Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36 - Chương 36 BỞI VÌ TÔI THÍCH ANH!
Chương 36 BỞI VÌ TÔI THÍCH ANH!
Phí Nam Thành thấy cô vẫn ngơ ngác không hiểu gì, dứt khoát nói thẳng thắn: "Tôi sẽ không đính hôn với cô. Một đêm kia, cho dù là cô tốn sức bày mưu, hay là tôi say rượu hỏng việc thì đều là cô chịu thiệt, cho nên cô ra giá đi."
Thẩm Vu Quy cảm giác như bị người ta tát mạnh một cái, cảm giác nhục nhã lan khắp người, khiến cô nắm chặt nắm tay.
Anh có biết những lời này tổn thương một cô gái bao nhiêu hay không?
Chịu thiệt?
Cô rất muốn trào phúng: Mã ngoài của anh tốt hơn tôi, chịu thiệt phải là anh mới đúng?
Nghĩ đến những lần tìm đường chết lúc trước, rốt cuộc cô vẫn nhịn xuống.
Đêm hôm đó cô xuất hiện trong nhà anh, vốn muốn bám lấy anh, cho nên lời châm chọc này cũng không sai.
Cô cúi đầu, không nói gì.
Phí Nam Thành hơi mất kiên nhẫn.
Vài lần điều tra không ra lai lịch của đứa con gái này, lại không rõ vì sao bà nội lại thích cô như vậy, cho nên anh chỉ có thể ra tay từ đứa con gái này thôi.
Không phải vì tiền sao?
Vậy thì cho cô tiền!
Nhưng giờ phút này cô tỏ vẻ ấm ức như vậy cho ai xem?
Như dù sao cũng có chút hiểu lầm vì chuyện hợp đồng, Phí Nam Thành dừng một chút, cố gắng kiên nhẫn nói: "Cô muốn đính hôn với tôi, không phải là vì tiền sao? Nếu đã như vậy, cô muốn bao nhiêu, tôi đều có thể cho cô. Như vậy cô và tôi đều được giải thoát, không phải là rất tốt sao?"
Anh thật sự không hiểu nổi đứa con gái này yên lặng như vậy làm gì.
Thẩm Vu Quy lại nghe ra sự chân thành trong lời nói của Phí Nam Thành. Dường như câu nói vừa rồi cũng không phải châm chọc cô.
Nhưng... một đêm kia, là tự cô lựa chọn, cô dựa vào cái gì lấy tiền của anh?
Thứ cô muốn chính là mượn danh vọng của anh, dựa vào thực lực của chính mình, vào công ty để giành lại sản nghiệp nhà họ Vu từ trong tay Thẩm Thiên Hạo!
Đến lúc đó bọn họ sẽ thanh toán xong, cho dù là đính hôn, cũng có thể lùi.
Nếu anh không ngủ với cô, cô sẽ không thể lợi dụng anh như vậy.
Nhưng cô đâu dám nói ra những lời này. Cô không biết Phí Nam Thành, không tin anh. Nếu cô nói lời này ra, lỡ anh nói cho Thẩm Thiên Hạo biết, như vậy cô sẽ rất bị động!
Không nói thật, thì làm sao từ chối đề tài này?
Thẩm Vu Quy vắt hết óc, bỗng một ý tưởng lóe lên.
Ngay lúc Phí Nam Thành cảm thấy bản thân đã sắp mất hết kiên nhẫn, thì cô gái kia dịu dàng nói: "Không phải."
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Phí Nam Thành sửng sốt, không phải cái gì?
Cô gái như gom dũng khí, ngẩng đầu lên, ánh mắt ngượng ngùng, mặt cũng đỏ, thổ lộ: "Tôi muốn đính hôn với anh không phải là vì tiền của anh, mà là vì..."
Phí Nam Thành nhíu mày: "Bởi vì sao?"
Cô muốn cái gì, để đỡ phiền phức, chỉ cần không quá giới hạn, anh đều có thể đồng ý với cô.
Nhưng ngay sau đó anh lại chợt nghe cô nói: "Bởi vì tôi thích anh!"
Phí Nam Thành: ...
Thẩm Vu Quy vất vả lắm mới khiến mặt mình nóng tới đỏ bừng, mắt cô sáng lấp lánh nhìn anh, nói dối: "Rất nhiều năm trước, tôi đã gặp anh. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã thích anh rồi! Anh không biết, lúc bà cụ nói để tôi làm vị hôn thê của anh, tôi đã rất vui vẻ! Tôi thật sự không phải vì tiền của anh. Tuy bố bảo tôi ký hợp đồng với anh, nhưng tôi đã từ chối. Nếu anh không tin, tôi có thể thề."
Cô giơ hai ngón tay lên, giọng chân thành: "Nếu tôi ham tiền của anh, tôi sẽ bị sét đánh! Còn nữa, sau này anh có thể không cho tôi một đồng!"
Trời ơi, cô thật sự không ham tiền của anh!
Cô nói chân thành tha thiết như vậy, hẳn là người đàn ông này sẽ tin chứ?
Phí Nam Thành thấy cô vẫn ngơ ngác không hiểu gì, dứt khoát nói thẳng thắn: "Tôi sẽ không đính hôn với cô. Một đêm kia, cho dù là cô tốn sức bày mưu, hay là tôi say rượu hỏng việc thì đều là cô chịu thiệt, cho nên cô ra giá đi."
Thẩm Vu Quy cảm giác như bị người ta tát mạnh một cái, cảm giác nhục nhã lan khắp người, khiến cô nắm chặt nắm tay.
Anh có biết những lời này tổn thương một cô gái bao nhiêu hay không?
Chịu thiệt?
Cô rất muốn trào phúng: Mã ngoài của anh tốt hơn tôi, chịu thiệt phải là anh mới đúng?
Nghĩ đến những lần tìm đường chết lúc trước, rốt cuộc cô vẫn nhịn xuống.
Đêm hôm đó cô xuất hiện trong nhà anh, vốn muốn bám lấy anh, cho nên lời châm chọc này cũng không sai.
Cô cúi đầu, không nói gì.
Phí Nam Thành hơi mất kiên nhẫn.
Vài lần điều tra không ra lai lịch của đứa con gái này, lại không rõ vì sao bà nội lại thích cô như vậy, cho nên anh chỉ có thể ra tay từ đứa con gái này thôi.
Không phải vì tiền sao?
Vậy thì cho cô tiền!
Nhưng giờ phút này cô tỏ vẻ ấm ức như vậy cho ai xem?
Như dù sao cũng có chút hiểu lầm vì chuyện hợp đồng, Phí Nam Thành dừng một chút, cố gắng kiên nhẫn nói: "Cô muốn đính hôn với tôi, không phải là vì tiền sao? Nếu đã như vậy, cô muốn bao nhiêu, tôi đều có thể cho cô. Như vậy cô và tôi đều được giải thoát, không phải là rất tốt sao?"
Anh thật sự không hiểu nổi đứa con gái này yên lặng như vậy làm gì.
Thẩm Vu Quy lại nghe ra sự chân thành trong lời nói của Phí Nam Thành. Dường như câu nói vừa rồi cũng không phải châm chọc cô.
Nhưng... một đêm kia, là tự cô lựa chọn, cô dựa vào cái gì lấy tiền của anh?
Thứ cô muốn chính là mượn danh vọng của anh, dựa vào thực lực của chính mình, vào công ty để giành lại sản nghiệp nhà họ Vu từ trong tay Thẩm Thiên Hạo!
Đến lúc đó bọn họ sẽ thanh toán xong, cho dù là đính hôn, cũng có thể lùi.
Nếu anh không ngủ với cô, cô sẽ không thể lợi dụng anh như vậy.
Nhưng cô đâu dám nói ra những lời này. Cô không biết Phí Nam Thành, không tin anh. Nếu cô nói lời này ra, lỡ anh nói cho Thẩm Thiên Hạo biết, như vậy cô sẽ rất bị động!
Không nói thật, thì làm sao từ chối đề tài này?
Thẩm Vu Quy vắt hết óc, bỗng một ý tưởng lóe lên.
Ngay lúc Phí Nam Thành cảm thấy bản thân đã sắp mất hết kiên nhẫn, thì cô gái kia dịu dàng nói: "Không phải."
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Phí Nam Thành sửng sốt, không phải cái gì?
Cô gái như gom dũng khí, ngẩng đầu lên, ánh mắt ngượng ngùng, mặt cũng đỏ, thổ lộ: "Tôi muốn đính hôn với anh không phải là vì tiền của anh, mà là vì..."
Phí Nam Thành nhíu mày: "Bởi vì sao?"
Cô muốn cái gì, để đỡ phiền phức, chỉ cần không quá giới hạn, anh đều có thể đồng ý với cô.
Nhưng ngay sau đó anh lại chợt nghe cô nói: "Bởi vì tôi thích anh!"
Phí Nam Thành: ...
Thẩm Vu Quy vất vả lắm mới khiến mặt mình nóng tới đỏ bừng, mắt cô sáng lấp lánh nhìn anh, nói dối: "Rất nhiều năm trước, tôi đã gặp anh. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã thích anh rồi! Anh không biết, lúc bà cụ nói để tôi làm vị hôn thê của anh, tôi đã rất vui vẻ! Tôi thật sự không phải vì tiền của anh. Tuy bố bảo tôi ký hợp đồng với anh, nhưng tôi đã từ chối. Nếu anh không tin, tôi có thể thề."
Cô giơ hai ngón tay lên, giọng chân thành: "Nếu tôi ham tiền của anh, tôi sẽ bị sét đánh! Còn nữa, sau này anh có thể không cho tôi một đồng!"
Trời ơi, cô thật sự không ham tiền của anh!
Cô nói chân thành tha thiết như vậy, hẳn là người đàn ông này sẽ tin chứ?