Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-63
Chương 63: Im miệng!
Translator: Nguyetmai
Cố Hạo Đình nhíu mày, sắc mặt khác lạ, giọng khàn khàn: "Chí ít lúc thế này cô cũng nên phản ứng như một cô gái bình thường chứ!"
"Trong tình huống này, con gái bình thường phản ứng thế nào?" Hoắc Vi Vũ hỏi, trong mắt lóe lên tia gian xảo.
"Kêu!" Cố Hạo Đình chỉ nói một từ ngắn gọn.
Hoắc Vi Vũ cười trêu chọc: "Tư lệnh thật anh dũng mà, có thể tìm thấy sức sống dồi dào trong "khe nhỏ", trí tưởng tượng có thể nuốt toàn bộ vũ trụ."
Cố Hạo Đình nghẹn họng giây lát, sau đó lạnh mặt cảnh cáo: "Nói nhiều như vậy chứng tỏ miệng khỏi rồi phải không?"
Lần này đến lượt Hoắc Vi Vũ phải lặng im.
"Không phải anh bảo tôi kêu sao?" Cô hùng hồn nói.
"Một tiếng thôi là được." Cố Hạo Đình nhắc nhở rồi nhẹ nhàng dùng sức, cảm nhận được da thịt mềm mại đàn hồi của cô.
Trong đầu hiện lên cảm giác tuyệt vời ngày hôm đó cô đã cho hắn. Từng phút từng giây hắn đều muốn vào, muốn rẽ đường tắt bước vào nơi sâu thẳm trong tâm hồn cô, phóng thích hàng vạn sinh mạng.
"A!" Hoắc Vi Vũ kêu một tiếng đơn giản, không nhuốm chút dục vọng.
Cố Hạo Đình nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng. Hắn hệt như một con báo nhã nhặn, cao quý, tự do đi lại trong sơn cốc.
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn dò xét, mắt lướt qua cơ ngực cường tráng đến chỗ "cậu nhỏ", nhưng cô còn chưa kịp nhìn kĩ thì đã bị Cố Hạo Đình nhấc cằm lên.
Hoắc Vi Vũ nhớ ra còn chuyện chưa làm, lại "a" một tiếng coi như có lệ.
"Im miệng!" Cố Hạo Đình ngang ngược quát.
Hoắc Vi Vũ im lặng thật. Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của cô, tốc độ càng lúc càng nhanh. Yết hầu nhấp nhô, bờ môi hé đầy gợi cảm, hắn thở dốc, nhíu mày, ánh mắt trở nên đê mê.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy bụng mình như bị tưới nước nóng.
Cố Hạo Đình giống như dã thú, gầm nhẹ.
Cô nhìn vào mắt hắn, bộ dạng ấy trông có vẻ mệt mỏi nhưng hắn như thế lại khiến lòng cô mềm nhũn. Hắn nhanh chóng khôi phục lại sự lạnh lùng, sáng suốt như lúc bình thường.
"Còn 9 ngày nữa." Cố Hạo Đình ám chỉ.
Hoắc Vi Vũ thầm nghĩ: Hắn vừa mới ăn no mà đã nghĩ đến bữa sau rồi sao?
"Tôi đi tắm đây." Hoắc Vi Vũ xoay người, xuống giường, chui vào phòng tắm.
Để đảm bảo an toàn, cô khóa cửa phòng lại. Khi cô ra khỏi phòng tắm thì Cố Hạo Đình đã không còn ở đó nữa.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy một lọ thuốc đè lên một tờ giấy đặt trên bàn, bèn qua đó cầm tờ giấy lên đọc.
Chữ viết của Cố Hạo Đình như rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp, phía trên viết vài câu dặn dò ngắn gọn, "Trong quân khu có việc, tôi đi trước. Thuốc thoa ngoài da, một ngày ba lần. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Hoắc Vi Vũ ném tờ giấy vào thùng rác, tựa người trên giường, hít sâu một hơi.
Trong phòng còn đọng lại hương vị nồng đậm sau cơn hoan ái khiến người ta mặt đỏ tim run. Hoắc Vi Vũ bật người đứng dậy, mở cửa sổ cho thoáng khí.
Cố Hạo Đình còn chưa lên xe, ngoái đầu nhìn, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía cửa sổ nơi cô đứng.
Hoắc Vi Vũ xấu hổ, trông cô lúc này giống như đang vô cùng lưu luyến hắn vậy. Giờ mà kéo hết rèm ra thì lộ liễu quá. Vì thế cô dứt khoát đứng ở cửa sổ, phất tay với hắn.
Cố Hạo Đình hơi nhoẻn môi, nghiêng người chui vào chiếc Rolls Royce của hắn. Trung tá Thượng cười tươi hơn hoa, giúp Tư lệnh của mình đóng cửa sau.
Hai chiếc xe đằng trước đi rồi, xe của Cố Hạo Đình mới khởi động, đi sau xe Cố Hạo Đình còn có hai chiếc xe nữa.
Lúc này Hoắc Vi Vũ mới phát hiện, hóa ra đám binh sĩ của Cố Hạo Đình đều ở bên ngoài chờ lệnh, mỗi lần hắn đến thật đúng là làm khổ quần chúng mà.
Tin nhắn điện thoại reo lên. Hoắc Vi Vũ bò lên giường, lấy di động từ dưới gối ra đọc tin nhắn.
Là Cố Hạo Đình.
"Đóng cửa kĩ vào, cẩn thận muỗi đốt. Tối mai tôi rảnh sẽ đến."
Hoắc Vi Vũ nằm ỳ trên giường giả chết. Cô tự dưng rửng mỡ đứng ở cửa sổ làm gì. Xem đi, bị trời phạt rồi!
Translator: Nguyetmai
Cố Hạo Đình nhíu mày, sắc mặt khác lạ, giọng khàn khàn: "Chí ít lúc thế này cô cũng nên phản ứng như một cô gái bình thường chứ!"
"Trong tình huống này, con gái bình thường phản ứng thế nào?" Hoắc Vi Vũ hỏi, trong mắt lóe lên tia gian xảo.
"Kêu!" Cố Hạo Đình chỉ nói một từ ngắn gọn.
Hoắc Vi Vũ cười trêu chọc: "Tư lệnh thật anh dũng mà, có thể tìm thấy sức sống dồi dào trong "khe nhỏ", trí tưởng tượng có thể nuốt toàn bộ vũ trụ."
Cố Hạo Đình nghẹn họng giây lát, sau đó lạnh mặt cảnh cáo: "Nói nhiều như vậy chứng tỏ miệng khỏi rồi phải không?"
Lần này đến lượt Hoắc Vi Vũ phải lặng im.
"Không phải anh bảo tôi kêu sao?" Cô hùng hồn nói.
"Một tiếng thôi là được." Cố Hạo Đình nhắc nhở rồi nhẹ nhàng dùng sức, cảm nhận được da thịt mềm mại đàn hồi của cô.
Trong đầu hiện lên cảm giác tuyệt vời ngày hôm đó cô đã cho hắn. Từng phút từng giây hắn đều muốn vào, muốn rẽ đường tắt bước vào nơi sâu thẳm trong tâm hồn cô, phóng thích hàng vạn sinh mạng.
"A!" Hoắc Vi Vũ kêu một tiếng đơn giản, không nhuốm chút dục vọng.
Cố Hạo Đình nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng. Hắn hệt như một con báo nhã nhặn, cao quý, tự do đi lại trong sơn cốc.
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn dò xét, mắt lướt qua cơ ngực cường tráng đến chỗ "cậu nhỏ", nhưng cô còn chưa kịp nhìn kĩ thì đã bị Cố Hạo Đình nhấc cằm lên.
Hoắc Vi Vũ nhớ ra còn chuyện chưa làm, lại "a" một tiếng coi như có lệ.
"Im miệng!" Cố Hạo Đình ngang ngược quát.
Hoắc Vi Vũ im lặng thật. Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của cô, tốc độ càng lúc càng nhanh. Yết hầu nhấp nhô, bờ môi hé đầy gợi cảm, hắn thở dốc, nhíu mày, ánh mắt trở nên đê mê.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy bụng mình như bị tưới nước nóng.
Cố Hạo Đình giống như dã thú, gầm nhẹ.
Cô nhìn vào mắt hắn, bộ dạng ấy trông có vẻ mệt mỏi nhưng hắn như thế lại khiến lòng cô mềm nhũn. Hắn nhanh chóng khôi phục lại sự lạnh lùng, sáng suốt như lúc bình thường.
"Còn 9 ngày nữa." Cố Hạo Đình ám chỉ.
Hoắc Vi Vũ thầm nghĩ: Hắn vừa mới ăn no mà đã nghĩ đến bữa sau rồi sao?
"Tôi đi tắm đây." Hoắc Vi Vũ xoay người, xuống giường, chui vào phòng tắm.
Để đảm bảo an toàn, cô khóa cửa phòng lại. Khi cô ra khỏi phòng tắm thì Cố Hạo Đình đã không còn ở đó nữa.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy một lọ thuốc đè lên một tờ giấy đặt trên bàn, bèn qua đó cầm tờ giấy lên đọc.
Chữ viết của Cố Hạo Đình như rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp, phía trên viết vài câu dặn dò ngắn gọn, "Trong quân khu có việc, tôi đi trước. Thuốc thoa ngoài da, một ngày ba lần. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Hoắc Vi Vũ ném tờ giấy vào thùng rác, tựa người trên giường, hít sâu một hơi.
Trong phòng còn đọng lại hương vị nồng đậm sau cơn hoan ái khiến người ta mặt đỏ tim run. Hoắc Vi Vũ bật người đứng dậy, mở cửa sổ cho thoáng khí.
Cố Hạo Đình còn chưa lên xe, ngoái đầu nhìn, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía cửa sổ nơi cô đứng.
Hoắc Vi Vũ xấu hổ, trông cô lúc này giống như đang vô cùng lưu luyến hắn vậy. Giờ mà kéo hết rèm ra thì lộ liễu quá. Vì thế cô dứt khoát đứng ở cửa sổ, phất tay với hắn.
Cố Hạo Đình hơi nhoẻn môi, nghiêng người chui vào chiếc Rolls Royce của hắn. Trung tá Thượng cười tươi hơn hoa, giúp Tư lệnh của mình đóng cửa sau.
Hai chiếc xe đằng trước đi rồi, xe của Cố Hạo Đình mới khởi động, đi sau xe Cố Hạo Đình còn có hai chiếc xe nữa.
Lúc này Hoắc Vi Vũ mới phát hiện, hóa ra đám binh sĩ của Cố Hạo Đình đều ở bên ngoài chờ lệnh, mỗi lần hắn đến thật đúng là làm khổ quần chúng mà.
Tin nhắn điện thoại reo lên. Hoắc Vi Vũ bò lên giường, lấy di động từ dưới gối ra đọc tin nhắn.
Là Cố Hạo Đình.
"Đóng cửa kĩ vào, cẩn thận muỗi đốt. Tối mai tôi rảnh sẽ đến."
Hoắc Vi Vũ nằm ỳ trên giường giả chết. Cô tự dưng rửng mỡ đứng ở cửa sổ làm gì. Xem đi, bị trời phạt rồi!