Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 570
Trên quảng trường, trong nháy mắt cả đám đông cuồng nhiệt và thành kính, hình thành một cỗ tín ngưỡng lực rất lớn! Những người này cùng người phàm trong thế tục bất đồng, toàn bộ đều là cường giả có thực lực nhất định. Tín ngưỡng lực cường đại và tinh thuần hơn. Nói tín ngưỡng lực của một người trong bọn người này bằng trăm người thường cũng không quá!
Cả vạn người cùng nhau, cuồng nhiệt hình thành tín ngưỡng lực, đâu chỉ hơn ngàn vạn lần người thường!
Cho nên, một cỗ tín ngưỡng lực cường đại vô cùng trong nháy mắt nhanh chóng tụ lại trước mặt Lăng Tiêu, không gian phía trước bắt đầu hơi hơi lay động.
Lăng Tiêu cười khổ một tiếng, nắm lấy cỗ tín ngưỡng lực này, hai tay không ngừng ngưng kết thành các loại thủ ấn. Trong khoảnh khắc, cỗ lực lượng này biến thành một quả cầu to bằng cỡ nắm tay.
Sau đó thấy Hồng y thiếu nữ kia, khẽ mỉm cười, tùy tay bắn quả cầu nhỏ này về phía thân thể của nàng, " hô " một tiếng đã ẩn vào trong cơ thể nàng. Hồng y thiếu nữ đang mơ màng, đột nhiên nghe thấy một thanh âm vang lên trong đầu mình, thanh âm ôn hòa thân thiết, có cảm giác thân thương.
- Còn không mau nhân cơ hội này mà tu luyện, còn suy nghĩ cái gì nữa?
Hôm nay lúc Lăng Tiêu thấy thiếu nữ này đã biết nàng là đệ tử đời thứ hai. Bởi vì tất cả những đệ tử thiên phú xuất chúng trong đám đệ tử đời thứ nhất Lăng Tiêu đều đã gặp qua. Ngoại trừ mười đại đệ tử toàn bộ là người tu chân ra thì đám trong đám đệ tử đời thứ nhất xuất sắc nhất chỉ có ba cô gái, lần lượt là Thiên Lam, Thiên Tuệ, Thiên Tuyết. Lăng Tiêu biết mặt họ thì chắc chắn bọn họ cũng biết mặt Lăng Tiêu.
Mà tư chất hồng y thiếu nữ lại còn xuất sắc hơn mười đại đệ tử nhiều! Trên người nàng, Lăng Tiêu thậm chí mơ hồ thấy bóng dáng Diệp Tử!
Lại là một người luyện võ thiên tài!
Tuy rằng không có khí chất của người tu đạo, nhưng thành tựu của nàng về kiếm đạo là không thể lường trước. Cho nên, Lăng Tiêu có lòng mến tài, lại vừa lúc tín ngưỡng lực cường đại vô cùng không biết dùng làm gì, không bằng thanh toàn cho nàng.
Có thể nói, Lăng Tiêu hôm nay và Lăng Tiêu quá khứ đã có thay đổi rất lớn!
Lúc trước nếu Lăng Tiêu có cơ hội như bây giờ, sợ là điều đầu tiên nghĩ đến chính là vợ và thân nhân của mình. Bởi vì khi đó năng lực của hắn có hạn, cũng chỉ có thể giúp người ta đến mức nào đó thôi. Nên đành phải giúp đỡ người nhà mình trước.
Nhưng bây giờ Lăng Tiêu muốn nâng cao thực lực cho ai, ít nhất dưới cảnh giới Tiên Thiên cũng không cần tốn nhiều sức! Thế thì tại sao phải keo kiệt một chút năng lượng?
Đối với Lăng Tiêu mà nói, đây chỉ là phất tay làm phước, hơn nữa tín ngưỡng lực này cũng là do đám đệ tử cuồng nhiệt xuất ra, vốn dĩ cũng không dám hấp thu. Nhưng đối với hồng y thiếu nữ mà nói, đây là cơ hội thay đổi cả đời nàng, thay đổi vận mệnh của nàng!
Không kịp nghĩ nhiều, sau khi nhìn thoáng qua Lăng Tiêu đầy cảm kích, hồng y thiếu nữ ngồi xuống nhập định. Đám đệ tử xung quanh làm sao mà không biết hồng y thiếu nữ thu được lợi ích lớn lao như trời biển, không khỏi nhìn nàng đầy hâm mộ. Rất nhiều nữ đệ tử đều nghĩ trong lòng, nếu chúng ta cũng mặc hồng y bắt mắt, tông chủ nhất định cũng sẽ chú ý tới chúng ta... Từ đó về sau, nữ đệ tử Thục Sơn kiếm phái ở nhân giới, nhiều thường mặc màu hồng.
- Nhiều năm đã trôi qua nhưng ta có cảm giác như mới hôm qua. Mọi người đừng nói gì cả, để ta nhìn quanh một vòng xem có những ai.
Bước vào phòng khách khổng lồ, Lăng Tiêu cười nói.
Tống Minh Nguyệt ngẩng đầu trợn mắt nhìn theo bóng lưng Lăng Tiêu, trong lòng nghĩ: “Với huynh chỉ mới là hôm qua? Còn chúng ta thì sống một ngày dài bằng một năm... huynh là đồ không lương tâm!”
- Lăng Chí, Lăng Võ, Gaia, Đường Minh, Mặc Thanh, Trương Đại Niên... Còn có phụ thân ta, bọn họ không ở đây sao.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua mẫu thân Lăng phu nhân, sau đó hỏi:
- Con nói đúng không?
Lăng phu nhân lau nước mắt, gật gật đầu, sau đó nói:
- Đúng vậy, bọn họ đều đang du lịch khắp thế giới, giữ gìn hòa bình trên các đại lục...
Oán niệm trong câu nói của Lăng phu nhân ai cũng có thể nghe ra. Hầu hết mọi người cười trộm, Lăng Tiêu xấu hổ cười cười, sau đó xem xét cẩn thận mọi người.
Thập tam gia, Thập tứ gia, Tô Tuyết, Tần Cách, Ý Phong... Lăng Tiêu bỗng nhiên hơi hơi nhíu mày, nhìn Tô Tuyết nói:
- Tô trưởng lão đã đột phá đến thánh giai? Thật không tồi nhỉ! Sao không phi thăng Thánh Vực, ngược lại còn áp chế?
Lăng Tiêu lại nói tiếp:
- Tần Cách, không tồi, đã là bậc sáu đỉnh phong! Ý Phong... Là bậc năm à? Thập tam gia Thập tứ gia, các ngươi hơi chậm nha! Mới bậc bốn thôi!
Thập tam gia vẻ mặt ủy khuất nói:
- Trời ơi, chúng ta thế này còn chậm ư? Lúc này mới có mấy năm đâu? Chúng ta đều cảm thấy rất nhanh rồi!
Thập tứ gia cười ha hả nói:
- Đúng vậy, rất nhanh rồi! Nhanh như bay á!
Lăng Tiêu bị hai lão dở hơi chọc bật cười. Tô Tuyết lúc này mới trả lời:
- Các nàng Diệp Tử sau khi phi thăng thì không có tin tức gì. Ta lại nghĩ, nghe nói Thánh Vực kia rộng lớn vô cùng, sau khi phi thăng cũng chẳng biết đi đâu. Không bằng chờ các ngươi truyền tin tức về, rồi mới tính đến chuyện phi thăng! Hơn nữa, mấy người chúng ta ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy, tình cảm sâu đậm. Ta lại không giống mấy người Minh Nguyệt đứa nào cũng nóng lòng muốn gặp ngươi.
Nói xong, Tô Tuyết thành thục đến mê người che miệng cười rộ lên.
Tống Minh Nguyệt đứng bên cạnh đỏ mặt hơi cúi đầu. Thực lực của nàng cũng tiến bộ rất kinh người. Hiện giờ đã đạt tới Kiếm Tôn bậc ba, Phong Linh cũng đạt tới Kiếm Tôn bậc hai, Isa thì vẫn còn là Kiếm Hoàng bậc sáu.
Nếu không có truyền tống trận, chỉ sợ các nàng muốn vào Thánh Vực, thật đúng là cần rất nhiều năm nữa.
Còn Lăng Tiêu thì thấy, sau khi tiến vào Thánh Vực, ở nơi thiên địa linh khí đậm đặc như thế tu luyện, hơn xa ở nhân giới tu luyện! Không thử một lần làm sao biết sẽ không thành công?
Nhìn hai thị nữ của mình ngày xưa Xuân Lan và Thu Nguyệt đang đầy nước mắt, thấy các nàng đều đã bước vào cảnh giới Kiếm Tôn. Lăng Tiêu giật mình.
Có những tình cảm không hề liên quan tới dục vọng.
Khiến Lăng Tiêu có chút kinh ngạc, chính là tiểu muội Lăng Vận Nhi của mình không ngờ đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ! Xem ra cho dù ở nhân giới, mấy năm nay tu vi của nàng cũng không hạ xuống!
- Mạnh Ly, tốt lắm, ngươi đã đạt tới Kiếm Tôn bậc hai! Chắc chắn sau khi tiến vào Thánh Vực, ngươi nhất định có thể có tương lai rộng mở!
Mạnh Ly hai mắt rưng rưng, xoay người quỳ xuống, nghẹn ngào nói:
- Mạnh Ly từ khi đi theo chủ nhân, nhiều năm qua chưa từng vì chủ nhân ra sức. Lại được chủ nhân không ngừng chiếu cố, tự thẹn trong lòng, tự nguyện ở nhân giới thêm ba trăm năm! Thủ hộ Thục Sơn kiếm phái!
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Mạnh Ly, cười nói:
- Được! Ngươi đã nghĩ được như thế, ta sao có thể bạc đãi ngươi?
Nói xong, dúi một viên đan dược vào trong tay Mạnh Ly, thản nhiên nói:
- Sau khi ăn vào, bế quan nửa năm. Trong vòng ba trăm năm, cam đoan ngươi sẽ tiến vào thánh giai!
Tin Lăng Tiêu trở về, ở thần miếu hiển lộ thần tích, gần như trong khoảnh khắc liền truyền khắp các ngõ ngách trên đại lục. Đám người Lăng Khiếu Thiên đang dẫn binh đoàn Tia Chớp du lịch khắp nơi nghe tin, gần như không hẹn mà cùng nhau đứng dậy, chạy như bay về Thục Sơn phái!
Đáng tiếc là, những người này năng lực chung quy cũng hữu hạn. Cho dù là Kiếm Thánh cường giả, về mặt lý thuyết tuy rằng có thể bay rất lâu nhưng năng lượng tiêu hao cũng sẽ làm hắn cảm thấy mỏi mệt!
Cho nên, bọn họ cũng chưa thể nhìn thấy Lăng Tiêu. Nhưng làm cho bọn họ vui sướng không ngừng chính là, truyền tống trận rốt cục cũng họat động tốt! Một lần tuy rằng chỉ có thể truyền tống năm người, nhưng do không biết lượng tinh thạch tiêu hao và nguy hiểm trùng trùng khi giáng lâm nên trong lòng mọi người đều nghĩ rằng từ Thánh Vực giáng lâm nhân giới là vô cùng dễ dàng. Nếu bọn họ biết mỗi lần truyền tống năm người cần một vạn khối hạ phẩm tinh thạch, đủ cho một Kiếm Thần bậc cao tu luyện ba bốn ngàn năm, không biết có còn lạc quan như thế hay không? Chỉ sợ cho dù không biết sau khi phi thăng sẽ rơi đến đâu cũng sẽ lựa chọn tự mình phi thăng!
Tuy nhiên hiện tại đối với Lăng Tiêu mà nói, có thể sử dụng tinh thạch để giải quyết vấn đề thì đó không tính là vấn đề.
Thánh Vực giáng lâm nhân giới đủ loại hung hiểm, nhưng chẳng thể hiện chút nào trên người Lăng Tiêu khiến cho Lăng phu nhân mọi người hiểu lầm giáng lâm là chuyện rất dễ dàng, chỉ cần muốn gặp sẽ gặp được.
Trên thực tế, bởi vì Lăng Tiêu là một người người tu chân, năng lượng dao động trên người là chân nguyên, sau khi áp chế thực lực, có sự khác nhau về bản chất so với người luyện võ cảnh giới Kiếm Tôn, Kiếm Thánh!
Áp chế thực lực, nói thì đơn giản, thật sự làm được, không có cảnh giới tối cao thì ai có thể làm được? Phải biết rằng, khi thực lực đạt đến một cảnh giới nhất định, ăn cơm ngủ... thậm chí là hô hấp đều ẩn chứa khí thế!
Còn cánh cửa Thánh Vực thì không quản khí thế ngươi lớn hay nhỏ, chỉ cần khí tức này vượt qua thánh giai, cánh cửa Thánh Vực lập tức sẽ mở ra!
Không có bao nhiêu người yêu quái như Lăng Tiêu có vô số pháp bảo, có thể chống đỡ Thiên Lôi, thậm chí dám đánh nát cánh cửa Thánh Vực!
Cho nên, về mặt lý thuyết, người tu luyện đến một cảnh giới nào đó thì có thể giáng lâm nhân giới. Nhưng trên thực tế, cho dù là cường giả tối cao cảnh giới đại viên mãn, muốn giáng lâm nhân giới, cũng phải mạo hiểm rất lớn!
Hơn nữa ở nhân giới, không phải là không có cường giả. Một Kiếm Tôn bậc sáu không sợ, mười thì sao? Một trăm thì sao?
Loại tình huống này tuy rằng ít xảy ra nhưng không ai dám cam đoan không xảy ra! Đến lúc đó, một cường giả đỉnh cao của Thánh Vực bị một đám Kiếm Tôn truy đuổi khắp nơi, bất đắc dĩ bùng nổ khí thế, rồi lủi thủi trở lại Thánh Vực... Thử hỏi, có mấy người dám làm như vậy? Huống chi như Âu Dương gia tộc mở ra truyền tống trận, đều không phải là không có nguyên nhân.
Cho nên, giáng lâm hơn phân nửa đều là giống như tổ tiên Chiết gia năm đó vậy. Dùng tinh thần lực, thông qua truyền tống trận, ngưng kết thành một đạo quang ảnh. Cho dù là như vậy, tinh thần lực và năng lượng trong cơ thể tiêu hao cũng là một con số kinh người!
Cho nên nhân giới đại gia tộc tuy rằng có giáng lâm, nhưng mấy ngàn năm mới có một lần, vậy đã là hết sức cố gắng rồi!
Dù sao, sau khi vào Thánh Vực, cùng nhân giới căn bản là là hai thế giới tách biệt.
Lăng Tiêu đứng ở hậu sơn Thục Sơn phái, trong mật thất dành riêng cho việc tu luyện truyền tống trận, nhìn Phong Linh, Tô Tuyết, Tống Minh Nguyệt và Isa đứng bên cạnh có chút khẩn trương, cười nói:
- Nhắm mắt lại, chút nữa mới được mở ra!
Nói xong, đem tinh thần lực quán chú vào truyền tống trận cũng có khắc rất nhiều hoa văn ấn ký. Một đạo hào quang sáng lên, ngay sau đó, mọi người liền biến mất!
Lăng phu nhân nhìn căn phòng trống không, không kìm nổi lại chảy nước mắt. Lăng Vận Nhi đứng bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Mẹ đừng thương tâm. Truyền tống trận đã xây dựng xong, vài ngày nữa chúng ta sẽ cùng nhau đi Thánh Vực! Nghe ca ca nói, nhà chúng ta ở Thánh Vực cũng có thế lực rất lợi hại!
Lăng phu nhân vui mừng cười cười, dắt tay Lăng Vận Nhi rời đi. Đi đến trước cổng, không kìm nổi quay đầu lại nhìn thoáng qua. Những việc hôm nay trải qua, năm xưa chưa từng nghĩ tới! Nếu nói tựa như ảo mộng, thì bà, Lăng phu nhân, mẹ đẻ của Lăng Tiêu, càng có quyền lên tiếng đúng không?
Cả vạn người cùng nhau, cuồng nhiệt hình thành tín ngưỡng lực, đâu chỉ hơn ngàn vạn lần người thường!
Cho nên, một cỗ tín ngưỡng lực cường đại vô cùng trong nháy mắt nhanh chóng tụ lại trước mặt Lăng Tiêu, không gian phía trước bắt đầu hơi hơi lay động.
Lăng Tiêu cười khổ một tiếng, nắm lấy cỗ tín ngưỡng lực này, hai tay không ngừng ngưng kết thành các loại thủ ấn. Trong khoảnh khắc, cỗ lực lượng này biến thành một quả cầu to bằng cỡ nắm tay.
Sau đó thấy Hồng y thiếu nữ kia, khẽ mỉm cười, tùy tay bắn quả cầu nhỏ này về phía thân thể của nàng, " hô " một tiếng đã ẩn vào trong cơ thể nàng. Hồng y thiếu nữ đang mơ màng, đột nhiên nghe thấy một thanh âm vang lên trong đầu mình, thanh âm ôn hòa thân thiết, có cảm giác thân thương.
- Còn không mau nhân cơ hội này mà tu luyện, còn suy nghĩ cái gì nữa?
Hôm nay lúc Lăng Tiêu thấy thiếu nữ này đã biết nàng là đệ tử đời thứ hai. Bởi vì tất cả những đệ tử thiên phú xuất chúng trong đám đệ tử đời thứ nhất Lăng Tiêu đều đã gặp qua. Ngoại trừ mười đại đệ tử toàn bộ là người tu chân ra thì đám trong đám đệ tử đời thứ nhất xuất sắc nhất chỉ có ba cô gái, lần lượt là Thiên Lam, Thiên Tuệ, Thiên Tuyết. Lăng Tiêu biết mặt họ thì chắc chắn bọn họ cũng biết mặt Lăng Tiêu.
Mà tư chất hồng y thiếu nữ lại còn xuất sắc hơn mười đại đệ tử nhiều! Trên người nàng, Lăng Tiêu thậm chí mơ hồ thấy bóng dáng Diệp Tử!
Lại là một người luyện võ thiên tài!
Tuy rằng không có khí chất của người tu đạo, nhưng thành tựu của nàng về kiếm đạo là không thể lường trước. Cho nên, Lăng Tiêu có lòng mến tài, lại vừa lúc tín ngưỡng lực cường đại vô cùng không biết dùng làm gì, không bằng thanh toàn cho nàng.
Có thể nói, Lăng Tiêu hôm nay và Lăng Tiêu quá khứ đã có thay đổi rất lớn!
Lúc trước nếu Lăng Tiêu có cơ hội như bây giờ, sợ là điều đầu tiên nghĩ đến chính là vợ và thân nhân của mình. Bởi vì khi đó năng lực của hắn có hạn, cũng chỉ có thể giúp người ta đến mức nào đó thôi. Nên đành phải giúp đỡ người nhà mình trước.
Nhưng bây giờ Lăng Tiêu muốn nâng cao thực lực cho ai, ít nhất dưới cảnh giới Tiên Thiên cũng không cần tốn nhiều sức! Thế thì tại sao phải keo kiệt một chút năng lượng?
Đối với Lăng Tiêu mà nói, đây chỉ là phất tay làm phước, hơn nữa tín ngưỡng lực này cũng là do đám đệ tử cuồng nhiệt xuất ra, vốn dĩ cũng không dám hấp thu. Nhưng đối với hồng y thiếu nữ mà nói, đây là cơ hội thay đổi cả đời nàng, thay đổi vận mệnh của nàng!
Không kịp nghĩ nhiều, sau khi nhìn thoáng qua Lăng Tiêu đầy cảm kích, hồng y thiếu nữ ngồi xuống nhập định. Đám đệ tử xung quanh làm sao mà không biết hồng y thiếu nữ thu được lợi ích lớn lao như trời biển, không khỏi nhìn nàng đầy hâm mộ. Rất nhiều nữ đệ tử đều nghĩ trong lòng, nếu chúng ta cũng mặc hồng y bắt mắt, tông chủ nhất định cũng sẽ chú ý tới chúng ta... Từ đó về sau, nữ đệ tử Thục Sơn kiếm phái ở nhân giới, nhiều thường mặc màu hồng.
- Nhiều năm đã trôi qua nhưng ta có cảm giác như mới hôm qua. Mọi người đừng nói gì cả, để ta nhìn quanh một vòng xem có những ai.
Bước vào phòng khách khổng lồ, Lăng Tiêu cười nói.
Tống Minh Nguyệt ngẩng đầu trợn mắt nhìn theo bóng lưng Lăng Tiêu, trong lòng nghĩ: “Với huynh chỉ mới là hôm qua? Còn chúng ta thì sống một ngày dài bằng một năm... huynh là đồ không lương tâm!”
- Lăng Chí, Lăng Võ, Gaia, Đường Minh, Mặc Thanh, Trương Đại Niên... Còn có phụ thân ta, bọn họ không ở đây sao.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua mẫu thân Lăng phu nhân, sau đó hỏi:
- Con nói đúng không?
Lăng phu nhân lau nước mắt, gật gật đầu, sau đó nói:
- Đúng vậy, bọn họ đều đang du lịch khắp thế giới, giữ gìn hòa bình trên các đại lục...
Oán niệm trong câu nói của Lăng phu nhân ai cũng có thể nghe ra. Hầu hết mọi người cười trộm, Lăng Tiêu xấu hổ cười cười, sau đó xem xét cẩn thận mọi người.
Thập tam gia, Thập tứ gia, Tô Tuyết, Tần Cách, Ý Phong... Lăng Tiêu bỗng nhiên hơi hơi nhíu mày, nhìn Tô Tuyết nói:
- Tô trưởng lão đã đột phá đến thánh giai? Thật không tồi nhỉ! Sao không phi thăng Thánh Vực, ngược lại còn áp chế?
Lăng Tiêu lại nói tiếp:
- Tần Cách, không tồi, đã là bậc sáu đỉnh phong! Ý Phong... Là bậc năm à? Thập tam gia Thập tứ gia, các ngươi hơi chậm nha! Mới bậc bốn thôi!
Thập tam gia vẻ mặt ủy khuất nói:
- Trời ơi, chúng ta thế này còn chậm ư? Lúc này mới có mấy năm đâu? Chúng ta đều cảm thấy rất nhanh rồi!
Thập tứ gia cười ha hả nói:
- Đúng vậy, rất nhanh rồi! Nhanh như bay á!
Lăng Tiêu bị hai lão dở hơi chọc bật cười. Tô Tuyết lúc này mới trả lời:
- Các nàng Diệp Tử sau khi phi thăng thì không có tin tức gì. Ta lại nghĩ, nghe nói Thánh Vực kia rộng lớn vô cùng, sau khi phi thăng cũng chẳng biết đi đâu. Không bằng chờ các ngươi truyền tin tức về, rồi mới tính đến chuyện phi thăng! Hơn nữa, mấy người chúng ta ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy, tình cảm sâu đậm. Ta lại không giống mấy người Minh Nguyệt đứa nào cũng nóng lòng muốn gặp ngươi.
Nói xong, Tô Tuyết thành thục đến mê người che miệng cười rộ lên.
Tống Minh Nguyệt đứng bên cạnh đỏ mặt hơi cúi đầu. Thực lực của nàng cũng tiến bộ rất kinh người. Hiện giờ đã đạt tới Kiếm Tôn bậc ba, Phong Linh cũng đạt tới Kiếm Tôn bậc hai, Isa thì vẫn còn là Kiếm Hoàng bậc sáu.
Nếu không có truyền tống trận, chỉ sợ các nàng muốn vào Thánh Vực, thật đúng là cần rất nhiều năm nữa.
Còn Lăng Tiêu thì thấy, sau khi tiến vào Thánh Vực, ở nơi thiên địa linh khí đậm đặc như thế tu luyện, hơn xa ở nhân giới tu luyện! Không thử một lần làm sao biết sẽ không thành công?
Nhìn hai thị nữ của mình ngày xưa Xuân Lan và Thu Nguyệt đang đầy nước mắt, thấy các nàng đều đã bước vào cảnh giới Kiếm Tôn. Lăng Tiêu giật mình.
Có những tình cảm không hề liên quan tới dục vọng.
Khiến Lăng Tiêu có chút kinh ngạc, chính là tiểu muội Lăng Vận Nhi của mình không ngờ đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ! Xem ra cho dù ở nhân giới, mấy năm nay tu vi của nàng cũng không hạ xuống!
- Mạnh Ly, tốt lắm, ngươi đã đạt tới Kiếm Tôn bậc hai! Chắc chắn sau khi tiến vào Thánh Vực, ngươi nhất định có thể có tương lai rộng mở!
Mạnh Ly hai mắt rưng rưng, xoay người quỳ xuống, nghẹn ngào nói:
- Mạnh Ly từ khi đi theo chủ nhân, nhiều năm qua chưa từng vì chủ nhân ra sức. Lại được chủ nhân không ngừng chiếu cố, tự thẹn trong lòng, tự nguyện ở nhân giới thêm ba trăm năm! Thủ hộ Thục Sơn kiếm phái!
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Mạnh Ly, cười nói:
- Được! Ngươi đã nghĩ được như thế, ta sao có thể bạc đãi ngươi?
Nói xong, dúi một viên đan dược vào trong tay Mạnh Ly, thản nhiên nói:
- Sau khi ăn vào, bế quan nửa năm. Trong vòng ba trăm năm, cam đoan ngươi sẽ tiến vào thánh giai!
Tin Lăng Tiêu trở về, ở thần miếu hiển lộ thần tích, gần như trong khoảnh khắc liền truyền khắp các ngõ ngách trên đại lục. Đám người Lăng Khiếu Thiên đang dẫn binh đoàn Tia Chớp du lịch khắp nơi nghe tin, gần như không hẹn mà cùng nhau đứng dậy, chạy như bay về Thục Sơn phái!
Đáng tiếc là, những người này năng lực chung quy cũng hữu hạn. Cho dù là Kiếm Thánh cường giả, về mặt lý thuyết tuy rằng có thể bay rất lâu nhưng năng lượng tiêu hao cũng sẽ làm hắn cảm thấy mỏi mệt!
Cho nên, bọn họ cũng chưa thể nhìn thấy Lăng Tiêu. Nhưng làm cho bọn họ vui sướng không ngừng chính là, truyền tống trận rốt cục cũng họat động tốt! Một lần tuy rằng chỉ có thể truyền tống năm người, nhưng do không biết lượng tinh thạch tiêu hao và nguy hiểm trùng trùng khi giáng lâm nên trong lòng mọi người đều nghĩ rằng từ Thánh Vực giáng lâm nhân giới là vô cùng dễ dàng. Nếu bọn họ biết mỗi lần truyền tống năm người cần một vạn khối hạ phẩm tinh thạch, đủ cho một Kiếm Thần bậc cao tu luyện ba bốn ngàn năm, không biết có còn lạc quan như thế hay không? Chỉ sợ cho dù không biết sau khi phi thăng sẽ rơi đến đâu cũng sẽ lựa chọn tự mình phi thăng!
Tuy nhiên hiện tại đối với Lăng Tiêu mà nói, có thể sử dụng tinh thạch để giải quyết vấn đề thì đó không tính là vấn đề.
Thánh Vực giáng lâm nhân giới đủ loại hung hiểm, nhưng chẳng thể hiện chút nào trên người Lăng Tiêu khiến cho Lăng phu nhân mọi người hiểu lầm giáng lâm là chuyện rất dễ dàng, chỉ cần muốn gặp sẽ gặp được.
Trên thực tế, bởi vì Lăng Tiêu là một người người tu chân, năng lượng dao động trên người là chân nguyên, sau khi áp chế thực lực, có sự khác nhau về bản chất so với người luyện võ cảnh giới Kiếm Tôn, Kiếm Thánh!
Áp chế thực lực, nói thì đơn giản, thật sự làm được, không có cảnh giới tối cao thì ai có thể làm được? Phải biết rằng, khi thực lực đạt đến một cảnh giới nhất định, ăn cơm ngủ... thậm chí là hô hấp đều ẩn chứa khí thế!
Còn cánh cửa Thánh Vực thì không quản khí thế ngươi lớn hay nhỏ, chỉ cần khí tức này vượt qua thánh giai, cánh cửa Thánh Vực lập tức sẽ mở ra!
Không có bao nhiêu người yêu quái như Lăng Tiêu có vô số pháp bảo, có thể chống đỡ Thiên Lôi, thậm chí dám đánh nát cánh cửa Thánh Vực!
Cho nên, về mặt lý thuyết, người tu luyện đến một cảnh giới nào đó thì có thể giáng lâm nhân giới. Nhưng trên thực tế, cho dù là cường giả tối cao cảnh giới đại viên mãn, muốn giáng lâm nhân giới, cũng phải mạo hiểm rất lớn!
Hơn nữa ở nhân giới, không phải là không có cường giả. Một Kiếm Tôn bậc sáu không sợ, mười thì sao? Một trăm thì sao?
Loại tình huống này tuy rằng ít xảy ra nhưng không ai dám cam đoan không xảy ra! Đến lúc đó, một cường giả đỉnh cao của Thánh Vực bị một đám Kiếm Tôn truy đuổi khắp nơi, bất đắc dĩ bùng nổ khí thế, rồi lủi thủi trở lại Thánh Vực... Thử hỏi, có mấy người dám làm như vậy? Huống chi như Âu Dương gia tộc mở ra truyền tống trận, đều không phải là không có nguyên nhân.
Cho nên, giáng lâm hơn phân nửa đều là giống như tổ tiên Chiết gia năm đó vậy. Dùng tinh thần lực, thông qua truyền tống trận, ngưng kết thành một đạo quang ảnh. Cho dù là như vậy, tinh thần lực và năng lượng trong cơ thể tiêu hao cũng là một con số kinh người!
Cho nên nhân giới đại gia tộc tuy rằng có giáng lâm, nhưng mấy ngàn năm mới có một lần, vậy đã là hết sức cố gắng rồi!
Dù sao, sau khi vào Thánh Vực, cùng nhân giới căn bản là là hai thế giới tách biệt.
Lăng Tiêu đứng ở hậu sơn Thục Sơn phái, trong mật thất dành riêng cho việc tu luyện truyền tống trận, nhìn Phong Linh, Tô Tuyết, Tống Minh Nguyệt và Isa đứng bên cạnh có chút khẩn trương, cười nói:
- Nhắm mắt lại, chút nữa mới được mở ra!
Nói xong, đem tinh thần lực quán chú vào truyền tống trận cũng có khắc rất nhiều hoa văn ấn ký. Một đạo hào quang sáng lên, ngay sau đó, mọi người liền biến mất!
Lăng phu nhân nhìn căn phòng trống không, không kìm nổi lại chảy nước mắt. Lăng Vận Nhi đứng bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Mẹ đừng thương tâm. Truyền tống trận đã xây dựng xong, vài ngày nữa chúng ta sẽ cùng nhau đi Thánh Vực! Nghe ca ca nói, nhà chúng ta ở Thánh Vực cũng có thế lực rất lợi hại!
Lăng phu nhân vui mừng cười cười, dắt tay Lăng Vận Nhi rời đi. Đi đến trước cổng, không kìm nổi quay đầu lại nhìn thoáng qua. Những việc hôm nay trải qua, năm xưa chưa từng nghĩ tới! Nếu nói tựa như ảo mộng, thì bà, Lăng phu nhân, mẹ đẻ của Lăng Tiêu, càng có quyền lên tiếng đúng không?