Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 618 - Chương 618
Chương 618
NÓI NHẢM ÍT THÔI, CHẾT THÌ CÙNG CHẾT
Hắn nhìn cô lom lom, dường như hơi thở của tử vong đang tới gần dưới dưới vẻ ngoài trầm tĩnh đó.
Hoắc Vi Vũ sợ hãi trong lòng.
“Ý tôi là anh gặt hái được thành công từ lúc còn nhỏ ấy mà.” Hoắc Vi Vũ giải thích một câu, sau đó rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào Giang Hạo Trần nữa.
“Nói chuyện với cô tốn sức thật. Làm sao Duật Nghị và Cố Hạo Đình chịu đựng được cô vậy?” Giang Hạo Trần trầm ngâm, uống cạn trà trong tách.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, nước mắt đong đầy khóe mi, bờ môi khe khẽ run lên. Có lẽ Cố Hạo Đình cũng không thể chịu đựng nổi cô. Nếu không thì bọn họ đã chẳng chia lìa đôi ngả như bây giờ.
Nếu như cô có thể uốn mềm tính tình cứng rắn, nếu như cô có thể mài mòn gai nhọn khắp người, liệu rằng cô có được người khác yêu mến hơn không? Như Thủy Miểu Miểu chẳng hạn. Đáng tiếc, cô là Hoắc Vi Vũ, cô không làm nổi việc uốn mình cầu toàn.
“Nói đi, tôi rửa tai lắng nghe.” Hoắc Vi Vũ nói rồi liếc nhìn Giang Hạo Trần.
Hắn lại rót thêm một tách trà, uống một ngụm rồi kể tiếp: “Mẹ của Phùng Tri Dao nhớ thương con gái, bèn nhờ cha của Giang Khả bắt cả Phùng Tri Dao về. Mấy năm sau, Phùng Tri Dao tìm được cơ hội, bèn mật báo cho cha mình. Cố Hạo Đình và cha của Phùng Tri Dao có tình đồng chí cách mạng sâu đậm, vì thế hai người bèn dẫn một đội nhỏ đi cứu hai mẹ con Phùng Tri Dao.
Ai ngờ đúng vào lúc này thì cha mẹ Phùng Tri Dao cãi nhau nảy lửa, mẹ của cô ta bị thương, kí ức lại khôi phục một cách thần kì. Bà ta chọn người yêu thanh mai trúc mã là cha của Giang Khả, cố ý lập sẵn cạm bẫy, nhưng bọn họ lại đánh giá thấp năng lực của Cố Hạo Đình. Hắn dẫn đội nhỏ phá tan vòng vây, tìm được hai mẹ con Phùng Tri Dao.
Cha của Phùng Tri Dao nổi giận giết chết cha của Giang Khả, Giang Khả lại giết cha của Phùng Tri Dao. Mẹ cô ta chọn tự sát, còn Cố Hạo Đình đưa cô ta và Minh Nặc về nước.”
“Cuối cùng Giang Khả bị Phùng Tri Dao giết chết, không liên quan gì tới Cố Hạo Đình, anh không nên trả thù anh ấy.” Trong giọng nói của Hoắc Vi Vũ mang mấy phần cầu xin.
“Ai bảo cô là tôi muốn trả thù Cố Hạo Đình?” Giang Hạo Trần hỏi ngược lại.
“Anh tới đây chẳng phải là để thương lượng với Hart về việc gây bạo động, giết chết Cố Hạo Đình hay sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
Giang Hạo Trần đặt tách trà xuống: “Quả nhiên cô là con mồi do Cố Hạo Đình phái tới.”
Hoắc Vi Vũ giật nảy mình. Trước đó hắn chưa dám chắc sao? Bởi vậy nên hắn mới cố ý kể chuyện để lừa cô à? Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ bỗng thấy choáng váng, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ. Cô lờ mờ thấy Giang Hạo Trần bước tới, bế mình lên.
“Anh… bỏ thuốc… lúc nào?” Hoắc Vi Vũ không sao hiểu nổi.
“Khi bịt mắt cô, tôi đã thả khói mê. Cô không thấy tôi cứ uống trà mãi đó sao? Trong trà có hoa cúc, có thể giải độc.” Giang Hạo Trần mỉm cười.
Hoắc Vi Vũ cứ thế hôn mê bất tỉnh.
*
Bên vách núi, nhóm người tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy cửa vào. Cố Hạo Đình đi đến vách núi, chiếu đèn pin xuống, nhìn thấy chiếc khuyên tai lấp lóe phản quang, bèn nhảy xuống mà không hề do dự.
Đặt tay và áp tai vào vách đá, Cố Hạo Đình nghe thấy tiếng gió vù vù.
“Tìm được rồi. Đưa dây dẫn và mồi lửa cho tôi.” Cố Hạo Đình hạ giọng nói.
Chỉ chốc lát sau hắn đã tìm thấy khe cửa đá, ánh mắt lạnh đi, ra lệnh: “Chuẩn bị nổ phá.”
“Tư lệnh, bên dưới là một đường hầm, Tư lệnh đi xuống cùng chúng tôi thì nguy hiểm quá. Chúng tôi nhất định sẽ giải cứu được con tin, xin Tư lệnh hãy…”
“Nói nhảm ít thôi.” Cố Hạo Đình ngắt lời đội trưởng đội nữ binh, ánh mắt âm u nhìn thẳng về phía trước.
Cô không còn tiếc nuối, không có vướng bận, chẳng còn lưu luyến, vậy thì hắn sống để làm gì? Nếu chết thì cùng chết thôi. Cô đi rồi, hắn cũng chẳng còn lưu luyến, chẳng còn vướng bận chi trong cuộc đời này. Thứ duy nhất đọng lại chính là tiếc nuối mãi khôn nguôi.
NÓI NHẢM ÍT THÔI, CHẾT THÌ CÙNG CHẾT
Hắn nhìn cô lom lom, dường như hơi thở của tử vong đang tới gần dưới dưới vẻ ngoài trầm tĩnh đó.
Hoắc Vi Vũ sợ hãi trong lòng.
“Ý tôi là anh gặt hái được thành công từ lúc còn nhỏ ấy mà.” Hoắc Vi Vũ giải thích một câu, sau đó rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào Giang Hạo Trần nữa.
“Nói chuyện với cô tốn sức thật. Làm sao Duật Nghị và Cố Hạo Đình chịu đựng được cô vậy?” Giang Hạo Trần trầm ngâm, uống cạn trà trong tách.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, nước mắt đong đầy khóe mi, bờ môi khe khẽ run lên. Có lẽ Cố Hạo Đình cũng không thể chịu đựng nổi cô. Nếu không thì bọn họ đã chẳng chia lìa đôi ngả như bây giờ.
Nếu như cô có thể uốn mềm tính tình cứng rắn, nếu như cô có thể mài mòn gai nhọn khắp người, liệu rằng cô có được người khác yêu mến hơn không? Như Thủy Miểu Miểu chẳng hạn. Đáng tiếc, cô là Hoắc Vi Vũ, cô không làm nổi việc uốn mình cầu toàn.
“Nói đi, tôi rửa tai lắng nghe.” Hoắc Vi Vũ nói rồi liếc nhìn Giang Hạo Trần.
Hắn lại rót thêm một tách trà, uống một ngụm rồi kể tiếp: “Mẹ của Phùng Tri Dao nhớ thương con gái, bèn nhờ cha của Giang Khả bắt cả Phùng Tri Dao về. Mấy năm sau, Phùng Tri Dao tìm được cơ hội, bèn mật báo cho cha mình. Cố Hạo Đình và cha của Phùng Tri Dao có tình đồng chí cách mạng sâu đậm, vì thế hai người bèn dẫn một đội nhỏ đi cứu hai mẹ con Phùng Tri Dao.
Ai ngờ đúng vào lúc này thì cha mẹ Phùng Tri Dao cãi nhau nảy lửa, mẹ của cô ta bị thương, kí ức lại khôi phục một cách thần kì. Bà ta chọn người yêu thanh mai trúc mã là cha của Giang Khả, cố ý lập sẵn cạm bẫy, nhưng bọn họ lại đánh giá thấp năng lực của Cố Hạo Đình. Hắn dẫn đội nhỏ phá tan vòng vây, tìm được hai mẹ con Phùng Tri Dao.
Cha của Phùng Tri Dao nổi giận giết chết cha của Giang Khả, Giang Khả lại giết cha của Phùng Tri Dao. Mẹ cô ta chọn tự sát, còn Cố Hạo Đình đưa cô ta và Minh Nặc về nước.”
“Cuối cùng Giang Khả bị Phùng Tri Dao giết chết, không liên quan gì tới Cố Hạo Đình, anh không nên trả thù anh ấy.” Trong giọng nói của Hoắc Vi Vũ mang mấy phần cầu xin.
“Ai bảo cô là tôi muốn trả thù Cố Hạo Đình?” Giang Hạo Trần hỏi ngược lại.
“Anh tới đây chẳng phải là để thương lượng với Hart về việc gây bạo động, giết chết Cố Hạo Đình hay sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
Giang Hạo Trần đặt tách trà xuống: “Quả nhiên cô là con mồi do Cố Hạo Đình phái tới.”
Hoắc Vi Vũ giật nảy mình. Trước đó hắn chưa dám chắc sao? Bởi vậy nên hắn mới cố ý kể chuyện để lừa cô à? Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ bỗng thấy choáng váng, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ. Cô lờ mờ thấy Giang Hạo Trần bước tới, bế mình lên.
“Anh… bỏ thuốc… lúc nào?” Hoắc Vi Vũ không sao hiểu nổi.
“Khi bịt mắt cô, tôi đã thả khói mê. Cô không thấy tôi cứ uống trà mãi đó sao? Trong trà có hoa cúc, có thể giải độc.” Giang Hạo Trần mỉm cười.
Hoắc Vi Vũ cứ thế hôn mê bất tỉnh.
*
Bên vách núi, nhóm người tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy cửa vào. Cố Hạo Đình đi đến vách núi, chiếu đèn pin xuống, nhìn thấy chiếc khuyên tai lấp lóe phản quang, bèn nhảy xuống mà không hề do dự.
Đặt tay và áp tai vào vách đá, Cố Hạo Đình nghe thấy tiếng gió vù vù.
“Tìm được rồi. Đưa dây dẫn và mồi lửa cho tôi.” Cố Hạo Đình hạ giọng nói.
Chỉ chốc lát sau hắn đã tìm thấy khe cửa đá, ánh mắt lạnh đi, ra lệnh: “Chuẩn bị nổ phá.”
“Tư lệnh, bên dưới là một đường hầm, Tư lệnh đi xuống cùng chúng tôi thì nguy hiểm quá. Chúng tôi nhất định sẽ giải cứu được con tin, xin Tư lệnh hãy…”
“Nói nhảm ít thôi.” Cố Hạo Đình ngắt lời đội trưởng đội nữ binh, ánh mắt âm u nhìn thẳng về phía trước.
Cô không còn tiếc nuối, không có vướng bận, chẳng còn lưu luyến, vậy thì hắn sống để làm gì? Nếu chết thì cùng chết thôi. Cô đi rồi, hắn cũng chẳng còn lưu luyến, chẳng còn vướng bận chi trong cuộc đời này. Thứ duy nhất đọng lại chính là tiếc nuối mãi khôn nguôi.