Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: 33: Con Thích Anh Ấy
Cô của khi đó, bởi vì tuổi trẻ, không lo không sợ, đối diện với chất vấn của Ôn Nghi, chỉ đáp lại một câu, “Con thích anh ấy, con có thể.”Một câu thích, lại một lần nữa khiến Ôn Nghi thở dài, cuối cùng, bà ấy vuốt mái tóc cô, nói với cô, “Đã là mong muốn của con, vậy bác sẽ hoàn toàn chào đón con đến nhà chúng ta.
Con gái, bác sẽ cố gắng hết sức yêu thương con, bảo vệ con.”Những chuyện sau này đều tiến triển rất nhanh.Đối với việc đột nhiên cô muốn kết hôn, bố mẹ tạm thời không thể chấp nhận, nhưng mà không biết anh sử dụng biện pháp gì, bố mẹ lại vô cùng vừa lòng đối với anh, thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, chuyện kết hôn cứ thế được quyết định như vậy.Một buổi sáng mùa hè đó, một ngày cuối cùng cô ở trường, anh đến đón cô về nhà, lại không dắt cô lên xe, mà đưa cô đến khách sạn.Lúc anh bế cô lên giường, cô sợ hãi lo lắng không yên.Đôi tay anh chống ở hai bên cơ thể cô, nhìn cô và nói, “Lưu Tranh, bây giờ em vẫn còn có thể hối hận.”Cô vẫn không dám nhìn anh, lúc đó mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự đau buồn và vô lực trong mắt anh, trong lòng có chút chua xót, lắc lắc đầu, mạnh dạn nâng gương mặt anh.Đó là lần đầu tiên cô chạm vào mặt anh, gần như thế, xa như thế, cũng lạnh như thế, cô không biết bàn tay cô có thể sưởi ấm cho anh được hay không, cô muốn cố gắng.Trong nháy mắt đau đớn xuyên qua, cô hiểu, bây giờ đã không thể hối hận nữa rồi, cô cũng rõ ràng, anh không phải là đang chặt đứt đường lui của một mình anh, mà là khiến cả hai đều không có cơ hội hối hận…..Cuối cùng, anh ôm cô chặt chẽ, giọng nói trầm buồn từ trong hõm vai cô phát ra, “Lưu Tranh, xin lỗi em, tôi sẽ đối xử với em thật tốt.”Một khắc đó, cô muốn khóc, không biết bởi vì nhận được hay là vì mất đi, nhưng cô không rơi lệ.
Cô chỉ ôm lại anh như vậy, mỉm cười nói bên tai anh, “Học trưởng Ninh, em cũng sẽ đối tốt với anh.
”Rất nhiều thời khắc sau này, cô đều muốn rơi lệ, nhưng vẫn không bao giờ để nước mắt chảy xuống, ở trong cuộc hôn nhân của cô và anh, ở trước mặt anh, từ trước đến giờ cô đều mỉm cười rạng rỡ như vậy…..Đứng trước cửa sổ khách sạn, vén rèm cửa ra, cô bất ngờ phát hiện Đổng Miêu Miêu đang ngồi bất động bên cạnh đài phun nước bằng cẩm thạch ở lầu dưới.Chẳng trách hôm nay anh vội vã hoàn thành như vậy….Quay đầu lại nhìn hình bóng anh đang cài lại cúc áo, trong lòng ngâm ngẩm đau, không phải vì mình, mà là vì anh như thế.Nhấc chân chạy lên phía trước, ôm lấy eo anh từ đằng sau, dán mặt vào lưng anh, nhấn mạnh một lần nữa, “Học trưởng, em sẽ yêu thương anh thật nhiều.”Cơ thể anh run lên.Cô cho rằng anh sẽ không trả lời, không bao giờ nghĩ anh lại nắm lấy tay cô, xoay người lại kéo cô vào trong ngực, “Lưu Tranh, em nói ngược rồi, nên là tôi yêu thương em thật nhiều.”Cô nhẹ nhàng cong khóe môi, thời khắc này, chan chứa hy vọng và mong chờ.Khi anh nắm tay cô đi ra khỏi khách sạn, Đổng Miêu Miêu vừa vặn ngẩng mặt lên khỏi đầu gối nhìn họ.Có một lần cô đã dừng chân lại, thấp giọng hỏi anh, “Anh có cần đi qua…….”“Đi!” Anh chỉ nói một chữ, kéo cô sải bước rời đi.Cô vừa đi vừa lén lút quay đầu, dần dần đi xa khỏi tầm mắt, không biết Đổng Miêu Miêu đang khóc hay là đang cười…..Ngày kết hôn hôm đó, cô trốn trong phòng, mang thư mời nhập học xé thành từng mảnh nhỏ.
Âm thanh tờ giấy bị xé rách không hề khiến cô cảm thấy đáng tiếc, cuộc sống chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, quyết định chọn rồi thì không cần do dự nữa, càng không được hối hận.
Đã quyết định phải yêu anh, thì không thể lại chú ý đến việc đi du học, một cuộc hôn nhân không có nền móng, làm sao chịu được khoảng cách nung nấu..
Con gái, bác sẽ cố gắng hết sức yêu thương con, bảo vệ con.”Những chuyện sau này đều tiến triển rất nhanh.Đối với việc đột nhiên cô muốn kết hôn, bố mẹ tạm thời không thể chấp nhận, nhưng mà không biết anh sử dụng biện pháp gì, bố mẹ lại vô cùng vừa lòng đối với anh, thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, chuyện kết hôn cứ thế được quyết định như vậy.Một buổi sáng mùa hè đó, một ngày cuối cùng cô ở trường, anh đến đón cô về nhà, lại không dắt cô lên xe, mà đưa cô đến khách sạn.Lúc anh bế cô lên giường, cô sợ hãi lo lắng không yên.Đôi tay anh chống ở hai bên cơ thể cô, nhìn cô và nói, “Lưu Tranh, bây giờ em vẫn còn có thể hối hận.”Cô vẫn không dám nhìn anh, lúc đó mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự đau buồn và vô lực trong mắt anh, trong lòng có chút chua xót, lắc lắc đầu, mạnh dạn nâng gương mặt anh.Đó là lần đầu tiên cô chạm vào mặt anh, gần như thế, xa như thế, cũng lạnh như thế, cô không biết bàn tay cô có thể sưởi ấm cho anh được hay không, cô muốn cố gắng.Trong nháy mắt đau đớn xuyên qua, cô hiểu, bây giờ đã không thể hối hận nữa rồi, cô cũng rõ ràng, anh không phải là đang chặt đứt đường lui của một mình anh, mà là khiến cả hai đều không có cơ hội hối hận…..Cuối cùng, anh ôm cô chặt chẽ, giọng nói trầm buồn từ trong hõm vai cô phát ra, “Lưu Tranh, xin lỗi em, tôi sẽ đối xử với em thật tốt.”Một khắc đó, cô muốn khóc, không biết bởi vì nhận được hay là vì mất đi, nhưng cô không rơi lệ.
Cô chỉ ôm lại anh như vậy, mỉm cười nói bên tai anh, “Học trưởng Ninh, em cũng sẽ đối tốt với anh.
”Rất nhiều thời khắc sau này, cô đều muốn rơi lệ, nhưng vẫn không bao giờ để nước mắt chảy xuống, ở trong cuộc hôn nhân của cô và anh, ở trước mặt anh, từ trước đến giờ cô đều mỉm cười rạng rỡ như vậy…..Đứng trước cửa sổ khách sạn, vén rèm cửa ra, cô bất ngờ phát hiện Đổng Miêu Miêu đang ngồi bất động bên cạnh đài phun nước bằng cẩm thạch ở lầu dưới.Chẳng trách hôm nay anh vội vã hoàn thành như vậy….Quay đầu lại nhìn hình bóng anh đang cài lại cúc áo, trong lòng ngâm ngẩm đau, không phải vì mình, mà là vì anh như thế.Nhấc chân chạy lên phía trước, ôm lấy eo anh từ đằng sau, dán mặt vào lưng anh, nhấn mạnh một lần nữa, “Học trưởng, em sẽ yêu thương anh thật nhiều.”Cơ thể anh run lên.Cô cho rằng anh sẽ không trả lời, không bao giờ nghĩ anh lại nắm lấy tay cô, xoay người lại kéo cô vào trong ngực, “Lưu Tranh, em nói ngược rồi, nên là tôi yêu thương em thật nhiều.”Cô nhẹ nhàng cong khóe môi, thời khắc này, chan chứa hy vọng và mong chờ.Khi anh nắm tay cô đi ra khỏi khách sạn, Đổng Miêu Miêu vừa vặn ngẩng mặt lên khỏi đầu gối nhìn họ.Có một lần cô đã dừng chân lại, thấp giọng hỏi anh, “Anh có cần đi qua…….”“Đi!” Anh chỉ nói một chữ, kéo cô sải bước rời đi.Cô vừa đi vừa lén lút quay đầu, dần dần đi xa khỏi tầm mắt, không biết Đổng Miêu Miêu đang khóc hay là đang cười…..Ngày kết hôn hôm đó, cô trốn trong phòng, mang thư mời nhập học xé thành từng mảnh nhỏ.
Âm thanh tờ giấy bị xé rách không hề khiến cô cảm thấy đáng tiếc, cuộc sống chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, quyết định chọn rồi thì không cần do dự nữa, càng không được hối hận.
Đã quyết định phải yêu anh, thì không thể lại chú ý đến việc đi du học, một cuộc hôn nhân không có nền móng, làm sao chịu được khoảng cách nung nấu..