Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 621 - Chương 621
Chương 621
TỪ HÔM NAY TRỞ ĐI, EM CHÍNH LÀ CỦA TÔI
Cố Hạo Đình ghì chặt lấy Hoắc Vi Vũ, đôi mắt hằn tơ máu như ác ma đến từ địa ngục, chất chứa nỗi căm ghét và oán hận không sao che giấu nổi. Bởi muốn kìm lại cơn giận dữ của mình, mồ hôi lạnh túa ra trên vầng trán hắn.
“Muốn về à? Không có lệnh của tôi thì cô đừng hòng! Hoắc Vi Vũ, tôi muốn cả đời cô phải làm người đàn bà của tôi mà không có danh không có phận. Tôi không tin là không mài hết được sự kiêu ngạo thừa thãi ấy của cô!” Cố Hạo Đình cả giận nói.
Hoắc Vi Vũ ngạc nhiên nhìn hắn, mắt lập lòe ánh lệ. Hắn có biết hắn vừa mới nói gì không? Một đời không danh không phận… Nếu như hắn kết hôn thì sao? Chẳng phải cô sẽ trở thành “con giáp thứ mười ba” ư? “Con giáp thứ mười ba” là loại người mà cô căm hận nhất. Hắn cứ nhất định phải ép buộc cô chọn con đường mà cô không muốn hết lần này đến lần khác như vậy sao? Sự kiêu ngạo kiên cường của cô thực sự thừa thãi đến thế à?
“Tôi không…”
Cô chưa kịp nói xong thì đôi môi đã bị Cố Hạo Đình chặn kín. Hoắc Vi Vũ lùi về phía sau. Hắn đè mạnh lên gáy cô, không cho cô lùi bước thêm nữa. Bờ môi hắn lạnh lẽo thấu xương, chẳng hề mang mảy may độ ấm. Lạnh đến mức khiến cho cô run rẩy.
Hắn nhìn cô đăm đăm, rồi bế thốc cô lên, đi vào khoang thuyền, vứt thẳng lên giường. Hoắc Vi Vũ bò dậy, toan lao ra bên ngoài. Thế nhưng hắn đã cởi áo, bước một bước dài túm lấy cô rồi kéo lên giường.
“Cố Hạo Đình, anh đừng như vậy, tôi không muốn làm bồ nhí của anh!” Hoắc Vi Vũ nổi giận nói.
Hắn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh vô tình: “Ngại quá, chuyện này không phải do cô quyết định.”
“Chúng ta nói chuyện đàng hoàng có được không?” Nước mắt của Hoắc Vi Vũ lăn dài xuống đôi gò má.
Hắn cúi mình, liếm cạn giọt lệ mặn đắng, bờ môi mơn trớn gương mặt, âu yếm vành tai cô, giọng nói khàn khàn vang lên đầy nguy hiểm: “Nói chuyện vào lúc này để hỏng hết bầu không khí à?”
“Cố Hạo Đình, đừng mà.” Hoắc Vi Vũ van nài.
Đáy mắt Cố Hạo Đình lóe lên tia nhìn sắc lạnh: “Cô cam tâm tình nguyện dâng mình cho Hart mà lại không đồng ý cho tôi đụng vào sao!”
Cô xin hắn đừng làm thế, là đừng biến cô trở thành một ả đàn bà không danh không phận. Cô muốn có danh, có phận… cô muốn sinh con cho người đàn ông này.
Hoắc Vi Vũ biết hắn đang nổi giận, cũng biết hắn hiểu lầm mình. Bởi vậy, cô mới rướn mình hôn lên môi hắn. Ai ngờ Cố Hạo Đình lại nắm chặt cằm cô rồi xoay sang hướng khác. Vietwriter.vn
“Loại đàn bà như cô không có tư cách chạm vào tôi.” Hắn buông một câu quá đỗi lạnh lùng.
Hoắc Vi Vũ sững ra. Trong lòng hắn, cô là loại đàn bà như thế nào chứ? Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay tứa máu cũng không cảm thấy đau đớn. Khung cảnh bên ngoài đen như mực, như thế giới của chính cô.
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Hạo Đình, từ bỏ hết thảy vẻ hèn mọn và van nài: “Anh có thể không cần tôi, nhưng không được phép chà đạp tôi.”
“Tôi cứ muốn chà đạp cô cho bằng được đấy.” Hắn cuồng ngạo nói.
Không có màn nhạc dạo, không có mào đầu, hắn cứ thế xộc thẳng vào, chiếm lĩnh cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy đau đớn như thể cả người đã chia năm xẻ bảy, thân thể cô cứng đờ.
Cố Hạo Đình tàn sát bữa bãi, lại càng thêm hưởng thụ khoái cảm chinh phục lên đến tột đỉnh. Hắn rên lên thành tiếng.
“Chẳng phải anh nói tôi không có tư cách chạm vào anh hay sao? Bây giờ không phải là tôi đang chạm đấy ư?” Sắc mặt Hoắc Vi Vũ đã tái nhợt, nhưng giọng điệu thì vẫn ương ngạnh.
“Cô nhớ cho kĩ, đây không phải ‘chạm vào’, mà là ‘xâm lược’.” Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.
Hơi thở của hắn cực nặng nề. Mỗi một khoảnh khắc đều là hưởng thụ cực hạn. Hắn nghĩ hay là cứ chết đi như vậy cho xong? Chí ít thì cô vẫn còn đang ở bên cạnh hắn.
Hắn không biết ngoại trừ biện pháp mạnh bạo này, mình còn có thể làm gì để không phải tiếc nuối, không phải vướng bận, không phải lưu luyến cô.
Đáy lòng đau đến ngạt thở, hắn cúi đầu cắn xuống vai cô rất mạnh, răng nanh xé da thịt, nếm thấy mùi máu tươi ngai ngái.
Yêu sâu bao nhiêu, cắn sâu bấy nhiêu, khảm vào xương cốt cô mới cam lòng.
TỪ HÔM NAY TRỞ ĐI, EM CHÍNH LÀ CỦA TÔI
Cố Hạo Đình ghì chặt lấy Hoắc Vi Vũ, đôi mắt hằn tơ máu như ác ma đến từ địa ngục, chất chứa nỗi căm ghét và oán hận không sao che giấu nổi. Bởi muốn kìm lại cơn giận dữ của mình, mồ hôi lạnh túa ra trên vầng trán hắn.
“Muốn về à? Không có lệnh của tôi thì cô đừng hòng! Hoắc Vi Vũ, tôi muốn cả đời cô phải làm người đàn bà của tôi mà không có danh không có phận. Tôi không tin là không mài hết được sự kiêu ngạo thừa thãi ấy của cô!” Cố Hạo Đình cả giận nói.
Hoắc Vi Vũ ngạc nhiên nhìn hắn, mắt lập lòe ánh lệ. Hắn có biết hắn vừa mới nói gì không? Một đời không danh không phận… Nếu như hắn kết hôn thì sao? Chẳng phải cô sẽ trở thành “con giáp thứ mười ba” ư? “Con giáp thứ mười ba” là loại người mà cô căm hận nhất. Hắn cứ nhất định phải ép buộc cô chọn con đường mà cô không muốn hết lần này đến lần khác như vậy sao? Sự kiêu ngạo kiên cường của cô thực sự thừa thãi đến thế à?
“Tôi không…”
Cô chưa kịp nói xong thì đôi môi đã bị Cố Hạo Đình chặn kín. Hoắc Vi Vũ lùi về phía sau. Hắn đè mạnh lên gáy cô, không cho cô lùi bước thêm nữa. Bờ môi hắn lạnh lẽo thấu xương, chẳng hề mang mảy may độ ấm. Lạnh đến mức khiến cho cô run rẩy.
Hắn nhìn cô đăm đăm, rồi bế thốc cô lên, đi vào khoang thuyền, vứt thẳng lên giường. Hoắc Vi Vũ bò dậy, toan lao ra bên ngoài. Thế nhưng hắn đã cởi áo, bước một bước dài túm lấy cô rồi kéo lên giường.
“Cố Hạo Đình, anh đừng như vậy, tôi không muốn làm bồ nhí của anh!” Hoắc Vi Vũ nổi giận nói.
Hắn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh vô tình: “Ngại quá, chuyện này không phải do cô quyết định.”
“Chúng ta nói chuyện đàng hoàng có được không?” Nước mắt của Hoắc Vi Vũ lăn dài xuống đôi gò má.
Hắn cúi mình, liếm cạn giọt lệ mặn đắng, bờ môi mơn trớn gương mặt, âu yếm vành tai cô, giọng nói khàn khàn vang lên đầy nguy hiểm: “Nói chuyện vào lúc này để hỏng hết bầu không khí à?”
“Cố Hạo Đình, đừng mà.” Hoắc Vi Vũ van nài.
Đáy mắt Cố Hạo Đình lóe lên tia nhìn sắc lạnh: “Cô cam tâm tình nguyện dâng mình cho Hart mà lại không đồng ý cho tôi đụng vào sao!”
Cô xin hắn đừng làm thế, là đừng biến cô trở thành một ả đàn bà không danh không phận. Cô muốn có danh, có phận… cô muốn sinh con cho người đàn ông này.
Hoắc Vi Vũ biết hắn đang nổi giận, cũng biết hắn hiểu lầm mình. Bởi vậy, cô mới rướn mình hôn lên môi hắn. Ai ngờ Cố Hạo Đình lại nắm chặt cằm cô rồi xoay sang hướng khác. Vietwriter.vn
“Loại đàn bà như cô không có tư cách chạm vào tôi.” Hắn buông một câu quá đỗi lạnh lùng.
Hoắc Vi Vũ sững ra. Trong lòng hắn, cô là loại đàn bà như thế nào chứ? Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay tứa máu cũng không cảm thấy đau đớn. Khung cảnh bên ngoài đen như mực, như thế giới của chính cô.
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Hạo Đình, từ bỏ hết thảy vẻ hèn mọn và van nài: “Anh có thể không cần tôi, nhưng không được phép chà đạp tôi.”
“Tôi cứ muốn chà đạp cô cho bằng được đấy.” Hắn cuồng ngạo nói.
Không có màn nhạc dạo, không có mào đầu, hắn cứ thế xộc thẳng vào, chiếm lĩnh cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy đau đớn như thể cả người đã chia năm xẻ bảy, thân thể cô cứng đờ.
Cố Hạo Đình tàn sát bữa bãi, lại càng thêm hưởng thụ khoái cảm chinh phục lên đến tột đỉnh. Hắn rên lên thành tiếng.
“Chẳng phải anh nói tôi không có tư cách chạm vào anh hay sao? Bây giờ không phải là tôi đang chạm đấy ư?” Sắc mặt Hoắc Vi Vũ đã tái nhợt, nhưng giọng điệu thì vẫn ương ngạnh.
“Cô nhớ cho kĩ, đây không phải ‘chạm vào’, mà là ‘xâm lược’.” Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.
Hơi thở của hắn cực nặng nề. Mỗi một khoảnh khắc đều là hưởng thụ cực hạn. Hắn nghĩ hay là cứ chết đi như vậy cho xong? Chí ít thì cô vẫn còn đang ở bên cạnh hắn.
Hắn không biết ngoại trừ biện pháp mạnh bạo này, mình còn có thể làm gì để không phải tiếc nuối, không phải vướng bận, không phải lưu luyến cô.
Đáy lòng đau đến ngạt thở, hắn cúi đầu cắn xuống vai cô rất mạnh, răng nanh xé da thịt, nếm thấy mùi máu tươi ngai ngái.
Yêu sâu bao nhiêu, cắn sâu bấy nhiêu, khảm vào xương cốt cô mới cam lòng.