Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Edit + Beta: Tiểu Mỹ.
"Thư kí Tiêu, công việc này của cô ngoại trừ bại lộ, cô muốn cứu giúp có rất nhiều cách mà, cô chỉ vì lợi ích trước mắt muốn một đêm liền nổi tiếng, lên sân khấu biểu diễn thật sự là vì lợi ích của công ty sao?"
Cô kinh ngạc! Trong đầu ong ong một chút. Ý của anh ấy là cô muốn nổi tiếng sao?
Cô đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười hư vô như có như không, như là búp bê bằng sứ tùy thời điểm cũng phải rơi vỡ."Tổng giám đốc, đúng vậy, tôi muốn nổi tiếng, tôi muốn nổi tiếng thậm chí là muốn điên luôn rồi!"
Anh mím môi.
Nhưng là anh giơ lên ánh mắt ôn hòa lại lộ vẻ xa lánh dừng trên mặt Tiêu Hà Hà, trong nháy mắt nhìn thấy vẻ mặt tự giễu của cô lại bắt đầu hối hận vì lời nói vừa rồi của mình.
Tiêu Hà Hà kiềm nén sự đau đớn, nghiêng đầu sang chỗ khác, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, lạnh lùng nói:" Tổng giám đốc, công việc lần này xong rồi, rất thành công, tôi cũng không có tạo tổn thất cho công ty, tôi có thể từ chức không?"
Tần Trọng Hàn vẻ mặt vốn đã lạnh lùng bây giờ càng lạnh lùng hơn."Không được!"
"Tại sao?" Tiêu Hà Hà không tin nhìn anh, anh dựa vào cái gì mà không đồng ý?
"Thời gian cũng không còn sớm nữa có gì thứ hai nói sau, bây giờ thì đưa cô về nhà trước đã!" Anh không thèm nhắc lại.
Xe dừng lại trong hẻm, Tiêu Hà Hà hỏi: "Rốt cuộc anh muốn như thế nào mới chịu buông tha cho tôi?"
Trong đầu lại hiện ra cảnh trên sân khấu T vừa rồi, cô bị mọi người nhìn chăm chú như vậy, Tần Trọng Hàn kiềm chế sự khó chịu trong lòng xuống, tiếp tục nói: "Đừng tưởng là cô cứu giúp một chút là có thể không có tổn thất, dù sao cô cũng không phải người mẫu chuyên nghiệp."
Quay đầu, Tiêu Hà Hà kinh ngạc chăm chú nhìn Tần Trọng Hàn vẻ mặt gợn sóng không một chút sợ hãi, anh lại bình tĩnh như vậy, dường như quang minh chính đại nói, nhưng là cô biết anh căn bản là không có nói đạo lý, tim thắt lại sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Vậy tổng giám đốc cứ cho một thời hạn đi!" Tiêu Hà Hà giọng nói lạnh như băng, vừa rồi cô còn tự nói với chính mình sẽ không hèn nhát, nhưng tại sao lúc này cô lại cảm thấy sợ hãi như vậy?
"Ba tháng!" Bạc môi nói ra ba chữ.
Đột nhiên mặt Tiêu Hà Hà trắng bệch, ba chữ kia, khiến cô nhớ tới lời nói của hồ ly tiên sinh, thời hạn giống nhau, dường như cô không thể từ chối.
"Được, hi vọng anh nói phải giữ lời!" Tiêu Hà Hà xoa nhẹ trán thở dài một tiếng, cười thật to, may mà chỉ là công việc nhưng giờ phút này lòng của cô lại cảm giác vô cùng đau đớn và chua sót, tại sao ngay cả Tần Trọng Hàn cũng khi dễ cô?
Tiêu Hà Hà nói xong, mở cửa bước xuống xe, máy móc nói."Cám ơn tổng giám đốc đã đưa tôi về!"
Cúi chào sau đó vô lực cười gượng cô xoay người rời đi.
"Tiêu..." Lời còn chưa nói xong cuối cùng cũng bị anh nuốt vào trong, Tần Trọng Hàn không che giấu được sự nhẹ nhõm trên gương mặt, đấm một cái xuống đệm xe, nắm chặt các đốt ngón tay gắng gượng đau đớn kìm nén dục vọng đối với Tiêu Hà Hà.
Tài xế ở phía trước sợ tới mức run cầm cập, nhưng không dám nói lời nào.
Nhìn bóng dáng Tiêu Hà Hà rời đi, Tần Trọng Hàn cau mày lại, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?
Vừa trong nhà tắm đi ra, Tiêu Hà Hà liền nhận được điện thoại của người tài xế kia."Tiểu thư, tiên sinh bảo tôi tới đón cô, cô ra đây đi!"
"Tôi rất mệt!" Tiêu Hà Hà lạnh lùng nói, hôm nay là thứ sáu, cô cũng chưa kịp tới đón Thịnh Thịnh. các đứa nhỏ khác chủ nhật cũng về nhà cô lại không có cách đi đón đứa nhỏ, vừa rồi Tần Trọng Hàn nói nhiều như vậy, điều này khiến cô thật sự quá mệt mỏi, quá mệt mỏi!
"Tiểu thư, tiên sinh nói, nếu cô không đi thì tự gánh lấy hậu quả!"
"Tôi biết rồi!" Tiêu Hà Hà chua sót giật giật khóe môi, cái gì đến cũng sẽ đến thôi!
"Mấy ngày không gặp, nhìn em giống như rất chán ghét khi nhìn thấy tôi?" Hồ ly tiên sinh lại thay đổi một thân tây trang màu trắng, ngồi trên ghế sofa màu trắng, trong tay cầm một điếu thuốc.
Sau đêm đó, đây là lần đầu tiên Tiêu Hà Hà gặp lại anh, cảm thấy trong lòng vô cùng đau xót, người đàn ông này cùng mình tạo ra một đứa nhỏ, nhưng là anh và cô cũng coi như đã là vợ chồng, trong lúc đó bọn họ giao dịch lạnh nhạt, quan hệ cũng thật kỳ lạ!
"Tôi chỉ muốn gặp con trai của tôi, nghĩ muốn nhanh hơn một chút!" Cô có cảm giác mình sắp chống đỡ không nổi.
Anh hướng về phía cô nói: "Lại đây...đến đây với tôi..."
Tiêu Hà Hà cúi đầu, dường như không có nghe được tiếng nói của hồ ly tiên sinh.
"Lại đây!" Thanh âm của hồ ly tiên sinh tăng lên một chút, thân thể cao lớn của anh có chút lay động, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Tiêu Hà Hà chậm rãi đi về phía trước đứng trước mặt hồ ly tiên sinh.
Hồ ly tiên sinh giương mắt nhìn Tiêu Hà Hà, cô đang đứng đầu của anh vừa vặn ở ngay vị trí trước ngực của cô, anh kinh ngạc mà nhìn bộ ngực cao ngất của Tiêu Hà Hà vì hô hấp mà lên xuống kịch liệt.
Bỗng hồ ly tiên sinh đột nhiên ôm lấy Tiêu Hà Hà, tựa đầu cùng mặt vùi sâu vào trong rãnh ngực mềm mại của cô.
Bị anh mạnh mẽ ôm lấy, toàn thân không khỏi run rẩy, ác mộng của cô lại muốn tiếp diễn một lần nữa.
Anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, hít lấy mùi thương trên cơ thể ấm áp của cô, hơi thở của anh nóng rực xuyên qua lớp áo của Tiêu Hà Hà, ngấm thẳng vào da thịt trơn bóng nhạy cảm bên trong của cô khiến toàn thân cô run lên.
Cô đưa tay chống đỡ trên vai anh, cơ thể ngửa ra sau theo bản năng muốn chạy trốn sự thân mật của anh.
Mà trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ muốn tháo mặt nạ của anh xuống, tay chậm rãi di chuyển ra phía sau tai anh, muốn tìm dây thắt của mặt nạ ở phía sau.
Ngay tại thời điểm tay cô lần mò ra thì đột nhiên anh ngăn tay cô lại , "Không được mở ra, nếu không em sẽ không gặp được con của em!"
"Anh...không được nhìn thấy anh!" Cô cắn răng.
"Đúng, em không thể nhìn thấy tôi được!" Anh mím môi.
Kéo vai của cô, thêm chút sức lực, thân thể Tiêu Hà Hà lảo đào ngã về phía trước liền ngồi trên đùi của hồ ly tiên sinh.
Mùi rượu!
Anh uống rượu!
Anh đem Tiêu Hà Hà ôm vào trong ngực, anh thở dài một tiếng hơi thở nóng rực phả vào khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Hà Hà, chỉ là Tiêu Hà Hà liền xoay mặt đi.
Mùi rượu trong miệng anh quá nồng, bị anh ôm như vậy có chút ngạt thở, thậm chí cô cũng có chút say.
"Muốn uống chút rượu không?" Anh hỏi.
Sau đó anh đem cô thả trên ghế sofa, đứng lên, lập tức hướng tủ rượu đi tới, rót hai ly rượu đỏ.
Anh đứng từ trên cao nhìn xuống đưa cho cô một ly, "Uống chút đi, nhìn bộ dáng của em hôm nay rất mệt mỏi, uống rượu có thể đỡ mệt một chút!"
Nhưng cô không có đón lấy, "Tôi...tôi không uống rượu..."
Tiêu Hà Hà có chút ngập ngừng nói.
Nhưng mà nếu say thật sự có thể giải thiên sầu thì cô rất muốn thử say một lần xem thế nào.
Hồ ly tiên sinh nhìn Tiêu Hà Hà hồi lâu, anh nhìn từ mái tóc đen dài của cô buông xuống đến trên cơ thể cô. Vẻ mặt cô từ trắng bệch nhưng vì ánh mắt gợn sóng của anh mà đỏ ửng, cô cúi đầu dùng hàm răng trắng noãn cắn cắn đôi môi hồng hào của mình, bộ dáng ngượng ngùng rất đáng yêu.
"Em sẽ không uống rượu sao?" Hồ ly tiên sinh nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng của mình khô khốc, toàn thân lại bắt đầu nóng lên.
Anh cúi đầu, giấu đi khóe miệng đang nhếch lên của mình, cầm lấy ly rượu uống một ngụm lớn. Đột nhiên, anh cầm lấy cằm Tiêu Hà Hà đem môi mình đặt lên đôi môi anh đào của cô!
Trong nháy mắt cô vô cùng kinh ngạc, rượu trong miệng của anh từ từ truyền sang miệng cô,Tiêu Hà Hà nhất thời cảm thấy một cỗ cay nồng theo cổ họng chảy thẳng xuống dạ dày của cô, giống như lửa đốt.
"Khụ khụ khụ..." Tiêu Hà Hà cảm thấy rất khó chịu, "Khụ khụ khụ..."
Bị mùi rượu cay nồng làm cho cô không ngừng ho khan vài tiếng, lộ ra khuôn mặt mỹ lệ bởi vì ho kịch liệt mà nhiễm một tầng đỏ ửng, cô giơ lên đôi mắt ngấn nước vì ho, giận giữ trừng mắt nhìn hồ ly tiên sinh đang cố tình giở trò.
Hồ ly tiên sinh nhìn thấy phản ứng này của cô nhịn không được cao giọng cười, Tiêu Hà Hà trừng mắt nhìn anh cười mà ngực không ngừng phập phòng, cắn đôi môi đến đỏ bừng, không nói một câu.
"Nhân tài lại không uống rượu sẽ không chịu nổi một đợt tấn công đâu!"
Tiêu Hà Hà cắn môi không chịu khuất phục.
Hồ ly tiên sinh lại cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Tiêu Hà Hà nhìn anh, đi qua lấy một ly rượu khác mạnh mẽ uống vào.
Rất cay! Rất nóng!
Lại là một trận ho kịch liệt, nhưng rượu nóng đi vào dạ dày đau thương cùng oán hận trong đầu cô cũng bắt đầu một mãnh hỗn độn.
Đến lúc uống sạch ly rượu thì vẻ mặt trắng bệch của cô dần dần ửng đỏ lên, mà thân thể của anh cũng bắt đầu chậm rãi dựa vào phía sau ghế sofa. "Một ly nữa!"
Hóa ra rượu thật sự có thể làm cho người ta quên đi phiền muộn và ưu sầu!
Hồ ly tiên sinh dứt khoác lấy đến một chai rượu, Tiêu Hà Hà không đợi anh rót ra mà chính mình đoạt lấy trực tiếp uống một hơi mà rượu theo đó cũng giảm bớt đi, đầu của cô cũng càng ngày càng nặng.
Hồ ly tiên sinh rốt cuộc không thể ngồi yên mà nhìn được, anh một phen đoạt lấy chai rượu trong tay cô, chết tiệt người phụ nữ này không biết đây chính là XO, cô tưởng đây là nước sao, có lòng giúp cô xua tan phiền muộn lại không nghĩ tới cô lại học người ta uống say!
"Trả lại cho tôi!" Rượu đã khiến đầu óc Tiêu Hà Hà không còn tỉnh táo nữa.
Hồ ly tiên sinh híp mắt ngồi nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, người phụ nữ này rất can đảm, từ trước đến nay chưa từng uống rượu lại dám uống nhanh và nhiều như vậy, hơn nữa XO lại có tác dụng rất chậm!
Giờ đây Tiêu Hà Hà dường như quên mất rất nhiều phiền muộn, đôi mắt lờ đờ mông lung, cô cười khanh khách.
Tiêu Hà Hà cảm thấy hơi choáng đầu cũng rất nặng nề, nâng khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp giống như mây màu, ngã trên ghế sofa."Nóng quá! Rất chóng mặt! Cũng như đang bay!"
Áo cũng bị cô gỡ ra hai nút. Lúc này mỹ cảnh hiện ra cùng với hương thơm tỏa ra từ cơ thể cô khiến nhịp tim của người đàn ông đang ngồi bên cạnh tăng nhanh, hô hấp cũng dồn dập.
Xương quai xanh xinh đẹp, cái cổ mãnh khảnh duyên dáng, làn da mềm mại như da em bé, trắng mịn như phấn, hồ ly tiên sinh nhìn Tiêu Hà Hà giống như một dòng xuân thủy, cảm thấy yết hầu khô khốc hô hấp trở nên khó khăn.
Hồ ly tiên sinh sửng sốt bất động, nhưng Tiêu Hà Hà trên ghế sofa cảm thấy rất nóng kéo lấy tay hồ ly tiên sinh la lên, "Tôi muốn bảo bối của tôi!"
Anh ngẩn người ra, cúi người xuống, thấp giọng bên tai cô nói: "Tôi sẽ trả lại cho em, hi vọng em đừng hận tôi!"
Tiêu Hà Hà ý thức mơ hồ, đôi mắt lim dim, trước mắt như bị sương mù che đậy kiều mị mà mở to, thấy anh đã tháo mặt nạ xuống, mơ hồ trước mắt người đàn ông này biến hóa thành người tổng giám đốc mà cô phải đối mặt cả ngày - Tần Trọng Hàn.
"Tổng...giám đốc..." Cô mơ màng nói, nước mắt ủy khuất tràn đầy hốc mắt Tiêu Hà Hà, cô ôm lấy cổ hồ ly tiên sinh, không, có thể nói là cô đem khuôn mặt xinh đẹp nóng hổi giấu ở trong ngực rắn chắc cường tráng của Tần Trọng Hàn, cúi đầu gọi anh: "Tổng giám đốc..."
Anh thở dài, cúi người xuống dùng sức ôm lấy Tiêu Hà Hà, ra lệnh bên tai cô: "Gọi tôi là Hàn!"
"Hàn!" Tiêu Hà Hà ý thức đã tán loạn, cô thở gấp rên rỉ, lẩm bẩm nói: "Hàn...Hàn"
Chữ này từ trong cái miệng của cô nói ra, vừa êm tai vừa dễ nghe như vậy.
"Thư kí Tiêu, công việc này của cô ngoại trừ bại lộ, cô muốn cứu giúp có rất nhiều cách mà, cô chỉ vì lợi ích trước mắt muốn một đêm liền nổi tiếng, lên sân khấu biểu diễn thật sự là vì lợi ích của công ty sao?"
Cô kinh ngạc! Trong đầu ong ong một chút. Ý của anh ấy là cô muốn nổi tiếng sao?
Cô đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười hư vô như có như không, như là búp bê bằng sứ tùy thời điểm cũng phải rơi vỡ."Tổng giám đốc, đúng vậy, tôi muốn nổi tiếng, tôi muốn nổi tiếng thậm chí là muốn điên luôn rồi!"
Anh mím môi.
Nhưng là anh giơ lên ánh mắt ôn hòa lại lộ vẻ xa lánh dừng trên mặt Tiêu Hà Hà, trong nháy mắt nhìn thấy vẻ mặt tự giễu của cô lại bắt đầu hối hận vì lời nói vừa rồi của mình.
Tiêu Hà Hà kiềm nén sự đau đớn, nghiêng đầu sang chỗ khác, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, lạnh lùng nói:" Tổng giám đốc, công việc lần này xong rồi, rất thành công, tôi cũng không có tạo tổn thất cho công ty, tôi có thể từ chức không?"
Tần Trọng Hàn vẻ mặt vốn đã lạnh lùng bây giờ càng lạnh lùng hơn."Không được!"
"Tại sao?" Tiêu Hà Hà không tin nhìn anh, anh dựa vào cái gì mà không đồng ý?
"Thời gian cũng không còn sớm nữa có gì thứ hai nói sau, bây giờ thì đưa cô về nhà trước đã!" Anh không thèm nhắc lại.
Xe dừng lại trong hẻm, Tiêu Hà Hà hỏi: "Rốt cuộc anh muốn như thế nào mới chịu buông tha cho tôi?"
Trong đầu lại hiện ra cảnh trên sân khấu T vừa rồi, cô bị mọi người nhìn chăm chú như vậy, Tần Trọng Hàn kiềm chế sự khó chịu trong lòng xuống, tiếp tục nói: "Đừng tưởng là cô cứu giúp một chút là có thể không có tổn thất, dù sao cô cũng không phải người mẫu chuyên nghiệp."
Quay đầu, Tiêu Hà Hà kinh ngạc chăm chú nhìn Tần Trọng Hàn vẻ mặt gợn sóng không một chút sợ hãi, anh lại bình tĩnh như vậy, dường như quang minh chính đại nói, nhưng là cô biết anh căn bản là không có nói đạo lý, tim thắt lại sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Vậy tổng giám đốc cứ cho một thời hạn đi!" Tiêu Hà Hà giọng nói lạnh như băng, vừa rồi cô còn tự nói với chính mình sẽ không hèn nhát, nhưng tại sao lúc này cô lại cảm thấy sợ hãi như vậy?
"Ba tháng!" Bạc môi nói ra ba chữ.
Đột nhiên mặt Tiêu Hà Hà trắng bệch, ba chữ kia, khiến cô nhớ tới lời nói của hồ ly tiên sinh, thời hạn giống nhau, dường như cô không thể từ chối.
"Được, hi vọng anh nói phải giữ lời!" Tiêu Hà Hà xoa nhẹ trán thở dài một tiếng, cười thật to, may mà chỉ là công việc nhưng giờ phút này lòng của cô lại cảm giác vô cùng đau đớn và chua sót, tại sao ngay cả Tần Trọng Hàn cũng khi dễ cô?
Tiêu Hà Hà nói xong, mở cửa bước xuống xe, máy móc nói."Cám ơn tổng giám đốc đã đưa tôi về!"
Cúi chào sau đó vô lực cười gượng cô xoay người rời đi.
"Tiêu..." Lời còn chưa nói xong cuối cùng cũng bị anh nuốt vào trong, Tần Trọng Hàn không che giấu được sự nhẹ nhõm trên gương mặt, đấm một cái xuống đệm xe, nắm chặt các đốt ngón tay gắng gượng đau đớn kìm nén dục vọng đối với Tiêu Hà Hà.
Tài xế ở phía trước sợ tới mức run cầm cập, nhưng không dám nói lời nào.
Nhìn bóng dáng Tiêu Hà Hà rời đi, Tần Trọng Hàn cau mày lại, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?
Vừa trong nhà tắm đi ra, Tiêu Hà Hà liền nhận được điện thoại của người tài xế kia."Tiểu thư, tiên sinh bảo tôi tới đón cô, cô ra đây đi!"
"Tôi rất mệt!" Tiêu Hà Hà lạnh lùng nói, hôm nay là thứ sáu, cô cũng chưa kịp tới đón Thịnh Thịnh. các đứa nhỏ khác chủ nhật cũng về nhà cô lại không có cách đi đón đứa nhỏ, vừa rồi Tần Trọng Hàn nói nhiều như vậy, điều này khiến cô thật sự quá mệt mỏi, quá mệt mỏi!
"Tiểu thư, tiên sinh nói, nếu cô không đi thì tự gánh lấy hậu quả!"
"Tôi biết rồi!" Tiêu Hà Hà chua sót giật giật khóe môi, cái gì đến cũng sẽ đến thôi!
"Mấy ngày không gặp, nhìn em giống như rất chán ghét khi nhìn thấy tôi?" Hồ ly tiên sinh lại thay đổi một thân tây trang màu trắng, ngồi trên ghế sofa màu trắng, trong tay cầm một điếu thuốc.
Sau đêm đó, đây là lần đầu tiên Tiêu Hà Hà gặp lại anh, cảm thấy trong lòng vô cùng đau xót, người đàn ông này cùng mình tạo ra một đứa nhỏ, nhưng là anh và cô cũng coi như đã là vợ chồng, trong lúc đó bọn họ giao dịch lạnh nhạt, quan hệ cũng thật kỳ lạ!
"Tôi chỉ muốn gặp con trai của tôi, nghĩ muốn nhanh hơn một chút!" Cô có cảm giác mình sắp chống đỡ không nổi.
Anh hướng về phía cô nói: "Lại đây...đến đây với tôi..."
Tiêu Hà Hà cúi đầu, dường như không có nghe được tiếng nói của hồ ly tiên sinh.
"Lại đây!" Thanh âm của hồ ly tiên sinh tăng lên một chút, thân thể cao lớn của anh có chút lay động, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Tiêu Hà Hà chậm rãi đi về phía trước đứng trước mặt hồ ly tiên sinh.
Hồ ly tiên sinh giương mắt nhìn Tiêu Hà Hà, cô đang đứng đầu của anh vừa vặn ở ngay vị trí trước ngực của cô, anh kinh ngạc mà nhìn bộ ngực cao ngất của Tiêu Hà Hà vì hô hấp mà lên xuống kịch liệt.
Bỗng hồ ly tiên sinh đột nhiên ôm lấy Tiêu Hà Hà, tựa đầu cùng mặt vùi sâu vào trong rãnh ngực mềm mại của cô.
Bị anh mạnh mẽ ôm lấy, toàn thân không khỏi run rẩy, ác mộng của cô lại muốn tiếp diễn một lần nữa.
Anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, hít lấy mùi thương trên cơ thể ấm áp của cô, hơi thở của anh nóng rực xuyên qua lớp áo của Tiêu Hà Hà, ngấm thẳng vào da thịt trơn bóng nhạy cảm bên trong của cô khiến toàn thân cô run lên.
Cô đưa tay chống đỡ trên vai anh, cơ thể ngửa ra sau theo bản năng muốn chạy trốn sự thân mật của anh.
Mà trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ muốn tháo mặt nạ của anh xuống, tay chậm rãi di chuyển ra phía sau tai anh, muốn tìm dây thắt của mặt nạ ở phía sau.
Ngay tại thời điểm tay cô lần mò ra thì đột nhiên anh ngăn tay cô lại , "Không được mở ra, nếu không em sẽ không gặp được con của em!"
"Anh...không được nhìn thấy anh!" Cô cắn răng.
"Đúng, em không thể nhìn thấy tôi được!" Anh mím môi.
Kéo vai của cô, thêm chút sức lực, thân thể Tiêu Hà Hà lảo đào ngã về phía trước liền ngồi trên đùi của hồ ly tiên sinh.
Mùi rượu!
Anh uống rượu!
Anh đem Tiêu Hà Hà ôm vào trong ngực, anh thở dài một tiếng hơi thở nóng rực phả vào khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Hà Hà, chỉ là Tiêu Hà Hà liền xoay mặt đi.
Mùi rượu trong miệng anh quá nồng, bị anh ôm như vậy có chút ngạt thở, thậm chí cô cũng có chút say.
"Muốn uống chút rượu không?" Anh hỏi.
Sau đó anh đem cô thả trên ghế sofa, đứng lên, lập tức hướng tủ rượu đi tới, rót hai ly rượu đỏ.
Anh đứng từ trên cao nhìn xuống đưa cho cô một ly, "Uống chút đi, nhìn bộ dáng của em hôm nay rất mệt mỏi, uống rượu có thể đỡ mệt một chút!"
Nhưng cô không có đón lấy, "Tôi...tôi không uống rượu..."
Tiêu Hà Hà có chút ngập ngừng nói.
Nhưng mà nếu say thật sự có thể giải thiên sầu thì cô rất muốn thử say một lần xem thế nào.
Hồ ly tiên sinh nhìn Tiêu Hà Hà hồi lâu, anh nhìn từ mái tóc đen dài của cô buông xuống đến trên cơ thể cô. Vẻ mặt cô từ trắng bệch nhưng vì ánh mắt gợn sóng của anh mà đỏ ửng, cô cúi đầu dùng hàm răng trắng noãn cắn cắn đôi môi hồng hào của mình, bộ dáng ngượng ngùng rất đáng yêu.
"Em sẽ không uống rượu sao?" Hồ ly tiên sinh nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng của mình khô khốc, toàn thân lại bắt đầu nóng lên.
Anh cúi đầu, giấu đi khóe miệng đang nhếch lên của mình, cầm lấy ly rượu uống một ngụm lớn. Đột nhiên, anh cầm lấy cằm Tiêu Hà Hà đem môi mình đặt lên đôi môi anh đào của cô!
Trong nháy mắt cô vô cùng kinh ngạc, rượu trong miệng của anh từ từ truyền sang miệng cô,Tiêu Hà Hà nhất thời cảm thấy một cỗ cay nồng theo cổ họng chảy thẳng xuống dạ dày của cô, giống như lửa đốt.
"Khụ khụ khụ..." Tiêu Hà Hà cảm thấy rất khó chịu, "Khụ khụ khụ..."
Bị mùi rượu cay nồng làm cho cô không ngừng ho khan vài tiếng, lộ ra khuôn mặt mỹ lệ bởi vì ho kịch liệt mà nhiễm một tầng đỏ ửng, cô giơ lên đôi mắt ngấn nước vì ho, giận giữ trừng mắt nhìn hồ ly tiên sinh đang cố tình giở trò.
Hồ ly tiên sinh nhìn thấy phản ứng này của cô nhịn không được cao giọng cười, Tiêu Hà Hà trừng mắt nhìn anh cười mà ngực không ngừng phập phòng, cắn đôi môi đến đỏ bừng, không nói một câu.
"Nhân tài lại không uống rượu sẽ không chịu nổi một đợt tấn công đâu!"
Tiêu Hà Hà cắn môi không chịu khuất phục.
Hồ ly tiên sinh lại cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Tiêu Hà Hà nhìn anh, đi qua lấy một ly rượu khác mạnh mẽ uống vào.
Rất cay! Rất nóng!
Lại là một trận ho kịch liệt, nhưng rượu nóng đi vào dạ dày đau thương cùng oán hận trong đầu cô cũng bắt đầu một mãnh hỗn độn.
Đến lúc uống sạch ly rượu thì vẻ mặt trắng bệch của cô dần dần ửng đỏ lên, mà thân thể của anh cũng bắt đầu chậm rãi dựa vào phía sau ghế sofa. "Một ly nữa!"
Hóa ra rượu thật sự có thể làm cho người ta quên đi phiền muộn và ưu sầu!
Hồ ly tiên sinh dứt khoác lấy đến một chai rượu, Tiêu Hà Hà không đợi anh rót ra mà chính mình đoạt lấy trực tiếp uống một hơi mà rượu theo đó cũng giảm bớt đi, đầu của cô cũng càng ngày càng nặng.
Hồ ly tiên sinh rốt cuộc không thể ngồi yên mà nhìn được, anh một phen đoạt lấy chai rượu trong tay cô, chết tiệt người phụ nữ này không biết đây chính là XO, cô tưởng đây là nước sao, có lòng giúp cô xua tan phiền muộn lại không nghĩ tới cô lại học người ta uống say!
"Trả lại cho tôi!" Rượu đã khiến đầu óc Tiêu Hà Hà không còn tỉnh táo nữa.
Hồ ly tiên sinh híp mắt ngồi nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, người phụ nữ này rất can đảm, từ trước đến nay chưa từng uống rượu lại dám uống nhanh và nhiều như vậy, hơn nữa XO lại có tác dụng rất chậm!
Giờ đây Tiêu Hà Hà dường như quên mất rất nhiều phiền muộn, đôi mắt lờ đờ mông lung, cô cười khanh khách.
Tiêu Hà Hà cảm thấy hơi choáng đầu cũng rất nặng nề, nâng khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp giống như mây màu, ngã trên ghế sofa."Nóng quá! Rất chóng mặt! Cũng như đang bay!"
Áo cũng bị cô gỡ ra hai nút. Lúc này mỹ cảnh hiện ra cùng với hương thơm tỏa ra từ cơ thể cô khiến nhịp tim của người đàn ông đang ngồi bên cạnh tăng nhanh, hô hấp cũng dồn dập.
Xương quai xanh xinh đẹp, cái cổ mãnh khảnh duyên dáng, làn da mềm mại như da em bé, trắng mịn như phấn, hồ ly tiên sinh nhìn Tiêu Hà Hà giống như một dòng xuân thủy, cảm thấy yết hầu khô khốc hô hấp trở nên khó khăn.
Hồ ly tiên sinh sửng sốt bất động, nhưng Tiêu Hà Hà trên ghế sofa cảm thấy rất nóng kéo lấy tay hồ ly tiên sinh la lên, "Tôi muốn bảo bối của tôi!"
Anh ngẩn người ra, cúi người xuống, thấp giọng bên tai cô nói: "Tôi sẽ trả lại cho em, hi vọng em đừng hận tôi!"
Tiêu Hà Hà ý thức mơ hồ, đôi mắt lim dim, trước mắt như bị sương mù che đậy kiều mị mà mở to, thấy anh đã tháo mặt nạ xuống, mơ hồ trước mắt người đàn ông này biến hóa thành người tổng giám đốc mà cô phải đối mặt cả ngày - Tần Trọng Hàn.
"Tổng...giám đốc..." Cô mơ màng nói, nước mắt ủy khuất tràn đầy hốc mắt Tiêu Hà Hà, cô ôm lấy cổ hồ ly tiên sinh, không, có thể nói là cô đem khuôn mặt xinh đẹp nóng hổi giấu ở trong ngực rắn chắc cường tráng của Tần Trọng Hàn, cúi đầu gọi anh: "Tổng giám đốc..."
Anh thở dài, cúi người xuống dùng sức ôm lấy Tiêu Hà Hà, ra lệnh bên tai cô: "Gọi tôi là Hàn!"
"Hàn!" Tiêu Hà Hà ý thức đã tán loạn, cô thở gấp rên rỉ, lẩm bẩm nói: "Hàn...Hàn"
Chữ này từ trong cái miệng của cô nói ra, vừa êm tai vừa dễ nghe như vậy.