Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Dù tiết trời đang độ tháng Năm thì ban đêm vẫn rất nóng.
Cũng may ôm Ca Dạ là có thể giải nhiệt được, ôm mãi ôm mãi như ôm một khối ngọc lạnh.
Khẽ ngửi mùi thơm trên tóc, hắn biết nàng vẫn chưa ngủ, mỗi khi hơi thở lướt qua tai là nàng lại bất giác run lên, như đóa hoa trắng mảnh mai trước gió.
Thế là hắn cố ý thở mạnh hơn, quả nhiên nàng rụt cổ lại, rái tai xinh xắn ửng đỏ. Nhất thời cõi lòng rạo rực ngứa ngáy, đến khi sực tỉnh thì hắn đã hôn lên cổ nàng.
Làn da mềm mại bóng loáng dụ người nếm thử. Trung y màu trắng dần tuột xuống khỏi đôi vai bé nhỏ, để lộ tấm lưng xinh đẹp. Nếu không phải Ca Dạ đè tay giữ vạt áo trước lại thì chắc chắn hắn đã lật lại mà hôn, nếu như làm vậy, hắn không biết mình còn có thể khống chế nổi không.
Cái chạm nhẹ làm Ca Dạ run bắn, cơ thể lạnh băng theo đó nóng lên, nhưng nàng chỉ cắn môi không lên tiếng. Hắn gặm lấy xương bả vai nàng, chợt nàng giật mình cuộn chặt người hơn. Hắn không kiềm được cười khẽ, đưa ngón tay nhẹ nhàng mơn trớ tấm lưng như ngọc mê hoặc tâm trí, như giới hạn thách thức tính tự chủ.
Nhắm mắt kéo lại vạt áo, để bản thân bình tĩnh lại thì hắn mới dám mở, nhiệt độ dần khôi phục như lúc bình thường. Ca Dạ vẫn nằm im quay lưng về phía hắn, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Ca Dạ.”
Không nghe thấy tiếng đáp, hắn nhẹ nhàng lật người nàng lại, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên, hàng mi dài rung rung như quạt lông, chỉ là không chịu mở mắt ra.
“Ca Dạ?” Hắn hôn lên đôi mắt khép chặt.
“Còn không dậy nữa là ta…” Đầu ngón tay đưa vào vạt áo, Ca Dạ lập tức mở choàng mắt, con ngươi trong suốt có vẻ vừa sốt sắng lại vừa thẹn thùng, đập một phát gạt bàn tay càn rỡ ra.
“Tiếc quá, nàng mà ngủ thật thì hay biết mấy.” Hắn cười trêu, giả vờ ra chiều tiếc nuối.
Chỉ có vào những lúc thế này Ca Dạ mới không nói được gì, bao lời sắc bén đều hóa thành luống cuống, không biết phải đối đáp thế nào. Hắn khá thích trêu nàng, vì lần nào nét mặt trẻ thơ đỏ bừng lại đầy quyến rũ ấy cũng khiến tim ta đập thình thịch. Ôm lấy nàng như vậy, đúng là một hành hạ ngọt ngào.
Hắn không dám nhìn mà đổi sang gối đầu lên ngực, cằm gác lên suối tóc đen nhánh.
“Ba ngày nữa chính là sinh nhật của cha ta.”
Nàng không quen nằm đối mặt, vậy là giơ tay đẩy ra.
“Nàng có đi không?” Kéo tay nàng ra, hắn càng ôm chặt hơn.
“Cần gì phải hỏi nữa.” Không giãy ra được nàng liền dứt khoát thôi, bất đắc dĩ để mặc hắn.
“Mẹ ta hy vọng nàng sẽ đến, muốn tâm sự mấy lời với nàng.” Hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Lệnh tôn mà thấy ta thì khéo càng khó chịu hơn nuốt phải ruồi.” Nàng lạnh lùng từ chối.
Hình dung quá tương phản khiến hắn bật cười, cười xong lại thấy bi ai, vậy là im lặng một hồi lâu.
“Ta khiến ngươi mất hứng à?”
“Không.” Cúi đầu hôn lên mái tóc đen, “Là ta không tốt, khiến nàng phải ấm ức.”
“Không nói đến việc đó, ta vốn không thích mấy danh môn chính phái như thế này, phiền chết đi được.” Hai người chỉ mặc trung y, nằm kề sát nhau, đương lúc không biết nên đặt tay ở đâu thì hắn bèn nắm lấy đặt ngang hông. Nàng nhẹ nhàng đặt lên, đầu ngón tay lẳng lặng cảm nhận cơ thể nam nhân mạnh mẽ đầy đặn.
“Ca Dạ, ở lại Dương Châu nhé được không?” Hắn thấp giọng đề nghị, “Cứ giống như bây giờ.”
“Rồi sau đó?”
“Ta sẽ nghĩ cách, một ngày nào đó ắt có thể thuyết phục được.” Hắn khó khăn nói, ngay đến bản thân cũng cảm thấy gượng gạo.
Ca Dạ chỉ cười cười rồi khép mắt lại, “Ta mệt rồi, ngủ thôi.”
“Ca Dạ.” Hắn không muốn cứ thế bỏ qua, nắm lấy vai nàng vô cùng nghiêm túc, “Ta muốn ít thời gian.”
“Vậy thì như thế nào, có phải sau đó ngươi muốn nói ngoài ta ra không cần ai khác không?” Giọng nói lạnh lùng mang theo phần chế giễu, “Chính ngươi cũng biết mà, thật ra như thế này cũng tốt, ta vốn không thích dính dáng đến thế gia bạch đạo, bản thân ngươi lại có chuyện phải đảm đương, đừng cố chấp lôi ta vào…”
Bàn tay bên hông đột nhiên siết chặt, cơn tức giận từ đâu xông đến chiếm cứ hắn.
“Ta lặp lại lần nữa, ta chỉ cần nàng, dù rắc rối đến mấy ta cũng không buông tay.”
“Nhưng ta muốn buông.” Giọng nàng bình tĩnh như nước và lại lạnh như băng, “Ta không muốn mệt mỏi như vậy nữa.”
Trong nháy mắt cơn tuyệt vọng lạnh ngắt bủa vây lấy hắn.
“Không ai dám xem thường ta, nhưng vào Tạ gia thì tự ta cũng xem thường mình.” Nàng cố chấp gạt tay hắn ra, không chút lưu luyến tách mình ra, “Ngươi hy vọng ta lưu lạc đến mức ấy sao?”
“Ta, không làm được.” Đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng vào hắn, “Ngươi biết, và ta cũng biết.”
Trái tim dần rơi xuống vực sâu, nện trúng tảng đá lớn, vừa nặng lại cứng.
“Ngươi rất tốt, rất rất tốt, nhưng ta không muốn.” Con ngươi kiên quyết kia cuối cùng cũng dịu đi, nàng thật lòng áy náy, “Xin lỗi.”
Xin lỗi đã để ngươi gặp phải ta.
“Nàng, đúng là rất kiêu ngạo.” Hắn biết lời nàng chưa nói ra.
Âm thanh khô khốc như không phải của mình, đau lòng như bị thứ gì đó kéo xé song lại không thể làm được gì. Không chịu nổi nữa, hắn bất chợt đứng dậy khoác áo vào, rời đi trong đau lòng.
Lẳng lặng nằm một lúc, nàng cuộn tròn mình một lần nữa.
Mơ màng nhìn màn đêm tối om ngoài cửa sổ, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, song ngay vào khoảnh khắc sắp chợp mắt thì một lưỡi dao vô hình sắc nhọn cắm phập vào cơ thể, cơn đau đã lâu không thấy một lần nữa tấn công.
Nàng cắn chặt môi khổ sở chống đỡ, ấy nhưng cơn đau đã vượt quá giới hạn chịu đựng, ánh mắt bất giác nhìn đến đoản kiếm ở mép giường, rồi lại ép mình dời mắt đi, nàng đã đồng ý rồi… Lúc này đây không cách nào chịu đựng nổi, tự kìm nén gần như vỡ tan, nàng co giật nắm lấy thanh kiếm ném vào trong góc phòng.
Giọt mồ hôi to chừng hạt đậu không ngừng rơi xuống, cơn đau ở hai chân mãi vẫn không tan biến, một đêm dài đến đáng sợ. Cuối cùng khi cơn đau đã lắng xuống, nàng nằm rạp trên đất, yếu ớt đợi khôi phục sức lực.
Lần này, nàng chỉ có thể tự mình đứng lên.
Trời tờ mờ sáng, phương Đông dâng lên lớp trắng bạc, tuy vẫn còn tù mù nhưng bình minh đã đến.
Đột nhiên bên tai có tiếng rơi vang lên, không nghi ngờ gì, có người bước chân vào uyển.
Cả thời gian lẫn tiếng bước chân đều không đúng, nhưng ngay đến sức để cắn răng nàng cũng không có. Miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn bàn tròn cách đó không xa, vài ba lọ thuốc nằm trên bàn, còn cả vò ngọc đựng hài cốt… Nàng dùng hết sức lê người đến, cơ thể ướt đẫm mồ hôi để lại dấu vết trên sàn.
Tim gã đập rất nhanh.
Gạt đi mọi suy nghĩ, gã thận trọng tiến đến gần, trong căn phòng đen kịt yên tĩnh đến lạ thường.
Gã ta nhanh chóng đi đến dưới cửa sổ, đột nhiên tiếng rơi vỡ vang lên, nghe như tiếng đồ sứ rơi, tim gã suýt chút nhảy ra khỏi lồng ngực. Biết rõ lúc này chắc chắn Tạ Vân Thư đã rời đi, song vẫn không tránh được nuốt nước bọt.
Lại im lặng một hồi, trong nhà bếp truyền đến tiếng rửa mặt, không thể kéo dài tiếp được nữa, kiếm sáng loáng che trước người, gã nhẹ nhàng lộn một vòng vào phòng như con báo.
Phòng trong rất tối, trên nền có người cuộn tròn mặc áo mỏng màu trắng, thân hình nhỏ bé nói cho gã biết đó chính là người phải đưa đi. Dù đối phương là nữ tử, lại trông có vẻ không thể phản kháng, nhưng hắn vẫn dè dặt sợ hãi tiến đến gần, mũi chân khều một cái, lật ngược người xụi lơ lại.
Cơ thể mềm oặt như vớt lên từ nước, nếu không phải ngực còn phập phồng thì gã sẽ cho rằng nàng ta đã chết, bởi vì sắc mặt nàng ta tái nhợt đến đáng sợ.
Xác định không phải đối phương ngụy trang, gã nhặt nến đốt ở dưới đất lên. Tuy nhiên tim nến đã bị ẩm nên phải đánh lửa mấy lần mới sáng, ngọn lửa thắp lên chiếu sáng căn phòng.
Trên đất có một đống sứ vỡ, hẳn âm thanh vừa rồi là đến từ đây. Khăn bàn lệch nửa rũ xuống đất, đoán chừng là bị nàng ta kéo, cơ thể nàng ta yếu ớt như thể bị nhiễm bệnh.
Xốc đối phương lên đè lên tường, gã có chút do dự, dù gì đối phương vẫn còn là trẻ con, bề ngoài trông không có vẻ gì uy hiếp. Gã hắng giọng, cố để bản thân dữ tợn hơn.
“Có phải ngươi là người của Ma giáo không, nói!” Chênh lệch quá rõ, lại có cảm giác bắt nạt yếu nữ, gã liền hạ giọng xuống, “Đừng hòng gạt được ta, ngươi muốn quyến rũ ta cũng vô dụng.”
Không biết vì câu nói nào có tác dụng mà người yếu đuối kia mở mắt ra, ánh mắt mơ màng dần ngưng tụ, cuối cùng tập trung nhìn thẳng mặt gã, con ngươi đen nhánh mở to, chỉ trong nháy mắt đã khiến gã hoảng hốt.
“Ngươi là người trong Ma giáo, đã giết quốc chủ Thiện Thiện, có đúng không?” Gã cố gắng trừng lại.
Đối với thiếu niên lần đầu vào giang hồ thì trừng mắt với một thiếu nữ có thể hôn mê bất cứ lúc nào là chuyện chưa từng có, gương mặt có vẻ phong độ của người trí thức lại không đủ uy hiếp, trái lại giống như tranh hơn thua hơn.
Ấy nhưng cô gái kia lại dần mỉm cười, nụ cười quá đỗi thê lương, trong đôi mắt đen láy lấp lánh ánh nước, yếu tới độ không chịu đựng nổi dù chỉ là một kích.
“Đúng thế.”
Giọng rất nhỏ, gã gần như chẳng nghe rõ, chỉ có thể đoán qua khẩu hình, “Chính là ngươi?”
Nàng uể oải gật đầu, đôi mắt giăng đầy sương mù không có lấy một tia sáng.
Đã xác định được thân phận thì gã không còn do dự nữa, thổi phụt nến đi rồi vác nàng lên nhảy ra khỏi phòng, mũi chân điểm lên chấn song. Nhưng đúng lúc này trên mặt đột nhiên đau xót, lập tức hất người trên vai ra theo phản xạ, cơ thể nho nhỏ đập xuống đất rồi lăn hai vòng, cuối cùng bất động.
Trên mặt bị rạch một đường rướm máu, là nàng thừa dịp chưa chuẩn bị dùng móng tay cào – một động tác phản kháng có vẻ không cam lòng. Thiếu niên ảo não nguyền rủa một tiếng, đi đến điểm mấy huyệt, đổi tay xách lấy rồi xông ra ngoài.