Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Tiêu Sắt Sắt hơi xấu hổ nhưng cũng không thuận theo như ngày thường nữa, cô chỉ giơ nguyên liệu nấu ăn trêи tay lên nói với anh: “Em phải dọn đồ, không ăn đâu…”
Kiếm cớ kiểu này không thông minh tí nào, Bạch Cố Kiềm gần như đã nhìn thấu tâm tư của cô không đặt ở đây, ánh mắt anh trầm xuống đặt quả táo sang bên cạnh, làm bộ muốn giúp cô.
“Không cần đâu, em làm tí là xong thôi.” Tiêu Sắt Sắt khẽ nhíu mày ôm đồ qua.
Mặc kệ Bạch Cố Kiềm có phải đang giả ngu hay không nhưng cô cũng không muốn nhìn thấy anh tí nào. Bởi vì cô tránh né quá rõ ràng nên động tác đang giơ tay ra của Bạch Cố Kiềm khựng lại, ánh mắt tối sầm.
Có lẽ Tiêu Sắt Sắt không hề phát hiện bản thân cô có một thói quen, một khi có tâm sự hoặc có thái độ với người nào đó, dù cho không biểu lộ ra ngoài nhưng ánh mắt và động tác không thể qua mắt được, lúc nói chuyện cũng không thích nhìn thẳng vào mắt người ta. Đây là khuyết điểm cũng là ưu điểm của cô, đơn thuần không tâm cơ, so với một tay lừa đảo thạo nghề như Bạch Cố Kiềm thì cô thẳng thắn hơn nhiều.
Hiển nhiên người lừa đảo nào đó cũng ý thức được điểm này, anh không hề ngoan ngoãn nghe lời mà đoạt lấy rau quả trong tay cô, bình tĩnh bỏ vào tủ lạnh.
Tiêu Sắt Sắt: “…”
Sao cô cảm thấy anh còn hùng hồn hơn cả mình thế nhỉ?
Mặc dù Bạch Thơ Ly thay đổi kế hoạch xuất ngoại nhưng chị ta cũng nói được làm được. Sáng hôm sau, Lư Kỳ đích thân tới biệt thự, nhưng Tiêu Sắt Sắt không ngờ Lăng Chiêm cũng theo anh ta tới đây.
Không biết Bạch Thơ Ly thuyết phục Bạch Thắng Hoa thế nào, mấy tên vệ sĩ ngoài cổng dễ dàng đồng ý thả người nhưng không phải thả bọn họ vào, mà là cho phép Tiêu Sắt Sắt và Bạch Cố Kiềm lấy danh nghĩa khám và điều trị tâm lý để ra ngoài.
Cái này trông như buông lơi quản lý nhưng cũng chỉ khá tự do mà thôi. Mặc dù Tiêu Sắt Sắt không tình nguyện với loại sắp xếp này lắm, nhưng cô vẫn phải để ý tới phản ứng của Bạch Cố Kiềm. Sau khi nhận được thông báo, cô đã thúc giục anh thay quần áo ra ngoài, Bạch Cố Kiềm cũng không từ chối, cô nói gì thì làm đó.
Hai người thay quần áo xong ra ngoài, Lăng Chiêm đã chờ trong xe, lúc nhìn thấy bọn họ đi ra, thái độ của hắn nhiệt tình hơn trước kia nhiều.
“Cô Tiêu, tôi và anh Lư muốn làm một vài phân tích tỉ mỉ về nguyên nhân bệnh của Tiểu Bạch. Chúng tôi đều cảm thấy tình trạng trước mắt của Tiểu Bạch hoàn toàn có thể tiến vào giai đoạn chẩn đoán điều trị, hôm nay sẽ đưa hai người tới phòng khám của anh Lư để thử một chuyến.”
Tiêu Sắt Sắt đương nhiên gật đầu nói vâng, cô thầm nhìn Bạch Cố Kiềm ở bên cạnh một cái, thấy vẻ mặt anh vẫn không có gì khác thường thì mới kéo người lên xe.
“Cô Tiêu, đã lâu không gặp.”
Lư Kỳ ngồi phía trước nở nụ cười thân thiện với cô.
Nhưng bất chợt đối mặt với ánh mắt lạnh run của Bạch Cố Kiềm, anh ta vẫn bình tĩnh vẫy tay: “Cậu Bạch, còn nhớ tôi không? Lần trước cậu còn bắn sốt cà chua vào người tôi ở tiệm fastfood đó.”
“…” Bạch Cố Kiềm không thèm nói gì, vẻ mặt vô cùng hờ hững.
Ngay cả Tiêu Sắt Sắt cũng không nhịn được xấu hổ, Lư Kỳ lại cong môi cười nói: “Xin lỗi nhé, lần trước vì để tiện hiểu rõ bệnh tình của cậu nên mới bàn bạc riêng với cô Tiêu, ngụy trang thành người lạ để tiếp cận cậu, hi vọng cậu Bạch bỏ qua cho.”
Anh ta nói câu này làm cho hai người ngồi ghế sau lập tức biến sắc. Tiêu Sắt Sắt là kinh ngạc vì ngữ tốc nói chuyện của anh ta hoàn toàn xem Bạch Cố Kiềm như người bình thường để đối đãi, mà Bạch Cố Kiềm thì cảm thấy giọng điệu của Lư Kỳ lúc cố gắng nhấn mạnh mấy chữ “bàn bạc với cô Tiêu” nghe rất chướng tai.
Trong lòng anh khó chịu nhưng không thể phát tác, anh nhắm mắt lại che đi sự không vui trong mắt, ngây thơ muốn ôm eo Tiêu Sắt Sắt chứng tỏ một ít chủ quyền nhưng không ngờ cô lại linh hoạt tránh đi, ngồi đến gần vị trí cửa sổ.
Cô vừa nhấn hạ cửa sổ xe vừa như không có gì mà nói: “Em hơi say xe.”
Vẻ mặt Bạch Cố Kiềm căng cứng, trong mắt lạnh dần, anh đang định tiếp tục tới gần thì khóe mắt đối diện với ánh mắt mang theo thâm ý của Lăng Chiêm trong kính chiếu hậu. Ánh mắt hai người đàn ông đối diện nhau, sóng ngầm cuồn cuộn, Bạch Cố Kiềm bình tĩnh, Lăng Chiêm cũng chỉ cong cong đôi mắt.
Hắn ngoài cười nhưng trong không cười: “Cô Tiêu say xe thì tôi có thể lái chậm một chút.”
“Không sao, tôi hóng gió được rồi.” Tiêu Sắt Sắt vội nói.
…
Từ khu nghỉ dưỡng lái đến trung tâm thành phố cũng mất khoảng nửa tiếng, cả quá trình Tiêu Sắt Sắt không hề giao lưu với Bạch Cố Kiềm, trong xe cũng yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng cũng chỉ có Lăng Chiêm và Lư Kỳ ngồi trước nói đôi câu với nhau.
Nhà họ Lư gia lớn nghiệp lớn, phòng tư vấn tâm lý của Lư Kỳ cũng rất khiêm tốn, vị trí không tốt lắm nhưng được cái thanh nhã yên tĩnh.
Tiêu Sắt Sắt đi theo hai người lên lầu, sau khi vào cửa mới phát hiện ra một chốn Bồng Lai khác. Mặc dù chỉ mới cuối thu nhưng trong phòng đã mở máy sưởi, sau khi bị gió lạnh thổi qua, vừa đi vào đã cảm thấy cả người dễ chịu. Mà bên trong cũng được trang trí rất ấm áp, nếu không phải có bàn làm việc và ghế ngồi thì Tiêu Sắt Sắt còn suýt chút cho rằng đây là nhà của Lư Kỳ.
Là chủ nhân, Lư Kỳ lại hiền hòa treo áo khoác ở chỗ cửa rồi đi rót nước cho bọn họ.
“Uống miếng nước nghỉ ngơi trước đã.”
Lư Kỳ lần lượt đưa ly giấy cho bọn họ, đến lượt Bạch Cố Kiềm, anh lại làm như không nhìn thấy nên không nhận. Tay Lư Kỳ khựng lại tại chỗ, bất lực nhìn sang Tiêu Sắt Sắt.
Tiêu Sắt Sắt lập tức phản ứng lại: “A Kiềm, anh uống nước đi, cả chiều hôm nay anh chưa ăn hoa quả rồi.”
Đôi mắt màu nâu nhạt chuyển sang phía cô, dừng một lát, cuối cùng anh mới thỏa hiệp nhận nước. Ba người trong phòng đều không nói chuyện, nhìn anh uống ly nước đó vào.
“Sau khi nghỉ ngơi xong thì mời cậu Bạch và cô Tiêu theo tôi vào phòng khám tâm sự một lát nhé.” Lư Kỳ khẽ nói.
“Được.”
Tiêu Sắt Sắt đứng dậy dẫn Bạch Cố Kiềm đi qua, trong phòng khám cũng là gam màu ấm phối với đồ dùng ấm áp trong nhà, điều khác biệt duy nhất là có một cái ghế nằm.
Lư Kỳ chỉ vào cái ghế rồi nói với Bạch Cố Kiềm: “Cậu Bạch vào đó ngồi đi, tôi sẽ mở chút âm nhạc thư giãn, cậu có thể nằm trêи ghế cố gắng thả lỏng toàn thân giống như đang ngủ ở nhà ấy.”
Anh ta nói xong cũng đi mở một đĩa nhạc, máy hát kiểu Tây phát ra âm sắc thuần hậu, âm nhạc chậm rãi truyền ra khiến cho người ta không nhịn được chỉ muốn ngủ.
Tiêu Sắt Sắt sợ Bạch Cố Kiềm không muốn, cô kéo Bạch Cố Kiềm qua nằm xong, bản thân đứng bên cạnh cũng không khỏi ngáp một cái. Dưới giọng nói êm ái của Lư Kỳ, Bạch Cố Kiềm cũng dần nhắm mắt lại.
Tiêu Sắt Sắt hơi kinh ngạc, không ngờ anh có thể ngủ thϊế͙p͙ đi như vậy. Cô sợ trị liệu của Lư Kỳ không thể tiến hành tiếp được, vừa định lên tiếng nói chuyện đã bị anh ta dùng dấu tay ra hiệu “im lặng”, lời vừa tới miệng cũng vội nuốt về.
Lư Kỳ chỉ ra ngoài, Tiêu Sắt Sắt hiểu ý nhìn Bạch Cố Kiềm một cái rồi mới khẽ đi ra.
Kiếm cớ kiểu này không thông minh tí nào, Bạch Cố Kiềm gần như đã nhìn thấu tâm tư của cô không đặt ở đây, ánh mắt anh trầm xuống đặt quả táo sang bên cạnh, làm bộ muốn giúp cô.
“Không cần đâu, em làm tí là xong thôi.” Tiêu Sắt Sắt khẽ nhíu mày ôm đồ qua.
Mặc kệ Bạch Cố Kiềm có phải đang giả ngu hay không nhưng cô cũng không muốn nhìn thấy anh tí nào. Bởi vì cô tránh né quá rõ ràng nên động tác đang giơ tay ra của Bạch Cố Kiềm khựng lại, ánh mắt tối sầm.
Có lẽ Tiêu Sắt Sắt không hề phát hiện bản thân cô có một thói quen, một khi có tâm sự hoặc có thái độ với người nào đó, dù cho không biểu lộ ra ngoài nhưng ánh mắt và động tác không thể qua mắt được, lúc nói chuyện cũng không thích nhìn thẳng vào mắt người ta. Đây là khuyết điểm cũng là ưu điểm của cô, đơn thuần không tâm cơ, so với một tay lừa đảo thạo nghề như Bạch Cố Kiềm thì cô thẳng thắn hơn nhiều.
Hiển nhiên người lừa đảo nào đó cũng ý thức được điểm này, anh không hề ngoan ngoãn nghe lời mà đoạt lấy rau quả trong tay cô, bình tĩnh bỏ vào tủ lạnh.
Tiêu Sắt Sắt: “…”
Sao cô cảm thấy anh còn hùng hồn hơn cả mình thế nhỉ?
Mặc dù Bạch Thơ Ly thay đổi kế hoạch xuất ngoại nhưng chị ta cũng nói được làm được. Sáng hôm sau, Lư Kỳ đích thân tới biệt thự, nhưng Tiêu Sắt Sắt không ngờ Lăng Chiêm cũng theo anh ta tới đây.
Không biết Bạch Thơ Ly thuyết phục Bạch Thắng Hoa thế nào, mấy tên vệ sĩ ngoài cổng dễ dàng đồng ý thả người nhưng không phải thả bọn họ vào, mà là cho phép Tiêu Sắt Sắt và Bạch Cố Kiềm lấy danh nghĩa khám và điều trị tâm lý để ra ngoài.
Cái này trông như buông lơi quản lý nhưng cũng chỉ khá tự do mà thôi. Mặc dù Tiêu Sắt Sắt không tình nguyện với loại sắp xếp này lắm, nhưng cô vẫn phải để ý tới phản ứng của Bạch Cố Kiềm. Sau khi nhận được thông báo, cô đã thúc giục anh thay quần áo ra ngoài, Bạch Cố Kiềm cũng không từ chối, cô nói gì thì làm đó.
Hai người thay quần áo xong ra ngoài, Lăng Chiêm đã chờ trong xe, lúc nhìn thấy bọn họ đi ra, thái độ của hắn nhiệt tình hơn trước kia nhiều.
“Cô Tiêu, tôi và anh Lư muốn làm một vài phân tích tỉ mỉ về nguyên nhân bệnh của Tiểu Bạch. Chúng tôi đều cảm thấy tình trạng trước mắt của Tiểu Bạch hoàn toàn có thể tiến vào giai đoạn chẩn đoán điều trị, hôm nay sẽ đưa hai người tới phòng khám của anh Lư để thử một chuyến.”
Tiêu Sắt Sắt đương nhiên gật đầu nói vâng, cô thầm nhìn Bạch Cố Kiềm ở bên cạnh một cái, thấy vẻ mặt anh vẫn không có gì khác thường thì mới kéo người lên xe.
“Cô Tiêu, đã lâu không gặp.”
Lư Kỳ ngồi phía trước nở nụ cười thân thiện với cô.
Nhưng bất chợt đối mặt với ánh mắt lạnh run của Bạch Cố Kiềm, anh ta vẫn bình tĩnh vẫy tay: “Cậu Bạch, còn nhớ tôi không? Lần trước cậu còn bắn sốt cà chua vào người tôi ở tiệm fastfood đó.”
“…” Bạch Cố Kiềm không thèm nói gì, vẻ mặt vô cùng hờ hững.
Ngay cả Tiêu Sắt Sắt cũng không nhịn được xấu hổ, Lư Kỳ lại cong môi cười nói: “Xin lỗi nhé, lần trước vì để tiện hiểu rõ bệnh tình của cậu nên mới bàn bạc riêng với cô Tiêu, ngụy trang thành người lạ để tiếp cận cậu, hi vọng cậu Bạch bỏ qua cho.”
Anh ta nói câu này làm cho hai người ngồi ghế sau lập tức biến sắc. Tiêu Sắt Sắt là kinh ngạc vì ngữ tốc nói chuyện của anh ta hoàn toàn xem Bạch Cố Kiềm như người bình thường để đối đãi, mà Bạch Cố Kiềm thì cảm thấy giọng điệu của Lư Kỳ lúc cố gắng nhấn mạnh mấy chữ “bàn bạc với cô Tiêu” nghe rất chướng tai.
Trong lòng anh khó chịu nhưng không thể phát tác, anh nhắm mắt lại che đi sự không vui trong mắt, ngây thơ muốn ôm eo Tiêu Sắt Sắt chứng tỏ một ít chủ quyền nhưng không ngờ cô lại linh hoạt tránh đi, ngồi đến gần vị trí cửa sổ.
Cô vừa nhấn hạ cửa sổ xe vừa như không có gì mà nói: “Em hơi say xe.”
Vẻ mặt Bạch Cố Kiềm căng cứng, trong mắt lạnh dần, anh đang định tiếp tục tới gần thì khóe mắt đối diện với ánh mắt mang theo thâm ý của Lăng Chiêm trong kính chiếu hậu. Ánh mắt hai người đàn ông đối diện nhau, sóng ngầm cuồn cuộn, Bạch Cố Kiềm bình tĩnh, Lăng Chiêm cũng chỉ cong cong đôi mắt.
Hắn ngoài cười nhưng trong không cười: “Cô Tiêu say xe thì tôi có thể lái chậm một chút.”
“Không sao, tôi hóng gió được rồi.” Tiêu Sắt Sắt vội nói.
…
Từ khu nghỉ dưỡng lái đến trung tâm thành phố cũng mất khoảng nửa tiếng, cả quá trình Tiêu Sắt Sắt không hề giao lưu với Bạch Cố Kiềm, trong xe cũng yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng cũng chỉ có Lăng Chiêm và Lư Kỳ ngồi trước nói đôi câu với nhau.
Nhà họ Lư gia lớn nghiệp lớn, phòng tư vấn tâm lý của Lư Kỳ cũng rất khiêm tốn, vị trí không tốt lắm nhưng được cái thanh nhã yên tĩnh.
Tiêu Sắt Sắt đi theo hai người lên lầu, sau khi vào cửa mới phát hiện ra một chốn Bồng Lai khác. Mặc dù chỉ mới cuối thu nhưng trong phòng đã mở máy sưởi, sau khi bị gió lạnh thổi qua, vừa đi vào đã cảm thấy cả người dễ chịu. Mà bên trong cũng được trang trí rất ấm áp, nếu không phải có bàn làm việc và ghế ngồi thì Tiêu Sắt Sắt còn suýt chút cho rằng đây là nhà của Lư Kỳ.
Là chủ nhân, Lư Kỳ lại hiền hòa treo áo khoác ở chỗ cửa rồi đi rót nước cho bọn họ.
“Uống miếng nước nghỉ ngơi trước đã.”
Lư Kỳ lần lượt đưa ly giấy cho bọn họ, đến lượt Bạch Cố Kiềm, anh lại làm như không nhìn thấy nên không nhận. Tay Lư Kỳ khựng lại tại chỗ, bất lực nhìn sang Tiêu Sắt Sắt.
Tiêu Sắt Sắt lập tức phản ứng lại: “A Kiềm, anh uống nước đi, cả chiều hôm nay anh chưa ăn hoa quả rồi.”
Đôi mắt màu nâu nhạt chuyển sang phía cô, dừng một lát, cuối cùng anh mới thỏa hiệp nhận nước. Ba người trong phòng đều không nói chuyện, nhìn anh uống ly nước đó vào.
“Sau khi nghỉ ngơi xong thì mời cậu Bạch và cô Tiêu theo tôi vào phòng khám tâm sự một lát nhé.” Lư Kỳ khẽ nói.
“Được.”
Tiêu Sắt Sắt đứng dậy dẫn Bạch Cố Kiềm đi qua, trong phòng khám cũng là gam màu ấm phối với đồ dùng ấm áp trong nhà, điều khác biệt duy nhất là có một cái ghế nằm.
Lư Kỳ chỉ vào cái ghế rồi nói với Bạch Cố Kiềm: “Cậu Bạch vào đó ngồi đi, tôi sẽ mở chút âm nhạc thư giãn, cậu có thể nằm trêи ghế cố gắng thả lỏng toàn thân giống như đang ngủ ở nhà ấy.”
Anh ta nói xong cũng đi mở một đĩa nhạc, máy hát kiểu Tây phát ra âm sắc thuần hậu, âm nhạc chậm rãi truyền ra khiến cho người ta không nhịn được chỉ muốn ngủ.
Tiêu Sắt Sắt sợ Bạch Cố Kiềm không muốn, cô kéo Bạch Cố Kiềm qua nằm xong, bản thân đứng bên cạnh cũng không khỏi ngáp một cái. Dưới giọng nói êm ái của Lư Kỳ, Bạch Cố Kiềm cũng dần nhắm mắt lại.
Tiêu Sắt Sắt hơi kinh ngạc, không ngờ anh có thể ngủ thϊế͙p͙ đi như vậy. Cô sợ trị liệu của Lư Kỳ không thể tiến hành tiếp được, vừa định lên tiếng nói chuyện đã bị anh ta dùng dấu tay ra hiệu “im lặng”, lời vừa tới miệng cũng vội nuốt về.
Lư Kỳ chỉ ra ngoài, Tiêu Sắt Sắt hiểu ý nhìn Bạch Cố Kiềm một cái rồi mới khẽ đi ra.