Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-116
Chương 116: Cút đi, đồ Nhẫn tâm
Translator: Nguyetmai
Ngụy Ngạn Khang nhìn Hoắc Vi Vũ rời đi, ngồi đờ đẫn trên giường bệnh, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước. Tim hắn như thắt lại, đau đến rùng mình.
"A Khang, con còn thích loại con gái này nữa không? Nó là loại vô lễ, mặt dày khốn nạn, nhẫn tâm độc ác." Nạp Lan Tĩnh Doanh nói.
"Cô ta còn lấy 100.000 tệ của mẹ anh, chính cô ta cũng thừa nhận rồi, rốt cuộc đạo đức của cô ta đã nát đến mức nào nhỉ? Tại sao loại con gái đó có thể gả vào nhà bọn em chứ!" Mặt Cố Kiều Tuyết đỏ bừng.
"Các người đã đưa tiền cho cô ấy thật sao?" Ngụy Ngạn Khang vặn lại, nghiến răng. Biết chừng mực, hắn quay mặt đi, không lật mặt bọn họ.
Cố Kiều Tuyết liếc nhìn Nạp Lan Tĩnh Doanh.
Nạp Lan Tĩnh Doanh trả lời: "Con đừng nghe Hoắc Vi Vũ nói lung tung, châm ngòi ly gián, mấy lời cô ta nói con cũng phải phân biệt rạch ròi thật giả, đừng để bị lừa. Loại con gái làm ba mình tức chết này, nếu con mà cưới cô ta, sớm muộn gì mẹ cũng tức chết theo."
Ngụy Ngạn Khang mất bình tĩnh, nhíu mày: "Cô ấy làm ba mình tức chết cũng vì con cả, lẽ nào Hoắc Vi Vũ vì con mà mất đi tất cả mọi thứ lại không đáng để con trân trọng sao?"
"Vì 100.000 mà buông tay con thì có gì đáng để con phải coi trọng?" Nạp Lan Tĩnh Doanh tức giận nói.
"Cô ấy trực tiếp quyên góp chi phiếu cho Cô nhi viện, hôm nay Cô nhi viện gọi điện thoại cho con, nói chi phiếu bị đóng băng. Là ai đóng băng, ai có quyền đóng băng, trong lòng mẹ chắc rõ. Rốt cuộc ai mới là người đạo đức bại hoại? Vậy mà mẹ còn dám suốt ngày nhắc đến chuyện chi phiếu với con." Ngụy Ngạn Khang kích động thốt ra.
Nạp Lan Tĩnh Doanh tát Ngụy Ngạn Khang, nắm tay siết chặt thành nắm đấm: "Mẹ làm như vậy không phải đều là vì con sao? Còn vì cả gia tộc nữa. Mẹ không mong con còn vương vấn Hoắc Vi Vũ, con nên đối xử tốt với Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết mới là người con gái đáng để yêu."
"Con biết mình nên yêu ai, trong lòng con có ai, con sẽ không kết hôn đâu." Ngụy Ngạn Khang nói rồi đi thẳng ra cửa. Đây là lần đầu tiên gã chống đối gia đình.
"Ba con có con riêng ở ngoài." Nạp Lan Tĩnh Doanh thốt lên.
Ngụy Ngạn Khang dừng lại, không tin nhìn Nạp Lan Tĩnh Doanh.
"Ba con với chú con đang đấu đến sứt đầu mẻ trán, nếu bà mà biết ba con có con riêng, người trọng lễ giáo như bà sẽ giao Tập đoàn quốc tế Ngụy Quốc cho chú con. Đến khi chú con yên vị ở đó rồi sẽ không tha cho ba con đâu, cả con nữa. Hắn là người nhẫn tâm, độc ác. Con thừa biết chúng ta cần sự bảo vệ của Cố gia, không phải vì tranh quyền đoạt vị mà vì mục đích sinh tồn, con muốn trơ mắt nhìn gia tộc Nạp Lan cũng tàn lụi theo sao?" Nạp Lan Tĩnh Doanh khẩn cầu nhìn Ngụy Ngạn Khang.
"Vậy nên mẹ coi gia tộc còn quan trọng hơn hạnh phúc và hôn nhân của con sao?" Ngụy Ngạn Khang hỏi lại, lòng đau như cắt, mắt ngân ngấn nước.
Nạp Lan Tĩnh Doanh trầm mặc quay đi.
"Mấy người coi tôi là thứ gì? Là công cụ bảo vệ bản thân à? Ngụy Ngạn Khang, vậy mà tôi còn cho rằng anh yêu tôi." Cố Kiều Tuyết mất bình tĩnh, vặn hỏi.
"Tôi muốn yên tĩnh một mình." Ngụy Ngạn Khang ra khỏi phòng.
Y tá đứng ở cửa, khó xử đưa điện thoại cho Ngụy Ngạn Khang: "Xin lỗi anh, ban nãy anh bảo tôi gọi điện thoại cho cô Hoắc, đúng lúc đó mẹ anh gọi điện tới, tôi tiện tay nhấc máy rồi báo cho mẹ anh tới đây luôn, còn có…"
Y tá nhìn về phía sau.
Ngụy Ngạn Khang cũng thuận mắt nhìn theo y tá.
Tám binh sĩ mặc quân phục vô cảm nhìn hắn.
Trung tá Thượng đến trước mặt Ngụy Ngạn Khang: "Tư lệnh nói đối với con gái đám cưới rất quan trọng, ngài ấy hy vọng anh có thể tu tâm dưỡng tính cho đến ngày cưới. Yêu cầu anh đi theo chúng tôi."
Nạp Lan Tĩnh Doanh và Cố Kiều Tuyết đứng ở cửa, nhìn Ngụy Ngạn Khang bị mang đi…
Translator: Nguyetmai
Ngụy Ngạn Khang nhìn Hoắc Vi Vũ rời đi, ngồi đờ đẫn trên giường bệnh, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước. Tim hắn như thắt lại, đau đến rùng mình.
"A Khang, con còn thích loại con gái này nữa không? Nó là loại vô lễ, mặt dày khốn nạn, nhẫn tâm độc ác." Nạp Lan Tĩnh Doanh nói.
"Cô ta còn lấy 100.000 tệ của mẹ anh, chính cô ta cũng thừa nhận rồi, rốt cuộc đạo đức của cô ta đã nát đến mức nào nhỉ? Tại sao loại con gái đó có thể gả vào nhà bọn em chứ!" Mặt Cố Kiều Tuyết đỏ bừng.
"Các người đã đưa tiền cho cô ấy thật sao?" Ngụy Ngạn Khang vặn lại, nghiến răng. Biết chừng mực, hắn quay mặt đi, không lật mặt bọn họ.
Cố Kiều Tuyết liếc nhìn Nạp Lan Tĩnh Doanh.
Nạp Lan Tĩnh Doanh trả lời: "Con đừng nghe Hoắc Vi Vũ nói lung tung, châm ngòi ly gián, mấy lời cô ta nói con cũng phải phân biệt rạch ròi thật giả, đừng để bị lừa. Loại con gái làm ba mình tức chết này, nếu con mà cưới cô ta, sớm muộn gì mẹ cũng tức chết theo."
Ngụy Ngạn Khang mất bình tĩnh, nhíu mày: "Cô ấy làm ba mình tức chết cũng vì con cả, lẽ nào Hoắc Vi Vũ vì con mà mất đi tất cả mọi thứ lại không đáng để con trân trọng sao?"
"Vì 100.000 mà buông tay con thì có gì đáng để con phải coi trọng?" Nạp Lan Tĩnh Doanh tức giận nói.
"Cô ấy trực tiếp quyên góp chi phiếu cho Cô nhi viện, hôm nay Cô nhi viện gọi điện thoại cho con, nói chi phiếu bị đóng băng. Là ai đóng băng, ai có quyền đóng băng, trong lòng mẹ chắc rõ. Rốt cuộc ai mới là người đạo đức bại hoại? Vậy mà mẹ còn dám suốt ngày nhắc đến chuyện chi phiếu với con." Ngụy Ngạn Khang kích động thốt ra.
Nạp Lan Tĩnh Doanh tát Ngụy Ngạn Khang, nắm tay siết chặt thành nắm đấm: "Mẹ làm như vậy không phải đều là vì con sao? Còn vì cả gia tộc nữa. Mẹ không mong con còn vương vấn Hoắc Vi Vũ, con nên đối xử tốt với Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết mới là người con gái đáng để yêu."
"Con biết mình nên yêu ai, trong lòng con có ai, con sẽ không kết hôn đâu." Ngụy Ngạn Khang nói rồi đi thẳng ra cửa. Đây là lần đầu tiên gã chống đối gia đình.
"Ba con có con riêng ở ngoài." Nạp Lan Tĩnh Doanh thốt lên.
Ngụy Ngạn Khang dừng lại, không tin nhìn Nạp Lan Tĩnh Doanh.
"Ba con với chú con đang đấu đến sứt đầu mẻ trán, nếu bà mà biết ba con có con riêng, người trọng lễ giáo như bà sẽ giao Tập đoàn quốc tế Ngụy Quốc cho chú con. Đến khi chú con yên vị ở đó rồi sẽ không tha cho ba con đâu, cả con nữa. Hắn là người nhẫn tâm, độc ác. Con thừa biết chúng ta cần sự bảo vệ của Cố gia, không phải vì tranh quyền đoạt vị mà vì mục đích sinh tồn, con muốn trơ mắt nhìn gia tộc Nạp Lan cũng tàn lụi theo sao?" Nạp Lan Tĩnh Doanh khẩn cầu nhìn Ngụy Ngạn Khang.
"Vậy nên mẹ coi gia tộc còn quan trọng hơn hạnh phúc và hôn nhân của con sao?" Ngụy Ngạn Khang hỏi lại, lòng đau như cắt, mắt ngân ngấn nước.
Nạp Lan Tĩnh Doanh trầm mặc quay đi.
"Mấy người coi tôi là thứ gì? Là công cụ bảo vệ bản thân à? Ngụy Ngạn Khang, vậy mà tôi còn cho rằng anh yêu tôi." Cố Kiều Tuyết mất bình tĩnh, vặn hỏi.
"Tôi muốn yên tĩnh một mình." Ngụy Ngạn Khang ra khỏi phòng.
Y tá đứng ở cửa, khó xử đưa điện thoại cho Ngụy Ngạn Khang: "Xin lỗi anh, ban nãy anh bảo tôi gọi điện thoại cho cô Hoắc, đúng lúc đó mẹ anh gọi điện tới, tôi tiện tay nhấc máy rồi báo cho mẹ anh tới đây luôn, còn có…"
Y tá nhìn về phía sau.
Ngụy Ngạn Khang cũng thuận mắt nhìn theo y tá.
Tám binh sĩ mặc quân phục vô cảm nhìn hắn.
Trung tá Thượng đến trước mặt Ngụy Ngạn Khang: "Tư lệnh nói đối với con gái đám cưới rất quan trọng, ngài ấy hy vọng anh có thể tu tâm dưỡng tính cho đến ngày cưới. Yêu cầu anh đi theo chúng tôi."
Nạp Lan Tĩnh Doanh và Cố Kiều Tuyết đứng ở cửa, nhìn Ngụy Ngạn Khang bị mang đi…