Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Dạ Nguyệt Sắc từ từ tỉnh lại khi sắc trời đã sáng, chim chóc ngoài cửa sổ chiêm chiếp kêu vang, không khí trong nhà tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt. Ánh sáng màu vàng rực rỡ mang theo hơi thở ấm áp xuyên qua tấm lụa trắng chiếu vào trong điện, làm cho nàng cảm thấy sự yên tĩnh này vừa ấm áp vừa mê hoặc, nhất thời quên mất mình đang ở chỗ nào.
"Hoàng thượng, ngài tỉnh rồi? Long thể còn khó chịu ở đâu hay không?"
Một đôi tay xinh đẹp vén màn giường lên, Dạ Nguyệt Sắc nâng mắt nhìn, là gương mặt mỹ lệ của Nguyệt Minh. Đúng rồi nha, mình đang ở không gian khác, đang là Nữ đế Ngâm Phong quốc, giấc mơ vừa rồi cũng chỉ là mơ mà thôi.
Nhớ lại cảnh trong mơ vừa rồi, nàng chợt hiểu ra. Trong mơ, nàng là Tô Tái Tình, mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, chầm chậm dạo bước dọc theo một con sông lớn. Nàng không biết đây là đâu, nàng chưa bao giờ tới một nơi như thế này, bầu trời xanh ngắt như thế, không một gợn mây, nhưng kỳ quái là không có mặt trời. Dưới đất cũng rộng lớn như thế, nhìn không thấy điểm dừng, nhưng lại không có dù chỉ một ngôi nhà. Một con sông lớn đang chảy siết, hai bên bờ nở đầy những đóa hoa màu đỏ hừng hực khí thế, chạy dài tới chân trời.
Dõi mắt nhìn lại cũng chỉ có một mình nàng, nàng không biết nên đi về đâu, chỉ đi khắp nơi không mục đích cho đến khi bên tai vang lên những tiếng khóc.
Còn có người khác ở đây! Theo bản năng, nàng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, xuyên qua từng bụi hoa, bước chân nàng càng ngày càng nhanh. Ở đâu? Ở nơi nào?
Bước chân dừng lại, nàng nhìn thấy nàng ấy. Một cô bé, thân thể nho nhỏ ngồi trên mặt đất, vạt áo và ống tay áo màu trắng trải rộng, đầu vùi sâu vào hai tay, không ngừng khóc lóc.
"Cứu ta... Ai tới cứu ta..."
Giống như cảm giác được có người đến, đứa bé ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt. Tô Tái Tình lập tức cảm giác như sấm sét giật ầm ầm trên đầu, gương mặt này nàng nhận ra -- Dạ Nguyệt Sắc.
"Cứu ta!" Dạ Nguyệt Sắc nhìn thấy Tô Tái Tình, vươn tay ra với nàng, "Xin ngươi, cứu ta. Ta không muốn về, hắn sẽ giết ta. Xin ngươi, hãy cứu ta!"
Tô Tái Tình không tự chủ được mà vươn tay ra, suy nghĩ cực kỳ lung tung. Trở về sẽ chết? Vì sao? Là muốn giết Dạ Nguyệt Sắc? Là ai? Nàng cảm giác như mình đã quên một thứ gì đó vô cùng quan trọng, là cái gì?
Đầu ngón tay tái nhợt chạm nhau, tất cả bỗng nhiên hóa thành hư vô, nàng tỉnh lại từ trong mơ.
"Hoàng thượng?" Nguyệt Minh thấy nàng một lúc lâu không nói, cho là nàng lại cảm thấy không thoải mái, "Ngài còn cảm thấy đau không? Nô tì đi gọi Vô Thường đại nhân tới."
"Không cần," Dạ Nguyệt Sắc ngăn nàng, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại từ trong giấc mơ quỷ dị kia. "Ta không sao."
Thật sự không có chuyện gì, đau đớn làm người ta không chịu nổi kia đã biến mất, nhưng chuyện này lại càng tăng thêm nghi ngờ của nàng. Những lời hôm qua Tiêu Lăng Thiên nói với Vô Thường nàng có nghe vào tai, những thứ thuốc mà Vô Thường dùng chỉ là những thứ thái y đã dùng, cái khác chính là bên trong có thêm máu của Tiêu Lăng Thiên. Nói cách khác, thứ thực sự có tác dụng chính là máu của Tiêu Lăng Thiên. Nghĩ đến cảnh tượng hắn hút máu nàng đêm Hạ Chí, rốt cuộc nàng cũng đoán được một chút đầu mối. Xem ra, trong máu hai người có chút ràng buộc, chỉ là nàng đã luôn sống ở thế kỉ hai mươi mốt, thời đại chú trọng khoa học kĩ thuật nên không cách nào đoán ra đã có chuyện gì.
"Hôm nay trẫm không cần vào triều sao?" Nàng nhớ tới chuyện trọng yếu này. Đây là lần đầu tiên Tiêu Lăng Thiên không bắt nàng vào triều sớm kể từ khi nàng lên triều. Nhìn sắc trời lúc này sợ là đã gần buổi trưa rồi.
"Bệ hạ không cần lo lắng, nhiếp chính vương điện hạ đã truyền ý chỉ nói long thể bệ hạ khó chịu, phải tu dưỡng một chút. Bệ hạ ngài cứ an tâm tu dưỡng đi."
Phải không? Nàng yên lặng hạ quyết tâm. Vừa lúc nàng vô cùng chán ghét lên triều sớm, vậy thì nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt đi. Cũng phải tìm cơ hội nói chuyện với Tiêu Lăng Thiên. Đêm qua mặc dù nàng đau đớn nhưng lời Tiêu Lăng Thiên nói nàng đã ghi trong lòng. Thái độ của Tiêu Lăng Thiên thay đổi nàng đã xác nhận rõ ràng, vậy thẳng thắn nói một lần, yêu cầu hắn thực hiện lời đồng ý thả nàng đi, hẳn là có hy vọng chứ?
Trong khi nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám thông báo, thì ra Tiêu Lăng Thiên lâm triều xong tới đây thăm nàng. Minh Nguyệt bước lên buộc rèm, hành lễ với Tiêu Lăng Thiên đón hắn vào. Tiêu Lăng Thiên đi tới trước giường, cũng không để ý tới những nghi thức xã giao, trực tiếp hỏi:
"Thế nào rồi? Khá hơn chút nào không?"
Nàng nghiêng người dựa vào giường, khẽ mỉm cười với hắn, "Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn điện hạ quan tâm."
Hắn gật đầu, yên lòng. Lại nghĩ đến chuyện thất lễ đêm qua, dường như không tiện ở lâu, vừa định nói muốn đi đã nghe Dạ Nguyệt Sắc sai Nguyệt Minh pha trà. Nhìn nàng dường như có lời muốn nói với mình nên hắn ngồi xuống ghế bên giường, từ từ chờ nàng mở miệng.
Trong lúc nhất thời Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy trong lòng thiên đầu vạn tự, cũng không biết bắt đầu hỏi từ đâu. Do dự một lúc lâu mới hỏi:
(Thiên đầu vạn tự: sự tình có rất nhiều đầu mối)
"Điện hạ, vết thương trên tay đã tốt hơn chưa?"
Tiêu Lăng Thiên gật đầu, biết chuyện nàng muốn hỏi thật ra không phải cái này, hắn lẳng lặng nhìn nàng, chờ nàng nói ra ý nghĩ thật sự. Tim Dạ Nguyệt Sắc đập càng nhanh, tất cả mọi chuyện hôm nay phải hỏi cho rõ ràng. Vì vậy nàng cố lấy dũng khí nhìn thẳng hắn.
"Điện hạ, đêm Hạ Chí vì sao muốn hút máu ta vậy? Thuốc hôm qua vì sao có thêm máu của điện hạ lại có tác dụng? Xin điện hạ nói chi tiết cho ta biết."
Tiêu Lăng Thiên đã đoán được nàng sẽ hỏi chuyện này, thở dài một hơi rất khẽ, nhìn lại ánh mắt kiên định của nàng.
"Ta đã nói bệ hạ không cần biết ngay lập tức, một ngày nào đó bệ hạ không muốn biết cũng phải biết, đến lúc đó chắc chắn bệ hạ sẽ hận ta thấu xương, cùng ta như nước với lửa, sao không để ngày đó từ từ tới?"
Dạ Nguyệt Sắc cắn môi nhìn hắn, đôi mắt hắn giống như đầm sâu không đáy, đen nhánh, thản nhiên, lóe ra ánh sáng kiên định, nàng biết hôm nay nhất định hỏi không ra chân tướng từ miệng hắn. Chỉ là cái gì mà hận thấu xương, như nước với lửa làm cho lòng nàng có chút để ý, thật ra ít nhiều nàng cũng đoán được một chút. Ai~~, thôi thôi, hôm nay chưa tính tới chuyện này. Nhưng có một chuyện trọng đại nhất định nàng phải hỏi rõ.
"Điện hạ không muốn nói thì thôi, chỉ là lời điện hạ nói hôm qua có còn giá trị hay không?"
"A?" Chân mày hắn cau lại, cười như không cười nhìn nàng, "Hôm qua nói gì?"
Dạ Nguyệt Sắc nhìn ánh mắt hắn là biết hắn đang trêu chọc nàng, vốn muốn bực bội không thèm hỏi nữa nhưng nghĩ lại chuyện này liên quan đến việc sau này mình có thể tự do hay không, tuyệt đối không thể chậm trễ được.
"Hôm qua điện hạ đã nó sẽ thả ta đi, không biết là lúc nào?"
Trong lòng Tiêu Lăng Thiên dâng lên một tia tức giận, nàng vội vàng muốn đi như vậy? Lửa giận miễn cưỡng có thể khống chế nhưng giọng nói đã lạnh đi một chút.
"Bệ hạ không cần lo lắng, chuyện thần đã đồng ý với bệ hạ nhất định sẽ làm được. Nhưng còn phải chờ thời cơ thích hợp, bây giờ bệ hạ cứ yên tâm ở lại trong cung đi."
Dạ Nguyệt Sắc lập tức cảm nhận được cơn giận của hắn nhưng lại không biết mình đã chọc hắn ở chỗ nào. Cảm giác không khí trở nên cứng nhắc, nàng vội vàng chọn chủ đề an toàn hơn.
"Vậy, các thái y kia thế nào?"
"Đã để bọn họ trở lại Thái y viện, thần cũng không phải kẻ lạm sát người vô tội, bệ hạ không cần lo lắng."
Nghe giọng nói vẫn không tốt lắm, Dạ Nguyệt Sắc than thầm trong lòng, nam nhân này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nhưng nhắc tới thái y nhắc nàng nhớ tới một chuyện.
"Vô Thương kia là ai?"
Vô Thương kia thoạt nhìn không phải là ngự y nhưng lại rất thân thuộc với Tiêu Lăng Thiên, y thuật cũng rất cao minh. Lúc hắn bắt mạch cho mình đã nói cái gì mà cổ độc, là có chuyện gì?
"Hắn là..." Tiêu Lăng Thiên hơi trầm ngâm, phải nói với nàng thế nào đây, "Hắn là người giúp việc cho ta."
Giúp việc cho hắn? Dạ Nguyệt Sắc cực kỳ thông minh, lập tức hiểu đây là thế lực bí mật của hắn, không thể dễ dàng cho người khác biết nên cũng không hỏi tới nữa. Nhưng...
"Hắn nói cổ độc là thế nào?"
Hô hấp của Tiêu Lăng Thiên hơi ngừng lại, nàng nghe thấy?
"Không có chuyện gì." Hắn đứng dậy muốn đi. "Thần cáo lui trước."
"Chờ một chút," Dường như chưa trải qua sự kiểm nghiệm của đại não nàng đã lên tiếng hỏi. "Tại sao lại hôn ta?"
Lời vừa ra hỏi miệng, hai người đồng thời ngây người. Tiêu Lăng Thiên không nghĩ rằng nàng sẽ hỏi trắng ra như thế, còn Dạ Nguyệt Sắc lại phát hiện thì ra mình rẽ vào bảy tám cái đường cong, chuyện muốn hỏi nhất thật là là vấn đề này. Tại sao hắn muốn hôn nàng?
"Tại sao?" Tiếng nói của nàng nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn hắn cũng rất kiên định.
Tiêu Lăng Thiên cười khổ. Tại sao? Từ tối hôm qua đến giờ hắn cũng tự hỏi mình vấn đề này vô số lần. Hắn thương nàng, tiếc nàng, nhìn nàng đau rất muốn an ủi nàng. Nhưng yêu nàng? Dường như cũng không phải. Vậy, tối hôm qua sao mình lại như bị ma ám mà hôn nàng?
"Có lẽ là vì tâm hồn chúng ta đều quá cô độc."
Là như vậy chăng, thời điểm nàng khoác tay hắn gọi hăn ca ca, hắn đột nhiên cảm thấy sự ấm áp chưa bao giờ có. Hai người bọn họ thật ra rất giống nhau, đều lẻ loi một mình trên thế giới này. Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, số mệnh cũng tốt, thù hận cũng được, bọn họ quan tâm lẫn nhau. Mỗi ngày nhìn thấy nhau, nghĩ về nhau, nhớ tới nhau, dần dần cảm giác trở nên mơ hồ, không còn phân rõ là hận hay là gì khác nữa, chỉ biết sự tồn tại của mình là một thứ hết sức quan trọng đối với tính mạng của người kia. Cho nên khi Dạ Nguyệt Sắc gọi hắn một tiếng ca ca, hắn bị sự ấm áp đánh bại, chỉ muốn giống một ca ca bảo vệ nàng, cũng không còn cách nào tổn thương nàng nữa. Còn nụ hôn kia, chỉ là biểu hiện dịu dàng của một lần mê loại mà thôi.
Là bởi vì tâm hồn cô độc sao? Nàng cúi đầu, không để cho hắn nhìn thấy nước tràn trên mắt. Đương nhiên là vì cô độc, bởi vì cô đơn cho nên mới phạm phải một lỗi như vậy, nếu không thì vì sao? Chẳng lẽ vì động tình với nàng hay sao?
"Đúng vậy ha, chỉ vì tâm hồn quá cô độc." Nàng mạnh mẽ nuốt nước mắt về, ngầng đầu cười với hắn. "Trì hoãn đã lâu rồi, mời điện hạ về đi."
Hắn nhìn thật sâu vào mắt nàng, không biết có phải mình đã làm trái tim nàng tổn thương hay không. Dưới nụ cười hoàn mỹ kia của nàng cất giấu cái gì, nhưng hắn cũng không cho phép mình đọc được.
"Nếu còn đau thì hãy sai Nguyệt Minh gọi Vô Thương tới đây."
"Ừ!" Nàng ngoan ngoãn gật đầu giống như một đứa trẻ biết nghe lời, nhìn không ra một chút dấu vết thương tâm.
Rốt cuộc Tiêu Lăng Thiên cũng xoay người rời đi, Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy sức lực toàn thân đã cạn kiệt, từ từ nằm xuống giường. Lúc này Nguyệt Minh đi vào buông rèm, nàng là nha đầu lanh lợi, biết rằng vừa rồi hoàng đế và nhiếp chính vương nói ra những suy nghĩ thật của mình cho nên bọn họ nói xong mới đi vào. Khi đi vào trong tay cũng không bưng trà mà bưng một chiếc chén bạch ngọc khắc rồng và hoa sen.
"Là gì vậy?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn cái chén bốc hơi nóng rồi hỏi nàng.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, đây là cháo táo đỏ nhiếp chính vương sai ngự thiện phòng nấu cho ngài."
"Cháo táo đỏ?" Dạ Nguyệt Sắc có chút nghi ngờ. Tiêu Lăng Thiên sai nấu, tại sao?
"Đây là truyền thống của Ngâm Phong quốc chúng ta, khi cô bé có kinh lần đầu người nhà sẽ nấu cháo táo đỏ ăn mừng. Hôm qua nô tỳ chỉ thuận miệng nói ra một câu mà thôi, không ngờ điện hạ lại nhớ, hôm nay trước khi lâm triều đã phân phó riêng với ngự thiện phòng."
Dạ Nguyệt Sắc đưa tay nhận lấy chén cháo táo đỏ kia, hơi nóng nồng đậm như gợi lên nước mắt của náng. Nàng uống một ngụm nhỏ, cháo này
--- rất ngọt lại rất đắng.
"Hoàng thượng, ngài tỉnh rồi? Long thể còn khó chịu ở đâu hay không?"
Một đôi tay xinh đẹp vén màn giường lên, Dạ Nguyệt Sắc nâng mắt nhìn, là gương mặt mỹ lệ của Nguyệt Minh. Đúng rồi nha, mình đang ở không gian khác, đang là Nữ đế Ngâm Phong quốc, giấc mơ vừa rồi cũng chỉ là mơ mà thôi.
Nhớ lại cảnh trong mơ vừa rồi, nàng chợt hiểu ra. Trong mơ, nàng là Tô Tái Tình, mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, chầm chậm dạo bước dọc theo một con sông lớn. Nàng không biết đây là đâu, nàng chưa bao giờ tới một nơi như thế này, bầu trời xanh ngắt như thế, không một gợn mây, nhưng kỳ quái là không có mặt trời. Dưới đất cũng rộng lớn như thế, nhìn không thấy điểm dừng, nhưng lại không có dù chỉ một ngôi nhà. Một con sông lớn đang chảy siết, hai bên bờ nở đầy những đóa hoa màu đỏ hừng hực khí thế, chạy dài tới chân trời.
Dõi mắt nhìn lại cũng chỉ có một mình nàng, nàng không biết nên đi về đâu, chỉ đi khắp nơi không mục đích cho đến khi bên tai vang lên những tiếng khóc.
Còn có người khác ở đây! Theo bản năng, nàng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, xuyên qua từng bụi hoa, bước chân nàng càng ngày càng nhanh. Ở đâu? Ở nơi nào?
Bước chân dừng lại, nàng nhìn thấy nàng ấy. Một cô bé, thân thể nho nhỏ ngồi trên mặt đất, vạt áo và ống tay áo màu trắng trải rộng, đầu vùi sâu vào hai tay, không ngừng khóc lóc.
"Cứu ta... Ai tới cứu ta..."
Giống như cảm giác được có người đến, đứa bé ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt. Tô Tái Tình lập tức cảm giác như sấm sét giật ầm ầm trên đầu, gương mặt này nàng nhận ra -- Dạ Nguyệt Sắc.
"Cứu ta!" Dạ Nguyệt Sắc nhìn thấy Tô Tái Tình, vươn tay ra với nàng, "Xin ngươi, cứu ta. Ta không muốn về, hắn sẽ giết ta. Xin ngươi, hãy cứu ta!"
Tô Tái Tình không tự chủ được mà vươn tay ra, suy nghĩ cực kỳ lung tung. Trở về sẽ chết? Vì sao? Là muốn giết Dạ Nguyệt Sắc? Là ai? Nàng cảm giác như mình đã quên một thứ gì đó vô cùng quan trọng, là cái gì?
Đầu ngón tay tái nhợt chạm nhau, tất cả bỗng nhiên hóa thành hư vô, nàng tỉnh lại từ trong mơ.
"Hoàng thượng?" Nguyệt Minh thấy nàng một lúc lâu không nói, cho là nàng lại cảm thấy không thoải mái, "Ngài còn cảm thấy đau không? Nô tì đi gọi Vô Thường đại nhân tới."
"Không cần," Dạ Nguyệt Sắc ngăn nàng, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại từ trong giấc mơ quỷ dị kia. "Ta không sao."
Thật sự không có chuyện gì, đau đớn làm người ta không chịu nổi kia đã biến mất, nhưng chuyện này lại càng tăng thêm nghi ngờ của nàng. Những lời hôm qua Tiêu Lăng Thiên nói với Vô Thường nàng có nghe vào tai, những thứ thuốc mà Vô Thường dùng chỉ là những thứ thái y đã dùng, cái khác chính là bên trong có thêm máu của Tiêu Lăng Thiên. Nói cách khác, thứ thực sự có tác dụng chính là máu của Tiêu Lăng Thiên. Nghĩ đến cảnh tượng hắn hút máu nàng đêm Hạ Chí, rốt cuộc nàng cũng đoán được một chút đầu mối. Xem ra, trong máu hai người có chút ràng buộc, chỉ là nàng đã luôn sống ở thế kỉ hai mươi mốt, thời đại chú trọng khoa học kĩ thuật nên không cách nào đoán ra đã có chuyện gì.
"Hôm nay trẫm không cần vào triều sao?" Nàng nhớ tới chuyện trọng yếu này. Đây là lần đầu tiên Tiêu Lăng Thiên không bắt nàng vào triều sớm kể từ khi nàng lên triều. Nhìn sắc trời lúc này sợ là đã gần buổi trưa rồi.
"Bệ hạ không cần lo lắng, nhiếp chính vương điện hạ đã truyền ý chỉ nói long thể bệ hạ khó chịu, phải tu dưỡng một chút. Bệ hạ ngài cứ an tâm tu dưỡng đi."
Phải không? Nàng yên lặng hạ quyết tâm. Vừa lúc nàng vô cùng chán ghét lên triều sớm, vậy thì nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt đi. Cũng phải tìm cơ hội nói chuyện với Tiêu Lăng Thiên. Đêm qua mặc dù nàng đau đớn nhưng lời Tiêu Lăng Thiên nói nàng đã ghi trong lòng. Thái độ của Tiêu Lăng Thiên thay đổi nàng đã xác nhận rõ ràng, vậy thẳng thắn nói một lần, yêu cầu hắn thực hiện lời đồng ý thả nàng đi, hẳn là có hy vọng chứ?
Trong khi nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám thông báo, thì ra Tiêu Lăng Thiên lâm triều xong tới đây thăm nàng. Minh Nguyệt bước lên buộc rèm, hành lễ với Tiêu Lăng Thiên đón hắn vào. Tiêu Lăng Thiên đi tới trước giường, cũng không để ý tới những nghi thức xã giao, trực tiếp hỏi:
"Thế nào rồi? Khá hơn chút nào không?"
Nàng nghiêng người dựa vào giường, khẽ mỉm cười với hắn, "Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn điện hạ quan tâm."
Hắn gật đầu, yên lòng. Lại nghĩ đến chuyện thất lễ đêm qua, dường như không tiện ở lâu, vừa định nói muốn đi đã nghe Dạ Nguyệt Sắc sai Nguyệt Minh pha trà. Nhìn nàng dường như có lời muốn nói với mình nên hắn ngồi xuống ghế bên giường, từ từ chờ nàng mở miệng.
Trong lúc nhất thời Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy trong lòng thiên đầu vạn tự, cũng không biết bắt đầu hỏi từ đâu. Do dự một lúc lâu mới hỏi:
(Thiên đầu vạn tự: sự tình có rất nhiều đầu mối)
"Điện hạ, vết thương trên tay đã tốt hơn chưa?"
Tiêu Lăng Thiên gật đầu, biết chuyện nàng muốn hỏi thật ra không phải cái này, hắn lẳng lặng nhìn nàng, chờ nàng nói ra ý nghĩ thật sự. Tim Dạ Nguyệt Sắc đập càng nhanh, tất cả mọi chuyện hôm nay phải hỏi cho rõ ràng. Vì vậy nàng cố lấy dũng khí nhìn thẳng hắn.
"Điện hạ, đêm Hạ Chí vì sao muốn hút máu ta vậy? Thuốc hôm qua vì sao có thêm máu của điện hạ lại có tác dụng? Xin điện hạ nói chi tiết cho ta biết."
Tiêu Lăng Thiên đã đoán được nàng sẽ hỏi chuyện này, thở dài một hơi rất khẽ, nhìn lại ánh mắt kiên định của nàng.
"Ta đã nói bệ hạ không cần biết ngay lập tức, một ngày nào đó bệ hạ không muốn biết cũng phải biết, đến lúc đó chắc chắn bệ hạ sẽ hận ta thấu xương, cùng ta như nước với lửa, sao không để ngày đó từ từ tới?"
Dạ Nguyệt Sắc cắn môi nhìn hắn, đôi mắt hắn giống như đầm sâu không đáy, đen nhánh, thản nhiên, lóe ra ánh sáng kiên định, nàng biết hôm nay nhất định hỏi không ra chân tướng từ miệng hắn. Chỉ là cái gì mà hận thấu xương, như nước với lửa làm cho lòng nàng có chút để ý, thật ra ít nhiều nàng cũng đoán được một chút. Ai~~, thôi thôi, hôm nay chưa tính tới chuyện này. Nhưng có một chuyện trọng đại nhất định nàng phải hỏi rõ.
"Điện hạ không muốn nói thì thôi, chỉ là lời điện hạ nói hôm qua có còn giá trị hay không?"
"A?" Chân mày hắn cau lại, cười như không cười nhìn nàng, "Hôm qua nói gì?"
Dạ Nguyệt Sắc nhìn ánh mắt hắn là biết hắn đang trêu chọc nàng, vốn muốn bực bội không thèm hỏi nữa nhưng nghĩ lại chuyện này liên quan đến việc sau này mình có thể tự do hay không, tuyệt đối không thể chậm trễ được.
"Hôm qua điện hạ đã nó sẽ thả ta đi, không biết là lúc nào?"
Trong lòng Tiêu Lăng Thiên dâng lên một tia tức giận, nàng vội vàng muốn đi như vậy? Lửa giận miễn cưỡng có thể khống chế nhưng giọng nói đã lạnh đi một chút.
"Bệ hạ không cần lo lắng, chuyện thần đã đồng ý với bệ hạ nhất định sẽ làm được. Nhưng còn phải chờ thời cơ thích hợp, bây giờ bệ hạ cứ yên tâm ở lại trong cung đi."
Dạ Nguyệt Sắc lập tức cảm nhận được cơn giận của hắn nhưng lại không biết mình đã chọc hắn ở chỗ nào. Cảm giác không khí trở nên cứng nhắc, nàng vội vàng chọn chủ đề an toàn hơn.
"Vậy, các thái y kia thế nào?"
"Đã để bọn họ trở lại Thái y viện, thần cũng không phải kẻ lạm sát người vô tội, bệ hạ không cần lo lắng."
Nghe giọng nói vẫn không tốt lắm, Dạ Nguyệt Sắc than thầm trong lòng, nam nhân này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nhưng nhắc tới thái y nhắc nàng nhớ tới một chuyện.
"Vô Thương kia là ai?"
Vô Thương kia thoạt nhìn không phải là ngự y nhưng lại rất thân thuộc với Tiêu Lăng Thiên, y thuật cũng rất cao minh. Lúc hắn bắt mạch cho mình đã nói cái gì mà cổ độc, là có chuyện gì?
"Hắn là..." Tiêu Lăng Thiên hơi trầm ngâm, phải nói với nàng thế nào đây, "Hắn là người giúp việc cho ta."
Giúp việc cho hắn? Dạ Nguyệt Sắc cực kỳ thông minh, lập tức hiểu đây là thế lực bí mật của hắn, không thể dễ dàng cho người khác biết nên cũng không hỏi tới nữa. Nhưng...
"Hắn nói cổ độc là thế nào?"
Hô hấp của Tiêu Lăng Thiên hơi ngừng lại, nàng nghe thấy?
"Không có chuyện gì." Hắn đứng dậy muốn đi. "Thần cáo lui trước."
"Chờ một chút," Dường như chưa trải qua sự kiểm nghiệm của đại não nàng đã lên tiếng hỏi. "Tại sao lại hôn ta?"
Lời vừa ra hỏi miệng, hai người đồng thời ngây người. Tiêu Lăng Thiên không nghĩ rằng nàng sẽ hỏi trắng ra như thế, còn Dạ Nguyệt Sắc lại phát hiện thì ra mình rẽ vào bảy tám cái đường cong, chuyện muốn hỏi nhất thật là là vấn đề này. Tại sao hắn muốn hôn nàng?
"Tại sao?" Tiếng nói của nàng nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn hắn cũng rất kiên định.
Tiêu Lăng Thiên cười khổ. Tại sao? Từ tối hôm qua đến giờ hắn cũng tự hỏi mình vấn đề này vô số lần. Hắn thương nàng, tiếc nàng, nhìn nàng đau rất muốn an ủi nàng. Nhưng yêu nàng? Dường như cũng không phải. Vậy, tối hôm qua sao mình lại như bị ma ám mà hôn nàng?
"Có lẽ là vì tâm hồn chúng ta đều quá cô độc."
Là như vậy chăng, thời điểm nàng khoác tay hắn gọi hăn ca ca, hắn đột nhiên cảm thấy sự ấm áp chưa bao giờ có. Hai người bọn họ thật ra rất giống nhau, đều lẻ loi một mình trên thế giới này. Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, số mệnh cũng tốt, thù hận cũng được, bọn họ quan tâm lẫn nhau. Mỗi ngày nhìn thấy nhau, nghĩ về nhau, nhớ tới nhau, dần dần cảm giác trở nên mơ hồ, không còn phân rõ là hận hay là gì khác nữa, chỉ biết sự tồn tại của mình là một thứ hết sức quan trọng đối với tính mạng của người kia. Cho nên khi Dạ Nguyệt Sắc gọi hắn một tiếng ca ca, hắn bị sự ấm áp đánh bại, chỉ muốn giống một ca ca bảo vệ nàng, cũng không còn cách nào tổn thương nàng nữa. Còn nụ hôn kia, chỉ là biểu hiện dịu dàng của một lần mê loại mà thôi.
Là bởi vì tâm hồn cô độc sao? Nàng cúi đầu, không để cho hắn nhìn thấy nước tràn trên mắt. Đương nhiên là vì cô độc, bởi vì cô đơn cho nên mới phạm phải một lỗi như vậy, nếu không thì vì sao? Chẳng lẽ vì động tình với nàng hay sao?
"Đúng vậy ha, chỉ vì tâm hồn quá cô độc." Nàng mạnh mẽ nuốt nước mắt về, ngầng đầu cười với hắn. "Trì hoãn đã lâu rồi, mời điện hạ về đi."
Hắn nhìn thật sâu vào mắt nàng, không biết có phải mình đã làm trái tim nàng tổn thương hay không. Dưới nụ cười hoàn mỹ kia của nàng cất giấu cái gì, nhưng hắn cũng không cho phép mình đọc được.
"Nếu còn đau thì hãy sai Nguyệt Minh gọi Vô Thương tới đây."
"Ừ!" Nàng ngoan ngoãn gật đầu giống như một đứa trẻ biết nghe lời, nhìn không ra một chút dấu vết thương tâm.
Rốt cuộc Tiêu Lăng Thiên cũng xoay người rời đi, Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy sức lực toàn thân đã cạn kiệt, từ từ nằm xuống giường. Lúc này Nguyệt Minh đi vào buông rèm, nàng là nha đầu lanh lợi, biết rằng vừa rồi hoàng đế và nhiếp chính vương nói ra những suy nghĩ thật của mình cho nên bọn họ nói xong mới đi vào. Khi đi vào trong tay cũng không bưng trà mà bưng một chiếc chén bạch ngọc khắc rồng và hoa sen.
"Là gì vậy?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn cái chén bốc hơi nóng rồi hỏi nàng.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, đây là cháo táo đỏ nhiếp chính vương sai ngự thiện phòng nấu cho ngài."
"Cháo táo đỏ?" Dạ Nguyệt Sắc có chút nghi ngờ. Tiêu Lăng Thiên sai nấu, tại sao?
"Đây là truyền thống của Ngâm Phong quốc chúng ta, khi cô bé có kinh lần đầu người nhà sẽ nấu cháo táo đỏ ăn mừng. Hôm qua nô tỳ chỉ thuận miệng nói ra một câu mà thôi, không ngờ điện hạ lại nhớ, hôm nay trước khi lâm triều đã phân phó riêng với ngự thiện phòng."
Dạ Nguyệt Sắc đưa tay nhận lấy chén cháo táo đỏ kia, hơi nóng nồng đậm như gợi lên nước mắt của náng. Nàng uống một ngụm nhỏ, cháo này
--- rất ngọt lại rất đắng.