Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn
Từ lúc Thẩm Bị “đơn phương” thay đổi thân phận của Thảo Thảo, thì việc hai người cùng nhau đi làm đã trở thành điều hiển nhiên. Lúc trước, Thảo Thảo hay lấy lý do “người khác nhìn thấy không tốt” để từ chối anh. Nếu do dự, cô sẽ nhận ánh mắt không vui của Thẩm Bị. Thật ra Thảo Thảo thấy như vậy cũng tốt. Tình nhân hay bạn gái cũng được, chẳng phải đều phải sống hay sao? Nếu đã sống thì vui vẻ mới là quan trọng nhất. Cô lại không phải người cuồng công việc, cho nên, trừ khi Thẩm Bị có tiệc xã giao hoặc cô phải tăng ca, còn lại hai người luôn đi cùng nhau. Có ngày Thảo Thảo phải tăng ca, nếu Thẩm Bị không bận gì thì anh sẽ đợi cô. Cuộc sống cứ trôi qua bình đạm như nước, chẳng có sầu lo hứng thú gì đặt biệt. Thấm thoát đã qua hai tuần. Vài ngày nữa là đến lễ Quốc Khánh.
Thảo Thảo gắng sức giúp dự án của Phùng Thượng Hương tiến hành thuận lợi. Nhưng Thảo Thảo có một vấn đề, GC (Tổng cố vấn pháp luật) của ngân hàng đã ra ám hiệu với cô, hi vọng Thảo Thảo có thể làm việc cho văn phòng của họ ở Trung Quốc.
Nếu như cô theo họ, tiền lương mỗi tháng sẽ gấp mười lần, thậm chí hai mươi lần so với bây giờ. Nhưng Thảo Thảo sợ đây là bẫy của Phùng Thượng Hương, cho nên chỉ đành từ chối. Nghĩ thầm, nếu đây là dự án của Tiểu Tôn, thì đúng là cơ hội tốt!
Buổi tối, Thẩm Bị dựa người vào đầu giường xem báo. Thảo Thảo nằm trên giường nghĩ lại chuyện đó, rồi quay sang kể cho anh nghe.
Thẩm Bị ngẩng đầu nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Sao cô ta lại phải hãm hại em? Em đắc tội gì với cô ta?”
Thảo Thảo quay lưng lại, kéo chăn, nói: “Có thể do em quá đa nghi. Chưa chắc ai cũng ích kỉ như vậy. Đều tại Tôn Nam Uy nhiều chuyện! Ah, phiền chết đi được!”
Nói đến đây, cô kể lại chuyện lúc đi phỏng vấn Tôn Nam Uy làm loạn cho anh nghe. Thẩm Bị cười giễu cợt: “Thằng nhóc này đúng là láu cá! Chẳng những lừa gạt ông bà cụ vui vẻ, mà ngay cả anh cũng phải nghe theo nó!”
Thảo Thảo đã nghe Tiểu Văn phàn nàn thế này từ lâu rồi, cô nghĩ nghĩ rồi vỗ vỗ Thẩm Bị an ủi, cười đồng tình với anh.
Thẩm Bị không nhìn ra, vẫn nói: “Không sợ trộm lấy cắp, chỉ sợ trộm nhớ đến. Nếu như cô ta có ý nghĩ này, em vẫn nên cẩn thận thì hơn. Em không cần sợ, nếu cô ta có hành động gì quá đáng, anh sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
Thảo Thảo bĩu môi: “Anh nghĩ anh là ai hả? Kinh doanh phải chú ý hòa khí sinh tài lộc đấy! Anh thấy mình rất ngầu, nhưng chưa chắc người ta không có hậu thuẫn nha! Bắc Kinh nước sâu lắm! Nếu là rồng anh phải uốn mình, là hổ anh phải nhún nhường. Dù sao hạ thấp mình làm dân đen vẫn tốt hơn nhiều!”
Thẩm Bị không vui nói: “Không phải anh vì em sao, sao lại trách anh?”
“Haizz, bỏ đi, bỏ đi, anh lợi hại nhất!” Thảo Thảo xua tay: “Anh tắt đèn đi. Mấy giờ rồi mà anh còn chưa đọc xong nữa! Bóng đèn không làm anh nóng chết hả?”
Thẩm Bị cười he he lên rồi đặt báo xuống, cười xấu xa: “Là em giục anh đó nha, sao anh nỡ từ chối em chứ! Phụ nữ ấy mà, có thể dè dặt chút được không nhỉ!”
Thảo Thảo chưa kịp thở thì người bên cạnh đã đè lên ôm chặt lấy cô, làm cô hoàn toàn không có cơ hội từ chối.
Trời thu, đêm tối mát lạnh, trong phòng cảnh xuân ấm áp!
Sáng nay, hai người cùng nhau đi làm. Đến gần cầu Tam Nguyên, ở phía trước có vụ va chạm nên đang kẹt xe.Thấy chán nên Thảo Thảo bật radio, radio đang phát chương trình Easy morning. Félix và Dụ Châu đang trò chuyện, tán tỉnh nhau!
Thẩm Bị nhìn Thảo Thảo, hỏi: “À, em học lái xe lúc nào thế. Hình như rất quen thuộc với loại xe này.”
Thảo Thảo trả lời: “Em có bằng lái xe từ lâu rồi. Vốn là... chồng trước của em có một chiếc Audi màu đen.” Thảo Thảo nhìn phía trước, “A, đi được rồi kìa.”
Thẩm Bị nhấn ga chạy lên một chút, hỏi: “Em... chồng trước, anh ta làm gì?”
“Kinh doanh, chúng em vốn là bạn đại học, nhưng khác chuyên ngành. Không ngờ lại làm chung công ty, nên từ từ quen biết. Anh ấy rất thông minh, thành tích kinh doanh rất tốt. Mới ba năm đã có sự nghiệp riêng, rất đáng nể. Lúc đầu em làm bên công ty ngoại thương, vì không có hộ khẩu ở Bắc Kinh, nên phải học tiếp lên thạc sĩ. Khi em tốt nghiệp thạc sĩ thì anh ấy đang mở công ty, lúc đó em thực tập ở công ty Luật một năm, anh ấy không muốn em vất vả, nên học lên tiến sĩ.”
“Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Lúc nhỏ em đi học sớm nên đã bỏ qua hai lớp, năm nay ba mươi rồi... à, còn mấy tháng nữa là ba mươi mốt.”
“Em... mang thai cũng có thể đi học được sao?”
Thảo Thảo nhìn anh, không nói gì. Trong radio, Dụ Châu cười vui vẻ, Félix nói: “Hôm qua tỷ võ chiêu thân, tình hình của Dụ Châu thật thê thảm, vô số người tham gia, là do Dụ Châu không thích hợp. Vậy chúng ta cũng không thể trách người ta, đúng không...”
Thảo Thảo nghe xong mới đáp: “Được chứ. Lúc học thạc sĩ vẫn cho phép kết hôn mà, tiến sĩ sinh con cũng không khó. Lúc đó, em ôm bụng to đến bảo vệ luận án, ai cũng khen em dũng cảm, thực ra em đã không chú tâm vào viết luận án, sợ giáo sư gây khó dễ nên cố ý kiếm điểm đồng tình.” Thảo Thảo cúi đầu chỉnh lại túi xách trên đầu gối, mặt nở nụ cười mềm mại.
Thẩm Bị nhìn cô: “Ồ, anh tưởng tiến sĩ đều phải thi thật, không ngờ cái này cũng có thể đầu cơ trục lợi được.”
Thảo Thảo vẫn cười, nhìn dòng xe cộ chạy bên ngoài cửa sổ, thở dài: “Đúng là báo ứng mà! Nếu lúc đầu không đầu cơ trục lợi, thì đã không...”
Thẩm Bị nhìn trong kính chiếu hậu thấy Thảo Thảo lén lau nước mắt thì biết ngay cô đang nhớ đến con. Đột nhiên anh nghĩ đến mình và Tiểu Quân, nếu lúc đó có con, có lẽ kết quả đã khác.
Hai người đều đắm chìm trong quá khứ đau khổ. Trong xe vang vọng tiếng cười đơn điệu của chương trình “Easy morning”.
Thẩm Bị đến công ty, Lỗ Tư Thừa đã chờ bên ngoài phòng làm việc.
“Tu Thừa?” Thẩm Bị nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Tiểu Kiều, “Tiểu Kiều đâu?”
“Cô ấy không khỏe, xin nghỉ phép rồi.” Lỗ Tư Thừa ôm chồng văn kiện, “Thẩm tổng, đây là kết quả khảo sát sơ bộ. Mời anh xem thử.”
“Được rổi.” Thẩm Bị nhận lấy, rồi mở cửa văn phòng cho Lỗ Tu Thừa vào, “Cậu về lúc nào thế?”
“Tối hôm qua.” Lỗ Tu Thừa ngồi trên ghế sô pha, “Tài liệu này tôi đã xử lý trên đường đến đây. Trên đường về tối qua, tôi đã làm bản tổng kết cuối cùng. Thời gian là vàng bạc mà!”
Thẩm Bị cười tán thưởng, “Tiểu Kiều khỏe hơn chưa?”
“Hình như vẫn chưa. Trên đường luôn uể oải, mấy ngày trước còn bị sốt, ho liên tục, may mà không phải dịch SARS, bằng không chúng tôi chẳng về được rồi.” Lỗ Tu Thừa cười nói.
Thẩm Bị hỏi: “Vậy hả? Tôi tưởng sức khỏe cô ấy tốt lắm chứ. Chậc, có lẽ công việc quá cực rồi. Không thể nói gì mà sức khỏe là phụ được! Lát nữa cậu nhớ nhắc tôi phải tổ chức hoạt động thể thao cho công ty, mọi người làm việc vất vả quá cũng phải quan tâm một chút!”
“Tôi nhớ rồi, Thẩm Tổng, anh thật chu đáo.”
Thẩm Bị phất tay. Trước mặt là báo cáo của Lỗ Tu Thừa và bản tóm tắt. Không chỉ chú trọng điểm nổi bật, những điểm chi tiết cần được quan tâm, mà còn cả trang số liệu biểu đồ. Nếu như cần, Thẩm Bị có thể lật trực tiếp trang này để xem nội dung chi tiết.
Thẩm Bị hài lòng gật đầu: “Làm tốt lắm! Tiểu Kiều bị bệnh cũng nên nghỉ ngơi. Mà dự án này cậu nên quan tâm nhiều hơn, nếu xảy ra vấn đề gì có thể trực tiếp báo với tôi. Nói chủ nhiệm văn phòng chiều nay mở cuộc họp, chúng ta phải bàn bạc thêm.”
Lỗ Tư Thừa gật đầu, rồi đứng lên: “Nếu không còn việc gì nữa, tôi ra ngoài trước!”
Thẩm Bị gật đầu, lúc Lỗ Tư Thừa sắp ra tới cửa, Thẩm Bị chợt gọi anh ta lại, cười nói: “Tu Thừa, bản tóm tắt viết rất tốt. Lần sau phải để Tiểu Kiều học cậu, đừng keo kiệt nha!”
“Không thành vấn đề! Cảm ơn Thẩm tổng đã khen.”
Lại một ngày bận rộn, Phùng Thượng Hương quả thật đã vắt kiệt sức người. Thảo Thảo tranh thủ lúc rảnh rỗi, nhìn khuôn mặt mình trong chiếc gương nhỏ trên bàn làm việc, thở dài. Sao mặt lại vàng thế này, môi cũng trắng bệch, nếp nhăn lại nhiều ra, người già đi nhanh thế sao! Làm mặt quỷ cũng chẳng dễ thương chút nào, giống như trái dưa leo héo vậy. Phùng Thượng Hương à Phùng Thượng Hương, cô lợi dụng việc công trả thù riêng có ác quá không?
Buổi trưa, mọi người đều đi ăn cơm, Thảo Thảo chạy đến tạp hóa Thần Hi ở dưới Quốc mậu, lấy một đống ANR của hãng Estee Lauder (*), chuẩn bị sẵn mặt nạ và sữa rửa mặt. Cô nghĩ, hai mươi mốt ngày dùng tinh chất ANR đắp mặt, chẳng sợ quá nhiều dinh dưỡng và thành phần chất béo, chỉ sợ nếp nhăn sẽ không biến mất!
(*)ANR của hãng Estee Lauder: là sản phẩm chăm sóc da Advanced Night Repair Serum của hãng Estee Lauder.
Trong Quốc mậu có trung tâm bảo dưỡng sắc đẹp nửa tiếng trưa, nhưng Phùng Thượng Hương cũng là khách hàng ở đó. Thảo Thảo không thấy cô ta trong phòng làm việc, lỡ gặp mặt ở đó thì giống như cô không lo làm tốt công việc mà lại lo đi làm đẹp vậy. Suy nghĩ kĩ càng, Thảo Thảo cảm thấy rơi vào đường cùng, đành ngoan ngoãn trốn vào nhà vệ sinh để đắp mặt nạ cho cái mặt này.
Sau khi mua xong, cô vào nhà vệ sinh dằn vặt một hồi. Phủ lớp mặt nạ chẳng dám gặp ai, Thảo Thảo dứt khoát đi vào gian nhỏ trong nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu. Đợi một lúc, nhà vệ sinh ở đây thật được, hương thơm thoang thoảng, nhắm mắt lại chẳng khác gì thẩm mỹ viện cả. Chịu đựng hai mươi phút chẳng dễ dàng gì, Thảo Thảo rửa mặt xong mới dám ra gặp người khác.
Đi vào văn phòng, Tiểu Vương đang tranh cãi với Phùng Thượng Hương một trận trong phòng làm việc. Thảo Thảo nhìn báo cáo, sửa lại một chút. Đành thở dài mặc niệm rồi đi photo đống tài liệu trên bàn ra, lại một buổi chiều bận rộn.
Buổi tối, Thảo Thảo cười cười nói nói với Thẩm Bị, anh đến gần mặt cô ngửi ngửi, sau đó nhăn mũi nói: “Thúi quá!” nhưng cứ dựa sát vào chẳng chịu tách ra.
Thảo Thảo tưởng thiệt, vội vàng giải thích: “Không thể nào, về nhà em đã tắm rồi mà. Em còn đắp thêm mặt nạ mới nữa.” Cô vỗ vỗ mặt, vẫn đang đắp mặt nạ mắt hương thảo dược, “Là hương thảo dược đó, là mặt nạ mắt của phi tần đời Thanh, có mùi thảo dược.” Thấy Thẩm Bị vẫn khịt mũi nhăn mặt, cô chủ động áp mặt vào: “Anh ngửi kĩ xem, là hương thảo dược!”
Thẩm Bị làu bàu: “Hai ngày liền rồi đó, em không để anh nghỉ ngơi à? Em lại nóng nữa chứ gì?” Anh nắm tay cô nói, lúc này Thảo Thảo mới vỡ lẽ mình lại bị lừa.
“Em không có… ưm… không có… Thối tha…”
Tiếng trò chuyện thường ngày im bặt…
Tiểu Kiều nghỉ một ngày, suy nghĩ kĩ lại, chỉ cần nam chưa cưới, nữ chưa gả thì cái gì cũng có thể! Có ai hiểu Thẩm Bị hơn cô sao? Và có ai có thể đi chung đường với Thẩm Bị như cô, cùng vượt qua bão táp mưa sa? Có lẽ Thẩm Bị vô tâm, không nhận ra chân tình của mình. Nếu như anh ấy biết rồi, có phải sẽ hồi tâm chuyển ý đúng không?
Tiểu Kiều càng nghĩ càng thấy khả thi. Cô là ai cơ chứ? Là Kiều Tiểu Nhuế. Trước khi đi làm, Tiểu Kiều trang điểm tỉ mỉ cẩn thận. Lông mày vốn vẽ ngang giờ lại vẽ lá liễu cong cong, bỏ mắt kính ra là “đôi mắt to”, con ngươi đen như nước gợn sóng. Lúc trước thường bới tóc sau đầu thành cuộn nay xõa tung cột thành tóc đuôi ngựa, trông năng động hơn nhiều. Áo sơ mi màu hồng phấn bó sát cơ thể, cổ áo hé mở, váy chữ A xẻ sau màu trắng cao hơn đầu gối một tí, lúc bước đi có thể thấy lấp ló đôi chân dài bên trong. Bên ngoài gió lạnh, Tiểu Kiều lấy áo khoác dài qua đầu gối màu gạo trong tủ ra khoác lên người. Xỏ giày cao gót màu trắng, hài lòng cất bước. “Tiểu Kiều, mày nhất định sẽ làm được!” Người trong gương nắm tay kiên định giống như đang tự cổ vũ bản thân.
Ngồi trên taxi, Tiểu Kiều nghĩ, đầu tiên phải đẩy mạnh quan hệ giữa cô và Thẩm Bị thân thiết hơn nữa.
Nhìn dòng xe cộ di chuyển bên ngoài, Tiểu Kiều nhớ lại lúc cô và Thẩm Bị cùng nhau đi làm, anh lái xe, còn cô ngồi ở ghế phụ nói về cảnh trời, đẹp biết bao. Đúng rồi, bắt đầu từ việc cùng đi làm đi!
Hôm nay là ngày quan trọng với Thảo Thảo. Dự án đã đi vào giai đoạn cuối cùng, hôm nay sẽ nghe phản hồi của đối phương. Nếu như không có vấn đề gì, thì dự án này đã hoàn thành.
Trong công ty dù không bắt mặc đồ công sở mỗi ngày, nhưng không được phép mặc đồ thoải mái. Thảo Thảo chọn nửa ngày, lấy ra một bộ quần áo, Thẩm Bị cười hì hì, “Chu choa, được đó!” Đây là chiếc váy mà Thẩm Bị đã mua vào ngày hai người gặp nhau lần đầu tiên.
Thảo Thảo đứng trước gương trang điểm nhẹ, nhìn rất có sức sống. Thẩm Bị đi đến gần gương, ôm eo Thảo Thảo nhìn trên nhìn dưới, rồi cau mày nói: “Sao nhìn em hơi già ấy nhỉ?”
Thảo Thảo nhìn mình, nghe anh nói thế, mới chú ý toàn thân mình toàn một màu đen, bèn phất tay nói: “Đàn ông các anh đúng là chẳng biết gì cả! Già một chút mới có khí thế, dáng vẻ yếu ớt chẳng ai phục cả!”
Thẩm Bị bóp bóp thử hai má mình, đồng ý với cô: “Cũng đúng, thâm tàng bất lộ. Phụ nữ các em mỗi ngày đều vẽ loạn lên mặt, đúng là nông cạn!”
Thảo Thảo cười, rồi đẩy anh ra khỏi cửa. Lên xe, Thẩm Bị nhìn mình trong kính chiếu hậu, nói: “Thực ra, anh trưởng thành cũng rất đẹp trai.”
“Đúng vậy, anh trưởng thành … ấy cũng… tạm… là được! Mau lái xe đi!” Cô học theo khẩu khí của Tống Châu Châu, nghe như buột miệng nói ra.
Lúc xuống xe, hai người hôn tạm biệt theo thói quen. Thảo Thảo đứng trước cửa tòa nhà, nhìn Thẩm Bị lái xe đi xa mới quay đầu lại, thấy Phùng Thượng Hương đang đứng bên cửa khác nhìn về phía cô, cũng chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ.
Lúc này, Thảo Thảo mới ý thức mình đã trở thành “bạn gái” danh chính ngôn thuận của Thẩm Bị, chẳng có gì phải ngại ngùng cả. Dù cô ta có muốn lấy công việc chèn ép mình, cũng không thể trách gì mình về chuyện này cả. Nghĩ đến đây, Thảo Thảo mới có dũng khí bước đến chào hỏi cô ta: “A, luật sư Phùng, chào buổi sáng!” Nhếch miệng cũng xem như đã cười đi.
Phùng Thượng Hương không nghiêm khắc như ngày thường. Lúc này hơi bối rối “Hả? À, chào cô!”
“Chị lên lầu chứ?”
“À, đi chứ, à không… Tôi có chút chuyện. Cô lên trước đi, người lúc nãy là…?”
“Bạn trai tôi, Thẩm Bị, chị quen sao?” Thảo Thảo hào phóng giới thiệu, không hề để ý đến ánh mắt người khác.
Phùng Thượng Hương lấy làm lạ nhìn cô: “Thẩm Bị? Bạn trai.” Miệng hơi run run.
Thảo Thảo chẳng cảm thấy đó là cười mỉm gì cả, mà giống như co giật vậy.
“À, bạn trai tôi, tính tình cũng được!” Thảo Thảo nhìn theo hướng Thẩm Bị biến mất, bấy giờ cô mới thật sự cười.
“À!” Phùng Thượng Hương không nói thêm gì, mà cất bước đi vào đại sảnh, hành động của cô ta quả thật hơi thất lễ. Thảo Thảo cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ chỉ đơn giản là tương tư đơn phương thôi sao? Chẳng lẽ…
Cô nghĩ đến một điều.
Chẳng lẽ Thẩm Bị cũng yêu cầu Phùng Thượng Hương làm tình nhân của anh?
Lão quỷ này! Suy nghĩ này đốt cháy Thảo Thảo! Cô thật sự tức giận, tức muốn nổ phổi, ngọn lửa không tên phừng phực bốc cháy, bây giờ rất muốn treo Thẩm Bị lên tra khảo một trận!
Thẩm Bị không biết Thảo Thảo đã như một đốm lửa lan ra thiêu rụi cả cánh đồng hoang vu, vẫn vui vẻ ngồi trong phòng làm việc. Tối hôm qua, Thảo Thảo nói cô ấy muốn lấy vòng tránh thai ra, hỏi anh có để ý không. Anh không hiểu đó là gì, Thảo Thảo mới giải thích cho anh hiểu. Anh cảm thấy kỳ lạ, đã sử dụng phương pháp ngừa thai rồi, vậy sao mỗi lần còn bắt anh phải mặc áo mưa?
Thảo Thảo nói: “Lúc đó anh yêu cầu bất chính, ai biết anh là ai, vì vậy phải dùng để bảo vệ mình chứ. Dù đã bỏ vòng tránh thai rồi nhưng không phải để anh muốn làm thế nào thì làm, vẫn phải mặc áo mưa! Cái thứ đó em muốn lấy ra từ lâu rồi, giờ dự án đã xong, nên tranh thủ rảnh rỗi đi làm luôn.”
Thẩm Bị mím môi không nói gì, chợt nảy ra một ý nghĩ: Có nên để Thảo Thảo sinh bé con cho anh không nhỉ? Nếu có bé con, đương nhiên hai người chẳng thể loạn xạ như thế được. Có vẻ kết hôn là cách tốt nhất…
Nhưng Thẩm Bị hơi sợ. Sau khi kết hôn liệu Thảo Thảo có hối hận không? Liệu anh có đi lên vết xe đổ đó không? Nghĩ đến Tiểu Quân, Thẩm Bị lại thấy băn khoăn bứt rứt. Anh không biết là mình không bỏ được hay là hối hận, chỉ muốn trốn tránh nó. Anh biết mình chẳng có can đảm để đối mặt với chuyện này. Nếu đã như vậy, thì không nên nói với Thảo Thảo.
Thảo Thảo muốn nhân ngày nghỉ Quốc khánh để đến bệnh viện, Thẩm Bị nhắc mình, đừng sắp xếp hoạt động gì vào ngày nghỉ lễ đó cả. Nhưng mà, hình như đây cũng là lần đầu tiên sau khi anh chuyển ngành đến đây mới có ngày nghỉ lễ Quốc khánh thật sự. Là thoải mái nghỉ lễ!
Từ lúc Thẩm Bị “đơn phương” thay đổi thân phận của Thảo Thảo, thì việc hai người cùng nhau đi làm đã trở thành điều hiển nhiên. Lúc trước, Thảo Thảo hay lấy lý do “người khác nhìn thấy không tốt” để từ chối anh. Nếu do dự, cô sẽ nhận ánh mắt không vui của Thẩm Bị. Thật ra Thảo Thảo thấy như vậy cũng tốt. Tình nhân hay bạn gái cũng được, chẳng phải đều phải sống hay sao? Nếu đã sống thì vui vẻ mới là quan trọng nhất. Cô lại không phải người cuồng công việc, cho nên, trừ khi Thẩm Bị có tiệc xã giao hoặc cô phải tăng ca, còn lại hai người luôn đi cùng nhau. Có ngày Thảo Thảo phải tăng ca, nếu Thẩm Bị không bận gì thì anh sẽ đợi cô. Cuộc sống cứ trôi qua bình đạm như nước, chẳng có sầu lo hứng thú gì đặt biệt. Thấm thoát đã qua hai tuần. Vài ngày nữa là đến lễ Quốc Khánh.
Thảo Thảo gắng sức giúp dự án của Phùng Thượng Hương tiến hành thuận lợi. Nhưng Thảo Thảo có một vấn đề, GC (Tổng cố vấn pháp luật) của ngân hàng đã ra ám hiệu với cô, hi vọng Thảo Thảo có thể làm việc cho văn phòng của họ ở Trung Quốc.
Nếu như cô theo họ, tiền lương mỗi tháng sẽ gấp mười lần, thậm chí hai mươi lần so với bây giờ. Nhưng Thảo Thảo sợ đây là bẫy của Phùng Thượng Hương, cho nên chỉ đành từ chối. Nghĩ thầm, nếu đây là dự án của Tiểu Tôn, thì đúng là cơ hội tốt!
Buổi tối, Thẩm Bị dựa người vào đầu giường xem báo. Thảo Thảo nằm trên giường nghĩ lại chuyện đó, rồi quay sang kể cho anh nghe.
Thẩm Bị ngẩng đầu nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Sao cô ta lại phải hãm hại em? Em đắc tội gì với cô ta?”
Thảo Thảo quay lưng lại, kéo chăn, nói: “Có thể do em quá đa nghi. Chưa chắc ai cũng ích kỉ như vậy. Đều tại Tôn Nam Uy nhiều chuyện! Ah, phiền chết đi được!”
Nói đến đây, cô kể lại chuyện lúc đi phỏng vấn Tôn Nam Uy làm loạn cho anh nghe. Thẩm Bị cười giễu cợt: “Thằng nhóc này đúng là láu cá! Chẳng những lừa gạt ông bà cụ vui vẻ, mà ngay cả anh cũng phải nghe theo nó!”
Thảo Thảo đã nghe Tiểu Văn phàn nàn thế này từ lâu rồi, cô nghĩ nghĩ rồi vỗ vỗ Thẩm Bị an ủi, cười đồng tình với anh.
Thẩm Bị không nhìn ra, vẫn nói: “Không sợ trộm lấy cắp, chỉ sợ trộm nhớ đến. Nếu như cô ta có ý nghĩ này, em vẫn nên cẩn thận thì hơn. Em không cần sợ, nếu cô ta có hành động gì quá đáng, anh sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
Thảo Thảo bĩu môi: “Anh nghĩ anh là ai hả? Kinh doanh phải chú ý hòa khí sinh tài lộc đấy! Anh thấy mình rất ngầu, nhưng chưa chắc người ta không có hậu thuẫn nha! Bắc Kinh nước sâu lắm! Nếu là rồng anh phải uốn mình, là hổ anh phải nhún nhường. Dù sao hạ thấp mình làm dân đen vẫn tốt hơn nhiều!”
Thẩm Bị không vui nói: “Không phải anh vì em sao, sao lại trách anh?”
“Haizz, bỏ đi, bỏ đi, anh lợi hại nhất!” Thảo Thảo xua tay: “Anh tắt đèn đi. Mấy giờ rồi mà anh còn chưa đọc xong nữa! Bóng đèn không làm anh nóng chết hả?”
Thẩm Bị cười he he lên rồi đặt báo xuống, cười xấu xa: “Là em giục anh đó nha, sao anh nỡ từ chối em chứ! Phụ nữ ấy mà, có thể dè dặt chút được không nhỉ!”
Thảo Thảo chưa kịp thở thì người bên cạnh đã đè lên ôm chặt lấy cô, làm cô hoàn toàn không có cơ hội từ chối.
Trời thu, đêm tối mát lạnh, trong phòng cảnh xuân ấm áp!
Sáng nay, hai người cùng nhau đi làm. Đến gần cầu Tam Nguyên, ở phía trước có vụ va chạm nên đang kẹt xe.Thấy chán nên Thảo Thảo bật radio, radio đang phát chương trình Easy morning. Félix và Dụ Châu đang trò chuyện, tán tỉnh nhau!
Thẩm Bị nhìn Thảo Thảo, hỏi: “À, em học lái xe lúc nào thế. Hình như rất quen thuộc với loại xe này.”
Thảo Thảo trả lời: “Em có bằng lái xe từ lâu rồi. Vốn là... chồng trước của em có một chiếc Audi màu đen.” Thảo Thảo nhìn phía trước, “A, đi được rồi kìa.”
Thẩm Bị nhấn ga chạy lên một chút, hỏi: “Em... chồng trước, anh ta làm gì?”
“Kinh doanh, chúng em vốn là bạn đại học, nhưng khác chuyên ngành. Không ngờ lại làm chung công ty, nên từ từ quen biết. Anh ấy rất thông minh, thành tích kinh doanh rất tốt. Mới ba năm đã có sự nghiệp riêng, rất đáng nể. Lúc đầu em làm bên công ty ngoại thương, vì không có hộ khẩu ở Bắc Kinh, nên phải học tiếp lên thạc sĩ. Khi em tốt nghiệp thạc sĩ thì anh ấy đang mở công ty, lúc đó em thực tập ở công ty Luật một năm, anh ấy không muốn em vất vả, nên học lên tiến sĩ.”
“Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Lúc nhỏ em đi học sớm nên đã bỏ qua hai lớp, năm nay ba mươi rồi... à, còn mấy tháng nữa là ba mươi mốt.”
“Em... mang thai cũng có thể đi học được sao?”
Thảo Thảo nhìn anh, không nói gì. Trong radio, Dụ Châu cười vui vẻ, Félix nói: “Hôm qua tỷ võ chiêu thân, tình hình của Dụ Châu thật thê thảm, vô số người tham gia, là do Dụ Châu không thích hợp. Vậy chúng ta cũng không thể trách người ta, đúng không...”
Thảo Thảo nghe xong mới đáp: “Được chứ. Lúc học thạc sĩ vẫn cho phép kết hôn mà, tiến sĩ sinh con cũng không khó. Lúc đó, em ôm bụng to đến bảo vệ luận án, ai cũng khen em dũng cảm, thực ra em đã không chú tâm vào viết luận án, sợ giáo sư gây khó dễ nên cố ý kiếm điểm đồng tình.” Thảo Thảo cúi đầu chỉnh lại túi xách trên đầu gối, mặt nở nụ cười mềm mại.
Thẩm Bị nhìn cô: “Ồ, anh tưởng tiến sĩ đều phải thi thật, không ngờ cái này cũng có thể đầu cơ trục lợi được.”
Thảo Thảo vẫn cười, nhìn dòng xe cộ chạy bên ngoài cửa sổ, thở dài: “Đúng là báo ứng mà! Nếu lúc đầu không đầu cơ trục lợi, thì đã không...”
Thẩm Bị nhìn trong kính chiếu hậu thấy Thảo Thảo lén lau nước mắt thì biết ngay cô đang nhớ đến con. Đột nhiên anh nghĩ đến mình và Tiểu Quân, nếu lúc đó có con, có lẽ kết quả đã khác.
Hai người đều đắm chìm trong quá khứ đau khổ. Trong xe vang vọng tiếng cười đơn điệu của chương trình “Easy morning”.
Thẩm Bị đến công ty, Lỗ Tư Thừa đã chờ bên ngoài phòng làm việc.
“Tu Thừa?” Thẩm Bị nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Tiểu Kiều, “Tiểu Kiều đâu?”
“Cô ấy không khỏe, xin nghỉ phép rồi.” Lỗ Tư Thừa ôm chồng văn kiện, “Thẩm tổng, đây là kết quả khảo sát sơ bộ. Mời anh xem thử.”
“Được rổi.” Thẩm Bị nhận lấy, rồi mở cửa văn phòng cho Lỗ Tu Thừa vào, “Cậu về lúc nào thế?”
“Tối hôm qua.” Lỗ Tu Thừa ngồi trên ghế sô pha, “Tài liệu này tôi đã xử lý trên đường đến đây. Trên đường về tối qua, tôi đã làm bản tổng kết cuối cùng. Thời gian là vàng bạc mà!”
Thẩm Bị cười tán thưởng, “Tiểu Kiều khỏe hơn chưa?”
“Hình như vẫn chưa. Trên đường luôn uể oải, mấy ngày trước còn bị sốt, ho liên tục, may mà không phải dịch SARS, bằng không chúng tôi chẳng về được rồi.” Lỗ Tu Thừa cười nói.
Thẩm Bị hỏi: “Vậy hả? Tôi tưởng sức khỏe cô ấy tốt lắm chứ. Chậc, có lẽ công việc quá cực rồi. Không thể nói gì mà sức khỏe là phụ được! Lát nữa cậu nhớ nhắc tôi phải tổ chức hoạt động thể thao cho công ty, mọi người làm việc vất vả quá cũng phải quan tâm một chút!”
“Tôi nhớ rồi, Thẩm Tổng, anh thật chu đáo.”
Thẩm Bị phất tay. Trước mặt là báo cáo của Lỗ Tu Thừa và bản tóm tắt. Không chỉ chú trọng điểm nổi bật, những điểm chi tiết cần được quan tâm, mà còn cả trang số liệu biểu đồ. Nếu như cần, Thẩm Bị có thể lật trực tiếp trang này để xem nội dung chi tiết.
Thẩm Bị hài lòng gật đầu: “Làm tốt lắm! Tiểu Kiều bị bệnh cũng nên nghỉ ngơi. Mà dự án này cậu nên quan tâm nhiều hơn, nếu xảy ra vấn đề gì có thể trực tiếp báo với tôi. Nói chủ nhiệm văn phòng chiều nay mở cuộc họp, chúng ta phải bàn bạc thêm.”
Lỗ Tư Thừa gật đầu, rồi đứng lên: “Nếu không còn việc gì nữa, tôi ra ngoài trước!”
Thẩm Bị gật đầu, lúc Lỗ Tư Thừa sắp ra tới cửa, Thẩm Bị chợt gọi anh ta lại, cười nói: “Tu Thừa, bản tóm tắt viết rất tốt. Lần sau phải để Tiểu Kiều học cậu, đừng keo kiệt nha!”
“Không thành vấn đề! Cảm ơn Thẩm tổng đã khen.”
Lại một ngày bận rộn, Phùng Thượng Hương quả thật đã vắt kiệt sức người. Thảo Thảo tranh thủ lúc rảnh rỗi, nhìn khuôn mặt mình trong chiếc gương nhỏ trên bàn làm việc, thở dài. Sao mặt lại vàng thế này, môi cũng trắng bệch, nếp nhăn lại nhiều ra, người già đi nhanh thế sao! Làm mặt quỷ cũng chẳng dễ thương chút nào, giống như trái dưa leo héo vậy. Phùng Thượng Hương à Phùng Thượng Hương, cô lợi dụng việc công trả thù riêng có ác quá không?
Buổi trưa, mọi người đều đi ăn cơm, Thảo Thảo chạy đến tạp hóa Thần Hi ở dưới Quốc mậu, lấy một đống ANR của hãng Estee Lauder (*), chuẩn bị sẵn mặt nạ và sữa rửa mặt. Cô nghĩ, hai mươi mốt ngày dùng tinh chất ANR đắp mặt, chẳng sợ quá nhiều dinh dưỡng và thành phần chất béo, chỉ sợ nếp nhăn sẽ không biến mất!
(*)ANR của hãng Estee Lauder: là sản phẩm chăm sóc da Advanced Night Repair Serum của hãng Estee Lauder.
Trong Quốc mậu có trung tâm bảo dưỡng sắc đẹp nửa tiếng trưa, nhưng Phùng Thượng Hương cũng là khách hàng ở đó. Thảo Thảo không thấy cô ta trong phòng làm việc, lỡ gặp mặt ở đó thì giống như cô không lo làm tốt công việc mà lại lo đi làm đẹp vậy. Suy nghĩ kĩ càng, Thảo Thảo cảm thấy rơi vào đường cùng, đành ngoan ngoãn trốn vào nhà vệ sinh để đắp mặt nạ cho cái mặt này.
Sau khi mua xong, cô vào nhà vệ sinh dằn vặt một hồi. Phủ lớp mặt nạ chẳng dám gặp ai, Thảo Thảo dứt khoát đi vào gian nhỏ trong nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu. Đợi một lúc, nhà vệ sinh ở đây thật được, hương thơm thoang thoảng, nhắm mắt lại chẳng khác gì thẩm mỹ viện cả. Chịu đựng hai mươi phút chẳng dễ dàng gì, Thảo Thảo rửa mặt xong mới dám ra gặp người khác.
Đi vào văn phòng, Tiểu Vương đang tranh cãi với Phùng Thượng Hương một trận trong phòng làm việc. Thảo Thảo nhìn báo cáo, sửa lại một chút. Đành thở dài mặc niệm rồi đi photo đống tài liệu trên bàn ra, lại một buổi chiều bận rộn.
Buổi tối, Thảo Thảo cười cười nói nói với Thẩm Bị, anh đến gần mặt cô ngửi ngửi, sau đó nhăn mũi nói: “Thúi quá!” nhưng cứ dựa sát vào chẳng chịu tách ra.
Thảo Thảo tưởng thiệt, vội vàng giải thích: “Không thể nào, về nhà em đã tắm rồi mà. Em còn đắp thêm mặt nạ mới nữa.” Cô vỗ vỗ mặt, vẫn đang đắp mặt nạ mắt hương thảo dược, “Là hương thảo dược đó, là mặt nạ mắt của phi tần đời Thanh, có mùi thảo dược.” Thấy Thẩm Bị vẫn khịt mũi nhăn mặt, cô chủ động áp mặt vào: “Anh ngửi kĩ xem, là hương thảo dược!”
Thẩm Bị làu bàu: “Hai ngày liền rồi đó, em không để anh nghỉ ngơi à? Em lại nóng nữa chứ gì?” Anh nắm tay cô nói, lúc này Thảo Thảo mới vỡ lẽ mình lại bị lừa.
“Em không có… ưm… không có… Thối tha…”
Tiếng trò chuyện thường ngày im bặt…
Tiểu Kiều nghỉ một ngày, suy nghĩ kĩ lại, chỉ cần nam chưa cưới, nữ chưa gả thì cái gì cũng có thể! Có ai hiểu Thẩm Bị hơn cô sao? Và có ai có thể đi chung đường với Thẩm Bị như cô, cùng vượt qua bão táp mưa sa? Có lẽ Thẩm Bị vô tâm, không nhận ra chân tình của mình. Nếu như anh ấy biết rồi, có phải sẽ hồi tâm chuyển ý đúng không?
Tiểu Kiều càng nghĩ càng thấy khả thi. Cô là ai cơ chứ? Là Kiều Tiểu Nhuế. Trước khi đi làm, Tiểu Kiều trang điểm tỉ mỉ cẩn thận. Lông mày vốn vẽ ngang giờ lại vẽ lá liễu cong cong, bỏ mắt kính ra là “đôi mắt to”, con ngươi đen như nước gợn sóng. Lúc trước thường bới tóc sau đầu thành cuộn nay xõa tung cột thành tóc đuôi ngựa, trông năng động hơn nhiều. Áo sơ mi màu hồng phấn bó sát cơ thể, cổ áo hé mở, váy chữ A xẻ sau màu trắng cao hơn đầu gối một tí, lúc bước đi có thể thấy lấp ló đôi chân dài bên trong. Bên ngoài gió lạnh, Tiểu Kiều lấy áo khoác dài qua đầu gối màu gạo trong tủ ra khoác lên người. Xỏ giày cao gót màu trắng, hài lòng cất bước. “Tiểu Kiều, mày nhất định sẽ làm được!” Người trong gương nắm tay kiên định giống như đang tự cổ vũ bản thân.
Ngồi trên taxi, Tiểu Kiều nghĩ, đầu tiên phải đẩy mạnh quan hệ giữa cô và Thẩm Bị thân thiết hơn nữa.
Nhìn dòng xe cộ di chuyển bên ngoài, Tiểu Kiều nhớ lại lúc cô và Thẩm Bị cùng nhau đi làm, anh lái xe, còn cô ngồi ở ghế phụ nói về cảnh trời, đẹp biết bao. Đúng rồi, bắt đầu từ việc cùng đi làm đi!
Hôm nay là ngày quan trọng với Thảo Thảo. Dự án đã đi vào giai đoạn cuối cùng, hôm nay sẽ nghe phản hồi của đối phương. Nếu như không có vấn đề gì, thì dự án này đã hoàn thành.
Trong công ty dù không bắt mặc đồ công sở mỗi ngày, nhưng không được phép mặc đồ thoải mái. Thảo Thảo chọn nửa ngày, lấy ra một bộ quần áo, Thẩm Bị cười hì hì, “Chu choa, được đó!” Đây là chiếc váy mà Thẩm Bị đã mua vào ngày hai người gặp nhau lần đầu tiên.
Thảo Thảo đứng trước gương trang điểm nhẹ, nhìn rất có sức sống. Thẩm Bị đi đến gần gương, ôm eo Thảo Thảo nhìn trên nhìn dưới, rồi cau mày nói: “Sao nhìn em hơi già ấy nhỉ?”
Thảo Thảo nhìn mình, nghe anh nói thế, mới chú ý toàn thân mình toàn một màu đen, bèn phất tay nói: “Đàn ông các anh đúng là chẳng biết gì cả! Già một chút mới có khí thế, dáng vẻ yếu ớt chẳng ai phục cả!”
Thẩm Bị bóp bóp thử hai má mình, đồng ý với cô: “Cũng đúng, thâm tàng bất lộ. Phụ nữ các em mỗi ngày đều vẽ loạn lên mặt, đúng là nông cạn!”
Thảo Thảo cười, rồi đẩy anh ra khỏi cửa. Lên xe, Thẩm Bị nhìn mình trong kính chiếu hậu, nói: “Thực ra, anh trưởng thành cũng rất đẹp trai.”
“Đúng vậy, anh trưởng thành … ấy cũng… tạm… là được! Mau lái xe đi!” Cô học theo khẩu khí của Tống Châu Châu, nghe như buột miệng nói ra.
Lúc xuống xe, hai người hôn tạm biệt theo thói quen. Thảo Thảo đứng trước cửa tòa nhà, nhìn Thẩm Bị lái xe đi xa mới quay đầu lại, thấy Phùng Thượng Hương đang đứng bên cửa khác nhìn về phía cô, cũng chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ.
Lúc này, Thảo Thảo mới ý thức mình đã trở thành “bạn gái” danh chính ngôn thuận của Thẩm Bị, chẳng có gì phải ngại ngùng cả. Dù cô ta có muốn lấy công việc chèn ép mình, cũng không thể trách gì mình về chuyện này cả. Nghĩ đến đây, Thảo Thảo mới có dũng khí bước đến chào hỏi cô ta: “A, luật sư Phùng, chào buổi sáng!” Nhếch miệng cũng xem như đã cười đi.
Phùng Thượng Hương không nghiêm khắc như ngày thường. Lúc này hơi bối rối “Hả? À, chào cô!”
“Chị lên lầu chứ?”
“À, đi chứ, à không… Tôi có chút chuyện. Cô lên trước đi, người lúc nãy là…?”
“Bạn trai tôi, Thẩm Bị, chị quen sao?” Thảo Thảo hào phóng giới thiệu, không hề để ý đến ánh mắt người khác.
Phùng Thượng Hương lấy làm lạ nhìn cô: “Thẩm Bị? Bạn trai.” Miệng hơi run run.
Thảo Thảo chẳng cảm thấy đó là cười mỉm gì cả, mà giống như co giật vậy.
“À, bạn trai tôi, tính tình cũng được!” Thảo Thảo nhìn theo hướng Thẩm Bị biến mất, bấy giờ cô mới thật sự cười.
“À!” Phùng Thượng Hương không nói thêm gì, mà cất bước đi vào đại sảnh, hành động của cô ta quả thật hơi thất lễ. Thảo Thảo cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ chỉ đơn giản là tương tư đơn phương thôi sao? Chẳng lẽ…
Cô nghĩ đến một điều.
Chẳng lẽ Thẩm Bị cũng yêu cầu Phùng Thượng Hương làm tình nhân của anh?
Lão quỷ này! Suy nghĩ này đốt cháy Thảo Thảo! Cô thật sự tức giận, tức muốn nổ phổi, ngọn lửa không tên phừng phực bốc cháy, bây giờ rất muốn treo Thẩm Bị lên tra khảo một trận!
Thẩm Bị không biết Thảo Thảo đã như một đốm lửa lan ra thiêu rụi cả cánh đồng hoang vu, vẫn vui vẻ ngồi trong phòng làm việc. Tối hôm qua, Thảo Thảo nói cô ấy muốn lấy vòng tránh thai ra, hỏi anh có để ý không. Anh không hiểu đó là gì, Thảo Thảo mới giải thích cho anh hiểu. Anh cảm thấy kỳ lạ, đã sử dụng phương pháp ngừa thai rồi, vậy sao mỗi lần còn bắt anh phải mặc áo mưa?
Thảo Thảo nói: “Lúc đó anh yêu cầu bất chính, ai biết anh là ai, vì vậy phải dùng để bảo vệ mình chứ. Dù đã bỏ vòng tránh thai rồi nhưng không phải để anh muốn làm thế nào thì làm, vẫn phải mặc áo mưa! Cái thứ đó em muốn lấy ra từ lâu rồi, giờ dự án đã xong, nên tranh thủ rảnh rỗi đi làm luôn.”
Thẩm Bị mím môi không nói gì, chợt nảy ra một ý nghĩ: Có nên để Thảo Thảo sinh bé con cho anh không nhỉ? Nếu có bé con, đương nhiên hai người chẳng thể loạn xạ như thế được. Có vẻ kết hôn là cách tốt nhất…
Nhưng Thẩm Bị hơi sợ. Sau khi kết hôn liệu Thảo Thảo có hối hận không? Liệu anh có đi lên vết xe đổ đó không? Nghĩ đến Tiểu Quân, Thẩm Bị lại thấy băn khoăn bứt rứt. Anh không biết là mình không bỏ được hay là hối hận, chỉ muốn trốn tránh nó. Anh biết mình chẳng có can đảm để đối mặt với chuyện này. Nếu đã như vậy, thì không nên nói với Thảo Thảo.
Thảo Thảo muốn nhân ngày nghỉ Quốc khánh để đến bệnh viện, Thẩm Bị nhắc mình, đừng sắp xếp hoạt động gì vào ngày nghỉ lễ đó cả. Nhưng mà, hình như đây cũng là lần đầu tiên sau khi anh chuyển ngành đến đây mới có ngày nghỉ lễ Quốc khánh thật sự. Là thoải mái nghỉ lễ!