cô cũng phải cho anh một chút thể diện.
Nghĩ như vậy, nhất thời Tô Song Song lại cảm giác mình làm đúng, cô quay đầu cười xin lỗi với Tần Dật Hiên, lắc đầu một cái, hạ thấp giọng sợ quấy rầy đến mộng đẹp của Tần Mặc, nói: " Anh, anh về trước đi, em ở đây một lát."
Tần Dật Hiên nhìn thấy sự lưu luyến trong mắt Tô Song Song, cô có thể lừa dối bản thân, nhưng là không lừa được người lão luyện tình trường như Tần Dật Hiên, gã rất dễ dàng nhìn ra Tô Song Song rung động với Tần Mặc.
Tần Dật Hiên có chút nóng nảy, gã kéo một tay khác của Tô Song Song, nhẹ giọng nói: "Song Song, em là gì của anh ta? Mà phải ở đây chăm sóc?"
Người nào! Tô Song Song có chút chột dạ, chuyệnTần Mặc cầu hôn mình cô không bị khùng mà đi nói cho người khác biết, ngay cả Tần Dật Hiên cô cũng không muốn nói.
Bởi vì cô sợ chẳng qua là Tần Mặc nhất thời hứng thú, nếu cô đi rêu rao lung tung, lỡ đâu cuối cùng người ta chỉ đùa giỡn, thì có phải là cô tự mình đa tình không.
Tô Song Song liếc mắt nhìn Tần Mặc một cái, cuối cùng vẫn dằn chuyện này xuống đáy lòng, cô cười khiêm tốn với Tần Dật Hiên.
" Anh, trước kia anh ấy đã chăm sóc em, giúp em rất nhiều, lúc em bị thương cũng là anh ấy chăm sóc, cho nên trả lễ lại mà! Ha ha... Ha ha..."
"..." Ánh mắt Tần Dật Hiên lóe lên vẻ mất mác, gã rất muốn lớn tiếng rống với Tô Song Song: em đang lừa dối bản thân, nhưng không lừa được người khác, em làm như tất cả mọi người đều là người ngu, không nhận ra em để ý Tần Mặc sao?
Nhưng Tần Dật Hiên không thể rống, cũng không thể nói gì, gã sợ nếu mình gầm lên như vậy, sẽ phản tác dụng ngược lại.
Tần Dật Hiên nhìn Tần Mặc cùng Tô Song Song như vậy, liền biết nhất định Tần Mặc vẫn chưa thổ lộ với Tô Song Song, bởi vì với tính cách của Tần Mặc, nếu như không có người chỉ điểm, anh cũng sẽ không nghĩ tới chuyện bộc lộ tình cảm.
Mà Tô Song Song vừa vặn lại là một con rùa đen, cho dù có đầy đủ mọi thứ chứng minh Tần Mặc thích mình, chỉ cần Tần Mặc không nói ra miệng, cô cũng sẽ không tin tưởng, bởi vì cô rất nhát gan, sợ đến cùng chẳng qua chỉ là lừa dối.
Cho nên Tần Dật Hiên nhịn được, gã sẽ không đi giúp Tần Mặc và Tô Song Song phá bức tường này, ngược lại gã còn phải lợi dụng cơ hội, làm cho Tần Mặc càng lúc càng cách xa Tô Song Song.
Những lời nói này của Tần Dật Hiên vẫn cất giấu ý đồ riêng như cũ, gã muốn tẫy não Tô Song Song, để cho cô thấy được Tần Mặc rất khỏe mạnh, sẽ không vì bệnh nhẹ này mà xảy ra chuyện gì, cũng muốn ám chỉ cho Tô Song Song biết, Tần Mặc đang giả bộ bệnh.
Chỉ tiếc Tần Mặc là người rất quan trọng trong lòng Tô Song Song, bây giờ ánh mắt cô toàn chứa sự lo lắng dành cho Tần Mặc, đâu còn tâm tư suy nghĩ hàm ý trong lời nói của Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song không hiểu ý mình, hơi kéo khoảng cách giữa hai người ra, thấy Tô Song Song một mực khẩn trương nhìn chằm chằm cửa phòng phẩu thuật, khói mù trong lòng nhiều hơn một phần.
"Đừng sợ." Tần Dật Hiên vẫn thân mật vỗ sau lưng Tô Song Song như cũ, dịu dàng an ủi săn sóc cô.
Cả người Tô Song Song căn thẳng, bây giờ cô sợ mình động đậy một cái, sẽ đánh vỡ giờ phút yên lặng này, sau đó bác sĩ sẽ ra nói cho cô biết, xin hãy nén bi thương!
Tô Song Song cũng ý thức được mình cả nghĩ quá rồi, nhưng cô vẫn không khống chế được sự sợ hãi trong lòng mình, cô thở thật sâu, chóp mũi quanh quẩn hương thơm trên người Tần Dật Hiên.
Nhưng không biết tại sao, Tô Song Song lại đột nhiên nghĩ tới mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi bạc hà trên người Tần Mặc, cô cắn môi, chậm rãi quên đi suy nghĩ về Tần Dật Hiên, lui về phía sau một bước.
Tô Song Song dựa vào tường, cố chấp nhìn cửa phòng phẫu thuật, hành lang an tĩnh làm cho người sợ hãi, cô thả chậm nhịp thở, làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng nhịp tim đập thình thịch và sự căng thẳng của thân thể lại không tự lừa được mình.
Tần Dật Hiên đứng sau cô nửa bước , gã cảm thấy lòng mình trống rỗng, nhắm mắt, đột nhiên gã thấy khả năng kiềm chế mình vẫn luôn kiêu ngạo nay không có tác dụng gì.
Trở về nước ngắn ngủi vài ngày, chẳng qua chỉ đấu với Tần Mặc ba lần, đã làm cho gã suýt nữa không nhịn được lộ bản tính khát máu của mình trước mặt Tô Song, gã cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.
Phẫu thuật kết thúc, Tần Mặc trực tiếp bị đẩy ra, Tô Song Song lập tức xông tới, kích động nhìn Tần Mặc, thấy hai mắt anh nhắm chặt, cô bị dọa sợ đến mức lệ quanh hốc mắt không nhịn được tuôn ra.
"Tần Mặc, A Mặc, anh không thể có chuyện gì..." Tô Song Song nhỏ giọng khóc thút thít, cô y tá nhìn lướt qua Tô Song Song, trong lòng nổi lên sự ghen tị.
Một cô bé nhìn rất bình thường lại có bạn trai đẹp như vậy, thật sự là trời đất không tha! Y tá bất mãn đẩy cô một cái, giọng không được thân thiện lắm: "Tránh ra tránh ra, không được làm loạn ở đây!"
Dường như Tần Mặc bị làm ồn, anh nhíu mày một cái, Tô Song Song thấy Tần Mặc động đậy, trong lòng vui mừng, lại cười rộ lên, lúc này mới ý thức được mình ở đây rất làm phiền người khác.
Cô tự biết mình đuối lý, ngượng ngùng cười cười, vừa muốn lui về phía sau, Tần Dật Hiên lại đi lên, trực tiếp đẩy cô y tá ngang ngược ra.
"Người của Tần Dật Hiên tôi mà cô cũng dám quát tháo!" Tần Dật Hiên đang rất cố gắng kìm chế, nhìn thấy có người khi dễ Tô Song Song đương nhiên anh sẽ không để yên.
Trong từ điển của Tần Dật Hiên, không có khái niệm nhường nhịn phụ nữ, không phải có Tô Song Song ở đây, gã còn phải duy trì hình tượng thân sĩ của mình, chắc chắn gã sẽ không là đẩy một cái đơn giản như vậy.
Cô y tá nhỏ đơn nhiên không biết Tần Dật Hiên, bị đẩy một chút, tức giận bạo phát, cứng cổ muốn la lên với Tần Dật Hiên.
Chẳng qua vừa quay đầu thấy một thân Tần Dật toàn hàng hiệu, lại thấy tướng mạo gã đẹp trai, trong nháy mắt cô ta câm như hến, một bộ dáng thẹn thùng.
"Thưa anh, ở chỗ này không nên gây trở ngại chúng tôi đưa bệnh nhân về phòng." Giọng nói của cô ta õng ẹo, vừa nói vừa liếc mắt đưa tình với Tần Dật Hiên.
Bây giờ Tô Song Song đã có thể khẳng định Tần Mặc không xảy ra chuyện gì, cả người cũng bình tĩnh lại, vốn là còn có một chút áy náy với chuyện Tần Dật Hiên đẩy người, nhưng vừa thấy điệu bộ của y tá nhỏ này, trong lòng cũng tự thấy khinh bỉ.
Cô bĩu môi một cái, kéo Tần Dật Hiên lui về phía sau một bước, nhường đường cho bọn họ, Tần Dật Hiên nhìn lướt qua cô y tá không biết sống chết này, cảm giác tay mình bị Tô Song Song kéo, cũng không nói gì nữa, chẳng qua là nhớ rõ mặt cô ý tá.
Cô y tá nhỏ không biết Tần Dật Hiên, nhưng bác sĩ chủ đạo có thể nhận ra người của nhà họ Tần, dù sao anh ta cũng chính là người Bạch Tiêu cố ý phái tới để làm phẫu thuật cho Tần Mặc.
Anh ta vội vàng vươn tay kéo cô y tá nhỏ, cho cô ta một ánh mắt nghiêm nghị, lần đầu tiên y tá nhìn thấy bác sĩ Thẩm hiền lành toát ra vẻ giận dữ, cô ta vội vàng cúi đầu xuống, thận trọng đi theo giường bệnh.
Vừa tiến vào phòng bệnh, Tần Mặc được đặt lên giường bệnh, anh liền tỉnh, mở choàng mắt, theo bản năng liền tìm kiếm bóng dáng của Tô Song Song.
Khi nhìn thấy Tô Song Song đứng bên cạnh dùng vẻ mặt đầy khẩn trương nhìn mình, đôi mắt đào hoa lạnh như băng của Tần Mặc toát lên vẻ dịu dàng.
Chẳng qua là dư quang thấy Tần Dật Hiên đứng bên cạnh Tô Song Song, trong nháy mắt sự dịu dàng hoàn toàn biến mất, thay thế bằng vẻ lạnh lùng và phòng bị.
Tần Dật Hiên đứng sau lưng Tô Song Song nửa bước, thấy Tần Mặc nhìn mình, đương nhiên sẽ không cho anh một sắc mặt tốt, khuôn mặt thon dài hiện lên vẻ châm chọc và khinh thường.
Chẳng qua Tần Mặc chỉ quét mắt nhìn gã một cái rồi thu tầm mắt lại, nhìn chăm chú Tô Song Song. Ánh mắt Tô Song Song vẫn đỏ như cũ, thấy Tần Mặc tỉnh, mau chóng ngồi bên cạnh anh, Tô Song Song đưa tay ra nắm bàn tay phải lạnh như băng của Tần Mặc.
"A Mặc, anh còn đau không?" Vì Tô Song Song mới khóc xong, giọng nói mang theo một chút giọng mũi, buồn rầu, nghe mềm mại dịu dàng lại hết sức êm tai.
Giọng nói dịu dàng như lông chim lướt qua trái tim làm cho Tần Mặc cảm thấy nhột một một chút, anh rất muốn ngồi dậy ôm Tô Song Song vào lồng ngực, không cho bất luận kẻ nào rình mò cô.
Thật ra thì một ít đau đớn như thế này đối với Tần Mặc mà nói, không đáng kể chút nào, nhưng vừa thấy Tô Song Song quên chuyện xích mích của bọn họ, mặt đầy lo lắng nhìn mình, Tần Mặc cảm thấy giả bộ bệnh tật yếu ớt là một biện pháp rất được.
Anh lập tức thông hiểu đạo lí, rũ mặt mày xuống, một bộ dạng mệt mỏi, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừ..."
"Có cần em gọi bác sĩ tới hay không?" Tần Mặc ở trong lòng Tô Song Song chính là một người làm bằng sắt thép, vậy mà anh lại có thể thừa nhận đau, nhất thời Tô Song Song nghĩ có lẽ bây giờ anh đau đớn khó mà chịu được, có chút tê dại rồi.
Cô đứng dậy định đi kêu bác sĩ, lại bị Tần Mặc kéo tay, Tần Mặc cũng không có dùng nhiều sức, Tô Song Song khẩn trương nhìn Tần Mặc, trong đôi mắt to là dấu hỏi chấm.
Tần Mặc suy nghĩ một chút, phun ra mấy chữ: "Anh không muốn người khác biết... Nhịn một chút là được rồi."
Nhất thời Tô Song Song không biết nói gì, đến lúc này Tần Mặc còn cậy mạnh, cô suy nghĩ một chút, vẫn ngồi xuống như cũ, sĩ diện của Tần Mặc rất lớn, để người ta biết một người đàn ông như anh than đau ở chỗ này, quả thật có chút tổn thương lòng tự ái của anh.
Hai người nói chuyện với nhau rất thân mật tự nhiên, Tần Dật Hiên còn muốn lừa mình dối người, cũng khônglàm được rồi, khuôn mặt gã lạnh lẽo, thật vất vả mới cố nặn ra vẻ tươi cười.
"Song Song, hay là em trở về nghỉ ngơi một chút, để anh chăm sóc anh họ?" Bây giờ Tần Dật Hiên chỉ muốn đẩy Tô Song Song ra, sau đó chọc giận Tần Mặc, làm cho chuyện anh giả bộ bệnh bại lộ.
Người giống như gã và Tần Mặc, cho dù bị chặt một đao, cũng sẽ không nhíu mày một chút, lúc này chẳng qua chỉ làm một ca phẫu thuật nhỏ, anh ta lại kêu đau, ai tin!
Nhưng nếu coi như tất cả mọi người đều không tin, cũng vô dụng, bởi vì Tô Song Song tin, Tần Dật Hiên hơi hí mắt nhìn Tần Mặc.
Không nghĩ tới Tần Mặc chỉ thân mật với Tô Song Song ngắn ngủi hơn một tháng, lại có thể chọt trúng tính cách của Tô Song Song, càng ngày gã càng cảm giác mình xem thường Tần Mặc rồi.
Tần Mặc khinh thường không để ý đến Tần Dật Hiên, kéo tay Tô Song Song không thả, rồi trực tiếp nhắm mắt lại, nói một câu lạnh như băng: “Em theo anh, nếu không anh đau."
"..." Vào lúc này ngay cả Tô Song Song cũng có chút sửng sốt, cô xoa xoa lỗ tai của mình, muốn xác nhận có phải mình nghe lầm.
Thật sự cô không thể tin được, lời nói mang chút làm nũng này, là từ miệng Tần Mặc nói ra?
Trong nháy mắt Tô Song Song cảm thấy rất bối rối, cô đưa tay sờ trán Tần Mặc, cái trán lạnh giá còn kèm theo một lớp mồ hôi mỏng, Tô Song Song nháy mắt mấy cái, trong lòng nghĩ không thông, Tần Mặc không lên cơn sốt! Vậy sao anh lại nói mê sảng?
Tô Song Song ngây ngô quay đầu nhìn Tần Dật Hiên, thấy bộ dáng kinh ngạc của gã, lúc này mới chắc chắn mình không bị lãng tai.
Nhất thời cô chưa kịp tiêu hóa bị dọa sợ đến mức trợn to cặp mắt, lại chợt quay đầu nhìn chòng chọc vào Tần Mặc, một bộ dạng chưa hoàn hồn.
Nếu như có thể, cô muốn tìm một đại sư xem cho Tần Mặc một chút, coi thử có phải người này bị quỷ nhập vào người hay không, cách đây không lâu còn yêu nghiệt trêu đùa cô, vào lúc này lại bắt đầu làm nũng.
Tô Song Song thật muốn ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng, tiểu cầm thú băng giá văng ra nhiều tính cách như vậy lúc nào thế, còn có thể cho người khác sống hay không!
Thế nhưng nhân vật chính bị nhổ nước bọt đã nhắm mắt ngủ, để lại một Tô Song Song xốc xếch trước giường bệnh.
"Song Song, em trở về đi nghỉ ngơi một lúc đi?" Tần Dật Hiên thấy Tần Mặc giả chết, tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể nổi giận, chỉ có thể hạ thủ với Tô Song Song.
Tô Song Song nhìn tay Tần Mặc tóm chặt lấy bàn tay của mình, tay Tần Mặc rất lạnh, hình như lúc này càng thêm băng giá, không có một tí nhiệt độ, giống như... thật giống như người chết.
Nhất thời Tô Song Song cảm thấy đau đớn, cô ý thức được ý nghĩ trong lòng mình, bị dọa sợ đến mức cả người run lên, vội vàng lắc đầu gạt hai chữ thương tiếc đi.
Đang muốn bỏ tay Tần Mặc ra, Tô Song Song lại do dự, hiếm khi thấy Tần Mặc "làm nũng" một lần, kiểu nào cô cũng phải cho anh một chút thể diện.
Nghĩ như vậy, nhất thời Tô Song Song lại cảm giác mình làm đúng, cô quay đầu cười xin lỗi với Tần Dật Hiên, lắc đầu một cái, hạ thấp giọng sợ quấy rầy đến mộng đẹp của Tần Mặc, nói: " Anh, anh về trước đi, em ở đây một lát."
Tần Dật Hiên nhìn thấy sự lưu luyến trong mắt Tô Song Song, cô có thể lừa dối bản thân, nhưng là không lừa được người lão luyện tình trường như Tần Dật Hiên, gã rất dễ dàng nhìn ra Tô Song Song rung động với Tần Mặc.
Tần Dật Hiên có chút nóng nảy, gã kéo một tay khác của Tô Song Song, nhẹ giọng nói: "Song Song, em là gì của anh ta? Mà phải ở đây chăm sóc?"
Người nào! Tô Song Song có chút chột dạ, chuyệnTần Mặc cầu hôn mình cô không bị khùng mà đi nói cho người khác biết, ngay cả Tần Dật Hiên cô cũng không muốn nói.
Bởi vì cô sợ chẳng qua là Tần Mặc nhất thời hứng thú, nếu cô đi rêu rao lung tung, lỡ đâu cuối cùng người ta chỉ đùa giỡn, thì có phải là cô tự mình đa tình không.
Tô Song Song liếc mắt nhìn Tần Mặc một cái, cuối cùng vẫn dằn chuyện này xuống đáy lòng, cô cười khiêm tốn với Tần Dật Hiên.
" Anh, trước kia anh ấy đã chăm sóc em, giúp em rất nhiều, lúc em bị thương cũng là anh ấy chăm sóc, cho nên trả lễ lại mà! Ha ha... Ha ha..."
"..." Ánh mắt Tần Dật Hiên lóe lên vẻ mất mác, gã rất muốn lớn tiếng rống với Tô Song Song: em đang lừa dối bản thân, nhưng không lừa được người khác, em làm như tất cả mọi người đều là người ngu, không nhận ra em để ý Tần Mặc sao?
Nhưng Tần Dật Hiên không thể rống, cũng không thể nói gì, gã sợ nếu mình gầm lên như vậy, sẽ phản tác dụng ngược lại.
Tần Dật Hiên nhìn Tần Mặc cùng Tô Song Song như vậy, liền biết nhất định Tần Mặc vẫn chưa thổ lộ với Tô Song Song, bởi vì với tính cách của Tần Mặc, nếu như không có người chỉ điểm, anh cũng sẽ không nghĩ tới chuyện bộc lộ tình cảm.
Mà Tô Song Song vừa vặn lại là một con rùa đen, cho dù có đầy đủ mọi thứ chứng minh Tần Mặc thích mình, chỉ cần Tần Mặc không nói ra miệng, cô cũng sẽ không tin tưởng, bởi vì cô rất nhát gan, sợ đến cùng chẳng qua chỉ là lừa dối.
Cho nên Tần Dật Hiên nhịn được, gã sẽ không đi giúp Tần Mặc và Tô Song Song phá bức tường này, ngược lại gã còn phải lợi dụng cơ hội, làm cho Tần Mặc càng lúc càng cách xa Tô Song Song.