Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: 44: Mắc Nợ
Một khắc đó, ánh mắt của anh sáng như lửa đốt tập trung nhìn tới, nội tâm cô hơi hoảng sợ, né tránh ánh mắt của của anh nhìn về phía trước, những chiếc đèn lồng đỏ trên phố tràn đầy không khí vui mừng hớn hở.
Vẫn còn nhớ Tết âm lịch đầu tiên sau khi cô gả cho anh, bố mẹ chuyển vào nhà mới, Nguyễn Lãng và anh cùng nhau treo đèn lồng đỏ ở trước cửa cổng, cô cũng chạy lên trước chung vui, lại không cẩn thận bị lật móng tay, đau đến nỗi cô suýt chút nữa là rơi nước mắt.
Anh thuần thục xử lý vết thương cho cô, thuận tiện đem những cái móng tay còn lại của cô cắt sạch sẽ, vừa cắt vừa nhẹ nhàng trách mắng cô: Còn là sinh viên y đó! Sơn móng tay có hại cũng không biết? Để móng tay dài như vậy cũng không vệ sinh!Ngay sau đó móng tay mới làm xong của cô bị anh cắt cho bằng sạch, màu sơn cũng bị anh tẩy đi toàn bộ.
Hiển nhiên cô biết những điều này, nhưng có khi cũng muốn làm đẹp một chút, dù sao bây giờ cô cũng đang ôn thi ở nhà.
Không biết vì sao, cô đặc biệt hưởng thụ anh của lúc này, cô thích thỉnh thoảng phạm phải một vài lỗi nhỏ, sau đó lắng nghe âm thanh dễ nghe của anh thấp giọng căn dặn hoặc là trách mắng cô, mỗi lúc như vậy, cô sẽ lén lút quan sát góc nghiêng hoàn mỹ của anh, say đắm trong âm thanh như tiếng suối róc rách của anh, đều không nghe thấy anh nói cái gì.
Đặc biệt là lúc cô ôn tập chuyên ngành, thường thường gặp vấn đề cũng cầm đi hỏi anh, còn mỗi lần đều tỏ vẻ nghe không hiểu, không phải vì cần được giải thích, chỉ vì để nghe tiếng anh lặp đi lặp lại giải thích cho cô, anh của lúc đó đem hai từ “kiên nhẫn” phát huy đến trình độ cực cao.
Dư quang của khóe mắt có thể nhìn thấy đôi tay anh đang đặt trên vô-lăng, cô cười, trong hồi tưởng chất đầy toàn là ký ức.
Anh không vội lái xe, sau một hồi im lặng, nhẹ nhàng nói, “Lưu Tranh, những gì anh làm không tốt em có thể nói với anh, anh sẽ thay đổi.
”Cô biết anh sẽ nói như vậy.
Anh lấy cô là nhất thời kích động, tuy nhiên lại cũng là dự định một đời.
Từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ đến ly hôn, hơn nữa còn coi cô là trách nhiệm của anh, cô hiểu.
Cô vẫn nhìn về phía trước mỉm cười, những lời muốn nói, sớm đã lăn lộn trong lòng trăm ngàn lần, không cần tiếp tục suy nghĩ, “Học trưởng, vấn đề không phải là anh, anh đã làm rất tốt rồi, em biết anh luôn luôn rất cố gắng muốn đối xử tốt với em, anh đã làm đến trình độ cao nhất của anh rồi, vấn đề là ở bản thân em.
”“Lưu Tranh.
” Tay anh từ trên vô-lăng rời đi, nắm chặt lấy tay cô, “Nguyên nhân thực sự là gì?”Tay anh vẫn hơi lạnh.
Cô không rút tay ra, để mặc cho anh nắm, “Học trưởng, anh biết không? Lúc anh hỏi em đồng ý gả cho anh hay không, em đã xin được cơ hội ra nước ngoài du học.
”Cô luôn cho rằng anh không biết, không ngờ rằng anh lại gật đầu, nói, “Biết.
”Lần này người vô cùng kinh ngạc là cô, “Anh biết? Biết lúc nào? Ai nói cho anh?”Anh chỉ nói, “Tổ y học có lớn sao? Ngày tuyết đầu mùa năm đầu tiên chúng ta kết hôn đã biết rồi.
”Ngày tuyết đầu mùa?Cô nhớ lại, ngày hôm đó anh quay về có chút bất thường, đòi hỏi cô rất nhiều, cuối cùng còn ôm lấy cô nói, “Lưu Tranh, anh sẽ mãi mãi sống cùng em.
”Lúc đó cô còn cảm thấy rất ngạc nhiên, hóa ra là vì việc này….
.
“Học trưởng, không phải anh cảm thấy có lỗi với em đó chứ?” Cô nghiêng đầu hỏi anh.
Anh im lặng một chút, “Lưu Tranh, là anh mắc nợ em quá nhiều.
”.
Vẫn còn nhớ Tết âm lịch đầu tiên sau khi cô gả cho anh, bố mẹ chuyển vào nhà mới, Nguyễn Lãng và anh cùng nhau treo đèn lồng đỏ ở trước cửa cổng, cô cũng chạy lên trước chung vui, lại không cẩn thận bị lật móng tay, đau đến nỗi cô suýt chút nữa là rơi nước mắt.
Anh thuần thục xử lý vết thương cho cô, thuận tiện đem những cái móng tay còn lại của cô cắt sạch sẽ, vừa cắt vừa nhẹ nhàng trách mắng cô: Còn là sinh viên y đó! Sơn móng tay có hại cũng không biết? Để móng tay dài như vậy cũng không vệ sinh!Ngay sau đó móng tay mới làm xong của cô bị anh cắt cho bằng sạch, màu sơn cũng bị anh tẩy đi toàn bộ.
Hiển nhiên cô biết những điều này, nhưng có khi cũng muốn làm đẹp một chút, dù sao bây giờ cô cũng đang ôn thi ở nhà.
Không biết vì sao, cô đặc biệt hưởng thụ anh của lúc này, cô thích thỉnh thoảng phạm phải một vài lỗi nhỏ, sau đó lắng nghe âm thanh dễ nghe của anh thấp giọng căn dặn hoặc là trách mắng cô, mỗi lúc như vậy, cô sẽ lén lút quan sát góc nghiêng hoàn mỹ của anh, say đắm trong âm thanh như tiếng suối róc rách của anh, đều không nghe thấy anh nói cái gì.
Đặc biệt là lúc cô ôn tập chuyên ngành, thường thường gặp vấn đề cũng cầm đi hỏi anh, còn mỗi lần đều tỏ vẻ nghe không hiểu, không phải vì cần được giải thích, chỉ vì để nghe tiếng anh lặp đi lặp lại giải thích cho cô, anh của lúc đó đem hai từ “kiên nhẫn” phát huy đến trình độ cực cao.
Dư quang của khóe mắt có thể nhìn thấy đôi tay anh đang đặt trên vô-lăng, cô cười, trong hồi tưởng chất đầy toàn là ký ức.
Anh không vội lái xe, sau một hồi im lặng, nhẹ nhàng nói, “Lưu Tranh, những gì anh làm không tốt em có thể nói với anh, anh sẽ thay đổi.
”Cô biết anh sẽ nói như vậy.
Anh lấy cô là nhất thời kích động, tuy nhiên lại cũng là dự định một đời.
Từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ đến ly hôn, hơn nữa còn coi cô là trách nhiệm của anh, cô hiểu.
Cô vẫn nhìn về phía trước mỉm cười, những lời muốn nói, sớm đã lăn lộn trong lòng trăm ngàn lần, không cần tiếp tục suy nghĩ, “Học trưởng, vấn đề không phải là anh, anh đã làm rất tốt rồi, em biết anh luôn luôn rất cố gắng muốn đối xử tốt với em, anh đã làm đến trình độ cao nhất của anh rồi, vấn đề là ở bản thân em.
”“Lưu Tranh.
” Tay anh từ trên vô-lăng rời đi, nắm chặt lấy tay cô, “Nguyên nhân thực sự là gì?”Tay anh vẫn hơi lạnh.
Cô không rút tay ra, để mặc cho anh nắm, “Học trưởng, anh biết không? Lúc anh hỏi em đồng ý gả cho anh hay không, em đã xin được cơ hội ra nước ngoài du học.
”Cô luôn cho rằng anh không biết, không ngờ rằng anh lại gật đầu, nói, “Biết.
”Lần này người vô cùng kinh ngạc là cô, “Anh biết? Biết lúc nào? Ai nói cho anh?”Anh chỉ nói, “Tổ y học có lớn sao? Ngày tuyết đầu mùa năm đầu tiên chúng ta kết hôn đã biết rồi.
”Ngày tuyết đầu mùa?Cô nhớ lại, ngày hôm đó anh quay về có chút bất thường, đòi hỏi cô rất nhiều, cuối cùng còn ôm lấy cô nói, “Lưu Tranh, anh sẽ mãi mãi sống cùng em.
”Lúc đó cô còn cảm thấy rất ngạc nhiên, hóa ra là vì việc này….
.
“Học trưởng, không phải anh cảm thấy có lỗi với em đó chứ?” Cô nghiêng đầu hỏi anh.
Anh im lặng một chút, “Lưu Tranh, là anh mắc nợ em quá nhiều.
”.