Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
6391.
Khúc sau Vân Bính Hoa còn nói gì đó, Vân khuynh không nghe vào nữa, cô nghe được 3 chữ “Lục Văn Bân” đã hiểu hết rồi.
Cô đã ly hôn với Lục Văn Bân rồi, nhưng tên rác rưởi đó còn thông đồng với Vân Bính Hoa và Tô Tương tính kế cô?
“Vân Bính Hoa! Tô Tương! Các người đang làm chuyện phạm pháp!” Tống Tây Hoa cuộn chặt tay, nhìn chằm chằm Vân Bính Hoa: “Ông thật sự muốn ngồi tù?”
“Người muốn ngủ với nha đầu đê tiện đó đâu phải là tao.” Vân Bính Hoa vô sỉ nói.
“Ông là súc sinh!” Tống Tây Hoa tức giận chửi.
“Ba, mẹ, chuyện thế nào rồi?” Tiếng Dương Liễu truyền lại ở phía sau.
Vân Khuynh quay đầu lại, liền thấy Dương Liễu kéo tay Lục Văn Bân đi vào, mà Lục Văn Bân nhìn thấy cô vô lực nằm trên bàn, lập tức thả tay Dương Liễu ra, không nhịn được đi lên trước, mặt mang theo nụ cười: “Vân Khuynh, lâu quá không gặp, em.. khỏe không?”
“Anh thấy tôi khỏe không?” Vân Khuynh lạnh lùng hỏi ngược lại, lại bóp thịt mình 1 lần nữa, dùng đau đớn để kích thích sự tỉnh táo của bản thân.
Cách phiên tòa ly hôn thời gian cũng không dài, Lục Văn Bân lại nói “lâu quá không gặp”? Thái độ giả tạo này, thật đủ khiến người khác ghê tởm!
“Anh cảm thấy em… vẫn tốt,” Lục Văn Bân nói: “Nhưng anh thì không tốt chút nào, Vân Khuynh, em đối với anh thật nhẫn tâm, lấy đi nhiều tiền của anh như vậy, còn lật mặt không nhận người, anh gọi cho em không bắt máy, nhắn tin thì không trả lời, không cần biết nói thế nào, chúng ta cũng đã từng là vợ chồng, em làm như vậy, có phải quá vô tình không?”
Không ai ngờ, Lục Văn Bân sẽ nói những lời này.
Không có chút ý chán ghét Vân Khuynh, ngược lại chỉ có sự ủy khuất và gấp gáp bởi vì Vân Khuynh không trả lời tin nhắn của anh?
Còn chưa đợi Vân Bính Hoa và những người khác phản ứng lại, Lục Văn Bân lại mang đầy hy vọng nói: “Khuynh Khuynh, có phải em cảm thấy không khỏe? Em qua đây, đi với anh, anh đưa em rời khỏi chỗ này, chúng ta tìm chỗ yên tĩnh hơn để nói chuyện?”
Dương Liễu nói anh biết, Vân Bính Hoa và Tô Tương sẽ hạ tình dược cho Vân Khuynh, đợi anh qua đó, Vân Khuynh đã sớm mất ý thức, anh chỉ cần mang người đi, thưởng thức thật tốt là được, tuy tình hình thực tế không giống như Dương Liễu nói, Vân Khuynh vẫn còn có ý thức, cũng không giống bị trúng tình dược, nhưng cô nằm trên bàn, hiển nhiên cũng trúng thuốc gì rồi, có thể là thuốc mê?
Chỉ cần bây giờ cô không có cách nào tự rời khỏi quán cafe, không có cách phản kháng anh, rất nhanh anh có thể có được cô.
Nghĩ như vậy, Lục Văn Bân liền bước lớn về trước, muốn trực tiếp lướt qua Tống Tây Hoa, kéo Vân Khuynh từ trên ghế lên.
“Không được chạm vào cô ấy!” Tống Tây Hoa mạnh mẽ đứng dậy, đẩy Lục Văn Bân.
Lúc nãy anh không đứng dậy, là vì loại thuốc đó, đã khiến vật nam tính của anh xuất hiện phản ứng rõ ràng, khiến quần tây của anh dựng lên, anh mới vừa đứng dậy, sẽ bị lộ ra rất xấu hổ, nhưng bây giờ, anh cũng không quan tâm đến bản thân xấu hổ hay không.
Lục Văn Bân có chuẩn bị mà đến, anh không thể Lục Văn Bân mang Vân Khuynh đi được!
“Tống Tây Hoa?” Lục Văn Bân lúc này mới chú ý đến người đàn ông ngăn cản mình là ai.
Tống Tây Hoa anh quen biết, dù gì bạn của Vân Khuynh chỉ có 1 mình Tống Tây Hoa, với lại, là 1 người đàn ông, anh cũng biết Tống Tây Hoa thích Vân Khuynh, chỉ là trước đây, Vân Khuynh không có chút ý nghĩ nào với Tống Tây Hoa.
Nhưng hôm nay Tống Tây Hoa lại đến chung với Vân Khuynh?
Không lẽ, Vân Khuynh ly hôn với anh, rồi hẹn hò với Tống Tây Hoa?
Con tao hóa không an phận này!
“Tống Tây Hoa, đây là chuyện giữa tôi và Vân Khuynh, biết điều, thì biến đi cho tôi!” Sắc mặt Lục Văn Bân tối lên, nhìn Tống Tây Hoa, lại cười khoa trương: “Nhưng mà, bộ dạng này của anh, ngăn cản nổi tôi sao?”
“Phản ứng” của Tống Tây Hoa khiến anh rất nhanh hiểu được, có lẽ lúc Vân Bính Hoa và Tô Tương bỏ thuốc, bỏ ngược rồi.
Hai tên già ngu ngốc!
“Tống Tây Hoa, bây giờ anh rất khó chịu đúng không? Đều là nam nhân, tôi hiểu sự khó chịu của anh, không bằng như vậy được không, anh để tôi mang Vân Khuynh đi, tôi có thể đưa người phụ nữ đó cho anh mượn dùng dùng?” Lục Văn Bân nói, chỉ tay về hướng Dương Liễu.
Sắc mặt Dương Liễu, Vân Bính Hoa và Tô Tương lập tức khó coi.
“Bân, anh nói bậy gì thế? Em là người của anh, sao anh đẩy em cho… người đàn khác chứ?” Mắt Dương Liễu đầy vẻ không dám tin.
“Văn Bân, sao cậu lại quá đáng vậy?” Vân Bính Hoa cũng bất mãn nói: “Liễu nhi là vị hôn thê của cậu, dù cho nói đùa, cũng không nên nói chuyện này!”
“Đúng! Dương Liễu là vị hôn thê tôi sắp cưới, tôi cũng có thể cho anh mượn để dùng, đủ rộng lượng chưa?” Lục Văn Bân không nghe vào tai lời của Dương Liễu và Vân Bính Hoa, ngược lại tiếp tục thuyết phục Tống Tây Hoa: “Tôi nói anh biết, người phụ nữ này nhiều trò lắm, anh sẽ không bị lỗ, tôi thấy ba mẹ vợ tương lai của tôi hạ thuốc cũng khá mạnh đó, nếu anh không tìm phụ nữ thoải mái vài lần, cái này phế rồi, sau này, thật sự không thể trở thành đàn ông nữa!”
“Anh… anh tưởng ai cũng dơ bẩn như anh!” Tống Tây Hoa nghiến răng nói: “Muốn mang Vân Vân đi, không thể!”
“Không đồng ý? Vậy đừng trách tôi động thủ!” Ngữ khí Lục Văn Bân lạnh đi, nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy bình hoa trang trí, xông qua đó bưng qua, trực tiếp đập lên đầu Tống Tây Hoa!
“Bộp!” 1 tiếng, đầu Tống Tây Hoa như bị Lục Văn Bân đập nát, trước mắt anh đen lại, té xuống đất.
“Tây Hoa, Tây Hoa anh sao rồi?” Vân Khuynh không ngờ Lục Văn Bân đột nhiên hung hăng như vậy, muốn lên trước coi tình hình của Tống Tây Hoa, mới vừa đứng dậy, thân thể liền mềm nhũn, té xuống kế bên, bị Lục Văn Bân nhân cơ hội ôm lấy.
“Khuynh Khuynh, em đang chủ động ôm ấp anh sao?” Lục Văn Bân không biết xấu hổ nói: “Anh biết em đối với anh không phải không có tình cảm, em đừng gấp, anh bây giờ liền mang em đi!”
“Buông tay ra, anh là tên cặn bã!” Mặt Vân Khuynh chán ghét.
Lúc Hoắc Nhất Hàng kêu “Khuynh Khuynh”, cô cảm thấy ấm áp động lòng, mà Lục Văn Bân kêu cô như vậy, cô cảm thấy ghê tởm đến muốn ói!
“Cô … cô dám mắng tôi cặn bã?” Lục Văn Bân cũng tức lên, bắt lấy tay đang phản kháng của cô, hung hăng nói: “Xem ra, là tôi đối xử dịu dàng với em rồi, đừng thử phản kháng nữa, hôm nay cô chạy không thoát, đợi tí, tôi sẽ khiến cô ở dưới thân tôi, chửi đến thống khoái!”
“Buông cô ấy ra!” Lúc này, 1 giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa.
Lục Văn Bân quay đầu, thấy thân hình 1 đàn ông cao to sắc mặt âm trầm xông vào.
Sau khi thấy rõ mặt người đàn ông, thân thể anh vô thức rụt lại.
Chú… chú út!
Người đến, hiển nhiên là Hoắc Nhất Hàng!
Lục Văn Bân nhất thời ngây người, anh đã đến trước mặt, đưa tay cướp lấy Vân Khuynh, ôm cô vào lòng mình.
Đồng thời, anh đưa chân lên, hung hăng đạp lên chỗ gần đùi Lục Văn Bân: “Người của tao, mày cũng dám đụng! Muốn chết!”
Lục Văn Bân không có phòng bị, khi bị Hoắc Nhất Hàng đá ngay chính giữa, lập tức ôm lấy đũng quần đau đớn từng cơn của mình.
“Anh là ai? Từ đâu chui ra? Là tình nhân của con tiện nhân Vân Khuynh sao?” Dương Liễu nhìn người đến giúp Vân Khuynh, cảm thấy kế hoạch của mình sẽ bị bể, lập tức nhảy ra nói: “Hừ! Tôi biết tiện nhân Vân Khuynh là loại lẳng lơ mà, đến tình nhân cũng không phải chỉ có 1 người!”
Lời của cô rất hiển nhiên, nói cho Hoắc Nhất Hàng biết, Tống Tây Hoa cũng là người tình của Vân Khuynh, cô tưởng như vậy có thể ly gián Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh.
Hoắc Nhất Hàng ngược lại nhìn Tống Tây Hoa, khẽ nhíu mày, lấy ly cafe đang nguội lạnh của Tô Tương, đổ lên mặt Tống Tây Hoa.
Tống Tây Hoa chỉ là bị Lục Văn Bân đập đến đau có chút đau, chỉ là ngất đi, 1 ly cafe lạnh tạt lên, trước mắt anh tỉnh táo lại. Mà, bởi vì quá đau, cảm giác nóng bỏng mà thuốc mang lại, ngược lại giảm đi 1 chút.
Anh gấp gáp đứng lên, mới hiểu tình hình, Hoắc Nhất Hàng đến rồi.
Trong lòng anh thở phào 1 hơi, Hoắc Nhất Hàng đến, Vân Vân sẽ an toàn!
“Nhất Hàng, đi!” Ở trong cái ôm quen thuộc, Vân Khuynh cũng an tâm không ít, cô nắm lấy quần áo anh nói: “Em và Tây Hoa đều trúng thuốc, anh nhanh mang chúng em đi, em… rất…” chữ “buồn” còn chưa nói ra, mắt Vân Khuynh đã nhắm lại.
Cô đã không chịu nổi nữa, nắm chặt Hoắc Nhất Hàng, cuối cùng ngủ say.
Hoắc Nhất Hàng thấy vậy, trực tiếp ôm kiểu công chúa, lại hỏi Tống Tây Hoa: “Cậu có thể tự đi không?”
“Có thể!” Tống Tây Hoa cắn răng, lấy tay chống lên bàn ra: “Đi!”
“Chuyện hôm nay, tôi sẽ nhớ, dám có suy nghĩ dơ bẩn với người phụ nữ tôi thích, các người sẽ phải trả giá!” Hoắc Nhất Hàng lạnh lùng --- quét qua Vân Bính Hoa, Tô Tương và Lục Văn Bân, bỏ lại 1 câu như vậy, liền ôm lấy Vân Khuynh, bước lớn rời đi.
Tống Tây Hoa cũng theo sau, đi 1 cách xiêu vẹo.
Cho đến khi họ rời quán cafe, mấy người Vân Bính Hoa mới phản ứng lại.
“Văn Bân, người đó rốt cuộc là ai? Sao cậu không cản hắn ta? Không lẽ chúng ta nhiều người, còn không cản được hắn 1 người sao?” Vân Bính Hoa hỏi Lục Văn Bân: “Rất không dễ mới hạ thuốc được Tống Tây Hoa và nha đầu đê tiện đó, cậu ngược lại để tụi nó chạy mất? Sau này, đừng nói bọn tôi không giúp cậu!
Vốn dĩ Liễu nhi nhờ tôi và Tương Tương giúp chuyện này, tôi 1 vạn lần không đồng ý, vụ ly hôn giữa cậu và Vân Khuynh, cậu đúng là chịu ủy khuất, không cam tâm vì chưa có được Vân Khuynh, muốn đích thân dạy dỗ nó 1 lần, tôi cũng miễn cưỡng đáp ứng, nhưng ở trong chuyện này Liễu nhi chịu ủy khuất càng lớn không phải sao? Các người sắp kết hôn rồi, sau này, cậu cần phải…”
“Ông đừng nói nữa!” Lục Văn Bân đột nhiên thét lên.
Anh vẫn chưa phản ứng lại được chuyện lúc nãy, lão già này lại văng vẳng bên tai, có phiền không?
Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì? Sao Hoắc Nhất Hàng đột nhiên xuất hiện, còn nói Vân Khuynh là người con gái anh thích?