Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 234
Khi Chu Chu mở mắt, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Doãn Tử Chương, nàng ôm Tiểu Trư nằm ở trên đùi của hắn, hoàn cảnh chung quanh hoàn toàn khác lúc nàng bắt đầu hôn mê, nàng nhất thời có chút mơ hồ.
“Con heo lười, cuối cùng muội cũng đã tỉnh ngủ.” Cho tới giờ khắc này Doãn Tử Chương mới chính thức thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù lý trí biết rõ chắc Chu Chu không có chuyện gì, hô hấp và nhịp tim đập của nàng cũng rất bình thường, nhưng mà thấy nàng cứ không tỉnh như vậy, luôn làm người khó mà yên tâm.
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Chu Chu bò dậy hỏi.
“Cả buổi.”
Đầu óc Chu Chu dần dần thanh tĩnh, vội vàng cúi đầu nhìn Tiểu Trư trong ngực, chỉ thấy nó lẳng lặng nằm úp sấp, không có một chút phản ứng nào, trong lòng không khỏi sinh ra lo lắng.
Trong cơ thể Tiểu Trư đồng thời tồn tại hai loại Thiên Hỏa, hiện tại coi như là thành công dung hợp hay vẫn bị thất bại? Nhìn thân thể Tiểu Trư hoàn hảo, chắc thành công chứ, nhưng mà mãi nó chưa tỉnh, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi ?
Trừ Thái tử Đan Quốc, trên đời chưa từng có người nào đồng thời hấp thu hai loại Thiên Hoả, cái này không khác gì nguyên lý hấp thu thú hỏa nhưng uy lực Thiên Hỏa so với thú hỏa có một khoảng cách rất xa.
Nàng không thể nào đi thỉnh giáo Thái tử Đan Quốc về chuyện hấp thu hai loại Thiên Hỏa sẽ có phản ứng gì, chỉ có thể dựa vào bản thân suy nghĩ.
Cho dù hỏi sư phụ sư nương, hơn phân nửa là không có đáp án, bản thân bọn họ thậm chí ngay cả một loại Thiên Hỏa cũng chưa từng hấp thu qua, thì làm sao có thể trả lời nghi vấn của nàng?
“Tiểu Trư làm sao vậy ?” Doãn Tử chương hỏi.
Chu Chu không muốn làm cho hắn lo lắng, ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Nó quá mệt mỏi, đoán chừng còn muốn ngủ thêm mấy ngày. Nơi này là địa phương nào? Huynh đã tìm được 《 Tủy Băng Quyết 》 chưa?”
“Tiểu sư muội! Lão Tứ coi muội như bảo bối ôm chặt không nỡ buông tay, thời gian đâu mà đi tìm《 Tủy Băng Quyết 》?” Đề Thiện Thượng nháy mắt ra hiệu nói.
Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục thấy Chu Chu tỉnh lại thì đi tới chỗ nàng, Thạch Ánh Lục vui vẻ nói: “Lần này nhờ có Chu Chu và Tiểu Trư. Nếu không chúng ta bây giờ cũng còn bị vây ở cái địa phương cổ quái kia. Tiểu Trư vẫn khỏe chứ? Nơi này là bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương, có rất nhiều thứ tốt đấy!”
Trong khoản thời gian Chu Chu hôn mê, trên căn bản bọn họ đã đem bảo tàng của Băng Hoả Thần Vương dạo qua một lần, từ đại điện hình tròn, các khố phòng chia ra và thông nhau, một phòng đều chứa vô số pháp bảo, bùa, đan dược, linh dược, đan phương, trận đồ trận bàn trận kỳ cùng với công pháp bí tịch, còn có vô số linh thạch thượng phẩm, cất giữ còn nhiều hơn gấp trăm lần khố phòng của phái Thánh Trí.
Nếu phái Thánh Trí nhận được những đồ này, mặc dù không thể lập tức trở thành tông môn nhất lưu tại đại lục, nhưng chỉ cần cẩn thận duy trì, mấy trăm năm sau chuyện vượt xa Phồn Kiếm tông là không thành vấn đề.
“Tìm được 《 Tủy Băng Quyết 》 rồi sao?” Chu Chu hỏi lại lần nữa. Nàng quan tâm nhất chính là vấn đề này, bởi vì đây là chuyện mà Doãn Tử Chương quan tâm nhất .
“Tìm được rồi, nhưng chúng ta không có biện pháp lấy được nó! Vật này, các đệ xem một chút sẽ hiểu.” Đề Thiện Thượng chua chát nói, rồi nhét một ngọc giản*(giống thẻ tre nhưng là làm bằng ngọc) vào trên tay Doãn Tử Chương.
Trên ngọc giản ghi lại chính là tu luyện tâm đắc cùng một chút ít chuyện vặt của Băng Hỏa Thần Vương. Doãn Tử Chương nhanh chóng nhìn một lần, cuối cùng cũng hiểu tại sao Đề Thiện Thượng có bộ dáng này, thì ra là 《 Tủy Băng Quyết 》 chỉ cung cấp cho người tu luyện có Băng linh căn. Hơn nữa cũng không hề có văn tự ghi chép, toàn bộ đều do người tu hành tự tìm hiểu từ “Tủy Băng Thạch”, có thể có được bao nhiêu chân truyền, đều xem ngộ tính của người có duyên.
Tủy Băng Thạch chính là cái Thạch bồ đoàn màu đen ở phía dưới pho tượng Băng Hỏa Thần Vương kia. Lúc trước Đề Thiện Thượng vốn không tin, ngồi ở phía trên nhập định trọn vẹn một canh giờ kết quả không thu hoạch được gì. Sau lại lại để cho Cơ U Cốc thử qua, kết quả cũng y như vậy, rốt cục cho ra kết luận: khối tủy Băng Thạch chết tiệt này kỳ thị những người không phải là tu sĩ thiên tài băng linh căn !
Doãn Tử Chương nghĩ đến《Tủy Băng quyết 》mình tìm kiếm nhiều năm đang ở trước mắt, trong lòng có chút không kìm nén được kích động, liền hít sâu một hơi ổn định lại tâm thần, đứng dậy đi tới trước Tủy Băng Thạch khoanh chân ngồi xuống.
Thân thể của hắn mới vừa tiếp xúc với Tủy Băng Thạch kia, Tủy Băng Thạch vốn màu đen lập tức liền tản mát một mảnh sáng bạch quang rực rỡ bao phủ cả người hắn ở trong đó, cả đại điện hình tròn hàn khí nồng đậm.
Đám người Đề Thiện Thượng hâm mộ nhìn ngắm một trận, nói với Chu Chu: “Lão Tứ thật là có lời a! Đoán chừng cho đến lúc nhận được toàn bộ truyền thừa còn phải tốn chút thời gian, trước tiên chúng ta vét sạch bảo tàng đi. Tiểu sư muội! Muội tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút .”
Chu Chu gật đầu, nhìn về phía Doãn Tử Chương đang ngồi, quả thật nàng cần tìm một chỗ lẳng lặng suy nghĩ một chút nên làm cái gì bây giờ. Thân thể Tiểu Trư đang từng chút từng chút trở nên suy yếu.
Nàng có dự cảm, nếu như không nhanh nghĩ biện pháp cứu tỉnh Tiểu Trư thì rất có thể Tiểu Trư sẽ gặp nguy hiểm!
Chu Chu đi một vòng quanh bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương, nàng xem một khố phòng đã bị đám người Đề Thiện Thượng vét sạch, Khố phòng này được tạo thành từ băng ngọc, kiên cố vô cùng, nếu bên trong có bất cứ động tĩnh gì thì bên ngoài rất khó phát hiện.
Chu Chu nói với đám người Đề Thiện Thượng: “Ta muốn suy nghĩ một chút tìm cách đánh thức Tiểu Trư, động tĩnh có thể hơi lớn, các huynh không cần để ý đến ta, mấy ngày là tốt rồi, nếu như cho đến lúc rời đi ta vẫn còn chưa ra ngoài , các huynh cứ để Tứ sư huynh đến gọi ta đi.”
“Muội có gặp nguy hiểm không?” Thạch Ánh Lục lo lắng nói.
“Không có chuyện gì, Tiểu Trư sẽ không làm tổn thương đến ta.” Chu Chu dùng sức che giấu nói.
Cơ U Cốc lẳng lặng nhìn nàng một cái, nói một câu” Mọi chuyện đều phải cẩn thận” liền để nàng đi.
Đề Thiện Thượng nhìn Chu Chu biến mất sau cánh cửa lớn của khố phòng băng ngọc, không yên lòng nói: “Lão Nhị! Đệ nói tiểu sư muội thần thần bí bí chính là muốn làm gì?”
Cơ U Cốc nói: “Nàng không muốn nói cho chúng ta biết nhất định có lý do của nàng, huynh quên sư phụ đã từng nói, không nên hỏi quá nhiều chuyện của tiểu sư muội sao?”
“Lão Tử còn không phải là sợ muội ấy gặp chuyện không may sao?”
“Có một số việc bây giờ chúng ta ai cũng không giúp được muội ấy. . . . . .” Cơ U Cốc cười khổ nói.
“Lão Nhị có phải hay đệ có biết một chút chuyện của nàng?” Đề Thiện Thượng liếc mắt trừng hắn, Thạch Ánh Lục cũng mang vẻ mặt nghi ngờ.
Cơ U Cốc lắc đầu, nói: “Chúng ta còn dư lại năm ngày, trước tiên mang về những thứ kia thu thập xong rồi hãy nói. Chuyện của Chu Chu, nếu muội ấy muốn nói tự nhiên sẽ nói với chúng ta , chúng ta chỉ cần nhớ rõ muội ấy là sư muội của chúng ta là đủ rồi. . . . .”
Cửa băng ngọc thạch ngăn cách hết thảy âm thanh bên ngoài, Chu Chu ôm Tiểu Trư ngồi dưới đất, nàng còn nhớ rõ những thống khổ mà nàng phải chịu đựng trước khi hôn mê, nếu như có thể nàng trăm triệu lần không muốn lại trải qua một lần nữa, nhưng mà với tình huống hiện tại của Tiểu Trư thì nàng cũng chỉ còn cách liều mạng.
Chu Chu nhắm hai mắt, bài trừ tạp niệm trong lòng, thân ảnh Tiểu Trư chợt lóe từ trên tay nàng hoàn toàn biến mất, một cổ uy áp thuộc về Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cường đại từ bên trong thân thể của nàng khuếch tán ra! Mà thống khổ kịch liệt cũng đồng thời lan tràn toàn thân.
Nàng cảm thấy thứ chảy trong cơ thể nàng đã không còn là máu cùng với chân nguyên, mà là ngọn lửa dung nham, hoàn toàn không có loại cảm giác nóng rực thư thái khi cùng Tiểu Trư Hợp Thể lúc trước, thay vào đó loại cảm giác giống như bị thiêu đốt vô cùng đau đớn trong Địa Ngục, thậm chí đển cả việc hô hấp cũng vô cùng thống khổ.
Đây chính là cảm giác của Tiểu Trư sao? Cho nên nó mới có thể lựa chọn hôn mê để trốn tránh thống khổ. . . . . . nguyên thần Tiểu Trư vốn chính là từ trên người nàng phân liệt ra , khó trách cũng giống nàng sợ đau đớn đến vậy.
“Con heo lười, cuối cùng muội cũng đã tỉnh ngủ.” Cho tới giờ khắc này Doãn Tử Chương mới chính thức thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù lý trí biết rõ chắc Chu Chu không có chuyện gì, hô hấp và nhịp tim đập của nàng cũng rất bình thường, nhưng mà thấy nàng cứ không tỉnh như vậy, luôn làm người khó mà yên tâm.
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Chu Chu bò dậy hỏi.
“Cả buổi.”
Đầu óc Chu Chu dần dần thanh tĩnh, vội vàng cúi đầu nhìn Tiểu Trư trong ngực, chỉ thấy nó lẳng lặng nằm úp sấp, không có một chút phản ứng nào, trong lòng không khỏi sinh ra lo lắng.
Trong cơ thể Tiểu Trư đồng thời tồn tại hai loại Thiên Hỏa, hiện tại coi như là thành công dung hợp hay vẫn bị thất bại? Nhìn thân thể Tiểu Trư hoàn hảo, chắc thành công chứ, nhưng mà mãi nó chưa tỉnh, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi ?
Trừ Thái tử Đan Quốc, trên đời chưa từng có người nào đồng thời hấp thu hai loại Thiên Hoả, cái này không khác gì nguyên lý hấp thu thú hỏa nhưng uy lực Thiên Hỏa so với thú hỏa có một khoảng cách rất xa.
Nàng không thể nào đi thỉnh giáo Thái tử Đan Quốc về chuyện hấp thu hai loại Thiên Hỏa sẽ có phản ứng gì, chỉ có thể dựa vào bản thân suy nghĩ.
Cho dù hỏi sư phụ sư nương, hơn phân nửa là không có đáp án, bản thân bọn họ thậm chí ngay cả một loại Thiên Hỏa cũng chưa từng hấp thu qua, thì làm sao có thể trả lời nghi vấn của nàng?
“Tiểu Trư làm sao vậy ?” Doãn Tử chương hỏi.
Chu Chu không muốn làm cho hắn lo lắng, ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Nó quá mệt mỏi, đoán chừng còn muốn ngủ thêm mấy ngày. Nơi này là địa phương nào? Huynh đã tìm được 《 Tủy Băng Quyết 》 chưa?”
“Tiểu sư muội! Lão Tứ coi muội như bảo bối ôm chặt không nỡ buông tay, thời gian đâu mà đi tìm《 Tủy Băng Quyết 》?” Đề Thiện Thượng nháy mắt ra hiệu nói.
Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục thấy Chu Chu tỉnh lại thì đi tới chỗ nàng, Thạch Ánh Lục vui vẻ nói: “Lần này nhờ có Chu Chu và Tiểu Trư. Nếu không chúng ta bây giờ cũng còn bị vây ở cái địa phương cổ quái kia. Tiểu Trư vẫn khỏe chứ? Nơi này là bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương, có rất nhiều thứ tốt đấy!”
Trong khoản thời gian Chu Chu hôn mê, trên căn bản bọn họ đã đem bảo tàng của Băng Hoả Thần Vương dạo qua một lần, từ đại điện hình tròn, các khố phòng chia ra và thông nhau, một phòng đều chứa vô số pháp bảo, bùa, đan dược, linh dược, đan phương, trận đồ trận bàn trận kỳ cùng với công pháp bí tịch, còn có vô số linh thạch thượng phẩm, cất giữ còn nhiều hơn gấp trăm lần khố phòng của phái Thánh Trí.
Nếu phái Thánh Trí nhận được những đồ này, mặc dù không thể lập tức trở thành tông môn nhất lưu tại đại lục, nhưng chỉ cần cẩn thận duy trì, mấy trăm năm sau chuyện vượt xa Phồn Kiếm tông là không thành vấn đề.
“Tìm được 《 Tủy Băng Quyết 》 rồi sao?” Chu Chu hỏi lại lần nữa. Nàng quan tâm nhất chính là vấn đề này, bởi vì đây là chuyện mà Doãn Tử Chương quan tâm nhất .
“Tìm được rồi, nhưng chúng ta không có biện pháp lấy được nó! Vật này, các đệ xem một chút sẽ hiểu.” Đề Thiện Thượng chua chát nói, rồi nhét một ngọc giản*(giống thẻ tre nhưng là làm bằng ngọc) vào trên tay Doãn Tử Chương.
Trên ngọc giản ghi lại chính là tu luyện tâm đắc cùng một chút ít chuyện vặt của Băng Hỏa Thần Vương. Doãn Tử Chương nhanh chóng nhìn một lần, cuối cùng cũng hiểu tại sao Đề Thiện Thượng có bộ dáng này, thì ra là 《 Tủy Băng Quyết 》 chỉ cung cấp cho người tu luyện có Băng linh căn. Hơn nữa cũng không hề có văn tự ghi chép, toàn bộ đều do người tu hành tự tìm hiểu từ “Tủy Băng Thạch”, có thể có được bao nhiêu chân truyền, đều xem ngộ tính của người có duyên.
Tủy Băng Thạch chính là cái Thạch bồ đoàn màu đen ở phía dưới pho tượng Băng Hỏa Thần Vương kia. Lúc trước Đề Thiện Thượng vốn không tin, ngồi ở phía trên nhập định trọn vẹn một canh giờ kết quả không thu hoạch được gì. Sau lại lại để cho Cơ U Cốc thử qua, kết quả cũng y như vậy, rốt cục cho ra kết luận: khối tủy Băng Thạch chết tiệt này kỳ thị những người không phải là tu sĩ thiên tài băng linh căn !
Doãn Tử Chương nghĩ đến《Tủy Băng quyết 》mình tìm kiếm nhiều năm đang ở trước mắt, trong lòng có chút không kìm nén được kích động, liền hít sâu một hơi ổn định lại tâm thần, đứng dậy đi tới trước Tủy Băng Thạch khoanh chân ngồi xuống.
Thân thể của hắn mới vừa tiếp xúc với Tủy Băng Thạch kia, Tủy Băng Thạch vốn màu đen lập tức liền tản mát một mảnh sáng bạch quang rực rỡ bao phủ cả người hắn ở trong đó, cả đại điện hình tròn hàn khí nồng đậm.
Đám người Đề Thiện Thượng hâm mộ nhìn ngắm một trận, nói với Chu Chu: “Lão Tứ thật là có lời a! Đoán chừng cho đến lúc nhận được toàn bộ truyền thừa còn phải tốn chút thời gian, trước tiên chúng ta vét sạch bảo tàng đi. Tiểu sư muội! Muội tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút .”
Chu Chu gật đầu, nhìn về phía Doãn Tử Chương đang ngồi, quả thật nàng cần tìm một chỗ lẳng lặng suy nghĩ một chút nên làm cái gì bây giờ. Thân thể Tiểu Trư đang từng chút từng chút trở nên suy yếu.
Nàng có dự cảm, nếu như không nhanh nghĩ biện pháp cứu tỉnh Tiểu Trư thì rất có thể Tiểu Trư sẽ gặp nguy hiểm!
Chu Chu đi một vòng quanh bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương, nàng xem một khố phòng đã bị đám người Đề Thiện Thượng vét sạch, Khố phòng này được tạo thành từ băng ngọc, kiên cố vô cùng, nếu bên trong có bất cứ động tĩnh gì thì bên ngoài rất khó phát hiện.
Chu Chu nói với đám người Đề Thiện Thượng: “Ta muốn suy nghĩ một chút tìm cách đánh thức Tiểu Trư, động tĩnh có thể hơi lớn, các huynh không cần để ý đến ta, mấy ngày là tốt rồi, nếu như cho đến lúc rời đi ta vẫn còn chưa ra ngoài , các huynh cứ để Tứ sư huynh đến gọi ta đi.”
“Muội có gặp nguy hiểm không?” Thạch Ánh Lục lo lắng nói.
“Không có chuyện gì, Tiểu Trư sẽ không làm tổn thương đến ta.” Chu Chu dùng sức che giấu nói.
Cơ U Cốc lẳng lặng nhìn nàng một cái, nói một câu” Mọi chuyện đều phải cẩn thận” liền để nàng đi.
Đề Thiện Thượng nhìn Chu Chu biến mất sau cánh cửa lớn của khố phòng băng ngọc, không yên lòng nói: “Lão Nhị! Đệ nói tiểu sư muội thần thần bí bí chính là muốn làm gì?”
Cơ U Cốc nói: “Nàng không muốn nói cho chúng ta biết nhất định có lý do của nàng, huynh quên sư phụ đã từng nói, không nên hỏi quá nhiều chuyện của tiểu sư muội sao?”
“Lão Tử còn không phải là sợ muội ấy gặp chuyện không may sao?”
“Có một số việc bây giờ chúng ta ai cũng không giúp được muội ấy. . . . . .” Cơ U Cốc cười khổ nói.
“Lão Nhị có phải hay đệ có biết một chút chuyện của nàng?” Đề Thiện Thượng liếc mắt trừng hắn, Thạch Ánh Lục cũng mang vẻ mặt nghi ngờ.
Cơ U Cốc lắc đầu, nói: “Chúng ta còn dư lại năm ngày, trước tiên mang về những thứ kia thu thập xong rồi hãy nói. Chuyện của Chu Chu, nếu muội ấy muốn nói tự nhiên sẽ nói với chúng ta , chúng ta chỉ cần nhớ rõ muội ấy là sư muội của chúng ta là đủ rồi. . . . .”
Cửa băng ngọc thạch ngăn cách hết thảy âm thanh bên ngoài, Chu Chu ôm Tiểu Trư ngồi dưới đất, nàng còn nhớ rõ những thống khổ mà nàng phải chịu đựng trước khi hôn mê, nếu như có thể nàng trăm triệu lần không muốn lại trải qua một lần nữa, nhưng mà với tình huống hiện tại của Tiểu Trư thì nàng cũng chỉ còn cách liều mạng.
Chu Chu nhắm hai mắt, bài trừ tạp niệm trong lòng, thân ảnh Tiểu Trư chợt lóe từ trên tay nàng hoàn toàn biến mất, một cổ uy áp thuộc về Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cường đại từ bên trong thân thể của nàng khuếch tán ra! Mà thống khổ kịch liệt cũng đồng thời lan tràn toàn thân.
Nàng cảm thấy thứ chảy trong cơ thể nàng đã không còn là máu cùng với chân nguyên, mà là ngọn lửa dung nham, hoàn toàn không có loại cảm giác nóng rực thư thái khi cùng Tiểu Trư Hợp Thể lúc trước, thay vào đó loại cảm giác giống như bị thiêu đốt vô cùng đau đớn trong Địa Ngục, thậm chí đển cả việc hô hấp cũng vô cùng thống khổ.
Đây chính là cảm giác của Tiểu Trư sao? Cho nên nó mới có thể lựa chọn hôn mê để trốn tránh thống khổ. . . . . . nguyên thần Tiểu Trư vốn chính là từ trên người nàng phân liệt ra , khó trách cũng giống nàng sợ đau đớn đến vậy.