Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-59
Chương 59: Tôi bảo là tiếp tục, cô không nghe thấy sao?
Translator: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ nhìn chiếc bông tai trên đất, đó là di vật của mẹ.
Cô sờ tai theo bản năng. Đúng là đồ cô đánh rơi.
Hoắc Vi Vũ ngồi xổm xuống nhặt, tuy nhiên Cố Hạo Đình đã nhanh hơn một bước, giẫm lên bông tai của cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy chân hắn đang giẫm lên tự tôn của cô, càng nghĩ lòng càng quặn đau.
"Cố Hạo Đình, anh nhấc chân ra đi." Cô quát to.
Cố Hạo Đình cúi người, nâng cằm cô, mắt sáng như bó đuốc, cúi nhìn cô với vẻ nghiêm nghị: "Tôi không có thời gian để lãng phí với cô, đã nói để cô tự do thì sẽ không hai lời, sẽ không giám sát cô, càng không có hứng thú đùa giỡn với cô. Cô muốn một chân đạp hai thuyền thì tôi sẽ làm đắm thuyền. Vào đánh răng đi, đánh một trăm lần, mỗi lần ba phút. Trung tá Thượng, vào đây đi." Trung tá Thượng đẩy cửa đi vào, gật đầu nghe lệnh.
"Giám sát cô ta cho đến khi xong, không xong thì khỏi ăn cơm." Cố Hạo Đình ra lệnh, dời chân, quay người, nổi giận đùng đùng bỏ ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ nhìn bông tai bị Cố Hạo Đình giẫm đến biến dạng giống như nhân cách méo mó trong khe hẹp của cô hiện tại vậy.
Đây là di vật duy nhất của mẹ mà cô có. Hoắc Vi Vũ nhặt bông tai lên áp vào ngực, lòng đau khôn tả. Biết bao phiền muộn, bực bội chất chứa trong lòng nhưng lại chẳng thể giải tỏa. Cô chỉ có thể nắm thật chặt bông tai, để góc cạnh sắc nhọn kia đâm vào trong lòng bàn tay.
"Phu nhân, hôm nay Tư lệnh có tiệc trao giải quan trọng, nhưng để lấy được đôi bông tai này, ngài ấy đã phải quay lại biệt thự bên bờ biển. Ngài ấy không giám sát cô, chỉ đúng lúc đưa bông tai lại cho cô thôi. Cô nghi oan cho Tư lệnh nên Tư lệnh rất tức giận. Chưa kể, không người đàn ông nào có thể chịu được việc vợ mình hôn người đàn ông khác dù chỉ là hôn tạm biệt, huống chi là người cao ngạo như Tư lệnh." Trung tá Thượng khổ tâm nói.
Hoắc Vi Vũ cắn chặt răng, không để nước mắt chảy ra.
Họ đều bảo cô sai chứ gì! Cô thật sự sai rồi sao?
Ngụy Ngạn Khang tự mình đến, cô nhất quyết cự tuyệt, cuối cùng gã cưỡng hôn cô, cô không tránh được, cô còn tức giận, còn ấm ức và buồn rầu hơn bất cứ ai hết.
Thế nhưng lại không ai giúp cô, không ai tin cô. Ngoại trừ bản thân tự mình gánh chịu, chỉ có thể tự rước lấy nhục nhã.
Hoắc Vi Vũ đứng lên, thả bông tai vào hộp trang sức, tháo nốt cái còn lại rồi bỏ vào trong, đặt hộp trang sức trên ghế salon.
"Đánh răng một trăm lần, mỗi lần ba phút, đúng không? Bắt đầu đi." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, đi vào toilet, mặt không đổi sắc, cầm bàn chải với kem đánh răng rồi lấy nước.
Cô nhìn cô gái đang ấm ức trong gương, mắt đã đỏ cả lên, càng thêm giận chính mình.
Sao cô lại vô dụng đến thế? Bị Ngụy Ngạn Khang bắt nạt, bị Cố Kiều Tuyết bắt nạt, lại còn bị Cố Hạo Đình ức hiếp mà không được làm gì và cũng không thể làm gì! Rõ ràng không sai mà vẫn phải tủi hổ chịu phạt.
Hoắc Vi Vũ đánh răng ngày lúc càng mạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Ba phút, lần thứ nhất." Giọng nói của Trung tá Thượng lạnh lùng vang lên.
Hoắc Vi Vũ dừng lại, uống nước, súc miệng một lúc thì nhổ ra, tiếp tục lấy kem rồi đánh răng.
Lần thứ hai, thứ ba… thứ mười.
Lúc đầu Trung tá Thượng giám sát Hoắc Vi Vũ trong tâm trạng tức giận, vì cảm thấy bất bình cho Tư lệnh nên cũng muốn cô bị phạt. Thế nhưng khi nhìn Hoắc Vi Vũ đánh răng vừa mạnh nhanh, anh ta bắt đầu lo lắng.
"Ba phút, lần thứ mười một." Trung tá Thượng hô.
Hoắc Vi Vũ nhổ một ngụm nước, trong nước đã có máu. Cô như thể không nhìn thấy, tiếp tục đánh răng.
Máu ngày càng nhiều, mùi ngày càng nồng.
Lúc đánh đến lần thứ hai mươi, Trung tá Thượng nhìn nước phun ra đều là máu, có chút thương hại: "Nghỉ ngơi chút rồi đánh tiếp, cô đã đánh răng được một giờ rồi."
"Tiếp tục đi." Hoắc Vi Vũ bôi kem đánh răng, tiếp tục đánh với gương mặt vô cảm.
Trung tá Thượng nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ, nhắc nhở: "Cô nghỉ được rồi."
"Tôi bảo là tiếp tục, anh không nghe thấy sao?" Hoắc Vi Vũ nói to, hất tay Trung tá Thượng ra, tiếp tục đánh...
Translator: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ nhìn chiếc bông tai trên đất, đó là di vật của mẹ.
Cô sờ tai theo bản năng. Đúng là đồ cô đánh rơi.
Hoắc Vi Vũ ngồi xổm xuống nhặt, tuy nhiên Cố Hạo Đình đã nhanh hơn một bước, giẫm lên bông tai của cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy chân hắn đang giẫm lên tự tôn của cô, càng nghĩ lòng càng quặn đau.
"Cố Hạo Đình, anh nhấc chân ra đi." Cô quát to.
Cố Hạo Đình cúi người, nâng cằm cô, mắt sáng như bó đuốc, cúi nhìn cô với vẻ nghiêm nghị: "Tôi không có thời gian để lãng phí với cô, đã nói để cô tự do thì sẽ không hai lời, sẽ không giám sát cô, càng không có hứng thú đùa giỡn với cô. Cô muốn một chân đạp hai thuyền thì tôi sẽ làm đắm thuyền. Vào đánh răng đi, đánh một trăm lần, mỗi lần ba phút. Trung tá Thượng, vào đây đi." Trung tá Thượng đẩy cửa đi vào, gật đầu nghe lệnh.
"Giám sát cô ta cho đến khi xong, không xong thì khỏi ăn cơm." Cố Hạo Đình ra lệnh, dời chân, quay người, nổi giận đùng đùng bỏ ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ nhìn bông tai bị Cố Hạo Đình giẫm đến biến dạng giống như nhân cách méo mó trong khe hẹp của cô hiện tại vậy.
Đây là di vật duy nhất của mẹ mà cô có. Hoắc Vi Vũ nhặt bông tai lên áp vào ngực, lòng đau khôn tả. Biết bao phiền muộn, bực bội chất chứa trong lòng nhưng lại chẳng thể giải tỏa. Cô chỉ có thể nắm thật chặt bông tai, để góc cạnh sắc nhọn kia đâm vào trong lòng bàn tay.
"Phu nhân, hôm nay Tư lệnh có tiệc trao giải quan trọng, nhưng để lấy được đôi bông tai này, ngài ấy đã phải quay lại biệt thự bên bờ biển. Ngài ấy không giám sát cô, chỉ đúng lúc đưa bông tai lại cho cô thôi. Cô nghi oan cho Tư lệnh nên Tư lệnh rất tức giận. Chưa kể, không người đàn ông nào có thể chịu được việc vợ mình hôn người đàn ông khác dù chỉ là hôn tạm biệt, huống chi là người cao ngạo như Tư lệnh." Trung tá Thượng khổ tâm nói.
Hoắc Vi Vũ cắn chặt răng, không để nước mắt chảy ra.
Họ đều bảo cô sai chứ gì! Cô thật sự sai rồi sao?
Ngụy Ngạn Khang tự mình đến, cô nhất quyết cự tuyệt, cuối cùng gã cưỡng hôn cô, cô không tránh được, cô còn tức giận, còn ấm ức và buồn rầu hơn bất cứ ai hết.
Thế nhưng lại không ai giúp cô, không ai tin cô. Ngoại trừ bản thân tự mình gánh chịu, chỉ có thể tự rước lấy nhục nhã.
Hoắc Vi Vũ đứng lên, thả bông tai vào hộp trang sức, tháo nốt cái còn lại rồi bỏ vào trong, đặt hộp trang sức trên ghế salon.
"Đánh răng một trăm lần, mỗi lần ba phút, đúng không? Bắt đầu đi." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, đi vào toilet, mặt không đổi sắc, cầm bàn chải với kem đánh răng rồi lấy nước.
Cô nhìn cô gái đang ấm ức trong gương, mắt đã đỏ cả lên, càng thêm giận chính mình.
Sao cô lại vô dụng đến thế? Bị Ngụy Ngạn Khang bắt nạt, bị Cố Kiều Tuyết bắt nạt, lại còn bị Cố Hạo Đình ức hiếp mà không được làm gì và cũng không thể làm gì! Rõ ràng không sai mà vẫn phải tủi hổ chịu phạt.
Hoắc Vi Vũ đánh răng ngày lúc càng mạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Ba phút, lần thứ nhất." Giọng nói của Trung tá Thượng lạnh lùng vang lên.
Hoắc Vi Vũ dừng lại, uống nước, súc miệng một lúc thì nhổ ra, tiếp tục lấy kem rồi đánh răng.
Lần thứ hai, thứ ba… thứ mười.
Lúc đầu Trung tá Thượng giám sát Hoắc Vi Vũ trong tâm trạng tức giận, vì cảm thấy bất bình cho Tư lệnh nên cũng muốn cô bị phạt. Thế nhưng khi nhìn Hoắc Vi Vũ đánh răng vừa mạnh nhanh, anh ta bắt đầu lo lắng.
"Ba phút, lần thứ mười một." Trung tá Thượng hô.
Hoắc Vi Vũ nhổ một ngụm nước, trong nước đã có máu. Cô như thể không nhìn thấy, tiếp tục đánh răng.
Máu ngày càng nhiều, mùi ngày càng nồng.
Lúc đánh đến lần thứ hai mươi, Trung tá Thượng nhìn nước phun ra đều là máu, có chút thương hại: "Nghỉ ngơi chút rồi đánh tiếp, cô đã đánh răng được một giờ rồi."
"Tiếp tục đi." Hoắc Vi Vũ bôi kem đánh răng, tiếp tục đánh với gương mặt vô cảm.
Trung tá Thượng nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ, nhắc nhở: "Cô nghỉ được rồi."
"Tôi bảo là tiếp tục, anh không nghe thấy sao?" Hoắc Vi Vũ nói to, hất tay Trung tá Thượng ra, tiếp tục đánh...