Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175
Sắc mặt Trịnh Kiến Huy, trọng tài kể cả khách quý cao tầng của ngũ quốc vô cùng khó coi, nơi này Luyện Đan Sư dự thi lợi hại nhất của bọn họ chỉ là tam phẩm! Ánh mắt của mọi người dời về phía Chu Chu, trọng tài đại biểu bốn nước chủ trương gắng sức thực hiện thay đổi quy tắc tỷ thí lúc trước đầy bụng khổ tâm, bọn họ một lòng ngăn cản Chu Chu “Ăn gian mưu lợi” , vì nàng thiết kế chướng ngại, không nghĩ tới cuối cùng lại tiện nghi cho người Đan quốc, nếu như vẫn tự mình đóng cửa luyện đan, Chu Chu hẳn là nắm chắc có thể đánh bại Phùng Tiên Cao.
Đáng tiếc hiện tại hối hận thế nào cũng đã muộn, chỉ hy vọng thành tích tỷ thí của Chu Chu lúc trước xuất phát từ thực lực chân chính, nếu không lần này Tây Phương ngũ quốc gặp khó khăn chắc rồi!
Dường như Tư Đồ A Đại ngại kích thích bọn họ không đủ, tiếp tục nói: “Bản lãnh của Phùng hiền chất, ở Đan quốc coi như bình thường, nhưng đối phó với các ngươi những kẻ dùng thủ đoạn phía sau cánh cửa đóng kín là dư dả rồi!”
Trong lời hắn nói mang mũi nhọn đâm thẳng vào chuyện thành tích của Chu Chu lúc trước có vấn đề, nhưng người Tây Phương ngũ quốc không có một người nào, không có một ai dám phản bác thẳng thắn, bởi vì trong lòng bọn họ cũng tồn tại hoài nghi như vậy.
Đề Thiện hượng cũng không để ý nhiều như vậy, một tay chỉ vào Phùng Tiên Cao nói: “Phi!Loại củi mục này mà muốn thắng được tiểu sư muội nhà ta, ngươi mơ tưởng hão huyền!”
Tư Đồ A Đại ngó bộ dáng sợ hãi rụt rè của Chu Chu, không có ý tốt nói: “Có phải là nằm mơ hay không, rất nhanh sẽ biết. Bản thân ta thật sự hiếu kỳ, các ngươi đã dùng thủ đoạn gì giúp nàng ta ăn gian .”
Doãn Tử Chương từ từ bình tĩnh lại, người đan quốc hình như đã chú ý tới Chu Chu, một mặt trốn tránh chẳng những đắc tội Tây Phương ngũ quốc mà tin tức truyền tới trong tai người có tâm vẫn sẽ khiến người khác nghi ngờ. Đã như vậy, dứt khoát để Chu Chu ra ngoài sáng, để mọi người tự mình thấy rõ luyện đan thiên tài mới toả sáng này.
Nghĩ tới đây, hắn bắt lấy tay Chu Chu, kéo nàng tới trước mặt chân thành nói: “Không cần sợ, huynh biết muội có thể làm được đan dược tứ phẩm, chỉ cần có tỷ lệ 90% thành đan, bất kể thắng bại huynh cũng không mắng muội là heo ngốc nữa. Nếu . . . Có kết quả gì, huynh với muội cùng nhau gánh chịu.”
Cái “Kết quả” này chỉ có hai người hiểu, không chỉ là không thể đoạt giải quán quân, không chiếm được Tử Vân hốt, không mở được bảo tàng của Băng hỏa Thần vương, mà chỉ có thể là dẫn đến những kẻ thù lợi hại từ Đan quốc kia.
Chu Chu mở to mắt nhìn hắn nói: “Thật?”
“Huynh đã lừa gạt muội lúc nào chưa?” Doãn Tử Chương khinh thường nói.
“Nhưng muội không thể đi lên. Hơn nữa, muội sợ độ cao. . . . . .” Chu Chu nhìn cái Vân Đài cao ba trượng kia đã cảm thấy chân nhũn ra, kể từ hơn một năm trước bị Thành Khuê thiết kế mưu hại, ngã từ trên đỉnh núi Ứng Bàng xuống, nàng rất sợ phải một mình ở trên cao . Bình thường ngồi pháp bảo phi hành hay cưỡi linh cầm, đều có Doãn Tử Chương bên cạnh. Nhưng lúc này nàng chỉ có thể một mình ở trên Vân Đài, còn phải tĩnh tâm luyện đan, độ khó đối với nàng thật sự quá cao.
“Huynh sẽ đưa muội đi lên. Muội sợ thì nhắm mắt lại đừng nhìn xuống, một đường đi lên là được, huynh sẽ không để muội ngã xuống.” Doãn Tử Chương nói.
Chu Chu nhìn hai mắt bình tĩnh kiên định của hắn, cuối cùng gật đầu nói: “Được”
Thạch Ánh Lục cũng nhỏ giọng an ủi: “Muội coi như là đang nấu cơm cho chúng ta. Bình thường muội làm cho chúng ta ăn, chúng ta đều ở bên cạnh nhìn muội. Muội cũng không nấu hỏng! Muội làm đồ ăn là ngon nhất rồi!”
Thân Cẩu vẻ mặt ngưng trọng vừa đi tới, nghe lời này suýt chút nữa chân trái vướng chân phải ngã trên đất —— đó là luyện chế đan dược tứ phẩm a! Thì ra trong lòng bọn họ cũng không khác gì so với nấu cơm. . . . . .
Bởi vì chỉ tỷ thí một cuộc, cho nên Luyện Đan Sư dự thi tự mình chọn đan dược muốn luyện chế.
Năm Luyện Đan Sư tam phẩm có hạn không hẹn mà cùng chọn luyện chế đan dược tứ phẩm, có Phùng Tiên Cao Luyện Đan Sư tứ phẩm này ở đây, bọn họ luyện chế đan dược tam phẩm cho dù đạt tới tỷ lệ 100% thành đan, cũng không có ý nghĩa gì, người ta nhất định sẽ luyện chế đan dược tứ phẩm, chỉ cần có tỷ lệ 10-20% thành đan cũng đủ để áp đảo bọn họ.
Thái độ Phùng Tiên Cao cuồng vọng nhưng làm việc rất cẩn thận, không cố gắng vượt cấp khiêu chiến đan dược ngũ phẩm, chỉ lựa chọn luyện chế một loại đan dược tứ phẩm bình thường”Uẩn Tâm đan”, Chu Chu trước khi dự thi cũng lén chuẩn bị tài liệu của đan dược ngũ phẩm. Nhưng tình huống lần này đặc thù, nàng không dám mạo hiểm, cho nên quyết định luyện chế Tử Nguyên đan đã luyện qua ở trận bán kết, Thân Cẩu đã sớm chuẩn bị tài liệu thay nàng rồi.
Trịnh Kiến Huy nghe tất cả người dự thi báo ra đan dược mình muốn luyện chế. Vẻ mặt phức tạp nhìn Chu Chu một cái, cuối cùng tuyên bố tỷ thí bắt đầu.
Trừ Chu Chu, tất cả tu vi của Luyện Đan Sư dự thi ít nhất cũng là Trúc Cơ sơ kỳ, đài cao ba trượng đối với bọn hắn mà nói căn bản không thành vấn đề. Tiếng chuông vang lên, mọi người liền thi triển các loại biện pháp để bay lên Vân Đài, có ít người sử dụng pháp bảo phi hành, có một số người thi triển pháp thuật khinh thân, hoặc là Phiên Nhược Kinh Hồng*(bay nhẹ như chim hồng nhạn), hoặc là Bảo quang bắn ra bốn phía, người xem bên ngoài sân cũng không rõ ràng tâm tình trầm trọng của mọi người trong sân, mọi người thấy náo nhiệt lớn tiếng hoan hô.
Chu Chu nhìn cái Vân Đài thuộc về mình ở phía trước cách đó không xa, quay đầu nhìn Doãn Tử Chương.
“Đi đi!” Trong hai mắt Doãn Tử Chương có ảnh ngược thân hình nhỏ gầy của nàng, trong giọng nói phảng phất mang theo lực lượng vô hình, Chu Chu từ từ xoay người sang chỗ khác, giơ chân phải lên đạp một cước.
Cảm giác lạnh như băng từ lòng bàn chân truyền đến, Chu Chu nhắm mắt lại giơ chân trái lên bước tiếp ra phía trước, dưới chân lại là một mảnh lạnh lẽo. Nàng nhắm mắt lại từng bước từng bước đi lên phía trước, loáng thoáng cảm giác được mình như đang dẫm lên một cái cầu thang kiên cố được xây từ băng, nàng biết đây là do Doãn Tử Chương làm phép ngưng thành, bên tai quanh quẩn lời hắn vừa nói”Huynh sẽ không để muội ngã xuống ”
Lạnh lẽo dưới chân truyền tới trong lòng nàng, hóa thành một dòng nhiệt ấm áp, tất cả lo lắng sợ hãi bị dòng nhiệt này đánh vào, sụp đổ, bước chân nàng không tự chủ được nhẹ nhàng hơn.
Bên tai phảng phất truyền đến tiếng hoan hô rung trời, nàng không biết một màn mình đi lên Vân Đài kia ở trong mắt người xem bên trong bên ngoài sân chấn động đẹp mắt như thế nào.
Tất cả mọi người thấy mỗi bước nàng đi, dưới chân liền sinh ra một đóa hoa băng rực rỡ, trong suốt ở dưới ánh nắng sớm trong sáng chiết xạ Như một loại kim cương lấp lánh chói mắt, lúc bắt đầu bước chân của nàng còn có chút cứng ngắc nặng nề, càng về sau dần dần trở nên giống như nhảy múa nhẹ nhàng ưu nhã, bóng dáng nhỏ gầy ở trong gió núi hiu hiu bay bổng đi về phía trước, yếu đuối nhưng vô cùng kiên định, giờ khắc này in thật sâu trong lòng mỗi người tại đây . . . . . .
Linh hỏa tam quái nhìn thấy một màn này cũng không khỏi hoa mắt thần trì, dự báo không ổn nào đó tự nhiên sinh ra, thôn cô này thoạt nhìn như không phải bình thường, sẽ không phải thật sự có thể lấy tỷ lệ 100% thành đan luyện ra đan dược tứ phẩm chứ? !
Không thể nào ! Trên người nàng không có chút hơi thở của người tu tiên nào, hơn nữa tuổi lại nhỏ như vậy, sao có thể so với Phùng Tiên Cao xuất thân Đan quốc chuyên cần tu luyện nhiều năm ? !
Tư Đồ A Đại dùng sức lắc đầu, trừng mắt nhìn Doãn Tử Chương khoanh chân làm phép đưa Chu Chu lên Vân Đài, hừ một tiếng: “Giả thần giả quỷ!”
Khi Chu Chu mở hai mắt ra, nàng đã vững vàng đứng trên Vân Đài thuộc về nàng, lòng vốn hỗn loạn nay chỉ còn lại một mảnh bình tĩnh linh hoạt kỳ lạ.
Nàng lấy ra tất cả linh dược phối liệu cần có để luyện chế Tử Nguyên đan từ trong túi trữ vật, mở túi linh thú gọi Tiểu Trư, sau đó lấy ra cái nồi thường ngày dùng để nấu cơm. . . . . . Không! Là đan đỉnh mới đúng.
Bắt đầu nấu cơm. . . . . . Nhầm rồi! Là luyện đan!
Đáng tiếc hiện tại hối hận thế nào cũng đã muộn, chỉ hy vọng thành tích tỷ thí của Chu Chu lúc trước xuất phát từ thực lực chân chính, nếu không lần này Tây Phương ngũ quốc gặp khó khăn chắc rồi!
Dường như Tư Đồ A Đại ngại kích thích bọn họ không đủ, tiếp tục nói: “Bản lãnh của Phùng hiền chất, ở Đan quốc coi như bình thường, nhưng đối phó với các ngươi những kẻ dùng thủ đoạn phía sau cánh cửa đóng kín là dư dả rồi!”
Trong lời hắn nói mang mũi nhọn đâm thẳng vào chuyện thành tích của Chu Chu lúc trước có vấn đề, nhưng người Tây Phương ngũ quốc không có một người nào, không có một ai dám phản bác thẳng thắn, bởi vì trong lòng bọn họ cũng tồn tại hoài nghi như vậy.
Đề Thiện hượng cũng không để ý nhiều như vậy, một tay chỉ vào Phùng Tiên Cao nói: “Phi!Loại củi mục này mà muốn thắng được tiểu sư muội nhà ta, ngươi mơ tưởng hão huyền!”
Tư Đồ A Đại ngó bộ dáng sợ hãi rụt rè của Chu Chu, không có ý tốt nói: “Có phải là nằm mơ hay không, rất nhanh sẽ biết. Bản thân ta thật sự hiếu kỳ, các ngươi đã dùng thủ đoạn gì giúp nàng ta ăn gian .”
Doãn Tử Chương từ từ bình tĩnh lại, người đan quốc hình như đã chú ý tới Chu Chu, một mặt trốn tránh chẳng những đắc tội Tây Phương ngũ quốc mà tin tức truyền tới trong tai người có tâm vẫn sẽ khiến người khác nghi ngờ. Đã như vậy, dứt khoát để Chu Chu ra ngoài sáng, để mọi người tự mình thấy rõ luyện đan thiên tài mới toả sáng này.
Nghĩ tới đây, hắn bắt lấy tay Chu Chu, kéo nàng tới trước mặt chân thành nói: “Không cần sợ, huynh biết muội có thể làm được đan dược tứ phẩm, chỉ cần có tỷ lệ 90% thành đan, bất kể thắng bại huynh cũng không mắng muội là heo ngốc nữa. Nếu . . . Có kết quả gì, huynh với muội cùng nhau gánh chịu.”
Cái “Kết quả” này chỉ có hai người hiểu, không chỉ là không thể đoạt giải quán quân, không chiếm được Tử Vân hốt, không mở được bảo tàng của Băng hỏa Thần vương, mà chỉ có thể là dẫn đến những kẻ thù lợi hại từ Đan quốc kia.
Chu Chu mở to mắt nhìn hắn nói: “Thật?”
“Huynh đã lừa gạt muội lúc nào chưa?” Doãn Tử Chương khinh thường nói.
“Nhưng muội không thể đi lên. Hơn nữa, muội sợ độ cao. . . . . .” Chu Chu nhìn cái Vân Đài cao ba trượng kia đã cảm thấy chân nhũn ra, kể từ hơn một năm trước bị Thành Khuê thiết kế mưu hại, ngã từ trên đỉnh núi Ứng Bàng xuống, nàng rất sợ phải một mình ở trên cao . Bình thường ngồi pháp bảo phi hành hay cưỡi linh cầm, đều có Doãn Tử Chương bên cạnh. Nhưng lúc này nàng chỉ có thể một mình ở trên Vân Đài, còn phải tĩnh tâm luyện đan, độ khó đối với nàng thật sự quá cao.
“Huynh sẽ đưa muội đi lên. Muội sợ thì nhắm mắt lại đừng nhìn xuống, một đường đi lên là được, huynh sẽ không để muội ngã xuống.” Doãn Tử Chương nói.
Chu Chu nhìn hai mắt bình tĩnh kiên định của hắn, cuối cùng gật đầu nói: “Được”
Thạch Ánh Lục cũng nhỏ giọng an ủi: “Muội coi như là đang nấu cơm cho chúng ta. Bình thường muội làm cho chúng ta ăn, chúng ta đều ở bên cạnh nhìn muội. Muội cũng không nấu hỏng! Muội làm đồ ăn là ngon nhất rồi!”
Thân Cẩu vẻ mặt ngưng trọng vừa đi tới, nghe lời này suýt chút nữa chân trái vướng chân phải ngã trên đất —— đó là luyện chế đan dược tứ phẩm a! Thì ra trong lòng bọn họ cũng không khác gì so với nấu cơm. . . . . .
Bởi vì chỉ tỷ thí một cuộc, cho nên Luyện Đan Sư dự thi tự mình chọn đan dược muốn luyện chế.
Năm Luyện Đan Sư tam phẩm có hạn không hẹn mà cùng chọn luyện chế đan dược tứ phẩm, có Phùng Tiên Cao Luyện Đan Sư tứ phẩm này ở đây, bọn họ luyện chế đan dược tam phẩm cho dù đạt tới tỷ lệ 100% thành đan, cũng không có ý nghĩa gì, người ta nhất định sẽ luyện chế đan dược tứ phẩm, chỉ cần có tỷ lệ 10-20% thành đan cũng đủ để áp đảo bọn họ.
Thái độ Phùng Tiên Cao cuồng vọng nhưng làm việc rất cẩn thận, không cố gắng vượt cấp khiêu chiến đan dược ngũ phẩm, chỉ lựa chọn luyện chế một loại đan dược tứ phẩm bình thường”Uẩn Tâm đan”, Chu Chu trước khi dự thi cũng lén chuẩn bị tài liệu của đan dược ngũ phẩm. Nhưng tình huống lần này đặc thù, nàng không dám mạo hiểm, cho nên quyết định luyện chế Tử Nguyên đan đã luyện qua ở trận bán kết, Thân Cẩu đã sớm chuẩn bị tài liệu thay nàng rồi.
Trịnh Kiến Huy nghe tất cả người dự thi báo ra đan dược mình muốn luyện chế. Vẻ mặt phức tạp nhìn Chu Chu một cái, cuối cùng tuyên bố tỷ thí bắt đầu.
Trừ Chu Chu, tất cả tu vi của Luyện Đan Sư dự thi ít nhất cũng là Trúc Cơ sơ kỳ, đài cao ba trượng đối với bọn hắn mà nói căn bản không thành vấn đề. Tiếng chuông vang lên, mọi người liền thi triển các loại biện pháp để bay lên Vân Đài, có ít người sử dụng pháp bảo phi hành, có một số người thi triển pháp thuật khinh thân, hoặc là Phiên Nhược Kinh Hồng*(bay nhẹ như chim hồng nhạn), hoặc là Bảo quang bắn ra bốn phía, người xem bên ngoài sân cũng không rõ ràng tâm tình trầm trọng của mọi người trong sân, mọi người thấy náo nhiệt lớn tiếng hoan hô.
Chu Chu nhìn cái Vân Đài thuộc về mình ở phía trước cách đó không xa, quay đầu nhìn Doãn Tử Chương.
“Đi đi!” Trong hai mắt Doãn Tử Chương có ảnh ngược thân hình nhỏ gầy của nàng, trong giọng nói phảng phất mang theo lực lượng vô hình, Chu Chu từ từ xoay người sang chỗ khác, giơ chân phải lên đạp một cước.
Cảm giác lạnh như băng từ lòng bàn chân truyền đến, Chu Chu nhắm mắt lại giơ chân trái lên bước tiếp ra phía trước, dưới chân lại là một mảnh lạnh lẽo. Nàng nhắm mắt lại từng bước từng bước đi lên phía trước, loáng thoáng cảm giác được mình như đang dẫm lên một cái cầu thang kiên cố được xây từ băng, nàng biết đây là do Doãn Tử Chương làm phép ngưng thành, bên tai quanh quẩn lời hắn vừa nói”Huynh sẽ không để muội ngã xuống ”
Lạnh lẽo dưới chân truyền tới trong lòng nàng, hóa thành một dòng nhiệt ấm áp, tất cả lo lắng sợ hãi bị dòng nhiệt này đánh vào, sụp đổ, bước chân nàng không tự chủ được nhẹ nhàng hơn.
Bên tai phảng phất truyền đến tiếng hoan hô rung trời, nàng không biết một màn mình đi lên Vân Đài kia ở trong mắt người xem bên trong bên ngoài sân chấn động đẹp mắt như thế nào.
Tất cả mọi người thấy mỗi bước nàng đi, dưới chân liền sinh ra một đóa hoa băng rực rỡ, trong suốt ở dưới ánh nắng sớm trong sáng chiết xạ Như một loại kim cương lấp lánh chói mắt, lúc bắt đầu bước chân của nàng còn có chút cứng ngắc nặng nề, càng về sau dần dần trở nên giống như nhảy múa nhẹ nhàng ưu nhã, bóng dáng nhỏ gầy ở trong gió núi hiu hiu bay bổng đi về phía trước, yếu đuối nhưng vô cùng kiên định, giờ khắc này in thật sâu trong lòng mỗi người tại đây . . . . . .
Linh hỏa tam quái nhìn thấy một màn này cũng không khỏi hoa mắt thần trì, dự báo không ổn nào đó tự nhiên sinh ra, thôn cô này thoạt nhìn như không phải bình thường, sẽ không phải thật sự có thể lấy tỷ lệ 100% thành đan luyện ra đan dược tứ phẩm chứ? !
Không thể nào ! Trên người nàng không có chút hơi thở của người tu tiên nào, hơn nữa tuổi lại nhỏ như vậy, sao có thể so với Phùng Tiên Cao xuất thân Đan quốc chuyên cần tu luyện nhiều năm ? !
Tư Đồ A Đại dùng sức lắc đầu, trừng mắt nhìn Doãn Tử Chương khoanh chân làm phép đưa Chu Chu lên Vân Đài, hừ một tiếng: “Giả thần giả quỷ!”
Khi Chu Chu mở hai mắt ra, nàng đã vững vàng đứng trên Vân Đài thuộc về nàng, lòng vốn hỗn loạn nay chỉ còn lại một mảnh bình tĩnh linh hoạt kỳ lạ.
Nàng lấy ra tất cả linh dược phối liệu cần có để luyện chế Tử Nguyên đan từ trong túi trữ vật, mở túi linh thú gọi Tiểu Trư, sau đó lấy ra cái nồi thường ngày dùng để nấu cơm. . . . . . Không! Là đan đỉnh mới đúng.
Bắt đầu nấu cơm. . . . . . Nhầm rồi! Là luyện đan!