Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181
Lăng Tiêu do dự một chút, nhưng vẫn từ trong lòng lấy ra một viên đan dược, đỡ đầu nữ nhân dậy cho đan dược vào trong miệng nàng. Đan dược này chỉ có thể bảo đảm không lo ngại đến tính mạng của nàng, nhưng lực cắn trả tinh thần mãnh liệt như thế, không có một năm rưỡi hơn thì đừng nghĩ tới chuyện khôi phục lại. Đừng nói Lăng Tiêu tạm thời không có đan dược khôi phục tinh thần lực, cho dù là có, hắn cũng không thể cấp cho nàng. Nữ nhân này khiến Lăng Tiêu có một loại cảm giác quá nguy hiểm.
Diệp tử cũng rất thông minh, nhưng bản tính lại rất thiện lương, không giống như dáng vẻ của nữ nhân này: khi cần giết người, tuyệt đối nàng sẽ không nương tay.
Lăng Tiêu đỡ Đại Tế Ti lên giường, sau đó chính mình ngồi trên ghế. Qua một hồi lâu, Đại Tế Ti mới “ư” một tiếng, tỉnh táo lại. Mới vừa mở choàng mắt, không ngờ phát hiện chính mình đang nằm trên giường, nàng hết sức kinh hãi, vội vàng đưa tay sờ soạn quần áo của mình, sau đó mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Cũng không liếc mắt nhìn Lăng Tiêu một cái, thản nhiên nói:
- Ta xem thường ngươi rồi!
Lăng Tiêu nói:
- Thật ra ngươi muốn biết cái gì, hãy tin rằng ta sẽ thành thật nói cho ngươi biết, đâu cần phải dùng phương thức này chứ? Nói thật, ta tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi. Chỉ có thể nói, ngươi thua vì sơ xuất, ta thắng nhờ may mắn mà thôi.
- Không cần ngươi an ủi ta!
Đại Tế Ti thở phì phì nói:
- Thua chính là thua. Ta không cần phải tìm lý do để tô son trát phấn cho mình, đó là thói quen của nhân loại các ngươi!
- Nhân loại chúng ta?
Lăng Tiêu có chút nghi hoặc nhìn Đại Tế Ti:
- Chẳng lẽ ngươi không phải là nhân loại?
- Ta?
Đại Tế Ti tự giễu bĩu môi:
- Xem như đã từng đi. Hiện giờ, tin ngưỡng của ta là Thần thú, ta thật tình nguyện chính mình trở thành một thú nhân! Rất nhiều khi, tâm tư của thú nhân so với nhân loại còn thuần khiết hơn nhiều!
Lăng Tiêu cười cười, không có nói tiếp, muốn xoay chuyển một quan niệm lệch lạc lâu đời của nữ nhân, là một chuyện rất khó. Lăng Tiêu cũng không muốn làm thánh nhân, nữ nhân này có lẽ đã từng chịu đựng đối xử không công bình, mới có thể trở nên như vậy thôi.
Đại Tế Ti nằm ở trên giường, hai mắt có chút vô thần, chính nàng có thể cảm nhận được thương thế của mình nặng nhẹ thế nào:
- Tuy rằng không cần thiết, nhưng ta vẫn muốn hỏi một chút, ngươi vì sao phải cứu ta? Hơn nữa ngươi cho ta ăn đan dược gì? Có phải ngươi đến từ môn phái thế gia bí ẩn?
Môn phái thế gia bí ẩn từ trong miệng nữ nhân này nói ra, Lăng Tiêu cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, những chuyện bí ẩn thời thượng cổ nàng đều có thể thuộc như lòng bàn tay, nếu như không biết môn phái thế gia bí ẩn, điều đó thật mới khiến Lăng Tiêu cảm thấy kinh ngạc.
Bí ẩn sao? Khóe miệng Lăng Tiêu hiện một nụ cười khổ: quả thật là bí ẩn, hơn nữa ẩn dấu thực tốt, đến nỗi chính mình cũng không thể quay về.
Lăng Tiêu gật gật đầu nói:
- Xem như vậy đi.
- Ta đã nói, trong thế tục làm sao có thể có người xuất sắc như thế!
Đại Tế Ti thần sắc có chút ngạo nghễ nói:
- Nếu không phải từ đầu ta không muốn làm tổn hại tới ngươi, mà trực tiếp dùng tinh thần lực công kích thẳng vào ngươi, ngươi sẽ không có chút cơ hội nào để phản kích!
Lăng Tiêu gật gật đầu, điều này thật đúng, cũng không có gì không thể thừa nhận, Lăng Tiêu nói:
- Dựa vào biểu hiện của ngươi ở trấn Tạp Mai Long, dường như ngươi hẳn sẽ không nhân từ với ta như vậy nhỉ?
- Trấn Tạp Mai Long?
Đại Tế Ti nghi ngờ hỏi một câu. Xong liền cười nhẹ nói:
- Tên tiểu tử ngươi thật cũng biết nhiều. Hiện tại, ta thật sự có chút hoài nghi dụng ý tới Thú tộc của ngươi. Tuy nhiên, ngươi đã thắng, bây giờ ngươi có thể đưa ra điều kiện của ngươi.
Lăng Tiêu sờ sờ cái mũi, nói:
- Ta như thế nào cảm thấy dường như người thắng là ngươi đấy?
Trên mặt Đại Tế Ti chợt lóe lên một tia bướng bỉnh, lập tức nói:
- Tuy rằng ta bị trọng thương, tạm thời không phải đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi phải hiểu rằng, nếu bây giờ ngươi từ chỗ của ta rời đi, ngươi nhất định không thể còn sống rời khỏi nơi đây!
Lăng Tiêu lơ đễnh cười nói:
- Ngươi nói lời này dường như có chút quá tự tin. Cứ như lúc nảy, ngươi nhất định sẽ không cho rằng, tinh thần lực của ta có thể chống cự được tinh thần lực của ngươi, hơn nữa còn có thể thừa cơ đánh trả chứ?
Đại Tế Ti trầm mặc một chút, sau đó nói:
- Nói không sai, là ta quá mức tự tin, ta quên rằng ngươi còn có một con sủng vật ma thú phi hành.
Lăng Tiêu biết điều này nhất định là do Cuồng Báo nói. Tuy nhiên cũng không cảm thấy quái lạ, ở bên trong Thú tộc, có quyền uy tối cao chỉ sợ cũng là nữ nhân này.
- Ta muốn biết, vì sao ngươi muốn biết bí mật trong đầu ta như vậy.
Lăng Tiêu hỏi tiếp:
- Nếu ngươi muốn biết chuyện của thế giới nhân loại, chỉ sợ không cần phải lao lực như vậy đâu?
Đại Tế Ti do dự một chút, xong thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Vì sao ta có tinh thần lực có thể so với Kiếm Hoàng, mà bộ dáng lại như không có thực lực gì?
Lăng Tiêu gật gật đầu, lúc nảy trước khi Đại Tế Ti sử dụng ra tinh thần lực, quả thật Lăng Tiêu không thể cảm nhận được Đại Tế Ti này là một cao thủ võ đạo. Chẳng lẽ nàng cũng giống như mình? Lăng Tiêu lập tức thầm phủ nhận. Điều đó hoàn toàn không có khả năng: Trên thế giới này thật là không có công pháp chuyên môn tu luyện tinh thần lực?
Đại Tế Ti cắn răng nói:
- Ta bị người ta hạ độc, mới biến thành như hiện giờ! Hừ! Bằng không, hiện tại ta thật đã có được thực lực của Kiếm Hoàng!
- Cái gì?
Lăng Tiêu đứng lên đi đến bên giường, Đại Tế Ti cả kinh kêu một tiếng, trong mắt nàng đầy vẻ phẫn nộ:
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
- Đưa tay cho ta.
Lăng Tiêu không để ý tới sự phẫn nộ của Đại Tế Ti, nói tiếp:
- Ta cảm thấy ngươi không trúng độc! Vì sao lại cho rằng mình đang trúng độc?
Đại tế Ti thoáng sửng sốt, nàng biết mình đã hiểu lầm người trẻ tuổi này, trên mặt hơi nóng lên, trong lòng thầm mắng: “Chết tiệt, không ngờ ở trước mặt một tiểu oa nhi ba lần bảy lượt làm mình xấu mặt.”
Nghĩ tới người trẻ tuổi ấy đút đan dược cho mình, khiến trong lòng Đại Tế Ti bỗng nhiên dâng lên một tia hy vọng, nàng không chần chừ nữa đưa bàn tay ra.
Lăng Tiêu đặt ba ngón tay lên cổ tay trắng mịn của Đại Tế Ti, ngưng thần cảm nhận một hồi mới cau mày lẩm bẩm:
- Trong cơ thể của ngươi hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc gì, vì sao lại không có chút nội lực nào? Ồ? Đan điền của ngươi...
Lăng Tiêu ngạc nhiên sửng sốt, chỗ đan điền của nữ nhân này, không ngờ lại trống rỗng! Đây... Điều nầy sao có thể? Cho dù thể chất của mình trước kia là người bị Thiên Mạch. Cũng có được đan điền a! Như thế nào có thể có người không có đan điền? Cho dù là một người nông dân tầm thường, không có vũ kỹ gì, cũng như nhau có đan điền! Tỷ như nói khi nâng lên một vật nặng, hét to một tiếng, sau đó sẽ cảm nhận lực lượng trong cơ thể của mình sẽ tăng mạnh lên một chút, trên thực tế, đây là lực lượng đến từ đan điền!
Chẳng qua, người luyện võ càng thêm giỏi về sử dụng lực lượng của đan điền, hơn nữa đem nội lực tồn trữ ở trong đan điền. Tồn trữ nội lực càng nhiều, thực lực cũng càng hùng mạnh hơn!
Cho nên, mặc dù Lăng Tiêu có tâm cảnh Kim Đan trung kỳ, mặc dù Đại Tự Tại Tâm Kinh của hắn đã tu luyện tới tầng thứ sáu, nhưng giờ phút này, vẻ mặt hắn vẫn giống như nhìn thấy quỷ.
Trên mặt Đại Tế Ti lộ ra vẻ tươi cười tự giễu, nói:
- Thế nào? Ngươi tìm được bệnh táo bón ở đâu chưa? Thật đúng là đứa nhỏ y thuật cao minh đây! Đan điền của ta từ nhỏ vốn không phải không có, mà là bị người ta tàn nhẫn phá huỷ đi!
Nói tới đây, trên mặt Đại Tế Ti hiện lên vẻ vặn vẹo dữ tợn đầy oán độc, trong mắt không kìm được chảy ra hai hàng lệ:
- Người muôn phần đê tiện này, thừa dịp ta mới vừa sinh hạ nữ nhi, không ngờ xuống tay đối phó với ta. Còn sống ngày nào không báo được mối cừu này, ta quyết không bỏ qua!
Lăng Tiêu bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi:
- Nhà chồng của ngươi là gia đình quân nhân?
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Đại Tế Ti đang lộ ra ở bên ngoài kia, bỗng nhiên ôm chầm lấy của cổ tay Lăng Tiêu, đồng thời thân thể đang trọng thương không ngờ ngồi bật dậy một cách thần kỳ. Đôi mắt xinh đẹp mở thật to, thanh âm sắc bén hỏi:
- Ngươi... ngươi làm sao biết được!
Lăng Tiêu nhớ tới dưỡng phụ của Diệp tử sau khi bị mình dùng tinh thần lực khống chế, ông ta đã nói qua: Thời điểm khi ông phát hiện Diệp tử, là ở trong lòng của một gã quân nhân. Quân nhân kia xem ra cũng không phải là người của Đế quốc Lam Nguyệt, bản thân bị trọng thương cả người đẫm máu.
- Ta biết một cô gái...
Lăng Tiêu nhìn Đại Tế Ti đột nhiên ngừng thở, nhẹ giọng nói:
- Hình dạng giống hệt với ngươi!
Nét mặt Đại Tế Ti thẫn thờ, hai mắt vô thần ngã nhào trên giường, cũng không lộ vẻ kích động gì, chỉ có điều hai khóe mắt, không ngừng trào ra hai dòng lệ.
Đầu tiên là yên lặng rơi lệ, sau đó bắt đầu nhẹ giọng khóc thút thít, đến cuối cùng nàng bật khóc rống lên!
Khóc đến nỗi Lăng Tiêu cũng thấy lúng túng không biết làm thế nào cho phải. May mà, chung quanh vắng lặng không có truyền đến âm thanh gì, cũng không có kẻ nào tới nơi này, Lăng Tiêu mới giảm được vài phần ngượng ngùng. Nhiều ít có thể cảm nhận được nỗi thống khổ cốt nhục chia lìa của Đại Tế Ti này, trên cơ bản trong lòng hắn đã nhận định: nữ nhân này chính là mẫu thân của Diệp tử!
Tuy rằng nhìn tuổi nàng còn trẻ có chút quá phận, tuy nhiên thế giới này thiên tài địa bảo vô số, có vài thứ ăn vào cũng có thể trực tiếp dẫn đến hiệu quả như Dưỡng Nhan Đan, cũng không có gì là kỳ quái.
Thật lâu sau, bên ngoài sắc trời hoàn toàn tối xuống. Đại Tế Ti khóc thời gian rất lâu, mới ngưng lại.
Vốn tiếng nói trong trẻo vì than khóc đã khàn giọng:
- Nó, nó có khỏe không?
- Nàng rất khỏe, nàng hiện giờ ở trong phủ đệ của ta ngay tại thành Penzias, nàng rất tốt!
Lăng Tiêu thoáng suy nghĩ, hay là quyết định lời ngay nói thật, giúp đỡ Diệp tử tìm được cha mẹ thân sinh, điều này vẫn luôn là tâm nguyện của Lăng Tiêu. Hiện giờ tìm được rồi, cho dù nữ nhân này là một người tội ác tày trời, Lăng Tiêu cũng sẽ không ngăn cản nàng gặp lại Diệp tử, trừ phi tâm tư của nàng có hại cho Diệp tử!
- Vậy là tốt rồi, thật cũng may mà ta không có gây tổn hại tới ngươi, nếu không, nó... nó nhất định sẽ hận ta đến chết!
Lần này giọng Đại Tế Ti có phần kích động nói:
- Nhiều năm như vậy, ta vẫn cho rằng nó đã không còn sống. Thần thú bảo hộ, nó còn sống, thật tốt, thật tốt! Ta... Ta có thể gặp nó được không?
Lời nói của Đại Tế Ti có chút do dự, dường như muốn nàng hỏi, nhưng lại có chút e sợ phải nhận câu trả lời không được mà thất vọng.
- Vì sao không thể?
Lăng Tiêu có chút nghi hoặc hỏi ngược lại.
- Nó... nó không hận ta?
Lăng Tiêu suy nghĩ, hắn chưa bao giờ nghe Diệp tử nói lên lời oán hận nào với cha mẹ mình. Hơn nữa, Diệp Tử bản tính thiện lương như vậy, làm sao có thể oán hận, tìm được mẫu thân rồi, cao hứng còn không kịp đấy chứ?
Đại Tế Ti nói tiếp:
- Ta... ta thành Đại Tế Ti của Thú nhân, nó có ghét bỏ ta hay không, có khinh thường ta hay không? Mẫu thân của nó, không ngờ lại tôn thờ tín ngưỡng Thần cửu của Thú nhân. Thần thú tại thượng xin tha thứ cho lời nói của con!
- Không quản ngươi biến thành cái dạng gì, ngươi cũng là mẫu thân của nàng, ta tin rằng nếu nàng biết mẫu thân của mình còn sống trên nhân thế, chắc chắn sẽ cao hứng lập tức yêu cầu gặp ngươi!
Lăng Tiêu nói.
- Không... không nên... Ngàn vạn lần không nên.
Đại Tế Ti nói năng lộn xộn:
- Ngàn vạn lần đừng nói cho nó biết tin ta còn sống, cầu xin ngươi. Những người trên ta... chỉ có vướng bận một mình nó. Nếu để cho những người đó biết ta còn có hậu nhân... bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho nữ nhi của ta! Ta muốn... ta muốn giết sạch toàn bộ bọn họ. Đến lúc đó ta mới có thể nhận nó được!
Nói xong, vẻ mặt Đại Tế Ti khẩn thiết nhìn Lăng Tiêu, nói:
- Người trẻ tuổi, nó, ngươi rất thích nó phải không? Nó sẽ trở thành nữ nhân của ngươi. Ngươi phải bảo vệ nó, ngàn vạn lần đừng để cho nó bị bất cứ thương tổn gì. Ngươi... ngươi muốn đề xuất yêu cầu gì, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ thỏa mãn ngươi! Cho dù... cho dù ngươi muốn làm Đại Tế Ti của Thú tộc này! Ta cũng sẽ nhượng cho ngươi. Ta sẽ nói... sẽ nói đây là ý chỉ của Thần thú!
Nhìn biểu lộ chân tình của Đại Tế Ti, Lăng Tiêu nói:
- Ngươi yên tâm được rồi, ta ở đâu nàng ở đó. Nàng sẽ không bị ủy khuất chút nào.
- Ồ, ta tin tưởng ngươi, ta tin tưởng ngươi!
Đại Tế Ti lau khóe mắt, đột nhiên hỏi:
- Nó... nó tên gọi là gì?
- Diệp Vi Ny, ta gọi nàng là Diệp tử.
- Diệp tử rất êm tai!
Đại Tế Ti lẩm bẩm, sau đó nói:
- Còn ngươi tên gì?
- Lăng Tiêu.
- Tốt lắm, Lăng Tiêu, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi có thể đến nơi đây, hơn nữa mang đến tin tức bình an của nữ nhi ta. Ngày mai, ngươi hãy trở về đi, trở về thành thị của nhân loại, không nên đi vào chốn này nữa. Đợi đến lần sau ngươi tới, chỉ sợ cũng không tìm thấy địa phương này! Nếu có một ngày, ta có thể giết sạch tất cả kẻ thù, ta nhất định sẽ đi tìm các ngươi. Chỗ Thú tộc này không có gì khác ngoài tinh hạch ma thú. Ngươi có nhẫn không gian đúng không? Ngươi có thể chứa một nhẫn tinh hạch rời đi! Đủ để các ngươi và con cháu nhiều đời của các ngươi có được cuộc sống giàu có! Còn nữa, nếu như ngươi muốn, ngươi có thể từ trong thú tộc chọn lựa một ngàn chiến sĩ tinh anh trở về. Tuy nhiên, phỏng chừng vùng đất của nhân loại các ngươi, cũng sẽ không chấp nhận cho ngươi có binh lính thú nhân đâu. Thật ra chúng nó đều rất biết nghe lời!
Đại Tế Ti nói xong, có vẻ mỏi mệt nhắm mắt lại. Trên mặt lại hiện đầy dáng vẻ tươi cười:
- Ngươi trước xuống đi thôi, sẽ có người sắp xếp cho ngươi.
Lăng Tiêu lúc này nói:
- Nếu ta nói là nếu, đan điền của ngươi có thể một lần nữa có trở lại, ngươi cần bao lâu để có thể khôi phục được thực lực đến Kiếm Hoàng? Sau đó, với thực lực Kiếm Hoàng của ngươi có thể báo được mối thù không?
Đại Tế Ti hoàn toàn không nghĩ rằng Lăng Tiêu có thể giúp mình được nên vội lắc đầu nói:
- Nếu ta tin tưởng nữ nhi của ta ở chỗ ngươi, như vậy, ta cũng đã đối đãi với ngươi như là con rễ rồi. Có một số chuyện không cần thiết phải lừa gạt ngươi. Tuy nhiên, các ngươi ngàn vạn lần không cần thử trợ giúp ta, đó là điều không có khả năng. Ngươi đã biết thế gia bí ẩn, như vậy, ngươi hẳn đã nghe nói qua, về mặt phân chia môn phái và thế gia nhất, nhị, tam lưu. Đương nhiên, còn có môn phái thế gia siêu cấp không nhập thế. Nhưng ngươi đã từng nghe nói qua hay chưa?
Nhìn thấy vẻ mặt Lăng Tiêu mờ mịt, Đại Tế Ti mới thở dài nói:
- Nếu ta có thể một lần nữa có được đan điền, vận dụng bí pháp của gia tộc, trong vòng một năm, bảo đảm khôi phục được thực lực đến Kiếm Hoàng! Năm đó khi ta hơn hai mươi tuổi cũng đã là Ma Kiếm Sư! Hơn nữa, nhiều năm như vậy, tiến cảnh của ta, kỳ thật vẫn không có ngưng lại! Tinh thần lực của ta đã đạt tới thực lực Kiếm Hoàng bậc ba! Còn như... muốn báo cừu, hy vọng không lớn.
Đại Tế Ti nói đến đây, bỗng nhiên có chút nhụt chí. Nhưng cừu hận trong ánh mắt lại càng bốc cháy lên:
- Cho dù có chết! Ta cũng sẽ không để cho bọn chúng sống bình yên.
Diệp tử cũng rất thông minh, nhưng bản tính lại rất thiện lương, không giống như dáng vẻ của nữ nhân này: khi cần giết người, tuyệt đối nàng sẽ không nương tay.
Lăng Tiêu đỡ Đại Tế Ti lên giường, sau đó chính mình ngồi trên ghế. Qua một hồi lâu, Đại Tế Ti mới “ư” một tiếng, tỉnh táo lại. Mới vừa mở choàng mắt, không ngờ phát hiện chính mình đang nằm trên giường, nàng hết sức kinh hãi, vội vàng đưa tay sờ soạn quần áo của mình, sau đó mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Cũng không liếc mắt nhìn Lăng Tiêu một cái, thản nhiên nói:
- Ta xem thường ngươi rồi!
Lăng Tiêu nói:
- Thật ra ngươi muốn biết cái gì, hãy tin rằng ta sẽ thành thật nói cho ngươi biết, đâu cần phải dùng phương thức này chứ? Nói thật, ta tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi. Chỉ có thể nói, ngươi thua vì sơ xuất, ta thắng nhờ may mắn mà thôi.
- Không cần ngươi an ủi ta!
Đại Tế Ti thở phì phì nói:
- Thua chính là thua. Ta không cần phải tìm lý do để tô son trát phấn cho mình, đó là thói quen của nhân loại các ngươi!
- Nhân loại chúng ta?
Lăng Tiêu có chút nghi hoặc nhìn Đại Tế Ti:
- Chẳng lẽ ngươi không phải là nhân loại?
- Ta?
Đại Tế Ti tự giễu bĩu môi:
- Xem như đã từng đi. Hiện giờ, tin ngưỡng của ta là Thần thú, ta thật tình nguyện chính mình trở thành một thú nhân! Rất nhiều khi, tâm tư của thú nhân so với nhân loại còn thuần khiết hơn nhiều!
Lăng Tiêu cười cười, không có nói tiếp, muốn xoay chuyển một quan niệm lệch lạc lâu đời của nữ nhân, là một chuyện rất khó. Lăng Tiêu cũng không muốn làm thánh nhân, nữ nhân này có lẽ đã từng chịu đựng đối xử không công bình, mới có thể trở nên như vậy thôi.
Đại Tế Ti nằm ở trên giường, hai mắt có chút vô thần, chính nàng có thể cảm nhận được thương thế của mình nặng nhẹ thế nào:
- Tuy rằng không cần thiết, nhưng ta vẫn muốn hỏi một chút, ngươi vì sao phải cứu ta? Hơn nữa ngươi cho ta ăn đan dược gì? Có phải ngươi đến từ môn phái thế gia bí ẩn?
Môn phái thế gia bí ẩn từ trong miệng nữ nhân này nói ra, Lăng Tiêu cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, những chuyện bí ẩn thời thượng cổ nàng đều có thể thuộc như lòng bàn tay, nếu như không biết môn phái thế gia bí ẩn, điều đó thật mới khiến Lăng Tiêu cảm thấy kinh ngạc.
Bí ẩn sao? Khóe miệng Lăng Tiêu hiện một nụ cười khổ: quả thật là bí ẩn, hơn nữa ẩn dấu thực tốt, đến nỗi chính mình cũng không thể quay về.
Lăng Tiêu gật gật đầu nói:
- Xem như vậy đi.
- Ta đã nói, trong thế tục làm sao có thể có người xuất sắc như thế!
Đại Tế Ti thần sắc có chút ngạo nghễ nói:
- Nếu không phải từ đầu ta không muốn làm tổn hại tới ngươi, mà trực tiếp dùng tinh thần lực công kích thẳng vào ngươi, ngươi sẽ không có chút cơ hội nào để phản kích!
Lăng Tiêu gật gật đầu, điều này thật đúng, cũng không có gì không thể thừa nhận, Lăng Tiêu nói:
- Dựa vào biểu hiện của ngươi ở trấn Tạp Mai Long, dường như ngươi hẳn sẽ không nhân từ với ta như vậy nhỉ?
- Trấn Tạp Mai Long?
Đại Tế Ti nghi ngờ hỏi một câu. Xong liền cười nhẹ nói:
- Tên tiểu tử ngươi thật cũng biết nhiều. Hiện tại, ta thật sự có chút hoài nghi dụng ý tới Thú tộc của ngươi. Tuy nhiên, ngươi đã thắng, bây giờ ngươi có thể đưa ra điều kiện của ngươi.
Lăng Tiêu sờ sờ cái mũi, nói:
- Ta như thế nào cảm thấy dường như người thắng là ngươi đấy?
Trên mặt Đại Tế Ti chợt lóe lên một tia bướng bỉnh, lập tức nói:
- Tuy rằng ta bị trọng thương, tạm thời không phải đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi phải hiểu rằng, nếu bây giờ ngươi từ chỗ của ta rời đi, ngươi nhất định không thể còn sống rời khỏi nơi đây!
Lăng Tiêu lơ đễnh cười nói:
- Ngươi nói lời này dường như có chút quá tự tin. Cứ như lúc nảy, ngươi nhất định sẽ không cho rằng, tinh thần lực của ta có thể chống cự được tinh thần lực của ngươi, hơn nữa còn có thể thừa cơ đánh trả chứ?
Đại Tế Ti trầm mặc một chút, sau đó nói:
- Nói không sai, là ta quá mức tự tin, ta quên rằng ngươi còn có một con sủng vật ma thú phi hành.
Lăng Tiêu biết điều này nhất định là do Cuồng Báo nói. Tuy nhiên cũng không cảm thấy quái lạ, ở bên trong Thú tộc, có quyền uy tối cao chỉ sợ cũng là nữ nhân này.
- Ta muốn biết, vì sao ngươi muốn biết bí mật trong đầu ta như vậy.
Lăng Tiêu hỏi tiếp:
- Nếu ngươi muốn biết chuyện của thế giới nhân loại, chỉ sợ không cần phải lao lực như vậy đâu?
Đại Tế Ti do dự một chút, xong thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Vì sao ta có tinh thần lực có thể so với Kiếm Hoàng, mà bộ dáng lại như không có thực lực gì?
Lăng Tiêu gật gật đầu, lúc nảy trước khi Đại Tế Ti sử dụng ra tinh thần lực, quả thật Lăng Tiêu không thể cảm nhận được Đại Tế Ti này là một cao thủ võ đạo. Chẳng lẽ nàng cũng giống như mình? Lăng Tiêu lập tức thầm phủ nhận. Điều đó hoàn toàn không có khả năng: Trên thế giới này thật là không có công pháp chuyên môn tu luyện tinh thần lực?
Đại Tế Ti cắn răng nói:
- Ta bị người ta hạ độc, mới biến thành như hiện giờ! Hừ! Bằng không, hiện tại ta thật đã có được thực lực của Kiếm Hoàng!
- Cái gì?
Lăng Tiêu đứng lên đi đến bên giường, Đại Tế Ti cả kinh kêu một tiếng, trong mắt nàng đầy vẻ phẫn nộ:
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
- Đưa tay cho ta.
Lăng Tiêu không để ý tới sự phẫn nộ của Đại Tế Ti, nói tiếp:
- Ta cảm thấy ngươi không trúng độc! Vì sao lại cho rằng mình đang trúng độc?
Đại tế Ti thoáng sửng sốt, nàng biết mình đã hiểu lầm người trẻ tuổi này, trên mặt hơi nóng lên, trong lòng thầm mắng: “Chết tiệt, không ngờ ở trước mặt một tiểu oa nhi ba lần bảy lượt làm mình xấu mặt.”
Nghĩ tới người trẻ tuổi ấy đút đan dược cho mình, khiến trong lòng Đại Tế Ti bỗng nhiên dâng lên một tia hy vọng, nàng không chần chừ nữa đưa bàn tay ra.
Lăng Tiêu đặt ba ngón tay lên cổ tay trắng mịn của Đại Tế Ti, ngưng thần cảm nhận một hồi mới cau mày lẩm bẩm:
- Trong cơ thể của ngươi hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc gì, vì sao lại không có chút nội lực nào? Ồ? Đan điền của ngươi...
Lăng Tiêu ngạc nhiên sửng sốt, chỗ đan điền của nữ nhân này, không ngờ lại trống rỗng! Đây... Điều nầy sao có thể? Cho dù thể chất của mình trước kia là người bị Thiên Mạch. Cũng có được đan điền a! Như thế nào có thể có người không có đan điền? Cho dù là một người nông dân tầm thường, không có vũ kỹ gì, cũng như nhau có đan điền! Tỷ như nói khi nâng lên một vật nặng, hét to một tiếng, sau đó sẽ cảm nhận lực lượng trong cơ thể của mình sẽ tăng mạnh lên một chút, trên thực tế, đây là lực lượng đến từ đan điền!
Chẳng qua, người luyện võ càng thêm giỏi về sử dụng lực lượng của đan điền, hơn nữa đem nội lực tồn trữ ở trong đan điền. Tồn trữ nội lực càng nhiều, thực lực cũng càng hùng mạnh hơn!
Cho nên, mặc dù Lăng Tiêu có tâm cảnh Kim Đan trung kỳ, mặc dù Đại Tự Tại Tâm Kinh của hắn đã tu luyện tới tầng thứ sáu, nhưng giờ phút này, vẻ mặt hắn vẫn giống như nhìn thấy quỷ.
Trên mặt Đại Tế Ti lộ ra vẻ tươi cười tự giễu, nói:
- Thế nào? Ngươi tìm được bệnh táo bón ở đâu chưa? Thật đúng là đứa nhỏ y thuật cao minh đây! Đan điền của ta từ nhỏ vốn không phải không có, mà là bị người ta tàn nhẫn phá huỷ đi!
Nói tới đây, trên mặt Đại Tế Ti hiện lên vẻ vặn vẹo dữ tợn đầy oán độc, trong mắt không kìm được chảy ra hai hàng lệ:
- Người muôn phần đê tiện này, thừa dịp ta mới vừa sinh hạ nữ nhi, không ngờ xuống tay đối phó với ta. Còn sống ngày nào không báo được mối cừu này, ta quyết không bỏ qua!
Lăng Tiêu bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi:
- Nhà chồng của ngươi là gia đình quân nhân?
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Đại Tế Ti đang lộ ra ở bên ngoài kia, bỗng nhiên ôm chầm lấy của cổ tay Lăng Tiêu, đồng thời thân thể đang trọng thương không ngờ ngồi bật dậy một cách thần kỳ. Đôi mắt xinh đẹp mở thật to, thanh âm sắc bén hỏi:
- Ngươi... ngươi làm sao biết được!
Lăng Tiêu nhớ tới dưỡng phụ của Diệp tử sau khi bị mình dùng tinh thần lực khống chế, ông ta đã nói qua: Thời điểm khi ông phát hiện Diệp tử, là ở trong lòng của một gã quân nhân. Quân nhân kia xem ra cũng không phải là người của Đế quốc Lam Nguyệt, bản thân bị trọng thương cả người đẫm máu.
- Ta biết một cô gái...
Lăng Tiêu nhìn Đại Tế Ti đột nhiên ngừng thở, nhẹ giọng nói:
- Hình dạng giống hệt với ngươi!
Nét mặt Đại Tế Ti thẫn thờ, hai mắt vô thần ngã nhào trên giường, cũng không lộ vẻ kích động gì, chỉ có điều hai khóe mắt, không ngừng trào ra hai dòng lệ.
Đầu tiên là yên lặng rơi lệ, sau đó bắt đầu nhẹ giọng khóc thút thít, đến cuối cùng nàng bật khóc rống lên!
Khóc đến nỗi Lăng Tiêu cũng thấy lúng túng không biết làm thế nào cho phải. May mà, chung quanh vắng lặng không có truyền đến âm thanh gì, cũng không có kẻ nào tới nơi này, Lăng Tiêu mới giảm được vài phần ngượng ngùng. Nhiều ít có thể cảm nhận được nỗi thống khổ cốt nhục chia lìa của Đại Tế Ti này, trên cơ bản trong lòng hắn đã nhận định: nữ nhân này chính là mẫu thân của Diệp tử!
Tuy rằng nhìn tuổi nàng còn trẻ có chút quá phận, tuy nhiên thế giới này thiên tài địa bảo vô số, có vài thứ ăn vào cũng có thể trực tiếp dẫn đến hiệu quả như Dưỡng Nhan Đan, cũng không có gì là kỳ quái.
Thật lâu sau, bên ngoài sắc trời hoàn toàn tối xuống. Đại Tế Ti khóc thời gian rất lâu, mới ngưng lại.
Vốn tiếng nói trong trẻo vì than khóc đã khàn giọng:
- Nó, nó có khỏe không?
- Nàng rất khỏe, nàng hiện giờ ở trong phủ đệ của ta ngay tại thành Penzias, nàng rất tốt!
Lăng Tiêu thoáng suy nghĩ, hay là quyết định lời ngay nói thật, giúp đỡ Diệp tử tìm được cha mẹ thân sinh, điều này vẫn luôn là tâm nguyện của Lăng Tiêu. Hiện giờ tìm được rồi, cho dù nữ nhân này là một người tội ác tày trời, Lăng Tiêu cũng sẽ không ngăn cản nàng gặp lại Diệp tử, trừ phi tâm tư của nàng có hại cho Diệp tử!
- Vậy là tốt rồi, thật cũng may mà ta không có gây tổn hại tới ngươi, nếu không, nó... nó nhất định sẽ hận ta đến chết!
Lần này giọng Đại Tế Ti có phần kích động nói:
- Nhiều năm như vậy, ta vẫn cho rằng nó đã không còn sống. Thần thú bảo hộ, nó còn sống, thật tốt, thật tốt! Ta... Ta có thể gặp nó được không?
Lời nói của Đại Tế Ti có chút do dự, dường như muốn nàng hỏi, nhưng lại có chút e sợ phải nhận câu trả lời không được mà thất vọng.
- Vì sao không thể?
Lăng Tiêu có chút nghi hoặc hỏi ngược lại.
- Nó... nó không hận ta?
Lăng Tiêu suy nghĩ, hắn chưa bao giờ nghe Diệp tử nói lên lời oán hận nào với cha mẹ mình. Hơn nữa, Diệp Tử bản tính thiện lương như vậy, làm sao có thể oán hận, tìm được mẫu thân rồi, cao hứng còn không kịp đấy chứ?
Đại Tế Ti nói tiếp:
- Ta... ta thành Đại Tế Ti của Thú nhân, nó có ghét bỏ ta hay không, có khinh thường ta hay không? Mẫu thân của nó, không ngờ lại tôn thờ tín ngưỡng Thần cửu của Thú nhân. Thần thú tại thượng xin tha thứ cho lời nói của con!
- Không quản ngươi biến thành cái dạng gì, ngươi cũng là mẫu thân của nàng, ta tin rằng nếu nàng biết mẫu thân của mình còn sống trên nhân thế, chắc chắn sẽ cao hứng lập tức yêu cầu gặp ngươi!
Lăng Tiêu nói.
- Không... không nên... Ngàn vạn lần không nên.
Đại Tế Ti nói năng lộn xộn:
- Ngàn vạn lần đừng nói cho nó biết tin ta còn sống, cầu xin ngươi. Những người trên ta... chỉ có vướng bận một mình nó. Nếu để cho những người đó biết ta còn có hậu nhân... bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho nữ nhi của ta! Ta muốn... ta muốn giết sạch toàn bộ bọn họ. Đến lúc đó ta mới có thể nhận nó được!
Nói xong, vẻ mặt Đại Tế Ti khẩn thiết nhìn Lăng Tiêu, nói:
- Người trẻ tuổi, nó, ngươi rất thích nó phải không? Nó sẽ trở thành nữ nhân của ngươi. Ngươi phải bảo vệ nó, ngàn vạn lần đừng để cho nó bị bất cứ thương tổn gì. Ngươi... ngươi muốn đề xuất yêu cầu gì, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ thỏa mãn ngươi! Cho dù... cho dù ngươi muốn làm Đại Tế Ti của Thú tộc này! Ta cũng sẽ nhượng cho ngươi. Ta sẽ nói... sẽ nói đây là ý chỉ của Thần thú!
Nhìn biểu lộ chân tình của Đại Tế Ti, Lăng Tiêu nói:
- Ngươi yên tâm được rồi, ta ở đâu nàng ở đó. Nàng sẽ không bị ủy khuất chút nào.
- Ồ, ta tin tưởng ngươi, ta tin tưởng ngươi!
Đại Tế Ti lau khóe mắt, đột nhiên hỏi:
- Nó... nó tên gọi là gì?
- Diệp Vi Ny, ta gọi nàng là Diệp tử.
- Diệp tử rất êm tai!
Đại Tế Ti lẩm bẩm, sau đó nói:
- Còn ngươi tên gì?
- Lăng Tiêu.
- Tốt lắm, Lăng Tiêu, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi có thể đến nơi đây, hơn nữa mang đến tin tức bình an của nữ nhi ta. Ngày mai, ngươi hãy trở về đi, trở về thành thị của nhân loại, không nên đi vào chốn này nữa. Đợi đến lần sau ngươi tới, chỉ sợ cũng không tìm thấy địa phương này! Nếu có một ngày, ta có thể giết sạch tất cả kẻ thù, ta nhất định sẽ đi tìm các ngươi. Chỗ Thú tộc này không có gì khác ngoài tinh hạch ma thú. Ngươi có nhẫn không gian đúng không? Ngươi có thể chứa một nhẫn tinh hạch rời đi! Đủ để các ngươi và con cháu nhiều đời của các ngươi có được cuộc sống giàu có! Còn nữa, nếu như ngươi muốn, ngươi có thể từ trong thú tộc chọn lựa một ngàn chiến sĩ tinh anh trở về. Tuy nhiên, phỏng chừng vùng đất của nhân loại các ngươi, cũng sẽ không chấp nhận cho ngươi có binh lính thú nhân đâu. Thật ra chúng nó đều rất biết nghe lời!
Đại Tế Ti nói xong, có vẻ mỏi mệt nhắm mắt lại. Trên mặt lại hiện đầy dáng vẻ tươi cười:
- Ngươi trước xuống đi thôi, sẽ có người sắp xếp cho ngươi.
Lăng Tiêu lúc này nói:
- Nếu ta nói là nếu, đan điền của ngươi có thể một lần nữa có trở lại, ngươi cần bao lâu để có thể khôi phục được thực lực đến Kiếm Hoàng? Sau đó, với thực lực Kiếm Hoàng của ngươi có thể báo được mối thù không?
Đại Tế Ti hoàn toàn không nghĩ rằng Lăng Tiêu có thể giúp mình được nên vội lắc đầu nói:
- Nếu ta tin tưởng nữ nhi của ta ở chỗ ngươi, như vậy, ta cũng đã đối đãi với ngươi như là con rễ rồi. Có một số chuyện không cần thiết phải lừa gạt ngươi. Tuy nhiên, các ngươi ngàn vạn lần không cần thử trợ giúp ta, đó là điều không có khả năng. Ngươi đã biết thế gia bí ẩn, như vậy, ngươi hẳn đã nghe nói qua, về mặt phân chia môn phái và thế gia nhất, nhị, tam lưu. Đương nhiên, còn có môn phái thế gia siêu cấp không nhập thế. Nhưng ngươi đã từng nghe nói qua hay chưa?
Nhìn thấy vẻ mặt Lăng Tiêu mờ mịt, Đại Tế Ti mới thở dài nói:
- Nếu ta có thể một lần nữa có được đan điền, vận dụng bí pháp của gia tộc, trong vòng một năm, bảo đảm khôi phục được thực lực đến Kiếm Hoàng! Năm đó khi ta hơn hai mươi tuổi cũng đã là Ma Kiếm Sư! Hơn nữa, nhiều năm như vậy, tiến cảnh của ta, kỳ thật vẫn không có ngưng lại! Tinh thần lực của ta đã đạt tới thực lực Kiếm Hoàng bậc ba! Còn như... muốn báo cừu, hy vọng không lớn.
Đại Tế Ti nói đến đây, bỗng nhiên có chút nhụt chí. Nhưng cừu hận trong ánh mắt lại càng bốc cháy lên:
- Cho dù có chết! Ta cũng sẽ không để cho bọn chúng sống bình yên.