Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Ăn chùa một bữa cơm của đàn anh rồi về, Trình Kiến cảm thấy mình khỏi cần ăn tối nữa. Đã lâu không về nhà, chẳng thấy bóng dáng mợ đâu, cô bèn dứt khoát đi tắm rồi thay áo phông quần cộc nằm trên sofa phơi lưng phơi bụng, vừa phơi vừa lật một quyển sách lý thuyết đầu cuối dày cộp.
Người thân Trình Kiến đều là nhân viên nội bộ cơ quan, cha mẹ cô đều từng là nhà khoa học đầu ngành, khi còn sống cậu là trung tá quân đội, hi sinh từ hồi còn trẻ, mợ hiện giờ là nhân viên công vụ trong chính phủ, không giữ chức vụ gì quan trọng, hai người không có con, thế nên mợ gần như coi Trình Kiến là con gái ruột mà nuôi lớn.
Nhưng vì có hoàn cảnh gia đình như vậy nên Trình Kiến được xem là trẻ mồ côi, tài nguyên sinh hoạt nhận được tốt hơn phần lớn những người khác đôi chút, chí ít cô chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề cơm áo gạo tiền, cũng coi như bình an vô sự trưởng thành đến năm hai mươi hai tuổi… Nếu không tính đến tai nạn phòng thí nghiệm bận trước.
Tốc độ đọc của cô rất nhanh, nhưng điều này chẳng hề ảnh hưởng đến việc cô tiếp thu kiến thức trọng điểm. Chập tối, điện thoại nhà Trình Kiến bỗng đổ chuông. Cô đang đọc đến chỗ thú vị, chẳng muốn nhúc nhích tẹo nào, bèn lười nhác thò tay ra khỏi sofa, với một hồi mới nhận điện thoại: “Alo? Ai đấy ạ?”
Đầu dây bên kia không lên tiếng, nhưng một lát sau truyền đến tiếng cười không nhịn được, thần kinh não Trình Kiến nứt toác, cả người tức khắc bắn khỏi sofa, hai tay nắm ống nghe mở miệng hỏi: “Clara?”
Giọng Clara vẫn còn lẫn âm cười, cô nàng nhẹ nhàng hỏi: “Nghe nói cuối cùng cưng cũng xuất viện, tối nay có bận gì không?”
“Tối nay…” Trình Kiến nhìn quanh nhà một vòng, lắc đầu lẩm bẩm: “Ở nhà chờ mợ tôi về thôi… Sau đó thì chắc là đọc sách.”
“Đúng là mọt sách, chín giờ tới Phấn Sắc U Linh đi, tôi dẫn cưng đi chơi.”
Không đợi Trình Kiến đáp lời, Clara đã cúp máy cái rụp, Trình Kiến cau mày nhìn chòng chọc ống nghe, sững sờ có phần khó tin, chị gái này nói Phấn Sắc U Linh ấy hả?
Đi hay không đi? Chưa đi bao giờ, vẫn là đi xem thử đi, cô tò mò thật sự.
Trước kia ở trường học thường xuyên nghe bạn bè nhắc đến quán bar này, nó nằm trong phạm vi quân khu, hình như mức độ tiêu phí một đêm có thể lên đến suýt soát sinh hoạt phí cả tháng của họ. Phần lớn người đến đó chơi đều là quân nhân tới thư giãn thả lỏng khi không có nhiệm vụ, nói theo lời Clara thì là chẳng biết giây kế tiếp có chết hay không, thế nên tỉ lệ gặp được tình một đêm ở đó khá cao.
Tuy trước mắt chưa vào biên chế nhưng dù gì Trình Kiến cũng là người có cấp bậc thiếu úy và ID quân khu, hơn nữa nhà mợ còn nằm trong khu quản lí, rất gần trung tâm chính trị, với cấp độ an toàn của cô thì vào khu vực nội bộ này tất nhiên không thành vấn đề.
Trình Kiến vội đứng dậy chạy vào phòng mình tìm ví, thẻ mới làm chẳng biết có được bắn tiền lương không, hồi trước đi học ít nhiều cũng dành dụm được chút tiền.
Trình Kiến đếm số tiền giấy và tiền xu mình có, mang cả thẻ theo, tính ra, cô cảm thấy toàn bộ tài sản hẳn cũng đủ cho mình chơi, cùng lắm thì chọn loại rượu nào rẻ nhất vậy! Ừm… Không biết có loại cocktail vị hoa quả nào độ rượu thấp thấp tí không, lỡ như toàn mấy cái tên cao cấp quá cô đọc không hiểu thì phải làm sao?
Những phiền não này nhanh chóng bị vứt ra sau đầu, nghĩ đến chuyện chuẩn bị ra ngoài đi chơi cùng đại mỹ nữ đẳng cấp Clara, Trình Kiến như mở cờ trong bụng, cô bừng bừng hứng thú quyết định trang điểm cho bản thân, bèn lục lọi khắp nhà tìm đồ makeup mình mua trước kia.
Lót cho da một lớp kem dưỡng ẩm mùa đông rồi đánh kem nền, Trình Kiến bắt đầu cầm bút kẻ mắt, lóng ngóng vẽ xong, cô tự lấy làm hài lòng soi gương chớp mắt mấy cái, đến lúc kẻ sang lông mày thì lại phát hiện có chỗ sai sai.
“… Ơ, đây không phải là bút kẻ mắt à?” Trình Kiến cầm cây bút vừa dùng để kẻ mắt cẩn thận quan sát một hồi, ủ rũ nhìn đường mí mắt vất vả mãi mới kẻ xong, sau khi tự khích lệ mình, lại vặn ngòi bút lên kẻ lông mày, “… Kẻ được là được, ai nhìn ra khác nhau chỗ nào đâu.”
Đánh mắt tô son xong, cô lên mạng tìm video hướng dẫn tết tóc kiểu xương cá vừa xem vừa bện cho mình một bím tóc xiên xẹo rồi cởi quần áo thay chiếc váy vàng cất sâu trong tủ quần áo vào.
Chiếc váy này cô mượn được từ một bạn nữ cùng trường để mặc trong buổi prom tốt nghiệp, cô bạn tỏ vẻ vô cùng tiếc hận trước gu thời trang của cô, sau khi dạ tiệc kết thúc đã tặng luôn cái váy cho cô, có thể nói là một tia nắng trong tủ quần áo đặc sệt phong cách gái khoa học kĩ thuật của Trình Kiến.
Ngắm mình trong gương, Trình Kiến tương đối vừa lòng với bản thân. Cô để lại mẩu giấy nhắn thông báo với mợ mình đi chơi với bạn về khuya rồi lao vù ra ngoài như một làn khói.
Lúc ra cửa đã gần bảy giờ, mất một lúc Trình Kiến mới tìm được Phấn Sắc U Linh, cô đến quán bar trước hẹn một tiếng, lúc này ở đây hãy còn chưa náo nhiệt, số người bên trong cơ hồ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trình Kiến hí hửng bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Clara, nơi này rất rộng nhưng hiện tại cũng rất dễ tìm người, cô men theo tiếng nhạc đi vào trong, kết quả vô ý trông thấy người mình không muốn gặp nhất.
Cô căng thẳng đứng đực tại chỗ ba giây, lúc xoay người định nhấc chân lỉnh đi, giọng nói lạnh tanh của đối phương bắn thẳng vào màng nhĩ cô tựa viên đạn.
“Lại đây.”
Vẫn là một câu thuần giọng mệnh lệnh. Tim Trình Kiến đập mạnh tới nỗi chỉ thiếu điều không bơm nổi máu, toàn thân cô lạnh toát, xây dựng tâm lí hồi lâu mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hứa Úy. Cô di chuyển với tốc độ rùa bò, nhưng chung quy khoảng cách giữa hai người cũng có hạn, huống hồ người đàn ông kiên nhẫn hơn cô tưởng rất nhiều.
… Nhưng cô vẫn phải mất tới mấy phút để nhích từng tí tới cạnh Hứa Úy, cả quãng đường không dám ngẩng đầu lên cái nào, y như phạm lỗi bị cấp trên gọi lên văn phòng vậy, cũng chẳng dám hó hé một chữ, cơ thể đang không ngừng run rẩy với tần suất có thể thấy được rõ ràng.
Hứa Úy hơi nghiêng đầu nhìn thẳng mặt Trình Kiến, anh chẳng chút tránh né, ánh mắt sắc bén như một lưỡi dao đâm đau mỗi một tầng da của Trình Kiến, tế bào cả người cô muốn nổ tung, ý nghĩ thoát khỏi người đàn ông này lên tiếng gào thét muôn vàn lần trong lòng.
Nhưng cô không thể.
“Thượng, thượng tá, tôi vô, vô cùng xin lỗi chuyện trước kia! Tôi sai rồi, tôi không nên như vậy, tôi thực sự ý thức được toàn bộ lỗi lầm của mình! Mong ngài tha thứ cho tôi! Tôi có thể nhận trừng phạt!”
Nhân cơ hội này dứt khoát nhận lỗi với anh ta luôn đi, tuy không biết tại sao lại gặp phải Hứa Úy ở đây nhưng vốn dĩ cô cũng muốn tìm anh nói về chuyện này.
Hứa Úy chẳng đáp lại lời xin lỗi của cô, chỉ đẩy một ly rượu trên bàn sang bên Trình Kiến, “Uống đi.”
Hơi thở Trình Kiến thoáng đình trệ, không biết động thái này của Hứa Úy có hàm ý gì, cô nhìn ly chất lỏng xanh nhạt trên bàn, chần chừ bưng ly lên, dè dặt nhìn anh mấy giây rồi một hớp nốc cạn.
Uống xong, Trình Kiến bị rượu xộc lên đầu có hơi choáng váng, cô đặt ly xuống, tiếp tục nhìn Hứa Úy, đối phương không nói gì, chỉ đẩy một ly khác trên bàn cho cô.
Trình Kiến thấy bên cạnh còn ít nhất bảy, tám ly, nhất thời tê rần sống lưng, nghĩ bụng lẽ nào Hứa Úy định bắt cô uống hết? Dẫu vậy, cô vẫn thò ngón tay nhón ly lên, ngửa đầu dốc hết rượu vào bụng.
Đúng như dự đoán, ly này vừa kết thúc, ly sau lập tức nối đuôi, chỉ trong vòng ngắn ngủi mười mấy phút, Trình Kiến đã uống đến đầu váng mắt hoa, cô bịt miệng một lúc cho lại sức, không nhịn được cảm giác buồn nôn, cúi đầu chạy đi nhờ phục vụ dẫn mình vào nhà vệ sinh.
Trưa ăn bao nhiêu phỏng chừng đều bị cô ói ra bấy nhiêu, Trình Kiến chóng mặt nhìn người trong gương, lảo đảo hứng nước súc miệng. Đến lúc vịn tường đi ra, cô trông thấy Hứa Úy đang dựa tường chờ mình.
Trình Kiến không biết mình nên nói gì, cũng không biết rốt cuộc Hứa Úy bảo cô uống rượu là có ý gì, cô lau giọt nước còn đọng trên cằm, chưa đi được mấy bước đã bị Hứa Úy xốc lên vai nhốt vào một gian ngăn cách trong phòng vệ sinh.
Máu dồn xuống đầu làm Trình Kiến gần như không mở được mắt. Cô vừa nôn ban nãy nên đã chẳng còn gì để nôn tiếp nữa, hiện giờ tuy trong dạ dày như dời sông lấp bể song cũng chỉ có thể chịu đựng cơn cồn cào.
“Thượng tá Hứa Úy… Tôi biết tôi có lỗi với anh nhưng rốt cuộc anh muốn tôi làm gì? Để tôi…”
Còn chưa kịp nói xong “Để tôi chuẩn bị tâm lí”, cô đã bị Hứa Úy ấn mạnh lên vách ngăn phòng vệ sinh. Trình Kiến suýt kêu thành tiếng khi người đàn ông đột ngột áp sát cô. Anh gần như ép cả cơ thể lên cô, ngón tay không nặng không nhẹ nắm cằm cô, mí mắt cụp nhẹ, con ngươi đen đặc sâu không thấy đáy lập lòe cảm giác nguy hiểm khiến Trình Kiến phát run.
“Cởi quần áo ra.”
“Cái gì?” Sợi dây căng chặt trong đầu Trình Kiến bị anh búng mạnh, cô hoài nghi mình uống nhiều quá bị ù tai, nhưng rất nhanh sau đó, một câu khiến người ta nghe không dám tin đã bay tới.
“Quyến rũ tôi, cầu xin tôi đ*t cô.”
Câu rỉ tai khàn khàn vừa buông xuống đã vô cùng có lực xuyên thấu, hai chân Trình Kiến nhũn ra, cô không thở nổi. Trong khí chất cá nhân của Hứa Úy còn xen lẫn khí thế alpha mãnh liệt, đó là bản năng ABO nguyên thủy nhất khi không chịu tác dụng đè nén của thuốc ức chế quân dụng, Trình Kiến chỉ có thể thần phục anh, rùng mình run rẩy trước yêu cầu của anh.
“Thượng tá…” Trình Kiến ngờ rằng mình nghe lầm, kể cả khi đã chết khiếp trước những lời này, cô vẫn chẳng dám tin Hứa Úy bảo cô làm lại những chuyện dâm đãng kia trước mặt anh một lần nữa.
“Tôi chỉ nói một lần thôi, không nhắc lại nữa đâu, tốt nhất là cô hành động ngay đi.”
Cảm giác nhức nhối từ cằm truyền tới, Trình Kiến đau muốn ứa nước mắt, khóe miệng cô trào dãi, cô đang định ngậm miệng lại nuốt xuống thì kinh ngạc phát hiện ra cằm mình đã bị Hứa Úy bóp sái quai hàm.
Cô thút thít nức nở, vội đưa tay kéo phéc-mơ-tuya váy mình rồi kéo dây áo ngực xuống, còn chưa kịp cởi hẳn, đầu cô đã bị ấn đụng lên vách ngăn.
Trong tích tắc nghe thấy tiếng vang, cằm cô đã được Hứa Úy nắn về, lực mạnh đến nỗi làm cô suýt cắn phải lưỡi.
“Cô trang điểm lên trông xấu.” Anh lạnh lùng cất tiếng. Trình Kiến thấy mình bị ghét bỏ, cố nén mà vẫn không cầm được nước mắt. Cô không biết phải đáp lời Hứa Úy thế nào, chỉ có thể tiếp tục kéo áo ngực của mình xuống. Cô cởi móc ném áo sang một bên, thò tay xuống định cởi quần lót.
“Chẳng hợp với cô gì hết.”
“Đừng nói nữa, xin anh đừng nói nữa, sau này tôi sẽ không trang điểm nữa!”
Trình Kiến thật sự cảm thấy bị tổn thương, cô che mặt ra sức chùi quệt lớp trang điểm trên mặt, nhưng Hứa Úy không cho cô cơ hội chùi nhòe mặt mình, anh tóm hai cổ tay mảnh mai của cô ghim lên đỉnh đầu, lấy đầu gối tách hai chân cô ra, gần như dán vào tai cô thấp giọng chất vấn:
“Có biết Clara gọi cô ra đây làm gì không?”
Trình Kiến bị hơi thở của anh kích thích, hoảng loạn né sang bên cạnh. Tai cô phơi bày dưới tầm mắt Hứa Úy khiến cô có cảm giác như có lưỡi dao sắc lẹm đang vô tình kề bên, sẵn sàng cắt phứt tai cô bất cứ lúc nào.
Cô sợ đến đầu óc tắc tị, Hứa Úy thấy cô chỉ mải run rẩy mà không nói gì, bèn sờ lên bầu vú tròn trịa trắng ngần rất đằm tay của cô, chậm rãi xoa bóp.
“Cô ấy định nện cô, tại đây.”
Tay Hứa Úy lần một đường từ vú xuống eo bụng thon thả, vuốt ve mấy cái rồi chẳng biết từ lúc nào đã mò tới cấm địa bí mật đã thấm ướt quần lót cotton của cô. Ngón tay anh đẩy lớp vải che trước cửa mình ra, men theo con đường trơn trượt thong thả cắm vào.
“Á… Đừng, đừng mà! Ưm…” Trình Kiến lại chảy nước mắt, cô căng thẳng căng cứng sống lưng không dám cử động chút nào, thân mình co giật vì sợ hãi làm cô run lên bần bật.
“Cô nói gì cơ?”
Cổ tay giơ cao trên đỉnh đầu của Trình Kiến thình lình bị siết chặt, cô thậm chí còn cảm nhận được cơn đau sắc nhọn bức mình mót tiểu. Đúng lúc cô cho rằng cổ tay mình sẽ bị siết gãy, Hứa Úy chợt nới lỏng gông cùm hai tay.
“Không, không có, tôi không nói gì hết!”
Tay được giải phóng, cô không dám cự tuyệt tiếp, lập tức cố nén thút thít và nỗi sợ tê dại da đầu, run rẩy nắm ngón tay Hứa Úy cắm trong thân dưới mình, tay còn lại ôm hông anh, vừa nức nở vừa đong đưa eo nuốt vào nhả ra, dùng ngón giữa dồi dào sức lực đó tự an ủi.
Cô gắng hết sức liên kết với khoái cảm của cơ thể, nhưng làm thế nào cô cũng chẳng dám thoải mái trước mặt người đàn ông này. Dẫu cho đã bắt đầu không kiềm chế được muốn nuốt ngón tay kia sâu hơn, cô vẫn không cách nào xác định nổi cảm giác tê dại trộn lẫn sợ hãi đó có đúng là cơn sảng khoái toát ra từ sâu trong cơ thể hay không.
“Thượng tá Hứa Úy… Tôi khó chịu quá…” Trình Kiến nhắm mắt, nước mắt vương trên lông mi rơi xuống mặt cô. Cô thật sự khó chịu, thân mình khó chịu, trong lòng còn khó chịu hơn.
“Cô muốn gì?”
Anh nâng mông Trình Kiến lên đặt khe kín đã sớm đầm đìa nước của cô đối diện với bộ phận sinh dục của mình, giọng nói trầm thấp khàn khàn đang từng chút phá hủy ý chí của Trình Kiến.
“Muốn anh đ*t tôi, thượng tá, xin anh hãy đ*t tôi đi.” Trình Kiến bắt chước động tác giao hợp nuốt lút ngón tay Hứa Úy. Cô nơm nớp thấp thỏm nắm ngón trỏ của anh nhét vào thân dưới mình, cửa mình ướt ngoài sức tưởng tượng của cô, lượng nước đó sung túc như thể omega chuẩn bị sẵn sàng chờ được alpha xâm chiếm vậy.
Cánh thịt ướt sũng nhõng nhẽo kẹp lấy ngón tay Hứa Úy, mỗi một cái cọ đều mang tới không chỉ khoái cảm mà còn có tiếng nước nhớp nháp. Trình Kiến thở gấp, tiếng hít hơi của cô càng lúc càng kịch liệt, tiếng rên rỉ bật ra từ thanh quản trộn lẫn tiếng hít thở nặng nề, tựa như một liều thuốc kích dục mạnh mẽ.
“Ngày đó dùng mấy ngón tay?” Hứa Úy thấp giọng hỏi bên tai Trình Kiến. Tim Trình Kiến cũng sắp bị anh dồn nén bắn ra tới nơi rồi. Cô không ngừng nhét ngón tay kia vào sâu hơn, thở hổn hển đứt quãng trả lời: “Bốn, bốn ngón, ư…”
“Nhét tiếp vào đi.” Môi anh rời khỏi vành tai Trình Kiến, chuyển ra phía sau, khép hờ mắt nhẹ ngửi sườn cổ cô. Trán anh đặt trên vách ngăn, chóp mũi cọ lên rìa gáy cô tựa như nơi ấy cất giấu hương thơm nào đó khiến người ta say mê.
Trình Kiến suýt không thở ra nổi, cô cắn môi dưới dừng lại mấy giây mới thoát được khỏi rung động hormone mãnh liệt. Cô cầm thêm một ngón tay nữa của Hứa Úy, tựa sườn mặt lên hõm vai anh, run rẩy ma sát lên cánh thịt ướt át của mình rồi chậm rãi đâm vào khe hở đã ngậm sẵn một ngón tay.
Màu phấn nhạt nguyên bản đã bị nhục dục kích thích chuyển thành màu hồng đậm, Trình Kiến kiễng chân, để hai ngón tay cọ mài qua lại trong âm đ*o mình. Cô nhắm mắt cảm nhận ngón tay nóng bỏng của người đàn ông lạnh lẽo, miệng há nửa tràn ra tiếng rên rỉ sung sướng không kìm được.
“A… Ư ~ Ưm…” Cô siết chặt lưng áo Hứa Úy, bất giác nâng một chân lên cà cà hông anh, thân dưới không ngừng đẩy vào người anh. Để có thể dán chặt hơn, cô thậm chí còn dâm đãng móc vào bắp chân Hứa Úy, một tay đỡ ngón tay anh nhanh chóng rút cắm, một tay nhấn trên bờ mông cường tráng của anh, dùng dương v*t đã cương cứng cách quần cọ âm hộ bên dưới thân mình.
Âm vật bị vải vóc ma sát ngập tràn khoái cảm, Trình Kiến thất thần cảm nhận kích thích giác quan tìm được từ cơ thể đối phương, hệt như lên cơn nghiện ma túy vậy, nắm cả hai ngón tay còn lại của anh nhét vào khe kín của mình.
Cô gấp gáp muốn nuốt sâu hơn, eo uốn éo quấn lấy đối phương như rắn nước, môi hôn lên cổ anh, hít thở sâu nhíu chặt mày, chẳng mấy chốc nửa bàn tay anh đã dò vào sâu bên trong cô.
Trình Kiến ấn tay anh không cho nó trượt ra, nức nở rên rỉ, ra sức đong đưa eo qua lại nuốt vào nhả ra, chất lỏng tràn ra từ cửa mình bị khuếch trương quá độ chảy thành dòng, vương trên cánh hoa sưng đỏ, nom mập mờ không rõ tựa sợi chỉ bạc sau khi hôn môi.
Đùi trong của cô đã sớm bị dịch nhờn của mình làm ướt, bọt nước nhỏ mịn sinh ra từ cọ mài bám trên vị trí mềm mại nơi ngón tay và cửa mình tiếp xúc, cảm giác tồn tại của bốn ngón tay mỗi lúc một mãnh liệt, khoái cảm của Trình Kiến cũng được bồi đắp lên đỉnh điểm, chỉ cần cọ mài nhiều hơn và co rút kịch liệt hơn đôi chút nữa thôi là cô có thể đạt được cực khoái.
Nhưng ngay khi âm đ*o bắt đầu gấp gáp thít chặt tiến gần cực khoái, Hứa Úy lại dứt khoát rút ngón tay mình ra. Anh dùng bàn tay ướt nhẹp ấn mặt Trình Kiến, cắm ngón trỏ và ngón giữa vào họng cô, để cô thưởng thức mùi vị của chính mình.
Sức chịu đựng của Trình Kiến đã sắp đến cực hạn, trong quá trình buông thả bản thân, cô đã sớm bị men say xâm nhập vào từng tế bào thần kinh, rượu cồn kích thích tình dục dâng cao trong cô, cô muộn màng nhận ra rất có thể trong rượu có bỏ một loại thuốc nào đó khiến cô dễ dàng động dục, nhưng khác với kỳ động dục, nó chỉ là cơn hứng tình ngoài bề nổi chứ chẳng phải ham muốn giao phối phát ra từ tế bào và khoang sinh sản của omega.
“Muốn.” Cô túy lúy lờ đờ nhìn người đàn ông lạnh lùng anh tuấn trước mắt, vừa cắn ngón tay anh vừa cầu khẩn đưa tay cởi quần anh, cách lớp vải an ủi dương v*t thô dài đã sớm sẵn sàng hành động.
“Muốn cái gì?”
“Anh đ*t tôi.” Trình Kiến sán lại muốn hôn anh nhưng bị anh vô tình đè xuống vách ngăn, ngón tay anh cắm sâu vào họng cô, Trình Kiến bắt đầu nôn khan dữ dội.
Anh cứ khuấy như vậy trong miệng Trình Kiến một lúc rồi nhấc chân đạp cong đầu gối cô. Trình Kiến mất sức quỳ xuống đất, vừa tỉnh lại khỏi đau nhức nôn ọe, còn chưa kịp xoa đầu gối mình, tóc cô đã bị nắm lên, một vật lớn cứng rắn nóng như lửa đâm vào cổ họng cô.
“Để răng cọ vào thì cứ coi chừng sái quai hàm lần nữa đấy.” Hứa Úy tuyệt tình nhìn Trình Kiến, hung hãn cắm rút trong miệng cô. Trình Kiến bị sặc chảy nước dãi, cô muốn nôn nhưng cây dương v*t kia quá dài, trực tiếp kẹt trong họng cô, khiến cô đến nuốt cũng không nuốt được.
Mỗi lần cô không chịu nổi muốn ói, Hứa Úy sẽ ấn mặt cô vào bụng áo anh, mặc kệ vách họng cô kháng cự tự nhiên chèn ép dương v*t anh. Nước dãi Trình Kiến đã chảy đẫm nửa ngực, mắt cô long lanh nước, tội nghiệp nhìn người đàn ông lạnh nhạt thậm chí là không có bất kì biểu hiện tính dục nào kia, không dám tin rằng hiện giờ mình đang ngậm thân dưới anh ta.
Hẳn là bất cứ lúc nào anh cũng có thể giữ cho mình tỉnh táo và cấm dục tuyệt đối, kể cả khi bắn trong miệng cô, đại khái anh cũng chẳng có một giây phút thất thố bạo ngược dã thú nào.
Đâm mạnh vài cú cuối cùng, anh nắm chặt tóc Trình Kiến, bắn một nửa trong họng cô rồi dồn đống còn lại bắn hết lên mặt và khóe miệng cô.
Trình Kiến nếm được vị tinh dịch, cơ thể theo bản năng căng thẳng cực hạn, dù bị ép khẩu giao, khe nhỏ của cô vẫn ướt dầm dề, sau khi alpha bắn lên mặt cô, mùi tinh dịch nồng nặc khiến tim cô ngừng đập. Cô vô thức thò tay xuống dưới mình xoa mạnh mấy cái, âm đ*o và âm vật co giật mãnh liệt, phun trào chất lỏng trong suốt.
“A a… A ư, hu hu…”
Vừa hổ thẹn vừa thoải mái…
Rõ ràng bị làm nhục như vậy mà cơ thể cô vẫn thẳng thắn cảm nhận được khoái cảm tột độ, chẳng khác nào một con thú bị nửa thân dưới chi phối, sao cô có thể trở nên thế này…
“Nhớ lấy cảm giác nhục nhã bây giờ, khi đó cô cũng khiến tôi có cảm giác như thế đấy.”
Hứa Úy rút vài tờ giấy tỉ mỉ lau từng ngón tay rồi lau sạch cả thân dưới mình, anh vứt giấy kéo khóa quần, ngồi xổm xuống trước Trình Kiến đang rũ rượi dưới đất, con ngươi đen thẳm làm người ta nhìn không ra thời khắc này anh đang nghĩ cái gì.
“Lần sau, bất kể là ai gọi cô đến những nơi thế này cũng đừng tới. Trong vòng ba phút mặc quần áo lau sạch mình đi, tôi đưa cô về.”
Trình Kiến hãy còn ngồi dưới đất nhỏ giọng nức nở, cô ngước mắt nhìn người đàn ông, đột nhiên ý thức được trong câu nói sau cùng của anh bất ngờ mang chút hơi ấm.
Cô thẫn thờ nhìn đôi chân dài trước mắt vững chãi đi về phía trước, nhận ra anh chuẩn bị rời khỏi đây, Trình Kiến hoảng sợ kêu thành tiếng.
“Đừng đi! Đợi tôi với!” Cô không thể ở đây một mình trong trạng thái này được, cô sẽ điên mất!
Hứa Úy khựng lại, dừng bước nói: “Tôi ra ngoài rửa tay chờ cô.”
“Đừng, anh chờ tôi đi cùng đi, cho tôi một phút, không… ba mươi giây là tôi mặc xong quần áo rồi. Anh đừng đi trước, tôi có thể ra ngoài chờ anh rửa tay, anh rửa bao lâu cũng được!”
Trình Kiến vội vàng nhặt quần áo tản mát trên đất mau lẹ tròng vào người, nhìn cơ thể lộn xộn của mình, cô nghĩ không ra rốt cuộc là người đàn ông kia ngoài lạnh trong nóng hay là mình say xong bị ảo giác nữa.
Nhưng… bất kể lần này là giáo huấn hay trả đũa, Trình Kiến cũng lờ mờ có cảm giác anh sẽ không chủ động làm chuyện như vậy với mình thêm một lần nào nữa.
Có lẽ người đàn ông ấy nghiêm khắc với người khác thật, nhưng không thể nghi ngờ anh còn nghiêm khắc hơn với bản thân mình, phạm vi của anh không dung chứa bất kì sự xâm nhập nào, mặc dù đã có quan hệ thể xác hai lần song Trình Kiến vẫn cảm thấy mình chưa từng lọt được tí gì vào mắt anh.
Cô không đáng kể đến thế ư?
Vậy cũng khiến người ta nghẹn lòng quá rồi…
Người thân Trình Kiến đều là nhân viên nội bộ cơ quan, cha mẹ cô đều từng là nhà khoa học đầu ngành, khi còn sống cậu là trung tá quân đội, hi sinh từ hồi còn trẻ, mợ hiện giờ là nhân viên công vụ trong chính phủ, không giữ chức vụ gì quan trọng, hai người không có con, thế nên mợ gần như coi Trình Kiến là con gái ruột mà nuôi lớn.
Nhưng vì có hoàn cảnh gia đình như vậy nên Trình Kiến được xem là trẻ mồ côi, tài nguyên sinh hoạt nhận được tốt hơn phần lớn những người khác đôi chút, chí ít cô chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề cơm áo gạo tiền, cũng coi như bình an vô sự trưởng thành đến năm hai mươi hai tuổi… Nếu không tính đến tai nạn phòng thí nghiệm bận trước.
Tốc độ đọc của cô rất nhanh, nhưng điều này chẳng hề ảnh hưởng đến việc cô tiếp thu kiến thức trọng điểm. Chập tối, điện thoại nhà Trình Kiến bỗng đổ chuông. Cô đang đọc đến chỗ thú vị, chẳng muốn nhúc nhích tẹo nào, bèn lười nhác thò tay ra khỏi sofa, với một hồi mới nhận điện thoại: “Alo? Ai đấy ạ?”
Đầu dây bên kia không lên tiếng, nhưng một lát sau truyền đến tiếng cười không nhịn được, thần kinh não Trình Kiến nứt toác, cả người tức khắc bắn khỏi sofa, hai tay nắm ống nghe mở miệng hỏi: “Clara?”
Giọng Clara vẫn còn lẫn âm cười, cô nàng nhẹ nhàng hỏi: “Nghe nói cuối cùng cưng cũng xuất viện, tối nay có bận gì không?”
“Tối nay…” Trình Kiến nhìn quanh nhà một vòng, lắc đầu lẩm bẩm: “Ở nhà chờ mợ tôi về thôi… Sau đó thì chắc là đọc sách.”
“Đúng là mọt sách, chín giờ tới Phấn Sắc U Linh đi, tôi dẫn cưng đi chơi.”
Không đợi Trình Kiến đáp lời, Clara đã cúp máy cái rụp, Trình Kiến cau mày nhìn chòng chọc ống nghe, sững sờ có phần khó tin, chị gái này nói Phấn Sắc U Linh ấy hả?
Đi hay không đi? Chưa đi bao giờ, vẫn là đi xem thử đi, cô tò mò thật sự.
Trước kia ở trường học thường xuyên nghe bạn bè nhắc đến quán bar này, nó nằm trong phạm vi quân khu, hình như mức độ tiêu phí một đêm có thể lên đến suýt soát sinh hoạt phí cả tháng của họ. Phần lớn người đến đó chơi đều là quân nhân tới thư giãn thả lỏng khi không có nhiệm vụ, nói theo lời Clara thì là chẳng biết giây kế tiếp có chết hay không, thế nên tỉ lệ gặp được tình một đêm ở đó khá cao.
Tuy trước mắt chưa vào biên chế nhưng dù gì Trình Kiến cũng là người có cấp bậc thiếu úy và ID quân khu, hơn nữa nhà mợ còn nằm trong khu quản lí, rất gần trung tâm chính trị, với cấp độ an toàn của cô thì vào khu vực nội bộ này tất nhiên không thành vấn đề.
Trình Kiến vội đứng dậy chạy vào phòng mình tìm ví, thẻ mới làm chẳng biết có được bắn tiền lương không, hồi trước đi học ít nhiều cũng dành dụm được chút tiền.
Trình Kiến đếm số tiền giấy và tiền xu mình có, mang cả thẻ theo, tính ra, cô cảm thấy toàn bộ tài sản hẳn cũng đủ cho mình chơi, cùng lắm thì chọn loại rượu nào rẻ nhất vậy! Ừm… Không biết có loại cocktail vị hoa quả nào độ rượu thấp thấp tí không, lỡ như toàn mấy cái tên cao cấp quá cô đọc không hiểu thì phải làm sao?
Những phiền não này nhanh chóng bị vứt ra sau đầu, nghĩ đến chuyện chuẩn bị ra ngoài đi chơi cùng đại mỹ nữ đẳng cấp Clara, Trình Kiến như mở cờ trong bụng, cô bừng bừng hứng thú quyết định trang điểm cho bản thân, bèn lục lọi khắp nhà tìm đồ makeup mình mua trước kia.
Lót cho da một lớp kem dưỡng ẩm mùa đông rồi đánh kem nền, Trình Kiến bắt đầu cầm bút kẻ mắt, lóng ngóng vẽ xong, cô tự lấy làm hài lòng soi gương chớp mắt mấy cái, đến lúc kẻ sang lông mày thì lại phát hiện có chỗ sai sai.
“… Ơ, đây không phải là bút kẻ mắt à?” Trình Kiến cầm cây bút vừa dùng để kẻ mắt cẩn thận quan sát một hồi, ủ rũ nhìn đường mí mắt vất vả mãi mới kẻ xong, sau khi tự khích lệ mình, lại vặn ngòi bút lên kẻ lông mày, “… Kẻ được là được, ai nhìn ra khác nhau chỗ nào đâu.”
Đánh mắt tô son xong, cô lên mạng tìm video hướng dẫn tết tóc kiểu xương cá vừa xem vừa bện cho mình một bím tóc xiên xẹo rồi cởi quần áo thay chiếc váy vàng cất sâu trong tủ quần áo vào.
Chiếc váy này cô mượn được từ một bạn nữ cùng trường để mặc trong buổi prom tốt nghiệp, cô bạn tỏ vẻ vô cùng tiếc hận trước gu thời trang của cô, sau khi dạ tiệc kết thúc đã tặng luôn cái váy cho cô, có thể nói là một tia nắng trong tủ quần áo đặc sệt phong cách gái khoa học kĩ thuật của Trình Kiến.
Ngắm mình trong gương, Trình Kiến tương đối vừa lòng với bản thân. Cô để lại mẩu giấy nhắn thông báo với mợ mình đi chơi với bạn về khuya rồi lao vù ra ngoài như một làn khói.
Lúc ra cửa đã gần bảy giờ, mất một lúc Trình Kiến mới tìm được Phấn Sắc U Linh, cô đến quán bar trước hẹn một tiếng, lúc này ở đây hãy còn chưa náo nhiệt, số người bên trong cơ hồ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trình Kiến hí hửng bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Clara, nơi này rất rộng nhưng hiện tại cũng rất dễ tìm người, cô men theo tiếng nhạc đi vào trong, kết quả vô ý trông thấy người mình không muốn gặp nhất.
Cô căng thẳng đứng đực tại chỗ ba giây, lúc xoay người định nhấc chân lỉnh đi, giọng nói lạnh tanh của đối phương bắn thẳng vào màng nhĩ cô tựa viên đạn.
“Lại đây.”
Vẫn là một câu thuần giọng mệnh lệnh. Tim Trình Kiến đập mạnh tới nỗi chỉ thiếu điều không bơm nổi máu, toàn thân cô lạnh toát, xây dựng tâm lí hồi lâu mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hứa Úy. Cô di chuyển với tốc độ rùa bò, nhưng chung quy khoảng cách giữa hai người cũng có hạn, huống hồ người đàn ông kiên nhẫn hơn cô tưởng rất nhiều.
… Nhưng cô vẫn phải mất tới mấy phút để nhích từng tí tới cạnh Hứa Úy, cả quãng đường không dám ngẩng đầu lên cái nào, y như phạm lỗi bị cấp trên gọi lên văn phòng vậy, cũng chẳng dám hó hé một chữ, cơ thể đang không ngừng run rẩy với tần suất có thể thấy được rõ ràng.
Hứa Úy hơi nghiêng đầu nhìn thẳng mặt Trình Kiến, anh chẳng chút tránh né, ánh mắt sắc bén như một lưỡi dao đâm đau mỗi một tầng da của Trình Kiến, tế bào cả người cô muốn nổ tung, ý nghĩ thoát khỏi người đàn ông này lên tiếng gào thét muôn vàn lần trong lòng.
Nhưng cô không thể.
“Thượng, thượng tá, tôi vô, vô cùng xin lỗi chuyện trước kia! Tôi sai rồi, tôi không nên như vậy, tôi thực sự ý thức được toàn bộ lỗi lầm của mình! Mong ngài tha thứ cho tôi! Tôi có thể nhận trừng phạt!”
Nhân cơ hội này dứt khoát nhận lỗi với anh ta luôn đi, tuy không biết tại sao lại gặp phải Hứa Úy ở đây nhưng vốn dĩ cô cũng muốn tìm anh nói về chuyện này.
Hứa Úy chẳng đáp lại lời xin lỗi của cô, chỉ đẩy một ly rượu trên bàn sang bên Trình Kiến, “Uống đi.”
Hơi thở Trình Kiến thoáng đình trệ, không biết động thái này của Hứa Úy có hàm ý gì, cô nhìn ly chất lỏng xanh nhạt trên bàn, chần chừ bưng ly lên, dè dặt nhìn anh mấy giây rồi một hớp nốc cạn.
Uống xong, Trình Kiến bị rượu xộc lên đầu có hơi choáng váng, cô đặt ly xuống, tiếp tục nhìn Hứa Úy, đối phương không nói gì, chỉ đẩy một ly khác trên bàn cho cô.
Trình Kiến thấy bên cạnh còn ít nhất bảy, tám ly, nhất thời tê rần sống lưng, nghĩ bụng lẽ nào Hứa Úy định bắt cô uống hết? Dẫu vậy, cô vẫn thò ngón tay nhón ly lên, ngửa đầu dốc hết rượu vào bụng.
Đúng như dự đoán, ly này vừa kết thúc, ly sau lập tức nối đuôi, chỉ trong vòng ngắn ngủi mười mấy phút, Trình Kiến đã uống đến đầu váng mắt hoa, cô bịt miệng một lúc cho lại sức, không nhịn được cảm giác buồn nôn, cúi đầu chạy đi nhờ phục vụ dẫn mình vào nhà vệ sinh.
Trưa ăn bao nhiêu phỏng chừng đều bị cô ói ra bấy nhiêu, Trình Kiến chóng mặt nhìn người trong gương, lảo đảo hứng nước súc miệng. Đến lúc vịn tường đi ra, cô trông thấy Hứa Úy đang dựa tường chờ mình.
Trình Kiến không biết mình nên nói gì, cũng không biết rốt cuộc Hứa Úy bảo cô uống rượu là có ý gì, cô lau giọt nước còn đọng trên cằm, chưa đi được mấy bước đã bị Hứa Úy xốc lên vai nhốt vào một gian ngăn cách trong phòng vệ sinh.
Máu dồn xuống đầu làm Trình Kiến gần như không mở được mắt. Cô vừa nôn ban nãy nên đã chẳng còn gì để nôn tiếp nữa, hiện giờ tuy trong dạ dày như dời sông lấp bể song cũng chỉ có thể chịu đựng cơn cồn cào.
“Thượng tá Hứa Úy… Tôi biết tôi có lỗi với anh nhưng rốt cuộc anh muốn tôi làm gì? Để tôi…”
Còn chưa kịp nói xong “Để tôi chuẩn bị tâm lí”, cô đã bị Hứa Úy ấn mạnh lên vách ngăn phòng vệ sinh. Trình Kiến suýt kêu thành tiếng khi người đàn ông đột ngột áp sát cô. Anh gần như ép cả cơ thể lên cô, ngón tay không nặng không nhẹ nắm cằm cô, mí mắt cụp nhẹ, con ngươi đen đặc sâu không thấy đáy lập lòe cảm giác nguy hiểm khiến Trình Kiến phát run.
“Cởi quần áo ra.”
“Cái gì?” Sợi dây căng chặt trong đầu Trình Kiến bị anh búng mạnh, cô hoài nghi mình uống nhiều quá bị ù tai, nhưng rất nhanh sau đó, một câu khiến người ta nghe không dám tin đã bay tới.
“Quyến rũ tôi, cầu xin tôi đ*t cô.”
Câu rỉ tai khàn khàn vừa buông xuống đã vô cùng có lực xuyên thấu, hai chân Trình Kiến nhũn ra, cô không thở nổi. Trong khí chất cá nhân của Hứa Úy còn xen lẫn khí thế alpha mãnh liệt, đó là bản năng ABO nguyên thủy nhất khi không chịu tác dụng đè nén của thuốc ức chế quân dụng, Trình Kiến chỉ có thể thần phục anh, rùng mình run rẩy trước yêu cầu của anh.
“Thượng tá…” Trình Kiến ngờ rằng mình nghe lầm, kể cả khi đã chết khiếp trước những lời này, cô vẫn chẳng dám tin Hứa Úy bảo cô làm lại những chuyện dâm đãng kia trước mặt anh một lần nữa.
“Tôi chỉ nói một lần thôi, không nhắc lại nữa đâu, tốt nhất là cô hành động ngay đi.”
Cảm giác nhức nhối từ cằm truyền tới, Trình Kiến đau muốn ứa nước mắt, khóe miệng cô trào dãi, cô đang định ngậm miệng lại nuốt xuống thì kinh ngạc phát hiện ra cằm mình đã bị Hứa Úy bóp sái quai hàm.
Cô thút thít nức nở, vội đưa tay kéo phéc-mơ-tuya váy mình rồi kéo dây áo ngực xuống, còn chưa kịp cởi hẳn, đầu cô đã bị ấn đụng lên vách ngăn.
Trong tích tắc nghe thấy tiếng vang, cằm cô đã được Hứa Úy nắn về, lực mạnh đến nỗi làm cô suýt cắn phải lưỡi.
“Cô trang điểm lên trông xấu.” Anh lạnh lùng cất tiếng. Trình Kiến thấy mình bị ghét bỏ, cố nén mà vẫn không cầm được nước mắt. Cô không biết phải đáp lời Hứa Úy thế nào, chỉ có thể tiếp tục kéo áo ngực của mình xuống. Cô cởi móc ném áo sang một bên, thò tay xuống định cởi quần lót.
“Chẳng hợp với cô gì hết.”
“Đừng nói nữa, xin anh đừng nói nữa, sau này tôi sẽ không trang điểm nữa!”
Trình Kiến thật sự cảm thấy bị tổn thương, cô che mặt ra sức chùi quệt lớp trang điểm trên mặt, nhưng Hứa Úy không cho cô cơ hội chùi nhòe mặt mình, anh tóm hai cổ tay mảnh mai của cô ghim lên đỉnh đầu, lấy đầu gối tách hai chân cô ra, gần như dán vào tai cô thấp giọng chất vấn:
“Có biết Clara gọi cô ra đây làm gì không?”
Trình Kiến bị hơi thở của anh kích thích, hoảng loạn né sang bên cạnh. Tai cô phơi bày dưới tầm mắt Hứa Úy khiến cô có cảm giác như có lưỡi dao sắc lẹm đang vô tình kề bên, sẵn sàng cắt phứt tai cô bất cứ lúc nào.
Cô sợ đến đầu óc tắc tị, Hứa Úy thấy cô chỉ mải run rẩy mà không nói gì, bèn sờ lên bầu vú tròn trịa trắng ngần rất đằm tay của cô, chậm rãi xoa bóp.
“Cô ấy định nện cô, tại đây.”
Tay Hứa Úy lần một đường từ vú xuống eo bụng thon thả, vuốt ve mấy cái rồi chẳng biết từ lúc nào đã mò tới cấm địa bí mật đã thấm ướt quần lót cotton của cô. Ngón tay anh đẩy lớp vải che trước cửa mình ra, men theo con đường trơn trượt thong thả cắm vào.
“Á… Đừng, đừng mà! Ưm…” Trình Kiến lại chảy nước mắt, cô căng thẳng căng cứng sống lưng không dám cử động chút nào, thân mình co giật vì sợ hãi làm cô run lên bần bật.
“Cô nói gì cơ?”
Cổ tay giơ cao trên đỉnh đầu của Trình Kiến thình lình bị siết chặt, cô thậm chí còn cảm nhận được cơn đau sắc nhọn bức mình mót tiểu. Đúng lúc cô cho rằng cổ tay mình sẽ bị siết gãy, Hứa Úy chợt nới lỏng gông cùm hai tay.
“Không, không có, tôi không nói gì hết!”
Tay được giải phóng, cô không dám cự tuyệt tiếp, lập tức cố nén thút thít và nỗi sợ tê dại da đầu, run rẩy nắm ngón tay Hứa Úy cắm trong thân dưới mình, tay còn lại ôm hông anh, vừa nức nở vừa đong đưa eo nuốt vào nhả ra, dùng ngón giữa dồi dào sức lực đó tự an ủi.
Cô gắng hết sức liên kết với khoái cảm của cơ thể, nhưng làm thế nào cô cũng chẳng dám thoải mái trước mặt người đàn ông này. Dẫu cho đã bắt đầu không kiềm chế được muốn nuốt ngón tay kia sâu hơn, cô vẫn không cách nào xác định nổi cảm giác tê dại trộn lẫn sợ hãi đó có đúng là cơn sảng khoái toát ra từ sâu trong cơ thể hay không.
“Thượng tá Hứa Úy… Tôi khó chịu quá…” Trình Kiến nhắm mắt, nước mắt vương trên lông mi rơi xuống mặt cô. Cô thật sự khó chịu, thân mình khó chịu, trong lòng còn khó chịu hơn.
“Cô muốn gì?”
Anh nâng mông Trình Kiến lên đặt khe kín đã sớm đầm đìa nước của cô đối diện với bộ phận sinh dục của mình, giọng nói trầm thấp khàn khàn đang từng chút phá hủy ý chí của Trình Kiến.
“Muốn anh đ*t tôi, thượng tá, xin anh hãy đ*t tôi đi.” Trình Kiến bắt chước động tác giao hợp nuốt lút ngón tay Hứa Úy. Cô nơm nớp thấp thỏm nắm ngón trỏ của anh nhét vào thân dưới mình, cửa mình ướt ngoài sức tưởng tượng của cô, lượng nước đó sung túc như thể omega chuẩn bị sẵn sàng chờ được alpha xâm chiếm vậy.
Cánh thịt ướt sũng nhõng nhẽo kẹp lấy ngón tay Hứa Úy, mỗi một cái cọ đều mang tới không chỉ khoái cảm mà còn có tiếng nước nhớp nháp. Trình Kiến thở gấp, tiếng hít hơi của cô càng lúc càng kịch liệt, tiếng rên rỉ bật ra từ thanh quản trộn lẫn tiếng hít thở nặng nề, tựa như một liều thuốc kích dục mạnh mẽ.
“Ngày đó dùng mấy ngón tay?” Hứa Úy thấp giọng hỏi bên tai Trình Kiến. Tim Trình Kiến cũng sắp bị anh dồn nén bắn ra tới nơi rồi. Cô không ngừng nhét ngón tay kia vào sâu hơn, thở hổn hển đứt quãng trả lời: “Bốn, bốn ngón, ư…”
“Nhét tiếp vào đi.” Môi anh rời khỏi vành tai Trình Kiến, chuyển ra phía sau, khép hờ mắt nhẹ ngửi sườn cổ cô. Trán anh đặt trên vách ngăn, chóp mũi cọ lên rìa gáy cô tựa như nơi ấy cất giấu hương thơm nào đó khiến người ta say mê.
Trình Kiến suýt không thở ra nổi, cô cắn môi dưới dừng lại mấy giây mới thoát được khỏi rung động hormone mãnh liệt. Cô cầm thêm một ngón tay nữa của Hứa Úy, tựa sườn mặt lên hõm vai anh, run rẩy ma sát lên cánh thịt ướt át của mình rồi chậm rãi đâm vào khe hở đã ngậm sẵn một ngón tay.
Màu phấn nhạt nguyên bản đã bị nhục dục kích thích chuyển thành màu hồng đậm, Trình Kiến kiễng chân, để hai ngón tay cọ mài qua lại trong âm đ*o mình. Cô nhắm mắt cảm nhận ngón tay nóng bỏng của người đàn ông lạnh lẽo, miệng há nửa tràn ra tiếng rên rỉ sung sướng không kìm được.
“A… Ư ~ Ưm…” Cô siết chặt lưng áo Hứa Úy, bất giác nâng một chân lên cà cà hông anh, thân dưới không ngừng đẩy vào người anh. Để có thể dán chặt hơn, cô thậm chí còn dâm đãng móc vào bắp chân Hứa Úy, một tay đỡ ngón tay anh nhanh chóng rút cắm, một tay nhấn trên bờ mông cường tráng của anh, dùng dương v*t đã cương cứng cách quần cọ âm hộ bên dưới thân mình.
Âm vật bị vải vóc ma sát ngập tràn khoái cảm, Trình Kiến thất thần cảm nhận kích thích giác quan tìm được từ cơ thể đối phương, hệt như lên cơn nghiện ma túy vậy, nắm cả hai ngón tay còn lại của anh nhét vào khe kín của mình.
Cô gấp gáp muốn nuốt sâu hơn, eo uốn éo quấn lấy đối phương như rắn nước, môi hôn lên cổ anh, hít thở sâu nhíu chặt mày, chẳng mấy chốc nửa bàn tay anh đã dò vào sâu bên trong cô.
Trình Kiến ấn tay anh không cho nó trượt ra, nức nở rên rỉ, ra sức đong đưa eo qua lại nuốt vào nhả ra, chất lỏng tràn ra từ cửa mình bị khuếch trương quá độ chảy thành dòng, vương trên cánh hoa sưng đỏ, nom mập mờ không rõ tựa sợi chỉ bạc sau khi hôn môi.
Đùi trong của cô đã sớm bị dịch nhờn của mình làm ướt, bọt nước nhỏ mịn sinh ra từ cọ mài bám trên vị trí mềm mại nơi ngón tay và cửa mình tiếp xúc, cảm giác tồn tại của bốn ngón tay mỗi lúc một mãnh liệt, khoái cảm của Trình Kiến cũng được bồi đắp lên đỉnh điểm, chỉ cần cọ mài nhiều hơn và co rút kịch liệt hơn đôi chút nữa thôi là cô có thể đạt được cực khoái.
Nhưng ngay khi âm đ*o bắt đầu gấp gáp thít chặt tiến gần cực khoái, Hứa Úy lại dứt khoát rút ngón tay mình ra. Anh dùng bàn tay ướt nhẹp ấn mặt Trình Kiến, cắm ngón trỏ và ngón giữa vào họng cô, để cô thưởng thức mùi vị của chính mình.
Sức chịu đựng của Trình Kiến đã sắp đến cực hạn, trong quá trình buông thả bản thân, cô đã sớm bị men say xâm nhập vào từng tế bào thần kinh, rượu cồn kích thích tình dục dâng cao trong cô, cô muộn màng nhận ra rất có thể trong rượu có bỏ một loại thuốc nào đó khiến cô dễ dàng động dục, nhưng khác với kỳ động dục, nó chỉ là cơn hứng tình ngoài bề nổi chứ chẳng phải ham muốn giao phối phát ra từ tế bào và khoang sinh sản của omega.
“Muốn.” Cô túy lúy lờ đờ nhìn người đàn ông lạnh lùng anh tuấn trước mắt, vừa cắn ngón tay anh vừa cầu khẩn đưa tay cởi quần anh, cách lớp vải an ủi dương v*t thô dài đã sớm sẵn sàng hành động.
“Muốn cái gì?”
“Anh đ*t tôi.” Trình Kiến sán lại muốn hôn anh nhưng bị anh vô tình đè xuống vách ngăn, ngón tay anh cắm sâu vào họng cô, Trình Kiến bắt đầu nôn khan dữ dội.
Anh cứ khuấy như vậy trong miệng Trình Kiến một lúc rồi nhấc chân đạp cong đầu gối cô. Trình Kiến mất sức quỳ xuống đất, vừa tỉnh lại khỏi đau nhức nôn ọe, còn chưa kịp xoa đầu gối mình, tóc cô đã bị nắm lên, một vật lớn cứng rắn nóng như lửa đâm vào cổ họng cô.
“Để răng cọ vào thì cứ coi chừng sái quai hàm lần nữa đấy.” Hứa Úy tuyệt tình nhìn Trình Kiến, hung hãn cắm rút trong miệng cô. Trình Kiến bị sặc chảy nước dãi, cô muốn nôn nhưng cây dương v*t kia quá dài, trực tiếp kẹt trong họng cô, khiến cô đến nuốt cũng không nuốt được.
Mỗi lần cô không chịu nổi muốn ói, Hứa Úy sẽ ấn mặt cô vào bụng áo anh, mặc kệ vách họng cô kháng cự tự nhiên chèn ép dương v*t anh. Nước dãi Trình Kiến đã chảy đẫm nửa ngực, mắt cô long lanh nước, tội nghiệp nhìn người đàn ông lạnh nhạt thậm chí là không có bất kì biểu hiện tính dục nào kia, không dám tin rằng hiện giờ mình đang ngậm thân dưới anh ta.
Hẳn là bất cứ lúc nào anh cũng có thể giữ cho mình tỉnh táo và cấm dục tuyệt đối, kể cả khi bắn trong miệng cô, đại khái anh cũng chẳng có một giây phút thất thố bạo ngược dã thú nào.
Đâm mạnh vài cú cuối cùng, anh nắm chặt tóc Trình Kiến, bắn một nửa trong họng cô rồi dồn đống còn lại bắn hết lên mặt và khóe miệng cô.
Trình Kiến nếm được vị tinh dịch, cơ thể theo bản năng căng thẳng cực hạn, dù bị ép khẩu giao, khe nhỏ của cô vẫn ướt dầm dề, sau khi alpha bắn lên mặt cô, mùi tinh dịch nồng nặc khiến tim cô ngừng đập. Cô vô thức thò tay xuống dưới mình xoa mạnh mấy cái, âm đ*o và âm vật co giật mãnh liệt, phun trào chất lỏng trong suốt.
“A a… A ư, hu hu…”
Vừa hổ thẹn vừa thoải mái…
Rõ ràng bị làm nhục như vậy mà cơ thể cô vẫn thẳng thắn cảm nhận được khoái cảm tột độ, chẳng khác nào một con thú bị nửa thân dưới chi phối, sao cô có thể trở nên thế này…
“Nhớ lấy cảm giác nhục nhã bây giờ, khi đó cô cũng khiến tôi có cảm giác như thế đấy.”
Hứa Úy rút vài tờ giấy tỉ mỉ lau từng ngón tay rồi lau sạch cả thân dưới mình, anh vứt giấy kéo khóa quần, ngồi xổm xuống trước Trình Kiến đang rũ rượi dưới đất, con ngươi đen thẳm làm người ta nhìn không ra thời khắc này anh đang nghĩ cái gì.
“Lần sau, bất kể là ai gọi cô đến những nơi thế này cũng đừng tới. Trong vòng ba phút mặc quần áo lau sạch mình đi, tôi đưa cô về.”
Trình Kiến hãy còn ngồi dưới đất nhỏ giọng nức nở, cô ngước mắt nhìn người đàn ông, đột nhiên ý thức được trong câu nói sau cùng của anh bất ngờ mang chút hơi ấm.
Cô thẫn thờ nhìn đôi chân dài trước mắt vững chãi đi về phía trước, nhận ra anh chuẩn bị rời khỏi đây, Trình Kiến hoảng sợ kêu thành tiếng.
“Đừng đi! Đợi tôi với!” Cô không thể ở đây một mình trong trạng thái này được, cô sẽ điên mất!
Hứa Úy khựng lại, dừng bước nói: “Tôi ra ngoài rửa tay chờ cô.”
“Đừng, anh chờ tôi đi cùng đi, cho tôi một phút, không… ba mươi giây là tôi mặc xong quần áo rồi. Anh đừng đi trước, tôi có thể ra ngoài chờ anh rửa tay, anh rửa bao lâu cũng được!”
Trình Kiến vội vàng nhặt quần áo tản mát trên đất mau lẹ tròng vào người, nhìn cơ thể lộn xộn của mình, cô nghĩ không ra rốt cuộc là người đàn ông kia ngoài lạnh trong nóng hay là mình say xong bị ảo giác nữa.
Nhưng… bất kể lần này là giáo huấn hay trả đũa, Trình Kiến cũng lờ mờ có cảm giác anh sẽ không chủ động làm chuyện như vậy với mình thêm một lần nào nữa.
Có lẽ người đàn ông ấy nghiêm khắc với người khác thật, nhưng không thể nghi ngờ anh còn nghiêm khắc hơn với bản thân mình, phạm vi của anh không dung chứa bất kì sự xâm nhập nào, mặc dù đã có quan hệ thể xác hai lần song Trình Kiến vẫn cảm thấy mình chưa từng lọt được tí gì vào mắt anh.
Cô không đáng kể đến thế ư?
Vậy cũng khiến người ta nghẹn lòng quá rồi…