Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 580 - Chương 580
Chương 580
KHÔNG LÀM THÌ KHÔNG CHẾT, TRÒ HAY MỞ MÀN
Bỏ thuốc xong, Tần Diệu Ni giả vờ đi vào phòng vệ sinh rồi mới quay lại.
Phụ bếp bắt đầu bưng tuyết yến lên, mỗi người một bát.
Tần Diệu Ni nhìn Hoắc Vi Vũ: “Ăn đi, sao không ăn? Ông nội cháu bỏ ra rất nhiều tiền, cố ý mua tuyết yến về đãi cháu đấy.”
Hoắc Vi Vũ liếc nhìn bà ta: “Tôi ăn gì thì ăn, không cần bà phải mời.”
Tần Diệu Ni sượng mặt.
“Sao bà không ăn?” Duật Nghị hỏi.
“Trước nay tôi có ăn món này bao giờ đâu. Cậu Duật Nghị có ăn nữa không? Tôi chưa động vào đâu.” Tần Diệu Ni bưng bát tuyết yến của mình đến trước mặt Duật Nghị.
Duật Nghị cũng ăn luôn, chẳng khách sáo chút nào, còn khen: “Cũng được phết đấy.”
Ăn xong, gã bỗng chau mày, chống tay xuống ghế.
“Cậu không sao chứ?” Tần Diệu Ni hỏi đầy quan tâm.
“Không sao, tôi hơi choáng thôi, tuyết yến của bà bỏ cái gì vào thế?” Duật Nghị nói.
“Sao có thể như vậy được? Ông chủ kinh doanh tuyết yến này là chỗ quen biết với tôi, tuyết yến ông ta bán cho tôi là hàng tốt nhất mà.” Ông cụ Hoắc nói.
“Chắc là cậu Duật Nghị quá chén rồi. Cậu về phòng nghỉ trước đi, để tôi dẫn đường cho nhé.” Tần Diệu Ni nói.
Duật Nghị đứng lên.
Hoắc Vi Vũ thấy là lạ, bèn nắm lấy cánh tay gã. Duật Nghị nhếch miệng cười rồi nháy mắt với cô. Bấy giờ Hoắc Vi Vũ mới hiểu Duật Nghị cố tình làm thế.
Cô buông tay ra. Duật Nghị đi theo Tần Diệu Ni lên phòng mình.
Tần Diệu Ni mở cửa ra, thấy người của Duật Nghị đã đổi hết giường chiếu, bàn ghế và máy tính mới. Hoắc Thuần đã tắm táp xong xuôi, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm trốn trong nhà vệ sinh.
“Cậu Duật Nghị nghỉ ngơi đi nhé.” Tần Diệu Ni để Duật Nghị trong phòng, đóng cửa lại, hí hửng đi xuống tầng. Ai ngờ vừa ngồi xuống ghế thì ti vi trong phòng khách đã tự động bật lên.
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng Duật Nghị được chiếu trực tiếp lên ti vi, Tần Diệu Ni trợn tròn mắt kinh hãi. Bà ta không hề lắp đặt camera, bởi vì người bị quay cảnh giường chiếu chính là con gái của bà ta mà.
Khi bà ta nhận ra mình trúng kế thì vội vàng đứng phắt dậy, nhưng vệ sĩ của Duật Nghị đã vây kín bàn của gã, không cho bất kì ai đi khỏi.
Bầu không khí kì lạ bao phủ toàn bộ gian phòng khách. Hoắc Vi Vũ ung dung vừa ăn tuyết yến vừa xem ti vi.
Duật Nghị nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Cửa phòng vệ sinh bật mở, Hoắc Thuần quấn khăn tắm đi ra, thấy Duật Nghị thì mỉm cười khoái trá, sau đó bước ra khóa cửa lại, tháo khăn tắm vứt lên giường.
Tần Diệu Ni sắc mặt tái nhợt, nhìn Hoắc Dương. Vẻ mặt Hoắc Dương thoạt trắng thoạt xanh, bởi vì người trên ti vi chính là con gái ông ta.
“Cậu Duật Nghị.” Hoắc Thuần gọi ngọt xớt.
Duật Nghị mở to mắt ra, nhìn chằm chằm vào Hoắc Thuần.
Hoắc Thuần lao vào người Duật Nghị. Duật Nghị né ra, đỡ trán mà hỏi: “Cô là ai? Cô đang làm trò gì thế này?”
Hoắc Thuần cứ ngỡ gã đã uống thuốc nên sẽ không nhận ra mình: “Em là vợ anh mà? Anh quên rồi sao? Người ta đã tắm rửa sạch sẽ rồi, người ta sẽ làm anh thoải mái mà. Anh ngửi xem em có thơm không nào?”
“Tôi nhớ ra rồi, chẳng phải cô là em họ của Tiểu Vũ sao? Sao cô lại ở trong phòng tôi?” Duật Nghị hỏi với vẻ lạnh nhạt.
“Thời xưa có Nga Hoàng và Nữ Anh* cùng hầu chung một chồng, bây giờ em và chị em cũng có thể làm như vậy. Kỹ thuật của em còn tốt hơn chị của em nhiều.” Hoắc Thuần nũng nịu.
[Nga Hoàng và Nữ Anh là hai chị em ruột, con gái của Đế Nghiêu thời Ngũ Đế. Được cha mình đồng thời gả cho Đế Thuấn sau này.]
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Kỹ thuật của cô tốt á?” Duật Nghị hỏi với vẻ hoài nghi.
“Không tin thì anh thử xem. Em cam đoan sẽ không khiến anh hối hận đâu.” Hoắc Thuần trườn về phía Duật Nghị.
KHÔNG LÀM THÌ KHÔNG CHẾT, TRÒ HAY MỞ MÀN
Bỏ thuốc xong, Tần Diệu Ni giả vờ đi vào phòng vệ sinh rồi mới quay lại.
Phụ bếp bắt đầu bưng tuyết yến lên, mỗi người một bát.
Tần Diệu Ni nhìn Hoắc Vi Vũ: “Ăn đi, sao không ăn? Ông nội cháu bỏ ra rất nhiều tiền, cố ý mua tuyết yến về đãi cháu đấy.”
Hoắc Vi Vũ liếc nhìn bà ta: “Tôi ăn gì thì ăn, không cần bà phải mời.”
Tần Diệu Ni sượng mặt.
“Sao bà không ăn?” Duật Nghị hỏi.
“Trước nay tôi có ăn món này bao giờ đâu. Cậu Duật Nghị có ăn nữa không? Tôi chưa động vào đâu.” Tần Diệu Ni bưng bát tuyết yến của mình đến trước mặt Duật Nghị.
Duật Nghị cũng ăn luôn, chẳng khách sáo chút nào, còn khen: “Cũng được phết đấy.”
Ăn xong, gã bỗng chau mày, chống tay xuống ghế.
“Cậu không sao chứ?” Tần Diệu Ni hỏi đầy quan tâm.
“Không sao, tôi hơi choáng thôi, tuyết yến của bà bỏ cái gì vào thế?” Duật Nghị nói.
“Sao có thể như vậy được? Ông chủ kinh doanh tuyết yến này là chỗ quen biết với tôi, tuyết yến ông ta bán cho tôi là hàng tốt nhất mà.” Ông cụ Hoắc nói.
“Chắc là cậu Duật Nghị quá chén rồi. Cậu về phòng nghỉ trước đi, để tôi dẫn đường cho nhé.” Tần Diệu Ni nói.
Duật Nghị đứng lên.
Hoắc Vi Vũ thấy là lạ, bèn nắm lấy cánh tay gã. Duật Nghị nhếch miệng cười rồi nháy mắt với cô. Bấy giờ Hoắc Vi Vũ mới hiểu Duật Nghị cố tình làm thế.
Cô buông tay ra. Duật Nghị đi theo Tần Diệu Ni lên phòng mình.
Tần Diệu Ni mở cửa ra, thấy người của Duật Nghị đã đổi hết giường chiếu, bàn ghế và máy tính mới. Hoắc Thuần đã tắm táp xong xuôi, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm trốn trong nhà vệ sinh.
“Cậu Duật Nghị nghỉ ngơi đi nhé.” Tần Diệu Ni để Duật Nghị trong phòng, đóng cửa lại, hí hửng đi xuống tầng. Ai ngờ vừa ngồi xuống ghế thì ti vi trong phòng khách đã tự động bật lên.
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng Duật Nghị được chiếu trực tiếp lên ti vi, Tần Diệu Ni trợn tròn mắt kinh hãi. Bà ta không hề lắp đặt camera, bởi vì người bị quay cảnh giường chiếu chính là con gái của bà ta mà.
Khi bà ta nhận ra mình trúng kế thì vội vàng đứng phắt dậy, nhưng vệ sĩ của Duật Nghị đã vây kín bàn của gã, không cho bất kì ai đi khỏi.
Bầu không khí kì lạ bao phủ toàn bộ gian phòng khách. Hoắc Vi Vũ ung dung vừa ăn tuyết yến vừa xem ti vi.
Duật Nghị nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Cửa phòng vệ sinh bật mở, Hoắc Thuần quấn khăn tắm đi ra, thấy Duật Nghị thì mỉm cười khoái trá, sau đó bước ra khóa cửa lại, tháo khăn tắm vứt lên giường.
Tần Diệu Ni sắc mặt tái nhợt, nhìn Hoắc Dương. Vẻ mặt Hoắc Dương thoạt trắng thoạt xanh, bởi vì người trên ti vi chính là con gái ông ta.
“Cậu Duật Nghị.” Hoắc Thuần gọi ngọt xớt.
Duật Nghị mở to mắt ra, nhìn chằm chằm vào Hoắc Thuần.
Hoắc Thuần lao vào người Duật Nghị. Duật Nghị né ra, đỡ trán mà hỏi: “Cô là ai? Cô đang làm trò gì thế này?”
Hoắc Thuần cứ ngỡ gã đã uống thuốc nên sẽ không nhận ra mình: “Em là vợ anh mà? Anh quên rồi sao? Người ta đã tắm rửa sạch sẽ rồi, người ta sẽ làm anh thoải mái mà. Anh ngửi xem em có thơm không nào?”
“Tôi nhớ ra rồi, chẳng phải cô là em họ của Tiểu Vũ sao? Sao cô lại ở trong phòng tôi?” Duật Nghị hỏi với vẻ lạnh nhạt.
“Thời xưa có Nga Hoàng và Nữ Anh* cùng hầu chung một chồng, bây giờ em và chị em cũng có thể làm như vậy. Kỹ thuật của em còn tốt hơn chị của em nhiều.” Hoắc Thuần nũng nịu.
[Nga Hoàng và Nữ Anh là hai chị em ruột, con gái của Đế Nghiêu thời Ngũ Đế. Được cha mình đồng thời gả cho Đế Thuấn sau này.]
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Kỹ thuật của cô tốt á?” Duật Nghị hỏi với vẻ hoài nghi.
“Không tin thì anh thử xem. Em cam đoan sẽ không khiến anh hối hận đâu.” Hoắc Thuần trườn về phía Duật Nghị.