Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 592
Cố sống cố chết bảo vệ lãnh thổ của mình là dã thú kém thông minh bình thường! Đối với ma thú thông minh, cái gọi là lãnh thổ chính là đi đến đâu thì lãnh thổ là ở đó!
Tương VÂn Phong bay lên không trung, nhìn khắp bốn phương. xung quanh khu rừng rậm ngay cả tiếng chim kêu cũng không có, hiển nhiên rất không bình thường.
Ba người nhìn nhau, vừa muốn phát lực, chợt nghe tiếng chim kêu từ bốn phương tám hướng trong giây lát truyền đến! Chừng hơn mười vạn con chim nhỏ bằng bàn tay, phủ kín đất trời từ bốn phương tám hương bay qua phía ba người.
Nói là bay qua nhưng thực ra là nhằm thẳng hướng ba người mà bay tới!
Cả bầu trời xanh hoàn toàn bị vô số chim nhỏ che phủ, như một đám mây đen dày đặc chụp xuống đầu mọi người!
- Không tốt, la ác ma vân tước!
Tương Vân Phong kinh hô một tiếng, bảo kiếm trong tay kêu lên một tiếng, lập tức ra khỏi vỏ, múa lên một đóa kiếm hoa, rống to:
- Mau xôgn ra ngoài, chậm là sẽ bị chúgn nó vây chết tươi!
Sắc mặt hai người Tư Đồ Bằng Phi và Tô Trường Xuân cũng trở nên cực kì khó coi. Ác ma vân tước trong Thánh vực vô cùng thần bí, là một loài chim sống thành bầy cực kì hung ác. Mỗi lần gặp là cả đàn mấy mươi vạn, thậm chí hơn trăm vạn con ở cùng một chỗ. chúng nó như châu cháu, cho dù mãnh thứ hùng mạnh như mãnh hổ hùng sư, thậm chí một ít ma thú cực mạnh cũng không dám đối địch với ác ma vân tước! Loại chim này vô cùng quán triệt chiến thuật kiến nhiều cắn chết voi. Tuy rằng bản thân khôgn có năng lực quá mạnh mẽ, nhưng lông của chúgn cực kỳ cứng rắn, dùng vũ khí sắc bén cũng rất khó chặt đứt. Tốc độ phi hành của chúng nó đặc biệt mau. Người thực lực yếu thậm chí còn rất khó thấy bóng dáng chúng trên không trung!
Tính tình hung hãn lại không sợ chết chính là mấy chữ mô tả ác ma vân tước chính xác nhất. Xưa nay đa số mọi người đều đã nghe nói qua loại chim khủng bố này, nhưng rất ít người thực sự gặp qua. Không nghĩ tới hôm nay không biết vì sao, nơi này bỗng nhiên xuất hiện một đàn như vậy!
Hai người Tương Vân Phong và Tư Đồ Bằng Phi xông lên phía trước, mỗi người phụ trách một bên, kiếm khí không ngưng tỏa ra hào quang rực rỡ chói sáng giữa đàn chim đen kịt. Trong phạm vi năm mươi thước quanh hai người tất cả vân tước đều bị kiếm khí hùng mạnh chém bay đầu!
Máu tuôn như mưa nhuộm đỏ bầu trời! Sau đó là từng đám lông chim như những bông tuyết đen sì tung bay tán loạn đầy trời. Tiếp đó là vô số xác ác ma vân tước mất đầu, dập nát rơi lả tả!
Nhưng số lượng ác ma vân tước quả thực quá nhiều. Hơn nữa hai người họ phát hiện một sự thật làm cho người ta sợ hãi. Đó chính là đám ác ma vân tước này dường như không phải nhằm về phía hai người bọn họ.
Mà là nhằm thẳng vào Tô Trường Xuân ở phía sau!
Gần như có chín mươi phàn trăm ác ma vân tước, toàn bộ con trước ngã xuống, con sau tiến lên thẳng hướng Tô Trường xuân mà lao tới. còn Tô Trường Xuân thì cả đời chỉ sợ chưa bao giờ giết sướng tay như vậy. Lúc này cả người hắn đẫm máu, mắt đỏ vằn, vẫn chưa có con ác ma vân tước nào có thể chạm vào hắn. Trong lòng hắn vừa vô cùng sảng khoái lại vừa vô cùng sợ hãi. Chuyện hôm nay quá quỷ dị. Nói chuyện này không quan hệ với Lăng Tiêu thì người đầy mưu mô như Tô Trường Xuân tuyệt đối không tin. Nhưng nếu nói chuyện này có liên quan đến Lăng Tiêu thì thật quá khó để người ta tin.
Tư Đồ Bằng phi và Tương Vân Phong đưa mắt liếc nhau. Trong mắt mỗi người đều đầy kinh hãi. HIển nhiên, trong nháy mắt hai người đã nghĩ tới cái tên Lăng Tiêu. Tuy nhiên lại cảm thấy, Lăng Tiêu làm sao có thể có bản lĩnh như vậy? Số lượng ma thú trong Thánh Vực tuy nói là không nhiều, nhưng trên thực tế cũng không ít. Từ cổ chí kim luôn có người muốn thu phục tất cả ma thú, nhưng chưa từng có người nào thành công.
Sự khôgn tín nhiệm nhân loại đã thấm sâu vào xươgn tủy ma thú. Trời sinh đã khôgn thể cùng nhân loại trở thành bằng hữu. Bởi vì vô số năm qua, nhân laọi và ma thú là quan hệ đối lập. Người luyện võ nhân loại nhìn thấy ma thú, suy nghĩ đầu tiên chính là máu ma thú này có đáng giá hay không. Trong cơ thể nó có tinh hạch có thể bán được nhiều tiền hay không. Xuowng cốt nó có thể dùng để luyện chế một ít vật phẩm hay không...
- Hạ xuống!
Tư Đồ Bằng Phi hét lớn một tiếng. Ba người nhanh chóng hạ xuống. ở đó có mọt đám phu xe vẫn đang dọn dẹp từng khúc cây thật lớn, đường kính từng khúc đến mây thước, tương đối nặng nề.
Cũng may trong đám phu xe này đều có thực lực trên Ma kiếm sư, dọn dẹp đám cây cối này cũng chẳng mệt nhọc gì. Nhưng vừa thấy ác ma vân tước, phản ứng đầu tiên của đám phu xe này, chính là tất cả đều quay lại xe ngựa. Sau đó run cầm cập nhìn cả trời đen tối đang ụp xuống, căn bản khôgn biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Trường Xuân giết đến đỏ cả mắt rồi. Sau khi thấy hai người hạ xuống đất rồi mới có phản ứng, gầm lên giận dữ, cả người bộc phát năng lượng vô biên, làm nổ tung tất cả ác ma vân tước trong phạm vi mấy chục thước quanh mình. Máu thịt bay tứ tung. Hắn cảm thấy hài lòng bèn hạ xuống đất.
Còn đám ác ma vân tước trên trời sau khi ba người hạ xuống đất liền ngừng công kích. Trên đường đầy cỏ dại mọc thành bụi. Hai bên đường chính là rừng rậm nguyên thủy xanh tươi. Đám ác ma vân tước dường như cũng biết, cho dù chúng no bay xuống, cũng khôgn có ưu thế như trên bầu trời. Nhưng chúgn cũng không rời đi. Mùi máu tươi nồng nặc trong lòng không khí. Đám ác ma vân tước còn lại như một đám mây đen khổng lồ bay lơ lửng, che kín cả bầu trời.
- Rắn!
Bỗng nhiên Tư Đồ Bằng Phi kêu lên một tiếng kinh hoàng. Sau đó cảm giác được tất cả lông tóc gáy của mình trong nháy mắt dựng thẳng lên. Tư Đồ công tử không sợ trời khôgn sợ đất, chỉ sợ loại động vật máu lạnh này. Mỗi lần thấy đôi mắt rắn âm trầm lạnh lẽo như băng tuyết là Tư Đồ Bằng Phi lại một lần nổi da gà.
Tương Vân Phong đứng bên cạnh thấy thế bèn tiện tay vung kiếm chém con rắn nhỏ dài hơn hai thước làm hai đoạn, sau đó cầm lên, ném mạnh vào trong rừng. Ở Nam Châu liên minh nhiều năm, hắn tự nhiên biết tật xấu này của Tư Đồ công tử, cười nói:
- Không có việc gì cả, chỉ là một con rắn nhỏ...
- Không đúng!
Vẻ mặt Tư Đồ Bằng phi trở nên nghiêm túc cắt lời hắn, sau đó nói:
- Ngươi nghe không... Có tiếng sàn sạt.
Tuơng Vân Phong ngưng thần nghe ngóng. Quả nhiên nghe thấy từ bốn phương tám hướng trong rừng truyền đến những tiếng sàn sạt, như là gió lớn thổi qua làm lá cây xào xạc.
Tô Trường Xuân đứng bên kia cất tiếng hơi hơi có chút run rẩy hỏi:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Các nguơi nghe thấy cái gì?
Tương Vân Phong và tư đồ bằng phi đều lắc lắc đầu, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tô Trường Xuân đều có chút quái dị. Tô Trường Xuân nhíu mày nói:
- Làm sao vậy?
Tư Đồ Bằng Phi ho nhẹ một tiếng nói:
- Chạy mau!
Hai người đều vô cùng hoảng hốt. Vừa rồi dường như thấy trong rừng rậm có vô số ánh mắt xanh biếc, tuy nhiên đến lúc nhìn lại thì lại chẳng thấy gì.
Lúc này mặt đất dưới chân bọn họ bỗng nhiên bắt đầu hơi hơi rung rung. Ngay sau đó như có hàng vạn con ngựa tung vó, toàn bộ khu rừng rậm dường như đột nhiên bừng tỉnh. Sau đó vô số các loại ma thú từ trong rừng cây vọt ra. Dẫn đầu là vài con ma thú cường đại, năng lượng dao động tỏa ra gần như hình thành khí tức cường đại. Khí tức này hao hao giống như lĩnh vực!
- Giết!
Ba người thóagn nhìn nhau, rồi dựa vào nhau, theo đại lộ trực tiếp chém giết xông ra ngoài. Mùi máu tanh nồng đậm bốc lên cao! Trên mặt đất máu chảy thành sông!
Tiếng gào thét giận dữ của ba người hòa vào tiếng gầm rú của đám dã thú. Đám phu xe sợ tới mức sắp suýt ngất, vội chui vào trong xe ngựa. Về phần mấy con ngựa lúc nãy còn oai phong, giờ đã sớm sợ tới mức bốn vó như nhũn ra té nằm trên mặt đất. Kỳ quái là, chẳng có con ma thú nào để ý tới ba cỗ xe ngựa này cả. Chúng giống như dòng nước chảy qua tảng đá mọc lên giữa dòng nước, chạy vòng qua ba cỗ xe ngựa, trực tiếp hướng về ba người bên kia xông tới!
con trước ngã xuống, con sau tiến lên, không hề sợ chết.
Cũng không biết giết được bao lâu thì ba người dần dần tách ra. Sau đó hai người Tư Đồ Bằng Phi và Tương Vân Phong phát hiện ma thú chung quanh mình càng ngày càng ít, đến cuối cùng hoàn toàn không có dấu vết gì của ma thú!
Sau đó cả đám ác ma vân tước bay kín bầu trời cũng từ từ bay đi. Ánh mắt trời sáng rực lại soi sáng mặt đất. Mùi máu tuơi khó chịu ngập tràn không khí. Những vũng máu cạn khô và thi thể các loại ma thú rải rác trên mặt đất nhắc nhở hai người, đây không phải là đang nằm mơ.
- Tô tiên sinh đâu?
Tương Vân Phong nhìn thoáng qua Tư Đồ Bằng Phi, vừa thở hổn hển vừa hỏi. Giết đám ma thú này đối với bọn họ mà nói cũng không tiêu hao nhiều thể lực lắm. Nhưng hành động điên cuồng của đám ma thú khiến hai người kinh hãi không thôi! Lúc sau hai người chém giết đều có chút nương tay! Bây giờ bọn họ thậm chí không có chỗ đặt chân, khắp nơi đầy thi thể và máu của ma thú!
- Đúng vậy, Tô bá bá đâu?
Tư Đồ Bằng Phi lập tức biến sắc, sau đó lớn tiếng kêu gọi vài câu, nhưng không có ai trả lời.
Tương VÂn Phong bay lên không trung, nhìn khắp bốn phương. xung quanh khu rừng rậm ngay cả tiếng chim kêu cũng không có, hiển nhiên rất không bình thường.
Ba người nhìn nhau, vừa muốn phát lực, chợt nghe tiếng chim kêu từ bốn phương tám hướng trong giây lát truyền đến! Chừng hơn mười vạn con chim nhỏ bằng bàn tay, phủ kín đất trời từ bốn phương tám hương bay qua phía ba người.
Nói là bay qua nhưng thực ra là nhằm thẳng hướng ba người mà bay tới!
Cả bầu trời xanh hoàn toàn bị vô số chim nhỏ che phủ, như một đám mây đen dày đặc chụp xuống đầu mọi người!
- Không tốt, la ác ma vân tước!
Tương Vân Phong kinh hô một tiếng, bảo kiếm trong tay kêu lên một tiếng, lập tức ra khỏi vỏ, múa lên một đóa kiếm hoa, rống to:
- Mau xôgn ra ngoài, chậm là sẽ bị chúgn nó vây chết tươi!
Sắc mặt hai người Tư Đồ Bằng Phi và Tô Trường Xuân cũng trở nên cực kì khó coi. Ác ma vân tước trong Thánh vực vô cùng thần bí, là một loài chim sống thành bầy cực kì hung ác. Mỗi lần gặp là cả đàn mấy mươi vạn, thậm chí hơn trăm vạn con ở cùng một chỗ. chúng nó như châu cháu, cho dù mãnh thứ hùng mạnh như mãnh hổ hùng sư, thậm chí một ít ma thú cực mạnh cũng không dám đối địch với ác ma vân tước! Loại chim này vô cùng quán triệt chiến thuật kiến nhiều cắn chết voi. Tuy rằng bản thân khôgn có năng lực quá mạnh mẽ, nhưng lông của chúgn cực kỳ cứng rắn, dùng vũ khí sắc bén cũng rất khó chặt đứt. Tốc độ phi hành của chúng nó đặc biệt mau. Người thực lực yếu thậm chí còn rất khó thấy bóng dáng chúng trên không trung!
Tính tình hung hãn lại không sợ chết chính là mấy chữ mô tả ác ma vân tước chính xác nhất. Xưa nay đa số mọi người đều đã nghe nói qua loại chim khủng bố này, nhưng rất ít người thực sự gặp qua. Không nghĩ tới hôm nay không biết vì sao, nơi này bỗng nhiên xuất hiện một đàn như vậy!
Hai người Tương Vân Phong và Tư Đồ Bằng Phi xông lên phía trước, mỗi người phụ trách một bên, kiếm khí không ngưng tỏa ra hào quang rực rỡ chói sáng giữa đàn chim đen kịt. Trong phạm vi năm mươi thước quanh hai người tất cả vân tước đều bị kiếm khí hùng mạnh chém bay đầu!
Máu tuôn như mưa nhuộm đỏ bầu trời! Sau đó là từng đám lông chim như những bông tuyết đen sì tung bay tán loạn đầy trời. Tiếp đó là vô số xác ác ma vân tước mất đầu, dập nát rơi lả tả!
Nhưng số lượng ác ma vân tước quả thực quá nhiều. Hơn nữa hai người họ phát hiện một sự thật làm cho người ta sợ hãi. Đó chính là đám ác ma vân tước này dường như không phải nhằm về phía hai người bọn họ.
Mà là nhằm thẳng vào Tô Trường Xuân ở phía sau!
Gần như có chín mươi phàn trăm ác ma vân tước, toàn bộ con trước ngã xuống, con sau tiến lên thẳng hướng Tô Trường xuân mà lao tới. còn Tô Trường Xuân thì cả đời chỉ sợ chưa bao giờ giết sướng tay như vậy. Lúc này cả người hắn đẫm máu, mắt đỏ vằn, vẫn chưa có con ác ma vân tước nào có thể chạm vào hắn. Trong lòng hắn vừa vô cùng sảng khoái lại vừa vô cùng sợ hãi. Chuyện hôm nay quá quỷ dị. Nói chuyện này không quan hệ với Lăng Tiêu thì người đầy mưu mô như Tô Trường Xuân tuyệt đối không tin. Nhưng nếu nói chuyện này có liên quan đến Lăng Tiêu thì thật quá khó để người ta tin.
Tư Đồ Bằng phi và Tương Vân Phong đưa mắt liếc nhau. Trong mắt mỗi người đều đầy kinh hãi. HIển nhiên, trong nháy mắt hai người đã nghĩ tới cái tên Lăng Tiêu. Tuy nhiên lại cảm thấy, Lăng Tiêu làm sao có thể có bản lĩnh như vậy? Số lượng ma thú trong Thánh Vực tuy nói là không nhiều, nhưng trên thực tế cũng không ít. Từ cổ chí kim luôn có người muốn thu phục tất cả ma thú, nhưng chưa từng có người nào thành công.
Sự khôgn tín nhiệm nhân loại đã thấm sâu vào xươgn tủy ma thú. Trời sinh đã khôgn thể cùng nhân loại trở thành bằng hữu. Bởi vì vô số năm qua, nhân laọi và ma thú là quan hệ đối lập. Người luyện võ nhân loại nhìn thấy ma thú, suy nghĩ đầu tiên chính là máu ma thú này có đáng giá hay không. Trong cơ thể nó có tinh hạch có thể bán được nhiều tiền hay không. Xuowng cốt nó có thể dùng để luyện chế một ít vật phẩm hay không...
- Hạ xuống!
Tư Đồ Bằng Phi hét lớn một tiếng. Ba người nhanh chóng hạ xuống. ở đó có mọt đám phu xe vẫn đang dọn dẹp từng khúc cây thật lớn, đường kính từng khúc đến mây thước, tương đối nặng nề.
Cũng may trong đám phu xe này đều có thực lực trên Ma kiếm sư, dọn dẹp đám cây cối này cũng chẳng mệt nhọc gì. Nhưng vừa thấy ác ma vân tước, phản ứng đầu tiên của đám phu xe này, chính là tất cả đều quay lại xe ngựa. Sau đó run cầm cập nhìn cả trời đen tối đang ụp xuống, căn bản khôgn biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Trường Xuân giết đến đỏ cả mắt rồi. Sau khi thấy hai người hạ xuống đất rồi mới có phản ứng, gầm lên giận dữ, cả người bộc phát năng lượng vô biên, làm nổ tung tất cả ác ma vân tước trong phạm vi mấy chục thước quanh mình. Máu thịt bay tứ tung. Hắn cảm thấy hài lòng bèn hạ xuống đất.
Còn đám ác ma vân tước trên trời sau khi ba người hạ xuống đất liền ngừng công kích. Trên đường đầy cỏ dại mọc thành bụi. Hai bên đường chính là rừng rậm nguyên thủy xanh tươi. Đám ác ma vân tước dường như cũng biết, cho dù chúng no bay xuống, cũng khôgn có ưu thế như trên bầu trời. Nhưng chúgn cũng không rời đi. Mùi máu tươi nồng nặc trong lòng không khí. Đám ác ma vân tước còn lại như một đám mây đen khổng lồ bay lơ lửng, che kín cả bầu trời.
- Rắn!
Bỗng nhiên Tư Đồ Bằng Phi kêu lên một tiếng kinh hoàng. Sau đó cảm giác được tất cả lông tóc gáy của mình trong nháy mắt dựng thẳng lên. Tư Đồ công tử không sợ trời khôgn sợ đất, chỉ sợ loại động vật máu lạnh này. Mỗi lần thấy đôi mắt rắn âm trầm lạnh lẽo như băng tuyết là Tư Đồ Bằng Phi lại một lần nổi da gà.
Tương Vân Phong đứng bên cạnh thấy thế bèn tiện tay vung kiếm chém con rắn nhỏ dài hơn hai thước làm hai đoạn, sau đó cầm lên, ném mạnh vào trong rừng. Ở Nam Châu liên minh nhiều năm, hắn tự nhiên biết tật xấu này của Tư Đồ công tử, cười nói:
- Không có việc gì cả, chỉ là một con rắn nhỏ...
- Không đúng!
Vẻ mặt Tư Đồ Bằng phi trở nên nghiêm túc cắt lời hắn, sau đó nói:
- Ngươi nghe không... Có tiếng sàn sạt.
Tuơng Vân Phong ngưng thần nghe ngóng. Quả nhiên nghe thấy từ bốn phương tám hướng trong rừng truyền đến những tiếng sàn sạt, như là gió lớn thổi qua làm lá cây xào xạc.
Tô Trường Xuân đứng bên kia cất tiếng hơi hơi có chút run rẩy hỏi:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Các nguơi nghe thấy cái gì?
Tương Vân Phong và tư đồ bằng phi đều lắc lắc đầu, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tô Trường Xuân đều có chút quái dị. Tô Trường Xuân nhíu mày nói:
- Làm sao vậy?
Tư Đồ Bằng Phi ho nhẹ một tiếng nói:
- Chạy mau!
Hai người đều vô cùng hoảng hốt. Vừa rồi dường như thấy trong rừng rậm có vô số ánh mắt xanh biếc, tuy nhiên đến lúc nhìn lại thì lại chẳng thấy gì.
Lúc này mặt đất dưới chân bọn họ bỗng nhiên bắt đầu hơi hơi rung rung. Ngay sau đó như có hàng vạn con ngựa tung vó, toàn bộ khu rừng rậm dường như đột nhiên bừng tỉnh. Sau đó vô số các loại ma thú từ trong rừng cây vọt ra. Dẫn đầu là vài con ma thú cường đại, năng lượng dao động tỏa ra gần như hình thành khí tức cường đại. Khí tức này hao hao giống như lĩnh vực!
- Giết!
Ba người thóagn nhìn nhau, rồi dựa vào nhau, theo đại lộ trực tiếp chém giết xông ra ngoài. Mùi máu tanh nồng đậm bốc lên cao! Trên mặt đất máu chảy thành sông!
Tiếng gào thét giận dữ của ba người hòa vào tiếng gầm rú của đám dã thú. Đám phu xe sợ tới mức sắp suýt ngất, vội chui vào trong xe ngựa. Về phần mấy con ngựa lúc nãy còn oai phong, giờ đã sớm sợ tới mức bốn vó như nhũn ra té nằm trên mặt đất. Kỳ quái là, chẳng có con ma thú nào để ý tới ba cỗ xe ngựa này cả. Chúng giống như dòng nước chảy qua tảng đá mọc lên giữa dòng nước, chạy vòng qua ba cỗ xe ngựa, trực tiếp hướng về ba người bên kia xông tới!
con trước ngã xuống, con sau tiến lên, không hề sợ chết.
Cũng không biết giết được bao lâu thì ba người dần dần tách ra. Sau đó hai người Tư Đồ Bằng Phi và Tương Vân Phong phát hiện ma thú chung quanh mình càng ngày càng ít, đến cuối cùng hoàn toàn không có dấu vết gì của ma thú!
Sau đó cả đám ác ma vân tước bay kín bầu trời cũng từ từ bay đi. Ánh mắt trời sáng rực lại soi sáng mặt đất. Mùi máu tuơi khó chịu ngập tràn không khí. Những vũng máu cạn khô và thi thể các loại ma thú rải rác trên mặt đất nhắc nhở hai người, đây không phải là đang nằm mơ.
- Tô tiên sinh đâu?
Tương Vân Phong nhìn thoáng qua Tư Đồ Bằng Phi, vừa thở hổn hển vừa hỏi. Giết đám ma thú này đối với bọn họ mà nói cũng không tiêu hao nhiều thể lực lắm. Nhưng hành động điên cuồng của đám ma thú khiến hai người kinh hãi không thôi! Lúc sau hai người chém giết đều có chút nương tay! Bây giờ bọn họ thậm chí không có chỗ đặt chân, khắp nơi đầy thi thể và máu của ma thú!
- Đúng vậy, Tô bá bá đâu?
Tư Đồ Bằng Phi lập tức biến sắc, sau đó lớn tiếng kêu gọi vài câu, nhưng không có ai trả lời.