Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 564 - Chương 564
Chương 564
EM CÓ Ý GÌ?
“Anh sẽ tìm giúp em, dù có phải lật tung cả thế giới lên cũng sẽ tìm được cho em.” Cố Hạo Đình hứa hẹn.
Có được lời hứa của hắn, cô yên tâm rồi. Giờ chỉ còn lại vấn đề thời gian mà thôi.
Hoắc Vi Vũ mỉm cười nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt mình, tình cảm ngọt ngào dâng đầy cõi lòng trống trải, bật tiếng khen: “Cố Hạo Đình, anh mặc quân phục đẹp trai quá đi mất.”
Hắn nhìn cô, hai mắt sáng rực lên. Hắn đợi cô hai mươi mấy năm, chỉ chờ có một câu nói này thôi. Nếu không phải vì vậy, thì cớ gì hắn lại đặc biệt yêu cầu con cái quân nhân trong quân khu đến tham gia lễ phong quân hàm kia chứ?
Chỉ nhờ một câu nói này của cô mà bao nhiêu phiền muộn của hắn đều tan thành mây khói. Trong ánh mắt dần dần ngập tràn ánh sáng rực rỡ muôn màu.
“Lần sau anh sẽ mặc quân trang rồi ‘làm’, để em ghi nhớ cho kĩ dáng vẻ đẹp trai nhất của anh.” Cố Hạo Đình xấu xa nói.
Hoắc Vi Vũ đỏ bừng cả mặt. Hắn nói câu hư hỏng quá!
Nhưng chẳng hiểu sao, ngoài việc làm cô đỏ mặt tim đập dồn, nó còn khuấy lên trong lòng một cảm giác kì lạ nào đó. Trong đầu cô phác họa ra hình ảnh hắn mặc quân trang, tư thái hiên ngang, khí thế oai hùng, thúc ngựa phi nhanh…
Hừm, cô đang nghĩ cái gì thế?
Hoắc Vi Vũ cúi gằm mặt xuống. Nụ hôn của hắn đậu khẽ lên sườn mặt rồi mơn trớn đến vành tai.
Hoắc Vi Vũ thấy hơi ngưa ngứa, bèn quay mặt đi theo bản năng, khiến cho nụ hôn kia rơi xuống cổ.
“Buồn quá.” Hoắc Vi Vũ giãy giụa muốn thoát ra, ai ngờ càng giãy thì hắn ôm càng chặt. Cô chẳng còn cách nào khác, đành nhìn về phía hắn mà hỏi: “Anh không đói à?”
Hắn hôn đôi môi đỏ tươi của cô mà đáp: “Đang ăn rồi còn gì?”
Nhịp tim của Hoắc Vi Vũ nhanh đến điên cuồng: “Em nói thật đấy, chẳng phải ăn no rồi mới có sức làm sao?”
Nói xong cô mới ngộ ra mình lỡ lời, mặt đỏ bừng cả lên, xấu hổ chết đi được.
Cố Hạo Đình nghe ra ẩn ý trong lời cô nói.
Cô vừa mới đón nhận một người đàn ông, tươi thắm duyên nồng như bách hợp đắm mình trong nắng sớm, khiến cho hắn không nỡ mạnh tay.
“Em đang chê anh không đủ sức đấy à?” Cố Hạo Đình hỏi một câu mờ ám, trong đôi mắt sắc bén đang nhìn cô tỏa ra vô vàn ánh sao: “Chút nữa anh làm mạnh hơn thì đừng có kêu đau.”
“Em không có ý đó.” Hoắc Vi Vũ muốn biện giải một chút.
“Vậy em có ý gì?” Cố Hạo Đình hỏi.
“Em chỉ muốn anh ăn cơm, đừng để mình đói bụng rồi hại đến sức khỏe thôi.” Hoắc Vi Vũ nói khẽ.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Hoắc Vi Vũ, Cố Hạo Đình chỉ hận không thể nâng niu cô trong lòng bàn tay, ép cô tan vào thân thể mình, để cô vui sướng thoải mái rồi có gì nói sau.
“Yên tâm đi, anh không ăn cũng vẫn có sức ‘phục vụ’ em.” Buông một câu bá đạo, hắn nhấc bổng cô lên, bế vào trong phòng.
Hoắc Vi Vũ đỏ mặt tới tận mang tai, người này càng nói càng… càng quá đáng!
“Anh à, người của Duật Cẩn không theo dõi mình nữa sao?” Hoắc Vi Vũ sợ mình bứt rứt đến chết, bèn nói lảng sang chuyện khác.
Cố Hạo Đình nhìn xuống cô: “Em yên tâm, anh có thể tới đây thì cũng có thể đảm bảo an toàn cho em.”
“Vậy sau này ông ta sẽ không theo dõi chúng ta nữa chứ?” Hoắc Vi Vũ hỏi với vẻ đầy mong đợi.
Ánh mắt Cố Hạo Đình tối đi: “Chưa giải quyết được vấn đề, tóm lại vẫn còn phiền phức. Bây giờ ông ta đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện của Mai Kính Sơn, có lẽ sẽ gặp phải mối phiền to.”
“Em hóng với, kể cho em đi, chuyện gì mà nghe đặc sắc thế?” Hoắc Vi Vũ cười nói.
Hắn liếc nhìn cô, khiến cho cô suýt nữa chết chìm trong đôi mắt sâu thăm thẳm ấy. Nguồn : Vietwriter.vn
“Lát nữa sẽ kể em nghe.” Hắn đặt cô lên giường, kê chăn dưới mông cô.
Những nụ hôn nhẹ nhàng dày đặc phủ kín từ xương quai xanh xuống từng tấc da thịt mềm mịn. Chỉ chốc lát sau, cô đã trở thành món ăn ngon của hắn.
Được rồi, cô không nên nói ăn no rồi mới có sức. Hắn ăn no có sức rồi, thế thì cô nguy to!
Trong suốt cả quá trình, ngón chân Hoắc Vi Vũ vẫn quặp chặt. Từng đợt sóng triều nóng rực ập đến rào rạt như muốn che phủ cả đất trời, nhấn chìm cô trong biển khơi mênh mông vô tận…
EM CÓ Ý GÌ?
“Anh sẽ tìm giúp em, dù có phải lật tung cả thế giới lên cũng sẽ tìm được cho em.” Cố Hạo Đình hứa hẹn.
Có được lời hứa của hắn, cô yên tâm rồi. Giờ chỉ còn lại vấn đề thời gian mà thôi.
Hoắc Vi Vũ mỉm cười nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt mình, tình cảm ngọt ngào dâng đầy cõi lòng trống trải, bật tiếng khen: “Cố Hạo Đình, anh mặc quân phục đẹp trai quá đi mất.”
Hắn nhìn cô, hai mắt sáng rực lên. Hắn đợi cô hai mươi mấy năm, chỉ chờ có một câu nói này thôi. Nếu không phải vì vậy, thì cớ gì hắn lại đặc biệt yêu cầu con cái quân nhân trong quân khu đến tham gia lễ phong quân hàm kia chứ?
Chỉ nhờ một câu nói này của cô mà bao nhiêu phiền muộn của hắn đều tan thành mây khói. Trong ánh mắt dần dần ngập tràn ánh sáng rực rỡ muôn màu.
“Lần sau anh sẽ mặc quân trang rồi ‘làm’, để em ghi nhớ cho kĩ dáng vẻ đẹp trai nhất của anh.” Cố Hạo Đình xấu xa nói.
Hoắc Vi Vũ đỏ bừng cả mặt. Hắn nói câu hư hỏng quá!
Nhưng chẳng hiểu sao, ngoài việc làm cô đỏ mặt tim đập dồn, nó còn khuấy lên trong lòng một cảm giác kì lạ nào đó. Trong đầu cô phác họa ra hình ảnh hắn mặc quân trang, tư thái hiên ngang, khí thế oai hùng, thúc ngựa phi nhanh…
Hừm, cô đang nghĩ cái gì thế?
Hoắc Vi Vũ cúi gằm mặt xuống. Nụ hôn của hắn đậu khẽ lên sườn mặt rồi mơn trớn đến vành tai.
Hoắc Vi Vũ thấy hơi ngưa ngứa, bèn quay mặt đi theo bản năng, khiến cho nụ hôn kia rơi xuống cổ.
“Buồn quá.” Hoắc Vi Vũ giãy giụa muốn thoát ra, ai ngờ càng giãy thì hắn ôm càng chặt. Cô chẳng còn cách nào khác, đành nhìn về phía hắn mà hỏi: “Anh không đói à?”
Hắn hôn đôi môi đỏ tươi của cô mà đáp: “Đang ăn rồi còn gì?”
Nhịp tim của Hoắc Vi Vũ nhanh đến điên cuồng: “Em nói thật đấy, chẳng phải ăn no rồi mới có sức làm sao?”
Nói xong cô mới ngộ ra mình lỡ lời, mặt đỏ bừng cả lên, xấu hổ chết đi được.
Cố Hạo Đình nghe ra ẩn ý trong lời cô nói.
Cô vừa mới đón nhận một người đàn ông, tươi thắm duyên nồng như bách hợp đắm mình trong nắng sớm, khiến cho hắn không nỡ mạnh tay.
“Em đang chê anh không đủ sức đấy à?” Cố Hạo Đình hỏi một câu mờ ám, trong đôi mắt sắc bén đang nhìn cô tỏa ra vô vàn ánh sao: “Chút nữa anh làm mạnh hơn thì đừng có kêu đau.”
“Em không có ý đó.” Hoắc Vi Vũ muốn biện giải một chút.
“Vậy em có ý gì?” Cố Hạo Đình hỏi.
“Em chỉ muốn anh ăn cơm, đừng để mình đói bụng rồi hại đến sức khỏe thôi.” Hoắc Vi Vũ nói khẽ.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Hoắc Vi Vũ, Cố Hạo Đình chỉ hận không thể nâng niu cô trong lòng bàn tay, ép cô tan vào thân thể mình, để cô vui sướng thoải mái rồi có gì nói sau.
“Yên tâm đi, anh không ăn cũng vẫn có sức ‘phục vụ’ em.” Buông một câu bá đạo, hắn nhấc bổng cô lên, bế vào trong phòng.
Hoắc Vi Vũ đỏ mặt tới tận mang tai, người này càng nói càng… càng quá đáng!
“Anh à, người của Duật Cẩn không theo dõi mình nữa sao?” Hoắc Vi Vũ sợ mình bứt rứt đến chết, bèn nói lảng sang chuyện khác.
Cố Hạo Đình nhìn xuống cô: “Em yên tâm, anh có thể tới đây thì cũng có thể đảm bảo an toàn cho em.”
“Vậy sau này ông ta sẽ không theo dõi chúng ta nữa chứ?” Hoắc Vi Vũ hỏi với vẻ đầy mong đợi.
Ánh mắt Cố Hạo Đình tối đi: “Chưa giải quyết được vấn đề, tóm lại vẫn còn phiền phức. Bây giờ ông ta đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện của Mai Kính Sơn, có lẽ sẽ gặp phải mối phiền to.”
“Em hóng với, kể cho em đi, chuyện gì mà nghe đặc sắc thế?” Hoắc Vi Vũ cười nói.
Hắn liếc nhìn cô, khiến cho cô suýt nữa chết chìm trong đôi mắt sâu thăm thẳm ấy. Nguồn : Vietwriter.vn
“Lát nữa sẽ kể em nghe.” Hắn đặt cô lên giường, kê chăn dưới mông cô.
Những nụ hôn nhẹ nhàng dày đặc phủ kín từ xương quai xanh xuống từng tấc da thịt mềm mịn. Chỉ chốc lát sau, cô đã trở thành món ăn ngon của hắn.
Được rồi, cô không nên nói ăn no rồi mới có sức. Hắn ăn no có sức rồi, thế thì cô nguy to!
Trong suốt cả quá trình, ngón chân Hoắc Vi Vũ vẫn quặp chặt. Từng đợt sóng triều nóng rực ập đến rào rạt như muốn che phủ cả đất trời, nhấn chìm cô trong biển khơi mênh mông vô tận…