-
Chương 71: Chương 71
cả 3 chúng tôi, ai cũng ôm theo quần áo, xà bông..tùm lum.. nhưng lại ko chờ phòng tắm nữa, mà đi ra quán café trong căn tin sân trọ ngồi. khoảng gần 8h tối mà trăng đã sáng vằng vặc. tôi nói bâng quơ để xua đi sự tĩnh lặng giữa 3 người..
“hôm nay ngày rằm thì phải…”
“Yên ko muốn hỏi tôi gì sao?”
Khải nói thấp giọng, nhìn tôi nhưng có cái gì đó lơ đãng lắm. Thắng rút 1 điếu thuốc, rồi châm lửa rít hơi khói dài ko nói gì.
“sao anh lại gạt Yên?”
“nếu Thắng bệnh thì .. dễ nghe hơn.”
Khải vừa dứt lời, Thắng liền ho ngay như bị sặc khói, quay sang la lối.
“dễ nghe con khỉ, mày muốn Yên thương hại tao hả?”
“vì .. Vân nữa.” Khải nhắc Vân bằng 1 thái độ khá buồn, tôi liền chen ngang..
“anh ko muốn Vân lo phải ko?”
“khi Vân phát hiện bệnh án, cô ấy đã cho sự hoang mang rất rõ….Vân đang năm cuối, tôi chẳng muốn làm ảnh hưởng..”
“nhưng…”
tôi định nói gì đó, mà lại ko biết nói gì, nên thôi. vì dù sao thì Khải cũng có lý khi muốn giấu Vân…chắc anh biết khi nói mạnh miệng thì Vân sẽ tin, nên bảo sẽ dắt nó cùng đi xét nghiệm.. và đúng là con bé ko nghi ngờ gì.
“tôi bệnh thì có thể chữa, nhưng nếu Thắng bị bắt thì ai cứu nổi.”
“cái miệng mày..lúc nào cũng nói xui… mày nói làm Yên nhức đầu thêm chứ ích gì?”
“Yên biết rồi. ko cần giấu. hình như Thắng chỉ còn mỗi cách đó…phải ko?”
khi tôi nói hết câu, cả hai người họ đều nhìn tôi trân trân, chắc họ ko hiểu sao tôi có thể biết chuyện mà họ đang nói.
“Yên biết gì?”
“thì biết hết. tóm lại, anh hãy đi đi, Khải.. và rồi trở về thật khỏe mạnh.. Yên muốn nhìn thấy anh đánh tennis ra sao…”
“………hai người ở lại, tôi đi tắm”
Khải tự nhiên đứng dậy, sau đó bỏ đi, nhưng thay vì hướng nhà tắm, anh đi thẳng lên cầu thang..tôi nhìn theo Khải 1 lúc rồi mới hỏi Thắng.
“anh ấy sẽ đi chứ?”
“ko biết. hắn chưa bao giờ chịu dùng tiền của tôi..”
Thắng nhún vai, dụi tắt điếu thuốc rồi uống 1 ngụm cà phê. ly tắt ép của tôi thì đã cạn từ nãy giờ..
“uh.. còn anh đó, sau vụ này thì cũng..đừng liều nữa …”
“lẽ ra tay bếp trưởng đó đừng cho Yên biết những chuyện ko nên biết..”
“sao anh nghĩ là Quân nói?”
“ko phải gã đó thì ai.”
“hihi..”
tôi chỉ còn cách cười thừa nhận kẻ tình báo là sư huynh. Thắng vuốt mái tóc ngược ra sau, hít 1 hơi sâu…
“nếu đã biết, vậy chắc Yên cũng hiểu tại sao tôi thích sống như Jason.”
tôi khẽ gật đầu. chưa bao giờ tôi thấy hiểu Thắng, thương Thắng như lúc này hơn cả khi nghĩ là anh ta bệnh. một chàng trai còn rất trẻ nhưng đã phải chọn con đường khó để đi, vì 1 lỗi lầm trong quá khứ..
“anh cho tôi mượn quyển truyện lại đi. chưa đọc xong anh đã đòi rồi.”
“là Khải đòi, hắn sợ Vân nghĩ lung tung…”
“Khải yêu Vân thật lòng hen..”
“hi vọng là vậy.”
“huh??? sao lại hi vọng??” thay vì trả lời câu tôi hỏi, Thắng lại hỏi 1 chuyện khác.
“mấy hôm trước khi Yên rủ tôi đi Parkson games, Yên có gặp Khải ko?”
“hình như có.. gặp trong quán cơm bên cạnh nè.”
“hôm đó về hắn hỏi tôi – “Yên giống Alice quá, phải ko?” ..”
“ủa, tôi giống Alice sao? ặc ặc..”
thật ra tôi chỉ mới đọc tới khúc Alice xuất hiện, tôi còn ko rõ cô ấy tính cách ra làm sao.. ko ngờ mình cũng giống 1 nhân vật nữ chính, hehe.
“Yên là Alice của tôi, cũng là Alice của Khải…”
“là sao??”
“tôi nghĩ trong lòng hắn có tình yêu nào đó dành cho Yên..” ánh trăng ngòai kia vẫn sáng lắm, mà sao tôi thấy đầu óc mình mù mịt và…rối rắm…
“nhưng chắc là chỉ 1 chút thôi…sau vụ Vân sốt vó vì tập bệnh án, hắn biết tình yêu lớn nhất là ở đâu rồi.”
tôi thở dài, uống ly tắc nhạt nhách vì toàn là trà đá Thắng thật ngốc, hắn ko hiểu rằng chuyện đó dù có hay ko, cũng chẳng còn ảnh hưởng gì tới tôi nữa, vì tôi đã có Quân, còn Khải cũng có Vân….tôi chỉ nghĩ nhiều về tình yêu của Thắng. suy cho cùng, người cô đơn và đáng thương nhất, lại chỉ có 1 mình Thắng. vì nghĩ rằng Khải cũng yêu tôi, anh ta bỗng tự dưng bỏ cuộc, ko còn chút động lực nào.. ngay cả lúc này, cơ hội có thể cho tôi biết tình cảm thực sự của mình, hắn lại chỉ dành lời để nói thay Khải.
“lần anh bảo tôi hứa 2 tháng ko yêu ai, vì sau 2 tháng kiếm đủ tiền anh sẽ ko nhúng tay vào mấy vụ đó nữa đúng ko?”
dù Thắng ko đáp nhưng tôi biết tôi đã đoán trúng, qua ánh mắt hắn nhìn ra đường tiếc nuối, qua nụ cười nhạt trên môi hắn nữa.. nhạt như nước tắt trong ly của tôi….....
“hôm nay ngày rằm thì phải…”
“Yên ko muốn hỏi tôi gì sao?”
Khải nói thấp giọng, nhìn tôi nhưng có cái gì đó lơ đãng lắm. Thắng rút 1 điếu thuốc, rồi châm lửa rít hơi khói dài ko nói gì.
“sao anh lại gạt Yên?”
“nếu Thắng bệnh thì .. dễ nghe hơn.”
Khải vừa dứt lời, Thắng liền ho ngay như bị sặc khói, quay sang la lối.
“dễ nghe con khỉ, mày muốn Yên thương hại tao hả?”
“vì .. Vân nữa.” Khải nhắc Vân bằng 1 thái độ khá buồn, tôi liền chen ngang..
“anh ko muốn Vân lo phải ko?”
“khi Vân phát hiện bệnh án, cô ấy đã cho sự hoang mang rất rõ….Vân đang năm cuối, tôi chẳng muốn làm ảnh hưởng..”
“nhưng…”
tôi định nói gì đó, mà lại ko biết nói gì, nên thôi. vì dù sao thì Khải cũng có lý khi muốn giấu Vân…chắc anh biết khi nói mạnh miệng thì Vân sẽ tin, nên bảo sẽ dắt nó cùng đi xét nghiệm.. và đúng là con bé ko nghi ngờ gì.
“tôi bệnh thì có thể chữa, nhưng nếu Thắng bị bắt thì ai cứu nổi.”
“cái miệng mày..lúc nào cũng nói xui… mày nói làm Yên nhức đầu thêm chứ ích gì?”
“Yên biết rồi. ko cần giấu. hình như Thắng chỉ còn mỗi cách đó…phải ko?”
khi tôi nói hết câu, cả hai người họ đều nhìn tôi trân trân, chắc họ ko hiểu sao tôi có thể biết chuyện mà họ đang nói.
“Yên biết gì?”
“thì biết hết. tóm lại, anh hãy đi đi, Khải.. và rồi trở về thật khỏe mạnh.. Yên muốn nhìn thấy anh đánh tennis ra sao…”
“………hai người ở lại, tôi đi tắm”
Khải tự nhiên đứng dậy, sau đó bỏ đi, nhưng thay vì hướng nhà tắm, anh đi thẳng lên cầu thang..tôi nhìn theo Khải 1 lúc rồi mới hỏi Thắng.
“anh ấy sẽ đi chứ?”
“ko biết. hắn chưa bao giờ chịu dùng tiền của tôi..”
Thắng nhún vai, dụi tắt điếu thuốc rồi uống 1 ngụm cà phê. ly tắt ép của tôi thì đã cạn từ nãy giờ..
“uh.. còn anh đó, sau vụ này thì cũng..đừng liều nữa …”
“lẽ ra tay bếp trưởng đó đừng cho Yên biết những chuyện ko nên biết..”
“sao anh nghĩ là Quân nói?”
“ko phải gã đó thì ai.”
“hihi..”
tôi chỉ còn cách cười thừa nhận kẻ tình báo là sư huynh. Thắng vuốt mái tóc ngược ra sau, hít 1 hơi sâu…
“nếu đã biết, vậy chắc Yên cũng hiểu tại sao tôi thích sống như Jason.”
tôi khẽ gật đầu. chưa bao giờ tôi thấy hiểu Thắng, thương Thắng như lúc này hơn cả khi nghĩ là anh ta bệnh. một chàng trai còn rất trẻ nhưng đã phải chọn con đường khó để đi, vì 1 lỗi lầm trong quá khứ..
“anh cho tôi mượn quyển truyện lại đi. chưa đọc xong anh đã đòi rồi.”
“là Khải đòi, hắn sợ Vân nghĩ lung tung…”
“Khải yêu Vân thật lòng hen..”
“hi vọng là vậy.”
“huh??? sao lại hi vọng??” thay vì trả lời câu tôi hỏi, Thắng lại hỏi 1 chuyện khác.
“mấy hôm trước khi Yên rủ tôi đi Parkson games, Yên có gặp Khải ko?”
“hình như có.. gặp trong quán cơm bên cạnh nè.”
“hôm đó về hắn hỏi tôi – “Yên giống Alice quá, phải ko?” ..”
“ủa, tôi giống Alice sao? ặc ặc..”
thật ra tôi chỉ mới đọc tới khúc Alice xuất hiện, tôi còn ko rõ cô ấy tính cách ra làm sao.. ko ngờ mình cũng giống 1 nhân vật nữ chính, hehe.
“Yên là Alice của tôi, cũng là Alice của Khải…”
“là sao??”
“tôi nghĩ trong lòng hắn có tình yêu nào đó dành cho Yên..” ánh trăng ngòai kia vẫn sáng lắm, mà sao tôi thấy đầu óc mình mù mịt và…rối rắm…
“nhưng chắc là chỉ 1 chút thôi…sau vụ Vân sốt vó vì tập bệnh án, hắn biết tình yêu lớn nhất là ở đâu rồi.”
tôi thở dài, uống ly tắc nhạt nhách vì toàn là trà đá Thắng thật ngốc, hắn ko hiểu rằng chuyện đó dù có hay ko, cũng chẳng còn ảnh hưởng gì tới tôi nữa, vì tôi đã có Quân, còn Khải cũng có Vân….tôi chỉ nghĩ nhiều về tình yêu của Thắng. suy cho cùng, người cô đơn và đáng thương nhất, lại chỉ có 1 mình Thắng. vì nghĩ rằng Khải cũng yêu tôi, anh ta bỗng tự dưng bỏ cuộc, ko còn chút động lực nào.. ngay cả lúc này, cơ hội có thể cho tôi biết tình cảm thực sự của mình, hắn lại chỉ dành lời để nói thay Khải.
“lần anh bảo tôi hứa 2 tháng ko yêu ai, vì sau 2 tháng kiếm đủ tiền anh sẽ ko nhúng tay vào mấy vụ đó nữa đúng ko?”
dù Thắng ko đáp nhưng tôi biết tôi đã đoán trúng, qua ánh mắt hắn nhìn ra đường tiếc nuối, qua nụ cười nhạt trên môi hắn nữa.. nhạt như nước tắt trong ly của tôi….....