Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 583 - Chương 583
Chương 583
CÔ SẼ CỐ HẾT SỨC BÙ ĐẮP CHO CỐ HẠO ĐÌNH
Hoắc Vi Vũ bỗng có cảm giác là lạ. Anh ta cúp máy nghĩa là không định giúp cô che giấu sao? Nếu anh ta không đồng ý giúp, vậy bên phải làm sao đối phó với Duật Cẩn đây?
Cô nhất định phải đến buổi đấu giá tổ chức vào thứ Bảy ở nước Z. Hay là khởi hành tới đó trước?
Chẳng biết tự lúc nào, xe đã dừng trước biệt thự của Cố Hạo Đình. Hắn đã tăng cường lực lượng bảo vệ xung quanh nơi này.
Lúc cô vào, hắn còn đang họp, nên cô cầm di động ngồi trong phòng hắn ngẩn người. Đang thơ thẩn thì di động báo có tin nhắn. Cô thấy người gửi là Duật Nghị thì mở ra xem với vẻ căng thẳng.
“Tôi có thể giấu giúp cô buổi tối. Nhưng ban ngày cô không xuất hiện tôi cũng không lấp liếm được đâu.”
Đọc tin nhắn xong, Hoắc Vi Vũ yên tâm hơn nhiều, nhoẻn cười nhắn lại: “Cảm ơn anh! Sáng mai tôi sẽ quay lại.”
Cửa bỗng bật mở, Cố Hạo Đình bước vào. Vóc dáng cao ráo ấy tựa như ánh dương chói lọi mà nóng bỏng.
Nhìn thấy hắn, Hoắc Vi Vũ vui vẻ hẳn, chạy tới chỗ hắn: “Anh vẫn luôn phái người bảo vệ em à?”
“Anh sẽ cố hết sức.” Hắn chỉ đáp ngắn gọn.
Nhưng cô hiểu ý hắn. Hắn sẽ cố hết sức bảo vệ cô, cho dù xung quanh cô toàn người của Duật Cẩn.
“Cố Hạo Đình, em có một chuyện quan trọng muốn nói với anh. Di vật của ba mẹ em sắp được đem bán đấu giá tại một buổi đấu giá ở nước Z. Em muốn tới đó để mua mấy món đồ đó về, thế nên vài ngày nữa là em phải sang nước Z rồi.” Hoắc Vi Vũ thẳng thắn nói với hắn. Cô không muốn hắn lo lắng, càng không muốn hắn phát cuồng.
“Em cũng biết rồi à? Không cần qua đó, anh đã sai người đi rồi, chắc chắn sẽ mua được di vật của ba mẹ em về cho em.” Cố Hạo Đình nói.
Không ngờ hắn đã phái người đi giải quyết rồi. Rốt cuộc hắn còn định cho cô bao nhiêu bất ngờ nữa đây?
“Anh cũng thu xếp ổn thỏa bên phía thủ đô rồi. Em cứ dọn đến nơi mà anh sắp xếp, như vậy anh sẽ tiện bảo vệ em hơn. Biết chưa?” Cố Hạo Đình cúi nhìn cô mà nói.
Có một Cố Hạo Đình hết lòng quan tâm săn sóc cô như thế thì còn mong chờ gì hơn nữa.
“Tất cả xin nghe theo Tư lệnh.” Hoắc Vi Vũ mỉm cười đáp.
Nụ cười ấy trong mắt Cố Hạo Đình rạng rỡ hơn tất thảy, khiến hoa cỏ nhạt màu, nhật nguyệt phai sắc.
Cố Hạo Đình ôm chầm lấy cô, ghì chặt vào lòng mình, hôn lên bờ môi mềm mình luôn khao khát.
Hai người quấn quýt lấy nhau, cùng say trong tình ái tựa như nhảy điệu waltz uyển chuyển mà ngọt ngào trong không gian của riêng họ. Hắn âu yếm cô hết lần này đến lần khác, không biết mệt mỏi.
Hoắc Vi Vũ biết hắn đang chăm chỉ “cày cấy” để có một đứa con. Trong lòng cô thoáng chút hổ thẹn. Nhưng sau này, cô đảm bảo sẽ cố hết sức bù đắp cho hắn. Vietwriter.vn
Chín giờ sáng hôm sau, Hoắc Vi Vũ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cố Hạo Đình đã đi rồi. Cô mở đôi mắt nhập nhèm, thấy người gọi là Duật Nghị, lo bên phía gã xảy ra chuyện nên vội vàng bắt máy.
“Hoắc Vi Vũ, ba tôi chuẩn bị tới đây, trong vòng một tiếng nữa cô phải quay về, biết chưa?” Duật Nghị nói với giọng gấp gáp.
“Tôi biết rồi.” Hoắc Vi Vũ xuống giường ngay lập tức, lao vào phòng vệ sinh đánh răng, rửa mặt, chải đầu trong vòng một phút rồi lao ra ngoài hỏi bác Long: “Cố Hạo Đình đâu? Tôi phải về bây giờ, Tổng thống sắp đến rồi.”
“Tư lệnh đang họp, để tôi đưa cô về.” Trung tá Thượng nói.
“Nhanh lên.” Hoắc Vi Vũ chạy luôn ra cửa.
Trên xe, hai người không ai nói gì. Trung tá Thượng cứ chốc chốc lại nhìn Hoắc Vi Vũ, ngập ngừng mãi mới mở miệng: “Tôi không phải gián điệp. Nếu phải thì hai người xong đời lâu rồi.”
Hoắc Vi Vũ nghĩ lại thấy anh ta nói cũng đúng nên thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi, lúc trước tôi lo cho sự an nguy của anh ấy nên thần hồn nát thần tính.”
“Bây giờ cô hiểu là được rồi, đừng làm chuyện gì có lỗi với Tư lệnh nữa. Ngài ấy đã làm tất cả những gì nên làm cho cô rồi. À, hình như Tần Diệu Ni có nói là cha ruột của cô tên Lý Tư. Sáng nay Tư lệnh đã sai người làm giám định AND cho hai người, trong hôm nay sẽ có kết quả.” Trung tá Thượng nói.
CÔ SẼ CỐ HẾT SỨC BÙ ĐẮP CHO CỐ HẠO ĐÌNH
Hoắc Vi Vũ bỗng có cảm giác là lạ. Anh ta cúp máy nghĩa là không định giúp cô che giấu sao? Nếu anh ta không đồng ý giúp, vậy bên phải làm sao đối phó với Duật Cẩn đây?
Cô nhất định phải đến buổi đấu giá tổ chức vào thứ Bảy ở nước Z. Hay là khởi hành tới đó trước?
Chẳng biết tự lúc nào, xe đã dừng trước biệt thự của Cố Hạo Đình. Hắn đã tăng cường lực lượng bảo vệ xung quanh nơi này.
Lúc cô vào, hắn còn đang họp, nên cô cầm di động ngồi trong phòng hắn ngẩn người. Đang thơ thẩn thì di động báo có tin nhắn. Cô thấy người gửi là Duật Nghị thì mở ra xem với vẻ căng thẳng.
“Tôi có thể giấu giúp cô buổi tối. Nhưng ban ngày cô không xuất hiện tôi cũng không lấp liếm được đâu.”
Đọc tin nhắn xong, Hoắc Vi Vũ yên tâm hơn nhiều, nhoẻn cười nhắn lại: “Cảm ơn anh! Sáng mai tôi sẽ quay lại.”
Cửa bỗng bật mở, Cố Hạo Đình bước vào. Vóc dáng cao ráo ấy tựa như ánh dương chói lọi mà nóng bỏng.
Nhìn thấy hắn, Hoắc Vi Vũ vui vẻ hẳn, chạy tới chỗ hắn: “Anh vẫn luôn phái người bảo vệ em à?”
“Anh sẽ cố hết sức.” Hắn chỉ đáp ngắn gọn.
Nhưng cô hiểu ý hắn. Hắn sẽ cố hết sức bảo vệ cô, cho dù xung quanh cô toàn người của Duật Cẩn.
“Cố Hạo Đình, em có một chuyện quan trọng muốn nói với anh. Di vật của ba mẹ em sắp được đem bán đấu giá tại một buổi đấu giá ở nước Z. Em muốn tới đó để mua mấy món đồ đó về, thế nên vài ngày nữa là em phải sang nước Z rồi.” Hoắc Vi Vũ thẳng thắn nói với hắn. Cô không muốn hắn lo lắng, càng không muốn hắn phát cuồng.
“Em cũng biết rồi à? Không cần qua đó, anh đã sai người đi rồi, chắc chắn sẽ mua được di vật của ba mẹ em về cho em.” Cố Hạo Đình nói.
Không ngờ hắn đã phái người đi giải quyết rồi. Rốt cuộc hắn còn định cho cô bao nhiêu bất ngờ nữa đây?
“Anh cũng thu xếp ổn thỏa bên phía thủ đô rồi. Em cứ dọn đến nơi mà anh sắp xếp, như vậy anh sẽ tiện bảo vệ em hơn. Biết chưa?” Cố Hạo Đình cúi nhìn cô mà nói.
Có một Cố Hạo Đình hết lòng quan tâm săn sóc cô như thế thì còn mong chờ gì hơn nữa.
“Tất cả xin nghe theo Tư lệnh.” Hoắc Vi Vũ mỉm cười đáp.
Nụ cười ấy trong mắt Cố Hạo Đình rạng rỡ hơn tất thảy, khiến hoa cỏ nhạt màu, nhật nguyệt phai sắc.
Cố Hạo Đình ôm chầm lấy cô, ghì chặt vào lòng mình, hôn lên bờ môi mềm mình luôn khao khát.
Hai người quấn quýt lấy nhau, cùng say trong tình ái tựa như nhảy điệu waltz uyển chuyển mà ngọt ngào trong không gian của riêng họ. Hắn âu yếm cô hết lần này đến lần khác, không biết mệt mỏi.
Hoắc Vi Vũ biết hắn đang chăm chỉ “cày cấy” để có một đứa con. Trong lòng cô thoáng chút hổ thẹn. Nhưng sau này, cô đảm bảo sẽ cố hết sức bù đắp cho hắn. Vietwriter.vn
Chín giờ sáng hôm sau, Hoắc Vi Vũ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cố Hạo Đình đã đi rồi. Cô mở đôi mắt nhập nhèm, thấy người gọi là Duật Nghị, lo bên phía gã xảy ra chuyện nên vội vàng bắt máy.
“Hoắc Vi Vũ, ba tôi chuẩn bị tới đây, trong vòng một tiếng nữa cô phải quay về, biết chưa?” Duật Nghị nói với giọng gấp gáp.
“Tôi biết rồi.” Hoắc Vi Vũ xuống giường ngay lập tức, lao vào phòng vệ sinh đánh răng, rửa mặt, chải đầu trong vòng một phút rồi lao ra ngoài hỏi bác Long: “Cố Hạo Đình đâu? Tôi phải về bây giờ, Tổng thống sắp đến rồi.”
“Tư lệnh đang họp, để tôi đưa cô về.” Trung tá Thượng nói.
“Nhanh lên.” Hoắc Vi Vũ chạy luôn ra cửa.
Trên xe, hai người không ai nói gì. Trung tá Thượng cứ chốc chốc lại nhìn Hoắc Vi Vũ, ngập ngừng mãi mới mở miệng: “Tôi không phải gián điệp. Nếu phải thì hai người xong đời lâu rồi.”
Hoắc Vi Vũ nghĩ lại thấy anh ta nói cũng đúng nên thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi, lúc trước tôi lo cho sự an nguy của anh ấy nên thần hồn nát thần tính.”
“Bây giờ cô hiểu là được rồi, đừng làm chuyện gì có lỗi với Tư lệnh nữa. Ngài ấy đã làm tất cả những gì nên làm cho cô rồi. À, hình như Tần Diệu Ni có nói là cha ruột của cô tên Lý Tư. Sáng nay Tư lệnh đã sai người làm giám định AND cho hai người, trong hôm nay sẽ có kết quả.” Trung tá Thượng nói.