Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 564
Lúc này Huyền Thiên giống như một con ác thú, bộc phát ra hào quang màu vàng tức khắc bao vây lấy vật màu vàng kia, mà tốc độ của Lăng Tiêu còn nhanh hơn! Lăng Tiêu xông tới trước, ôm lấy vật thể màu vàng đồng thời vô số lực lượng từ thân thể hắn tuôn trào, bao vây vật thể màu vàng lại, ngăn chặn uy lực bùng nổ hùng mạnh của thứ này lại!
Huyền Thiên giận giữ, ngay cả giấu cũng không them, trực tiếp giận giữ hét lên với Lăng Tiêu:
- Tiểu tử, dám đoạt năng lượng của Huyền Thiên đại gia hả?
Lăng Tiêu nheo mắt, lạnh lùng nói:
- Của ngươi? Tự giác là tốt đấy! Nhưng lại nói, thứ này, dựa vào cái gì mà bảo là của ngươi?
- Nó, nó có tác dụng giúp ta khôi phục thực lực! Năng lượng ẩn chứa của nó so với Địa Hỏa chi tinh kia còn khổng lồ hơn nhiều!
Huyền Thiên nói hợp tình hợp lý.
- Vậy… ta sao phải cho ngươi chứ?
Lăng Tiêu phất tay bố trí một kết giới, ngăn cách với những người ở dưới để họ không nghe thấy, tránh làm cho họ sợ. Sau đó hắn bình tĩnh nhìn Huyền Thiên hiện ra trên Huyền Thiên lệnh. Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm run nhẹ vài cái, bộc phát ra khí tức mãnh liệt, chỉ thẳng Huyền Thiên.
- Ta…
Huyền Thiên nhất thời nghẹn lời, đúng vậy, vì sao phải đưa cho mình nhỉ?
Lăng Tiêu nói tiếp:
- Ngươi cũng không phải pháp bảo của Lăng Tiêu ta, quả thật là trong lúc nguy nan ta cứu ngươi rất nhiều lần, nhưng Huyền Thiên, ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem, ta đã từng bạc đãi ngươi chưa? Nếu không có ta bên cạnh thì chớ nói một phần trăm, mà một phần ngàn phần vạn thực lực nếu không có mấy vạn năm thì ngươi có thể khôi phục được không?
Huyền Thiên vừa muốn nói cái gì đã bị Lăng Tiêu chặn ngay cổ, hào quang chói sáng giờ lại lập lòe lúc sáng lúc tối, có vẻ trong lòng không được bình tĩnh:
- Được rồi, Lăng Tiêu, cho là ngươi nói có đạo lý, mặc dù… bản tôn cho tới giờ chưa bao giờ là người giảng đạo lý! Nhưng ai khiến Huyền Thiên ta phải rơi xuống cảnh này chứ… ngươi, ngươi đưa năng lượng này cho ta, ta…ta liền ký với ngươi… Khế Ước Bình Đẳng!
Huyền Thiên nói tới đây hầu như là đang nghiến răng nghiến lợi, như là đang bị uy hiếp cưỡng bức vậy. Lại nói, cái Khế Ước Bình Đẳng này chính là hai bên địa vị bình đẳng, trợ giúp lẫn nhau, nếu chủ chết, pháp bảo căn bản là không chịu ảnh hưởng gì!
Đối với Huyền Thiên, hắn cũng không cố tính gây sự, có hai nguyên nhân để hắn như vậy. Thứ nhất, Huyền Thiên trước kia tồn tại cùng với cường giả tối cao, một người dễ dàng quét ngang qua Thánh Vực. Các cường giả trong Thánh Vực lại có ai là địch thủ của hắn?
Mà năm đó vào thời kỳ toàn thịnh của Huyền Thiên lệnh, lúc phát tác thì loại uy thế muốn tiêu diệt một chí cường giả đại viên mãn căn bản không phải nói chơi! Không nhìn xem hắn đi theo dạng chủ nhân gì?
Thứ hai, có liên quan tới chủ nhân kia của hắn! Năm đó Huyền Thiên bị chủ nhân kia cưỡng ép ký kết khế ước chủ tớ, mà lúc chủ nhân kia chết, Huyền Thiên cũng bị thương nặng, thiếu chút nữa thần hình câu diệt! Mãi cho đến mấy vạn năm trước nó mới tỉnh lại, hơn nữa đoạn trí nhớ về cuộc Thần chiến kia gần như đã bị hủy diệt trong đầu nó, nhưng Huyền Thiên có thể xác định, bản thân nhất định đã từng trải qua đoạn chiến tranh kia!
Chủ nhân lựa chọn pháp bảo, pháp bảo cũng lựa chọn chủ nhân!
Năm đó chủ nhân của Huyền Thiên hùng mạnh dữ dội bao nhiêu? Cuối cùng không phải cũng rơi vào kết cục thần hình câu diệt hay sao? Cho nên, Huyền Thiên không cho phép chuyện này xảy ra lần thứ hai nữa!
Nếu lúc trước nó ký với chủ nhân là Bình Đẳng Khế Ước thì Huyền THiên bây giờ không biết đã tu luyện tới cảnh giới nào rồi, ít nhất là trong Thánh Vực đã trở thành tồn tại vô địch!
Lăng Tiêu dường như không có hứng thú gì với đề nghị này của Huyền Thiên, giơ khối vật màu vàng bị chân nguyên hùng mạnh của mình bao bọc lên nhìn, nói:
- Ngươi nói, cái này là gì vậy, ta thấy trên mặt của nó mang theo năng lượng kinh người.
Huyền Thiên chặc lưỡi, rất không tình nguyện nói:
- Thứ này nói thật, ngươi muốn dùng nó một điểm tác dụng cũng không có!
Lăng Tiêu lạnh lùng cười:
- Ngươi đừng nói những lời đó, ta lấy nó luyện hóa Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm, cũng tốt hơn là cho ngươi, ngươi nói đúng không?
Huyền Thiên liếc qua Tiểu Yêu trong tay Lăng Tiêu, cười lạnh nói:
- Vậy ngươi cho nàng luyện hóa cũng tốt, xem nàng có thể chịu đựng sức mạnh kinh khủng này không! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, thứ này trừ bản tôn có thể luyện hóa, ngay cả ngươi… cũng không được! Tiểu tử, ngươi biết Huyền Thiên đại gia không nói dối!
Lăng Tiêu khinh thường cười cười, chậm rãi nói:
- Ngươi nói lời này trái lại mới là đúng đó! Huyền Thiên, ngươi có tin hay không, ta hiện tại luyện hóa nó trước mặt ngươi, cho dù có nguy hiểm ta cũng quẳng nó đi được! Muốn đánh cuộc với ta không?
- Không cần!
Huyền Thiên nhanh chong nói ngay một câu, vẻ mặt bất đắc dĩ xin tha nói:
- Được rồi Lăng Tiêu, cho là ta sợ ngươi, ta tin ngươi to gan lớn mật, được chưa? Tuy nhiên, muốn ta và ngươi ký kết khế ước chủ tớ ta chết cũng không đáp ứng! Giới hạn của ta là ký kết với ngươi khế ước bình đẳng thôi, tuy nhiên sau này… nếu lại liên quan tới chuyện về Thần giới ta đều kể cho ngươi nghe! Chừng nào ngươi có thực lực đạt tới cảnh giới tối cao, đúng, chính là cảnh giới của chủ nhân ta năm xưa, ngươi sẽ thả cho ta đi! Ta đã tu luyện thành nhân tính, không thích hợp lại làm pháp bảo nữa.
Lời này của Huyền Thiên nghe như một lời tâm huyết, nhưng Lăng Tiêu cũng biết kẻ này xưa nay giảo hoạt, hoàn toàn không giống một pháp bảo. Như Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm sớm đã có kiếm linh, nhưng dáng vẻ không có đáng khinh và vô sỉ như tên Huyền Thiên này, thậm chí còn giảo hoạt hơn cả nhân loại. Tuy nhiên yêu cầu mà hắn nói ra cũng không tính là quá phận. Ký khế ước bình đẳng cũng không phải không thể chấp nhận. Ít nhất thì sau khi ký khế ước, Lăng Tiêu không cần lo Huyền Thiên đột nhiên đối phó với hắn.
Hai người đứng giữa kết giới, nhanh chóng ký kết khế ước. Lăng Tiêu nhỏ một giọt máu lên mặt trên của Huyền Thiên lệnh, lập tức hiện lên một trận hào quang, trong đầu Lăng Tiêu hiện ra một tia năng lượng kỳ lạ, có thể cảm nhận được biến hóa của Huyền Thiên.
Sau khi xong Lăng Tiêu ném vật kia cho Huyền Thiên. Huyền Thiên sợ Lăng Tiêu đổi ý nên lập tức hít luôn thứ này vào trong Huyền Thiên lệnh, rồi mới nói:
- Thứ này là sản vật của Thần giới, tên là Phong Lôi Cầu, là sau khi chiết xuất ra năng lượng của phong và lôi cưỡng chế biến thành một dòng năng lượng thể. Thứ này không thể luyện hóa, một khi mà luyện hóa chắc chắn là hai loại năng lượng này sẽ tách ra, vậy sẽ bộc phát ra hai luồng năng lượng kinh khủng. Đừng nói ngươi, cho dù là chủ nhân trước kia của ta muốn cứng rắn chọi lại với cái thứ này cũng thành mặt xám mày tro. Nếu làm không tốt còn bị vết thương nhẹ! Cũng chỉ có ta, Huyền Thiên đại gia mới chân chính có khả năng hấp thu năng lượng trong quả cầu này. Một viên cầu nhỏ này lại có thể khôi phục một phần mười năng lượng của ta! Tuy nhiên, ít nhất cũng cần trăm năm mới hấp thu được!
Lăng Tiêu nghe xong không kìm được nghĩ, xem ra, thần trong Thần giới đúng là có thực lực rất hùng mạnh, có thể ghép lực lượng phong và lôi mạnh mẽ lại với nhau… Lăng Tiêu bỗng nhíu mày, trong đầu như sáng lên một tia chớp, bỗng nhiên kinh hô:
- Đại Thừa Kỳ!
Độ Kiếp hậu kỳ sau khi đột phá lên Đại Thừa Kỳ cần vượt qua cửu trọng Thiên kiếp! Cũng giống năm đó tiền bối sư môn của Lăng Tiêu, chính là tu chân giả Độ Kiếp hậu kỳ!
Mà sau khi tiến vào Đại Thừa kỳ liền giống như bước một chân vào cánh cửa Tiên giới, chỉ cần chờ đến lúc tích tụ đủ năng lượng là có thể phi thăng Tiên giới!
Mà tu chân giả Đại Thừa kỳ Lăng Tiêu cũng từng nghe nói qua một ít chuyện về họ, lúc ấy vì khoảng cách của Lăng Tiêu, loại tu sĩ nhỏ bé Kim Đan kỳ này, tới cảnh giới đó quá mức xa xôi, ngay đến cả Lăng Tiêu là kẻ chăm chỉ hiếu học cũng chưa dám hướng đến. Cho nên, vừa nghe đến thứ hỗn hợp năng lượng phong lôi này, Lăng Tiêu thậm chí vẫn chưa có phản ứng.
Năm đó sư phụ Lăng Tiêu từng nói, tu chân giả Đại Thừa kỳ trên thực tế đã được xem là tu thành chính quả, đắc đạo thành tiên! Căn cứ vào pháp lực mạnh yếu mà có thể lợi dụng một ít thiên địa pháp tắc.
Đơn giản nhất, chính là khống chế ngũ hành! Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, thiên địa vạn vật gần như đều lấy ngũ hành làm mấu chốt!
Tới cảnh giới Đại Thừa kỳ vốn không còn dùng cách nói thủy hỏa bất dung được nữa, có thể ghép thủy và hỏa lại với nhau, để một bên là thủy một bên là hỏa. Mà thủy hỏa là tinh hoa của ngũ hành, bởi vậy uy lực sát thương cực kỳ lớn!
Bởi vậy, Độ Kiếp và Đại Thừa tuy chỉ cách nhau một cảnh giới, nhưng một vạn cường giả Độ Kiếp cũng không phải đối thủ của một Đại Thừa kỳ đã vượt qua cửu trọng Thiên kiếp!
Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu bỗng có cảm giác rộng mở. Khó trách trong Thánh Vực này gần như chưa có ai nghe nói qua về cửu trọng thiên kiếp, khó trách năm đó đỉnh cấp cường giả đại viên mãn lúc phi thăng Thần giới lại không xuất hiện hiện tượng thiên văn dị thường… thì ra, Thần giới, căn bản không thể xem như Thần giới chân chính!
Vậy Thần trong Thần giới khi phi thăng mới có thể chân chính trải qua thiên kiếp sao? Lăng Tiêu vốn muốn hỏi Huyền Thiên một câu, ngẫm lại thấy hay là quên đi, Lăng Tiêu cũng không muốn nói lai lịch của mình cho Huyền Thiên biết, cũng không biết vì sao, chưa nói tới vấn đề tín nhiệm, chỉ có điều không muốn nói cho nó mà thôi.
- Cái gì là Đại Thừa kỳ?
Huyền Thiên thuận miệng hỏi một câu.
Lăng Tiêu lắc đầu:
- Không có gì, ngươi cứ nói tiếp đi.
Huyền Thiên nói:
- Phong lôi cầu cũng chỉ có ta mới có thể hấp thu thực sự được, trên đời này muốn tìm người thứ hai có thể hấp thu thứ này… gần như là không thể!
Lăng Tiêu từ lời này của Huyền Thiên nghe ra được một chút ngạo nghễ, lắc lắc đầu, không có lòng muốn cãi cọ với nó, thầm nghĩ, chuyện gì là không thể chứ? Đối với tu luyện giả đã tới Đại Thừa kỳ, mấy cái đồ như thế muốn luyện hóa bao nhiêu mà chẳng được!
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu thu Huyền Thiên lệnh vào nhẫn trữ vật, trong vòng trăm năm xem ra không thể dùng đến kẻ này được. Lăng Tiêu bỗng nhìn Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm, nhẹ giọng nói:
- Ngươi đừng vội, đợi khi tìm được tài liệu tốt, ta nhất định luyện chế ngươi thành bảo kiếm mạnh nhất trên đời này!
Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm phát ra tiếng ong ong, giống như hưng phấn, lại như xúc động.
Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, tùy tiện triệt hồi kết giới, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống, nhìn đám người Hoàng Phủ Nguyệt Lăng Tiêu cảm thấy được an ủi. Chỉ biết, bằng sự thông minh của Hoàng Phủ Nguyệt, cho dù gặp phải cường địch cũng có biện pháp tự bảo vệ mình. Đến bây giờ tri thức trận pháp của mình chỉ sợ Diệp Tử cũng không tinh thông bằng nàng!
Lăng Tiêu nói cho Hoàng Phủ Nguyệt nghe thân phận của lão già áo xanh, Hoàng Phủ Nguyệt không nhịn được, thổn thức không ngừng, nói:
- Thứ thù hận này, không ngừng không nghỉ, muốn tránh thù hận chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là tu luyện đến cảnh giới mà người người không thể với tới, ngay cả lòng ghen tị cũng không sinh ra nổi, tới lúc đó có lẽ mới tránh được.
Hạ Tuyết Ngọc bên cạnh khẽ lắc đầu:
- Chỉ cần có ích lợi, cho dù là biết rõ phải chịu chết cũng sẽ mạo hiểm đi tìm, phú quý chỉ có thể lấy được từ trong gian khó, bại có thể chết, nhưng thành công rồi lại có thể huy hoàng thiên hạ! Cho nên, cho dù đạt tới cảnh giới cao nhất thì sao, chỉ sợ càng gặp phải những chuyện thế này.
Hoàng Phủ Nguyệt cười cười, sau đó gật đầu nói:
- Là đạo lý này, tuy nhiên từ nay về sau, sợ, không phải là chúng ta, mà là bọn họ!
Đúng vậy, tất cả mọi người thầm gật đầu, sau đó dùng ánh mắt kính sợ nhìn Lăng Tiêu. Rất nhiều khi, nói một ngàn câu cũng không bằng làm một chuyện mà khiến cho người khác rung động mãnh liệt.
Đoàn người lên xe tiếp tục rời đi, Lăng Tiêu và Hoàng Phủ Nguyệt ngồi chung một xe.
Hai mắt Hoàng Phủ Nguyệt có phần mơ màng nhìn ngắm cảnh sắc mộng ảo mê người ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:
- Lần trước chúng ta ngồi chung xe, cũng là lần chàng tới đế đô cứu thiếp ra. Đã nhiều năm rồi, hiện giờ thiếp lại được ngồi chung một xe với chàng ở nơi này, quay đầu nghĩ lại lại có cảm giác như chỉ mới hôm qua, nhân sinh như giấc mộng, tuy nhiên như thế… Lăng Tiêu, chàng nói thiếp… có già đi chút nào không?
Lăng Tiêu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tinh mỹ của Hoàng Phủ Nguyệt, khuôn mặt không vì năm tháng mà lưu lại chút ít dấu vết, lắc lắc đầu cười nói:
- Sao lại thế được, nàng vẫn là cô gái trẻ đẹp ngày nào mà!
- Phải không? Nhưng sao thiếp vẫn cảm thấy, dường như thiếp đã rất già, thậm chí gương mặt cũng nhuốm màu tuổi già rồi?
Trong giọng nói của Hoàng Phủ Nguyệt có chút oán hận lại có chút tình tứ, bàn tay lơ đãng huých Lăng Tiêu một cái rồi co rụt lại, lại bị Lăng Tiêu bắt được, nắm trong tay.
Đôi mắt Lăng Tiêu dừng trên ánh mắt Hoàng Phủ Nguyệt, lời nói mang theo ý tứ xin lỗi:
- Thực xin lỗi, mấy năm nay, thực sự làm khổ các nàng rồi…
Ngón tay như cẩm thạch của Hoàng Phủ Nguyệt dựng trước môi Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói:
- Có thể hay không, đổi cách nói đi?
Nàng nói, gương mặt xinh đẹp liền ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp tản ra ánh mê ly, ngực phập phồng, chậm rãi tiếp cận Lăng Tiêu.
Trong lòng Lăng Tiêu nháy đã có một tình cảm nồng ấm len lỏi vào, khỏa đạo tâm kia chậm rãi vận chuyển. Lăng Tiêu không nhịn được ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hoàng Phủ Nguyệt, môi mò tìm tới đôi môi mịn màng của Hoàng Phủ Nguyệt…
Bánh xe cuồn cuộn lăn trên đá tảng phát ra tiếng lọc cọc, hòa theo không khí đượm tình nồng, thẳng tiến về phía trước.
Hoàng Phủ Nguyệt mân mê đôi môi, đôi mắt đẹp như cười như không nhìn Lăng Tiêu, bỗng nhiên nói:
- Chàng thật sự là chính nhân quân tử đó!
Lăng Tiêu nhận ra chút ý chế nhạo trong lời nói của Hoàng Phủ Nguyệt, giả vờ không biết nói:
- Ta có thể xem như là nàng đang khích lệ ta không?
Hoàng Phủ Nguyệt dở khóc dở cười nhìn Lăng Tiêu, sau đó gật đầu nói:
- Được rồi, cứ coi như thiếp khích lệ chàng đi!
Lăng Tiêu bỗng nhiên cười ôm nàng vào ngực, sau đó nói:
- Về sau này ta sẽ sai người đi làm truyền tống trận! Sau khi làm xong, chúng ta liền thành thân, được không?
Huyền Thiên giận giữ, ngay cả giấu cũng không them, trực tiếp giận giữ hét lên với Lăng Tiêu:
- Tiểu tử, dám đoạt năng lượng của Huyền Thiên đại gia hả?
Lăng Tiêu nheo mắt, lạnh lùng nói:
- Của ngươi? Tự giác là tốt đấy! Nhưng lại nói, thứ này, dựa vào cái gì mà bảo là của ngươi?
- Nó, nó có tác dụng giúp ta khôi phục thực lực! Năng lượng ẩn chứa của nó so với Địa Hỏa chi tinh kia còn khổng lồ hơn nhiều!
Huyền Thiên nói hợp tình hợp lý.
- Vậy… ta sao phải cho ngươi chứ?
Lăng Tiêu phất tay bố trí một kết giới, ngăn cách với những người ở dưới để họ không nghe thấy, tránh làm cho họ sợ. Sau đó hắn bình tĩnh nhìn Huyền Thiên hiện ra trên Huyền Thiên lệnh. Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm run nhẹ vài cái, bộc phát ra khí tức mãnh liệt, chỉ thẳng Huyền Thiên.
- Ta…
Huyền Thiên nhất thời nghẹn lời, đúng vậy, vì sao phải đưa cho mình nhỉ?
Lăng Tiêu nói tiếp:
- Ngươi cũng không phải pháp bảo của Lăng Tiêu ta, quả thật là trong lúc nguy nan ta cứu ngươi rất nhiều lần, nhưng Huyền Thiên, ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem, ta đã từng bạc đãi ngươi chưa? Nếu không có ta bên cạnh thì chớ nói một phần trăm, mà một phần ngàn phần vạn thực lực nếu không có mấy vạn năm thì ngươi có thể khôi phục được không?
Huyền Thiên vừa muốn nói cái gì đã bị Lăng Tiêu chặn ngay cổ, hào quang chói sáng giờ lại lập lòe lúc sáng lúc tối, có vẻ trong lòng không được bình tĩnh:
- Được rồi, Lăng Tiêu, cho là ngươi nói có đạo lý, mặc dù… bản tôn cho tới giờ chưa bao giờ là người giảng đạo lý! Nhưng ai khiến Huyền Thiên ta phải rơi xuống cảnh này chứ… ngươi, ngươi đưa năng lượng này cho ta, ta…ta liền ký với ngươi… Khế Ước Bình Đẳng!
Huyền Thiên nói tới đây hầu như là đang nghiến răng nghiến lợi, như là đang bị uy hiếp cưỡng bức vậy. Lại nói, cái Khế Ước Bình Đẳng này chính là hai bên địa vị bình đẳng, trợ giúp lẫn nhau, nếu chủ chết, pháp bảo căn bản là không chịu ảnh hưởng gì!
Đối với Huyền Thiên, hắn cũng không cố tính gây sự, có hai nguyên nhân để hắn như vậy. Thứ nhất, Huyền Thiên trước kia tồn tại cùng với cường giả tối cao, một người dễ dàng quét ngang qua Thánh Vực. Các cường giả trong Thánh Vực lại có ai là địch thủ của hắn?
Mà năm đó vào thời kỳ toàn thịnh của Huyền Thiên lệnh, lúc phát tác thì loại uy thế muốn tiêu diệt một chí cường giả đại viên mãn căn bản không phải nói chơi! Không nhìn xem hắn đi theo dạng chủ nhân gì?
Thứ hai, có liên quan tới chủ nhân kia của hắn! Năm đó Huyền Thiên bị chủ nhân kia cưỡng ép ký kết khế ước chủ tớ, mà lúc chủ nhân kia chết, Huyền Thiên cũng bị thương nặng, thiếu chút nữa thần hình câu diệt! Mãi cho đến mấy vạn năm trước nó mới tỉnh lại, hơn nữa đoạn trí nhớ về cuộc Thần chiến kia gần như đã bị hủy diệt trong đầu nó, nhưng Huyền Thiên có thể xác định, bản thân nhất định đã từng trải qua đoạn chiến tranh kia!
Chủ nhân lựa chọn pháp bảo, pháp bảo cũng lựa chọn chủ nhân!
Năm đó chủ nhân của Huyền Thiên hùng mạnh dữ dội bao nhiêu? Cuối cùng không phải cũng rơi vào kết cục thần hình câu diệt hay sao? Cho nên, Huyền Thiên không cho phép chuyện này xảy ra lần thứ hai nữa!
Nếu lúc trước nó ký với chủ nhân là Bình Đẳng Khế Ước thì Huyền THiên bây giờ không biết đã tu luyện tới cảnh giới nào rồi, ít nhất là trong Thánh Vực đã trở thành tồn tại vô địch!
Lăng Tiêu dường như không có hứng thú gì với đề nghị này của Huyền Thiên, giơ khối vật màu vàng bị chân nguyên hùng mạnh của mình bao bọc lên nhìn, nói:
- Ngươi nói, cái này là gì vậy, ta thấy trên mặt của nó mang theo năng lượng kinh người.
Huyền Thiên chặc lưỡi, rất không tình nguyện nói:
- Thứ này nói thật, ngươi muốn dùng nó một điểm tác dụng cũng không có!
Lăng Tiêu lạnh lùng cười:
- Ngươi đừng nói những lời đó, ta lấy nó luyện hóa Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm, cũng tốt hơn là cho ngươi, ngươi nói đúng không?
Huyền Thiên liếc qua Tiểu Yêu trong tay Lăng Tiêu, cười lạnh nói:
- Vậy ngươi cho nàng luyện hóa cũng tốt, xem nàng có thể chịu đựng sức mạnh kinh khủng này không! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, thứ này trừ bản tôn có thể luyện hóa, ngay cả ngươi… cũng không được! Tiểu tử, ngươi biết Huyền Thiên đại gia không nói dối!
Lăng Tiêu khinh thường cười cười, chậm rãi nói:
- Ngươi nói lời này trái lại mới là đúng đó! Huyền Thiên, ngươi có tin hay không, ta hiện tại luyện hóa nó trước mặt ngươi, cho dù có nguy hiểm ta cũng quẳng nó đi được! Muốn đánh cuộc với ta không?
- Không cần!
Huyền Thiên nhanh chong nói ngay một câu, vẻ mặt bất đắc dĩ xin tha nói:
- Được rồi Lăng Tiêu, cho là ta sợ ngươi, ta tin ngươi to gan lớn mật, được chưa? Tuy nhiên, muốn ta và ngươi ký kết khế ước chủ tớ ta chết cũng không đáp ứng! Giới hạn của ta là ký kết với ngươi khế ước bình đẳng thôi, tuy nhiên sau này… nếu lại liên quan tới chuyện về Thần giới ta đều kể cho ngươi nghe! Chừng nào ngươi có thực lực đạt tới cảnh giới tối cao, đúng, chính là cảnh giới của chủ nhân ta năm xưa, ngươi sẽ thả cho ta đi! Ta đã tu luyện thành nhân tính, không thích hợp lại làm pháp bảo nữa.
Lời này của Huyền Thiên nghe như một lời tâm huyết, nhưng Lăng Tiêu cũng biết kẻ này xưa nay giảo hoạt, hoàn toàn không giống một pháp bảo. Như Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm sớm đã có kiếm linh, nhưng dáng vẻ không có đáng khinh và vô sỉ như tên Huyền Thiên này, thậm chí còn giảo hoạt hơn cả nhân loại. Tuy nhiên yêu cầu mà hắn nói ra cũng không tính là quá phận. Ký khế ước bình đẳng cũng không phải không thể chấp nhận. Ít nhất thì sau khi ký khế ước, Lăng Tiêu không cần lo Huyền Thiên đột nhiên đối phó với hắn.
Hai người đứng giữa kết giới, nhanh chóng ký kết khế ước. Lăng Tiêu nhỏ một giọt máu lên mặt trên của Huyền Thiên lệnh, lập tức hiện lên một trận hào quang, trong đầu Lăng Tiêu hiện ra một tia năng lượng kỳ lạ, có thể cảm nhận được biến hóa của Huyền Thiên.
Sau khi xong Lăng Tiêu ném vật kia cho Huyền Thiên. Huyền Thiên sợ Lăng Tiêu đổi ý nên lập tức hít luôn thứ này vào trong Huyền Thiên lệnh, rồi mới nói:
- Thứ này là sản vật của Thần giới, tên là Phong Lôi Cầu, là sau khi chiết xuất ra năng lượng của phong và lôi cưỡng chế biến thành một dòng năng lượng thể. Thứ này không thể luyện hóa, một khi mà luyện hóa chắc chắn là hai loại năng lượng này sẽ tách ra, vậy sẽ bộc phát ra hai luồng năng lượng kinh khủng. Đừng nói ngươi, cho dù là chủ nhân trước kia của ta muốn cứng rắn chọi lại với cái thứ này cũng thành mặt xám mày tro. Nếu làm không tốt còn bị vết thương nhẹ! Cũng chỉ có ta, Huyền Thiên đại gia mới chân chính có khả năng hấp thu năng lượng trong quả cầu này. Một viên cầu nhỏ này lại có thể khôi phục một phần mười năng lượng của ta! Tuy nhiên, ít nhất cũng cần trăm năm mới hấp thu được!
Lăng Tiêu nghe xong không kìm được nghĩ, xem ra, thần trong Thần giới đúng là có thực lực rất hùng mạnh, có thể ghép lực lượng phong và lôi mạnh mẽ lại với nhau… Lăng Tiêu bỗng nhíu mày, trong đầu như sáng lên một tia chớp, bỗng nhiên kinh hô:
- Đại Thừa Kỳ!
Độ Kiếp hậu kỳ sau khi đột phá lên Đại Thừa Kỳ cần vượt qua cửu trọng Thiên kiếp! Cũng giống năm đó tiền bối sư môn của Lăng Tiêu, chính là tu chân giả Độ Kiếp hậu kỳ!
Mà sau khi tiến vào Đại Thừa kỳ liền giống như bước một chân vào cánh cửa Tiên giới, chỉ cần chờ đến lúc tích tụ đủ năng lượng là có thể phi thăng Tiên giới!
Mà tu chân giả Đại Thừa kỳ Lăng Tiêu cũng từng nghe nói qua một ít chuyện về họ, lúc ấy vì khoảng cách của Lăng Tiêu, loại tu sĩ nhỏ bé Kim Đan kỳ này, tới cảnh giới đó quá mức xa xôi, ngay đến cả Lăng Tiêu là kẻ chăm chỉ hiếu học cũng chưa dám hướng đến. Cho nên, vừa nghe đến thứ hỗn hợp năng lượng phong lôi này, Lăng Tiêu thậm chí vẫn chưa có phản ứng.
Năm đó sư phụ Lăng Tiêu từng nói, tu chân giả Đại Thừa kỳ trên thực tế đã được xem là tu thành chính quả, đắc đạo thành tiên! Căn cứ vào pháp lực mạnh yếu mà có thể lợi dụng một ít thiên địa pháp tắc.
Đơn giản nhất, chính là khống chế ngũ hành! Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, thiên địa vạn vật gần như đều lấy ngũ hành làm mấu chốt!
Tới cảnh giới Đại Thừa kỳ vốn không còn dùng cách nói thủy hỏa bất dung được nữa, có thể ghép thủy và hỏa lại với nhau, để một bên là thủy một bên là hỏa. Mà thủy hỏa là tinh hoa của ngũ hành, bởi vậy uy lực sát thương cực kỳ lớn!
Bởi vậy, Độ Kiếp và Đại Thừa tuy chỉ cách nhau một cảnh giới, nhưng một vạn cường giả Độ Kiếp cũng không phải đối thủ của một Đại Thừa kỳ đã vượt qua cửu trọng Thiên kiếp!
Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu bỗng có cảm giác rộng mở. Khó trách trong Thánh Vực này gần như chưa có ai nghe nói qua về cửu trọng thiên kiếp, khó trách năm đó đỉnh cấp cường giả đại viên mãn lúc phi thăng Thần giới lại không xuất hiện hiện tượng thiên văn dị thường… thì ra, Thần giới, căn bản không thể xem như Thần giới chân chính!
Vậy Thần trong Thần giới khi phi thăng mới có thể chân chính trải qua thiên kiếp sao? Lăng Tiêu vốn muốn hỏi Huyền Thiên một câu, ngẫm lại thấy hay là quên đi, Lăng Tiêu cũng không muốn nói lai lịch của mình cho Huyền Thiên biết, cũng không biết vì sao, chưa nói tới vấn đề tín nhiệm, chỉ có điều không muốn nói cho nó mà thôi.
- Cái gì là Đại Thừa kỳ?
Huyền Thiên thuận miệng hỏi một câu.
Lăng Tiêu lắc đầu:
- Không có gì, ngươi cứ nói tiếp đi.
Huyền Thiên nói:
- Phong lôi cầu cũng chỉ có ta mới có thể hấp thu thực sự được, trên đời này muốn tìm người thứ hai có thể hấp thu thứ này… gần như là không thể!
Lăng Tiêu từ lời này của Huyền Thiên nghe ra được một chút ngạo nghễ, lắc lắc đầu, không có lòng muốn cãi cọ với nó, thầm nghĩ, chuyện gì là không thể chứ? Đối với tu luyện giả đã tới Đại Thừa kỳ, mấy cái đồ như thế muốn luyện hóa bao nhiêu mà chẳng được!
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu thu Huyền Thiên lệnh vào nhẫn trữ vật, trong vòng trăm năm xem ra không thể dùng đến kẻ này được. Lăng Tiêu bỗng nhìn Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm, nhẹ giọng nói:
- Ngươi đừng vội, đợi khi tìm được tài liệu tốt, ta nhất định luyện chế ngươi thành bảo kiếm mạnh nhất trên đời này!
Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm phát ra tiếng ong ong, giống như hưng phấn, lại như xúc động.
Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, tùy tiện triệt hồi kết giới, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống, nhìn đám người Hoàng Phủ Nguyệt Lăng Tiêu cảm thấy được an ủi. Chỉ biết, bằng sự thông minh của Hoàng Phủ Nguyệt, cho dù gặp phải cường địch cũng có biện pháp tự bảo vệ mình. Đến bây giờ tri thức trận pháp của mình chỉ sợ Diệp Tử cũng không tinh thông bằng nàng!
Lăng Tiêu nói cho Hoàng Phủ Nguyệt nghe thân phận của lão già áo xanh, Hoàng Phủ Nguyệt không nhịn được, thổn thức không ngừng, nói:
- Thứ thù hận này, không ngừng không nghỉ, muốn tránh thù hận chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là tu luyện đến cảnh giới mà người người không thể với tới, ngay cả lòng ghen tị cũng không sinh ra nổi, tới lúc đó có lẽ mới tránh được.
Hạ Tuyết Ngọc bên cạnh khẽ lắc đầu:
- Chỉ cần có ích lợi, cho dù là biết rõ phải chịu chết cũng sẽ mạo hiểm đi tìm, phú quý chỉ có thể lấy được từ trong gian khó, bại có thể chết, nhưng thành công rồi lại có thể huy hoàng thiên hạ! Cho nên, cho dù đạt tới cảnh giới cao nhất thì sao, chỉ sợ càng gặp phải những chuyện thế này.
Hoàng Phủ Nguyệt cười cười, sau đó gật đầu nói:
- Là đạo lý này, tuy nhiên từ nay về sau, sợ, không phải là chúng ta, mà là bọn họ!
Đúng vậy, tất cả mọi người thầm gật đầu, sau đó dùng ánh mắt kính sợ nhìn Lăng Tiêu. Rất nhiều khi, nói một ngàn câu cũng không bằng làm một chuyện mà khiến cho người khác rung động mãnh liệt.
Đoàn người lên xe tiếp tục rời đi, Lăng Tiêu và Hoàng Phủ Nguyệt ngồi chung một xe.
Hai mắt Hoàng Phủ Nguyệt có phần mơ màng nhìn ngắm cảnh sắc mộng ảo mê người ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:
- Lần trước chúng ta ngồi chung xe, cũng là lần chàng tới đế đô cứu thiếp ra. Đã nhiều năm rồi, hiện giờ thiếp lại được ngồi chung một xe với chàng ở nơi này, quay đầu nghĩ lại lại có cảm giác như chỉ mới hôm qua, nhân sinh như giấc mộng, tuy nhiên như thế… Lăng Tiêu, chàng nói thiếp… có già đi chút nào không?
Lăng Tiêu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tinh mỹ của Hoàng Phủ Nguyệt, khuôn mặt không vì năm tháng mà lưu lại chút ít dấu vết, lắc lắc đầu cười nói:
- Sao lại thế được, nàng vẫn là cô gái trẻ đẹp ngày nào mà!
- Phải không? Nhưng sao thiếp vẫn cảm thấy, dường như thiếp đã rất già, thậm chí gương mặt cũng nhuốm màu tuổi già rồi?
Trong giọng nói của Hoàng Phủ Nguyệt có chút oán hận lại có chút tình tứ, bàn tay lơ đãng huých Lăng Tiêu một cái rồi co rụt lại, lại bị Lăng Tiêu bắt được, nắm trong tay.
Đôi mắt Lăng Tiêu dừng trên ánh mắt Hoàng Phủ Nguyệt, lời nói mang theo ý tứ xin lỗi:
- Thực xin lỗi, mấy năm nay, thực sự làm khổ các nàng rồi…
Ngón tay như cẩm thạch của Hoàng Phủ Nguyệt dựng trước môi Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói:
- Có thể hay không, đổi cách nói đi?
Nàng nói, gương mặt xinh đẹp liền ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp tản ra ánh mê ly, ngực phập phồng, chậm rãi tiếp cận Lăng Tiêu.
Trong lòng Lăng Tiêu nháy đã có một tình cảm nồng ấm len lỏi vào, khỏa đạo tâm kia chậm rãi vận chuyển. Lăng Tiêu không nhịn được ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hoàng Phủ Nguyệt, môi mò tìm tới đôi môi mịn màng của Hoàng Phủ Nguyệt…
Bánh xe cuồn cuộn lăn trên đá tảng phát ra tiếng lọc cọc, hòa theo không khí đượm tình nồng, thẳng tiến về phía trước.
Hoàng Phủ Nguyệt mân mê đôi môi, đôi mắt đẹp như cười như không nhìn Lăng Tiêu, bỗng nhiên nói:
- Chàng thật sự là chính nhân quân tử đó!
Lăng Tiêu nhận ra chút ý chế nhạo trong lời nói của Hoàng Phủ Nguyệt, giả vờ không biết nói:
- Ta có thể xem như là nàng đang khích lệ ta không?
Hoàng Phủ Nguyệt dở khóc dở cười nhìn Lăng Tiêu, sau đó gật đầu nói:
- Được rồi, cứ coi như thiếp khích lệ chàng đi!
Lăng Tiêu bỗng nhiên cười ôm nàng vào ngực, sau đó nói:
- Về sau này ta sẽ sai người đi làm truyền tống trận! Sau khi làm xong, chúng ta liền thành thân, được không?