Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 605 - Chương 605 SẮT THÉP CHẠM NHAU, LỬA BẮN TUNG TÓE
Chương 605
SẮT THÉP CHẠM NHAU, LỬA BẮN TUNG TÓE
Cố Hạo Đình là thép, còn cô là sắt. Thép là sắt tinh luyện mà thành, bản chất của hai người giống hệt như nhau. Khi hai bên chạm phải nhau sẽ ma sát ra tia lửa, nhìn thì chói lọi lóa mắt, nhưng thực chất là làm tổn thương nhau đến thương tích đầy mình.
Cố Hạo Đình quen đứng trên cao và ra lệnh. Hắn cần những kẻ tuyệt đối phục tùng, dù là binh lính hay phụ nữ đều như vậy.
Hắn là vương giả, vương giả độc tôn. Cho nên hắn không cần ai kề vai chiến đấu. Hắn chỉ cần một người con gái dịu dàng như nước, dang vòng tay dịu dàng cho hắn ấm áp, xua tan đi cơn mệt mỏi uể oải rã rời.
Mà cô thì nóng nảy, độc lập, tự chủ, không biết cách dựa vào người khác và khinh thường việc sống dựa vào người khác… Tính tình cô xưa nay vẫn vậy. Cô muốn dốc sức trở nên mạnh mẽ, để trở thành một người phụ nữ xứng đôi cùng hắn. Nhưng hắn đâu cần ai xứng đôi với mình đâu chứ.
Vương Đông nói cô tự cho là đúng, bởi vì anh ta phục tùng mệnh lệnh Cố Hạo Đình như thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Cố Hạo Đình chính là chúa tể của anh ta. Nhưng bọn họ không phải là cô, làm sao bọn họ hiểu được khi phải lựa chọn cô đã gian nan biết bao nhiêu, suy nghĩ nhiều chừng nào.
Từ trước tới nay, không phải cô không tin tưởng Cố Hạo Đình mà là cô không muốn hắn chết, sợ rằng hắn sẽ gặp chuyện gì bất trắc thôi. Chỉ có những người yêu đủ đậm sâu mới hiểu được nỗi lo lắng như chẳng còn lý trí ấy.
Người cao ngạo như Hoắc Vi Vũ khinh thường việc giải thích cho người khác, cứ để mặc bọn họ nghĩ sao thì nghĩ đi. Cô nguyện hy sinh, miễn sao mình không thẹn với lương tâm. Cô không cần bọn họ hiểu, càng không cần nhận lại hay được đền đáp.
“Tôi chỉ mong các anh càng ngày càng tốt, cũng mong anh ấy vĩnh viễn đánh đâu thắng đó. Tôi sẽ cầu nguyện cho mọi người.” Hoắc Vi Vũ gật đầu một cái rồi thờ ơ bước đi.
Vương Đông thầm giật mình, vội vàng nắm chặt cánh tay của Hoắc Vi Vũ: “Cô muốn từ bỏ Tư lệnh thật sao?”
Hoắc Vi Vũ cười nhạt. Sau khi trải qua hiểm nguy sống chết, cô đã ngộ ra rất nhiều điều về tình yêu của họ. Lúc này cô đã bình tĩnh hơn so với khi nói chuyện cùng Trung tá Thượng rồi. Cô của khi đó vẫn còn ấm ức, vẫn còn đau khổ, vẫn còn nức nở khóc than.
“Anh ấy rất kiêu ngạo, mà tôi cũng thế. Anh ấy không muốn người khác hy sinh vì mình, tôi cũng vậy. Không phải anh ấy không tốt, mà là tôi không thể trở thành người anh ấy muốn. Nếu kiên trì quá mệt mỏi thì buông tay sẽ dễ dàng hơn cho cả hai người. Phải từ bỏ thì mới có được, phải thấu hiểu mới từ bỏ được. Không có tôi, anh ấy sẽ gặp được người khác tốt hơn.” Hoắc Vi Vũ rút tay ra.
“Tư lệnh yêu cô, trừ cô ra, ngài ấy sẽ không yêu người khác.” Vương Đông nóng nảy thốt lên.
Hoắc Vi Vũ đi lướt qua anh ta. Thời gian có thể xóa mờ hết thảy, cả tình yêu và vết sẹo. Khi yêu thì dốc cạn sức lực để yêu, khi đã hết yêu thì phải buông tay hết thảy. Đó mới là cô, đó mới là Hoắc Vi Vũ!
Hắn từ bỏ thì cô cũng từ bỏ. Việc cuối cùng mà cô có thể làm cho người đàn ông ấy là buông bỏ tất cả, cho hắn toại nguyện đi thôi.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, hết ngày này qua ngày khác. Cuộc sống ở Ninh Xuyên vẫn như mọi khi, ai nấy đều hối hả đi làm, đi học, đi chợ mua thức ăn…
Bọn họ không biết tất cả những biến động dữ dội trên võ đài chính trị. Vì sự khống chế của Duật Cẩn nên tất cả những tin tức phỏng vấn, những clip do ông ta một tay đạo diễn cũng bị xóa hết.
Trong lòng người dân của đất nước này, Duật Cẩn vẫn là vị Tổng thống cần chính yêu dân như con, Cố Hạo Đình vẫn là anh hùng của quốc gia như cũ.
Còn với Hoắc Vi Vũ, cô cũng trở về với nhịp sống bình thường.
Điều duy nhất khác với trước kia là bây giờ cô yêu quý bản thân hơn, không uống rượu, không hút thuốc, không trang điểm đậm, không ăn mặc hở hang và bắt đầu học cách nấu nướng. Sáng ra dậy sớm, hít thở không khí ban mai trong lành, chạy bộ tăng cường sức khỏe, tập thể hình và ăn sáng đầy đủ, sau đó ở trong nhà, ôn luyện lại kiến thức đã bỏ quên từ lâu. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Sau ba ngày, Hoắc Vi Vũ đã điều chỉnh bản thân về trạng thái tốt nhất. Nhìn chính mình mặc đồ bộ vest công sở màu tím phối với áo sơ mi trắng, tinh thần hăng hái phản chiếu trong gương, Hoắc Vi Vũ giơ nắm tay, tự cổ vũ mình.
Cô sắp đến Công ty đầu tư tài chính Quốc Thịnh phỏng vấn.
Một cuộc sống hoàn toàn mới bắt đầu!
SẮT THÉP CHẠM NHAU, LỬA BẮN TUNG TÓE
Cố Hạo Đình là thép, còn cô là sắt. Thép là sắt tinh luyện mà thành, bản chất của hai người giống hệt như nhau. Khi hai bên chạm phải nhau sẽ ma sát ra tia lửa, nhìn thì chói lọi lóa mắt, nhưng thực chất là làm tổn thương nhau đến thương tích đầy mình.
Cố Hạo Đình quen đứng trên cao và ra lệnh. Hắn cần những kẻ tuyệt đối phục tùng, dù là binh lính hay phụ nữ đều như vậy.
Hắn là vương giả, vương giả độc tôn. Cho nên hắn không cần ai kề vai chiến đấu. Hắn chỉ cần một người con gái dịu dàng như nước, dang vòng tay dịu dàng cho hắn ấm áp, xua tan đi cơn mệt mỏi uể oải rã rời.
Mà cô thì nóng nảy, độc lập, tự chủ, không biết cách dựa vào người khác và khinh thường việc sống dựa vào người khác… Tính tình cô xưa nay vẫn vậy. Cô muốn dốc sức trở nên mạnh mẽ, để trở thành một người phụ nữ xứng đôi cùng hắn. Nhưng hắn đâu cần ai xứng đôi với mình đâu chứ.
Vương Đông nói cô tự cho là đúng, bởi vì anh ta phục tùng mệnh lệnh Cố Hạo Đình như thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Cố Hạo Đình chính là chúa tể của anh ta. Nhưng bọn họ không phải là cô, làm sao bọn họ hiểu được khi phải lựa chọn cô đã gian nan biết bao nhiêu, suy nghĩ nhiều chừng nào.
Từ trước tới nay, không phải cô không tin tưởng Cố Hạo Đình mà là cô không muốn hắn chết, sợ rằng hắn sẽ gặp chuyện gì bất trắc thôi. Chỉ có những người yêu đủ đậm sâu mới hiểu được nỗi lo lắng như chẳng còn lý trí ấy.
Người cao ngạo như Hoắc Vi Vũ khinh thường việc giải thích cho người khác, cứ để mặc bọn họ nghĩ sao thì nghĩ đi. Cô nguyện hy sinh, miễn sao mình không thẹn với lương tâm. Cô không cần bọn họ hiểu, càng không cần nhận lại hay được đền đáp.
“Tôi chỉ mong các anh càng ngày càng tốt, cũng mong anh ấy vĩnh viễn đánh đâu thắng đó. Tôi sẽ cầu nguyện cho mọi người.” Hoắc Vi Vũ gật đầu một cái rồi thờ ơ bước đi.
Vương Đông thầm giật mình, vội vàng nắm chặt cánh tay của Hoắc Vi Vũ: “Cô muốn từ bỏ Tư lệnh thật sao?”
Hoắc Vi Vũ cười nhạt. Sau khi trải qua hiểm nguy sống chết, cô đã ngộ ra rất nhiều điều về tình yêu của họ. Lúc này cô đã bình tĩnh hơn so với khi nói chuyện cùng Trung tá Thượng rồi. Cô của khi đó vẫn còn ấm ức, vẫn còn đau khổ, vẫn còn nức nở khóc than.
“Anh ấy rất kiêu ngạo, mà tôi cũng thế. Anh ấy không muốn người khác hy sinh vì mình, tôi cũng vậy. Không phải anh ấy không tốt, mà là tôi không thể trở thành người anh ấy muốn. Nếu kiên trì quá mệt mỏi thì buông tay sẽ dễ dàng hơn cho cả hai người. Phải từ bỏ thì mới có được, phải thấu hiểu mới từ bỏ được. Không có tôi, anh ấy sẽ gặp được người khác tốt hơn.” Hoắc Vi Vũ rút tay ra.
“Tư lệnh yêu cô, trừ cô ra, ngài ấy sẽ không yêu người khác.” Vương Đông nóng nảy thốt lên.
Hoắc Vi Vũ đi lướt qua anh ta. Thời gian có thể xóa mờ hết thảy, cả tình yêu và vết sẹo. Khi yêu thì dốc cạn sức lực để yêu, khi đã hết yêu thì phải buông tay hết thảy. Đó mới là cô, đó mới là Hoắc Vi Vũ!
Hắn từ bỏ thì cô cũng từ bỏ. Việc cuối cùng mà cô có thể làm cho người đàn ông ấy là buông bỏ tất cả, cho hắn toại nguyện đi thôi.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, hết ngày này qua ngày khác. Cuộc sống ở Ninh Xuyên vẫn như mọi khi, ai nấy đều hối hả đi làm, đi học, đi chợ mua thức ăn…
Bọn họ không biết tất cả những biến động dữ dội trên võ đài chính trị. Vì sự khống chế của Duật Cẩn nên tất cả những tin tức phỏng vấn, những clip do ông ta một tay đạo diễn cũng bị xóa hết.
Trong lòng người dân của đất nước này, Duật Cẩn vẫn là vị Tổng thống cần chính yêu dân như con, Cố Hạo Đình vẫn là anh hùng của quốc gia như cũ.
Còn với Hoắc Vi Vũ, cô cũng trở về với nhịp sống bình thường.
Điều duy nhất khác với trước kia là bây giờ cô yêu quý bản thân hơn, không uống rượu, không hút thuốc, không trang điểm đậm, không ăn mặc hở hang và bắt đầu học cách nấu nướng. Sáng ra dậy sớm, hít thở không khí ban mai trong lành, chạy bộ tăng cường sức khỏe, tập thể hình và ăn sáng đầy đủ, sau đó ở trong nhà, ôn luyện lại kiến thức đã bỏ quên từ lâu. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Sau ba ngày, Hoắc Vi Vũ đã điều chỉnh bản thân về trạng thái tốt nhất. Nhìn chính mình mặc đồ bộ vest công sở màu tím phối với áo sơ mi trắng, tinh thần hăng hái phản chiếu trong gương, Hoắc Vi Vũ giơ nắm tay, tự cổ vũ mình.
Cô sắp đến Công ty đầu tư tài chính Quốc Thịnh phỏng vấn.
Một cuộc sống hoàn toàn mới bắt đầu!