-
Chương 57: Chương 57
cứ thế cho đến tận 8h rưỡi, họ bảo hãy về để bếp trưởng nghỉ ngơi, dù thật ra ai cũng thấy hắn khỏe ru, có bệnh gì đâu mà nghỉ. thế là cho tới lúc về tôi chẳng nói được lời nào với hắn cả.
lúc nhỏ Dung chở tôi ra tới đầu hẻm, nó mới sực nhớ bỏ quên điện thoại ở đó, ack ack.
“Yên quay lại lấy dùm mình đi!!”
“sao…ko quay xe lại luôn?”
“mất công ko, Yên vô đi, mình chờ ở đây.”
“hay Yên giữ xe, Dung vào đi!”
“trời ơi, sao phiền vậy… sợ gì bếp trưởng sao? hai người…”
“thôi được rồi..”
tôi xuống xe và quay lưng chạy lại căn nhà, trước khi nhỏ Dung phán thêm câu gì đó gây shock.. và vì cứ dùng dằng mãi cũng chẳng ra làm sao.
Quân sư huynh đang vừa kéo cánh cửa trong..
“Khoan, bếp trưởng…đợi chút!!”
anh ta dừng tay, ngước nhìn tôi, hơi bất ngờ, rồi trong vài giây cũng bước ra mở cổng. tôi chen vào vừa thở vừa nói..
“huk..huk..Dung..nó quên điện thoại..”
“điện thoại?”
“chắc để trên bàn..”
“để xem..chờ ở đây đi.”
nói rồi hắn quay vào nhà, tìm vài phút thì trở ra, mang theo cái điện thoại của Dung, đưa cho tôi.
“cảm ơn anh, em về..”
“…….uh..”
tôi lùi ra ngoài khỏi cái cổng sắt, định quay đi, vì Dung và mọi người đang chờ, tôi có phần vội vã 1 chút nhưng khi thấy sư huynh nhìn tôi từ phía trong, bước chân của tôi cũng chần chừ..
“tay em.. sao vậy?”
tôi vội nhìn xuống bàn tay đang cầm cái điện thoại, nó có 1 vết trầy dài mờ nhạt do con dao bằm tỏi sượt qua hồi chiều. trong ánh đèn cổng ko sáng thế này, vậy mà Quân cũng nhận ra.
“trời, nhỏ vậy mà anh cũng thấy?” “tôi ko thấy, chỉ chạm phải nó thôi.” thì ra trong lúc đưa điện thoại cho tôi, sư huynh đã nhận ra ngay vết trầy ấy.
“em ko sao.. anh đừng lo.”
“tôi có lo đâu, hỏi vậy thôi.”
câu trả lời của hắn làm tôi quê dễ sợ, đang cúi mặt, tôi ngẩng lên nhìn gã đăm đăm. bao nhiêu ấm ức, nỗi lòng chất chứa có dịp bung ra hết..
“vậy mà em lo cho anh đó, híc..sư huynh đáng ghét.”
vừa dứt câu là tôi quay lưng định bỏ chạy.. nhưng..chưa được bước nào, thì tay phát xít ấy chụp nhanh lấy tay tôi. kéo giật lại…mạnh tới nỗi tôi bị lôi hẳn vào trong sau cánh cổng rào.
hắn nhìn tôi vài giây. rồi quàng tay ôm tôi…ack ack… lồng ngực tôi đập như trống trận!
“em lo thiệt ko?”
“hỏi thế mà nghe được. ”
tôi nghe hơi thở hắn như khẽ bật ra tiếng cười, còn tay vẫn cứ ôm choàng qua vai tôi. hắn cao tới nỗi chỉ ngước 1 chút là cằm đã gác gọn lên đầu tôi. mà anh ta định như thế này hòai chắc?!!
“anh để em về… mọi người đang chờ!” lập tức gã buông tôi ra khi nghe nhắc tới “mọi người”
“uh..em về đi”
“..ok..bye”
lần này thì tôi quay ra và đi nhanh luôn, sư huynh cũng ko giữ hay kéo tôi lại nữa. nhưng tôi có cảm giác anh ta nhìn tôi mãi từ phía sau, cho tới khi tôi ra tới đầu hẻm..
“lấy có cái điện thoại mà tâm sự gì lâu dữ hen”
nhỏ Dung càu nhàu, chỉ còn mỗi nó ở đó, có lẽ mọi người đã đi trước.. tôi định lên tiếng cãi, vì hồi nãy đã kêu nó vào rồi ko chịu. nhưng rồi tôi lại làm thinh, mặc kệ nó. dù sao chuyện cũng đã như thế thì cứ để nó như thế.. người ta vẫn nói ko ai che giấu được tình yêu mà. nhưng… liệu tôi và Quân có phải đã yêu nhau ko? ack ack…thật là ko thể tin nổi.
lúc nhỏ Dung chở tôi ra tới đầu hẻm, nó mới sực nhớ bỏ quên điện thoại ở đó, ack ack.
“Yên quay lại lấy dùm mình đi!!”
“sao…ko quay xe lại luôn?”
“mất công ko, Yên vô đi, mình chờ ở đây.”
“hay Yên giữ xe, Dung vào đi!”
“trời ơi, sao phiền vậy… sợ gì bếp trưởng sao? hai người…”
“thôi được rồi..”
tôi xuống xe và quay lưng chạy lại căn nhà, trước khi nhỏ Dung phán thêm câu gì đó gây shock.. và vì cứ dùng dằng mãi cũng chẳng ra làm sao.
Quân sư huynh đang vừa kéo cánh cửa trong..
“Khoan, bếp trưởng…đợi chút!!”
anh ta dừng tay, ngước nhìn tôi, hơi bất ngờ, rồi trong vài giây cũng bước ra mở cổng. tôi chen vào vừa thở vừa nói..
“huk..huk..Dung..nó quên điện thoại..”
“điện thoại?”
“chắc để trên bàn..”
“để xem..chờ ở đây đi.”
nói rồi hắn quay vào nhà, tìm vài phút thì trở ra, mang theo cái điện thoại của Dung, đưa cho tôi.
“cảm ơn anh, em về..”
“…….uh..”
tôi lùi ra ngoài khỏi cái cổng sắt, định quay đi, vì Dung và mọi người đang chờ, tôi có phần vội vã 1 chút nhưng khi thấy sư huynh nhìn tôi từ phía trong, bước chân của tôi cũng chần chừ..
“tay em.. sao vậy?”
tôi vội nhìn xuống bàn tay đang cầm cái điện thoại, nó có 1 vết trầy dài mờ nhạt do con dao bằm tỏi sượt qua hồi chiều. trong ánh đèn cổng ko sáng thế này, vậy mà Quân cũng nhận ra.
“trời, nhỏ vậy mà anh cũng thấy?” “tôi ko thấy, chỉ chạm phải nó thôi.” thì ra trong lúc đưa điện thoại cho tôi, sư huynh đã nhận ra ngay vết trầy ấy.
“em ko sao.. anh đừng lo.”
“tôi có lo đâu, hỏi vậy thôi.”
câu trả lời của hắn làm tôi quê dễ sợ, đang cúi mặt, tôi ngẩng lên nhìn gã đăm đăm. bao nhiêu ấm ức, nỗi lòng chất chứa có dịp bung ra hết..
“vậy mà em lo cho anh đó, híc..sư huynh đáng ghét.”
vừa dứt câu là tôi quay lưng định bỏ chạy.. nhưng..chưa được bước nào, thì tay phát xít ấy chụp nhanh lấy tay tôi. kéo giật lại…mạnh tới nỗi tôi bị lôi hẳn vào trong sau cánh cổng rào.
hắn nhìn tôi vài giây. rồi quàng tay ôm tôi…ack ack… lồng ngực tôi đập như trống trận!
“em lo thiệt ko?”
“hỏi thế mà nghe được. ”
tôi nghe hơi thở hắn như khẽ bật ra tiếng cười, còn tay vẫn cứ ôm choàng qua vai tôi. hắn cao tới nỗi chỉ ngước 1 chút là cằm đã gác gọn lên đầu tôi. mà anh ta định như thế này hòai chắc?!!
“anh để em về… mọi người đang chờ!” lập tức gã buông tôi ra khi nghe nhắc tới “mọi người”
“uh..em về đi”
“..ok..bye”
lần này thì tôi quay ra và đi nhanh luôn, sư huynh cũng ko giữ hay kéo tôi lại nữa. nhưng tôi có cảm giác anh ta nhìn tôi mãi từ phía sau, cho tới khi tôi ra tới đầu hẻm..
“lấy có cái điện thoại mà tâm sự gì lâu dữ hen”
nhỏ Dung càu nhàu, chỉ còn mỗi nó ở đó, có lẽ mọi người đã đi trước.. tôi định lên tiếng cãi, vì hồi nãy đã kêu nó vào rồi ko chịu. nhưng rồi tôi lại làm thinh, mặc kệ nó. dù sao chuyện cũng đã như thế thì cứ để nó như thế.. người ta vẫn nói ko ai che giấu được tình yêu mà. nhưng… liệu tôi và Quân có phải đã yêu nhau ko? ack ack…thật là ko thể tin nổi.