-
Chương 6-10
Chương 6: Bàn tay mười ba kinh mạch
Khi Dương Bách Xuyên chuẩn bị tới nhà ăn, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Dương Bách Xuyên, cậu đứng lại cho tôi!”
“Liễu Linh Linh, cậu đúng là âm hồn bất tán mà~”
Anh vừa quay đầu đã nhìn thấy Liễu Linh Linh hằm hằm đi tới, trái phải còn có hai mỹ nữ kề cạnh.
“Không phải đã nói tan học cùng nhau ăn cơm sao? Cậu lại không đợi tôi?” Liễu Linh Linh nâng mắt đợi chờ câu trả lời.
Nói xong cô đưa tay chỉ sang bên cạnh: “Đây là bạn tốt cùng phòng với tôi, Lâm Hoan, Tiền Tiểu Bối!”
Dương Bách Xuyên lịch sự gật đầu: “Tôi là Dương Bách Xuyên, chào hai người!”
Hai cô gái bên cạnh Liễu Linh Linh diện mạo không hề kém. Ba người này đứng cạnh nhau quả thực là mỗi người một vẻ.
Liễu Linh Linh được công nhận là hoa khôi của khoa, khuôn mặt dáng người dĩ nhiên là xuất sắc. Làn da của Lâm Hoan tuy không được trắng trẻo, nhưng tổng thể khuôn mặt lại rất ưa nhìn. Mà trong ba người, thì dáng dấp của cô ấy cũng đặc biệt đẹp nhất, cao tận 1m75, lại được trời phú thêm đôi chân dài làm vốn liếng.
Tiền Tiểu Bối còn lại lại có một khuôn mặt Loli tiêu chuẩn, một đôi mắt tròn xoe đen nhánh luôn toả sáng. Vừa nhìn liền biết đây là một cô gái cởi mở hiếu động, tương đối hấp dẫn sự yêu thích của cánh nam sinh.
Quả nhiên đúng như anh đoán, Tiền -loli- Tiểu Bối lập tức mở miệng: “Dương Bách Xuyên, cậu thật sự là gay à ?”
Lời Tiền Tiểu Bối nói khiến anh suýt chút nữa ngã ngửa. Không cần nghĩ anh cũng chắc chắn Liễu Linh Linh kia đã nói xấu mình.
Dương Bách Xuyên trừng mắt nhìn Liễu Linh Linh đang nghẹn cười, lại đưa mắt quan sát Tiền Tiểu Bối: “Trước không nói đến tôi, nói về cậu đi. Cậu đang có bệnh trong người, tôi đề nghị cậu nên sớm đi khám bác sĩ!”
Hôm qua, anh đã dành cả một đêm để nghiên cứu kiến thức về y thuật mà sư phụ đã để lại, cho nên khi nhìn qua Tiền Tiểu Bối anh liền biết, cô sinh viên này đang bị bệnh nghiêm trọng. Cho dù trên mặt cô gái có trang điểm nhẹ, nhưng Dương Bách Xuyên nhìn ra được hiện tại sắc mặt cô có chút khác lạ, màu da cũng vì bệnh mà trở nên không giống bình thường.
Vốn dĩ là có lòng tốt nhắc nhở nên anh cũng không nghĩ nhiều. Sau khi nhìn ra vấn đề thì lập tức nói luôn.
Nhưng lại vô tình chọc giận Tiền Tiểu Bối.
“Dương Bách Xuyên, cậu mới là người có bệnh. Bà đây tò mò hỏi cậu một câu? Một thanh niên trai tráng như cậu sao lại mở miệng mắng một cô gái nhỏ như tôi?” Tiền Tiểu Bối đang thẹn quá hoá giận.
Liễu Linh Linh cũng tranh thủ xen mồm nói: “Dương Bách Xuyên, bà đây coi cậu như bạn, cậu nói Tiểu Bối như vậy có chút không hay đâu.”
Cái phản ứng này chắc chắn là bọn họ đã hiểu lầm. Anh cũng không tức giận, nhìn Tiền Tiểu Bối nói thẳng: “Bạn học Tiền Tiểu Bối, có phải cơ thể cậu mỗi khi bà dì tới sẽ lại đau bụng một trận. Lần sau lại đau hơn lần trước. Cái này là do cơ thể cậu âm hàn quá nặng, nếu còn không đi khám bác sĩ sẽ có ngày cậu bởi vì đau quá mà ngất xỉu. Hơn nữa bệnh kéo dài sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng. Tôi chỉ là đang tốt bụng mà nhắc nhở cậu chứ không hề mắng!”
Nghe những lời Dương Bách Xuyên vừa nói xong, sắc mặt Tiền Tiểu Bối thoắt cái liền ửng hồng. Một bên tức giận Dương Bách Xuyên trước mặt mọi người cứ thế vạch ra chuyện riêng tư của cô, một bên lại âm thầm kinh ngạc. Anh ta thế mà lại nói đúng tình trạng bệnh của cô. Loại đau đớn này đã đeo bám cô suốt một năm nay, mỗi lần lại đau đến chết đi sống lại.
Cô đã uống vài loại thuốc, nhưng vẫn không có sự cải thiện. Lâu dần nó trở thành tâm bệnh của cô.
Đúng lúc này, Lâm Hoan đứng cạnh bên đột ngột lên tiếng: “Tiểu Bối đã bị như vậy suốt một năm nay, thuốc uống vào cũng không hề ít. Bây giờ bảo cô ấy đi xem bác sĩ để họ phán sống chết quả thực rất xấu hổ. Dương Bách Xuyên, cậu làm sao lại biết được? Có cách này chữa trị không?”
“Đúng rồi, Dương Bách Xuyên cậu biết nhiều như vậy, có thể chữa trị hay không? Có phải là có phương thức chữa bệnh cổ truyền nào không? Mau mau lôi ra đây, tôi cũng muốn một phần, bà đây cả người cũng đau a!” Liễu Linh Linh không chút liêm sỉ thò đầu tới nói.
“Phương thức chữa bệnh cổ truyền thì tôi không có, nhưng mà, đúng là tôi có thể chữa được!” Dương Bách Xuyên chơi trò lấp lửng, chỉ nói lời gây tò mò rồi lại không nói tiếp. Muốn kẻ đường đường là truyền nhân của Tán Tiên Chí Tôn là anh đây đi trị bệnh phụ khoa, nào đâu có dễ như vậy.
“Cậu không phải người học y thì biết cái gì?” Tiền Tiểu Bối lẩm bẩm một câu, nhưng trong lòng lại hy vọng Dương Bách Xuyên có thể giúp cô trị bệnh, thật sự quá dày vò người rồi.
“Tổ tiên nhà tôi là lão trung y, từ nhỏ tôi có xem qua một ít sách cổ về trung y, cho nên tôi có biết một ít.” Dương Bách Xuyên thuận miệng nói bừa một câu, cũng không thể oang oang nói với bọn họ rằng trong người anh có một lão thần tiên được.
Ngay lúc này, Liễu Linh Linh đột nhiên nhớ đến, tối hôm qua lúc cô bị Nguyễn Văn Hạo hạ xuân dược, sau đó hình như Dương Bách Xuyên đã điểm vài huyệt trên người khiến cô tỉnh lại.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Liễu Linh Linh thoáng đỏ, nhưng cô tin lời Dương Bách Xuyên nói, nên cười hì hì nói theo: “Đi đi đi, bà đây đã hứa sẽ mời cậu ăn cơm tuyệt đối không phải đùa. Chuyện chữa bệnh để sau rồi nói.”
Nói xong, cô không quên nháy mắt với Tiền Tiểu Bối và Lâm Hoan bên cạnh.
Dương Bách Xuyên cười hắc hắc. Anh sao lại không biết Liễu Linh Linh đây là đang muốn cho anh một viên đạn bọc đường?
Nhưng mà, anh quả thực rất muốn thử y thuật mà sư phụ đã truyền thừa xem nó có thật sự linh nghiệm hay không. Vừa khéo lại có vật thí nghiệm để anh luyện tay, quả thực là gãi đúng chỗ ngứa mà.
Anh vờ trầm ngâm một lát rồi mới lên tiếng: “Được, dù sao đồ ăn trong nhà tôi cũng đã hết, vậy làm phiền cậu một bữa cơm vậy.”
Tuy rằng không biết rõ về gia thế của Liễu Linh Linh, nhưng từ cách ăn mặc của cô anh cũng nhìn ra được nhà cô cũng thuộc dạng có tiền. Mà Lâm Hoan và Tiền Tiểu Bối cũng đồng dạng như vậy.
……
Xung quanh trường đại học không thiếu nhất chính là các tiệm cơm. Đi ra khỏi cổng trường cách đó không xa chính là một nhà ăn Trung Quốc.
Liễu Linh Linh đi trước dẫn đường, lập tức có một người đàn ông đeo thẻ giám đốc bước ra tươi cười chào hỏi, hiển nhiên Liễu Linh Linh là khách quen của nơi này.
“Giám đốc Trương, cho tôi một bàn đồ ăn như cũ.” Cô nhìn giám đốc và nói với ông ấy.
“Được. Mời quý khách tiến vào ghế lô. Tôi sẽ lập tức sắp xếp đồ ăn.”
Liễu Linh Linh một đường đi thẳng tới ghế lô dựa sát cửa sổ trên tầng 3. Cô không lựa chọn chỗ ngồi, mà nghĩ tới đâu thì ngồi luôn ở đó.
Nhà hàng này tuy không quá xa hoa nhưng cũng không phải là không có danh tiếng. Có thể lưu lại chỗ ngồi cố định ở nơi này, Liễu Linh Linh này không có chỗ nào là không giống thiên kim tiểu thư nhà có tiền.
Dương Bách Xuyên bất động thanh sắc ở trong lòng mà suy nghĩ.
Sau khi bọn họ ngồi vào chỗ, nhân viên lục tục mang trà nước tới rồi lại lặng lẽ đi ra ngoài.
Vừa ngồi xuống ghế, Tiền Tiểu Bối còn chưa kịp nhấp một ngụm trà, cơ thể đã vội giật thót một cái, mồ hôi trên trán túa ra từng giọt lớn, bàn tay ôm lấy bụng khẽ kêu hừ hừ.
Dương Bách Xuyên thấy thế liền biết cơ thể cô đang bắt đầu phát bệnh.
“Tiểu Bối, cậu sao vậy? Mau tới uống ngụm nước ấm.” Lâm Hoan ân cần đi qua đỡ bạn mình.
Tiền Tiểu Bối đau đến chết đi sống lại, một lời cũng không nói được.
Liễu Linh Linh quét mắt sang Dương Bách Xuyên nói: “Dương Bách Xuyên, cậu có chiêu gì hay mau trổ tài xem nào.”
Dương Bách Xuyên đứng dậy đáp: “Vốn dĩ là nên dùng châm cứu sẽ có hiệu quả tốt nhất, cũng là nhanh nhất. Nhưng ở đây tôi không có đồ dùng, cho nên chỉ có thể dùng liệu pháp xoa bóp thử xem sao.”
“Cậu nhanh tay lên. Tiểu Bối đau tới mức sắp chết rồi.” Liễu Linh Linh ở bên cạnh thúc giục một câu.
Nhìn Tiền Tiểu Bối đã co thành một đống nhỏ, Dương Bách Xuyên cũng không khách khí nữa. Biết cô đang rất đau, anh bảo Lâm Hoan và Liễu Linh Linh cùng tránh ra, bắt đầu dựa vào y thuật trong đầu giúp Tiền Tiểu Bối mát xa. Thực ra anh chỉ kích thích huyệt vị lưu thông máu, đợi kinh mạch được đả thông liền không có việc gì.
Theo như sự truyền thừa trong đại não anh, loại y thuật này có tên là chủ yếu dùng để khai thông khí huyết. Đối với người tu chân mà nói thì nó dùng để khai thông chân khí, nhưng vô tình lại bị Dương Bách Xuyên vận dụng trên cơ thể nữ nhân để chữa bệnh.
May mắn là sư phụ Lão Tà của anh đang ngủ say, bằng không ông ta sẽ bị hành động của Dương Bách Xuyên chọc cho tức chết.
Cách một lớp quần áo, anh dựa theo mà thủ thế huyệt vị, bàn tay cũng bắt đầu ở trên người Tiền Tiểu Bối mà động đậy.
Một bên xoa bóp, một bên không ngừng tán dương, cảm xúc thật tốt mà ~
Mấu chốt của chuyện này là ở việc dụng tâm, sau ba cái bấm huyệt sự đau đớn của Tiền Tiểu Bối đã giảm đi một nửa. Ít ra âm thanh hừ hừ trong miệng cô cũng đã nhỏ đi nhiều.
Đến huyệt thứ sáu, Tiền Tiểu Bối đã có thể ngồi thẳng người dựa vào ghế.
Điều này làm cho hai kẻ đứng bên chứng kiến là Liễu Linh Linh và Lâm Hoan mở to hai mắt mà nhìn. Hai người không hề nghĩ Dương Bách Xuyên có thể chữa được bệnh. Vừa nãy còn nửa tin nửa ngờ nhưng bây giờ bọn họ thật sự đã được mở rộng tầm mắt.
Đến huyệt thứ mười, từ trong miệng Tiền Tiểu Bối phát ra âm thanh anh anh, sắc mặt cũng hồng hào lên không ít.
Đợi mười ba huyệt được hoàn thành, Dương Bách Xuyên phát hiện bàn tay mình đã chạy khắp trên người Tiền Tiểu Bổi đủ một vòng.
Chỉ là không nghĩ tới, Tiền Tiểu Bối môi đỏ mặt hồng thế mà lại lăn ra ngủ mất rồi.
Bàn tay sờ chưa đủ đã phải dừng lại, Dương Bách Xuyên quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Liễu Linh Linh và Lâm Hoan đang nhìn chằm chằm mình.
Dương Bách Xuyên tưởng tượng một chút liền hiểu, đều do Tiền Tiểu Bối vừa nãy phát ra âm thanh quá mức mờ ám thôi mà. Thật ra toàn bộ quá trình anh ta làm chỉ vỏn vẹn có năm phút.
Dương Bách Xuyên mang vẻ mặt thoả mãn mà ngồi xuống, tay nhấc chén trà lên uống một ngụm.
Đúng lúc này Lâm Hoan lại vô tình nói ra một câu khiến ngụm trà trong miệng anh cứ thế mà phun ra ngoài hết.
“Dương Bách Xuyên, tôi cũng muốn được sờ một chút~” Lâm Hoan bất thình lình nói ra những lời này.
“Phốc~”
Một ngụm nước trà trực tiếp phun ra, vừa khéo lại bắn hết lên mặt Tiền Tiểu Bối đang say ngủ.
“A~ trời mưa sao?” Tiền Tiểu Bối như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tay chống lên ghế từ từ nói.
Chương 7: Ba mày cân thử xem mày có bao nhiêu trọng lượng
Ngụm trà phun thẳng ra ngoài, vừa khéo phun lên mặt Tiền Tiểu Bối đang ngủ.
“Ủa, trời mưa à?” Tiền Tiểu Bối tỉnh lại từ trong mơ màng, ngồi dậy trên ghế hỏi.
Cô vừa nói vừa lau nước trà trên mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo.
Sau khi lấy lại tinh thần, nhìn thấy tách trà trong tay Dương Bách Xuyên và vết nước bên khóe miệng anh, cô lập tức hiểu được vừa rồi xảy ra chuyện gì.
“Aaa… Dương Bách Xuyên, tôi muốn giết cậu, cậu dám cướp nụ hôn đầu của tôi!”
Tiền Tiểu Bối dậm chân hét lên, muốn nhào tới liều mạng với Dương Bách Xuyên.
Liễu Linh Linh giữ chặt Tiền Tiểu Bối: “Được rồi Tiểu Bối, một hớp nước trà thôi, cùng lắm chỉ là hôn môi gián tiếp. Đừng nói nữa, ăn cơm trước đã, xem như Dương Bách Xuyên thu tiền chữa bệnh cho cậu, hì hì!”
Sau đó cô cao giọng gọi bên ngoài: “Mang vào đi.”
Cửa phòng bao mở ra, nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên.
Nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, Dương Bách Xuyên không hề khách sáo, bụng anh đã reo vang từ nãy giờ rồi. Anh mặc kệ hình tượng ăn hết nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng thoải mái ợ một tiếng, dựa lưng vào ghế.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy ba cô gái đều nhìn mình bằng vẻ mặt kỳ quái, lúc này Dương Bách Xuyên cũng hơi đỏ mặt. Nhìn thức ăn trước mặt ba cô gái lại nhìn sang bản thân, anh lập tức hiểu ngay, e rằng mình ăn nhiều quá dọa bọn họ rồi.
Tổng cộng có bảy món và một tô canh hải sản, Dương Bách Xuyên xử hết năm món cộng thêm nửa tô canh.
Khó trách vẻ mặt ba người kia lại kỳ lạ như thế.
Nghĩ lại, Dương Bách Xuyên kết luận nguyên nhân lượng cơm của bản thân tăng lên là do cơ thể được sư phụ tẩy kinh phạt tủy.
“Khụ khụ, sao mọi người lại nhìn tôi thế?” Anh biết rõ còn cố ý hỏi.
Liễu Linh Linh kịp phản ứng: “Dương Bách Xuyên, mấy ngày rồi cậu không ăn cơm hả? Đã no chưa thế?”
Tiền Tiểu Bối thì thầm: “Y hệt thùng cơm.”
“Sức ăn khỏe thật.” Lâm Hoan hùa theo.
“Haiz, các cậu có ý gì đó? Hiện tại tuổi mụ của tôi mới hai mươi mốt, cơ thể còn đang trưởng thành có biết chưa? Ăn nhiều chút thôi mà, hơn nữa lúc trước tôi còn tốn sức chữa bệnh cho Tiền Tiểu Bối đấy! Tiền Tiểu Bối, sao cậu có thể nói tôi là thùng cơm hả? Vốn định đưa cậu đơn thuốc, hiện tại không có, cậu cứ chờ bệnh tái phát đi.” Dương Nghị Vân cây ngay không sợ chết đứng chỉ trích Tiền Tiểu Bối.
Tiền Tiểu Bối nghe thấy có đơn thuốc cộng với bệnh có thể tái phát lại thì lập tức chột dạ, cười hì hì, tỏ vẻ đáng thương với Dương Bách Xuyên: “Anh Xuyên, người ta lỡ miệng mà, xin tha mạng, cậu đưa đơn thuốc cho tôi đi. Cùng lắm tôi không so đo chuyện cậu gián tiếp cướp nụ hôn đầu của tôi nhé, được không được không?”
Giọng nói của cô rất đặc biệt, mang theo ngữ điệu, hiện tại còn cố ý làm nũng khiến cả người Dương Bách Xuyên sởn hết da gà.
Anh xua tay liên tục: “Được được được, nói tiếng người, tôi cho cậu đơn thuốc được chưa, sợ cậu luôn.”
Vừa dứt lời, Lâm Hoan đã dán sát lại, lấy giấy bút ra khỏi túi xách, vẻ mặt đầy mong đợi: “Ghi đi.”
Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ của Lâm Hoan, biết căn bệnh này cũng mang lại đau đớn cho cô, lúc nãy anh cũng đã hứa sẽ khám cho cô rồi nên cố ý liếc qua cặp chân dài, cười nói: “Lâm Hoan, có phải lúc bà dì cậu đến thăm thường bị đau nhức sau lưng không? Cậu đừng nhớ nhung đơn thuốc này, đây là dựa trên tình trạng của Tiền Tiểu Bối, người khác không dùng được. Với tình trạng của cậu, tốt nhất nên châm cứu, đợi khi nào rảnh tôi sẽ châm cho cậu.”
Dương Bách Xuyên suy nghĩ tình huống của Tiền Tiểu Bối trong đầu, soạt soạt viết ra một đơn thuốc. Trong đầu anh có rất nhiều thông tin y học, tìm ra một đơn sử dụng thuốc có trên trái đất không khó.
Sau khi đưa đơn thuốc cho Tiền Tiểu Bối, anh dặn dò: “Ba gói thuốc Đông y, uống vào hết bệnh ngay, nhớ kỹ ăn cơm rồi mới uống đấy.”
“Hì hì, cảm ơn anh Xuyên.” Tiền Tiểu Bối nhận lấy đơn thuốc cất đi, ngọt ngào gọi một tiếng anh Xuyên khiến Dương Bách Xuyên run rẩy một trận.
“Được rồi, ăn uống no say xong rồi, chiều nay còn có tiết, chúng ta về thôi.” Xong việc, Dương Bách Xuyên đi thẳng ra ngoài cửa, không thèm để ý đến ba cô gái xinh đẹp kia nữa.
Liễu Linh Linh tức giận nghiến răng, kêu lớn: “Dương Bách Xuyên, cậu cũng phải mát-xa cho tôi, tôi cũng thấy đau mà ~”
Lúc này, bọn họ đã đi ra khỏi phòng bao đến hành lang, mấy vị khách và nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng kêu gào của Liễu Linh Linh đều nhìn về phía Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt ước ao xen lẫn ghen tị.
Sắc mặt Dương Bách Xuyên đầy bất đắc dĩ, vội vàng bước nhanh, đi cùng với Liễu Linh Linh miệng rộng này sẽ chọc phải rắc rối mất.
Sau khi gọi, Liễu Linh Linh cũng phát hiện lời nói của mình khá mập mờ, sắc mặt bùm một phát đỏ bừng lên. Lúc này ba người mới vội vã xuống lầu, trong lòng không ngừng chửi bới Dương Bách Xuyên: “Dương Bách Xuyên khốn khiếp, tất cả đều tại cậu, làm bà đây mất mặt quá, tôi nguyền rủa chim nhỏ nhà cậu không cứng lên được!”
…
Ban đêm, sau khi tan học, Dương Bách Xuyên chuẩn bị trở về phòng trọ, định tu luyện [Càn Khôn Tạo Hóa Quyết]. Có rất nhiều cách chữa bệnh cần chân khí mới thực hiện được, trong cơ thể anh không có chân khí, tất cả đều uổng công.
Chuyện tu chân không thể chậm trễ một giây, anh cần thay đổi vận mệnh, cần rất nhiều tiền, cần tìm lại uy nghiêm đã mất trong đám cưới của bạn gái cũ một tháng sau. Đây là nhiệm vụ của sư phụ, cũng là điều anh muốn làm trong lòng.
Vì vậy tu chân mới là điểm then chốt của mọi thứ.
Về phần cách kiếm tiền, anh có thể dễ dàng làm được dựa vào tri thức sư phụ truyền đạt, tiền đề là phải luyện được chân khí.
Dương Bách Xuyên không ngờ vừa bước ra khỏi cổng trường, anh đã bị người ta chặn lại, hơn nữa đối phương còn là người quen.
Dư Thiệu Cương ôm cánh tay trái bó bột, nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên bằng vẻ mặt độc ác. Bên cạnh anh ta còn có hơn mười thanh niên, nhìn qua đều là học sinh trong trường, hơn nữa còn là người của câu lạc bộ Taekwondo.
“Cương Tử, chính là thằng nhóc này? Cũng chả có gì đặc biệt, trông rõ yếu ớt, sao mày lại bị con gà luộc này đè ra đánh thế?” Một học sinh mặc áo bó sát, cơ bụng nổi lên rõ, nhìn qua đã biết là tên cầm đầu.
Dương Bách Xuyên là học sinh khoa lịch sử, không có hứng thú với câu lạc bộ Taekwondo, bình thường cũng không chú ý nên không biết những người này là ai, chỉ dựa vào quần áo bọn họ mà đoán là học sinh cùng trường.
Tên học sinh da ngăm đen có cơ bụng cứ luôn miệng mắng anh là gà luộc khiến Dương Bách Xuyên vô cùng khó chịu. Mặc dù đối phương là người của câu lạc bộ Taekwondo, hơn nữa nhân số hơn mười hai người nhưng anh không hề sợ hãi.
Bởi vì anh biết rõ cơ thể mình đạt đến trình độ nào, cảm giác hơn xa người thường khiến anh chiếm ưu thế tuyệt đối trong chiến đấu. Huống chi anh còn có sức lực vượt trội, có thể nâng tảng đá nặng ba bốn trăm cân lên một cách dễ dàng.
Có những thứ này, Dương Bách Xuyên rất tự tin khi đánh nhau.
Dư Thiêu Cương âm u nói: “Ninh Vũ, đừng trách tao không nhắc nhở mày. Không được xem thường kẻ địch, thằng nhóc này không phải bình hoa. Đêm nay, chỉ cần bọn này có thể đánh nó tàn phế, xem như tao nợ mày một một chuyện.”
Ninh Vũ không thèm để ý, anh ta và Dư Thiệu Cương cùng đến từ một đại viện, quan hệ rất thân thiết. Dư Thiệu Cương bị đánh tìm tới bản thân, anh ta biết Dư Thiệu Cương rất kiêu ngạo, hiếm khi cầu xin người khác, nếu như đã đến cầu thì chắc chắn là nhân vật rất lợi hại. Vì thế, anh ta gọi theo một đám bạn học ở câu lạc bộ Taekwondo, tới trút giận cho Dư Thiệu Cương.
Chẳng qua sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, Ninh Vũ lại hơi khinh thường. Trong mắt anh ta, Dương Bách Xuyên hơi gầy, cơ thể cũng không vạm vỡ tỏ vẻ có sức mạnh, hơn nữa anh còn là học sinh khoa lịch sử, thế là càng xem thường hơn.
Anh ta phớt lờ lời nhắc nhở của Dư Thiệu Cương, nói với Dương Bách Xuyên: “Xem trên mặt mũi cùng trường, thằng nhóc kia, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu với bạn thân tao, để nó đánh mày một trận thì chuyện này coi như xong. Tao đảm bảo sau này Dư Thiệu Cương sẽ không kiếm chuyện với mày nữa, thế nào?”
Bắt anh quỳ xuống dập đầu? Xong rồi còn phải ngồi im chịu đánh một trận?
Dương Bách Xuyên tức đến bật cười, nhìn Ninh Vũ: “Mày chắc chứ?”
“Đúng thế, tao cam đoan, lời nói của Ninh Vũ tao rất có trọng lượng tại khu đại học này, chỉ cần mày quỳ xuống nhận lỗi…”
Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị Dương Bách Xuyên ngắt lời: “Mày thì tính là cái thá gì, bắt chước người ta là trùm trường à? Đủ sức nặng hả? Cứ tới đây, ba mày cân thử xem mày có bao nhiêu trọng lượng!”
Ninh Vũ lập tức trợn tròn mắt, anh ta không ngờ Dương Bách Xuyên lại nói như vậy, giận tím mặt: “ĐM, hôm nay tao phải cho mày biết rõ ba mày lợi hại như thế nào, xông lên đánh chết nó cho tao!”
Chương 8: Có thể phải dạy cho cậu ta một bài học
Hai mắt Ninh Vũ đột nhiên mở to, anh ta không ngờ Dương Bách Xuyên lại nói ra một câu như vậy, sau khi phản ứng lại, anh ta tức giận nói: "Mẹ nó, hôm nay tôi cho cậu biết tay!"
Đã thấy người ngông cuồng nhưng chưa thấy ai ngông cuồng như người này, Ninh Vũ phát điên vì lời nói nhẹ nhàng và kiêu ngạo của Dương Bách Xuyên, đây là lần đầu tiên một sinh viên dám nói những lời này trước mặt anh ta.
Ở quận Hoa Hồ này, ngay cả bọn côn đồ bên ngoài trường gặp Ninh Vũ cũng không dám ngông cuồng, Dương Bách Xuyên là người đầu tiên.
Gầm lớn một tiếng, anh ta đấm Dương Bách Xuyên.
Tất cả các bạn cùng lớp xung quanh đều là thành viên của câu lạc bộ Taekwondo, cả ngày đều luyện võ, thứ bọn họ không sợ nhất chính là đánh nhau, mặc dù Ninh Vũ bảo mọi người cùng nhau đánh Dương Bách Xuyên thì có vẻ hơi ức hiếp người, nhưng Ninh Vũ là người đứng đầu trong số họ, là chủ tịch câu lạc bộ, ngày thường mọi người đều ăn thịt uống rượu, hưởng lợi từ anh ta.
Người xưa có câu, đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy!
Nếu Ninh Vũ lên tiếng thì mọi người phải cùng nhau xông lên.
Dương Bách Xuyên nheo mắt đứng đó không nhúc nhích, chờ bọn họ đánh tới.
Cảnh tượng này trong mắt Ninh Vũ và đám bạn cùng lớp chính là biểu hiện sợ đến choáng váng.
Dương Bách Xuyên vẫn khoanh tay đứng nhìn, chỉ có Dư Thiệu Cương đã từng nếm thử cú đấm của anh thì đang lo lắng.
Ninh Vũ nhìn thấy bộ dạng của Dương Bách Xuyên trong lòng cười nhạt, trên mặt là vẻ hung dữ, anh ta nghĩ rằng cú đấm này sẽ làm gãy xương mũi của Dương Bách Xuyên.
Tuy nhiên, khi nắm đấm của anh ta chỉ còn cách sống mũi của Dương Bách Xuyên ba cm, anh ta đột nhiên cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt, anh ta nhận ra rằng cổ tay đã bị Dương Bách Xuyên nắm lấy.
Lúc này, tâm trí của Ninh Vũ chỉ có hai từ - quá nhanh.
Tốc độ của Dương Bách Xuyên quá nhanh.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta cảm thấy cánh tay của mình chấn động một cái, thân thể không tự chủ được lộn một vòng.
"Phanh~"
Một người mất thăng bằng liền hôn đất một cách thân mật. Nước mắt, nước mắt chảy ra, Ninh Vũ thường xuyên đánh nhau biết rằng mũi của mình bị gãy, không ngờ tới còn chưa chạm được vào mũi Dương Bách Xuyên thì mũi mình đã bị gãy.
Ngay sau đó bên tai vang lên một chuỗi tiếng kêu rên. Khi Ninh Vũ bò dậy nhìn một cái, nhất thời sững sờ, tim anh ta co rút lại.
Chỉ thấy một một đám bạn cùng lớp, từng người từng người ngã xuống đất và rên rỉ, mọi người đều nhìn Dương Bách Xuyên với ánh mắt kinh hãi.
Giờ phút này Ninh Vũ cũng đã biết cao thủ chân chính là như thế nào, lần này anh ta đã nhìn nhầm nên mới dẫn đến thất bại.
Dương Bách Xuyên vẫn đứng trong sân mà không có một chút hao tổn nào, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt.
Thua, thua rồi, trong lòng Ninh Vũ thầm nghĩ.
Anh ta không hề có ý nghĩ sẽ tiếp tục đánh vì anh ta biết một người có thể hạ gục hai mươi người trong vài giây thì năng lực cũng không tầm thường. Ninh Vũ trong nháy mắt như quả bóng xì hơi, khí thế lúc trước cũng chìm xuống đáy cốc.
Trong lòng Dư Thiệu Cương - người đầu têu lần này như có sấm nổ, chính mắt anh ta thấy Dương Bách Xuyên lật đám người kia như thế nào, trong mắt Dư Thiệu Cương, Dương Bách Xuyên giống như là cao thủ trong phim truyền hình vậy, bách phát bách trúng, mỗi cú đấm được đánh ra thì đều có người gục xuống.
Hơn nữa ra tay cũng rất nhanh, Ninh Vũ ngày nào cũng luyện võ nhưng khi so sánh với Dương Bách Xuyên thì chỉ là một đống rác.
...
Sau khi Dương Bách Xuyên thu tay lại, anh nhìn thấy tang tóc khắp mặt đất là tiếng kêu rên, trong lòng dâng lên một chút đắc ý, khát vọng tu chân càng trở nên cấp bách.
Sư phụ là một thần tiên lão luyện, nếu có thể dùng nguyên thần của ông chắc chắn có thể biến đổi thể chất một chút, anh có thể một đánh mười mà không hề hấn gì.
Vậy thì khi tu luyện thành công có thể bay lên trời, chui xuống đất như sư phụ đã từng nói... Nghĩ tới những thứ này trong lòng anh không khỏi phấn khích.
Anh quét mắt một cái, nhìn thấy sắc mặt sợ sệt của Ninh Vũ và Dư Thiệu Cương thì ý cười trong mắt anh càng tăng thêm, anh nhìn Ninh Vũ nói: "Đều là bạn học cùng trường, tôi cũng không muốn làm khó các cậu, sau này nhìn thấy tôi thì đi đường vòng, các cậu có thể làm được không? Hay là các cậu không phục, muốn đánh một trận nữa thì tôi lúc nào cũng sẵn lòng.”
Nói xong Dương Bách Xuyên phớt lờ Ninh Vũ và liếc nhìn Dư Thiệu Cương, người đang run lẩy bẩy.
"Dương... Dương Bách Xuyên... Lần này là tôi không đúng, sau này tôi sẽ không sẽ theo đuổi Liễu Linh Linh nữa~" Dư Thiệu Cương nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
Dương Bách Xuyên cười và nói: "Vốn dĩ muốn cho cậu một bài học, nhưng thấy cậu thức thời như vậy nên tôi cũng không so đo với cậu, sau này cũng đừng nói chuyện khiêu khích như vậy, mọi người đều là bạn học, là sinh viên đại học thì nên lịch sự một chút~"
Sau khi thấy trong mắt Dư Thiệu Cương lộ ra vẻ sợ hãi, Dương Bách Xuyên liền bớt giận, hơn nữa cũng là bạn học cùng trường, cũng không có nhiều hận thù, đã cho cậu ta một bài học rồi, mục đích cũng đạt được, anh cũng không phải là người hẹp hòi, cũng không cần thiết phải tính toán chi li với bọn họ, tốt hơn là nên quay về học tập và tu luyện thì hơn.
Trận đấu này cũng coi như khảo sát sức chiến đấu của Dương Bách Xuyên. Một đánh hai mươi chắc chắn đã đạt đến cực hạn, dĩ nhiên đây không phải là hai mươi người bình thường
Đã là siêu nhân, anh nhấc chân lên và rời đi trong niềm vui sướng.
Lúc này, cả sân trường đều là người, rất nhiều sinh viên đứng từ xa quan sát. Dương Bách Xuyên không muốn gây rắc rối, nếu còn không đi thì quản giáo trong trường sẽ tới.
Nhìn theo bóng lưng của Dương Bách Xuyên, Ninh Vũ và Dư Thiệu Cương mặt mày khó coi, hôm nay mặt mũi coi như là mất hết vì có rất nhiều bạn học đang xem.
Anh ta nói với các bạn trong lớp: "Tất cả đứng lên đi thôi, tôi mới các cậu đi ăn, đừng nằm trên mặt đất nữa, mất mặt lắm."
Từng người lần lượt đứng dậy, mặt mũi ai cũng rất khó coi, nhưng không dám làm lớn chuyện vì bọn họ biết vừa rồi là Dương Bách Xuyên nương tay, nếu cậu ta dùng toàn lực thì một cú đánh cũng khiến bọn họ tàn phế.
"Ninh Vũ, lần này tôi nợ cậu, chuyện hôm nay cậu định tính thế nào?" Chờ Dương Bách Xuyên đi xa thì Dư Thiệu Cương mới dám lên tiếng hỏi Ninh Vũ.
Ninh Vũ trầm giọng: "Còn có thể thế nào? Cậu ta là một người có năng lực, trước tiên phải nhịn!"
"Chẳng lẽ cứ để như vậy? hay cậu tìm người ai đó đến thu thập Dương Bách Xuyên đi?" Dư Thiệu Cương nói.
Ninh Vũ trừng mắt: "Tôi không xử lý được con người đó, tìm côn đồ bên ngoài cũng chưa chắc đã xử lý được tiểu tử kia, nhưng thể diện thì cần phải lấy lại nếu không Ninh Vũ tôi không còn mặt mũi nào lăn lộn trong cái trường này nữa, nghe nói Tam Ca sắp nghỉ thi đấu rồi..."
"Tam Ca, cậu nói là Hàn Tiểu Tam?" Ánh mắt Dư Thiệu Cương nhất thời sáng ngời.
...
Dương Bách Xuyên đã đi xa cũng không biết Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ ngoài mặt thì khuất phục nhưng trong lòng lại âm thầm ghi hận, bọn họ đang chờ một người nghỉ thi đấu để đến đối phó với anh.
Trở về căn nhà thuê, sau khi tắm xong, Dương Bách Xuyên ngồi trên giường, vừa định thiền theo bài công pháp trong đầu thì chuông điện thoại vang lên.
Cầm điện thoại lên thì thấy là số điện thoại của Thẩm Tiểu Kiệt, cậu ta là người làm cùng anh trong quán bar.
"Alo, Cà Lăm có chuyện gì vậy, còn chưa tới giờ mà, sớm như vậy cậu đã đi rồi sao?"
Thẩm Tiểu Kiệt bị cà lăm nên mọi người gọi cậu ta là Cà Lăm. Cậu cũng là một sinh viên của một trường trong quận Hoa Hồ. Cả hai đều là sinh viên và cũng xuất thân từ gia đình nghèo khó. Hai người có chung hoàn cảnh nên đã trở thành bạn bè.
"Anh anh anh… Xuyên, buổi...Buổi tối anh đừng tới, em nghe được tin tức, hình như có có có người đến tìm anh, nhìn không phải dạng dạng dạng... Người hiền lành."
Sau khi nghe những lời nói lắp bắp, Dương Bách Xuyên cúp điện thoại và suy nghĩ.
Một số người tìm mình gây rắc rối, hơn nữa nghe Cà Lăm nói đó là dân xã hội, Dương Bách Xuyên liền nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, có thể là mầm mống tai họa khi anh cứu Liễu Linh Linh.
Thanh niên bỏ thuốc Liễu Linh Linh tối qua là Nguyễn Văn Hạo, người thừa kế của nhà họ Nguyễn ở Cố Đô, nhà họ Nguyễn kinh doanh bất động sản, có tiền có thế. Liễu Linh Linh đã từng nói, cô đã nói với người trong nhà sẽ để cho nhà họ Nguyễn biết tay, Nguyễn Văn Hạo chắc chắn sẽ không xuất hiện ở quán bar nữa.
Hơn nữa, tối qua khi anh cứu người đã cố ý cởi đồng phục làm việc, cũng rời đi từ cửa sau, nhìn thấy mấy người phục vụ bình thường cũng có mối quan hệ không tệ, vì vậy nếu không ai nói thì chắc chắn anh ta sẽ không phát hiện ra.
Nhưng bây giờ xem ra thì không đơn giản như vậy, trên thế giới này có tiền có thế thì không chuyện gì là không làm được.
Nếu như Nguyễn Văn Hạo muốn tìm ra mình thì không hề khó khăn.
Vì cứu Liễu Linh Linh nên anh mới trêu chọc đến Nguyễn Văn Hạo nên chuyện này anh nên nói với Liễu Linh Linh để cô giải quyết. Mặc dù không biết nhà Liễu Linh Linh làm gì, nhưng nhà họ Nguyễn là gia tộc có quyền có thế ở Cố Đô nhà cô có thể làm ăn với nhà họ Nguyễn cũng không hề tầm thường, có lẽ để Liễu Linh Linh ra mặt thì sẽ tốt hơn.
Nhưng Dương Bách Xuyên không phải là người dựa dẫm vào đàn bà, tối hôm qua anh đã quyết định ra mặt thì cũng đã lường trước được mình sẽ bị trả thù.
Tất nhiên, bây giờ chỉ là suy đoán, cũng không chắc chắn là Nguyễn Văn Hạo cho người đến tìm mình, có thể là chuyện khác cũng không chừng.
Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại lại reo.
Lần này là quản lý quán bar gọi, tim Dương Bách Xuyên chùng xuống khi nhìn thấy cuộc gọi, nhưng anh vẫn bắt máy.
"Quản lý Trương~"
"Dương Bách Xuyên, buổi tối tới sớm một chút, trước tám giờ tối còn chưa có mặt thì tiền lương tháng này cậu đừng mong sẽ nhận được."Quản lý Trương lập tức cúp điện thoại.
Dương Bách Xuyên cười nhạt và tự nói với chính mình: "Trương Mập, anh đang đào hố cho tôi đấy à?"
Liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy giờ hai mươi phút tối, Dương Bách Xuyên dứt khoát xuống lầu đi tới quán bar, tiền lương một tháng là tiền mồ hôi công sức của anh, cứ coi như quán bar có một cái hố thì anh cũng không sợ.
Chương 9: Cậu gây ra chuyện lớn rồi
Trong đầu anh tự hỏi liệu quản lý quán bar có thông đồng với người đang tìm anh không?
Quản lý Trương Mập đang bị người khác cưỡng bức hay anh ta thấy tiền là sáng mắt, ngay cả cấp dưới danh nghĩa của anh ta cũng bán đứng?
Dù sao, cho dù Trương Mập nói qua điện thoại rằng anh ta sẽ phát tiền thưởng thì đánh chết Dương Bách Xuyên cũng không tin. Với những gì anh biết về quản lý Trương Mập, làm sao anh ta có thể phát tiền thưởng, làm việc được một năm chỉ có khi halloween phát tiền thưởng một lần, phần thưởng lại là trái cây và rượu không bán được.
Nói tóm lại, làm việc dưới trướng Trương Mập hiếm khi có thể mò được mỡ.
Dương Bách Xuyên rõ ràng cảm thấy có lỗ hổng trong lời nói của Trương Mập, nhưng anh vẫn phải đi.
Bởi vì tiền lương là số tiền anh vất vả thức đêm thức hôm mới kiếm được, nếu như không đi thì Trương Mập rất có thể sẽ không trả lương cho anh.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, việc đến tận cùng việc tự an, Dương Bách Xuyên cũng không tin vào ma quỷ.
Tất nhiên, lý do chính là bây giờ anh đủ tự tin để đi đến quán bar.
Khi còn đang quay cuồng trong suy nghĩ thì Dương Bách Xuyên đã tới quán bar, buổi biểu diễn đêm lúc 8 0 sắp bắt đầu, còn nửa tiếng nữa mới chuyển ca, anh và Kiệt Cà Lăm và mấy người nữa là nhân viên làm thêm ca đêm.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc nhưng Dương Bách Xuyên đã quen với điều đó, anh đi thẳng đến văn phòng của Trương Mập.
Lúc này, một thanh niên mặc trang phục bồi bàn nhìn thấy Dương Bách Xuyên liền vội vàng chạy đến nắm lấy cổ tay anh kéo đi.
Dương Bách Xuyên mặc cho đối phương nắm lấy cổ tay mình và kéo vào nhà vệ sinh.
"Anh anh anh… Xuyên Không phải em đã bảo anh đừng đến sao?" Cà Lăm lắp ba lắp bắp nói.
"Không sao, cậu có biết ai đang tìm tôi không?" Lúc trước Cà Lăm vội vàng cúp máy điện thoại, Dương Bách Xuyên không chưa kịp hỏi kỹ.
"Dạ dạ dạ... Là Hoa Văn... Bây giờ.... Đang đang đang... Ở phòng làm việc của Trương Mập chờ anh... Anh đừng đi, bọn họ không có ý tốt!" Trên mặt Cà Lăm mặt đầy vẻ lo âu.
Dương Bách Xuyên thấy Cà Lăm lo lắng cho mình thì trong lòng tràn đầy ấm áp, anh cười nói: "Đừng lo lắng, tôi đi xem xét một chút, tôi sẽ nhận lại tiền lương của tháng này."
"Anh anh anh Xuyên, chuyện anh cứu người tối qua...Em đoán... Đã bị Hầu Thành nói ra hết rồi." Cậu ta càng lo lắng nói thì lại càng bị nói cà lăm.
Ánh mắt Dương Bách Xuyên lộ ra vẻ u ám, anh cũng không muốn gặp cái người tên là Hầu Thành trong miệng Cà Lăm. Hầu Thành là quản lý bồi bàn, ưa nịnh hót, sinh viên tới quán bar làm thêm thường bị hắn ta gây khó dễ.
Ba tháng trước, một nữ sinh từ trường lân cận đã bị Hầu Thành gây khó dễ khi vừa mới đi làm, Dương Bách Xuyên không nhịn được nên đã đánh nhau với Hầu Thành, vậy nên mới bị Hầu Thành ghi hận, luôn nói xấu anh trước mặt Trương Mập, anh cũng muốn đánh anh ta lâu rồi.
Còn cái tên Hoa Văn chính là đại ca xã hội đen của vùng này, nghe nói hắn và ông chủ lớn nuôi đám vô gia cư thất nghiệp chuyên môn làm mấy chuyện xấu. Vì đầu hắn ta nhuộm nhiều màu nên hắn có biệt danh là Hoa Văn.
Dương Bách Xuyên cũng đã nhìn thấy Hoa Văn vài lần, nghe qua một số việc hắn ta làm, biết rằng Hoa Văn là một con chó điên. Hắn rất nổi tiếng ở quận Hoa Hồ, rất ít người dám khiêu khích anh ta. Quan trọng hơn, nghe nói còn có nhân vật lớn đứng sau lưng Hoa Văn.
Tất nhiên đó là dân xã hội, nói thẳng ra, Hoa Văn là một con chó điên dưới bàn tay của người khác.
Ngay khi Dương Bách Xuyên đang nói chuyện với Cà Lăm thì cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, một người đàn ông hai mươi bảy hai mươi tám tuổi bước vào, trên mặt tràn đầy vẻ hả hê, anh ta nói: "Dương Bách Xuyên, quản lý Trương đã đợi cậu rất lâu rồi, cậu không muốn làm nữa phải không, đi vào nhà vệ sinh ăn cứt à? Nhanh lên, đừng để quản lý Trương đợi."
Nói xong liền nhìn về phía Cà Lăm và tiếp tục nói: "Cà Lăm, cậu tới sớm sao không vào kho chính, ở đây tìm cứt ăn à?"
Mặt của Dương Bách Xuyên sa sầm ngay lập tức. Khi tôi xuống, sải bước lên tát cho Hầu Thành một phát.
"Bốp~"
"A~" Hầu Thành bị Dương Bách Xuyên tát cho ngã sóng soài trên mặt đất, một bên mặt của hắn ta sưng lên, máu từ khóe miệng chảy ra.
Một cái tát này Dương Bách Xuyên không hề lưu tình, sau khi đánh xong còn dẫm lên lưng hắn ta và nói: "Đồ cặn bã, tôi chịu đựng anh lâu lắm rồi, miệng anh còn thối hơn phân, tôi nhổ vào!"
Cà Lăm nhát gan không dám trêu chọc Hầu Thành, nhưng Dương Bách Xuyên không sợ, bây giờ anh lại càng không sợ.
Trong từ điển của Dương Bách Xuyên, ai đối xử tử tế với anh thì anh sẽ hồi báo.
Hầu Thành không chỉ chửi anh mà còn chửi Cà Lăm, điều này khiến Dương Bách Xuyên Không thể chịu đựng được nữa, anh coi Cà Lăm như anh em, mà đã là anh em thì đương nhiên không thể để anh em mình thua thiệt, hơn nữa Cà Lăm còn báo tin cho anh.
"Con mẹ mày, Dương Bách Xuyên..." Hầu Thành vừa ôm mặt vừa tức giận mắng, nhưng còn chưa mắng xong liền bị Dương Bách Xuyên tức giận tát cho cái nữa.
"Bốp"
"A~" Hầu Thành kêu gào thảm thiết, bên mặt còn lại cũng sưng lên, hoàn toàn biến thành đầu heo.
"Còn chửi nữa ông đây giết chết mày." Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm Hầu Thành, giọng điệu lạnh như băng nói, anh không nhịn được khi người khác mắng mẹ anh.
Trong nháy mắt Hầu Thành liền phát hiện ra ánh mắt của Dương Bách Xuyên rất lạnh, đó không phải là ánh mắt của người thường, lạnh băng giống như ánh mắt của dã thú vậy khiến hắn ta không rét mà run, hắn ta cũng không dám lên tiếng nữa. Bây giờ hắn ta dám khẳng định Dương Bách Xuyên có thể giết chết hắn.
"Cà Lăm, cậu và nhà kho trước đi, tôi đi xem một chút." Trừng mắt nhìn Hầu Thành một cái, Dương Bách Xuyên nói với Cà Lăm một tiếng.
'Vậy được... Anh anh anh... Phải cẩn thận một chút, có chuyện thì... gào gào lên, em em em... Em báo cảnh sát."
"Yên tâm, tôi sẽ không có chuyện gì đâu." Hai người vừa cười nói vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, Dương Bách Xuyên trực tiếp đi tới phòng làm việc của Trương Mập.
Đến trước cửa phòng làm việc anh cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào, từ tình huống tôi nay mà suy ra, Trương Mập và Hoa Văn đã thông đồng với nhau.
Nếu Trương Mập đã đào một cái hố cho anh thì anh cũng không cần phải lễ phép với Hoa Văn làm gì.
Sau khi đẩy cửa bước vào, trước mặt Dương Bách Xuyên là bốn người đang ngồi trên ghế sô pha, một người trong đó chính là Hoa Văn, mái tóc bảy sắc cầu vồng rất nổi bật.
Mà Trương Mập đang ngồi ở phía đối diện, tay cầm một ly rượu cười xòa với mấy người khác.
Nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi vào, Trương Mập liền xụ mặt nói: "Dương Bách Xuyên, cậu vẫn còn là sinh viên đại học sao? Vào phòng mà không biết gõ cửa à? Cậu không hiểu phép lịch sự cơ bản sao?"
Nhìn cảnh Trương Mập và Hoa Văn đang ngồi uống rượu, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng xác định chính là Trương Mập và Hoa Văn lừa mình tới đây, xem ra người mà Nguyễn Văn Hạo muốn tìm tới chính là Hoa Văn, Hoa Văn thật sự muốn thu thập mình.
Nghe được Trương Mập mắng, Dương Bách Xuyên cười nhạt: "Lễ phép là dành cho người, anh không xứng, Trương Mập anh dám lừa tôi thì còn mong tôi lễ phép với anh sao?" Phát tiền thưởng là giả, nói dối tôi là thật, bây giờ tôi tới rồi anh có chuyện gì thì mau nói đi."
"Dương Bách Xuyên, bây giờ ông đây chính thức thông báo với cậu rằng cậu đã bị sa thải, không liên quan gì đến quán bar của chúng tôi nữa." Trương Mập nói với vẻ mặt u ám.
"Ồ, đuổi tôi đơn giản vậy sao? Trả tiền lương cho tôi!" Dương Bách Xuyên cười nhạt nhìn Hoa Văn.
Trương Mập tức giận: "Tối hôm qua cậu đánh thiếu gia nhà họ Nguyễn khiến tôi gặp nhiều phiền toái, còn mong được trả tiền công sao, nằm mơ đi!"
Dương Bách Xuyên trong lòng thở dài: “Đúng là Nguyễn Văn Hạo!”
Lúc này, Hoa Văn đứng dậy, tay cầm ly rượu đi đến trước mặt Dương Bách Xuyên giễu cợt nói: "Thằng nhóc này lá gan cũng lớn đây, thiếu gia nhà họ Nguyễn mà cũng dám khiêu chiến, cậu là người đầu tiên trong thành phố này dám làm chuyện đó, cậu có biết là cậu đã gây ra chuyện lớn gì rồi không?"
Biểu hiện của Dương Bách Xuyên nhìn Hoa Văn không thay đổi chút nào, anh nheo mắt hỏi: "Chuyện gì lớn vậy?"
Hoa Văn ảm đạm nói: "Thiếu gia muốn tôi khiến cậu tuyệt tử tuyệt tôn, chuyện này cũng không có gì to tát đâu, hahaha ~"
"Chà, đó là một việc lớn, nhưng có lẽ anh sẽ không làm được đâu, bởi vì tôi sẽ tiêu diệt anh trước khi anh định làm bất cứ điều gì, anh tin không?" Giờ phút này Dương Bách Xuyên nghiêm túc nhìn Hoa Văn.
"Con mẹ nó, tiểu tử ngươi muốn tự tìm cái chết đấy à?"
Hoa Văn bất ngờ ném ly rượu trên tay về phía Dương Bách Xuyên, đá vào bụng Dương Bách Xuyên, hắn nói với ba người phía sau: "Làm đi, hủy bỏ tứ chi của anh nó."
Dương Bách Xuyên nghiêng đầu để tránh ly rượu của Hoa Văn, sau đó tiến lên phía trước đã vào bắp chân của Hoa Văn.
"Rắc rắc ~"
Một âm thanh xương gãy vang lên trong phòng.
Ngay sau đó Hoa Văn ngã ngồi trên mắt đất, hắn ôm bắt chân kêu gào thảm thiết: "A~"
Chương 10: Tao hỏi mày có sợ chết hay không?
Một tiếng xương gẫy giòn rụm vang lên trong phòng. Hoa Văn lập tức ngã ngồi trên mặt đất, ôm lấy cẳng chân kêu la thảm thiết: “A~”
Vài tên bên phía Hoa Văn chạy tới vây lấy Dương Bách Xuyên, lại bị anh không chút nương tay quăng hết ra ngoài.
“Ầm ầm ầm.”
“A…”
Liên tiếp vài tiếng va đập nặng nề vang lên, đám người đồng loạt ngã khuỵ. Lần lượt bốn người thân thể cường tráng, lại bị Dương Bách Xuyên coi như người giấy, chỉ tốn có vài chục giây đã hạ gục tất cả.
Sức lực và cả sự nhanh nhẹn của Dương Bách Xuyên đặt lên đám người này, có cảm giác như anh đang ra oai bắt nạt bọn họ.
Đừng nhìn đám người xã hội đen này khi đánh người có chút tàn nhẫn. Kỳ thực những người mà bọn chúng bắt nạt đều là người bình thường lá gan nhỏ. Nhưng gặp phải người như Dương Bách Xuyên xem như bọn họ đụng đầu vào ván sắt, chân tay xương cốt bị bẻ gẫy là chuyện hết sức bình thường.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, đám người này so với người bình thường không có điểm gì khác biệt. Đều có hai tay hai chân, sức lực cũng chỉ có như vậy, nói cho cùng cũng chẳng phải người biết võ gì.
So sánh bọn họ với đám học sinh như Dư Thiệu Cương thì không khác nhau là mấy.
Khác biệt duy nhất có lẽ là sự đối xử tàn nhẫn. Dĩ nhiên Dương Bách Xuyên xuống tay với bọn họ mười phần tàn nhẫn, bởi vì đám người này là lũ xấu xa, coi chuyện bắt nạt người dân thường làm vinh quang. Cho nên không thể trách Dương Bách Xuyên xuống tay không lưu tình được.
Trong một chốc lát ngắn ngủi, những tên cùng phe với Hoa Văn tất cả đều bị gẫy xương nằm rạp tại chỗ.
Dương Bách Xuyên sửa sang lại quần áo một chút, nhấc chân đi tới bên cạnh Hoa Văn, khoé môi câu lên tủm tỉm: “Trước khi ra tay, tao đã nói trước tao sẽ bẻ gẫy chân của mày. Không tin sao?”
Hoa Văn ôm cẳng chân, mặt âm ngoan, mồ hôi chảy ròng từ đỉnh đầu xuống. Ánh mắt hắn nhìn Dương Bách Xuyên có chút kiêng kị, nhưng bên ngoài lại mạnh miệng nói: “Những thằng như mày muốn giết tao, tao lại không chết, nhưng tất cả chúng nó đều biến mất khỏi thành phố này. Hoa Văn tao từ năm mười lăm tuổi bước ra đời chưa từng biết sợ ai đâu.”
“Ha ha~” Dương Bách Xuyên cười. Những tên giống Hoa Văn tự lăn lộn mà làm ra tên tuổi chính xác là một kẻ liều mạng tàn nhẫn. Bằng không ngày hôm nay hắn cũng không có dang tiếng như vậy.
Nhưng mà, đó là chuyện trước kia. Dương Bách Xuyên thân là sinh viên khoa lịch sử, đã từng xem qua rất nhiều tư liệu về các vị danh nhân, võ tướng, vô số hãn tướng mãnh tướng anb đều nghiên cứu qua. Rất nhiều người trước khi thành danh đều là những kẻ điên không muốn sống. Hơn nữa đa số đều thành danh khi còn rất trẻ tuổi. Đợi một khoảng thời gian sau, khi đã an ổn cuộc sống, thiên hạ cũng thái bình, khi ấy ai là không tiếc mạng?
Tuổi trẻ không muốn sống, nói trắng ra đó là suy nghĩ ngu ngốc. Khi vận khí tốt xoay người liền thành danh, chờ đến khi đã thấu hiểu nhân sinh lại quay đầu nhìn lại, có mấy ai nghĩ lại mà không sợ?
Giờ phút này trong mắt Dương Bách Xuyên tên Hoa Văn kia chính là loại người liều chết như vậy. Mười lăm tuổi đã bước chân ra đời, là nghé con không sợ hổ. Nhưng bây giờ thì sao? Hắn đã sắp 30 tuổi, hơn nữa còn là đại ca nhóm xã hội đen nổi danh khắp đầu đường xó chợ, thuộc hạ bên dưới cũng là kẻ có tiền. Hoàn toàn khác biệt với thời trẻ liều mạng không muốn sống.
Dương Bách Xuyên hoàn toàn không tin.
Nhìn ánh mắt thâm độc của Hoa Văn, ý cười trên môi Dương Bách Xuyên càng sâu. Anh bỗng nhiên nhấc chân dẫm lên cái chân nguyên vẹn còn lại của Hoa Văn.
“Răng rắc ~”
“A~”
Hoa Văn kêu thảm thiết như tiếng heo bị chọc tiết.
Nhưng dường như Dương Bách Xuyên còn chưa xong việc. Anh cầm chai rượu vang đỏ trên bàn, nhằm thẳng đầu Hoa Văn mà hạ xuống.
“Bang ~”
Chai rượu vang vỡ toang trên đầu Hoa Văn, đầu hắn cũng vì thế mà nở hoa tan tác.
Sau đó, Dương Bách Xuyên nắm một mảnh vỡ sắc bén kề sát vào cổ Hoa Văn, một lần nữa tủm tỉm nói: “Hoa Văn, tao từng nghe nói qua mày quả thực rất uy phong. Nghe nói ở khu Hoa Hồ này mày làm bảo kê cho rất nhiều vũ trường. Chuyên ép buộc đám học sinh nam dâng lỗ đít cho khách của chúng mày. Trong trường học của tao có vài người là nạn nhân của mày. Con mẹ nó, mày có biết mày đã huỷ diệt cuộc đời bọn họ hay không?
Đám học sinh của cả một vùng này mày cũng không tha. Mày nha, bước chân ra khỏi cửa mà không bị xe đâm chết vẫn còn sống sờ sờ ở đây, chứng tỏ sổ sinh tử đã bỏ quên mày, hay là do ông trời không có mắt nên bỏ qua cho mày? Nào có đạo lý ấy. Mày nói xem tao có dám chọc một cái vào cổ họng mày, sau đó hứng cho mày một ly rượu máu uống thử hay không?”
“Bang bang bang ~”
Trên đầu Hoa Văn máu chảy đầm đìa, vẻ mặt thì trắng bệch cắt không ra giọt máu, hai hàm răng đánh vào nhau kêu lập cập. Đúng như Dương Bách Xuyên đoán, hắn ta vẫn rất sợ chết.
“Người anh em…a không, anh Xuyên…, xin anh giơ cao đánh khẽ. Thằng em có mắt như mù không nhìn thấy Thái Sơn. Tôi đây cũng chỉ là người nhận tiền làm việc, Nguyễn Văn Hạo cho tôi 20 vạn để xử lý cậu…Chuyện kia, tôi sẽ kể hết cho cậu, chỉ xin cậu buông tha cho tôi.”
Hoa Văn rốt cuộc cũng túng quẫn, mở miệng cầu xin.
Nhưng mà hắn cũng không còn cách nào khác, miếng thuỷ tinh trong tay Dương Bách Xuyên đã cắt một vết trên da hắn, máu bắt đầu chảy ra. Lại thêm hai chân vừa bị Dương Bách Xuyên dẫm gãy, đầu rách một vệt. Hắn hoảng sợ. Đối với sự tàn nhẫn của Dương Bách Xuyên thì vô cùng kinh hãi, uy phong khi trước biến mất không còn một mảnh.
“Hắc hắc, Hoa Văn, trước không nói đến tiền, tao chỉ hỏi một câu, mày có sợ chết không? Thành thật nhớ lại những gì mày đã từng làm, sau đó lập tức viết hết ra đây.”
Dương Bách Xuyên cầm mảnh vỡ sắc nhọn đang đè trên cổ Hoa Văn ra, khuôn mặt nghiêm túc hỏi hắn.
Vào khắc này, nội tâm Hoa Văn đã hỏng bét, hắn nhìn bộ dạng nghiêm túc của Dương Bách Xuyên liền cảm thấy tên này chính là kẻ điên, một tên tâm thần.
Miệng Hoa Văn bắt đầu rên rỉ cầu xin, không chỉ vậy, thanh âm còn mang theo chút nức nở: “Ngài Xuyên à, ngài buông tha cho tôi đi, tôi sợ, tôi sợ chết.”
“Thật sự sợ hay chỉ giả vờ?” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Thật…thật sự sợ!” Hoa Văn run giọng, nói.
Một mùi nước tiểu sộc thẳng vào mũi Dương Bách Xuyên, anh biết lần này sự sợ hãi đã khắc sâu vào xương cốt Hoa Văn. Lần sau nếu tên này muốn tìm mình gây phiên toái chắc hẳn sẽ phải cân nhắc. Thấy mục đích đã đạt được, Dương Bách Xuyên đem chai rượu rỗng trong tay quẳng đi.
Anh đương nhiên sẽ không giết Hoa Văn, làm như vậy là phạm pháp, anh sống còn chưa đủ đâu.
Ra tay tàn nhẫn như vậy chính là muốn hù doạ tên kia mà thôi.
Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua thẻ ngân hàng trên tay Hoa Văn, thuận tay đánh bốp lên đầu hắn một cái: “Mày con mẹ nó cho rằng tao ngốc? Mang tiền mặt tới đây, bồi thường cho tao tiền thuốc men, cả tiền tổn thương tinh thần nữa.”
Trong lòng Hoa Văn trộm mắng: “Mày mà cũng đòi tiền thuốc men? Rõ ràng người bị thương là tao.”
Nếu Dương Bách Xuyên đã không muốn cầm thẻ, Hoa Văn hắn chỉ có thể móc tiền mặt đưa tới. Trên người hắn chỉ còn 4000 tiền mặt đưa cho Dương Bách Xuyên, lại thấy Dương Bách Xuyên khẽ hừ một tiếng. Hoa Văn không thể làm gì khác chỉ có thể lột sạch tiền trên người đám đàn em, vẻ mặt đau khổ nói: “Ngài Xuyên, trên người anh em chúng tôi chỉ có từng này tiền ~”
Tiền thuốc men này, Dương Bách Xuyên yên tâm nhận cho vào túi quần. Thật ra nhận tiền của đám người Hoa Văn khiến anh cảm thấy không hề áp lực.
“Cút đi. Quay về nói với Nguyễn Văn Hạo rửa sạch sẽ cổ chờ tao, sẽ có ngày ông đây cho hắn nhớ kĩ.”
Hoa Văn nghe thấy tiếng cút đi thì vội vàng hạ lệnh cho đám đàn em nhanh chóng dìu hắn đi. Chợt nghe thấy câu sau mà Dương Bách Xuyên nói, hắn nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng: “Ngài Xuyên có lẽ không biết, Nguyễn Văn Hạo bị ngài phế đi thằng nhỏ đã vội vàng tới Bắc Kinh để chữa trị. Đoán chừng khoảng thời gian này hắn sẽ không có mặt ở thành phố này.”
“Ách ~” Dương Bách Xuyên có chút sửng sốt. Anh cẩn thận nhớ lại, hình như tối qua lúc cứu Liễu Linh Linh, anh có đá một cú vào hạ thân của Nguyễn Văn Hạo. Chẳng lẽ thật sự bị anh đá đến hỏng rồi?
Chuyện cũng đã làm rồi, Dương Bách Xuyên cũng không để trong lòng, liền phất tay cho đám Hoa Văn rời đi.
Ngay sau đó anh quay đầu nhìn về phía giám đốc Trương mập mạp.
“Trương mập, chúng ta cũng nên tính sổ một chút. Mẹ nó anh cố ý dẫn tôi tới đây để cho đám Hoa Văn đánh. Nếu không phải trên người tôi có chút sức lực thì đêm nay tôi chết chắc rồi. Chuyện này anh định tính thế nào?” Khuôn mặt anh lúc này không còn tủm tỉm như khi nói chuyện với Hoa Văn nữa, ngược lại khi đối mặt với tên Trương mập này, sắc mặt Dương Bách Xuyên âm u lạnh lẽo đến cực điểm.
Trương mập đã sớm nhìn thấy thủ đoạn đối phó với Hoa Văn của Dương Bách Xuyên, anh ta sợ tới nỗi suýt nữa thì bệnh tim tái phát. Lúc này nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Dương Bách Xuyên, mặt mũi anh ta trắng bệch, giọng nói run rẩy: “Dương Bách Xuyên… tôi cũng không thể làm khác được. Hoa Văn bảo kê quán bar, tôi…tôi… rất xin lỗi cậu. Đây là 2 vạn, hy vọng cậu đại nhân bỏ qua cho kẻ hèn là tôi. Sau này ở quán bar tôi để cậu lên làm nhân viên chính, có được không?”
“Hừ ~ ai hiếm lạ mấy đồng tiền này của anh. Đem lương của tôi và Cà Lăm thanh toán hết tới đây. Từ nay chúng ta không ai nợ ai!” Dương Bách Xuyên ngẫm lại, cuối cùng vẫn không muốn cũng tên Trương mập này tiếp tục so đo.
Công việc này trước kia là Trương mập nhìn trúng rồi tuyển anh, cho anh cơ hội kiếm chút tiền sinh hoạt phí trang trải việc học. Chỉ bằng điều này, việc hôm nay Trương mập gài bẫy anh coi như thanh toán sòng phẳng. Anh sẽ không ở lại quán bar tiếp tục làm việc nữa.
Mà sau khi anh rời đi, Cà Lăm ở lại chắc chắn sẽ bị bắt nạt. Chi bằng nhân lúc này anh đòi nốt tiền lương rồi dẫn Cà Lăm cùng rời đi.
Hai vạn tiền kia Dương Bách Xuyên cũng không động tới, anh chỉ muốn lấy đủ lương của mình. Xem như là nhìn vào nhân tình trước kia Trương mập giúp anh tìm một công việc.
Bên ngoài cửa quán bar, Dương Bách Xuyên đưa cho Cà Lăm 5000 tệ. Kỳ thực lương của Cà Lăm chỉ có 3000 tệ, nhưng đêm nay Dương Bách Xuyên lấy từ trên tay Hoa Văn 9000, lại có 6000 tiền lương mà Trương mập đã quyết toán. Tổng cộng anh có 1 vạn 5, cho Cà Lăm 5000 cũng không phải làm quá.
“Cà Lăm, cậu có trách tôi không?”
“Xuyên Xuyên Xuyên… anh Xuyên nói nói nói cái gì vậy? Em …em em em…mẹ nó đã sớm không muốn làm. Anh đi rồi em tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm. Anh…anh giúp em đòi được tiền lương, em muốn cảm tạ anh… còn chưa kịp, sao lại trách anh được!
Lại…lại nói, năm nay nhà em nhận thầu mấy chục mẫu đất, đủ loại…đủ loại dược liệu. Tháng sau là có thể kiếm được một khoản tiền, em …em không cần ở lại đây làm thêm nữa.”
Cà Lăm hứng khởi nói.
Dương Bách Xuyên cười cười: “Được, chỉ cần cậu không trách tôi là tốt rồi. Đi, tôi mời cậu ăn đêm.”
Vẻ mặt Cà Lăm hào sảng: “Được, em…em mời anh.”
Cả hai tới chợ đêm ăn xiên que nướng, uống bia. Điện thoại của Dương Bách Xuyên chợt reo lên, vừa nhìn liền thấy cái tên Liễu Linh Linh chình ình trên đó.
Di động reo lên một hồi, Dương Bách Xuyên bắt máy. Còn chưa kịp mở miệng nói, Liễu Linh Linh đã vội nói trước một câu khiến anh phun hết sạch bia trong miệng.
Khi Dương Bách Xuyên chuẩn bị tới nhà ăn, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Dương Bách Xuyên, cậu đứng lại cho tôi!”
“Liễu Linh Linh, cậu đúng là âm hồn bất tán mà~”
Anh vừa quay đầu đã nhìn thấy Liễu Linh Linh hằm hằm đi tới, trái phải còn có hai mỹ nữ kề cạnh.
“Không phải đã nói tan học cùng nhau ăn cơm sao? Cậu lại không đợi tôi?” Liễu Linh Linh nâng mắt đợi chờ câu trả lời.
Nói xong cô đưa tay chỉ sang bên cạnh: “Đây là bạn tốt cùng phòng với tôi, Lâm Hoan, Tiền Tiểu Bối!”
Dương Bách Xuyên lịch sự gật đầu: “Tôi là Dương Bách Xuyên, chào hai người!”
Hai cô gái bên cạnh Liễu Linh Linh diện mạo không hề kém. Ba người này đứng cạnh nhau quả thực là mỗi người một vẻ.
Liễu Linh Linh được công nhận là hoa khôi của khoa, khuôn mặt dáng người dĩ nhiên là xuất sắc. Làn da của Lâm Hoan tuy không được trắng trẻo, nhưng tổng thể khuôn mặt lại rất ưa nhìn. Mà trong ba người, thì dáng dấp của cô ấy cũng đặc biệt đẹp nhất, cao tận 1m75, lại được trời phú thêm đôi chân dài làm vốn liếng.
Tiền Tiểu Bối còn lại lại có một khuôn mặt Loli tiêu chuẩn, một đôi mắt tròn xoe đen nhánh luôn toả sáng. Vừa nhìn liền biết đây là một cô gái cởi mở hiếu động, tương đối hấp dẫn sự yêu thích của cánh nam sinh.
Quả nhiên đúng như anh đoán, Tiền -loli- Tiểu Bối lập tức mở miệng: “Dương Bách Xuyên, cậu thật sự là gay à ?”
Lời Tiền Tiểu Bối nói khiến anh suýt chút nữa ngã ngửa. Không cần nghĩ anh cũng chắc chắn Liễu Linh Linh kia đã nói xấu mình.
Dương Bách Xuyên trừng mắt nhìn Liễu Linh Linh đang nghẹn cười, lại đưa mắt quan sát Tiền Tiểu Bối: “Trước không nói đến tôi, nói về cậu đi. Cậu đang có bệnh trong người, tôi đề nghị cậu nên sớm đi khám bác sĩ!”
Hôm qua, anh đã dành cả một đêm để nghiên cứu kiến thức về y thuật mà sư phụ đã để lại, cho nên khi nhìn qua Tiền Tiểu Bối anh liền biết, cô sinh viên này đang bị bệnh nghiêm trọng. Cho dù trên mặt cô gái có trang điểm nhẹ, nhưng Dương Bách Xuyên nhìn ra được hiện tại sắc mặt cô có chút khác lạ, màu da cũng vì bệnh mà trở nên không giống bình thường.
Vốn dĩ là có lòng tốt nhắc nhở nên anh cũng không nghĩ nhiều. Sau khi nhìn ra vấn đề thì lập tức nói luôn.
Nhưng lại vô tình chọc giận Tiền Tiểu Bối.
“Dương Bách Xuyên, cậu mới là người có bệnh. Bà đây tò mò hỏi cậu một câu? Một thanh niên trai tráng như cậu sao lại mở miệng mắng một cô gái nhỏ như tôi?” Tiền Tiểu Bối đang thẹn quá hoá giận.
Liễu Linh Linh cũng tranh thủ xen mồm nói: “Dương Bách Xuyên, bà đây coi cậu như bạn, cậu nói Tiểu Bối như vậy có chút không hay đâu.”
Cái phản ứng này chắc chắn là bọn họ đã hiểu lầm. Anh cũng không tức giận, nhìn Tiền Tiểu Bối nói thẳng: “Bạn học Tiền Tiểu Bối, có phải cơ thể cậu mỗi khi bà dì tới sẽ lại đau bụng một trận. Lần sau lại đau hơn lần trước. Cái này là do cơ thể cậu âm hàn quá nặng, nếu còn không đi khám bác sĩ sẽ có ngày cậu bởi vì đau quá mà ngất xỉu. Hơn nữa bệnh kéo dài sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng. Tôi chỉ là đang tốt bụng mà nhắc nhở cậu chứ không hề mắng!”
Nghe những lời Dương Bách Xuyên vừa nói xong, sắc mặt Tiền Tiểu Bối thoắt cái liền ửng hồng. Một bên tức giận Dương Bách Xuyên trước mặt mọi người cứ thế vạch ra chuyện riêng tư của cô, một bên lại âm thầm kinh ngạc. Anh ta thế mà lại nói đúng tình trạng bệnh của cô. Loại đau đớn này đã đeo bám cô suốt một năm nay, mỗi lần lại đau đến chết đi sống lại.
Cô đã uống vài loại thuốc, nhưng vẫn không có sự cải thiện. Lâu dần nó trở thành tâm bệnh của cô.
Đúng lúc này, Lâm Hoan đứng cạnh bên đột ngột lên tiếng: “Tiểu Bối đã bị như vậy suốt một năm nay, thuốc uống vào cũng không hề ít. Bây giờ bảo cô ấy đi xem bác sĩ để họ phán sống chết quả thực rất xấu hổ. Dương Bách Xuyên, cậu làm sao lại biết được? Có cách này chữa trị không?”
“Đúng rồi, Dương Bách Xuyên cậu biết nhiều như vậy, có thể chữa trị hay không? Có phải là có phương thức chữa bệnh cổ truyền nào không? Mau mau lôi ra đây, tôi cũng muốn một phần, bà đây cả người cũng đau a!” Liễu Linh Linh không chút liêm sỉ thò đầu tới nói.
“Phương thức chữa bệnh cổ truyền thì tôi không có, nhưng mà, đúng là tôi có thể chữa được!” Dương Bách Xuyên chơi trò lấp lửng, chỉ nói lời gây tò mò rồi lại không nói tiếp. Muốn kẻ đường đường là truyền nhân của Tán Tiên Chí Tôn là anh đây đi trị bệnh phụ khoa, nào đâu có dễ như vậy.
“Cậu không phải người học y thì biết cái gì?” Tiền Tiểu Bối lẩm bẩm một câu, nhưng trong lòng lại hy vọng Dương Bách Xuyên có thể giúp cô trị bệnh, thật sự quá dày vò người rồi.
“Tổ tiên nhà tôi là lão trung y, từ nhỏ tôi có xem qua một ít sách cổ về trung y, cho nên tôi có biết một ít.” Dương Bách Xuyên thuận miệng nói bừa một câu, cũng không thể oang oang nói với bọn họ rằng trong người anh có một lão thần tiên được.
Ngay lúc này, Liễu Linh Linh đột nhiên nhớ đến, tối hôm qua lúc cô bị Nguyễn Văn Hạo hạ xuân dược, sau đó hình như Dương Bách Xuyên đã điểm vài huyệt trên người khiến cô tỉnh lại.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Liễu Linh Linh thoáng đỏ, nhưng cô tin lời Dương Bách Xuyên nói, nên cười hì hì nói theo: “Đi đi đi, bà đây đã hứa sẽ mời cậu ăn cơm tuyệt đối không phải đùa. Chuyện chữa bệnh để sau rồi nói.”
Nói xong, cô không quên nháy mắt với Tiền Tiểu Bối và Lâm Hoan bên cạnh.
Dương Bách Xuyên cười hắc hắc. Anh sao lại không biết Liễu Linh Linh đây là đang muốn cho anh một viên đạn bọc đường?
Nhưng mà, anh quả thực rất muốn thử y thuật mà sư phụ đã truyền thừa xem nó có thật sự linh nghiệm hay không. Vừa khéo lại có vật thí nghiệm để anh luyện tay, quả thực là gãi đúng chỗ ngứa mà.
Anh vờ trầm ngâm một lát rồi mới lên tiếng: “Được, dù sao đồ ăn trong nhà tôi cũng đã hết, vậy làm phiền cậu một bữa cơm vậy.”
Tuy rằng không biết rõ về gia thế của Liễu Linh Linh, nhưng từ cách ăn mặc của cô anh cũng nhìn ra được nhà cô cũng thuộc dạng có tiền. Mà Lâm Hoan và Tiền Tiểu Bối cũng đồng dạng như vậy.
……
Xung quanh trường đại học không thiếu nhất chính là các tiệm cơm. Đi ra khỏi cổng trường cách đó không xa chính là một nhà ăn Trung Quốc.
Liễu Linh Linh đi trước dẫn đường, lập tức có một người đàn ông đeo thẻ giám đốc bước ra tươi cười chào hỏi, hiển nhiên Liễu Linh Linh là khách quen của nơi này.
“Giám đốc Trương, cho tôi một bàn đồ ăn như cũ.” Cô nhìn giám đốc và nói với ông ấy.
“Được. Mời quý khách tiến vào ghế lô. Tôi sẽ lập tức sắp xếp đồ ăn.”
Liễu Linh Linh một đường đi thẳng tới ghế lô dựa sát cửa sổ trên tầng 3. Cô không lựa chọn chỗ ngồi, mà nghĩ tới đâu thì ngồi luôn ở đó.
Nhà hàng này tuy không quá xa hoa nhưng cũng không phải là không có danh tiếng. Có thể lưu lại chỗ ngồi cố định ở nơi này, Liễu Linh Linh này không có chỗ nào là không giống thiên kim tiểu thư nhà có tiền.
Dương Bách Xuyên bất động thanh sắc ở trong lòng mà suy nghĩ.
Sau khi bọn họ ngồi vào chỗ, nhân viên lục tục mang trà nước tới rồi lại lặng lẽ đi ra ngoài.
Vừa ngồi xuống ghế, Tiền Tiểu Bối còn chưa kịp nhấp một ngụm trà, cơ thể đã vội giật thót một cái, mồ hôi trên trán túa ra từng giọt lớn, bàn tay ôm lấy bụng khẽ kêu hừ hừ.
Dương Bách Xuyên thấy thế liền biết cơ thể cô đang bắt đầu phát bệnh.
“Tiểu Bối, cậu sao vậy? Mau tới uống ngụm nước ấm.” Lâm Hoan ân cần đi qua đỡ bạn mình.
Tiền Tiểu Bối đau đến chết đi sống lại, một lời cũng không nói được.
Liễu Linh Linh quét mắt sang Dương Bách Xuyên nói: “Dương Bách Xuyên, cậu có chiêu gì hay mau trổ tài xem nào.”
Dương Bách Xuyên đứng dậy đáp: “Vốn dĩ là nên dùng châm cứu sẽ có hiệu quả tốt nhất, cũng là nhanh nhất. Nhưng ở đây tôi không có đồ dùng, cho nên chỉ có thể dùng liệu pháp xoa bóp thử xem sao.”
“Cậu nhanh tay lên. Tiểu Bối đau tới mức sắp chết rồi.” Liễu Linh Linh ở bên cạnh thúc giục một câu.
Nhìn Tiền Tiểu Bối đã co thành một đống nhỏ, Dương Bách Xuyên cũng không khách khí nữa. Biết cô đang rất đau, anh bảo Lâm Hoan và Liễu Linh Linh cùng tránh ra, bắt đầu dựa vào y thuật trong đầu giúp Tiền Tiểu Bối mát xa. Thực ra anh chỉ kích thích huyệt vị lưu thông máu, đợi kinh mạch được đả thông liền không có việc gì.
Theo như sự truyền thừa trong đại não anh, loại y thuật này có tên là chủ yếu dùng để khai thông khí huyết. Đối với người tu chân mà nói thì nó dùng để khai thông chân khí, nhưng vô tình lại bị Dương Bách Xuyên vận dụng trên cơ thể nữ nhân để chữa bệnh.
May mắn là sư phụ Lão Tà của anh đang ngủ say, bằng không ông ta sẽ bị hành động của Dương Bách Xuyên chọc cho tức chết.
Cách một lớp quần áo, anh dựa theo mà thủ thế huyệt vị, bàn tay cũng bắt đầu ở trên người Tiền Tiểu Bối mà động đậy.
Một bên xoa bóp, một bên không ngừng tán dương, cảm xúc thật tốt mà ~
Mấu chốt của chuyện này là ở việc dụng tâm, sau ba cái bấm huyệt sự đau đớn của Tiền Tiểu Bối đã giảm đi một nửa. Ít ra âm thanh hừ hừ trong miệng cô cũng đã nhỏ đi nhiều.
Đến huyệt thứ sáu, Tiền Tiểu Bối đã có thể ngồi thẳng người dựa vào ghế.
Điều này làm cho hai kẻ đứng bên chứng kiến là Liễu Linh Linh và Lâm Hoan mở to hai mắt mà nhìn. Hai người không hề nghĩ Dương Bách Xuyên có thể chữa được bệnh. Vừa nãy còn nửa tin nửa ngờ nhưng bây giờ bọn họ thật sự đã được mở rộng tầm mắt.
Đến huyệt thứ mười, từ trong miệng Tiền Tiểu Bối phát ra âm thanh anh anh, sắc mặt cũng hồng hào lên không ít.
Đợi mười ba huyệt được hoàn thành, Dương Bách Xuyên phát hiện bàn tay mình đã chạy khắp trên người Tiền Tiểu Bổi đủ một vòng.
Chỉ là không nghĩ tới, Tiền Tiểu Bối môi đỏ mặt hồng thế mà lại lăn ra ngủ mất rồi.
Bàn tay sờ chưa đủ đã phải dừng lại, Dương Bách Xuyên quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Liễu Linh Linh và Lâm Hoan đang nhìn chằm chằm mình.
Dương Bách Xuyên tưởng tượng một chút liền hiểu, đều do Tiền Tiểu Bối vừa nãy phát ra âm thanh quá mức mờ ám thôi mà. Thật ra toàn bộ quá trình anh ta làm chỉ vỏn vẹn có năm phút.
Dương Bách Xuyên mang vẻ mặt thoả mãn mà ngồi xuống, tay nhấc chén trà lên uống một ngụm.
Đúng lúc này Lâm Hoan lại vô tình nói ra một câu khiến ngụm trà trong miệng anh cứ thế mà phun ra ngoài hết.
“Dương Bách Xuyên, tôi cũng muốn được sờ một chút~” Lâm Hoan bất thình lình nói ra những lời này.
“Phốc~”
Một ngụm nước trà trực tiếp phun ra, vừa khéo lại bắn hết lên mặt Tiền Tiểu Bối đang say ngủ.
“A~ trời mưa sao?” Tiền Tiểu Bối như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tay chống lên ghế từ từ nói.
Chương 7: Ba mày cân thử xem mày có bao nhiêu trọng lượng
Ngụm trà phun thẳng ra ngoài, vừa khéo phun lên mặt Tiền Tiểu Bối đang ngủ.
“Ủa, trời mưa à?” Tiền Tiểu Bối tỉnh lại từ trong mơ màng, ngồi dậy trên ghế hỏi.
Cô vừa nói vừa lau nước trà trên mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo.
Sau khi lấy lại tinh thần, nhìn thấy tách trà trong tay Dương Bách Xuyên và vết nước bên khóe miệng anh, cô lập tức hiểu được vừa rồi xảy ra chuyện gì.
“Aaa… Dương Bách Xuyên, tôi muốn giết cậu, cậu dám cướp nụ hôn đầu của tôi!”
Tiền Tiểu Bối dậm chân hét lên, muốn nhào tới liều mạng với Dương Bách Xuyên.
Liễu Linh Linh giữ chặt Tiền Tiểu Bối: “Được rồi Tiểu Bối, một hớp nước trà thôi, cùng lắm chỉ là hôn môi gián tiếp. Đừng nói nữa, ăn cơm trước đã, xem như Dương Bách Xuyên thu tiền chữa bệnh cho cậu, hì hì!”
Sau đó cô cao giọng gọi bên ngoài: “Mang vào đi.”
Cửa phòng bao mở ra, nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên.
Nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, Dương Bách Xuyên không hề khách sáo, bụng anh đã reo vang từ nãy giờ rồi. Anh mặc kệ hình tượng ăn hết nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng thoải mái ợ một tiếng, dựa lưng vào ghế.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy ba cô gái đều nhìn mình bằng vẻ mặt kỳ quái, lúc này Dương Bách Xuyên cũng hơi đỏ mặt. Nhìn thức ăn trước mặt ba cô gái lại nhìn sang bản thân, anh lập tức hiểu ngay, e rằng mình ăn nhiều quá dọa bọn họ rồi.
Tổng cộng có bảy món và một tô canh hải sản, Dương Bách Xuyên xử hết năm món cộng thêm nửa tô canh.
Khó trách vẻ mặt ba người kia lại kỳ lạ như thế.
Nghĩ lại, Dương Bách Xuyên kết luận nguyên nhân lượng cơm của bản thân tăng lên là do cơ thể được sư phụ tẩy kinh phạt tủy.
“Khụ khụ, sao mọi người lại nhìn tôi thế?” Anh biết rõ còn cố ý hỏi.
Liễu Linh Linh kịp phản ứng: “Dương Bách Xuyên, mấy ngày rồi cậu không ăn cơm hả? Đã no chưa thế?”
Tiền Tiểu Bối thì thầm: “Y hệt thùng cơm.”
“Sức ăn khỏe thật.” Lâm Hoan hùa theo.
“Haiz, các cậu có ý gì đó? Hiện tại tuổi mụ của tôi mới hai mươi mốt, cơ thể còn đang trưởng thành có biết chưa? Ăn nhiều chút thôi mà, hơn nữa lúc trước tôi còn tốn sức chữa bệnh cho Tiền Tiểu Bối đấy! Tiền Tiểu Bối, sao cậu có thể nói tôi là thùng cơm hả? Vốn định đưa cậu đơn thuốc, hiện tại không có, cậu cứ chờ bệnh tái phát đi.” Dương Nghị Vân cây ngay không sợ chết đứng chỉ trích Tiền Tiểu Bối.
Tiền Tiểu Bối nghe thấy có đơn thuốc cộng với bệnh có thể tái phát lại thì lập tức chột dạ, cười hì hì, tỏ vẻ đáng thương với Dương Bách Xuyên: “Anh Xuyên, người ta lỡ miệng mà, xin tha mạng, cậu đưa đơn thuốc cho tôi đi. Cùng lắm tôi không so đo chuyện cậu gián tiếp cướp nụ hôn đầu của tôi nhé, được không được không?”
Giọng nói của cô rất đặc biệt, mang theo ngữ điệu, hiện tại còn cố ý làm nũng khiến cả người Dương Bách Xuyên sởn hết da gà.
Anh xua tay liên tục: “Được được được, nói tiếng người, tôi cho cậu đơn thuốc được chưa, sợ cậu luôn.”
Vừa dứt lời, Lâm Hoan đã dán sát lại, lấy giấy bút ra khỏi túi xách, vẻ mặt đầy mong đợi: “Ghi đi.”
Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ của Lâm Hoan, biết căn bệnh này cũng mang lại đau đớn cho cô, lúc nãy anh cũng đã hứa sẽ khám cho cô rồi nên cố ý liếc qua cặp chân dài, cười nói: “Lâm Hoan, có phải lúc bà dì cậu đến thăm thường bị đau nhức sau lưng không? Cậu đừng nhớ nhung đơn thuốc này, đây là dựa trên tình trạng của Tiền Tiểu Bối, người khác không dùng được. Với tình trạng của cậu, tốt nhất nên châm cứu, đợi khi nào rảnh tôi sẽ châm cho cậu.”
Dương Bách Xuyên suy nghĩ tình huống của Tiền Tiểu Bối trong đầu, soạt soạt viết ra một đơn thuốc. Trong đầu anh có rất nhiều thông tin y học, tìm ra một đơn sử dụng thuốc có trên trái đất không khó.
Sau khi đưa đơn thuốc cho Tiền Tiểu Bối, anh dặn dò: “Ba gói thuốc Đông y, uống vào hết bệnh ngay, nhớ kỹ ăn cơm rồi mới uống đấy.”
“Hì hì, cảm ơn anh Xuyên.” Tiền Tiểu Bối nhận lấy đơn thuốc cất đi, ngọt ngào gọi một tiếng anh Xuyên khiến Dương Bách Xuyên run rẩy một trận.
“Được rồi, ăn uống no say xong rồi, chiều nay còn có tiết, chúng ta về thôi.” Xong việc, Dương Bách Xuyên đi thẳng ra ngoài cửa, không thèm để ý đến ba cô gái xinh đẹp kia nữa.
Liễu Linh Linh tức giận nghiến răng, kêu lớn: “Dương Bách Xuyên, cậu cũng phải mát-xa cho tôi, tôi cũng thấy đau mà ~”
Lúc này, bọn họ đã đi ra khỏi phòng bao đến hành lang, mấy vị khách và nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng kêu gào của Liễu Linh Linh đều nhìn về phía Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt ước ao xen lẫn ghen tị.
Sắc mặt Dương Bách Xuyên đầy bất đắc dĩ, vội vàng bước nhanh, đi cùng với Liễu Linh Linh miệng rộng này sẽ chọc phải rắc rối mất.
Sau khi gọi, Liễu Linh Linh cũng phát hiện lời nói của mình khá mập mờ, sắc mặt bùm một phát đỏ bừng lên. Lúc này ba người mới vội vã xuống lầu, trong lòng không ngừng chửi bới Dương Bách Xuyên: “Dương Bách Xuyên khốn khiếp, tất cả đều tại cậu, làm bà đây mất mặt quá, tôi nguyền rủa chim nhỏ nhà cậu không cứng lên được!”
…
Ban đêm, sau khi tan học, Dương Bách Xuyên chuẩn bị trở về phòng trọ, định tu luyện [Càn Khôn Tạo Hóa Quyết]. Có rất nhiều cách chữa bệnh cần chân khí mới thực hiện được, trong cơ thể anh không có chân khí, tất cả đều uổng công.
Chuyện tu chân không thể chậm trễ một giây, anh cần thay đổi vận mệnh, cần rất nhiều tiền, cần tìm lại uy nghiêm đã mất trong đám cưới của bạn gái cũ một tháng sau. Đây là nhiệm vụ của sư phụ, cũng là điều anh muốn làm trong lòng.
Vì vậy tu chân mới là điểm then chốt của mọi thứ.
Về phần cách kiếm tiền, anh có thể dễ dàng làm được dựa vào tri thức sư phụ truyền đạt, tiền đề là phải luyện được chân khí.
Dương Bách Xuyên không ngờ vừa bước ra khỏi cổng trường, anh đã bị người ta chặn lại, hơn nữa đối phương còn là người quen.
Dư Thiệu Cương ôm cánh tay trái bó bột, nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên bằng vẻ mặt độc ác. Bên cạnh anh ta còn có hơn mười thanh niên, nhìn qua đều là học sinh trong trường, hơn nữa còn là người của câu lạc bộ Taekwondo.
“Cương Tử, chính là thằng nhóc này? Cũng chả có gì đặc biệt, trông rõ yếu ớt, sao mày lại bị con gà luộc này đè ra đánh thế?” Một học sinh mặc áo bó sát, cơ bụng nổi lên rõ, nhìn qua đã biết là tên cầm đầu.
Dương Bách Xuyên là học sinh khoa lịch sử, không có hứng thú với câu lạc bộ Taekwondo, bình thường cũng không chú ý nên không biết những người này là ai, chỉ dựa vào quần áo bọn họ mà đoán là học sinh cùng trường.
Tên học sinh da ngăm đen có cơ bụng cứ luôn miệng mắng anh là gà luộc khiến Dương Bách Xuyên vô cùng khó chịu. Mặc dù đối phương là người của câu lạc bộ Taekwondo, hơn nữa nhân số hơn mười hai người nhưng anh không hề sợ hãi.
Bởi vì anh biết rõ cơ thể mình đạt đến trình độ nào, cảm giác hơn xa người thường khiến anh chiếm ưu thế tuyệt đối trong chiến đấu. Huống chi anh còn có sức lực vượt trội, có thể nâng tảng đá nặng ba bốn trăm cân lên một cách dễ dàng.
Có những thứ này, Dương Bách Xuyên rất tự tin khi đánh nhau.
Dư Thiêu Cương âm u nói: “Ninh Vũ, đừng trách tao không nhắc nhở mày. Không được xem thường kẻ địch, thằng nhóc này không phải bình hoa. Đêm nay, chỉ cần bọn này có thể đánh nó tàn phế, xem như tao nợ mày một một chuyện.”
Ninh Vũ không thèm để ý, anh ta và Dư Thiệu Cương cùng đến từ một đại viện, quan hệ rất thân thiết. Dư Thiệu Cương bị đánh tìm tới bản thân, anh ta biết Dư Thiệu Cương rất kiêu ngạo, hiếm khi cầu xin người khác, nếu như đã đến cầu thì chắc chắn là nhân vật rất lợi hại. Vì thế, anh ta gọi theo một đám bạn học ở câu lạc bộ Taekwondo, tới trút giận cho Dư Thiệu Cương.
Chẳng qua sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, Ninh Vũ lại hơi khinh thường. Trong mắt anh ta, Dương Bách Xuyên hơi gầy, cơ thể cũng không vạm vỡ tỏ vẻ có sức mạnh, hơn nữa anh còn là học sinh khoa lịch sử, thế là càng xem thường hơn.
Anh ta phớt lờ lời nhắc nhở của Dư Thiệu Cương, nói với Dương Bách Xuyên: “Xem trên mặt mũi cùng trường, thằng nhóc kia, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu với bạn thân tao, để nó đánh mày một trận thì chuyện này coi như xong. Tao đảm bảo sau này Dư Thiệu Cương sẽ không kiếm chuyện với mày nữa, thế nào?”
Bắt anh quỳ xuống dập đầu? Xong rồi còn phải ngồi im chịu đánh một trận?
Dương Bách Xuyên tức đến bật cười, nhìn Ninh Vũ: “Mày chắc chứ?”
“Đúng thế, tao cam đoan, lời nói của Ninh Vũ tao rất có trọng lượng tại khu đại học này, chỉ cần mày quỳ xuống nhận lỗi…”
Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị Dương Bách Xuyên ngắt lời: “Mày thì tính là cái thá gì, bắt chước người ta là trùm trường à? Đủ sức nặng hả? Cứ tới đây, ba mày cân thử xem mày có bao nhiêu trọng lượng!”
Ninh Vũ lập tức trợn tròn mắt, anh ta không ngờ Dương Bách Xuyên lại nói như vậy, giận tím mặt: “ĐM, hôm nay tao phải cho mày biết rõ ba mày lợi hại như thế nào, xông lên đánh chết nó cho tao!”
Chương 8: Có thể phải dạy cho cậu ta một bài học
Hai mắt Ninh Vũ đột nhiên mở to, anh ta không ngờ Dương Bách Xuyên lại nói ra một câu như vậy, sau khi phản ứng lại, anh ta tức giận nói: "Mẹ nó, hôm nay tôi cho cậu biết tay!"
Đã thấy người ngông cuồng nhưng chưa thấy ai ngông cuồng như người này, Ninh Vũ phát điên vì lời nói nhẹ nhàng và kiêu ngạo của Dương Bách Xuyên, đây là lần đầu tiên một sinh viên dám nói những lời này trước mặt anh ta.
Ở quận Hoa Hồ này, ngay cả bọn côn đồ bên ngoài trường gặp Ninh Vũ cũng không dám ngông cuồng, Dương Bách Xuyên là người đầu tiên.
Gầm lớn một tiếng, anh ta đấm Dương Bách Xuyên.
Tất cả các bạn cùng lớp xung quanh đều là thành viên của câu lạc bộ Taekwondo, cả ngày đều luyện võ, thứ bọn họ không sợ nhất chính là đánh nhau, mặc dù Ninh Vũ bảo mọi người cùng nhau đánh Dương Bách Xuyên thì có vẻ hơi ức hiếp người, nhưng Ninh Vũ là người đứng đầu trong số họ, là chủ tịch câu lạc bộ, ngày thường mọi người đều ăn thịt uống rượu, hưởng lợi từ anh ta.
Người xưa có câu, đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy!
Nếu Ninh Vũ lên tiếng thì mọi người phải cùng nhau xông lên.
Dương Bách Xuyên nheo mắt đứng đó không nhúc nhích, chờ bọn họ đánh tới.
Cảnh tượng này trong mắt Ninh Vũ và đám bạn cùng lớp chính là biểu hiện sợ đến choáng váng.
Dương Bách Xuyên vẫn khoanh tay đứng nhìn, chỉ có Dư Thiệu Cương đã từng nếm thử cú đấm của anh thì đang lo lắng.
Ninh Vũ nhìn thấy bộ dạng của Dương Bách Xuyên trong lòng cười nhạt, trên mặt là vẻ hung dữ, anh ta nghĩ rằng cú đấm này sẽ làm gãy xương mũi của Dương Bách Xuyên.
Tuy nhiên, khi nắm đấm của anh ta chỉ còn cách sống mũi của Dương Bách Xuyên ba cm, anh ta đột nhiên cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt, anh ta nhận ra rằng cổ tay đã bị Dương Bách Xuyên nắm lấy.
Lúc này, tâm trí của Ninh Vũ chỉ có hai từ - quá nhanh.
Tốc độ của Dương Bách Xuyên quá nhanh.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta cảm thấy cánh tay của mình chấn động một cái, thân thể không tự chủ được lộn một vòng.
"Phanh~"
Một người mất thăng bằng liền hôn đất một cách thân mật. Nước mắt, nước mắt chảy ra, Ninh Vũ thường xuyên đánh nhau biết rằng mũi của mình bị gãy, không ngờ tới còn chưa chạm được vào mũi Dương Bách Xuyên thì mũi mình đã bị gãy.
Ngay sau đó bên tai vang lên một chuỗi tiếng kêu rên. Khi Ninh Vũ bò dậy nhìn một cái, nhất thời sững sờ, tim anh ta co rút lại.
Chỉ thấy một một đám bạn cùng lớp, từng người từng người ngã xuống đất và rên rỉ, mọi người đều nhìn Dương Bách Xuyên với ánh mắt kinh hãi.
Giờ phút này Ninh Vũ cũng đã biết cao thủ chân chính là như thế nào, lần này anh ta đã nhìn nhầm nên mới dẫn đến thất bại.
Dương Bách Xuyên vẫn đứng trong sân mà không có một chút hao tổn nào, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt.
Thua, thua rồi, trong lòng Ninh Vũ thầm nghĩ.
Anh ta không hề có ý nghĩ sẽ tiếp tục đánh vì anh ta biết một người có thể hạ gục hai mươi người trong vài giây thì năng lực cũng không tầm thường. Ninh Vũ trong nháy mắt như quả bóng xì hơi, khí thế lúc trước cũng chìm xuống đáy cốc.
Trong lòng Dư Thiệu Cương - người đầu têu lần này như có sấm nổ, chính mắt anh ta thấy Dương Bách Xuyên lật đám người kia như thế nào, trong mắt Dư Thiệu Cương, Dương Bách Xuyên giống như là cao thủ trong phim truyền hình vậy, bách phát bách trúng, mỗi cú đấm được đánh ra thì đều có người gục xuống.
Hơn nữa ra tay cũng rất nhanh, Ninh Vũ ngày nào cũng luyện võ nhưng khi so sánh với Dương Bách Xuyên thì chỉ là một đống rác.
...
Sau khi Dương Bách Xuyên thu tay lại, anh nhìn thấy tang tóc khắp mặt đất là tiếng kêu rên, trong lòng dâng lên một chút đắc ý, khát vọng tu chân càng trở nên cấp bách.
Sư phụ là một thần tiên lão luyện, nếu có thể dùng nguyên thần của ông chắc chắn có thể biến đổi thể chất một chút, anh có thể một đánh mười mà không hề hấn gì.
Vậy thì khi tu luyện thành công có thể bay lên trời, chui xuống đất như sư phụ đã từng nói... Nghĩ tới những thứ này trong lòng anh không khỏi phấn khích.
Anh quét mắt một cái, nhìn thấy sắc mặt sợ sệt của Ninh Vũ và Dư Thiệu Cương thì ý cười trong mắt anh càng tăng thêm, anh nhìn Ninh Vũ nói: "Đều là bạn học cùng trường, tôi cũng không muốn làm khó các cậu, sau này nhìn thấy tôi thì đi đường vòng, các cậu có thể làm được không? Hay là các cậu không phục, muốn đánh một trận nữa thì tôi lúc nào cũng sẵn lòng.”
Nói xong Dương Bách Xuyên phớt lờ Ninh Vũ và liếc nhìn Dư Thiệu Cương, người đang run lẩy bẩy.
"Dương... Dương Bách Xuyên... Lần này là tôi không đúng, sau này tôi sẽ không sẽ theo đuổi Liễu Linh Linh nữa~" Dư Thiệu Cương nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
Dương Bách Xuyên cười và nói: "Vốn dĩ muốn cho cậu một bài học, nhưng thấy cậu thức thời như vậy nên tôi cũng không so đo với cậu, sau này cũng đừng nói chuyện khiêu khích như vậy, mọi người đều là bạn học, là sinh viên đại học thì nên lịch sự một chút~"
Sau khi thấy trong mắt Dư Thiệu Cương lộ ra vẻ sợ hãi, Dương Bách Xuyên liền bớt giận, hơn nữa cũng là bạn học cùng trường, cũng không có nhiều hận thù, đã cho cậu ta một bài học rồi, mục đích cũng đạt được, anh cũng không phải là người hẹp hòi, cũng không cần thiết phải tính toán chi li với bọn họ, tốt hơn là nên quay về học tập và tu luyện thì hơn.
Trận đấu này cũng coi như khảo sát sức chiến đấu của Dương Bách Xuyên. Một đánh hai mươi chắc chắn đã đạt đến cực hạn, dĩ nhiên đây không phải là hai mươi người bình thường
Đã là siêu nhân, anh nhấc chân lên và rời đi trong niềm vui sướng.
Lúc này, cả sân trường đều là người, rất nhiều sinh viên đứng từ xa quan sát. Dương Bách Xuyên không muốn gây rắc rối, nếu còn không đi thì quản giáo trong trường sẽ tới.
Nhìn theo bóng lưng của Dương Bách Xuyên, Ninh Vũ và Dư Thiệu Cương mặt mày khó coi, hôm nay mặt mũi coi như là mất hết vì có rất nhiều bạn học đang xem.
Anh ta nói với các bạn trong lớp: "Tất cả đứng lên đi thôi, tôi mới các cậu đi ăn, đừng nằm trên mặt đất nữa, mất mặt lắm."
Từng người lần lượt đứng dậy, mặt mũi ai cũng rất khó coi, nhưng không dám làm lớn chuyện vì bọn họ biết vừa rồi là Dương Bách Xuyên nương tay, nếu cậu ta dùng toàn lực thì một cú đánh cũng khiến bọn họ tàn phế.
"Ninh Vũ, lần này tôi nợ cậu, chuyện hôm nay cậu định tính thế nào?" Chờ Dương Bách Xuyên đi xa thì Dư Thiệu Cương mới dám lên tiếng hỏi Ninh Vũ.
Ninh Vũ trầm giọng: "Còn có thể thế nào? Cậu ta là một người có năng lực, trước tiên phải nhịn!"
"Chẳng lẽ cứ để như vậy? hay cậu tìm người ai đó đến thu thập Dương Bách Xuyên đi?" Dư Thiệu Cương nói.
Ninh Vũ trừng mắt: "Tôi không xử lý được con người đó, tìm côn đồ bên ngoài cũng chưa chắc đã xử lý được tiểu tử kia, nhưng thể diện thì cần phải lấy lại nếu không Ninh Vũ tôi không còn mặt mũi nào lăn lộn trong cái trường này nữa, nghe nói Tam Ca sắp nghỉ thi đấu rồi..."
"Tam Ca, cậu nói là Hàn Tiểu Tam?" Ánh mắt Dư Thiệu Cương nhất thời sáng ngời.
...
Dương Bách Xuyên đã đi xa cũng không biết Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ ngoài mặt thì khuất phục nhưng trong lòng lại âm thầm ghi hận, bọn họ đang chờ một người nghỉ thi đấu để đến đối phó với anh.
Trở về căn nhà thuê, sau khi tắm xong, Dương Bách Xuyên ngồi trên giường, vừa định thiền theo bài công pháp trong đầu thì chuông điện thoại vang lên.
Cầm điện thoại lên thì thấy là số điện thoại của Thẩm Tiểu Kiệt, cậu ta là người làm cùng anh trong quán bar.
"Alo, Cà Lăm có chuyện gì vậy, còn chưa tới giờ mà, sớm như vậy cậu đã đi rồi sao?"
Thẩm Tiểu Kiệt bị cà lăm nên mọi người gọi cậu ta là Cà Lăm. Cậu cũng là một sinh viên của một trường trong quận Hoa Hồ. Cả hai đều là sinh viên và cũng xuất thân từ gia đình nghèo khó. Hai người có chung hoàn cảnh nên đã trở thành bạn bè.
"Anh anh anh… Xuyên, buổi...Buổi tối anh đừng tới, em nghe được tin tức, hình như có có có người đến tìm anh, nhìn không phải dạng dạng dạng... Người hiền lành."
Sau khi nghe những lời nói lắp bắp, Dương Bách Xuyên cúp điện thoại và suy nghĩ.
Một số người tìm mình gây rắc rối, hơn nữa nghe Cà Lăm nói đó là dân xã hội, Dương Bách Xuyên liền nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, có thể là mầm mống tai họa khi anh cứu Liễu Linh Linh.
Thanh niên bỏ thuốc Liễu Linh Linh tối qua là Nguyễn Văn Hạo, người thừa kế của nhà họ Nguyễn ở Cố Đô, nhà họ Nguyễn kinh doanh bất động sản, có tiền có thế. Liễu Linh Linh đã từng nói, cô đã nói với người trong nhà sẽ để cho nhà họ Nguyễn biết tay, Nguyễn Văn Hạo chắc chắn sẽ không xuất hiện ở quán bar nữa.
Hơn nữa, tối qua khi anh cứu người đã cố ý cởi đồng phục làm việc, cũng rời đi từ cửa sau, nhìn thấy mấy người phục vụ bình thường cũng có mối quan hệ không tệ, vì vậy nếu không ai nói thì chắc chắn anh ta sẽ không phát hiện ra.
Nhưng bây giờ xem ra thì không đơn giản như vậy, trên thế giới này có tiền có thế thì không chuyện gì là không làm được.
Nếu như Nguyễn Văn Hạo muốn tìm ra mình thì không hề khó khăn.
Vì cứu Liễu Linh Linh nên anh mới trêu chọc đến Nguyễn Văn Hạo nên chuyện này anh nên nói với Liễu Linh Linh để cô giải quyết. Mặc dù không biết nhà Liễu Linh Linh làm gì, nhưng nhà họ Nguyễn là gia tộc có quyền có thế ở Cố Đô nhà cô có thể làm ăn với nhà họ Nguyễn cũng không hề tầm thường, có lẽ để Liễu Linh Linh ra mặt thì sẽ tốt hơn.
Nhưng Dương Bách Xuyên không phải là người dựa dẫm vào đàn bà, tối hôm qua anh đã quyết định ra mặt thì cũng đã lường trước được mình sẽ bị trả thù.
Tất nhiên, bây giờ chỉ là suy đoán, cũng không chắc chắn là Nguyễn Văn Hạo cho người đến tìm mình, có thể là chuyện khác cũng không chừng.
Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại lại reo.
Lần này là quản lý quán bar gọi, tim Dương Bách Xuyên chùng xuống khi nhìn thấy cuộc gọi, nhưng anh vẫn bắt máy.
"Quản lý Trương~"
"Dương Bách Xuyên, buổi tối tới sớm một chút, trước tám giờ tối còn chưa có mặt thì tiền lương tháng này cậu đừng mong sẽ nhận được."Quản lý Trương lập tức cúp điện thoại.
Dương Bách Xuyên cười nhạt và tự nói với chính mình: "Trương Mập, anh đang đào hố cho tôi đấy à?"
Liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy giờ hai mươi phút tối, Dương Bách Xuyên dứt khoát xuống lầu đi tới quán bar, tiền lương một tháng là tiền mồ hôi công sức của anh, cứ coi như quán bar có một cái hố thì anh cũng không sợ.
Chương 9: Cậu gây ra chuyện lớn rồi
Trong đầu anh tự hỏi liệu quản lý quán bar có thông đồng với người đang tìm anh không?
Quản lý Trương Mập đang bị người khác cưỡng bức hay anh ta thấy tiền là sáng mắt, ngay cả cấp dưới danh nghĩa của anh ta cũng bán đứng?
Dù sao, cho dù Trương Mập nói qua điện thoại rằng anh ta sẽ phát tiền thưởng thì đánh chết Dương Bách Xuyên cũng không tin. Với những gì anh biết về quản lý Trương Mập, làm sao anh ta có thể phát tiền thưởng, làm việc được một năm chỉ có khi halloween phát tiền thưởng một lần, phần thưởng lại là trái cây và rượu không bán được.
Nói tóm lại, làm việc dưới trướng Trương Mập hiếm khi có thể mò được mỡ.
Dương Bách Xuyên rõ ràng cảm thấy có lỗ hổng trong lời nói của Trương Mập, nhưng anh vẫn phải đi.
Bởi vì tiền lương là số tiền anh vất vả thức đêm thức hôm mới kiếm được, nếu như không đi thì Trương Mập rất có thể sẽ không trả lương cho anh.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, việc đến tận cùng việc tự an, Dương Bách Xuyên cũng không tin vào ma quỷ.
Tất nhiên, lý do chính là bây giờ anh đủ tự tin để đi đến quán bar.
Khi còn đang quay cuồng trong suy nghĩ thì Dương Bách Xuyên đã tới quán bar, buổi biểu diễn đêm lúc 8
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc nhưng Dương Bách Xuyên đã quen với điều đó, anh đi thẳng đến văn phòng của Trương Mập.
Lúc này, một thanh niên mặc trang phục bồi bàn nhìn thấy Dương Bách Xuyên liền vội vàng chạy đến nắm lấy cổ tay anh kéo đi.
Dương Bách Xuyên mặc cho đối phương nắm lấy cổ tay mình và kéo vào nhà vệ sinh.
"Anh anh anh… Xuyên Không phải em đã bảo anh đừng đến sao?" Cà Lăm lắp ba lắp bắp nói.
"Không sao, cậu có biết ai đang tìm tôi không?" Lúc trước Cà Lăm vội vàng cúp máy điện thoại, Dương Bách Xuyên không chưa kịp hỏi kỹ.
"Dạ dạ dạ... Là Hoa Văn... Bây giờ.... Đang đang đang... Ở phòng làm việc của Trương Mập chờ anh... Anh đừng đi, bọn họ không có ý tốt!" Trên mặt Cà Lăm mặt đầy vẻ lo âu.
Dương Bách Xuyên thấy Cà Lăm lo lắng cho mình thì trong lòng tràn đầy ấm áp, anh cười nói: "Đừng lo lắng, tôi đi xem xét một chút, tôi sẽ nhận lại tiền lương của tháng này."
"Anh anh anh Xuyên, chuyện anh cứu người tối qua...Em đoán... Đã bị Hầu Thành nói ra hết rồi." Cậu ta càng lo lắng nói thì lại càng bị nói cà lăm.
Ánh mắt Dương Bách Xuyên lộ ra vẻ u ám, anh cũng không muốn gặp cái người tên là Hầu Thành trong miệng Cà Lăm. Hầu Thành là quản lý bồi bàn, ưa nịnh hót, sinh viên tới quán bar làm thêm thường bị hắn ta gây khó dễ.
Ba tháng trước, một nữ sinh từ trường lân cận đã bị Hầu Thành gây khó dễ khi vừa mới đi làm, Dương Bách Xuyên không nhịn được nên đã đánh nhau với Hầu Thành, vậy nên mới bị Hầu Thành ghi hận, luôn nói xấu anh trước mặt Trương Mập, anh cũng muốn đánh anh ta lâu rồi.
Còn cái tên Hoa Văn chính là đại ca xã hội đen của vùng này, nghe nói hắn và ông chủ lớn nuôi đám vô gia cư thất nghiệp chuyên môn làm mấy chuyện xấu. Vì đầu hắn ta nhuộm nhiều màu nên hắn có biệt danh là Hoa Văn.
Dương Bách Xuyên cũng đã nhìn thấy Hoa Văn vài lần, nghe qua một số việc hắn ta làm, biết rằng Hoa Văn là một con chó điên. Hắn rất nổi tiếng ở quận Hoa Hồ, rất ít người dám khiêu khích anh ta. Quan trọng hơn, nghe nói còn có nhân vật lớn đứng sau lưng Hoa Văn.
Tất nhiên đó là dân xã hội, nói thẳng ra, Hoa Văn là một con chó điên dưới bàn tay của người khác.
Ngay khi Dương Bách Xuyên đang nói chuyện với Cà Lăm thì cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, một người đàn ông hai mươi bảy hai mươi tám tuổi bước vào, trên mặt tràn đầy vẻ hả hê, anh ta nói: "Dương Bách Xuyên, quản lý Trương đã đợi cậu rất lâu rồi, cậu không muốn làm nữa phải không, đi vào nhà vệ sinh ăn cứt à? Nhanh lên, đừng để quản lý Trương đợi."
Nói xong liền nhìn về phía Cà Lăm và tiếp tục nói: "Cà Lăm, cậu tới sớm sao không vào kho chính, ở đây tìm cứt ăn à?"
Mặt của Dương Bách Xuyên sa sầm ngay lập tức. Khi tôi xuống, sải bước lên tát cho Hầu Thành một phát.
"Bốp~"
"A~" Hầu Thành bị Dương Bách Xuyên tát cho ngã sóng soài trên mặt đất, một bên mặt của hắn ta sưng lên, máu từ khóe miệng chảy ra.
Một cái tát này Dương Bách Xuyên không hề lưu tình, sau khi đánh xong còn dẫm lên lưng hắn ta và nói: "Đồ cặn bã, tôi chịu đựng anh lâu lắm rồi, miệng anh còn thối hơn phân, tôi nhổ vào!"
Cà Lăm nhát gan không dám trêu chọc Hầu Thành, nhưng Dương Bách Xuyên không sợ, bây giờ anh lại càng không sợ.
Trong từ điển của Dương Bách Xuyên, ai đối xử tử tế với anh thì anh sẽ hồi báo.
Hầu Thành không chỉ chửi anh mà còn chửi Cà Lăm, điều này khiến Dương Bách Xuyên Không thể chịu đựng được nữa, anh coi Cà Lăm như anh em, mà đã là anh em thì đương nhiên không thể để anh em mình thua thiệt, hơn nữa Cà Lăm còn báo tin cho anh.
"Con mẹ mày, Dương Bách Xuyên..." Hầu Thành vừa ôm mặt vừa tức giận mắng, nhưng còn chưa mắng xong liền bị Dương Bách Xuyên tức giận tát cho cái nữa.
"Bốp"
"A~" Hầu Thành kêu gào thảm thiết, bên mặt còn lại cũng sưng lên, hoàn toàn biến thành đầu heo.
"Còn chửi nữa ông đây giết chết mày." Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm Hầu Thành, giọng điệu lạnh như băng nói, anh không nhịn được khi người khác mắng mẹ anh.
Trong nháy mắt Hầu Thành liền phát hiện ra ánh mắt của Dương Bách Xuyên rất lạnh, đó không phải là ánh mắt của người thường, lạnh băng giống như ánh mắt của dã thú vậy khiến hắn ta không rét mà run, hắn ta cũng không dám lên tiếng nữa. Bây giờ hắn ta dám khẳng định Dương Bách Xuyên có thể giết chết hắn.
"Cà Lăm, cậu và nhà kho trước đi, tôi đi xem một chút." Trừng mắt nhìn Hầu Thành một cái, Dương Bách Xuyên nói với Cà Lăm một tiếng.
'Vậy được... Anh anh anh... Phải cẩn thận một chút, có chuyện thì... gào gào lên, em em em... Em báo cảnh sát."
"Yên tâm, tôi sẽ không có chuyện gì đâu." Hai người vừa cười nói vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, Dương Bách Xuyên trực tiếp đi tới phòng làm việc của Trương Mập.
Đến trước cửa phòng làm việc anh cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào, từ tình huống tôi nay mà suy ra, Trương Mập và Hoa Văn đã thông đồng với nhau.
Nếu Trương Mập đã đào một cái hố cho anh thì anh cũng không cần phải lễ phép với Hoa Văn làm gì.
Sau khi đẩy cửa bước vào, trước mặt Dương Bách Xuyên là bốn người đang ngồi trên ghế sô pha, một người trong đó chính là Hoa Văn, mái tóc bảy sắc cầu vồng rất nổi bật.
Mà Trương Mập đang ngồi ở phía đối diện, tay cầm một ly rượu cười xòa với mấy người khác.
Nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi vào, Trương Mập liền xụ mặt nói: "Dương Bách Xuyên, cậu vẫn còn là sinh viên đại học sao? Vào phòng mà không biết gõ cửa à? Cậu không hiểu phép lịch sự cơ bản sao?"
Nhìn cảnh Trương Mập và Hoa Văn đang ngồi uống rượu, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng xác định chính là Trương Mập và Hoa Văn lừa mình tới đây, xem ra người mà Nguyễn Văn Hạo muốn tìm tới chính là Hoa Văn, Hoa Văn thật sự muốn thu thập mình.
Nghe được Trương Mập mắng, Dương Bách Xuyên cười nhạt: "Lễ phép là dành cho người, anh không xứng, Trương Mập anh dám lừa tôi thì còn mong tôi lễ phép với anh sao?" Phát tiền thưởng là giả, nói dối tôi là thật, bây giờ tôi tới rồi anh có chuyện gì thì mau nói đi."
"Dương Bách Xuyên, bây giờ ông đây chính thức thông báo với cậu rằng cậu đã bị sa thải, không liên quan gì đến quán bar của chúng tôi nữa." Trương Mập nói với vẻ mặt u ám.
"Ồ, đuổi tôi đơn giản vậy sao? Trả tiền lương cho tôi!" Dương Bách Xuyên cười nhạt nhìn Hoa Văn.
Trương Mập tức giận: "Tối hôm qua cậu đánh thiếu gia nhà họ Nguyễn khiến tôi gặp nhiều phiền toái, còn mong được trả tiền công sao, nằm mơ đi!"
Dương Bách Xuyên trong lòng thở dài: “Đúng là Nguyễn Văn Hạo!”
Lúc này, Hoa Văn đứng dậy, tay cầm ly rượu đi đến trước mặt Dương Bách Xuyên giễu cợt nói: "Thằng nhóc này lá gan cũng lớn đây, thiếu gia nhà họ Nguyễn mà cũng dám khiêu chiến, cậu là người đầu tiên trong thành phố này dám làm chuyện đó, cậu có biết là cậu đã gây ra chuyện lớn gì rồi không?"
Biểu hiện của Dương Bách Xuyên nhìn Hoa Văn không thay đổi chút nào, anh nheo mắt hỏi: "Chuyện gì lớn vậy?"
Hoa Văn ảm đạm nói: "Thiếu gia muốn tôi khiến cậu tuyệt tử tuyệt tôn, chuyện này cũng không có gì to tát đâu, hahaha ~"
"Chà, đó là một việc lớn, nhưng có lẽ anh sẽ không làm được đâu, bởi vì tôi sẽ tiêu diệt anh trước khi anh định làm bất cứ điều gì, anh tin không?" Giờ phút này Dương Bách Xuyên nghiêm túc nhìn Hoa Văn.
"Con mẹ nó, tiểu tử ngươi muốn tự tìm cái chết đấy à?"
Hoa Văn bất ngờ ném ly rượu trên tay về phía Dương Bách Xuyên, đá vào bụng Dương Bách Xuyên, hắn nói với ba người phía sau: "Làm đi, hủy bỏ tứ chi của anh nó."
Dương Bách Xuyên nghiêng đầu để tránh ly rượu của Hoa Văn, sau đó tiến lên phía trước đã vào bắp chân của Hoa Văn.
"Rắc rắc ~"
Một âm thanh xương gãy vang lên trong phòng.
Ngay sau đó Hoa Văn ngã ngồi trên mắt đất, hắn ôm bắt chân kêu gào thảm thiết: "A~"
Chương 10: Tao hỏi mày có sợ chết hay không?
Một tiếng xương gẫy giòn rụm vang lên trong phòng. Hoa Văn lập tức ngã ngồi trên mặt đất, ôm lấy cẳng chân kêu la thảm thiết: “A~”
Vài tên bên phía Hoa Văn chạy tới vây lấy Dương Bách Xuyên, lại bị anh không chút nương tay quăng hết ra ngoài.
“Ầm ầm ầm.”
“A…”
Liên tiếp vài tiếng va đập nặng nề vang lên, đám người đồng loạt ngã khuỵ. Lần lượt bốn người thân thể cường tráng, lại bị Dương Bách Xuyên coi như người giấy, chỉ tốn có vài chục giây đã hạ gục tất cả.
Sức lực và cả sự nhanh nhẹn của Dương Bách Xuyên đặt lên đám người này, có cảm giác như anh đang ra oai bắt nạt bọn họ.
Đừng nhìn đám người xã hội đen này khi đánh người có chút tàn nhẫn. Kỳ thực những người mà bọn chúng bắt nạt đều là người bình thường lá gan nhỏ. Nhưng gặp phải người như Dương Bách Xuyên xem như bọn họ đụng đầu vào ván sắt, chân tay xương cốt bị bẻ gẫy là chuyện hết sức bình thường.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, đám người này so với người bình thường không có điểm gì khác biệt. Đều có hai tay hai chân, sức lực cũng chỉ có như vậy, nói cho cùng cũng chẳng phải người biết võ gì.
So sánh bọn họ với đám học sinh như Dư Thiệu Cương thì không khác nhau là mấy.
Khác biệt duy nhất có lẽ là sự đối xử tàn nhẫn. Dĩ nhiên Dương Bách Xuyên xuống tay với bọn họ mười phần tàn nhẫn, bởi vì đám người này là lũ xấu xa, coi chuyện bắt nạt người dân thường làm vinh quang. Cho nên không thể trách Dương Bách Xuyên xuống tay không lưu tình được.
Trong một chốc lát ngắn ngủi, những tên cùng phe với Hoa Văn tất cả đều bị gẫy xương nằm rạp tại chỗ.
Dương Bách Xuyên sửa sang lại quần áo một chút, nhấc chân đi tới bên cạnh Hoa Văn, khoé môi câu lên tủm tỉm: “Trước khi ra tay, tao đã nói trước tao sẽ bẻ gẫy chân của mày. Không tin sao?”
Hoa Văn ôm cẳng chân, mặt âm ngoan, mồ hôi chảy ròng từ đỉnh đầu xuống. Ánh mắt hắn nhìn Dương Bách Xuyên có chút kiêng kị, nhưng bên ngoài lại mạnh miệng nói: “Những thằng như mày muốn giết tao, tao lại không chết, nhưng tất cả chúng nó đều biến mất khỏi thành phố này. Hoa Văn tao từ năm mười lăm tuổi bước ra đời chưa từng biết sợ ai đâu.”
“Ha ha~” Dương Bách Xuyên cười. Những tên giống Hoa Văn tự lăn lộn mà làm ra tên tuổi chính xác là một kẻ liều mạng tàn nhẫn. Bằng không ngày hôm nay hắn cũng không có dang tiếng như vậy.
Nhưng mà, đó là chuyện trước kia. Dương Bách Xuyên thân là sinh viên khoa lịch sử, đã từng xem qua rất nhiều tư liệu về các vị danh nhân, võ tướng, vô số hãn tướng mãnh tướng anb đều nghiên cứu qua. Rất nhiều người trước khi thành danh đều là những kẻ điên không muốn sống. Hơn nữa đa số đều thành danh khi còn rất trẻ tuổi. Đợi một khoảng thời gian sau, khi đã an ổn cuộc sống, thiên hạ cũng thái bình, khi ấy ai là không tiếc mạng?
Tuổi trẻ không muốn sống, nói trắng ra đó là suy nghĩ ngu ngốc. Khi vận khí tốt xoay người liền thành danh, chờ đến khi đã thấu hiểu nhân sinh lại quay đầu nhìn lại, có mấy ai nghĩ lại mà không sợ?
Giờ phút này trong mắt Dương Bách Xuyên tên Hoa Văn kia chính là loại người liều chết như vậy. Mười lăm tuổi đã bước chân ra đời, là nghé con không sợ hổ. Nhưng bây giờ thì sao? Hắn đã sắp 30 tuổi, hơn nữa còn là đại ca nhóm xã hội đen nổi danh khắp đầu đường xó chợ, thuộc hạ bên dưới cũng là kẻ có tiền. Hoàn toàn khác biệt với thời trẻ liều mạng không muốn sống.
Dương Bách Xuyên hoàn toàn không tin.
Nhìn ánh mắt thâm độc của Hoa Văn, ý cười trên môi Dương Bách Xuyên càng sâu. Anh bỗng nhiên nhấc chân dẫm lên cái chân nguyên vẹn còn lại của Hoa Văn.
“Răng rắc ~”
“A~”
Hoa Văn kêu thảm thiết như tiếng heo bị chọc tiết.
Nhưng dường như Dương Bách Xuyên còn chưa xong việc. Anh cầm chai rượu vang đỏ trên bàn, nhằm thẳng đầu Hoa Văn mà hạ xuống.
“Bang ~”
Chai rượu vang vỡ toang trên đầu Hoa Văn, đầu hắn cũng vì thế mà nở hoa tan tác.
Sau đó, Dương Bách Xuyên nắm một mảnh vỡ sắc bén kề sát vào cổ Hoa Văn, một lần nữa tủm tỉm nói: “Hoa Văn, tao từng nghe nói qua mày quả thực rất uy phong. Nghe nói ở khu Hoa Hồ này mày làm bảo kê cho rất nhiều vũ trường. Chuyên ép buộc đám học sinh nam dâng lỗ đít cho khách của chúng mày. Trong trường học của tao có vài người là nạn nhân của mày. Con mẹ nó, mày có biết mày đã huỷ diệt cuộc đời bọn họ hay không?
Đám học sinh của cả một vùng này mày cũng không tha. Mày nha, bước chân ra khỏi cửa mà không bị xe đâm chết vẫn còn sống sờ sờ ở đây, chứng tỏ sổ sinh tử đã bỏ quên mày, hay là do ông trời không có mắt nên bỏ qua cho mày? Nào có đạo lý ấy. Mày nói xem tao có dám chọc một cái vào cổ họng mày, sau đó hứng cho mày một ly rượu máu uống thử hay không?”
“Bang bang bang ~”
Trên đầu Hoa Văn máu chảy đầm đìa, vẻ mặt thì trắng bệch cắt không ra giọt máu, hai hàm răng đánh vào nhau kêu lập cập. Đúng như Dương Bách Xuyên đoán, hắn ta vẫn rất sợ chết.
“Người anh em…a không, anh Xuyên…, xin anh giơ cao đánh khẽ. Thằng em có mắt như mù không nhìn thấy Thái Sơn. Tôi đây cũng chỉ là người nhận tiền làm việc, Nguyễn Văn Hạo cho tôi 20 vạn để xử lý cậu…Chuyện kia, tôi sẽ kể hết cho cậu, chỉ xin cậu buông tha cho tôi.”
Hoa Văn rốt cuộc cũng túng quẫn, mở miệng cầu xin.
Nhưng mà hắn cũng không còn cách nào khác, miếng thuỷ tinh trong tay Dương Bách Xuyên đã cắt một vết trên da hắn, máu bắt đầu chảy ra. Lại thêm hai chân vừa bị Dương Bách Xuyên dẫm gãy, đầu rách một vệt. Hắn hoảng sợ. Đối với sự tàn nhẫn của Dương Bách Xuyên thì vô cùng kinh hãi, uy phong khi trước biến mất không còn một mảnh.
“Hắc hắc, Hoa Văn, trước không nói đến tiền, tao chỉ hỏi một câu, mày có sợ chết không? Thành thật nhớ lại những gì mày đã từng làm, sau đó lập tức viết hết ra đây.”
Dương Bách Xuyên cầm mảnh vỡ sắc nhọn đang đè trên cổ Hoa Văn ra, khuôn mặt nghiêm túc hỏi hắn.
Vào khắc này, nội tâm Hoa Văn đã hỏng bét, hắn nhìn bộ dạng nghiêm túc của Dương Bách Xuyên liền cảm thấy tên này chính là kẻ điên, một tên tâm thần.
Miệng Hoa Văn bắt đầu rên rỉ cầu xin, không chỉ vậy, thanh âm còn mang theo chút nức nở: “Ngài Xuyên à, ngài buông tha cho tôi đi, tôi sợ, tôi sợ chết.”
“Thật sự sợ hay chỉ giả vờ?” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Thật…thật sự sợ!” Hoa Văn run giọng, nói.
Một mùi nước tiểu sộc thẳng vào mũi Dương Bách Xuyên, anh biết lần này sự sợ hãi đã khắc sâu vào xương cốt Hoa Văn. Lần sau nếu tên này muốn tìm mình gây phiên toái chắc hẳn sẽ phải cân nhắc. Thấy mục đích đã đạt được, Dương Bách Xuyên đem chai rượu rỗng trong tay quẳng đi.
Anh đương nhiên sẽ không giết Hoa Văn, làm như vậy là phạm pháp, anh sống còn chưa đủ đâu.
Ra tay tàn nhẫn như vậy chính là muốn hù doạ tên kia mà thôi.
Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua thẻ ngân hàng trên tay Hoa Văn, thuận tay đánh bốp lên đầu hắn một cái: “Mày con mẹ nó cho rằng tao ngốc? Mang tiền mặt tới đây, bồi thường cho tao tiền thuốc men, cả tiền tổn thương tinh thần nữa.”
Trong lòng Hoa Văn trộm mắng: “Mày mà cũng đòi tiền thuốc men? Rõ ràng người bị thương là tao.”
Nếu Dương Bách Xuyên đã không muốn cầm thẻ, Hoa Văn hắn chỉ có thể móc tiền mặt đưa tới. Trên người hắn chỉ còn 4000 tiền mặt đưa cho Dương Bách Xuyên, lại thấy Dương Bách Xuyên khẽ hừ một tiếng. Hoa Văn không thể làm gì khác chỉ có thể lột sạch tiền trên người đám đàn em, vẻ mặt đau khổ nói: “Ngài Xuyên, trên người anh em chúng tôi chỉ có từng này tiền ~”
Tiền thuốc men này, Dương Bách Xuyên yên tâm nhận cho vào túi quần. Thật ra nhận tiền của đám người Hoa Văn khiến anh cảm thấy không hề áp lực.
“Cút đi. Quay về nói với Nguyễn Văn Hạo rửa sạch sẽ cổ chờ tao, sẽ có ngày ông đây cho hắn nhớ kĩ.”
Hoa Văn nghe thấy tiếng cút đi thì vội vàng hạ lệnh cho đám đàn em nhanh chóng dìu hắn đi. Chợt nghe thấy câu sau mà Dương Bách Xuyên nói, hắn nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng: “Ngài Xuyên có lẽ không biết, Nguyễn Văn Hạo bị ngài phế đi thằng nhỏ đã vội vàng tới Bắc Kinh để chữa trị. Đoán chừng khoảng thời gian này hắn sẽ không có mặt ở thành phố này.”
“Ách ~” Dương Bách Xuyên có chút sửng sốt. Anh cẩn thận nhớ lại, hình như tối qua lúc cứu Liễu Linh Linh, anh có đá một cú vào hạ thân của Nguyễn Văn Hạo. Chẳng lẽ thật sự bị anh đá đến hỏng rồi?
Chuyện cũng đã làm rồi, Dương Bách Xuyên cũng không để trong lòng, liền phất tay cho đám Hoa Văn rời đi.
Ngay sau đó anh quay đầu nhìn về phía giám đốc Trương mập mạp.
“Trương mập, chúng ta cũng nên tính sổ một chút. Mẹ nó anh cố ý dẫn tôi tới đây để cho đám Hoa Văn đánh. Nếu không phải trên người tôi có chút sức lực thì đêm nay tôi chết chắc rồi. Chuyện này anh định tính thế nào?” Khuôn mặt anh lúc này không còn tủm tỉm như khi nói chuyện với Hoa Văn nữa, ngược lại khi đối mặt với tên Trương mập này, sắc mặt Dương Bách Xuyên âm u lạnh lẽo đến cực điểm.
Trương mập đã sớm nhìn thấy thủ đoạn đối phó với Hoa Văn của Dương Bách Xuyên, anh ta sợ tới nỗi suýt nữa thì bệnh tim tái phát. Lúc này nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Dương Bách Xuyên, mặt mũi anh ta trắng bệch, giọng nói run rẩy: “Dương Bách Xuyên… tôi cũng không thể làm khác được. Hoa Văn bảo kê quán bar, tôi…tôi… rất xin lỗi cậu. Đây là 2 vạn, hy vọng cậu đại nhân bỏ qua cho kẻ hèn là tôi. Sau này ở quán bar tôi để cậu lên làm nhân viên chính, có được không?”
“Hừ ~ ai hiếm lạ mấy đồng tiền này của anh. Đem lương của tôi và Cà Lăm thanh toán hết tới đây. Từ nay chúng ta không ai nợ ai!” Dương Bách Xuyên ngẫm lại, cuối cùng vẫn không muốn cũng tên Trương mập này tiếp tục so đo.
Công việc này trước kia là Trương mập nhìn trúng rồi tuyển anh, cho anh cơ hội kiếm chút tiền sinh hoạt phí trang trải việc học. Chỉ bằng điều này, việc hôm nay Trương mập gài bẫy anh coi như thanh toán sòng phẳng. Anh sẽ không ở lại quán bar tiếp tục làm việc nữa.
Mà sau khi anh rời đi, Cà Lăm ở lại chắc chắn sẽ bị bắt nạt. Chi bằng nhân lúc này anh đòi nốt tiền lương rồi dẫn Cà Lăm cùng rời đi.
Hai vạn tiền kia Dương Bách Xuyên cũng không động tới, anh chỉ muốn lấy đủ lương của mình. Xem như là nhìn vào nhân tình trước kia Trương mập giúp anh tìm một công việc.
Bên ngoài cửa quán bar, Dương Bách Xuyên đưa cho Cà Lăm 5000 tệ. Kỳ thực lương của Cà Lăm chỉ có 3000 tệ, nhưng đêm nay Dương Bách Xuyên lấy từ trên tay Hoa Văn 9000, lại có 6000 tiền lương mà Trương mập đã quyết toán. Tổng cộng anh có 1 vạn 5, cho Cà Lăm 5000 cũng không phải làm quá.
“Cà Lăm, cậu có trách tôi không?”
“Xuyên Xuyên Xuyên… anh Xuyên nói nói nói cái gì vậy? Em …em em em…mẹ nó đã sớm không muốn làm. Anh đi rồi em tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm. Anh…anh giúp em đòi được tiền lương, em muốn cảm tạ anh… còn chưa kịp, sao lại trách anh được!
Lại…lại nói, năm nay nhà em nhận thầu mấy chục mẫu đất, đủ loại…đủ loại dược liệu. Tháng sau là có thể kiếm được một khoản tiền, em …em không cần ở lại đây làm thêm nữa.”
Cà Lăm hứng khởi nói.
Dương Bách Xuyên cười cười: “Được, chỉ cần cậu không trách tôi là tốt rồi. Đi, tôi mời cậu ăn đêm.”
Vẻ mặt Cà Lăm hào sảng: “Được, em…em mời anh.”
Cả hai tới chợ đêm ăn xiên que nướng, uống bia. Điện thoại của Dương Bách Xuyên chợt reo lên, vừa nhìn liền thấy cái tên Liễu Linh Linh chình ình trên đó.
Di động reo lên một hồi, Dương Bách Xuyên bắt máy. Còn chưa kịp mở miệng nói, Liễu Linh Linh đã vội nói trước một câu khiến anh phun hết sạch bia trong miệng.