Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-115
Chương 115: Cô đang làm trò gì vậy?
Translator: Nguyetmai
"Tôi nói giúp cô ấy sao? Hai người làm gì thì trong lòng biết rõ rồi đấy!" Ngụy Ngạn Khang nói, hai mắt đỏ ngầu.
"Tôi làm gì? Mẹ anh làm gì?" Cố Kiều Tuyết nói như thể cô ta ngay thẳng lắm: "Anh đừng có nghe lời từ một phía rồi quay lại chỉ trích chúng tôi!"
"Rốt cuộc lời của ai mới là một phía?" Hoắc Vi Vũ lặng lẽ nhìn Cố Kiều Tuyết.
Cố Kiều Tuyết khoanh tay trước ngực lườm cô, trào phúng: "Chẳng biết cái hạng khốn nạn nào ăn nói lung tung, đổi trắng thay đen. Cho cô ta tiền còn không bằng cho chó. Cho chó nó còn biết vẫy đuôi mừng, cho cô ta chỉ tổ qua cầu rút ván!"
"Tôi không qua cầu rút ván, tin thì tin, chẳng tin thì thôi." Hoắc Vi Vũ khinh thường việc phải giải thích với hạng người này. Cô chỉ muốn đi ra khỏi đây.
Cố Kiều Tuyết chặn cô lại: "Bây giờ mọi người đều ở đây, ba mặt một lời đi, cô đừng có mà ôm tiền rồi còn lên mặt. Dì đưa cho cô 100.000 tệ, cô có cầm không?"
"Có." Hoắc Vi Vũ không hề phủ nhận.
"Rồi cô hứa gì với Dì? Cô hứa không quấn lấy Ngụy Ngạn Khang nữa cơ mà! Thế bây giờ cô đang làm trò gì đấy hả?" Cố Kiều Tuyết chất vấn.
"Tôi nói cho cô biết tôi đến đây làm gì nhé." Hoắc Vi Vũ quay người nhìn Ngụy Ngạn Khang rồi nói với giọng lạnh tanh: "Tôi và anh không thể ở bên nhau. Vĩnh viễn không thể!"
Đáy lòng Ngụy Ngạn Khang thắt lại. Gã lảo đảo lùi ra sau mấy bước.
"Thế mà cô còn đến dây dưa với chồng chưa cưới của tôi!" Cố Kiều Tuyết túm mạnh lấy Hoắc Vi Vũ.
"Cố Kiều Tuyết, cô mở to mắt ra mà nhìn cho rõ cái gì gọi là dây dưa nhé. Không phải tôi cứ đứng cạnh chồng chưa cưới của cô thì là có điều mờ ám. Nếu cô cứ khăng khăng là như vậy thì sau này cô chỉ có thể sống sau cái bóng của tôi thôi. Đáng đời!" Hoắc Vi Vũ nghiêm nghị nói, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô ta.
Cố Kiều Tuyết lắc người Hoắc Vi Vũ, móng tay ghim sâu vào da thịt cô. Cô ả kích động gào lên: "Tôi cấm cô kết hôn với anh trai tôi! Tôi cấm cô lượn lờ trước mặt tôi! Cô dựa vào cái gì mà giễu võ dương oai với tôi chứ? Tôi cho cô tiền, cô cút đi cho tôi. Cút!"
"Kẻ phải cút là cô mới đúng." Hoắc Vi Vũ hất tay Cố Kiều Tuyết ra: "Cô tưởng tôi muốn gặp cô lắm sao? Là ai xen vào cuộc đời tôi trước? Ai cướp người yêu tôi? Ai hùng hổ bắt cóc tôi? Đừng có ép tôi nữa, nếu không, không biết là tôi sẽ làm chuyện gì đâu."
"Thế cho nên cô mới lật lọng, đã cầm tiền của tôi rồi còn quấn lấy con trai tôi đúng không?" Nạp Lan Tĩnh Doanh nói giúp Cố Kiều Tuyết.
"Ban nãy tôi nói gì bà nghe không hiểu à? Khả năng nghe hiểu của bà có vấn đề hay là tai bà điếc?" Hoắc Vi Vũ đáp trả không hề khách khí.
"Thái độ của cô với người lớn như thế đấy à? Mất dạy đến mức này thì đúng là hiếm thấy đấy, bảo sao mà ba cô lại bị cô chọc cho tức chết!" Nạp Lan Tĩnh Doanh thốt giọng cay nghiệt.
Hoắc Vi Vũ giơ tay tát bà ta, nhưng còn chưa trúng mục tiêu thì đã bị Ngụy Ngạn Khang nắm cổ tay lại.
"Bà ấy là mẹ anh." Ngụy Ngạn Khang trầm giọng nhắc nhở.
Hai mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hoe, ầng ậng nước. Cô nghiến răng gằn từng chữ: "Chúc mừng anh còn mẹ, còn cả ba."
Ngụy Ngạn Khang cảm nhận được nỗi đau của cô, đáy lòng thắt lại. Gã buông lỏng tay mà nhìn cô đầy lo lắng: "Sắp đến ngày giỗ ba em rồi đúng không?"
"Cút." Hoắc Vi Vũ rút tay về, dứt khoát bước thẳng ra khỏi cửa.
"Nhớ cho kĩ những gì tôi nói. Anh mà không làm được..." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn gã: "... thì tôi sẽ khiến anh mất đi tất cả!"
Translator: Nguyetmai
"Tôi nói giúp cô ấy sao? Hai người làm gì thì trong lòng biết rõ rồi đấy!" Ngụy Ngạn Khang nói, hai mắt đỏ ngầu.
"Tôi làm gì? Mẹ anh làm gì?" Cố Kiều Tuyết nói như thể cô ta ngay thẳng lắm: "Anh đừng có nghe lời từ một phía rồi quay lại chỉ trích chúng tôi!"
"Rốt cuộc lời của ai mới là một phía?" Hoắc Vi Vũ lặng lẽ nhìn Cố Kiều Tuyết.
Cố Kiều Tuyết khoanh tay trước ngực lườm cô, trào phúng: "Chẳng biết cái hạng khốn nạn nào ăn nói lung tung, đổi trắng thay đen. Cho cô ta tiền còn không bằng cho chó. Cho chó nó còn biết vẫy đuôi mừng, cho cô ta chỉ tổ qua cầu rút ván!"
"Tôi không qua cầu rút ván, tin thì tin, chẳng tin thì thôi." Hoắc Vi Vũ khinh thường việc phải giải thích với hạng người này. Cô chỉ muốn đi ra khỏi đây.
Cố Kiều Tuyết chặn cô lại: "Bây giờ mọi người đều ở đây, ba mặt một lời đi, cô đừng có mà ôm tiền rồi còn lên mặt. Dì đưa cho cô 100.000 tệ, cô có cầm không?"
"Có." Hoắc Vi Vũ không hề phủ nhận.
"Rồi cô hứa gì với Dì? Cô hứa không quấn lấy Ngụy Ngạn Khang nữa cơ mà! Thế bây giờ cô đang làm trò gì đấy hả?" Cố Kiều Tuyết chất vấn.
"Tôi nói cho cô biết tôi đến đây làm gì nhé." Hoắc Vi Vũ quay người nhìn Ngụy Ngạn Khang rồi nói với giọng lạnh tanh: "Tôi và anh không thể ở bên nhau. Vĩnh viễn không thể!"
Đáy lòng Ngụy Ngạn Khang thắt lại. Gã lảo đảo lùi ra sau mấy bước.
"Thế mà cô còn đến dây dưa với chồng chưa cưới của tôi!" Cố Kiều Tuyết túm mạnh lấy Hoắc Vi Vũ.
"Cố Kiều Tuyết, cô mở to mắt ra mà nhìn cho rõ cái gì gọi là dây dưa nhé. Không phải tôi cứ đứng cạnh chồng chưa cưới của cô thì là có điều mờ ám. Nếu cô cứ khăng khăng là như vậy thì sau này cô chỉ có thể sống sau cái bóng của tôi thôi. Đáng đời!" Hoắc Vi Vũ nghiêm nghị nói, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô ta.
Cố Kiều Tuyết lắc người Hoắc Vi Vũ, móng tay ghim sâu vào da thịt cô. Cô ả kích động gào lên: "Tôi cấm cô kết hôn với anh trai tôi! Tôi cấm cô lượn lờ trước mặt tôi! Cô dựa vào cái gì mà giễu võ dương oai với tôi chứ? Tôi cho cô tiền, cô cút đi cho tôi. Cút!"
"Kẻ phải cút là cô mới đúng." Hoắc Vi Vũ hất tay Cố Kiều Tuyết ra: "Cô tưởng tôi muốn gặp cô lắm sao? Là ai xen vào cuộc đời tôi trước? Ai cướp người yêu tôi? Ai hùng hổ bắt cóc tôi? Đừng có ép tôi nữa, nếu không, không biết là tôi sẽ làm chuyện gì đâu."
"Thế cho nên cô mới lật lọng, đã cầm tiền của tôi rồi còn quấn lấy con trai tôi đúng không?" Nạp Lan Tĩnh Doanh nói giúp Cố Kiều Tuyết.
"Ban nãy tôi nói gì bà nghe không hiểu à? Khả năng nghe hiểu của bà có vấn đề hay là tai bà điếc?" Hoắc Vi Vũ đáp trả không hề khách khí.
"Thái độ của cô với người lớn như thế đấy à? Mất dạy đến mức này thì đúng là hiếm thấy đấy, bảo sao mà ba cô lại bị cô chọc cho tức chết!" Nạp Lan Tĩnh Doanh thốt giọng cay nghiệt.
Hoắc Vi Vũ giơ tay tát bà ta, nhưng còn chưa trúng mục tiêu thì đã bị Ngụy Ngạn Khang nắm cổ tay lại.
"Bà ấy là mẹ anh." Ngụy Ngạn Khang trầm giọng nhắc nhở.
Hai mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hoe, ầng ậng nước. Cô nghiến răng gằn từng chữ: "Chúc mừng anh còn mẹ, còn cả ba."
Ngụy Ngạn Khang cảm nhận được nỗi đau của cô, đáy lòng thắt lại. Gã buông lỏng tay mà nhìn cô đầy lo lắng: "Sắp đến ngày giỗ ba em rồi đúng không?"
"Cút." Hoắc Vi Vũ rút tay về, dứt khoát bước thẳng ra khỏi cửa.
"Nhớ cho kĩ những gì tôi nói. Anh mà không làm được..." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn gã: "... thì tôi sẽ khiến anh mất đi tất cả!"