Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 701
Đoạn thời gian này, Thời Cảnh vẫn không từ bỏ việc điều tra, mấy lần chạy đi chạy lại giữa hai vùng đất Xuyên và Thục, cố gắng lần ra manh mối, nhưng kết quả vẫn không được như ý muốn, lần nào cũng trở về trắng tay.
Cùng với sự chuyển dời của thời gian, niềm hy vọng Viêm Hể còn sống cũng ngày càng mong manh xa vời hơn.
Thời Cảnh biết rằng, anh ta cứ giống như con ruồi không đầu đâm loạn như vậy không chỉ không tìm được người mà còn lãng phí thời gian nữa.
Nếu tập đoàn Thiên Tước là kẻ đứng sau Hồng Hâm, thì chuyện Việm Hề mất tích cũng có liên quan đến họ. Như vậy thì trước mắt cách tốt nhất là bắt Dịch Phong Tước, sau đó bóc trần bí mật của tập đoàn buôn lậu sau lưng hắn!
“Lão Lục này, tôi nhất định sẽ tìm ra được tung tích của Viêm Hề, cho dù cậu không chịu giúp tôi” Ngữ khí của anh ta chắc chắn, ánh mắt kiên định.
“Đừng quên cậu còn là một người lính!” “Tôi không hề quên!”
Ánh mắt Lục Chinh tối đi, “Tôi không phản đối cậu đi điều tra tung tích của Yan, nhưng mà cậu đừng lợi dụng chức vụ để điều tra Dịch Phong Tước nữa”
Việc thứ nhất thuộc về việc cá nhân, nhưng còn việc thứ hai đã nâng cấp lên tầm quốc gia rồi.
“Đừng quên, ban đầu là mấy quốc gia Trung Đông liên kết lại để ra mặt thay cho Dịch Phong Tước. Không nhìn mặt tăng chỉ xem mặt Phật, cậu tưởng chỉ có một tập đoàn Thiên Tước thôi sao?”
“Fuck!” Thời Cảnh đạp một chân lên bàn, ánh mắt lộ rõ vẻ bực bội.
Con đường duy nhất để anh ta có thể có được tin tức về tập đoàn Thiên Tước là mạng lưới tình báo quân đội thiết lập ở nước ngoài, nhưng nay họ lại nói với anh ta KHÔNG THỂ DÙNG ĐƯỢC NỮA?!
“Lão Lục Thời Cảnh hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, “Cậu cũng đừng nói bị quan như vậy, chi bằng nghe tôi nói về tin tức hôm này tôi mang đến rối hăng quyết định?”
Lục Chinh nhìn anh ta không nói lời nào.
Thời Cảnh lại quay trở lại dáng vẻ cợt nhả: “Phía châu u có tin tức báo về, tập đoàn Thiên Tước đã dừng ba tuyến buôn lậu trên biển đến Rotterdam, và trả lại khối lượng lớn đơn đặt hàng vũ khí đạn dược, thậm chí còn tạm thời ngừng hợp tác với băng đảng xã hội đen, ngay cả hoạt động rửa tiền vốn kiếm được lợi nhuận lớn nhất cũng đã được cắt bớt đi. Cậu không cảm thấy là tất cả mọi việc quá trùng hợp hay sao?”
Ánh mắt Lục Chinh khẽ lay động.
“Mấy động tác năm ngoái của Lôi Thần đều vô ích, có thể thấy Dịch Phong Tước là một người vô cùng cẩn trọng. Những giao dịch bẩn này có giá trị lên đến hàng trăm triệu, hắn không thể giao cho thuộc hạ dưới tay quyết định được. Nay tất cả mọi hoạt động đều dừng tập thể, thì chỉ có một khả năng - Dịch Phong Tước đang làm chuyện quan trọng hơn thế! Mà chuyện quan trọng này lại có liên quan đến Hoa Hạ. Hay nói cách khác là bắt buộc phải tiến hành ở Hoa Hạ, cho nên hắn mới bất chấp mọi giá để đàm phán với quân đội, mục đích chính là muốn hủy bỏ lệnh truy nã để được tự do ra vào!”
Đôi mắt Thời Cảnh lóe lên ánh sáng, “Tôi đoán Dịch Phong Tước đang ở trong biên giới Hoa Hạ rồi! Nói không chừng còn đang mai phục ngay bên cạnh chúng ta cũng nên!”
Lục Chinh mặt không cảm xúc, ánh mắt bình tĩnh dần cuộn trào lên.
Đang ở Hoa Hạ... Ngay bên cạnh chúng ta...
Ha!
“Lão Lục, tôi đã sắp nói đến sùi cả bọt mép rồi, dù sao cậu cũng phải nói một câu chứ?”
“.. Cổ Hoài Cẩn”
“Cái gì?” Thời Cảnh giật mình.
“Cố Hoài Cẩn chính là Dịch Phong Tước”
“Đợi đã! Rốt cuộc cậu đang nói cái gì đấy? Sao, sao tôi nghe như là..” Mơ mơ màng màng.
“Có cần tôi nói lại lần nữa không?”
“Không phải... Lão Lục à, cậu có chắc chắn không? Thằng nhóc đó sao có thể có mối quan hệ với tập đoàn Thiên Tước được chứ? Còn, còn trở thành Dịch Phong Tước?!”
Ở trong cùng một giới, đương nhiên Thời Cảnh biết cậu Hai nhà họ Cố đã về nước, còn tổ chức bữa tiệc quy mô lớn. Thời Gia cũng đã nhận được lời mời, nhưng vì thân phận chính khách nhạy cảm, cho nên anh ta không đến tham dự.
“Không đúng, không đúng.” Thời Cảnh xua tay, đầu chân mày nhíu chặt lại, “Một nửa sản nghiệp của Cố gia đều hợp tác với các doanh nghiệp nhà nước, kỹ thuật gene sinh vật họ nắm trong tay có mối liên quan trực tiếp đến Học viện Khoa học Kỹ thuật Quốc gia, sao có thể liên quan đến thế lực xã hội đen ở ngoài biên giới quốc gia được chứ?”
“Nếu như người Cố gia không biết nội tình thì sao?” Lục Chinh nhướng mày.
“Ý cậu là, Cố Nghiệp bị cậu con trai thứ hai của ông ta hố rồi sao? Nếu như mối quan hệ này bị đồn ra ngoài thì toàn bộ Cố gia coi như xong đời! Nhưng... sao cậu lại chắc chắn Cố Hoài Cẩn chính là Dịch Phong Tước chứ?”
Lục Chinh liếc nhìn Thời Cảnh một cái như nhìn kẻ ngốc.
“A!” Thời Cảnh vỗ đầu, “Tôi quên đấy, trước đây hai người từng đấu tay đôi với nhau.”
Thực ra chỉ có lần giao đấu đó, Lục Chinh không nhìn rõ tướng mạo đối phương ra sao, nhưng cảm giác của anh về Dịch Phong Tước thì không thể sai được: nguy hiểm, ngông cuồng kiêu ngạo, giống như con chim ưng bay lượn, một khi đã nhắm chuẩn con mối sẽ không hề do dự ra tay, nhanh chóng chính xác và hung dữ!
Ở bữa tiệc của Cố gia, Cố Hoài Cẩn đã cố gắng thể hiện sự ôn hòa vô hại, nhưng lừa người khác còn được chứ không thể lừa được Lục Chinh.
Chỉ là ban đầu anh còn chưa nghĩ về phương diện này, cho đến khi câu nói “chưa biết chừng còn mai phục ngay bên cạnh chúng ta” của Thời Cảnh như một cây gậy giáng vào đầu anh, khiến anh tỉnh táo lại.
Lại nhớ đến cảnh tượng bốn năm trước khi hai người giao đấu với nhau, bóc tách từng lớp một, cuối cùng sẽ phán đoán ra.
Thời Cảnh còn chưa tiêu hóa được hết tin tức bất ngờ này, còn như có sét đánh bên tai, lỗ tai kêu ong ong.
Có lẽ đây chính là “đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến lúc có được lại chẳng tốn công” trong truyền thuyết sao?
Trong mắt Thời Cảnh hiện lên sự kích động, anh ta xoay người định rời đi.
“Đúng lại!”
“Lão Lục..”
“Cậu muốn làm gì?”
“Đương nhiên là đi bắt thằng cha đó rồi!”
“Cậu đi bắt? Hay là điều động người của Lôi Thần?”
Thời Cảnh nhíu mày: “Cậu có ý gì?”
“Cởi bỏ quân phục ra, trực tiếp xông vào bắt người đó là vi phạm quyền công dân, lại thêm tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp, không chỉ bị tạm giam mà còn bị xử phạt. Mặc quần trang lên, dẫn theo người của Lôi Thần cùng hành động, gọi là chấp hành mệnh lệnh, nhưng ai ra lệnh đó? Cậu? Hay là tôi?”
Thời Cảnh đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt rầu rĩ.