Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nang-dau-trong-sinh-18
Chương 18: Cao Thần
Rốt cuộc Chu Bảo Cương cũng hồi âm, bức thư này đối với Chung Linh mà nói không khác gì nắng hạn gặp mưa. Lần này cô nhất định sẽ giữ gìn thật tốt, không để cho người khác có cơ hội lấy đi.
Từ khi làm ăn, tích tiểu thành đại, cô thấy mình cách vạn nguyên hộ không xa. Cuộc sống tốt đẹp đang chờ phía trước. Cô quyết định chính mình phải bình tĩnh lại phân tích. Thời gian vừa qua, cô còn thiếu sự dứt khoát quyết đoán khiến cho chính cô lâm vào tình cảnh phức tạp hiện giờ.
Chung Linh nhớ đến anh, nhớ lời nói của anh, nhớ anh đã nói qua, chỉ cần anh rời đi thì Lâm Mỹ sẽ không làm loạn nữa. Những chuyện không liên quan đến mình thì càng quan tâm sẽ càng loạn. Nhưng chuyện này liên quan đến chồng cô, là người cô quan tâm nhất, chính cô cũng sợ hãi sẽ phát sinh chuyện xấu, cho nên khó tránh khỏi mất đi sự tỉnh táo thông thường.
Thời gian này cô nàng Lý Tiểu Vân cũng khó chịu, chủ yếu là cô ấy bị một anh chàng con ông cháu cha theo đuổi. Mỗi ngày anh ta đều đến cửa phòng gõ, khiến trong trường ai nấy đều biết. Nếu Tiểu Vân không gả cho anh ta thì việc anh ta làm hiển nhiên sẽ mang đến bất lợi cho Tiểu Vân.
“Sao thế? Em không thích anh ta ư?” Chung Linh cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng cô thấy người kia cũng chân thành, hẳn là nhân phẩm không có vấn đề nhưng chuyện này phụ thuộc vào quyết định của Tiểu Vân.
“Không thích!” Mặt cô ấy đỏ tưng bừng.
“Vì sao? Hai người quen biết nhau như thế nào?”
“Ah! Chúng em là bạn cùng trường tiểu học cũng như trung học, ai biết được sau khi anh ta đi lính trở về làm cảnh sát, thế nhưng lại gặp lại.”
“Anh ta không phải là con chủ tịch huyện sao? Không phải là ở trong thị trấn à?” Chung Linh thắc mắc.
“Ba anh ta trước kia chỉ là chủ tịch xã thôi. Hơn nữa từ hồi còn nhỏ, em đã bị anh ta hại thảm. Bạn học nào cũng nói là anh ta thích em, không ai chịu làm bạn với em, ngay cả ba mẹ em cũng đánh em, nói em … không biết xấu hổ. Em..” Chung Linh thực sự đồng cảm với Tiểu Vân, quả thật là cô ấy bị anh chàng kia hại thảm.
“Anh ta tên gì?”
“Cao Thần.”
Chung Linh nhíu mi.
“Muốn nghe chị khuyên một câu không?”
Nghe vậy, Tiểu Vân phòng bị nhìn cô.
“Sao? Chị cũng định như ba mẹ em, bảo em là gả cho anh ta không phải lo cơm ăn áo mặc?”
Chung Linh cười.
“Nếu từ nhỏ anh ta đã bắt đầu thích em, cho đến tận bây giờ, cái thích này đã ngấm vào xương vào tủy. Tuy nói anh ta yêu có hơi chút biến thái nhưng nếu em kết hôn cùng anh ta thì em sẽ trở thành nữ hoàng.”
Chung Linh chỉ từ góc độ một người phụ nữ mà khách quan đánh giá thôi.
“Chị cũng đồng ý?”
“Chị không phải là đồng ý hay không? Chỉ muốn khuyên em nên nghĩ lại, có phải thực sự em không hề thích anh ta. Nếu thực sự không thích thì tránh để lại phiền phức, em phải dứt khoát cho nhanh.”
“Chị nói vậy khác nào chưa nói gì cả!”
Chung Linh nhìn cô ấy mà thấy nản. Thôi thì để thuận theo tự nhiên đi!
Cứ như vậy lời đồn vẫn cứ tiếp tục, may mắn là Chung Linh là người có năng lực thừa nhận mạnh. Nếu không thì Lý Tiểu Vân tựu trở thành Lâm Mỹ thứ hai, lẻ loi một mình.
Chạng vạng hôm nay, Tiểu Vân thấy không thoải mái nên đã xin phép về phòng nghỉ trước. Cao Thần thấy Chung Linh một mình từ phòng học trở về, rất là kinh ngạc, nhìn xung quanh tìm Tiểu Vân. Chung Linh cũng không để ý đến anh ta, cô cũng chẳng hơi mà làm bà mai. Có biết bà mai ở trong bài “ Chuyện Oanh Oanh” là nhân vật gì không? Bà ta vì Oanh Oanh đã thất thân tìm một người không rõ điều kiện, kết quả là cô ấy lại bị bỏ.
“Đợi chút, chị là Chung Linh phải không? Em nghe thấy Tiểu Vân gọi chị như vậy?”
Chung Linh quay đầu nhìn Cao Thần, người này cao lớn, thanh âm nói chuyện cứng rắn, tóm lại là trên người đậm vị quân nhân, giống Chu Bảo Cương nhà cô.
“Xin hỏi có việc gì không?”
“Tiểu Vân có ở đây không?”
“Ở đâu?” Chung Linh không hy vọng anh ta thực hiện được mục đích của mình.
“Cô ấy không phải mỗi ngày đều đi cùng chị sao?”
“Cho nên?”
Cao Thần phát hiện người con gái trước mắt này rất khó đối phó.
“Cậu muốn làm gì? Hỏi Lý Tiểu Vân có phải là mất tích hay không? Thật xin lỗi, mấy chục người đều có thể làm chứng Lý Tiểu Vân bây giờ vẫn còn ở trường. Hơn nữa cũng không có ai báo nguy. Vì vậy đồng chí cảnh sát, đồng chí muốn làm gì vậy?”
“Ha ha…em chỉ hỏi một chút thôi.” Cao Thần biết Tiểu Vân rất thân với người con gái này cho nên không dám đắc tội, chỉ có thể cười trừ.
“Vậy cậu ở lại, tôi đi nhé!”. Nói xong, Chung Linh liền bước đi.
“Ah, đợi chút, em… Nếu chị có thể giúp em thì em cảm ơn chị vô cùng.”
Chung Linh quay đầu lại nhìn.
“Tôi là bạn của Tiểu Vân, tôi chỉ giúp cô ấy thôi.” Cô không muốn xen vào chuyện này,
Tiểu Vân có ý nghĩ riêng của cô ấy chứ.
Trở lại phòng kí túc, cô đi đến bên giường của Tiểu Vân.
“Thế nào? Ổn không?”
“Ổn! Mà chị có gì vui thế?”
“Cao Thần vừa cản đường chị, hỏi chuyện của em.”
“Anh ta hỏi gì? Chị trả lời như thế nào?”
“ Anh ta hỏi em bị làm sao? Vì sao không cùng chị trở về, chị nói em không sao cả thì anh ta lại muốn chị giúp đỡ anh ta theo đuổi em.”
“Vậy chị trả lời thế nào?
Lý Tiểu Vân rất lo là Chung Linh sẽ đáp ứng, việc này nếu mà gặp Thường Hồng Mai thì khẳng định chắc chắn là sẽ đáp ứng.
“Chị nói, chị là bạn em, không phải là bạn anh ta, tất nhiên là chỉ giúp em.”
“Sao vậy? Không hài lòng câu trả lời của chị ư?” Thấy Tiểu Vân không nói gì, Chung Linh thử hỏi cô ấy thì bị trừng mắt một cái.
Sáu giờ tối, trời đã tối đen. Chung Linh phát hiện Tiểu Vân bị sốt cao, còn xuất hiện cả nốt sẩn đỏ như bệnh sởi, mọi người trong phòng ai nấy đều khẩn trương. Chung Linh nhìn mấy người trong phòng không ai có chủ trương mà lắc đầu. Cô bảo hai người đến phòng trực ban trường tìm giáo viên ở đó đến đây. Xảy ra chuyện như vậy, có người trong phòng cũng muốn đi theo hỗ trợ thì Chung Linh ngăn cản, cô lo lắng có thể bệnh của Tiểu Vân là bệnh truyền nhiễm.
Đến bệnh viện, bác sĩ nghiêm túc khám, đã xác nhận lo lắng của Chung Linh, là bệnh dịch hạch, là một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, tỷ lệ tử vong rất cao. Phương Bắc này thường xuyên phát sinh bệnh này, đến ngay cả thập niên chín mươi cũng vẫn còn. Chung Linh không nghĩ tới mình lại đụng phải tình huống này. Bác sĩ không để ý đến mấy người đang lo lắng, chỉ bảo nộp viện phí. Chuyện này quả là làm khó cho giáo viên đi theo, anh ta một tháng lương mới có 40 đồng, trừ bỏ giao cho vợ chỉ còn 5 đồng để tiêu mà bác sĩ nói viện phí của Tiểu Vân những 200 đồng, làm sao mà đủ được. Vậy phải làm sao bây giờ?
“Thầy, viện phí của Lý Tiểu Vân em sẽ nộp, nhưng mà thầy nên báo cáo với lãnh đạo trường thì tốt hơn. Bác sĩ vừa nói Tiểu Vân khả năng cao là bị bệnh dịch hạch. Cho nên nhà trường nên làm sớm công tác dự phòng, nếu dịch bệnh lan ra thì nhà trường sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Một câu này làm bừng tỉnh tất cả, giáo viên trực ban vội vàng đi báo cáo.
Chung Linh biết chính cô cũng đang phiêu lưu nhưng mà cô cùng Tiểu Vân sớm chiều ở chung, lúc ăn cơm thậm chí còn ăn trong bát lẫn nhau, hiện tại muốn tránh cũng chẳng kịp rồi, không bằng cứ ở trong này chiếu cố cô ấy. Ngày hôm sau,lãnh đạo trường đến thăm, nghe nói đã có người nộp viện phí cho Tiểu Vân thì thở phào nhẹ nhõm. Buổi chiều, người nhà của Tiểu Vân đến, ngoài cha mẹ còn có cả ông nội của cô ấy. Nghe nói Chung Linh ở đây chiếu cố Tiểu Vân còn nộp viện phí hộ con gái họ, họ vô cùng cảm kích. Nhưng mà cả nhà mang lên đây chỉ gần 300 đồng, rất nhanh số tiền ấy đã dùng hết. Bệnh của Tiểu Vân thực hung hiểm. Chung Linh cũng không có đòi tiền Lý gia, chút tiền ấy với Lý gia bây giờ là cả một vấn đề lớn. Thấy Chung Linh không quá tính toán như vậy người nhà Tiểu Vân vô cùng cảm kích, đặc biệt là ông nội Tiểu Vân.
Trong trường cũng có một bạn phát bệnh. Một tuần sau, bệnh của Tiểu Vân dần tốt lên, nhưng mà vẫn phải nằm viện thêm tuần nữa. Chung Linh lại phải nộp thêm 500 đồng tiền nằm viện nữa. Bởi vì có người nhà chiếu cố rồi nên Chung Linh có thể trở lại trường học, nhưng vẫn không thể về nhà.
Chung Linh đã lâu không viết thư cho chồng bởi vì có chút chuyện phát sinh. Nhưng có một nguyên nhân chính là cô muốn xem xem anh ấy có thể chủ động viết thư cho cô, quan tâm cô hay không? Lúc anh gởi thư, tâm tình cô không tệ lắm vì nhìn thấy Lâm Mỹ ghen tị ra mặt. Cũng không biết anh có nhận thư của cô ta không? Có trả lời thư của cô ta? Phụ nữ luôn là như vậy, muốn ở tình địch trước mặt thể hiện mình thành công. Bởi vì đều này làm cho con người ta cảm thấy thỏa mãn, Chung Linh thừa nhận trong lòng cô có một chút như thế, ai bảo cô đang tịch mịch chứ? Nhưng mà cô vẫn cẩn thận, không có chọc vào người điên kia, nhìn cô ta hiện tại cứ như hổ rình mồi lúc cô xem thư, bộ dạng như lúc nào cũng có thể nổi điên.
Trong thư anh gửi có nói, quyết định đi học là đúng đắn, rất có ý nghĩa, học được rất nhiều điều, còn học cả tiếng Anh. Sau đó, anh hỏi tình hình của cô, học tập thế nào, mong cô tiến bộ, có cơ hội là hãy chăm chỉ học hỏi. Còn nói, anh có nhận được thư của chị gái, nói việc làm ăn rất tốt nhưng mà anh không đồng ý phương thức làm ăn đó, muốn cô về sau đừng như vậy nữa. Thật sự là con người bảo thủ. Anh còn hỏi vì sao lâu rồi không hồi âm? Có chuyện gì xảy ra sao? Cuối cùng còn thêm câu biểu thị sự tức giận. Cả bức thư không có lời ngon tiếng ngọt nhưng cô vẫn cảm thấy sự quan tâm của anh.
Chung Linh hồi âm luôn, nói cho anh, hiện tại cô vẫn tốt, không có chuyện gì đặc biệt phát sinh, chỉ là bây giờ chương trình học nhiều hơn mà thôi. Chung Linh còn nói rằng cô rất nhớ anh, rất muốn gặp anh. Lúc viết đến đây, Chung Linh thật sự cảm thấy ý niệm đó trong đầu cực kì mãnh liệt.
Chung Linh lại đi thăm Tiểu Vân. Bởi vì thân thể còn hư nhược nên cô ấy vẫn phải nằm thêm vài ngày nữa. Trong bệnh viện, cô thấy Cao Thần, còn có một anh cảnh sát, so với Cao Thần còn cao hơn nhưng mà đen hơn một chút. Chung Linh trực tiếp đi vào phòng mà không nhìn hai người.
“Là cô ta?”
“Đúng, chính là cô ta, khó đối phó lắm đấy!”
“Yên tâm, có Mạc Hoành đây, mình nhất định sẽ giúp cậu đối phó cô ả.” Mạc Hoành chụp vai Cao Thần nói.
“Em thấy thế nào? Có cảm giác khỏe lên không?” Chung Linh buông đồ trên tay xuống, hỏi Tiểu Vân.
“Mẹ em đâu?”
“Không thấy sao? Mẹ cố ý lấy cớ đi ra ngoài, để tạo cơ hội cho Cao Thần.”
Chung Linh nhìn ra cửa.
“Muốn chị đuổi hai người đó đi không?”
Tiểu Vân nói:
“Kệ họ! Chị Chung Linh, lần này cảm ơn chị rất nhiều. Chị không biết người nhà em cảm kích chị thế nào đâu? Cám ơn chị…còn tiền…”
“Không cần lo lắng chuyện tiền nong, lúc nào em có thì đưa chị cũng được. Chị có phải là không còn tiền mà tiêu đâu, tính toán như vậy là khách khí quá rồi.”
“Không, chị Chung Linh, em… Là thế này, ông nội em trước kia là người bên núi Trường Bạch, lần trước ông về đó đã kiếm được hai gốc nhân sâm lâu năm. Ông bảo em đưa nhân sâm cho chị, nói là không thể nợ ân tình của người được.”
Chung Linh vừa nghe thì kinh ngạc, còn có chuyện tốt này sao?
“Nếu thật sự là như vậy thì chị không khách khí. Nói thật, ba mẹ chồng chị thân thể đều yếu. Hơn nữa,em cũng biết, chồng chị là quân nhân, tố chất thân thể cực kì quan trọng. Nhưng mà anh ấy mười mấy năm làm lính, cả người đều là bệnh là thương tích, cho nên đồ tốt như nhân sâm là rất cần. Vậy thế này nhé, chị sẽ mua nó,không nhất định là phải như hai gốc này, chỉ cần là nhân sâm tốt là được, bao nhiêu tiền chị cũng mua. Em có thể nói với ông em nói chuyện với người ở quê, nghĩ cách mua cho chị được không.”
“Được, chị yên tâm, em sẽ nói với ông nội, ông hằng năm đều về quê mà.”
Rốt cuộc Chu Bảo Cương cũng hồi âm, bức thư này đối với Chung Linh mà nói không khác gì nắng hạn gặp mưa. Lần này cô nhất định sẽ giữ gìn thật tốt, không để cho người khác có cơ hội lấy đi.
Từ khi làm ăn, tích tiểu thành đại, cô thấy mình cách vạn nguyên hộ không xa. Cuộc sống tốt đẹp đang chờ phía trước. Cô quyết định chính mình phải bình tĩnh lại phân tích. Thời gian vừa qua, cô còn thiếu sự dứt khoát quyết đoán khiến cho chính cô lâm vào tình cảnh phức tạp hiện giờ.
Chung Linh nhớ đến anh, nhớ lời nói của anh, nhớ anh đã nói qua, chỉ cần anh rời đi thì Lâm Mỹ sẽ không làm loạn nữa. Những chuyện không liên quan đến mình thì càng quan tâm sẽ càng loạn. Nhưng chuyện này liên quan đến chồng cô, là người cô quan tâm nhất, chính cô cũng sợ hãi sẽ phát sinh chuyện xấu, cho nên khó tránh khỏi mất đi sự tỉnh táo thông thường.
Thời gian này cô nàng Lý Tiểu Vân cũng khó chịu, chủ yếu là cô ấy bị một anh chàng con ông cháu cha theo đuổi. Mỗi ngày anh ta đều đến cửa phòng gõ, khiến trong trường ai nấy đều biết. Nếu Tiểu Vân không gả cho anh ta thì việc anh ta làm hiển nhiên sẽ mang đến bất lợi cho Tiểu Vân.
“Sao thế? Em không thích anh ta ư?” Chung Linh cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng cô thấy người kia cũng chân thành, hẳn là nhân phẩm không có vấn đề nhưng chuyện này phụ thuộc vào quyết định của Tiểu Vân.
“Không thích!” Mặt cô ấy đỏ tưng bừng.
“Vì sao? Hai người quen biết nhau như thế nào?”
“Ah! Chúng em là bạn cùng trường tiểu học cũng như trung học, ai biết được sau khi anh ta đi lính trở về làm cảnh sát, thế nhưng lại gặp lại.”
“Anh ta không phải là con chủ tịch huyện sao? Không phải là ở trong thị trấn à?” Chung Linh thắc mắc.
“Ba anh ta trước kia chỉ là chủ tịch xã thôi. Hơn nữa từ hồi còn nhỏ, em đã bị anh ta hại thảm. Bạn học nào cũng nói là anh ta thích em, không ai chịu làm bạn với em, ngay cả ba mẹ em cũng đánh em, nói em … không biết xấu hổ. Em..” Chung Linh thực sự đồng cảm với Tiểu Vân, quả thật là cô ấy bị anh chàng kia hại thảm.
“Anh ta tên gì?”
“Cao Thần.”
Chung Linh nhíu mi.
“Muốn nghe chị khuyên một câu không?”
Nghe vậy, Tiểu Vân phòng bị nhìn cô.
“Sao? Chị cũng định như ba mẹ em, bảo em là gả cho anh ta không phải lo cơm ăn áo mặc?”
Chung Linh cười.
“Nếu từ nhỏ anh ta đã bắt đầu thích em, cho đến tận bây giờ, cái thích này đã ngấm vào xương vào tủy. Tuy nói anh ta yêu có hơi chút biến thái nhưng nếu em kết hôn cùng anh ta thì em sẽ trở thành nữ hoàng.”
Chung Linh chỉ từ góc độ một người phụ nữ mà khách quan đánh giá thôi.
“Chị cũng đồng ý?”
“Chị không phải là đồng ý hay không? Chỉ muốn khuyên em nên nghĩ lại, có phải thực sự em không hề thích anh ta. Nếu thực sự không thích thì tránh để lại phiền phức, em phải dứt khoát cho nhanh.”
“Chị nói vậy khác nào chưa nói gì cả!”
Chung Linh nhìn cô ấy mà thấy nản. Thôi thì để thuận theo tự nhiên đi!
Cứ như vậy lời đồn vẫn cứ tiếp tục, may mắn là Chung Linh là người có năng lực thừa nhận mạnh. Nếu không thì Lý Tiểu Vân tựu trở thành Lâm Mỹ thứ hai, lẻ loi một mình.
Chạng vạng hôm nay, Tiểu Vân thấy không thoải mái nên đã xin phép về phòng nghỉ trước. Cao Thần thấy Chung Linh một mình từ phòng học trở về, rất là kinh ngạc, nhìn xung quanh tìm Tiểu Vân. Chung Linh cũng không để ý đến anh ta, cô cũng chẳng hơi mà làm bà mai. Có biết bà mai ở trong bài “ Chuyện Oanh Oanh” là nhân vật gì không? Bà ta vì Oanh Oanh đã thất thân tìm một người không rõ điều kiện, kết quả là cô ấy lại bị bỏ.
“Đợi chút, chị là Chung Linh phải không? Em nghe thấy Tiểu Vân gọi chị như vậy?”
Chung Linh quay đầu nhìn Cao Thần, người này cao lớn, thanh âm nói chuyện cứng rắn, tóm lại là trên người đậm vị quân nhân, giống Chu Bảo Cương nhà cô.
“Xin hỏi có việc gì không?”
“Tiểu Vân có ở đây không?”
“Ở đâu?” Chung Linh không hy vọng anh ta thực hiện được mục đích của mình.
“Cô ấy không phải mỗi ngày đều đi cùng chị sao?”
“Cho nên?”
Cao Thần phát hiện người con gái trước mắt này rất khó đối phó.
“Cậu muốn làm gì? Hỏi Lý Tiểu Vân có phải là mất tích hay không? Thật xin lỗi, mấy chục người đều có thể làm chứng Lý Tiểu Vân bây giờ vẫn còn ở trường. Hơn nữa cũng không có ai báo nguy. Vì vậy đồng chí cảnh sát, đồng chí muốn làm gì vậy?”
“Ha ha…em chỉ hỏi một chút thôi.” Cao Thần biết Tiểu Vân rất thân với người con gái này cho nên không dám đắc tội, chỉ có thể cười trừ.
“Vậy cậu ở lại, tôi đi nhé!”. Nói xong, Chung Linh liền bước đi.
“Ah, đợi chút, em… Nếu chị có thể giúp em thì em cảm ơn chị vô cùng.”
Chung Linh quay đầu lại nhìn.
“Tôi là bạn của Tiểu Vân, tôi chỉ giúp cô ấy thôi.” Cô không muốn xen vào chuyện này,
Tiểu Vân có ý nghĩ riêng của cô ấy chứ.
Trở lại phòng kí túc, cô đi đến bên giường của Tiểu Vân.
“Thế nào? Ổn không?”
“Ổn! Mà chị có gì vui thế?”
“Cao Thần vừa cản đường chị, hỏi chuyện của em.”
“Anh ta hỏi gì? Chị trả lời như thế nào?”
“ Anh ta hỏi em bị làm sao? Vì sao không cùng chị trở về, chị nói em không sao cả thì anh ta lại muốn chị giúp đỡ anh ta theo đuổi em.”
“Vậy chị trả lời thế nào?
Lý Tiểu Vân rất lo là Chung Linh sẽ đáp ứng, việc này nếu mà gặp Thường Hồng Mai thì khẳng định chắc chắn là sẽ đáp ứng.
“Chị nói, chị là bạn em, không phải là bạn anh ta, tất nhiên là chỉ giúp em.”
“Sao vậy? Không hài lòng câu trả lời của chị ư?” Thấy Tiểu Vân không nói gì, Chung Linh thử hỏi cô ấy thì bị trừng mắt một cái.
Sáu giờ tối, trời đã tối đen. Chung Linh phát hiện Tiểu Vân bị sốt cao, còn xuất hiện cả nốt sẩn đỏ như bệnh sởi, mọi người trong phòng ai nấy đều khẩn trương. Chung Linh nhìn mấy người trong phòng không ai có chủ trương mà lắc đầu. Cô bảo hai người đến phòng trực ban trường tìm giáo viên ở đó đến đây. Xảy ra chuyện như vậy, có người trong phòng cũng muốn đi theo hỗ trợ thì Chung Linh ngăn cản, cô lo lắng có thể bệnh của Tiểu Vân là bệnh truyền nhiễm.
Đến bệnh viện, bác sĩ nghiêm túc khám, đã xác nhận lo lắng của Chung Linh, là bệnh dịch hạch, là một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, tỷ lệ tử vong rất cao. Phương Bắc này thường xuyên phát sinh bệnh này, đến ngay cả thập niên chín mươi cũng vẫn còn. Chung Linh không nghĩ tới mình lại đụng phải tình huống này. Bác sĩ không để ý đến mấy người đang lo lắng, chỉ bảo nộp viện phí. Chuyện này quả là làm khó cho giáo viên đi theo, anh ta một tháng lương mới có 40 đồng, trừ bỏ giao cho vợ chỉ còn 5 đồng để tiêu mà bác sĩ nói viện phí của Tiểu Vân những 200 đồng, làm sao mà đủ được. Vậy phải làm sao bây giờ?
“Thầy, viện phí của Lý Tiểu Vân em sẽ nộp, nhưng mà thầy nên báo cáo với lãnh đạo trường thì tốt hơn. Bác sĩ vừa nói Tiểu Vân khả năng cao là bị bệnh dịch hạch. Cho nên nhà trường nên làm sớm công tác dự phòng, nếu dịch bệnh lan ra thì nhà trường sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Một câu này làm bừng tỉnh tất cả, giáo viên trực ban vội vàng đi báo cáo.
Chung Linh biết chính cô cũng đang phiêu lưu nhưng mà cô cùng Tiểu Vân sớm chiều ở chung, lúc ăn cơm thậm chí còn ăn trong bát lẫn nhau, hiện tại muốn tránh cũng chẳng kịp rồi, không bằng cứ ở trong này chiếu cố cô ấy. Ngày hôm sau,lãnh đạo trường đến thăm, nghe nói đã có người nộp viện phí cho Tiểu Vân thì thở phào nhẹ nhõm. Buổi chiều, người nhà của Tiểu Vân đến, ngoài cha mẹ còn có cả ông nội của cô ấy. Nghe nói Chung Linh ở đây chiếu cố Tiểu Vân còn nộp viện phí hộ con gái họ, họ vô cùng cảm kích. Nhưng mà cả nhà mang lên đây chỉ gần 300 đồng, rất nhanh số tiền ấy đã dùng hết. Bệnh của Tiểu Vân thực hung hiểm. Chung Linh cũng không có đòi tiền Lý gia, chút tiền ấy với Lý gia bây giờ là cả một vấn đề lớn. Thấy Chung Linh không quá tính toán như vậy người nhà Tiểu Vân vô cùng cảm kích, đặc biệt là ông nội Tiểu Vân.
Trong trường cũng có một bạn phát bệnh. Một tuần sau, bệnh của Tiểu Vân dần tốt lên, nhưng mà vẫn phải nằm viện thêm tuần nữa. Chung Linh lại phải nộp thêm 500 đồng tiền nằm viện nữa. Bởi vì có người nhà chiếu cố rồi nên Chung Linh có thể trở lại trường học, nhưng vẫn không thể về nhà.
Chung Linh đã lâu không viết thư cho chồng bởi vì có chút chuyện phát sinh. Nhưng có một nguyên nhân chính là cô muốn xem xem anh ấy có thể chủ động viết thư cho cô, quan tâm cô hay không? Lúc anh gởi thư, tâm tình cô không tệ lắm vì nhìn thấy Lâm Mỹ ghen tị ra mặt. Cũng không biết anh có nhận thư của cô ta không? Có trả lời thư của cô ta? Phụ nữ luôn là như vậy, muốn ở tình địch trước mặt thể hiện mình thành công. Bởi vì đều này làm cho con người ta cảm thấy thỏa mãn, Chung Linh thừa nhận trong lòng cô có một chút như thế, ai bảo cô đang tịch mịch chứ? Nhưng mà cô vẫn cẩn thận, không có chọc vào người điên kia, nhìn cô ta hiện tại cứ như hổ rình mồi lúc cô xem thư, bộ dạng như lúc nào cũng có thể nổi điên.
Trong thư anh gửi có nói, quyết định đi học là đúng đắn, rất có ý nghĩa, học được rất nhiều điều, còn học cả tiếng Anh. Sau đó, anh hỏi tình hình của cô, học tập thế nào, mong cô tiến bộ, có cơ hội là hãy chăm chỉ học hỏi. Còn nói, anh có nhận được thư của chị gái, nói việc làm ăn rất tốt nhưng mà anh không đồng ý phương thức làm ăn đó, muốn cô về sau đừng như vậy nữa. Thật sự là con người bảo thủ. Anh còn hỏi vì sao lâu rồi không hồi âm? Có chuyện gì xảy ra sao? Cuối cùng còn thêm câu biểu thị sự tức giận. Cả bức thư không có lời ngon tiếng ngọt nhưng cô vẫn cảm thấy sự quan tâm của anh.
Chung Linh hồi âm luôn, nói cho anh, hiện tại cô vẫn tốt, không có chuyện gì đặc biệt phát sinh, chỉ là bây giờ chương trình học nhiều hơn mà thôi. Chung Linh còn nói rằng cô rất nhớ anh, rất muốn gặp anh. Lúc viết đến đây, Chung Linh thật sự cảm thấy ý niệm đó trong đầu cực kì mãnh liệt.
Chung Linh lại đi thăm Tiểu Vân. Bởi vì thân thể còn hư nhược nên cô ấy vẫn phải nằm thêm vài ngày nữa. Trong bệnh viện, cô thấy Cao Thần, còn có một anh cảnh sát, so với Cao Thần còn cao hơn nhưng mà đen hơn một chút. Chung Linh trực tiếp đi vào phòng mà không nhìn hai người.
“Là cô ta?”
“Đúng, chính là cô ta, khó đối phó lắm đấy!”
“Yên tâm, có Mạc Hoành đây, mình nhất định sẽ giúp cậu đối phó cô ả.” Mạc Hoành chụp vai Cao Thần nói.
“Em thấy thế nào? Có cảm giác khỏe lên không?” Chung Linh buông đồ trên tay xuống, hỏi Tiểu Vân.
“Mẹ em đâu?”
“Không thấy sao? Mẹ cố ý lấy cớ đi ra ngoài, để tạo cơ hội cho Cao Thần.”
Chung Linh nhìn ra cửa.
“Muốn chị đuổi hai người đó đi không?”
Tiểu Vân nói:
“Kệ họ! Chị Chung Linh, lần này cảm ơn chị rất nhiều. Chị không biết người nhà em cảm kích chị thế nào đâu? Cám ơn chị…còn tiền…”
“Không cần lo lắng chuyện tiền nong, lúc nào em có thì đưa chị cũng được. Chị có phải là không còn tiền mà tiêu đâu, tính toán như vậy là khách khí quá rồi.”
“Không, chị Chung Linh, em… Là thế này, ông nội em trước kia là người bên núi Trường Bạch, lần trước ông về đó đã kiếm được hai gốc nhân sâm lâu năm. Ông bảo em đưa nhân sâm cho chị, nói là không thể nợ ân tình của người được.”
Chung Linh vừa nghe thì kinh ngạc, còn có chuyện tốt này sao?
“Nếu thật sự là như vậy thì chị không khách khí. Nói thật, ba mẹ chồng chị thân thể đều yếu. Hơn nữa,em cũng biết, chồng chị là quân nhân, tố chất thân thể cực kì quan trọng. Nhưng mà anh ấy mười mấy năm làm lính, cả người đều là bệnh là thương tích, cho nên đồ tốt như nhân sâm là rất cần. Vậy thế này nhé, chị sẽ mua nó,không nhất định là phải như hai gốc này, chỉ cần là nhân sâm tốt là được, bao nhiêu tiền chị cũng mua. Em có thể nói với ông em nói chuyện với người ở quê, nghĩ cách mua cho chị được không.”
“Được, chị yên tâm, em sẽ nói với ông nội, ông hằng năm đều về quê mà.”