Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-51
Chương 51: Tôi yêu anh, anh sợ sao?
Translator: Nguyetmai
"Nếu anh muốn tôi thoải mái thì đừng gây phiền phức cho Thường Yến nữa." Hoắc Vi Vũ tranh thủ nói, leo xuống khỏi người hắn, ngồi bên cạnh.
"Dựa vào thái độ này của cô hả?" Cố Hạo Đình nhấc chai rượu vang lên rồi ung dung rót một ly. Mặt hắn sầm xuống, trông rất lạnh lùng. Hắn nhìn cô đăm đăm bằng ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt.
Mặc dù cô hấp tấp nhưng đâu có ngốc. Trước mặt Cố Hạo Đình mà phản kháng thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Hắn chính là thợ săn, là chiến thần trong truyền thuyết, đánh đâu thắng đó, làm gì cũng suôn sẻ.
Ngoại trừ ra tay nhanh gọn, tàn nhẫn thì hắn còn có sự quyết đoán người khác không thể không khuất phục. Sự quyết đoán ấy không chỉ thể hiện qua ánh mắt mà còn từ tác phong được hình thành trong bao nhiêu năm nay. Chỉ cần Cố Hạo Đình muốn hủy hoại thì bảo đảm không ai có thể sống tử tế.
Cô chỉ muốn hắn nhanh chóng quay lại quân khu, tầm một năm, nửa năm không quay lại. Đến lúc đó, cô lại tự do vui sống.
Bây giờ mà làm căng với hắn thì sau này cô sống cũng không yên.
Kiểu người bạc tình và lạnh lùng như Cố Hạo Đình sẽ không lãng phí thời gian cho loại con gái như cô. Chỉ cần để hắn chinh phục, hắn sẽ không còn hứng thú dây dưa cùng cô nữa.
Vậy thì giả bộ như bị hắn chinh phục đi.
Hoắc Vi Vũ suy nghĩ thông suốt, nở nụ cười quyến rũ, nhấc ly rượu vang hắn rót, lắc nhẹ. Cô nhìn hắn với đôi mắt hút hồn đầy mê hoặc và mời gọi, sau đó nâng ly rượu kề sát làn môi đỏ mọng.
Yết hầu của Cố Hạo Đình lên xuống, trong đôi mắt âm u lóe lên ánh nhìn khao khát.
Hắn là người có khả năng tự chủ tốt, cho dù trước mặt có mấy trăm cô gái khỏa thân ưỡn ẹo, hắn cũng không thèm liếc mắt lấy một cái. Chỉ có cô là đặc biệt. Một ánh mắt của cô cũng có thể khiến nhiệt huyết sôi trào.
Cố Hạo Đình ôm eo cô, nghiêng người đè cô xuống salon, ánh mắt nóng rực, trầm giọng nói: "Nếu không phải cô đang trong kì kinh nguyệt, tôi nhất định sẽ thịt cô ngay tại đây."
"Sẵn lòng hầu hạ." Hoắc Vi Vũ thoải mái nói.
"Cái gì?" Cố Hạo Đình ngập ngừng, nhìn cô với ánh mắt khó tin.
Hoắc Vi Vũ ôm lấy cổ Cố Hạo Đình, ngón tay lướt qua gương mặt cương nghị tuấn tú của hắn. "Tư lệnh là người đàn ông đẹp trai nhất quân khu, cũng là người có số phiếu bầu muốn được lấy làm chồng nhiều nhất trong toàn dân, tôi có thể trải qua một đêm xuân sắc cùng anh thì quả là vinh hạnh."
Cố Hạo Đình nheo mắt nhìn Hoắc Vi Vũ với vẻ khó hiểu. Mới vừa rồi cô còn bài xích, chống đối mà giờ đổi ý rồi sao?
"Cô tính giở trò gì vậy?" Cố Hạo Đình khó hiểu.
Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười, khiêu khích: "Tôi yêu anh, anh sợ sao?"
"Tôi sợ cô không dám thôi." Cố Hạo Đình trả lời, chặn môi cô, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào.
Hoắc Vi Vũ đẩy mặt hắn ra, nhíu mày, bực bội nói: "Quanh tư lệnh có nhiều con gái như vậy, không có lấy một người dạy anh cách hôn à?"
"Cái gì?" Cố Hạo Đình đanh giọng, lửa giận lan trong mắt.
Hoắc Vi Vũ sợ khéo quá hóa vụng, bèn nhắm mắt lại, hôn lên môi hắn.
Cái lưỡi xinh xinh của cô lướt dọc theo bờ môi hắn, liếm cho ướt rồi mới mút lấy môi dưới của hắn, nhẹ nhàng tựa cá con đang rỉa mồi, chỉ hơi ngưa ngứa.
Hắn còn muốn cô tiếp tục, vậy mà cô lại buông môi hắn ra.
Cô đưa lưỡi vào trong miệng hắn, nhẹ nhàng lướt qua mặt lưỡi hắn như dải lụa mịn màng, gợi lên từng cơn sóng lòng rạo rực và đê mê, mang tới cảm xúc tuyệt vời đến khó tả. Mọi xúc cảm giống như cái ngoái đầu cười của mỹ nhân, không suồng sã mà mời gọi đầy tế nhị, khiến người ta sa vào mật ngọt.
Cố Hạo Đình nhìn hàng lông mi đen như mực của cô, trong mắt lóe lên tia sáng, ngậm đầu lưỡi còn đang trong miệng mình, mút mạnh đầy cuồng nhiệt, mãnh liệt như muốn cướp đoạt hơi thở.
Translator: Nguyetmai
"Nếu anh muốn tôi thoải mái thì đừng gây phiền phức cho Thường Yến nữa." Hoắc Vi Vũ tranh thủ nói, leo xuống khỏi người hắn, ngồi bên cạnh.
"Dựa vào thái độ này của cô hả?" Cố Hạo Đình nhấc chai rượu vang lên rồi ung dung rót một ly. Mặt hắn sầm xuống, trông rất lạnh lùng. Hắn nhìn cô đăm đăm bằng ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt.
Mặc dù cô hấp tấp nhưng đâu có ngốc. Trước mặt Cố Hạo Đình mà phản kháng thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Hắn chính là thợ săn, là chiến thần trong truyền thuyết, đánh đâu thắng đó, làm gì cũng suôn sẻ.
Ngoại trừ ra tay nhanh gọn, tàn nhẫn thì hắn còn có sự quyết đoán người khác không thể không khuất phục. Sự quyết đoán ấy không chỉ thể hiện qua ánh mắt mà còn từ tác phong được hình thành trong bao nhiêu năm nay. Chỉ cần Cố Hạo Đình muốn hủy hoại thì bảo đảm không ai có thể sống tử tế.
Cô chỉ muốn hắn nhanh chóng quay lại quân khu, tầm một năm, nửa năm không quay lại. Đến lúc đó, cô lại tự do vui sống.
Bây giờ mà làm căng với hắn thì sau này cô sống cũng không yên.
Kiểu người bạc tình và lạnh lùng như Cố Hạo Đình sẽ không lãng phí thời gian cho loại con gái như cô. Chỉ cần để hắn chinh phục, hắn sẽ không còn hứng thú dây dưa cùng cô nữa.
Vậy thì giả bộ như bị hắn chinh phục đi.
Hoắc Vi Vũ suy nghĩ thông suốt, nở nụ cười quyến rũ, nhấc ly rượu vang hắn rót, lắc nhẹ. Cô nhìn hắn với đôi mắt hút hồn đầy mê hoặc và mời gọi, sau đó nâng ly rượu kề sát làn môi đỏ mọng.
Yết hầu của Cố Hạo Đình lên xuống, trong đôi mắt âm u lóe lên ánh nhìn khao khát.
Hắn là người có khả năng tự chủ tốt, cho dù trước mặt có mấy trăm cô gái khỏa thân ưỡn ẹo, hắn cũng không thèm liếc mắt lấy một cái. Chỉ có cô là đặc biệt. Một ánh mắt của cô cũng có thể khiến nhiệt huyết sôi trào.
Cố Hạo Đình ôm eo cô, nghiêng người đè cô xuống salon, ánh mắt nóng rực, trầm giọng nói: "Nếu không phải cô đang trong kì kinh nguyệt, tôi nhất định sẽ thịt cô ngay tại đây."
"Sẵn lòng hầu hạ." Hoắc Vi Vũ thoải mái nói.
"Cái gì?" Cố Hạo Đình ngập ngừng, nhìn cô với ánh mắt khó tin.
Hoắc Vi Vũ ôm lấy cổ Cố Hạo Đình, ngón tay lướt qua gương mặt cương nghị tuấn tú của hắn. "Tư lệnh là người đàn ông đẹp trai nhất quân khu, cũng là người có số phiếu bầu muốn được lấy làm chồng nhiều nhất trong toàn dân, tôi có thể trải qua một đêm xuân sắc cùng anh thì quả là vinh hạnh."
Cố Hạo Đình nheo mắt nhìn Hoắc Vi Vũ với vẻ khó hiểu. Mới vừa rồi cô còn bài xích, chống đối mà giờ đổi ý rồi sao?
"Cô tính giở trò gì vậy?" Cố Hạo Đình khó hiểu.
Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười, khiêu khích: "Tôi yêu anh, anh sợ sao?"
"Tôi sợ cô không dám thôi." Cố Hạo Đình trả lời, chặn môi cô, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào.
Hoắc Vi Vũ đẩy mặt hắn ra, nhíu mày, bực bội nói: "Quanh tư lệnh có nhiều con gái như vậy, không có lấy một người dạy anh cách hôn à?"
"Cái gì?" Cố Hạo Đình đanh giọng, lửa giận lan trong mắt.
Hoắc Vi Vũ sợ khéo quá hóa vụng, bèn nhắm mắt lại, hôn lên môi hắn.
Cái lưỡi xinh xinh của cô lướt dọc theo bờ môi hắn, liếm cho ướt rồi mới mút lấy môi dưới của hắn, nhẹ nhàng tựa cá con đang rỉa mồi, chỉ hơi ngưa ngứa.
Hắn còn muốn cô tiếp tục, vậy mà cô lại buông môi hắn ra.
Cô đưa lưỡi vào trong miệng hắn, nhẹ nhàng lướt qua mặt lưỡi hắn như dải lụa mịn màng, gợi lên từng cơn sóng lòng rạo rực và đê mê, mang tới cảm xúc tuyệt vời đến khó tả. Mọi xúc cảm giống như cái ngoái đầu cười của mỹ nhân, không suồng sã mà mời gọi đầy tế nhị, khiến người ta sa vào mật ngọt.
Cố Hạo Đình nhìn hàng lông mi đen như mực của cô, trong mắt lóe lên tia sáng, ngậm đầu lưỡi còn đang trong miệng mình, mút mạnh đầy cuồng nhiệt, mãnh liệt như muốn cướp đoạt hơi thở.